- A Nhất Bác
Tiêu Chiến cùng lúc đó cũng đi đâu về. Thấy bóng Nhất Bác anh vội dơ tay vẫy goji
- Heyyy! Tiểu Bác
Quay người về phía Tiêu Chiến, Nhất Bác vội giấu hộp đang cầm ra sau lưng.
- Anh gọi gì đấy.
- Tối nay anh định tổ chức bữa tiệc nhỏ. Tối sang nha.
- Được ạ!
Xong quay nhanh ngừoi vào nhà
- Ơ đi đâu thế. Giấu gì đấy?
Tiêu Chiến ngả hằn ng sang bên bờ tường mà gọi.
- Không có gì đâu. Tối em sang.
Gọi là tiệc nhưng cũng chỉ có vài người bạn thân của Tiêu Chiến. Ba mẹ Tiêu Chiến vì muốn con thoải mái hơn nên quyết định về thăm họ hàng đến ngày kia mới về.
Tuệ Lan sang từ chiều cô tỏ ý muốn giúp Tiêu Chiến chuẩn bị buổi tiệc nhưng anh từ chối, anh muốn tự mình chuẩn bị tất cả.
- Mình chỉ làm vài món nhậu đơn giản thôi.
- Cậu chắc không cần mình giúp chứ.
- Nếu cậu muốn thì giúp mình chọn nhạc đi. Một list nhạc cho đêm nay. Ah Tiểu Bác qua đúng lúc lắm. Qua đây giúp anh nào.
- Chà nếu không nói mn sẽ nghĩ là hai anh em ruột đó. Chị mới bị từ chối nhận giúp đỡ mà Nhất Bác chưa kịp vào đã bị túm cổ.
Nhất Bác vừa ôm túi trái cây vào còn chưa kịp định vị chỗ bỏ cứ đứng ở cửa như chờ chồng, vẫn chưa hiểu gì.
- Nào đưa đồ đây cho anh. Vào giúp anh đi chứ định trồng si ở đây sao.
- Nhưng em không biết nấu ăn đâu.
- Ai mượn em nấu. Phụ anh thôi.
- Dạ!
Nhất Bác vừa nhanh rảo chân bước theo Tiêu Chiến vừa quay ra nhìn Tuệ Lan ánh mắt cầu cứu. "Binh thường làm gì cũng được nhưng vào bếp thì không chắc bếp còn lành" Tuệ Lan nhìn theo phì cười. Là bạn thân từ c3 đến nay của Tiêu Chiến nên cô cũng quen thân với Nhất Bác. Dù đôi lúc thấy cậu nhóc hơi khó gần nhưng không thể phủ nhận sự dễ thương nơi em. Bây giờ cũng thế, má cậu đang phông lên ánh mắt thì hơi cụp xuống đầy lo lắng.
- Em gỏt dứa nha.
- Em không biết đâu.
- Đây gọt như này. Đừng để đứt tay là được.. ấy ấy cẩn thận nát luôn quả dứa đó.
Tiêu Chiến vừa nấu ăn bên này vừa quay qua chỉ Nhất Bác làm cái này cái kia. Căn bếp nhỏ hai ng quay qua quay lại đụng nhau. Tiếng chí choé cười đùa cứ thế vang lên không ngớt.
- Anh Lâm qua rồi ạ.
Tuệ Lan đang ra cổng thì thấy Ngô Lâm xuống khỏi oto.
- Um. Tiêu Chiến có gọi anh.
- Tiêu Chiến đang nấu ăn với Nhất Bác trong bếp đó. Hai anh em họ muốn phá banh cái bếp luôn rồi.
- Nhất Bác là em hàng xóm phải không.
- Đúng rồi đó anh.
- À..
Nói rồi Tuệ Lan lên xe đạp cô định về qua nhà lấy cây giuta. Ngô Lâm sau vài phút lưỡng lự cũng bước vào nhà.
- A! Anh ơi cái này gói cứ bục ra
- Con ỉn này ai bảo em cho nhiều rau thế. Haha sao mặt lại vẽ hề như thế!
Nép sau cánh cửa Ngô Lâm nhìn vào bếp. Tiêu Chiến đang cười hít cả mắt mà nựng má Nhất Bác, Nhất Bác thì chun mũi lại mà cố gắng né. Cả hai dường như không nhận ra anh đứng đó. Một hồi lâu anh mới khẽ ho một tiếng.
