- Xu
- 652
1579
86
- Kiếm tiền
- Hạ Tiểu Anh đã kiếm được 15790 đ
Bên ô cửa sổ
Tác giả: Hạ Tiểu Anh
Thể loại: Truyện ngắn, ngôn tình, hiện đại
Chương 1: Mối liên kết
Link: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Của Hạ Tiểu Anh
https://dembuon.vn/threads/cac-tac-pham-cua-ha-tieu-anh.97203/https://dembuon.vn/threads/cac-tac-pham-cua-ha-tieu-anh.97203/
Tác giả: Hạ Tiểu Anh
Thể loại: Truyện ngắn, ngôn tình, hiện đại
Chương 1: Mối liên kết
Link: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Của Hạ Tiểu Anh
https://dembuon.vn/threads/cac-tac-pham-cua-ha-tieu-anh.97203/https://dembuon.vn/threads/cac-tac-pham-cua-ha-tieu-anh.97203/Hôm nay là một buổi chiều đẹp trời, đang đi trên đường tôi bỗng thấy một ngôi nhà cao đồ sộ, nguy nga, tráng lệ. Ngôi nhà có một cánh cổng lớn, bên trong sân trồng toàn hoa, nhà có ba tầng. Phía sau nhà có một tấm rèm lớn màu hồng che hai bên cửa sau. Ban công tầng hai cũng có toàn hoa và được trang trí thêm vài dây hoa giấy cuốn thành vòng, quanh cái thanh cửa sắt. Tôi thích nhất vẫn là tầng thượng, nơi mà ánh nắng luôn tràn ngập và chiếu vào, tầng thượng cũng có hoa nhưng ít, hoa chỉ để theo dãy hai bên cửa ra tầng thượng là nhiều. Phần lớn là để mấy chùm hoa giấy quấn quanh lên trên thành sân để che nắng, trên đó còn có cái xích đu màu xanh lam, chắc là để khi lên đó ngồi hóng mát. Tuy chỉ có ba tầng nhưng cấu trúc căn nhà rất đẹp và rộng. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy, tôi đã rất mê căn nhà này, nhưng vì tôi mới lên thành phố, chưa có đủ tiền để mua nhà nên tôi cũng chỉ có thể nhìn ngắm ngôi nhà trong sự tiếc nuối từ bên ngoài mà thôi. Đợi một ngày nào đó, nhất định tôi sẽ mua được căn nhà này, đây chính là ước mơ to lớn nhất hiện giờ của tôi. May mắn cho tôi là ước mơ đó đã được đáp lại nửa phần vì căn nhà vẫn chưa có ai mua và đang được bỏ trống. "Đúng là căn nhà này chỉ có thể là của tôi, một mình tôi mà thôi", tôi nghĩ thầm và tủm tỉm cười. Để thực hiện ước mơ, tôi đã phải đi tìm một căn nhà gần nhất với căn nhà đó để mỗi ngày có thể ngắm nhìn nó từ xa. Ngôi nhà mà tôi phải thuê là một căn nhà vô cùng cũ nát, nó đã xây chắc cũng khoảng mấy chục năm rồi. Phần ngoài rêu mọc chi chít, bên trong tường thì đã bị mục nát và bị tróc hết sơn tường ra, trần nhà thì bị nứt và hay bị dột. Nói chung là vô cùng cũ kĩ và trông cực kì xấu. Khác hẳn với ngôi nhà xinh đẹp đối diện. Tuy là đã cũ và xấu xí nhưng tôi vẫn phải cắn răng thuê để có thể được ở gần với ngôi nhà mơ ước. Với lại tiền thuê nhà cũng khá rẻ, có thể giúp tôi tiết kiệm được phần nào.
Mới ngày đầu chuyển vào căn nhà mới, tôi đã vội vã mở cửa sổ ra để xem quang cảnh bên ngoài. Xung quanh căn nhà của tôi là một dãy các phòng trọ khác nên có hơi ồn ào, đường phố thì lúc nào cũng tấp nập người qua lại, tiếng còi kêu inh ỏi, tiếng rao hàng của các bà bán rong từ sớm đến chiều không bao giờ ngớt. Khu tôi ở cách biệt với ngôi nhà xinh đẹp đối diện vì trước ngôi nhà có một bức tường cao ngăn tiếng ồn, tuy là có tường chắn nhưng tôi vẫn có thể nhìn ngắm căn nhà một cách rõ ràng thông qua ô cửa sổ. Chỗ tôi thuê cũng gần với trung tâm thành phố nên đi lại khá tiện, mỗi ngày đi làm, tôi chỉ mất có vài phút để đến được trạm xe bus. Cuộc đời thì vốn chẳng có gì là miễn phí cả, tuy được lợi về mặt đi lại nhưng không khí ồn ào xung quanh lại khiến tôi không thể thích ứng nổi. Mỗi lần đi làm về mệt mỏi, chỉ muốn nằm lên giường ngủ một giấc thôi mà cũng không yên, nhiều lúc nghĩ phải nhanh chóng kiếm được tiền để mua lại căn nhà kia, sống một cuộc đời thật thoải mái không bị làm phiền.
