Chap 10: Có việc gì thì bình tĩnh giải quyết Bấm để xem Có phải tớ hết thuốc chữa rồi không? Ngay cả khi cậu bực bội cáu kỉnh, nhăn nhó áp má xuống mặt bàn càu nhàu, tớ vẫn thấy cậu rất đáng yêu. Dường như cậu cũng rất tin tưởng tớ thì phải. Bởi ngay lúc này đây nếu muốn tớ có thể chụp vài tấm dìm hàng cậu gửi cho tòa soạn, tớ sẽ được họ trả một khoản tiền kha khá, còn cậu tối nay sẽ được lên trang nhất! Võ Đình Nguyên Anh với fan, đặc biệt là fangirl luôn từ tốn nhã nhặn và vô cùng lịch thiệp, trừ tôi. Nếu như là một bạn gái khác gửi tin nhắn hỏi vừa rồi thi cuối kỳ có tốt không, tôi chắc chắn cậu ấy sẽ không đáp trả kiểu như này. "Thi xong rồi hỏi thăm còn nghĩa lý gì nữa?" Tôi biết mấy hôm trước rất nhiều bạn nhắn tin chúc Nguyên thi tốt, nhưng chẳng phải lúc đó cậu ấy còn bực bội hay sao? Lại còn bận rộn vừa lo đóng những cảnh cuối cùng của phim vừa lo thi cử, tôi đâu dám làm phiền. Loay hoay suy nghĩ mãi mất gần nửa tiếng, tôi còn chưa biết nên nhắn lại cái gì thì thấy điện thoại nhấp nháy. "Lần sau bận chat với anh iu thì khỏi cần quan tâm tớ!" "Đâu có, tớ đâu có bận chat với anh iu đâu, từ chập tối tới giờ không hề chat chút nào, tại chat cả chiều rồi mà!" Tôi vội vàng giải thích, tôi chỉ muốn chứng minh là giờ tôi rất rảnh. Có điều Nguyên dường như không rảnh nữa thì phải. Không thấy cậu ấy nhắn lại, tầm mười một rưỡi tôi đắn đo chút xíu rồi gửi thêm một tin nữa. "Cậu ngủ ngon nhé!" "Tớ chưa ngủ." Tin nhắn tới cộng thêm hai cái mặt giận dữ, tôi sốt sắng hỏi han. "Sao vậy? Cậu xem phim à? Hay bận đọc kịch bản? Hoặc quản lý lại bắt các cậu tập thêm giờ?" "Không." "Có chuyện gì à? Nếu muốn, cậu có thể chia sẻ với tớ!" "Tớ bực bội." Tôi có hỏi tiếp nhưng cậu ấy cứ một mực không nói lý do làm tôi chẳng biết phải động viên như nào. Giá kể có Mẫn Tiên ở đây thì tốt, chị sẽ làm quân sư tình yêu cho tôi. Ngặt nỗi Mẫn Tiên dạo này bận bịu ghê lắm, tôi thèm cái cảm giác được nằm bên chị tâm sự chuyện nọ chuyện kia, nhưng tôi hiểu tính cách chị, khi chị đã không muốn chia sẻ thì tôi phải tôn trọng chị. Chị lang thang trong cái thế giới riêng của mình, cho đến ngày báo kết quả học kỳ một, thứ hạng của chị bị tụt xuống thứ 79/200 toàn khối, tuy vẫn cao hơn tôi 151/200, nhưng ba tôi vẫn cương quyết tìm chị nói chuyện. Cánh cửa phòng đối diện đóng chặt gần năm tiếng đồng hồ, lúc trở ra gương mặt ba tuy không giận dữ nhưng có chút lo lắng, bất chợt tôi thấy hơi chạnh lòng. Tôi hầu như chẳng giấu ba hay Mẫn Tiên bất kì điều gì cả, còn họ thi thoảng lại có một vài bí mật với nhau. Không phải ba cố ý giấu, mà là Mẫn Tiên luôn yêu cầu ba giữ kín, đôi lúc tôi dỗi thì chị cáu. - "Chảy trong người mi là cả dòng máu của ba, tao chỉ có vài bí mật với ba thôi mà, mi làm gì mà căng?" Những lúc như thế, tôi đành lặng thinh. Mặc dù chị chưa từng thừa nhận, nhưng tôi thừa biết, chị rất hay tủi thân vì cái suy nghĩ chị và ba không phải quan hệ ruột thịt. Có bận phát hiện ra trong ví ba chỉ giữ duy nhất tấm ảnh ngày nhỏ của tôi, chị đã buồn rất lâu, thậm chí gần một tuần liền còn cạch mặt không thèm nói chuyện với tôi. Đâu phải lỗi của tôi? Cũng không phải lỗi của ba, là xưa kia mẹ tôi may tặng ba chiếc ví đó, chỉ có mỗi một chỗ bên ngoài thì mẹ dán chặt luôn ảnh tôi mà. Chẳng phải ví mẹ chị cũng có ảnh chị hay sao? Sao chị không so bì rằng ba tôi thương chị nhiều bao nhiêu thì mẹ chị ghét tôi nhiều ngần ấy, sống chung một nhà nhưng bà hiếm khi nói chuyện với tôi, cáu lên thì xỉa xói tôi có cái mặt đểu giống y hệt con mẹ tôi. Thêm nữa, ba chị chỉ là lấy vợ mới thôi, nếu muốn chị có thể gặp ba ruột bất cứ lúc nào. Còn mẹ tôi, bà đã đi tới một nơi rất xa rồi, tôi có nhớ, cũng chỉ có thể cất thật sâu trong tim. Chẳng biết ở nơi đó, mẹ có gặp mẹ Nguyên không? Và cậu ấy bây giờ, thi thoảng có cảm thấy cô đơn như tôi không? Ngày ngày tôi vẫn chăm chỉ xếp giấy thành thiên nga tặng cậu ấy, để xếp được một con thiên nga cần rất nhiều miếng giấy gấp nhỏ, tôi hì hục mất gần một tuần mới xong. "Tớ có quà tặng cậu nhân ngày ra mắt phim mới, mấy hôm nữa tớ gửi trưởng FC nhé, tại tớ không giành được vé vào cửa." Tôi nhắn cho Nguyên, còn cẩn thận viết thêm tin nữa miêu tả cái hộp của mình vì sợ nhiều quà quá lại lẫn. Ngày hôm sau tới trường tôi nhận được một phong thư đặt ngay ngắn trên bàn học của mình, trong đó là tấm vé dự ra mắt phim của Nguyên Anh và Ánh Dương. Thấy lớp trưởng bảo phong thư do Thái P547 đem sang, nhưng tôi vẫn linh cảm người gửi không phải là bạn ấy. Tôi nhắn cho Nguyên trước, sau đó vì không kiềm được sung sướng liền chụp ảnh khoe Trúc, anh iu của tôi. Trúc trông thấy bị cuồng luôn ý, gửi icon gào thét thèm thuồng, nằng nặc nài nỉ tôi làm ơn làm phước kiếm cho bạn xin cái vé nữa, sau này bạn nguyện làm thân trâu ngựa hầu tôi. Nghe tội nghiệp quá, tôi đành mặt dày nhắn tin xin xỏ ai đó. "Ê, cho tớ xin một cái vé nữa được không?" "Làm gì?" Nguyên hỏi, tôi như mở cờ trong bụng, soạn tin thật nhanh. "Cho anh iu của tớ, nha!" Tôi đã trình bày với thái độ rất dễ thương, còn gửi icon van lạy, chả hiểu sao cậu ấy reply vô cùng phũ phàng. "Cậu ở nhà luôn đi!" Mắt tôi dán chặt vào màn hình, mặt buồn thỉu buồn thiu. Sao vậy? Vừa mới cho người ta vé cơ mà? Đã hối hận nhanh vậy sao? Tôi có thể mặc kệ như không nhận được tin nhắn vừa rồi và cứ thế đến không? Không đâu! Tôi sẽ chẳng làm những gì khiến thần tượng của mình phiền lòng đâu. Nếu cậu ấy không thích, tôi nhất định sẽ tôn trọng. Tiếc hùi hụi nhưng tôi vẫn qua nhà Trúc nhường vé. Cô nàng nhảy nhót như bị tẩu hỏa nhập ma, phấn khích ôm rồi thơm gió chùn chụt, hứa sẽ gửi quà cho tôi. Đến buổi ra mắt phim tôi chỉ ngồi ở nhà xem livestream thôi, khi máy quay lia tới gương mặt khiến tôi chết mê chết mệt, tôi thấy ánh mắt cậu ấy dường như đang ráo riết tìm kiếm một cái gì đó dưới hàng ghế khán giả. Hoặc có thể là đang nhìn qua phía cửa để đợi Misu tới, dù thế nào thì thần tượng của tôi vẫn vô cùng phong độ. Và việc cậu ấy nhắn tin trong lúc bận bịu như thế khiến tôi hơi bất ngờ. "Cậu