- Anh Lâm đến lâu chưa
Tiêu Chiến vui vẻ nhìn ra. Đứng bên cạnh Nhất Bác đang cười cũng nhìn ra, ánh mắt đang long lanh bị thu lại thay vào là ánh mắt sắc lẹm.
- Anh mới tới. Hai anh em cần anh giúp gì không
- Bọn em xong rồi
Không kịp để Tiêu Chiến nói gì Nhất Bác đã lên tiếng từ chối luôn.
- Ừ..
Ngô Lâm ngần ngại. Anh không biết cần làm gì lúc này. Tiêu Chiến có vẻ không nhận ra có chút khó thở ở đây mà vẫn vui vẻ.
- Anh cầm gói cây gì thế
- À là cây cà tím. Hôm trước em nói muốn trồng ít cây giống trong hộp xốp mà. Hôm nay anh tiện mang theo luôn.
- Hahhahah là cà tím đó cà tím luôn!
Nhất Bác nãy giờ đang nhìn như phóng dao vào Ngô Lâm thây đổi thái độ 100 % mà ôm bụng cười.
- Sao thế cà tím thì có gì đâu?
Ngô Lâm kinh ngạc mà thốt lên. Tiêu Chiến đang gãi đầu định giải thích thì Nhất Bác nói tiếp.
- Tiêu Chiến chỉ cần ăn phải một miếng cà tím là có thể khóc nguyên ngày. Anh ấy ghét nhất cà tím. Từ bé hình phật đáng sợ nhất là phải ăn cà tím đó.
Ngô Lâm tái mặt.
- A xin lỗi anh không biết. Chỉ là thấy cây này dễ trồng nên..
- Không sao ạ. Anh là không biết mà. Nhất Bác thôi đùa đi
Tiêu Chiến đỡ lấy gói cây từ Ngô Lâm
- Em có thể cho Tuệ Lan trồng được k a? Cô ấy thích cà tím.
- Sao cũng được mà
Ngô Lâm khe nhún vai.
- Sao k cho em. Binh thường e toàn phải ăn hộ cà tim cho a đấy.
- Nghe nói củ hành tây em trồng còn không mọc nổi tóc.
Tiêu Chiến vừa nói vừa vươn tay xoa đầu khiên tóc Nhất Bác rối tung.
- A! Anh lại thế rồi!
- Hahhah..
Hai người cứ thế đùa qua lại mà quên mất Ngô Lâm đang ở đó, anh cười hiền rồi bước ra ngoài hiên ngồi. Lặng lẽ châm 1 điếu thuốc.
Mưa.
Những giọt nước lạnh lẽo rơi xuống, anh ngước đôi mắt nhìn khoảng không phía trước nhà. Đôi mắt trống rỗng, chút tê dại. Anh nghĩ mình hiểu Tiêu Chiến có thể chạm đến tim cậu ấy, nhưng thật ra anh chẳng biết gì. Anh lúc này dường như chẳng thấy gì ngoài một màu trắng xóa, dường như muốn xóa luôn cả anh. Mỗi lần như thế anh dường như chẳng chú ý gì đến xung quanh. Mãi đến khi tai không còn nghe thấy tiếng mưa mà thay vào là tiếng nhạc, anh mới giật mình.
- Anh Lâm mau vào đây. Tất cả xong rồi. Mọi người cũng đến cả rồi.
Nặng nề bước vào cùng nụ cừoi gượng, anh ngồi xuống cạnh Tuệ Lan. Thêm được 3 cậu bạn nữa của Tiêu Chiến. Ngô Lâm uống khá nhiều. Mọi người cũng không ai để ý điều đó ai cũng vui. Nhất Bác thì ngồi bên Tiêu Chiến muốn uống nhưng luôn bị cản lại.
- Em say kinh khủng lắm đó!
- Đây là nhà mà em uống chút có sao đâu!
- Thôi thôi anh sợ không quản được em đâu
Mọi thứ cứ thế cho đến gần 11h đêm. Tuệ Lan và các bạn đã về chỉ còn lại Ngô Lâm đang uống, khi này Nhất Bác bảo về nhà lấy đồ gì đó.
- Anh uống nhiều lắm rồi đó.
- Không sao hnay vui mà. À anh có quà này cho em.
