

22 tháng 1 nghỉ làm ở ****** Lí do chính thức thì là vì muốn học hành cho xong, U30 rồi mà không làm nên trò trống gì thật sự rất áp lực (dù muốn hay không). Lí do không chính thức là vì công việc đã trở nên nhàm chán, không còn gì mới để học và nâng cấp kĩ năng cá nhân. Cảm giác bị đình trệ giống như bị mắc kẹt trong một vũng bùn, không thoát ra thì sẽ ngày càng lún sâu rồi chết dần. Lí do không chính thức thứ hai là vì sự thay đổi trong tầng lớp quản lý gần đây làm mình thấy rất lo lắng cho tương lai. Và cái đinh cuối cùng đóng vào quan tài là ông trưởng phòng mới toanh méo có kinh nghiệm được tha từ bên ngoài vào bởi bà quản trị cũ, dưới sự hỗ trợ của trưởng phòng tiền nhiệm. Làm mình rất muốn chửi thề, ưu đãi bè đảng bớt lộ liễu chút được không? Cái phòng đã hấp hối rồi còn rước thêm đao phủ về. Dù rất thích các đồng nghiệp nhưng mà chúng ta nên chia tay từ đây thôi.
Đâu đó giữa tháng 2, nhìn thấy bài đăng tuyển dụng của ******, vốn dĩ không tính đi làm lại ngay, nhưng đọc mô tả công việc có vẻ thú vị, cộng thêm là vị trí bán thời gian, nên cũng nộp đơn đại. Uầy, bệnh viện của trường đại học danh tiếng mà, đâu ra tới lượt mình. Thế mà tới lượt mình thật.. cái quá trình xét duyệt đầu vào của họ còn mệt hơn đi thi lấy bằng cấp, nhiều vòng tuyển dài dòng, lê thê, lắm lúc mình chỉ muốn bỏ ngang, nhưng mà do tự ái cao nên không bỏ. Nói chung thì là qua.
Mua vé ngày 24, ngày 27 tháng 3 bay qua Nhật chơi với Mèo 10 ngày. 4 ngày còn lại đi solo Sapporo.
27 tháng 4, dọn dẹp đồ trong căn hộ ở **** chuyển về nhà ba rồi bay qua **** nơi mình bắt đầu sống và làm việc.
2 tháng 5, bắt đầu nhớ nhà =] ] . Thời tiết ở đây quá khác ****. Đâu rồi những cơn mưa như trút nước và những cơn gió lạnh buốt? Mình nhớ những ngày mưa u ám, nhớ mùi ẩm ướt sau cơn mưa, nhớ những cơn gió se lạnh ngay cả trong ngày nắng. Trong kí ức, đường chân trời màu cam phía trên thành phố lúc 4 giờ chiều hoàng hôn tháng 11 vẫn luôn tồn tại.
Những ngày cuối cùng ở ****, đi dạo trên con phố quen, lòng bỗng nhiên hụt hẫng. Đi rồi, mình sẽ không còn là một phần của nơi này nữa.
Mình luôn nghĩ rằng mình thuộc về với ****. Nhưng phải chăng cảm giác đó chỉ là vì sự quen thuộc qua năm tháng? Cũng giống như cảm giác nhớ nhung hiện giờ chỉ là vì lưu luyến quá khứ chăng?
Ngồi ngẫm nghĩ, trước khi lá gan teo nhỏ thành hột đậu, mình muốn mở rộng thế giới của bản thân. Có điều, chẳng phải đó là việc người ta làm ở tuổi 20 sao? Khi người ta trải nghiệm đời, mình chẳng biết làm gì. Khi người ta yên bề gia thất, mình bắt đầu chạy lung tung. Sao lúc nào mình cũng đi sau người ta 10 năm vậy?
Bảo rằng không nên để ý miệng đời. Nhưng mà làm cái đinh chướng mắt thiên hạ lâu ngày cũng mệt mỏi lắm. Mắt thiên hạ không làm tổn hại cái đinh, chỉ là nó rỉ sét theo thời gian và không còn kiên cường như trước thôi. Khi mệt mỏi, chỉ muốn xếp gọn bản thân vào một góc, ước gì gấp lại được như cái mền để cất vào tủ được thì càng tốt.
Đâu đó giữa tháng 2, nhìn thấy bài đăng tuyển dụng của ******, vốn dĩ không tính đi làm lại ngay, nhưng đọc mô tả công việc có vẻ thú vị, cộng thêm là vị trí bán thời gian, nên cũng nộp đơn đại. Uầy, bệnh viện của trường đại học danh tiếng mà, đâu ra tới lượt mình. Thế mà tới lượt mình thật.. cái quá trình xét duyệt đầu vào của họ còn mệt hơn đi thi lấy bằng cấp, nhiều vòng tuyển dài dòng, lê thê, lắm lúc mình chỉ muốn bỏ ngang, nhưng mà do tự ái cao nên không bỏ. Nói chung thì là qua.
Mua vé ngày 24, ngày 27 tháng 3 bay qua Nhật chơi với Mèo 10 ngày. 4 ngày còn lại đi solo Sapporo.
27 tháng 4, dọn dẹp đồ trong căn hộ ở **** chuyển về nhà ba rồi bay qua **** nơi mình bắt đầu sống và làm việc.
2 tháng 5, bắt đầu nhớ nhà =] ] . Thời tiết ở đây quá khác ****. Đâu rồi những cơn mưa như trút nước và những cơn gió lạnh buốt? Mình nhớ những ngày mưa u ám, nhớ mùi ẩm ướt sau cơn mưa, nhớ những cơn gió se lạnh ngay cả trong ngày nắng. Trong kí ức, đường chân trời màu cam phía trên thành phố lúc 4 giờ chiều hoàng hôn tháng 11 vẫn luôn tồn tại.
Những ngày cuối cùng ở ****, đi dạo trên con phố quen, lòng bỗng nhiên hụt hẫng. Đi rồi, mình sẽ không còn là một phần của nơi này nữa.
Mình luôn nghĩ rằng mình thuộc về với ****. Nhưng phải chăng cảm giác đó chỉ là vì sự quen thuộc qua năm tháng? Cũng giống như cảm giác nhớ nhung hiện giờ chỉ là vì lưu luyến quá khứ chăng?
Ngồi ngẫm nghĩ, trước khi lá gan teo nhỏ thành hột đậu, mình muốn mở rộng thế giới của bản thân. Có điều, chẳng phải đó là việc người ta làm ở tuổi 20 sao? Khi người ta trải nghiệm đời, mình chẳng biết làm gì. Khi người ta yên bề gia thất, mình bắt đầu chạy lung tung. Sao lúc nào mình cũng đi sau người ta 10 năm vậy?
Bảo rằng không nên để ý miệng đời. Nhưng mà làm cái đinh chướng mắt thiên hạ lâu ngày cũng mệt mỏi lắm. Mắt thiên hạ không làm tổn hại cái đinh, chỉ là nó rỉ sét theo thời gian và không còn kiên cường như trước thôi. Khi mệt mỏi, chỉ muốn xếp gọn bản thân vào một góc, ước gì gấp lại được như cái mền để cất vào tủ được thì càng tốt.