đang ngồi ở chỗ nào vậy?" "Tớ đang ngồi trên giường." "Trên giường? Giường nào?" "Giường nhà tớ!" "Sao lại nhà cậu? Cậu có vé cơ mà?" "Thì cậu bảo tớ ở nhà mà?" "Tớ bảo gì cậu cũng làm à? Chính kiến của cậu quẳng đi đâu?" Lần này thì thêm mười cái mặt tức giận, mặc tôi giải thích như nào cũng không nguôi ngoai. Ba ngày liên tiếp sau đó cậu ấy tắt máy khiến những tin nhắn của tôi đều bị báo không gửi được. Ban đầu tôi nghĩ chỉ là có việc bận gì thôi, nhưng tầm chiều lúc vừa tan học thì Thái chạy qua kéo tôi vào bụi hồng gai, sốt sắng hỏi han. - "Cậu có gặp Nguyên Anh không? Cậu ấy mất tích rồi, không thể liên lạc được." - "Tớ không, có chuyện gì à cậu?" Tôi run run hỏi lại, qua lời kể của Thái tôi mới biết sau buổi ra mắt phim nhóm P547 cùng một số nghệ sĩ trong đoàn được mời tham dự buổi trình chiếu trước, vai nam chính của Nguyên bị cắt gần hết cảnh để đẩy xuống thành nam thứ. Còn nam thứ, cháu đích tôn của cái người đổ tiền vào đầu tư bộ phim này được đẩy lên thành nam chính. Đã vậy nhà sản xuất còn không hề báo cho Nguyên, họ dùng cậu ấy như một miếng mồi béo bở để quảng bá phim. Là bộ phim điện ảnh đầu tiên, cậu ấy tâm huyết như nào, tôi đều biết cả. Bao nhiêu cảnh nguy hiểm, từ cảnh leo núi với độ cao cả chục mét, cảnh đánh nhau với côn đồ hay cảnh nhảy từ trên cầu xuống cứu nữ chính, cũng chưa một lần dùng thế thân. Cứ nhớ tới vất vả của cậu ấy trong những ngày đông giá rét, đóng phim xong sụt mấy mất cân lòng tôi lại tê buốt theo. Trường P547 hổn hển chạy tới chỗ chúng tôi nhắc nhở, Thái vội vàng nhắn tin cho mấy thành viên còn lại của nhóm rồi cùng Trường chia nhau ra tìm ở các bờ sông lớn quanh thành phố. Tôi tự lẩm nhẩm trong đầu, nếu tính theo lịch âm thì đúng là ngày giỗ ba cậu ấy rồi, hình ảnh cậu bé năm nào đứng giữa rừng hoa bạt ngàn, đôi mắt sưng húp cùng gương mặt tái nhợt ôm khư khư di ảnh của cha khiến tim tôi đau nhói. Nhưng tôi nghĩ Nguyên sẽ không qua bờ sông đâu, đó chỉ là hồi ở Hàn thôi. Còn lúc này, nhất định cậu ấy sẽ qua thăm ba mẹ. Tôi biết chỗ mà hai bác yên nghỉ, vì nó ở cùng một chỗ với mẹ tôi. Tôi phát hiện ra điều đó vào Tết Thanh Minh của năm đầu tiên Nguyên ở bên Hàn, thực chẳng biết là tình cờ hay duyên phận? Đường đến chỗ đó hơi xa, và lại chỉ có một tuyến xe buýt chạy qua, trong lúc đợi xe tôi tranh thủ mua thêm hộp cơm gà vì lo Nguyên mấy ngày nay chưa ăn được gì. Vừa đứng tôi vừa nhìn bảng hiệu điện tử, thầm cầu mong xe tới thật nhanh. Khi chỉ còn mười phút, tôi chợt nhận được tin nhắn của ba. Nội dung rất ngắn gọn, Mẫn Tiên đang ở trong bệnh viện. Ngay sau đó, nhóm chat của tôi tưởng như bùng nổ, mọi người dẫn hàng loạt những bài báo liên quan tới chị tôi. Phóng viên tung đủ bằng chứng khẳng định thời gian vừa qua chị ấy chơi thuốc cấm, còn có hình ảnh chụp trộm cảnh ba bồng chị ra xe cấp cứu. Huỳnh Mai Mẫn Tiên, ngày hôm đó, phủ sóng trên mọi diễn đàn. Còn tôi, nước mắt cứ ứa ra không ngừng. Hai chiếc xe buýt, một chiếc tới bệnh viện của chị tôi, một chiếc tới chỗ ba mẹ Nguyên sẽ cùng tới trong ba phút nữa. Tôi lo cho Nguyên, tôi cũng lo cho Mẫn Tiên, tôi muốn ở cùng họ trong quãng thời gian khó khăn này, nhưng tôi chẳng thể phân thân làm hai. Ôm khư khư hộp cơm trên tay, tôi thực sự không biết mình sẽ bước lên chiếc xe buýt nào nữa? Hiện tại, trước mặt tôi cũng có một hộp cơm, tuy nhiên sự lựa chọn chẳng hề khó khăn như trong quá khứ, vì chỉ có duy nhất một người đang cau có kêu "nóng trong người" mà thôi. Phòng làm việc của Nguyên rất rộng, có một quầy bar nhỏ bên trong, tôi pha cho cậu ấy cốc trà giải nhiệt, chọn chiếc đĩa sứ đẹp xúc cơm với đồ ăn từ hộp ra rồi đưa đến trước mặt ai đó. - "Cậu ăn tạm chút đi nhé, có việc gì thì bình tĩnh giải quyết sau." Tôi an ủi cậu ấy trước khi về phòng họp. Trong ba kịch bản mới được duyệt thì kịch bản của tôi nam chính là nhà bác học, viết về đề tài giả tưởng cần nhiều kỹ xảo nên được xếp làm phim sau cùng, hiện tại chúng tôi sẽ bắt tay vào sửa và hoàn thiện kịch bản của Anh Thư trước tiên. Là dòng phim học đường nên chi phí khiêm tốn hơn, bên phía nhà đầu tư gợi ý cho chúng tôi chọn Misu vào vai nữ chính. Tuy nhiên catxe của Misu lại quá cao, chiếm ba phần tư vốn rót cho bộ phim, ngoài yêu sách về chế độ quay phim khắt khe như phải ở khách sạn phòng VIP mỗi lần quay xa thì cái khiến chúng tôi băn khoăn nhất là Misu yêu cầu toàn bộ nữ phụ phải để mặt mộc hoàn toàn khi quay cảnh tay đôi với cậu ấy. Chị Loan sau khi nhận được email từ quản lý của Misu đã thẳng thắn hủy lời mời. Anh Thư và Hoàng Khang có vẻ không tán thành về quyết định của chị ấy, bởi sợ nhà đầu tư phật ý và cũng bởi sức ảnh hưởng của Misu với giới trẻ ở thời điểm hiện tại khá tốt. Riêng tôi thì lại thấy chị Loan làm đúng. Trên bầu trời bao la thăm thẳm kia, những vì sao có thể sáng mãi. Nhưng ở dưới trần gian này, ánh hào quang của mỗi ngôi sao là rất ngắn ngủi. Nếu cứ ỷ vào tia sáng chói lòa ở thời điển hiện tại của mình mà chèn ép những ánh sáng le lói khác, e rằng chuyện bị vụt tắt chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Kiếp người vô thường, nay lên mai xuống là chuyện thường tình. Tôi có niềm tin chỉ cần kịch bản hay, tìm được diễn viên giỏi thì dù là gương mặt mới cũng có thể vụt sáng. Tất nhiên chị Loan có quyết thì vẫn cần Nguyên duyệt, sáu giờ kết thúc buổi họp chị nhờ tôi đem giấy tờ lên cho cậu ấy ký. - "Để xuống đi, ngồi kia đợi lúc nào tớ ký xong thì đem về." Tôi gật đầu, qua ghế sô pha ngồi như sự chỉ dẫn của người ta. Nguyên có vẻ bận, mất ba mươi phút cậu ấy mới ký xong được văn bản đầu tiên. Tôi tưởng mình sắp được về rồi, ai ngờ cậu ấy không hề xem tiếp mà quay vào làm việc khác, tầm một tiếng sau mới cầm văn bản thứ hai đọc đọc. Nhưng lần này cậu ấy còn đăm chiêu chưa thèm ký vội, tôi sốt ruột đề nghị. - "Hay sáng mai tớ qua lấy nhé!" - "Sáng mai tớ không đi làm." Sếp đáp, tôi chỉ còn nước cắn răn kiên nhẫn ngồi đợi. Dù thế nào thì khó khăn lắm mới có được công việc này mà. Ngày đầu tiên đi làm, sáng dậy sớm, tối qua thì háo hức không ngủ được mấy, chiều nay lại bù lu bao nhiêu việc khiến tôi mệt nhoài, ôm gối nằm thiếp trên sô pha lúc nào không hay. Lúc lim dim tỉnh giấc, bất chợt thấy má mình nong nóng. Có ai đó mặt ghé sát mặt tôi, hơi thở nhè nhẹ phả lên cánh mũi tôi, cả người cũng gần như đè lên người tôi, bàn tay ấm áp đưa qua nghịch ngợm những sợi tóc mái lưa thưa của tôi, giọng nói nũng nịu trầm trầm. - "Tỏ tình hai lần đều thất bại, nhưng lại không thể buông bỏ, cậu bảo tớ phải giải quyết như nào? Có nên bình tĩnh thổ lộ thêm lần thứ ba không?"