Tôi là cô gái đến từ nông thôn nên từ nhỏ đã sống trong một không gian yên tĩnh, vì cảm thấy cuộc sống ở đây quá đỗi nhàm chán nên tôi quyết định lên thành phố để làm việc, biết đâu lại được đổi đời. Thế là trong sự tiễn đưa đầy nước mắt của bố mẹ, tôi đã lên thành phố để xin việc, nhưng tìm việc ở đây thật sự rất khó, mãi tôi mới tìm được một công việc ổn định, vậy mà lương lại chỉ có vỏn vẹn được tầm vài ba triệu. Công việc thì áp lực mà lương lại quá ít khiến tôi bị street rất nặng nề, nhiều lúc rất muốn về quê nhưng lại sợ bố mẹ lo lắng nên thôi, đành phải cố tiếp tục. Mãi cho tới khi tôi nhìn thấy được căn nhà xinh đẹp lầu đối diện, tôi mới có thêm được động lực để cố gắng trụ lại ở cái thành phố xa lạ này.
Vậy mà động lực của tôi chợt vụt biến mất ngay khi tôi nhìn thấy tờ thông báo đã mua nhà được dán ở trước cổng. Ngay ngày hôm sau, một đám người mặc vét đen, áo sơ mi trắng, quần tây đứng trước cánh cổng to lớn, xinh đẹp kia nói chuyện với chủ căn nhà đối diện, tôi nghe nói họ đã đặt cọc trước tiền và mấy hôm sau sẽ chuyển đến. Trong lòng tôi chợt cảm thấy bực bội, ghen tức "Rõ ràng căn nhà đấy là của tôi, ai cho phép mấy người được quyền mua trước chứ!".. Được một lúc thấy mình đang giận hờn vô lí, tôi cũng bắt đầu nguôi ngoai cơn giận.
Vài ngày sau, căn nhà đối diện đã được sửa sang lại và có người vào ở. Vì cảm thấy tiếc nuối mà cái ngày người ta chuyển vào nhà mới, tôi đã khóc thút thít suốt cả một ngày, tự dặn trong lòng mình nhất định sẽ mua lại căn nhà này từ tay mấy người kia. Hôm sau, khi đi làm về, tôi lại theo thói quen mở cửa sổ ra để ngắm nhìn căn nhà đối diện. Lần này căn nhà có vẻ khác lạ, không còn mang lại dáng vẻ yên tĩnh, lạnh lẽo như ngày thường mà đã có thêm được hơi ấm, sự ồn ào trong tiếng nói của con người. Nhìn lên phía ban công nhà, tôi thấy có một người đàn ông tầm khoảng 25 tuổi, nước da trắng hồng, khuôn mặt sắc xảo, đôi môi đỏ mọng, ngồi trên một chiếc xe lăn, đôi mắt đen láy luôn hướng về phía tôi nhìn chằm chằm. Mới đầu khi nhìn thấy anh ta, tôi còn phải bật thốt lên rằng "Nhân gian này thật sự có người đẹp đến thế sao?". Sau khi ngắm nghía một hồi lâu, tôi bắt đầu cảm thấy ngượng vì anh ta cứ nhìn chằm chằm tôi, mắt chẳng hề dịch chuyển đi nơi khác, thế là tôi đành quyết định kéo rèm lại, tự hỏi "Trên mặt mình dính gì hay sao mà nhìn chằm chằm vậy? Chẳng lẽ là biến thái?"
Hôm sau, tôi được tan làm sớm, vừa về đến nhà, thay được bộ quần áo mặc trên người, tôi đã kéo rèm mở cửa sổ ra để đón chào bầu không khí nhộn nhịp của buổi chiều tà trên thành phố. Ở đây quá khác so với nông thôn nên nhiều cái làm tôi cảm thấy lạ lẫm, ánh nắng buổi chiều hoàng hôn có vài phần dịu nhẹ, mang chút sắc hồng. Liếc lên nhìn sân thượng của ngôi nhà đối diện, tôi lại bắt gặp người đàn ông hôm qua, lần này anh ta mặc một chiếc áo trắng, cả người toát lên vẻ thanh tao, quyến rũ, vẫn ngồi trên chiếc xe lăn, trên tay còn cầm thêm một nhành hoa giấy. Dưới ánh nắng nhẹ nhàng của hoàng hôn, tôi dường như có thể nhìn thấy hết được từng chi tiết trên khuôn mặt anh ta. Như thể bị hút hồn, tôi nhìn anh ta mãi cho đến khi có người đẩy anh ta vào trong nhà.
- CÒN TIẾP_
Chỉnh sửa cuối:


