Địa điểm: Trường Tĩnh Uyên – nơi từng xảy ra vụ mất tích tập thể của học sinh lớp 12B cách đây đúng 10 năm. Kể từ đó, mỗi đêm trăng tròn, bảo vệ trường lại nghe tiếng chuông vào lớp vang lên.. lúc 0 giờ.
Thời gian: Đêm rằm tháng 3, trăng sáng như flash iPhone bật max sáng, đủ soi rõ cả nỗi sợ trên mặt người.
Nhân sự tác chiến:
- Viên Hân: Lần đầu thấy run, lần đầu không đùa được, nhưng vẫn ráng pha trò để đỡ.. xỉu tại chỗ.
- Huyết Dạ Quân: Vẫn mặt lạnh như đá tảng, nhưng lần đầu lên tiếng:
"Chap này.. hơi lạ."
Trước cổng trường, Viên Hân cầm theo hộp cơm sườn và một cái mic thu âm gắn kẹp áo.
"Chào các bạn, hôm nay tôi sẽ dẫn mọi người tới thăm một trong những ngôi trường được đánh giá 1 sao rưỡi trên mọi diễn đàn tâm linh. Tựa đề livestream: 'Thử vô lớp học mất tích lúc nửa đêm và cái kết.. chưa chắc về được.'"
Huyết Dạ Quân mặc áo khoác dài, tay đút túi, giọng khàn khàn lẫn gió:
- Cô chắc là muốn vào?
- Nếu tôi chết, nhớ livestream tang lễ. Nhớ dùng filter đẹp như ảnh thẻ K-pop cho tôi nha.
- Ta sẽ dùng filter "chó khóc".
Họ lặng lẽ vượt rào vào trường. Viên Hân vướng váy vào hàng rào kẽm, hét lên khe khẽ:
- A! Nó rách váy em!
- Im. Lũ yêu quái mà nghe được, sẽ tưởng cô là tiếng gào gọi hồn bạn cùng lớp.
Hành lang tối om, đèn huỳnh quang nhấp nháy như đang dùng gói wifi 3G. Tiếng bước chân bịch bịch vang lên không đều, như đang bị ai đó.. bước cùng mà vô hình.
Đột nhiên, ghế đá xếp thành hình tròn ngay giữa sân trường. Một cánh cửa lớp bật mở, tiếng phấn viết bảng vang lên rợn tóc gáy.
"Vương Lạc Phong – điểm danh."
Viên Hân giật mình, thều thào:
- Lạc Phong nó đi Canada 4 năm rồi cô ơi..
- Có thể linh hồn nó chưa update thông tin hộ khẩu.
Họ bước vào lớp. Trên bảng đen, dòng chữ tự hiện:
"TRẢ LẠI TÊN CHO CHÚNG TÔI."
Viên Hân trố mắt:
- Bộ tụi nó bị xóa khỏi sổ hộ khẩu hả? Bắt yêu hay làm việc bên Sở Tư pháp?
Bất ngờ, 12 chiếc bàn học đều có người ngồi – không mặt, chỉ tóc dài rũ xuống, trắng nhợt như sương sớm trong nhà vệ sinh nữ.
Một giọng nữ vang lên, lạnh hơn đá trong tủ đông:
- Đừng đến trễ giờ học..
Viên Hân giơ tay:
- Dạ em xin lỗi, kẹt xe, lần sau em sẽ gọi Grab từ kiếp trước!
Cửa sổ đóng sập. Đồng hồ dừng lại ở 12: 00. Không gian đặc quánh sương mờ. Từ trần nhà, một bóng đen đang bò ngược xuống.
Huyết Dạ Quân thì thầm:
- Cô có biết.. thứ đó đang nhìn chằm chằm vào mình?
- Biết.. nhưng tôi đang dùng kỹ năng "giả vờ không thấy", cấp 5, cooldown 10 giây!
ẦM!
Bóng đen nhảy xuống, gào lên:
- TÊN TAO ĐÂU?