Chap 11: Những ký ức đẹp đẽ Bấm để xem Tuy tớ chỉ có thể nhìn thấy khẩu hình miệng của cậu, nhưng qua ánh mắt cậu, và bằng trí tưởng tượng của tớ, tớ đoán giọng nói của cậu lúc này đây sẽ trầm ấm lắm. Khi nhắc tới cô ấy, tớ thấy gương mặt cậu rạng ngời, việc đó khiến trái tim tớ ảm đạm vô cùng. Là ai vậy? Rốt cuộc là người con gái nào đã từ chối cậu? Liệu có phải một ai đó cậu quen từ ngày cấp ba? Nếu vậy, cớ sao người ở bên cạnh cậu trong ngày giỗ ba, lại là tớ chứ không phải cô ấy? Ngày ấy, tôi tự nhủ với lòng mình rằng phải tới thăm Mẫn Tiên, phải đi xuống một chút để bắt chiếc xe buýt đậu ngay phía sau, nhưng bước chân của tôi lại vô thức đi lên chiếc xe phía trước. Tôi có thể bấm đèn xin dừng ở bến sau rồi quay lại bệnh viện, nhưng tôi đã không làm như thế. Ít nhất, Mẫn Tiên còn có ba tôi, có mẹ chị, có họ hàng chú dì cô bác nhà chị ở bên. Còn Nguyên, cậu ấy lẻ loi và cô đơn biết bao! Một mình cậu ấy ngồi lủi thủi giữa bãi cỏ xanh mướt trong vườn hồng, nơi an nghỉ của ba mẹ. Sống mũi tôi cay xè, từng bước chậm rãi tôi tiến đến ngồi xuống bên cạnh. Cậu ấy lặng thinh, tôi cũng không biết nói gì. Chúng tôi cứ như vậy, thẫn thờ trong khoảng trời riêng của mình, cho tới khi ánh hoàng hôn phủ lên sắc tím ở phía chân trời xa xa, tôi thấy cậu ấy nhẹ giật lấy hộp cơm trong tay tôi, bình thản mở ra, bình thản ăn, bình thản khen ngon. Và, bình thản đưa thìa cơm tới trước mặt tôi. Tôi buồn buồn lắc đầu. Tôi lo Nguyên đói, áo phông của cậu ấy vẫn còn hơi ẩm, có lẽ do cơn mưa rào ban sáng, có lẽ cậu ấy đã ngồi ở đây lâu lắm rồi. Nguyên không nói gì, cũng cương quyết không bỏ cuộc. Tôi đành thỏa hiệp, nhưng cố ý chỉ ngậm thôi, để những lần sau khi cậu ấy đưa cơm, tôi liền phùng mang trợn má làm bộ chưa nhai xong. - "Xem cậu kìa, không khác nào trẻ con cả!" Nguyên tủm tỉm chọc ghẹo tôi, tốt rồi, rốt cuộc cậu ấy cũng chịu nói chuyện. Cậu ấy cười, thật rạng ngời biết bao. Nụ cười đó, như những giọt nắng vàng tươi ánh lên lớp mây đen ủ rũ trong lòng tôi. Chúng tôi trò chuyện với ba mẹ cậu ấy, sau đó tôi dẫn Nguyên ra giới thiệu với mẹ mình, tôi quay sang híp mắt cười với người bên cạnh, thủ thỉ bảo có lẽ mẹ tớ thích cậu lắm. Nguyên cũng cười lại, cậu ấy nói. - "Còn ba mẹ tớ, không phải có lẽ, mà là chắc chắn rất thích cậu." Hai má tôi nóng ran, trên chiếc xe buýt về trung tâm thành phố, ngó qua trên bảng điện tử bên ngoài có phát trailer giới thiệu bộ phim của cậu ấy, tôi bực bội ca thán. - "Tớ ghét nhà sản xuất, tớ ghét đạo diễn, tớ ghét người dựng phim, tớ ghét những người lợi dụng cậu. Tớ ước có thể đánh cho họ một trận." Nguyên búng trán tôi, cậu ấy thở dài bảo. - "Là lỗi của tớ." - "Không phải, là lỗi của họ." Tôi cãi, có người bình thản phân tích. - "Là lỗi của tớ, là do tầm ảnh hưởng của tớ chưa đủ lớn để không bị thay thế!" Cậu ấy có thể đổ thừa cho hoàn cảnh mà, bởi thực sự hoàn cảnh oái oăm và tàn khốc biết bao! Nhưng Nguyên như vậy lại khiến tôi vô cùng ngưỡng mộ. Cậu ấy chấp nhận thực tế, cố gắng để trở nên quan trọng chứ không hề cay cú những kẻ hại mình, mỗi ngày tôi lại thích cậu ấy một nhiều, nhiều tới mức trong những giấc mộng ngốc nghếch, tôi từng mơ mình mặc chiếc váy trắng sánh đôi bên người ta. Tôi vào viện lúc tối muộn, Mẫn Tiên bắt đầu bài ca hằn học em gái, rằng rồng mà cũng đến thăm tôm cơ à, rằng tôi không yêu chị nữa rồi. Còn tôi, tôi cũng có ấm ức của riêng mình. - "Vâng, những ngày qua rồng hỏi han hoài mà tôm đâu có thèm quan tâm? Tôm với ba còn có bí mật riêng cơ mà!" Tôi làm mặt dỗi, chị xuống nước kéo tôi tới gần, thỏ thẻ kể chuyện. - "Alex ý.." - "Alex nào?" - "Alex ở trong hội những người có chỉ số IQ cao ý, nhưng tao không biết mặt. Alex đang sống bên Pháp, thông minh ghê lắm, IQ kinh khủng hơn tao nhiều, từng được đặc cách vượt lớp nhưng mẹ cậu ấy không cho, muốn Alex có tuổi thơ như người bình thường." - "Thì sao? Liên quan gì tới vụ chị lén lút đóng cửa dùng thuốc cấm trong phòng đến mức ngất phải nhập viện?" Giờ tôi mới hiểu cái mùi lạ mình ngửi thấy, chính xác là mùi thuốc được chị che giấu bằng cách xịt nước hoa nồng nặc. - "Mi đừng có nghĩ bậy, tao không dùng thuốc cấm, chẳng qua tao với nó bàn nhau làm thí nghiệm có cái chất đó, rõ ràng lúc đốt tao có bịt khẩu trang rồi mà vẫn bị ảnh hưởng, bực hết cả mình." Nói như khẩu trang là máy lọc không khí vậy, chịu chị. Còn kể lúc biết tin ba quát chị lên bờ xuống ruộng, phải năn nỉ mãi ba mới nguôi, oán trách ba bữa nay vào viện ba cấm tiệt không cho thí nghiệm thí ngheo gì nữa. - "Chị thích thì chị nói cho sướng miệng vậy thôi, chứ ba mà chả quan tâm nữa lại nằm khóc ý." - "Nào có, mi vớ vẩn!" Mẫn Tiên chối đây đẩy, có vẻ như chị ấy đã trúng tiếng sét ái tình rồi, nói chuyện với em gái mấy câu thôi à, điện thoại nhấp nháy cái tập trung nhắn tin liền, miệng còn tủm tỉm cười, họa hoằn lắm mới quay sang buông vài lời, đại loại rằng Alex biết tao nằm viện nên đang hối hận, Alex thật ngốc, Alex chắc đẹp trai lắm, nói chuyện duyên thế cơ mà. Vâng, Alex thì tuyệt vời nhất quả đất rồi. Tôi kệ chị, húp tô phở ba mang vào rồi cũng cắm cúi tám chuyện trong nhóm chat. Mọi người đang đòi tẩy chay phim của Nguyên vì gia đình FC chúng tôi không muốn tương lai sẽ có những nhà sản xuất khác đối xử với thần tượng của mình như vậy. Khí thế chiến đấu phừng phừng suốt mấy ngày liền, trưởng FC lắng nghe ý kiến tứ phía, rốt cuộc không duyệt phương án tẩy chay. Thôi dù sao bàn đi tính lại thì tiếng tăm của Nguyên