Nl đứng lên lấy từ balo một hộp cọ màu. Hộp cọ màu nâu nhạt với những đường nét trạm trổ tinh tế, bên trong những cây cọ được xếp ngay ngắn. Thân cọ cũng nâu nhạt và đầu lông đều là từ lông chồn. Rất khó tìm.
- Ôi đúng là thứ em đang mơ ước.
- Chúc em sẽ đạt được mọi ước mơ
Ngô Lâm đưa hộp cọ về phía Tiêu Chiến. Hơi men làm anh hơi chuyến choáng. Khẽ nhao người về trước, và ngã vào người Tiêu Chiến khiến Tiêu Chiến cũng hẫng người cả hai ngã xuống sàn.
Tiêu Chiến định đẩy Ngô Lâm đứng lên thì đột nhiên anh sững lại. Hai tay Ngô Lâm giữ chặt vai Tiêu Chiến, đầu gục xuống vai anh.
- Anh say rồi phải k a Lâm
- Anh xin lỗi..
Ngô Lâm khe nói rồi ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mắt Tiêu Chiến Lúc này cảm giác những tia máu trong mắt Ngô Lâm sắp đứt ra.
- Anh xin lỗi nhưng như này anh không kiềm chế được.
- Anh sao thế?
- Phải làm sao đây Tiêu Chiến anh phải làm sao?
- Anh bị sao thế?
Đột nhiên Ngô Lâm cúi xuống hôn lên môi Tiêu Chiến. Bị giật mình Tiêu Chiến không kịp né.
- Um.. anh..
Mất 10s để hiểu vấn đề. Tiêu Chiến bắt đầu vùng vẫy. Nhưng thật khó, vốn Ngô Lâm to khoẻ hơn anh rất nhiều lại cộng với hơi men khiến anh càng khó khống chế hơn.
- A bỏ ra..
TC bắt đầu kêu lên. Nhưng gần như không nghe được gì cả Ngô Lâm một tay giữ chặt hai tay Tiêu Chiến lên đầu, một tay giữ đầu đôi môi điên loạn trên mặt Tiêu Chiến. Hơi thở gấp gáp, anh điên cuồng hôn xuống, cậy mở khớp hàm Tiêu Chiến để lữoi đi vào càn quét trong khoang miệng. Tiêu Chiến cố cắn chặt miệng, càng cố càng để ra những tiếng kêu khó tả.
Điều này càng làm Ngô Lâm muốn điên lên. Một tay còn lại của anh cũng không yên phận mà bắt đầu luồn vào sâu bên trong lớp áo của Tiêu Chiến mà hành xự.
- BỎ ANH ẤY RA!
Nhất Bác từ ngoài nghe thấy tiếng động vội chạy vào. Vừa thấy cảnh này cậu ném hộp đồ trên tay về phía Ngô Lâm khiến anh giật mình. Rời người khỏi Tiêu Chiến, Ngô Lâm như hoàn hồn lại, đưng lên.
- Anh xin lỗi.
Ngô Lâm lắp bắp nói định rời đi.
Bốp Nhất Bác thẳng tay tụng một nắm đấm vào mặt Ngô Lâm
- Làm ra chuyện tốt đẹp anh nghĩ một câu xin lỗi là xong à.
Giữ lấy cổ áo Ngô Lâm cậu nói như hét vào mặt anh vậy.
- Để anh ấy đi đi.
Tiêu Chiến nãy h ngồi phệt dưới đất sau vài phút hoàn hồn vào nhận ra sự việc mới khẽ lên tiếng.
- Để đi như thế sao.
- Kết thúc việc này ở đây đi.
- Anh xin lỗi.
Ngô Lâm lại nói một lần nữa rồi túm lấy balo chạy nhanh về oto, nổ máy phóng đi.
- Anh không sao chứ. Anh ta không làm gì anh chứ.
Nhất Bác ngồi xuỗng đối diên Tiêu Chiến nhìn anh. Nước mắt cậu bắt đầu rơi.
- Em xin lỗi em.. emmm..
- Tại sao em lại khóc. Em vừa giúp anh mà tại sao lại khóc.
Tiêu Chiến ngước măt nhìn lên. Nhất Bác lúc này hai mắt bắt đầu lã chã mũi cũng đỏ lên.
- Nếu em không về đã không say ra chuyện.
- Em không có lỗi mà. Nín đi. Nhìn xem anh như này rồi mà còn phải dỗ em nữa.
Tiêu Chiến bắt đầu vướt má Nhất Bác lau những giọt nước mắt của cậu.