Viên Hân rút ra.. một cây chổi quét bảng:
- CÚT! Đây là lãnh địa của tôi – phòng học tâm linh chi nhánh quận 5!
Huyết Dạ Quân ra tay. Vòng tròn máu hiện ra dưới chân. Lớp học rung lên. Những bóng tóc bắt đầu tan biến, nhưng một cô gái không lùi – váy trắng, mặt loang máu, ánh mắt như rực lên cơn đau.
Cô rít từng chữ:
- Tôi.. bị lãng quên. Không ai gọi tên tôi.. trong suốt 10 năm.
Viên Hân thì thào:
- Hình như.. hồ sơ vụ mất tích chỉ có 11 người. Cô ấy là người thứ 12.. không ai ghi nhận.
Huyết Dạ Quân tiến lại gần, mặt không chút sợ hãi.
- Ngươi là.. Ngô Thanh Trúc, đúng không?
Cô gái sững người. Bất giác bật khóc.
- Phải.. tôi.. tôi là người không ai nhớ.
Hắn vung tay. Một lá bùa rực đỏ, xoáy gió thành lửa. Cô gái tan vào không trung, nhưng ánh mắt.. đã thanh thản.
Căn lớp bỗng sáng đèn. Tĩnh lặng. Mùi máu tan biến. Chỉ còn những chiếc bàn trống, bảng trắng, và cái tên Ngô Thanh Trúc vừa mới được ai đó viết lại bằng nét phấn dịu dàng.
Viên Hân ngồi phịch xuống sàn, tim đập như vừa chạy 5 vòng sân Thống Nhất:
- Tôi.. tôi muốn về nhà coi Pokemon cho thanh lọc tâm hồn. Mệt tim quá rồi!
Huyết Dạ Quân lặng lẽ ngồi xuống cạnh cô:
- Không phải lần nào cũng đùa được. Có những linh hồn.. chỉ cần một lần được gọi tên.
Cô mở balo, rút ra túi snack ớt cay:
- Anh ăn không? Snack cay, giòn, xé miệng.
- Ta không ăn đồ chứa ớt nhân tạo, màu tổng hợp, và hóa chất cấp độ 3.
- Nhưng ngon.
* * * Đưa đây.
Viên Hân vừa nhai vừa lảm nhảm:
- Mỗi lần đi bắt ma về tôi thấy cuộc đời như bộ phim tài liệu. Không có nhạc nền, chỉ có tiếng tim đập và tiếng bụng đói.
Huyết Dạ Quân nhìn cô ăn, nhíu mày:
- Cô không sợ sao?
- Có chứ. Nhưng nếu tôi sợ mà không làm, thì ai nhớ tên mấy người đó?
Cô quay sang nhìn bảng đen, nơi cái tên "Ngô Thanh Trúc" vẫn còn lung linh nét phấn. Một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi hương hoa sữa lẫn với.. mùi snack cay rẻ tiền.
Cô cười khẽ:
- Tên của một người.. là thứ duy nhất giữ họ sống lâu hơn cái chết.
Huyết Dạ Quân gật đầu. Rất khẽ. Lần đầu tiên.
Từ xa, tiếng chuông báo vào lớp lại vang lên.
Lúc này đã là 1 giờ sáng.
Viên Hân đứng bật dậy:
- Thôi dẹp! Hết giờ làm rồi! Trễ giờ ngủ là tôi cáu!
Cô nắm tay kéo Huyết Dạ Quân ra khỏi lớp.
Phía sau, bảng đen tự lau sạch, chỉ còn một dòng chữ nhỏ như ai đó để lại vội vàng:
"Cảm ơn.. đã nhớ đến tôi."
Trong góc lớp, chiếc đồng hồ điểm một tiếng. Dưới bục giảng, một cuốn sổ đầu bài tự mở ra. Trang mới hiện lên, chỉ một dòng chữ:
"Người tiếp theo.. là ai?"
* * *
Sunflower333
Hướng Dương Ngược Nắng