sẽ bị ảnh hưởng nếu phim flop, chúng tôi đành đổi chiến lược thành vẫn hẹn nhau đi xem phim, nhưng chỉ đem băng rôn cổ vũ cho Nguyên, về nhà cũng chỉ đăng những trạng thái liên quan tới cảnh quay của Nguyên chứ tuyệt đối không thèm động tới những người đối xử bất công với cậu ấy. FC của chúng tôi là một đại gia đình, mà đã là "đại", thì sức mạnh không thể "tiểu" được. Thật ngoài sức tưởng tượng, không chỉ fan mà hầu hết những người xem phim đều thích nam phụ hơn, bày tỏ tiếc nuối khi Nguyên không phải nam chính. Một số người gay gắt chê đạo diễn mắt kém, thậm chí một số fan quá khích của Nguyên còn không nghe lời trưởng FC xông vào gây sự khiến ông ấy phải tạm khóa trang cá nhân. Trong thời gian phim công chiếu, tất cả những clip nhà sản xuất tung ra mà có phân cảnh của Nguyên đều đạt lượt xem cao ngất ngưởng, cậu ấy được chọn để trở thành gương mặt đại diện cho nhiều nhãn hàng nổi tiếng. Tôi chợt nhớ tới câu châm ngôn, trời xanh không phụ lòng người có tâm, quả không sai. FC chúng tôi tổ chức ăn mừng, vui lắm! Còn vui hơn khi Nguyên bí mật xuất hiện. Cậu ấy khiến không gian tưởng như bùng nổ. Đứng từ xa, tôi nấp sau bạn khác rồi trong lúc mọi người không để ý tới mình, lén lút đeo chiếc máy nhỏ vào tai sau đó bỏ tóc xõa. Nếu như tôi không bị dị ứng như một số bạn khiếm thính khác thì tốt, tôi sẽ được nghe giọng Nguyên thường xuyên hơn, giọng hát của cậu ấy nhiều cảm xúc lắm, trầm ấm và ngọt ngào như dòng nước mát vỗ về tâm hồn tôi. Kết thúc điệu nhạc là trò chơi bịt mắt bắt dê, tôi bỏ máy vào túi rồi bê cái ghế đứng lên cao để cậu ấy có thể trông thấy cánh tay của mình. Được chọn là một trong mười người chơi, tôi phấn khởi chạy lên sân khấu, chưa vui sướng bao lâu đã thấy nhột dễ sợ, một bạn nam trong FC tới lượt bịt mắt, bạn ấy sờ hết mặt tôi lại tới sờ môi tôi, rồi còn cù cù tay tôi, mãi mà không chịu đoán tên gì cả. Chắc trả thù vụ hôm trước tôi giành ngồi cùng "anh iu" của tôi, chính là "em iu" của bạn. Trẻ con ghê á, tôi cười ngất. Nhưng nụ cười đã bị tắt ngấm khi chợt thấy Nguyên đang lườm. Là cậu ấy lườm thật hay tôi quan trọng hóa vấn đề nhỉ? Rõ ràng đang vui mà? - "Kiều Anh." Mãi sau tên bịt mắt mới chịu mở lời, tôi tuy phải thế chỗ nhưng rất hào hứng, bởi theo như Mẫn Tiên nhận xét, một vài giác quan của tôi nhạy hơi người bình thường. Tôi có thể dựa trên mùi hương để đoán ra chỗ bạn đứng và trả đũa bằng cách cù lại. Bạn không chịu nổi tháo khăn bịt mắt của tôi, đá chân tôi rồi tình nguyện thua. Chúng tôi liếc xéo nhau, và khi liếc qua thần tượng của mình, tôi thấy vẻ mặt đó không được tốt cho lắm, có thể do tối qua tập vũ đạo khuya nên giờ cậu ấy bị mệt. Tới cuối buổi trưởng FC đề nghị Nguyên chọn một bạn nữ để tặng quà, tôi hồi hộp hùa theo những bạn khác gào thét khản cổ, tiếc rằng lần này tôi chẳng phải người may mắn. Rõ ràng Nguyên đã dừng ở chỗ tôi một lúc, cho tôi ăn dưa bở kha khá, nhưng tay cậu ấy lại nắm lấy tay bạn gái đứng bên cạnh tôi. Là nắm tay hẳn hoi đấy, lúc trao quà còn giao lưu lâu ơi là lâu, ánh mắt nhìn bạn kia tình tứ ghê luôn ý, hại tôi đêm về sao mà khó ngủ. Tôi cứ trằn trọc mãi, còn vào cả trang cá nhân của bạn kia săm soi. Bạn đó đúng là rất may mắn. Nhưng không hiểu giữa bạn ấy và cô gái sau này được Nguyên tỏ tình tận hay lần, ai là người may mắn hơn? Tôi của bây giờ, đối diện với ánh mắt thâm trầm của người trong mộng dành cho một cô gái khác, trong lòng vẫn khó chịu y như năm đó. - "Thôi, người ta đã từ chối thì cậu thổ lộ thêm làm gì? Cậu xứng đáng có được người con gái thật lòng thương cậu." Như tớ đây này! Nhưng đó chỉ là suy nghĩ trong đầu, tôi đâu dám nói ra, vì tôi sợ sẽ là gánh nặng cho cậu ấy, tôi sợ người ta sẽ phải suy nghĩ làm cách nào để từ chối mình. Tâm trạng Nguyên trùng xuống hẳn, bàn tay ghì chặt lên vai tôi, cơ thể như bị rã rời mà ép xuống người tôi. Cậu ấy mặc kệ như thế một lúc lâu mới thở dài đứng dậy, kéo tôi dậy theo rồi chậm rãi đề nghị. - "Tớ đưa cậu về!" Tôi gật đầu, lúc mới lên xe là tôi tự thắt dây bảo hiểm, nhưng lúc về tới nhà Nguyên đột ngột ghé qua chỗ tôi, tay cậu ấy tháo dây nhưng cánh môi lại chạm qua cổ tôi. Tôi không rõ vì sao cậu ấy làm thế? Tôi không rõ vì sao cậu ấy thật lâu cũng không rời? Tôi chỉ biết, nụ hôn ấy như mật ngọt lịm qua da thịt rồi rót thẳng vào tim tôi. Cả người tôi cứng nhắc, mãi lúc sau thoát khỏi cơn mụ mị rồi mới ấp úng hỏi người bên cạnh. - "Cậu coi tớ là cô ấy ư? Là cái người cậu tỏ tình hai lần nhưng thất bại?" - "Ừ." Chỉ ừ thôi, nhưng chẳng khác nào dao nhọn giày xé người khác. Tôi tủi thân mở cửa xe lao xuống rồi chạy một mạch lên nhà. Vì đêm đó Nguyên bay sang Thái quay quảng cáo nên những ngày sau chúng tôi không gặp lại nhau nữa. Chiều thứ sáu tôi xin về sớm, tắm gội rồi xếp vali áo quần gọn ghẽ, tôi đã nhờ bác Hường hàng xóm đại diện người thân để ký giấy tờ cam kết trước khi phẫu thuật rồi, tôi cũng chọn gói có y tá chăm sóc toàn diện. Việc của tôi giờ chỉ là tới bệnh viện kiểm tra tổng thể để mai phẫu thuật thôi. Mọi việc đều thuận lợi, nhưng tôi vẫn không sao ngủ được. Tôi xa xứ năm mười tám, bôn ba trên đất Pháp ngót nghét ba năm, tính tới nay tôi cũng mới chỉ hơn hai mốt tuổi một xíu thôi. Tôi muốn trở thành một nhà biên kịch với những bộ phim lay động lòng người, tôi còn phải lấy chồng, còn đẻ con nữa, còn muốn có một mái nhà êm ấm, cuộc đời biết bao nhiêu điều tươi đẹp đợi chờ ở phía trước, tôi thực sự không muốn chết trên bàn phẫu thuật. Trong lúc căng thẳng cực độ, tôi chợt nghĩ tới Nguyên, nhớ tới năm bảy tuổi chúng tôi cùng nhau nắm tay ngắm pháo hoa trên đại lộ Champs-Élysées, tới năm mười bảy tuổi cậu ấy lại một lần nữa dắt tôi chạy dọc bên bờ sông Hàn. Nhớ về những ký ức đẹp đẽ ngày đó, nước mắt tôi chợt rơi!
