

Biển nhớ và ở trọ - Rich Choi ft Hà Lê
Lạnh lẽo, vô tình
Như là cách con sóng xô mình
Vô hình và dịu êm
Chìm trong kí ức ta chẳng chịu quên
Bao nhiêu bình minh, rồi qua bao nhiêu hoàng hôn
Nhưng khi màn đêm choàng ôm kéo ta xuống, vào..
Dòng thời gian như là hải lưu trôi một chiều
Không bao giờ đưa ta đến nơi ta muốn
Ai? (x3 )
Chỉ ta ánh sáng giữa biển sâu và đêm tối
Ai? (x3 )
Lênh đênh với ta giữa biển đời trăm lối
Ta cần đi tìm một bến đỗ
Tìm một nơi chân trời mới
Bỏ lại đằng sau những tháng ngày tối tăm
Để lại ngoài khơi một câu hỏi
Liệu ngày mai ta ra đi ngoài biển nhớ còn một ai nào tới thăm?
Ta không muốn mình bị lãng quên
Vinh quang thứ ta đang kiếm
Không muốn mình chỉ là cái tên
Chưa kịp lóe sáng được một lần đã tàn biến
Giờ ta không cần nuối tiếc những điều đã lỡ
Giờ ta chọn giới hạn là thứ để phá vỡ
Chọn lướt trên sóng thay vì bị nó nhấm chìm
Ta không phải chú rùa bé sợ một ngày mai tan vỡ
Âu lo thì thẩm bên tai tỷ điều
Hoài bão gầm lên như biển động giữa thủy triều
Ta có thể ngắm biển hay chọn đi ra chinh phụ đại dương
Ta khác bao kẻ chỉ biết an phận cả đời không dám ước mơ gì nhiều
Ra khơi..
Giữa đại dương và ta lại vẫy vùng
Ra khơi..
Để hải trình của ta mãi lẫy lừng
Ta vượt qua mọi quỹ đạo được sắp đặt trước
Chọn trở thành ngôi sao thay vì hình chiếu khắp mặt nước
Nghe tiếng ca và nhịp phách vang xa
Anh biết kiếp này ở trọ chỉ là người khách ngang qua
Cảm ơn bao thử thách can qua
Để cho ta biết được bao nhiêu là sự cự phách trong ta
Từ một cậu nhóc, trở thành gã đàn ông này
Giờ anh nổi tiếng toàn quốc như gã làm nông này
Đời này ngắn lắm, nhân gian như là ở trọ
Sống một đời mà không biết mình thì kiếp sống bằng không này Tương lai ra sao chỉ có trời mới biết
Anh sẽ không trở thành ông già sống cuối đời nuối tiếc suy tư, sầu lo, bỏ qua một bên
Đời ta ở đây, được bao thời gian, sầu chi già thêm
Ở trọ, lắm bạn bè, không quạnh quẽ
Thân xác này ở trọ thì tâm hồn ta phải sạch sẽ
Sống sao để không thẹn cả lòng Kết duyên, không nợ, cứ đụng hẹn trả phòng
Chỉnh sửa cuối: