Rời khỏi trường bé Nhã thì trời cũng sụp tối. Nửa tiếng sau, tại quán gà rán.
- Con ăn từ từ thôi, kẻo nghẹn bây giờ - Hân nhẹ can ngăn khi thấy Nhã cứ ngấu nghiến không ngừng. "Quái lạ, con bé này trước giờ đâu có thích gà rán. Vậy mà hôm nay lại đòi ăn cho bằng được, lại ăn tham như này".
- Nhà trường đã nói việc gì thế em? - Văn hỏi khiến Hân rời mắt khỏi bé Nhã vài phút. Nhưng cô không trả lời ngay, mà do dự một lúc.
- Con mình cắn tay thầy giáo chủ nhiệm đến nhập viện anh ạ! Máu dính đầy lên đồng phục của con. Trước khi anh đến, em đã phải mua bộ quần áo khác để thay cho con đó. - Văn đang trố mắt kinh ngạc, hết nhìn cô rồi nhìn vào chiếc áo sơ-mi trắng tinh lốm đốm nhiều vệt màu đỏ tươi mà cô lấy ra từ trong túi giấy, như một minh chứng cho lời nói của mình.
- Không phải con! - Bé Nhã dù đang ăn miệt mài, nhưng vẫn không quên lên tiếng phản kháng - Con không có làm. Đã nói là "bạn ấy" làm mà!
- Nói dối và đổ lỗi cho người khác là không tốt - Văn nhớm người về phía Nhã, nhìn vào mắt con và răn dạy.
- Mẹ, con muốn ăn kẹo mút - Nhã lơ hẳn ánh nhìn của Văn, vẻ mặt lạnh tanh và nói lảng sang chuyện khác.
- Không được. Con vừa mới ăn rồi. Đã ăn nhiều gà như vậy, còn đòi ăn kẹo. Với lại tối ăn thêm đồ ngọt không tốt - Hân quyết không chiều bé.
- NHƯNG CON MUỐN ĂN! MUỐN ĂN!!! - Nhã đột ngột quát vào mặt Hân, rất hung hăng khiến cô giật mình kinh ngạc, vẫn chưa biết xử lý sao thì lại nghe thêm tiếng quát lớn khác nữa .
- NHÃ, CON KHÔNG ĐƯỢC HƯ! SAO CON LẠI HỖN HÀO NHƯ VẬY? - Vì ngồi đối diện vợ con, nên Văn nắm bắt được mọi diễn biến. Anh tức giận trước thái độ của Nhã, định đưa tay tát bé một cái. Nhưng dừng lại kịp khi tay anh cách mặt bé chỉ vài milimet.
- CON CĂM GHÉT BA! - Nhã càng la to hơn nữa và khóc thét, vang dội cả quán ăn. Hân vội ôm con vào lòng vỗ về, và nhìn Văn khẽ lắc đầu như muốn nói anh hãy bớt giận, mà bỏ qua cho bé.
Nhưng Văn đã không còn để tâm được đến cái lắc đầu ẩn ý đó của Hân, vì trong khoảnh khắc bé Nhã nói ghét anh, thì anh lại nhìn thấy sau lưng Nhã bóng dáng bé gái quen thuộc đó. Với gương mặt đầy vết nứt, biến dạng, hai mắt chảy dòng lệ máu, cô bé trừng trừng nhìn anh, rồi nở nụ cười quái ác. Văn đứng hình, như người mất hồn.
Buổi tối, ở phòng Nhã, Hân đang lau khô người cho bé vừa mới tắm xong.
- Mẹ, những chỗ này.... là không ai được chạm vào phải không? - Nhã chỉ vào một vài bộ phận trên cơ thể mình, rồi hỏi lại như nhắc nhở chính mình. Chả là lần nào tắm cho bé, Hân cũng dạy bảo bé chút ít điều nho nhỏ về giới tính.
- Đúng rồi. Chỉ có mẹ và con mới được chạm vào. Bất kỳ ai cũng không được. Kể cả... Ba Văn - Hân nhấn mạnh - Nếu có ai khác chạm vào, thì con phải nói cho mẹ biết ngay. Hiểu chưa? - Hân dặn dò thêm.
- Nhưng con nói, liệu mẹ có tin không? - Mặt Nhã ỉu xìu, như đang có gì khúc mắc. Hân nâng cằm Nhã lên, nhìn sâu vào đôi mắt đượm buồn của con, thủ thỉ.
- Mẹ tin Nhã, yêu Nhã và sẽ luôn bảo vệ Nhã. Nhưng nếu đến một lúc nào đó, ba mẹ có làm tổn thương Nhã thì.... - Hân nghẹn ngào, lòng cô như xát muối - thì Nhã hãy nhờ đến sự giúp đỡ của những người khác. Vì đôi khi ba mẹ cũng phạm sai lầm. Ngoài ba mẹ, thì ở trên đời này cũng còn rất nhiều người tốt có thể giúp con. Hãy tin như vậy. Điều quan trọng là Nhã phải dám nói lên sự thật. Nhã không được sợ hãi, và ngại nói lên những tổn thương cũng như bất công đối với mình. Con nhớ chưa? - Hân hôn nhẹ lên má, lên mũi, lên mắt của Nhã.
- Nhưng... mẹ của "bạn ấy" đã không giúp "bạn ấy" - Nhã lại tự lẩm bẩm gì đấy, mà Hân vô tình không nghe được vì đang bận chọn quần áo ngủ cho bé thay. Khi bé đã tươm tất, nằm yên vị trên giường, Hân định hỏi lại thì điện thoại cô lại reo. Dãy số trên màn hình khiến Hân mừng rỡ.
- Ngủ ngon nha tiểu công chúa. Mẹ yêu con! - Hân đắp vội chăn lại cho Nhã, không quên dành cho con một nụ hôn lên trán như thường lệ, rồi nhanh chóng rời khỏi phòng để nghe điện thoại.
Đang chuyên tâm vào cuộc trò chuyện qua điện thoại, thì Hân khẽ giận mình vì cái ôm ấm áp siết chặt từ đằng sau của Văn. Nhìn xung quanh mới biết cô đã trở về phòng mình tự khi nào.
- Cũng khuya rồi, em lại còn nói chuyện điện thoại với ai nữa vậy? - Vừa hỏi, Văn vừa dúi nhẹ mặt mình vào cổ Hân, để môi anh chạm vào làn da mịn của cô, khiến Hân vừa thích vừa buồn cười.
- Anh có nhớ em không? - Vội tắt máy điện thoại, cô xoay người lại ôm chầm lấy anh, nói tránh qua chuyện khác. Vì cô không muốn anh lo lắng, khi biết cô đã nói chuyện với ai qua điện thoại.
- Nhớ đến không còn sức lực luôn đây này? - Văn tựa nhẹ cằm mình lên vai cô, vờ buông lỏng tay chân như không còn chút sức lực. Hành động đáng yêu của anh khiến cô cười vang thành tiếng.
- Bé Nhã chưa có ngủ đâu. Anh nhõng nhẽo như này, để con thấy được thì sẽ cười cho đấy - Hân nâng người anh đứng thẳng lên, nhìn anh âu yếm.
Đôi mắt dịu dàng, thuần khiết, và chứa chan tình yêu thương của cô bao giờ cũng thôi miên được anh. Và dĩ nhiên anh không thể tha cho cái người dám thôi miên mình rồi. Một nụ hôn bất ngờ sa xuống đôi môi Hân, khiến cô đơ người mất vài giây. Nhưng ngay sau đó thì liền đáp trả. Tình yêu của cả hai luôn trọn vẹn sau từng ấy năm gắn bó, dẫu cũng không ít lần "cơm không lành, canh không ngọt".
- Mà này, em còn chưa trả lời anh là vừa rồi em đã nói chuyện điện thoại với ai đấy? - Sau nụ hôn nồng nhiệt, Văn vẫn không quên dò hỏi.
- Là bác sĩ điều trị của em đúng không? - Văn đặt nghi vấn, khi thấy Hân tiếp tục im lặng như đang cố tình giấu giếm anh. Hân trố mắt nhìn anh ngạc nhiên. Hành động này của cô đã tố cáo cho anh biết là anh đoán đúng rồi.
- Anh tưởng bệnh của em dường như đã hết hẳn mấy năm nay rồi mà? Giờ em lại thấy không khỏe sao? Hay do em lại làm việc quá sức? Biết thế, anh đã không cho em làm nhiều rồi - Vì lo lắng nên Văn làm nguyên một tràng, không cho Hân có cơ hội giải thích.
- Bình tĩnh đã chồng ơi! - Chỉ đến lúc Hân khẽ chạm tay mình lên miệng của Văn, thì anh mới dừng lại cho cô nói - Em vẫn khỏe mà. Chỉ là em muốn... - Hân lại bỏ lửng câu nói, hơi cuối mặt ấp úng, vì không biết phải trình bày sao cho Văn hiểu.
- Hay là em muốn dẫn bé Nhã đi khám? - Lần nữa, Văn đã đoán được tâm ý của vợ, vì anh thấy cô lại đang trố mắt nhìn anh. Vẻ mặt bị nắm thóp của cô trông vừa buồn cười vừa đáng yêu.
- Có phải em đang nghĩ với một người quanh năm suốt tháng không có mặt ở nhà được hơn 3 ngày, lúc nào cũng công tác, chuyên án, nhiệm vụ đặc biệt như anh, thì sẽ chẳng quan tâm được cho gia đình đúng không? - Văn dùng ngón tay trỏ của mình gõ nhẹ vài cái lên mũi cô, vẻ hơi giận dỗi chút chút - Em lo lắng điều gì, tư lự ra sao. Và con có những biểu hiện lạ gì, không ổn thế nào. Tất cả đều không qua được ánh mắt trinh thám này của anh đâu.
- Em...sợ con bị ảnh hưởng từ em. Nếu quả thật như vậy, em...không biết phải làm sao. Em thấy mình có lỗi vô cùng - Sau vài giây nhìn Văn với đôi mắt rơm rớm, Hân lại cúi đầu thút thít nói.
- Em tuyệt đối không được có suy nghĩ như vậy - Văn áp hai lòng bàn tay mình vào hai má Hân, để nâng mặt cô ngẩng lên, rồi nhìn sâu vào đôi mắt cô - Dù cho con chúng ta có lỡ xảy ra chuyện gì, thì em cũng phải mạnh mẽ lên. Em đã từng làm được, và anh tin em sẽ luôn làm được. Vì em còn có anh, còn có ba mẹ. Và bé Nhã thì cần có em. Không ai trách em cả, và luôn yêu thương em. Em biết điều đó mà, đúng không?
Hân nghẹn ngào không nói nên lời, ôm chầm lấy Văn. Anh cũng vòng tay qua eo cô, siết chặt.
- Em dẫn con đi khám, có gì thì phải nói ngay với anh nha. Còn ngày mai anh cũng sẽ đến trường con xem sao. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua! - Văn vuốt và hôn nhẹ lên tóc cô - Còn nữa, nếu tiện em ghé sang nhà bé Nhi xem có giúp được gì không? Con bé đó cũng trạc tuổi con mình, nhưng hoàn cảnh thì thật đáng thương - Tuy không thấy Hân trả lời, nhưng anh biết cô đang nghe, vì anh cảm nhận được cái gật đầu nhè nhè của cô nơi ngực anh.
Khi đó, ở phòng Nhã, trong bóng tối mờ mờ, ta có thể nghe thấy tiếng tự nói chuyện của Nhã. Cô bé chưa ngủ, đang ngồi tựa lưng vào thành giường, chăn phủ lên hai đầu gối đang co lại. Hai tay bé ôm chiếc gối ngủ trước ngực, và mắt nhìn vào khoảng không trước mặt, lẩm bẩm.
- Sao lại không được nói với mẹ tớ tất cả mọi việc?
- ....
- Không đúng, mẹ tớ sẽ tin tớ. Vì mẹ tớ thương tớ lắm. - Nhã như đang cãi lại.
Nhưng câu nói của Nhã vừa dứt, thì cái chăn mà Nhã đang phủ trên người bị kéo tung ra, chiếc gối đang ôm bị hất văng xuống nền nhà. Cô bé sợ hãi, càng co ro hơn ép sát người vào thành giường.
- Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi mà - Nhã ríu rít - Tớ không có ý gì đâu, đừng giận!
- .....
- Đừng, cậu đừng có làm như vậy - Nhã lại van xin - Được rồi, tớ hứa sẽ giúp cậu làm những việc mà cậu muốn làm - Rồi Nhã chuyển sang nhượng bộ - Nhưng...xin đừng làm mẹ tớ đau như hôm nay cậu đã làm, được không?
- .....
- Móc ngoéo đi! - Nhã đưa ngón tay út ra trước mặt, rồi tự mình co nó lại - Tớ tin cậu! - Nhã cười một nụ cười thuần khiết.