Chap 12: Cậu biết cậu bé đó là ai không? Bấm để xem Nếu tớ đến một thế giới khác, liệu cậu có nhớ về tớ? Giống như nỗi nhớ da diết của tớ những năm qua, giống như cái cách tớ mong mỏi bóng hình cậu suốt những ngày đông lá bàng đỏ au phủ kín sân trường? Đã có ai đó từng bảo rằng mỗi ngày tới trường là một ngày vui, còn tôi, phải tới học kỳ thứ hai của năm lớp mười tôi mới thực sự cảm nhận được niềm vui đó. Con gái chúng tôi, có những đứa tới trường sớm tập múa tập nhảy, có những đứa lại tranh thủ nhẩm bài để kiểm tra miệng, và có những đứa như tôi, tới sớm nép vào một góc nào đó, hồi hộp đợi thần tượng của mình đi qua rồi lén chụp lấy mấy tấm hình. Tính cả giờ ra chơi thì mỗi ngày tôi đều lượm lặt được dăm bảy bức ảnh của Nguyên, về tới nhà tôi lại kết nối với máy tính rồi lưu trữ chúng cẩn thận. Ngày tôi thích nhất trong tuần là ngày thứ hai, tôi thích được xem cậu ấy biểu diễn sau mỗi tiết chào cờ. Tôi thích ngắm nhìn những bước nhảy điêu luyện đó, có lúc cậu ấy giả bộ cứng nhắc như người máy, đôi khi tiết tấu lại dồn dập liên hồi, không một ai có thể bắt chước thần tượng của tôi. Cậu ấy là độc nhất, dường như từ khi sinh ra trong người cậu ấy đã chảy dòng máu của một "dancer" chính hiệu. Nguyên còn được thầy giáo tin tưởng giao cho quản lớp mỗi lần chúng tôi tới giờ học vũ đạo. Tuy khối nghệ thuật của trường tôi học chung giờ năng khiếu nhưng một số môn phải chia nhóm để dễ luyện tập, tôi tất nhiên muốn vào cái nhóm do Nguyên hướng dẫn, ngặt nỗi không phải buổi nào cũng tranh được, tại tụi con gái hâm mộ cậu ấy đông quá mà. Chỉ là, có một điều rất kì lạ. Bất cứ khi nào tôi trượt nhóm của Nguyên, y như rằng Nguyên và người hướng dẫn nhóm tôi lại đổi vị trí cho nhau. Thế nên cho tới cuối cùng, tôi vẫn được thần tượng của mình hướng dẫn. Số tôi, âu cũng may mắn lạ thường! Thực lòng tôi muốn gây sự chú ý với cậu ấy bằng cách nhảy giỏi như các bạn khác. Đáng tiếc thay tình thế lại hoàn toàn trái ngược, dù ở nhóm nào thì tôi cũng thuộc dạng chậm tiếp thu nhất, có lẽ, tôi là đứa nhảy ngu nhất khối. Tôi nhớ cái buổi học "shuffle dance", cậu ấy hướng dẫn cả nhóm cực kỳ chi tiết, mỗi bước mẫu đều làm rất chậm, ai cũng có thể bắt chước được. Ngay cả tôi nhìn cũng thấy dễ, ấy vậy mà lúc thực hành chân nọ đánh chân kia sai bét nhè hết cả. Trong phòng tập có gương nên mọi người đều có thể nhìn thấy động tác của nhau, tôi cực kỳ xấu hổ khi bị các bạn cười nhạo và nhìn mình bằng ánh mắt chán chường. Tôi rất muốn khóc, nhưng tôi đâu thể yếu đuối rồi ăn vạ như kiểu bị bắt nạt vậy đâu, lỗi là do tôi mà, do bản thân tôi làm chưa tốt. Tôi chỉ có thể cố gắng tập luyện nhiều hơn, mặc những ngón chân bầm tím và đau rát, mỗi ngày tôi vẫn ở phòng tập tới tối muộn. Tôi nỗ lực không hẳn vì sợ sự bàn tán dè bỉu của bạn bè, tôi thực ra còn muốn vượt qua giới hạn của bản thân mình nữa. Đứng trong một tập thể, không phải là mảnh ghép nổi trội nhất cũng không sao, tôi chỉ là không muốn mình trở thành một mảnh ghép thừa thãi. - "Cậu tập sai cách rồi, như vậy sẽ rất dễ gục." Ai đó bất thình lình xuất hiện, qua tấm gương lớn tôi nhìn thấy Nguyên đang tiến tới. Một tay cậu ấy bất ngờ đặt lên lưng tôi, tay kia vòng qua cầm vai tôi, uốn cho người tôi thẳng ra rồi mới chậm rãi bảo. - "Tập theo tớ." Tôi ngoan ngoãn gật đầu. Cậu ấy không chỉ dạy tôi cách nhún sao cho đúng, làm thế nào để nhớ phải bước chân nào, cậu ấy còn thổi vào tâm trí tôi những động lực vô hình, khiến sự tự tin trong tôi cứ lớn dần theo từng nhịp điệu. - "Nhảy lại một lượt cho tớ xem." - "Nhưng.. tớ nhảy xấu cậu.. cậu đừng cười nhé." Tôi ấp úng ra điều kiện, Nguyên xoa đầu tôi cười cười. - "Không đâu, cậu nhảy rất đẹp!" Rõ ràng là đang khen tôi đó, nhưng lại làm như nhận xét một việc vô cùng bình thường, điệu bộ vô cùng thật thà, hại hai má tôi nóng ran. Tôi hít một hơi thật sâu rồi biểu diễn cho cậu ấy xem. Lúc kết thúc điệu nhảy cũng là lúc tôi hồi hộp đợi chờ nghe nhận xét, mà Nguyên bị sao ấy, cứ ngây ra như tên ngốc vậy, tôi phải gọi mãi mới ngập ngừng. - "Thực ra cậu nhảy sai vài chỗ.. nhưng cậu được cái mặt xinh bù lại, nên xét về tổng thể là được." Được cái mặt xinh bù lại? Võ Đình Nguyên Anh, cậu có nhất thiết phải giết người không dao thế không hả? Kiểu này đêm nay con gái nhà người ta thử hỏi sao mà ngủ nổi đây? - "Sao đỏ mặt vậy? Cậu chưa từng được khen là xinh hả?" Tôi khẽ cười, nhìn thẳng vào mắt cậu ấy, cố ý chia sẻ. - "Ngày xưa đã từng có một cậu bé đề nghị tớ nắm tay cậu ấy chặt hơn đi, dặn tớ nhớ không được buông ra vì ở đó đông người dễ lạc, cậu ấy cũng bảo tớ xinh, vì xinh nên cậu ấy mới lo lắng nhỡ lơ là ra tớ bị bán đi thì khổ." Tôi chờ đợi chút ký ức của cậu ấy ùa về, dù chỉ là một chút thôi, tuy nhiên Nguyên chỉ cười nhạt. Rõ ràng cậu ấy người rủ tôi đi xem pháo hoa, rõ ràng là cậu ấy bước vào thế giới của tôi trước, nhưng rồi cuối cùng lại dửng dưng như người mất trí. - "Cậu biết cậu bé đó là ai phải không?" Tôi cũng không hiểu sao cổ họng mình lại nghèn nghẹn, khi hỏi tới câu đó thì có chút ức chế nhen nhóm. Nguyên dọn đồ vào balô toan bỏ về, tôi không chịu nổi, cương quyết chắn đường cậu ấy. - "Tớ đã làm gì sai?" - "..." - "Nói tớ nghe tớ sai ở đâu? Tại sao cậu đối xử với tớ như vậy? Tại sao cậu để toàn trường chế nhạo tớ bị ảo tưởng? Tớ không cần cậu trả lại công bằng cho tớ trước tất cả mọi người, tớ chấp nhận tớ là kẻ điên trong mắt các bạn khác, chỉ cần cậu thành thật với tớ thôi.. cậu còn nhớ tớ, phải không?" - "Cậu là cái gì mà tớ phải nhớ? Tớ cứ không nhớ cậu đấy, cậu thích sao nào?" - "Tớ chẳng thích sao cả. Cậu là đồ đầu óc bã đậu." Có thể tôi đã rất lớn tiếng, bởi hiếm khi tôi thấy Nguyên giận như vậy. Cậu ấy ném thẳng chiếc balô vào một góc, siết cổ tay tôi đau điếng, vẻ mặt cáu kỉnh vô cùng. - "Tớ đầu óc bã đậu?" - "Phải." Tôi đanh thép khẳng định, Nguyên tức tối hỏi lại. - "Vậy cậu ngay cả một dãy số điện thoại cũng không nhớ nổi, đầu óc cậu là bã gì?" - "Tớ.. tớ.." - "Một đứa trẻ không cha không mẹ, suốt nhiều ngày liền ở trong căn phòng tối chờ đợi một cuộc điện thoại từ một người không bao giờ gọi đến, cậu nói cái người như thế có đáng để nhớ không?" Không đáng! Thực sự không đáng chút nào, thời khắc ấy nước mắt tôi cứ ứa không ngừng, tôi nhớ năm đó có một cậu bé đã viết vội số điện thoại lên tay tôi, là trời bất chợt đổ mưa lớn, là lỗi của tôi đã bất cẩn không chép lại. Nguyên bực bội rời khỏi phòng, tôi không đủ dũng khí để biện minh, cũng chẳng đủ can đảm để giữ người ta lại. Những buổi tập sau đó chúng tôi vẫn cùng nhóm, nhưng ánh mắt cậu ấy không hay liếc về phía tôi như trước nữa. Còn tôi mỗi lần nghĩ tới người bạn năm nào lại thấy hổ thẹn, khoảng thời gian ấy với Nguyên khó khăn biết bao, giá như tôi có thể ở bên động viên cậu ấy, hoặc chí ít cũng là một vài cuộc điện thoại vỗ về. Tiếc rằng, chẳng có gì cả, ngay cả những bức thư tôi gửi tới đài truyền hình cũng bặt vô âm tín. "Tớ xin lỗi." Tôi viết nắt nót vào quyển sổ nhỏ, vẽ thêm một bông bồ công anh đang bay bay theo gió rồi ngồi chờ ở căng tin, đợi cậu ấy cùng nhóm P547 xuống gọi nước thì làm bộ mừng rỡ tiến tới bịa chuyện. - "Tớ trả cậu quyển sổ hôm trước tớ mượn." Thực ra là sổ của tôi đó, nhưng tôi đã nhanh chân chạy biến trước khi cậu ấy kịp phản ứng. Ngặt nỗi đầu giờ chiều hôm đó, vật đã trả lại chủ, quyển sổ của tôi nằm ngay ngắn trong hộc bàn lúc nào không hay. Tôi buồn buồn mở ra, viết thêm mười câu "Tớ xin lỗi.", vẽ chi chít ba mặt giấy đủ thể loại icon hối hận, tội lỗi, nhung nhớ, lần này tôi nhờ Mẫn Tiên gửi sổ. Cũng giống lần trước, chưa đầy mấy tiếng đồ đã bị trả. Tôi lại tiếp tục kiên trì, cho tới một ngày khi quyển sổ đã kín không còn một trang trống, tôi nhận ra nét chữ quen thuộc của cậu ấy ở bìa ngoài. "Tớ không tha thứ!" Tôi khóc như mưa, tối về nhà mắt sưng húp bị Mẫn Tiên chửi cho lên bờ xuống ruộng vì cái tội mềm yếu quá thể đáng. Ôi chị ấy thì mạnh mẽ rồi! Mạnh mẽ tới mức mới chỉ mâu thuẫn với Alex vì những bất đồng quan điểm trong vấn đề liên quan tới thuyết Big Bang thôi mà ỉu xìu mất cả tuần. Chắc hẳn trên đời này, chỉ Alex và ba mới có thể khiến chị hay tủi thân như vậy thôi. Chị còn đang giận ba nữa đấy! Chuyện là báo chí tung tin Mẫn Tiên chơi thuốc cấm tùm lum, có báo còn bịa chị dùng thuốc phiện đến nghiện rồi, có nơi thì đồn chị tôi rất hay bị sùi bọt mép, ba tôi chướng mắt nên định dùng tiền mua chuộc để hủy toàn bộ tin tức xấu. Nhưng mẹ chị không đồng ý, mẹ muốn lợi dụng scandal này giúp chị trở nên nổi tiếng hơn, muốn chị phải là cái tên hot nhất trên tất cả các công cụ tìm kiếm, rồi sau đó một tháng sau mới tung bằng chứng thật. - "Thế nào là tốt cho con? Anh có mang nặng đẻ đau ra nó không mà anh kêu thương, kêu tốt? Anh chỉ muốn nó thụt lùi để đứa con gái dốt nát của anh có cơ hội tỏa sáng thì có." Cái câu trì chiết của mẹ chị, tôi chẳng nghe thấy tiếng nói chua chát ấy còn thấy nhức nhối nữa là ba tôi, chắc ba tự ái lắm. Còn chị thì cứ để ý cái cụm từ "không cùng dòng máu" mà dỗi ba liền tù tì. Ba bảo để ba chở đi học, chị kêu có cùng dòng máu đâu mà chở. Ba kêu ba đút cho ăn, chị móc mỉa ba thôi không cùng dòng máu khỏi đút, ba nói ba sai rồi thì làm kiêu nói lẫy khác máu tánh lòng chả có sai đúng cái gì cả. Nhiều khi tôi thấy chị rất láo luôn. Cũng có lúc hơi ghét chị, tiếc rằng chẳng được bao lâu, tại tôi ốm chị vẫn cứ sốt sắng bên tôi, pha sữa tôi uống, gọt hoa quả tôi ăn, ba thì lên phòng đút cháo cho tôi, chị cứ đụng phải ánh mắt ba là lại vênh mặt quay đi. Nghĩ lại cái ngày xưa ấy thấy thật buồn cười, nhưng cũng thật ấm áp. Chỉ là ốm vặt thôi mà có đến hai người ở bên tận tình chăm sóc, còn giờ, một thân một mình trong bệnh viện sao mà buồn tủi đến thế? - "Đừng lo, chỉ là tiểu phẫu thôi mà." Chị y tá tươi cười bắt chuyện với tôi. Tôi biết chứ, nếu là khối u ác tính có mà tôi chả tìm những nơi thật đẹp để đi du lịch đó đây rồi chứ đâu sáng đi làm chiều vào viện như giờ. Nhưng mà tâm lý người bệnh, nó cứ lo ý, lo nhiều, nghĩ nhiều, nghĩ liên thiên hù dọa chính mình. - "Cứ cười lên đi cô bé, sống mới khó chứ chết đâu có khó." Chị ấy nhỏ nhẹ vỗ về giúp tôi khỏi căng thẳng. Chị Tuyến ấy, gọi là chị thôi chứ cũng hơn tôi cả chục tuổi, là em gái của cô Tuyền, cô giáo dạy Văn hồi cấp hai của tôi. Cũng vì có chút liên quan nên chị khá quan tâm tới tôi, buổi đêm không phải trực nhưng thấy tôi lẻ loi vẫn ở lại trò chuyện cùng tôi, động viên tinh thần cho tôi. Mấy ngày sau khi rời phòng phẫu thuật đều là chị ấy chăm sóc tôi. Nhiều lúc tôi cảm thấy chị thương tôi thật lòng chứ không hẳn do trách nhiệm công việc, lòng tôi cũng bớt cô quạnh. Khối u tuy lành tính nhưng do để lâu quá rồi nên tôi cũng khá khổ sở với nó, cắt bỏ được thấy nhẹ nhõm hẳn, ngặt nỗi người ngợm cứ mệt lả ra. Hầu như cả ngày tôi chỉ thức lúc chị Tuyến gọi, húp qua bát cháo xong lại ngủ miên man mất. Mãi tới lúc sức khoẻ hồi lại được chút, ngó qua tờ lịch góc tường tôi mới tá hỏa. Đã là thứ sáu, đã một tuần trôi qua kể từ ngày tôi vào viện! Trong khi đó tôi chủ quan nên chỉ xin nghỉ hết thứ hai, nghĩa là tôi đã trốn việc hơn ba ngày. Tôi cuống quít tìm điện thoại trong túi xách, nó đã tắt ngúm từ bao giờ rồi? Lúc sạc lên thấy hai trăm bảy mươi tư cuộc gọi nhỡ thì phát hoảng luôn. - "Chị ơi em phải về chỗ làm gấp." Tôi cầu cứu chị Tuyến, chị ngay lập tức từ chối. - "Không được đâu, em phải đợi để khám tổng thể đã, nếu không bác sĩ mắng chị chết." Tôi năn nỉ ỉ ôi mãi chị mới đồng ý, tuy nhiên chị giao hẹn phải về trước ba giờ chiều. Mặc dù tiền trong ví cũng chả còn mấy nhưng vì vừa ra ngoài trời người tôi lại hơi choáng choáng, sợ không chen nổi xe buýt nên đành bắt taxi cho tiện. Tới cổng hãng phim tôi gặp anh Khang cũng tất tả chạy lên tay cầm nải chuối tay cầm cân giò rõ ngộ. Chúng tôi bàn bạc với nhau qua về tình hình kịch bản phim, vừa hay đi vào đại sảnh thì gặp chị Loan với Nguyên đang đi ra. - "Mấy ngày hôm nay cậu ở đâu?" Nguyên hỏi, sắc mặt không được tốt cho lắm. Anh Khang hồn nhiên đáp anh ấy đã xin phép chị Loan để về quê ăn giỗ nhà bà cô họ rồi mà. Ngặt nỗi sếp không thèm để ý câu trả lời của người ta, sếp có vẻ đang tức tôi thì phải. - "Đi làm một tuần rồi biến mất một tuần, chỗ này là cái chợ nhà cậu chắc? Hay chưa ai dạy cho cậu cách viết giấy nghỉ phép?" Đối diện với cơn thịnh nộ của cậu ấy, tôi chưa biết phải phân trần như nào cả. Người tôi lúc này rất nhọc, hình như cái thuốc ban sáng tôi uống có chất gây buồn ngủ hay sao mà người ngợm cứ lờ đờ, chắc anh Khang thấy tôi tội nghiệp nên xông vào bênh vực. - "Sếp lớn đừng mắng Kiều Anh. Mấy hôm vừa rồi mình dắt Kiều Anh về quê nấu cỗ cho nhà mình, tưởng chị Loan đã biết nên quên không đánh tiếng." Ôi cái gì vậy? Không hổ danh là biên kịch trẻ tài năng, đã bịa chuyện không hề chớp mắt lại còn liếc chị Loan cầu cứu nữa chứ. Chị ấy lừ mắt kéo anh Khang qua chỗ khác, còn lại tôi với Nguyên đứng trân trân nhìn nhau. - "Về ra mắt hả?" Tự dưng cậu ấy hỏi, kiểu tôi đầu óc cũng đang đơ đơ, mắt hoa hết cả lên, cổ thì rõ mỏi, tôi phải hơi cúi đầu xuống rồi đưa tay bóp đằng sau gáy cho bớt nhức. Lúc ngẩng lên thấy người đối diện như muốn xé xác mình luôn rồi, có vẻ Nguyên tưởng tôi vừa gật đầu khẳng định câu hỏi của cậu ấy, hiểu nhầm thành tôi là một đứa không có tinh thần trách nhiệm trong công việc. Tôi chưa kịp giải thích gì thì sếp đã nổi khùng. - "Cậu.. biến khỏi hãng phim của tớ!"
Chap 13: Vì tớ đã nhớ cậu rất lâu Bấm để xem Cậu làm tớ chạnh lòng đấy! Ừ thì là tớ sai khi chủ quan không xin nghỉ phép, cậu không thể cho tớ cơ hội làm bù giờ ư? Năm xưa làm mất số điện thoại cũng là lỗi của tớ, nhưng ông bà ta có câu đánh kẻ chạy đi chứ không ai đánh người chạy lại đó thôi. Cớ sao tớ càng xin lỗi cậu càng giận lâu, cậu có thấy hay không chính bản thân cậu đôi khi rất quá đáng? Một trong những lần quá quắt nhất của Võ Đình Nguyên Anh là, tôi dù ốm vẫn cố gắng gượng bò tới trường chỉ vì mong được học cùng cậu ấy môn năng khiếu. Còn ai đó, biết thừa tôi là fan cuồng nhưng giờ tập nhảy lại làm mẫu cho tất cả các bạn nữ trong nhóm mà quên mất tôi. Tôi rầu rĩ nhìn theo bọn họ, khi cậu ấy tiến tới gần, ngay cả Misu từng đóng phim chung mà hai má vẫn ửng hồng. Đối với Nguyên, đôi khi chỉ là tùy tiện bước đi cũng thành điệu nhảy đẹp, tôi thì khác, cật lực bắt chước trông vẫn đầy gượng gạo. - "Chỉ cho tớ với!" Tôi lấy hết can đảm tiến tới níu áo cậu ấy năn nỉ, má tôi lúc này cũng đỏ, là nóng do người sốt. Tôi biết mọi người đang cười nhạo mình, nhưng tôi buồn không phải vì bị các bạn bàn tán, tôi tủi thân bởi Nguyên cứ cố ý lờ tôi đi. Giá như tôi đừng ép Nguyên thừa nhận cậu ấy còn nhớ mọi thứ, giá như tôi đừng bảo cậu ấy đầu óc bã đậu, nếu như thế, liệu cậu ấy có bớt ghét tôi? - "Kiều Anh nhọc à? Thế lát về cùng tớ nhé!" Bạn Tuấn lớp tôi đề nghị giúp đỡ khi kết thúc buổi tập. Cả người ê nhức rã rời nên tôi gật đầu đồng ý, căn bản nhà bạn ở cùng hướng với nhà tôi thành ra cũng tiện đường. Đó là lần đầu tiên sau một khoảng thời gian rất lâu tôi thấy Nguyên chau mày nhìn mình, cậu ấy nhìn cả Tuấn nữa, nhưng rất nhanh thôi liền ngoảnh sang chỗ khác làm như vừa nãy chỉ là vô tình liếc qua. Mẫn Tiên ở lại họp ban cán sự khối, bác giúp việc chắc dọn dẹp xong về rồi, ở nhà chỉ có mình ba tôi đang ngồi bệt dưới sàn bếp nhâm nhi chén rượu đào. Gương mặt ba chất chứa nhiều tâm sự, chắc ba tôi và mẹ chị vẫn xích mích. Nhiều khi tôi hỏi ba mệt không ba, ba thường trả lời bằng một câu không mấy liên quan, rằng người đó là người trả nợ cho ba con mình. - "Vậy để khi nào con lớn, con kiếm nhiều tiền trả nợ lại cho ba nhé!" Tôi an ủi ba, thực ra chỉ đùa để ba vui thôi, chứ ba làm hiệu trưởng bao nhiêu năm rồi mà, khoản nợ kia bây giờ với ba là rất nhỏ. - "Hễ là con người ai chẳng có điểm tốt điểm xấu hả con? Chẳng qua xấu nhiều hơn hay tốt nhiều hơn thôi." Ba nói bâng quơ, tôi biết ba đang ám chỉ ai. Ba là người sống tình nghĩa, ba sẽ không bỏ rơi mẹ kế tôi, người đã cưu mang ba con tôi khi khó khăn đâu. Nếu nói về mẹ của Mẫn Tiên, mẹ có phần "chua chát" với tôi, nhưng đối với chị hay với ba thì ngoài những lúc nóng ra mẹ vẫn rất "ngọt", rất đàn bà. Mẹ thuộc tuýp phụ nữ năng động giỏi giang, mặc cho bên ngoài hô mưa gọi gió, về nhà vẫn khá khiêm nhường với ba. Những lúc cãi nhau thì vênh váo tý thôi chứ ba chỉ cần giữ im lặng một buổi tối là mẹ lại xoắn hết cả lên. Ghét tôi khủng khiếp, ít khi mở lời nói chuyện với tôi, nhưng vẫn hạ mình nhắn tin cho tôi nhờ cậy. "Kiều Anh, mày khuyên ba mày hộ tao với. Ông cứ mặt lạnh làm tao mất ăn mất ngủ quá trời, còn cả đống hợp đồng chưa duyệt kia kìa, rõ mệt." Câu từ kiểu như bạn bè cùng trang lứa ý nhỉ? Tôi rúc đầu vào lòng ba, tay giơ giơ màn hình điện thoại chọc ghẹo ba. Ba đọc được tin nhắn của mẹ chợt bật cười, rồi ba chỉnh cho điều hòa ấm hơn, chắc ba lo tôi nằm dưới sàn lạnh. Từ lúc tôi về ba không uống rượu nữa mà toàn bóc quýt đút tôi ăn, lúc nào tôi ốm ba cũng ép tôi ăn thật nhiều hoa quả. Tôi là một đứa rất hay nghĩ ngợi linh tinh, có lúc tôi nghĩ tới những nhân vật trong tập kịch bản đang viết dang dở, có khi lại mơ mộng về tương lai tươi sáng. Tôi kể cho ba tất cả mọi thứ mình ấp ủ, từ việc tôi sẽ trở thành một biên kịch tầm cỡ ra sao đến đám cưới của tôi sẽ ngập tràn hoa nắng rực rỡ thế nào, ba chẳng bao giờ chê tôi hão huyền cả, ba sẽ chỉ búng nhẹ lên má tôi nhắc nhở nếu tôi mải nghĩ quá mà ngậm múi quýt hơi lâu thôi. Tôi cứ say sưa tâm sự với ba cho đến khi Mẫn Tiên tung tăng trở về. Hình như chị định nói cho tôi một tin tốt lành nào đó, nhưng thấy tôi đang nhõng nhẹo bên ba nụ cười của chị ấy chợt tắt ngúm, ba thấy vậy liền đỡ tôi dậy rồi đuổi theo chị. - "Con mệt à?" - "Không cùng dòng máu ba quan tâm làm chi?" Chắc chị phải gào to lắm đấy, cái mồm ngoác hết cỡ thế kia cơ mà. Tôi thực sự nể phục độ kiên nhẫn của ba, tôi cũng thực sự nể cái tính hờn dai của Mẫn Tiên. Ba tôi đưa múi quýt cho thì mím môi không chịu ăn, đến lúc ba lẳng lặng xuống bếp thì lại buồn thiu ngồi lì ở bậc cầu thang. Chị tôi thật trẻ con nhỉ? Trẻ con nhất là lúc chị lao vào bếp phụng phịu hỏi ba. - "Ba biết sai thật chưa thế?" Ba tôi hiền hiền gật đầu, chị tủm tỉm cười rồi nhặt rau phụ ba, sau đấy chị còn lấy máy ba nhắn tin kêu mẹ về sớm, bữa tối hôm đó ba mẹ chẳng gây nhau nữa, ba với chị làm hòa thành ra không khí cũng bớt căng thẳng. Lúc hai chị em đứng rửa bát chị mới kêu mách tôi chuyện cực hay mà ban nãy về chưa kịp kể. - "Hôm nay ở nhà xe tao phát hiện Nguyên Anh vào trang cá nhân của mi xem trộm." - "Bịa, chả tin." - "Thề, tao còn ú òa hại nó giật bắn làm rơi điện thoại kìa, không tin mai mi để ý mà xem, màn hình của nó bị xước rồi." Tôi ngượng ngượng kêu chị nói tào lao, nhưng sáng hôm sau vẫn dậy sớm uống thuốc hạ sốt rồi tới trường sớm rình rập. Ngặt nỗi chẳng thấy vết xước nào khiến tôi hơi thất vọng. - "Mẫn Tiên bảo cậu bị ốm." Đúng kiểu trời đang dông có khác, tự dưng cậu ấy lại nhảy vào bụi rậm bắt chuyện với tôi chứ. Tôi ú ớ trả lời bừa. - "Mẫn Tiên cũng bảo chị ấy làm hỏng điện thoại của cậu." - "Không hỏng, chỉ xước chút thôi, tớ thay màn hình mới luôn rồi." Uầy, nói với tôi nhiều từ thế? Lại còn cái vụ Mẫn Tiên thì thụt hôm qua, lẽ nào là thật? Tôi cứ vui vui lạ, bước chân vòng về mà cứ ngỡ như đang bước trên mây vậy. Nguyên tiến lên chặn trước mặt tôi hỏi han. - "Cậu đi đâu?" - "Tớ á? Tớ về nhà ngủ tiếp. Ba tớ xin nghỉ phép cho tớ rồi." Tôi thành thật đáp, Nguyên đưa mu bàn tay chạm lên trán tôi, có vẻ hơi nóng đã khiến ai đó tin tôi đang sốt thật, cậu ấy thở dài bảo. - "Tớ đưa cậu về." - "Cậu không đi học à? Cậu đâu có được nghỉ ốm?" - "Tớ được miễn các tiết vũ đạo." Cũng đúng, ngay cả thầy giáo cũng không nhảy điêu luyện được như cậu ấy. Nhưng tại sao mọi khi Nguyên vẫn đi học? Còn tình nguyện giúp đỡ thầy làm trưởng nhóm hướng dẫn cho bọn tôi nữa? Tôi đăm chiêu thắc mắc, Nguyên nhìn tôi thật lâu, đoạn bâng quơ bảo. - "Vì muốn trông thấy một ai đó." Ai đó? Là ai đây? Tôi lần lượt hỏi cậu ấy từng cái tên trong nhóm nhảy, nhưng Nguyên đều lắc đầu, tôi rất muốn hỏi thêm câu cuối cùng, là tớ sao? Nhưng chỉ nghĩ thôi mặt tôi đã đỏ phừng phừng, tự nhận thấy bản thân hơi hoảng tưởng nên tôi liền đổi chủ đề. - "Cậu hết giận tớ rồi à?" Nguyên lắc đầu, khi ấy trời đã đen ngòm rồi, gió thổi rất mạnh, những hạt mưa nặng trĩu rơi rải rác khắp phố. Nguyên kéo tôi vào mái hiên gần đó, đẩy tôi lên bậc thềm, cậu ấy đứng chắn ngay bên cạnh, mưa không nhỏ tới người tôi được nữa, nhưng nước mưa đã ngấm ướt tay áo của cậu ấy. Và trong cơn mưa đó, tôi ấm ức trút nỗi muộn phiền. - "Tớ biết lỗi rồi mà, tại sao cứ phải giận tớ lâu như vậy?" Cũng trong cơn mưa đó, cậu ấy đã giải đáp ấm ức của tôi. - "Vì.. tớ đã nhớ cậu rất lâu!" Khoảnh khắc ấy, tôi tưởng như tim mình vừa tan chảy theo từng giọt nước mưa kia. Nguyên là kiểu người lúc nóng giận hành động và lời nói có thể tưng tửng, có thể phũ phàng nhưng khi trầm tĩnh lại đáng yêu như chú cún nhỏ vậy. Tôi không biết thế gian này liệu tôi có phải là người hiểu cậu ấy nhất không? Tôi chỉ biết nếu người khác bị đuổi biến khỏi công ty có lẽ họ đã tự ái xếp đồ đi lâu rồi. Có tôi vẫn mặt dày ở lại, họp xong với tổ biên kịch thì lên phòng quay. Phim sitcom quay cuốn chiếu nên bọn tôi phải ngồi xem diễn viên đóng để có gì không hợp lý còn sửa kịch bản luôn. Mỗi lần giải lao tôi thường phải cố uống cà phê và lướt vài trang báo mạng để chống cơn buồn ngủ rũ rượi và những mệt mỏi trong người. Tin hot nhất tối hôm thứ ba là phóng viên giật tít bắt gặp nam thần triệu người hâm mộ sau khi quay quảng cáo bên Thái đã không về căn penthouse ở trung tâm thành phố mà tức tốc phi tới khu tập thể cũ kỹ phía Nam. Khu đó, chẳng phải nhà tôi sao? Cái người nam thần trong bức ảnh chụp lén đó, chẳng phải Võ Đình Nguyên Anh bịt khẩu trang sao? Mặc cho Nguyên đến vào lúc rất khuya, báo chí vẫn chộp được ảnh cậu ấy ghé qua khu nhà tôi tối thứ tư và thứ năm. Vậy là cậu ấy đã tìm tôi ba đêm liên tiếp, và cả hơn hai trăm cuộc gọi nhỡ nữa, tự dưng biết tin tôi lại không buồn cậu ấy như tôi tưởng. Tôi chỉ buồn ngủ thôi. Thực sự, bao nhiêu cà phê cũng không đỡ nổi. Tôi đành xin chị Loan nghỉ sớm, trước khi về viện thấy trợ lý bảo Nguyên ở trong phòng làm việc suốt, thương thương người ta nên tôi lại rẽ qua bếp lớn mua suất cơm rồi đem lên. - "Tớ xin lỗi, cậu ăn chút đi." Cùng lúc đó điện thoại tôi rung, chị Tuyến nhắn cho tôi số phòng với tên một khu nhà khác trong bệnh viện, dặn nếu về sớm thì chị đưa qua đó khám tổng thể, nhưng nếu về muộn thì tôi tự qua cho kịp giờ. Vì cũng sắp tới giờ khám với thấy Nguyên còn bận bịu với đống tài liệu nên tôi chào cậu ấy. - "Tớ về trước đây, tớ xin chị Loan nghỉ rồi, cậu cần thì tối tớ viết thêm giấy xin phép rồi tớ gửi mail cho." - "Viết luôn ở đây đi rồi về." Sếp ra lệnh, không còn cách nào khác tôi đành phải mở máy ra cặm cụi gõ. Xong được cái đơn mắt tôi bắt đầu hoa lên, vừa gửi sang cho cậu ấy thì lại nhận tiếp lệnh mới soạn thêm mấy cái hợp đồng. Có nhân viên gọi nên Nguyên phải ra ngoài giải quyết công việc, còn mình tôi trong phòng, tay run run gõ từng chữ trên bàn phím, mắt thì dần mờ đi, mờ tới mức tôi không tài nào đọc được chữ gì trên màn hình nữa. Ngực tôi căng cứng, xung quanh cũng thiếu khí tới lạ, tôi không thể nào mà thở bình thường được. Tôi vịn vào mép bàn, lò dò định ra ngoài hành lang xem có đỡ không, ngặt nỗi vừa mới đứng dậy thì đỉnh đầu chợt nhói đau, hai chân đột ngột khụy xuống. Toàn thân tôi mềm oặt nằm bất động trên sàn nhà lạnh buốt, ngay cả việc đơn giản nhất là với điện thoại để gọi người thôi tôi cũng không làm được, chưa bao giờ tôi thấy bất lực đến thế. Tôi đã cầu nguyện rất nhiều, tôi rất mong có người nào đó đi qua đây, trông thấy tôi, giúp đỡ tôi. Tôi đã đợi rất lâu, rất lâu mà chẳng thấy ai cả. Mãi tới khi sức lực của tôi gần như cạn kiệt, khi tôi đã muốn bỏ cuộc thì cánh cửa ấy mở toang. Có một người hoảng hốt lao tới bên tôi, xốc tôi dậy. Hình như chị Tuyến lại gọi, Nguyên nghe máy thay tôi, sắc mặt cậu ấy tái nhợt sau cuộc điện thoại đó. Rồi cậu ấy vội vã bồng tôi lao xuống tầng trệt, tôi không đủ tỉnh táo để biết ai là người lái xe đưa chúng tôi đi, chỉ biết Nguyên ngồi sau ôm tôi, một tay cậu ấy đỡ đầu tôi, một tay không ngừng vỗ má tôi, miệng thì vẫn quát tài xế tăng tốc liên hồi. Tôi cố nở nụ cười gượng gạo trấn an cậu ấy, còn cậu ấy thấy tôi cười, khoé mắt lại đỏ hoe.