Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 10: Vị trí của cậu

Cả quãng đường về đều giữ im lặng, đến khi chỉ còn hai người Công Duy mới hỏi:

"Cậu đổi tiền từ bao giờ vậy?"

Minh Tuấn tiếp nhận thông tin từ câu hỏi bá vơ này một lúc mới khẳng định được là đang hỏi mình, cậu đơn giản đáp:

"Là Văn Tân đổi, cậu ta nói phải chuẩn bị cho kĩ."

Công Duy nghe vậy thì lẩm bẩm:

"Phải rồi, sao tôi lại không nghĩ tới anh Tân nhỉ."

"Chứ cậu nghĩ tôi đổi lúc nào? Hơn nữa đổi kiểu gì đây?"

Minh Tuấn phì cười, Công Duy ngượng ngùng gãi đầu. Không hiểu sao đôi lúc cậu có những suy nghĩ rất khác người, hơn nữa luôn hỏi ra miệng dẫn đến bị cười không ít lần. Đặc biệt mỗi khi ở cạnh Minh Tuấn, mấy chuyện này càng xảy ra thường xuyên hơn. Có điều cậu cũng không cảm thấy ngượng ngùng hay giận bản thân, thậm chí còn có chút vui.

Tối hôm đó, Công Duy cùng nhóm Phong Việt chơi bài cho tới muộn, thời điểm trở về phòng ngủ có đi qua phòng Minh Tuấn. Cậu theo thói quen nhìn sang phòng người kia, lại chợt thấy cửa hơi hé mở liền ngó vào xem.

Không có ai.

Giờ này còn đi đâu?

Công Duy cẩn thận gọi vào bên trong:

"Minh Tuấn?"

Không có tiếng đáp lại, bên trong cũng không có bất cứ động tĩnh nào, có vẻ như thật sự không có ở trong phòng.

Công Duy từ từ đẩy cửa bước vào phòng, trong khoảnh khắc chân cậu bước vào bên trong, tim cậu đập có chút nhanh.

Nghĩ lại thì đây là lần đầu tiên cậu bước vào phòng Minh Tuấn, mà nếu không nhầm thì Minh Tuấn không thích người khác ngó vào phòng mình thì phải. Vẫn còn đang phân vân không biết có nên đi tiếp hay không, đằng sau đã vang lên một giọng nói lạnh lùng:

"Nếu tôi nhớ không nhầm thì đây là phòng tôi."

Đã lâu không thấy Minh Tuấn nói với giọng lạnh băng thế này, Công Duy sững sờ một chút mới từ từ quay lại.

Sắc mặt người kia rõ ràng không vui vẻ gì, ánh mắt cũng lạnh nhạt khác thường, còn có một chút đề phòng. Công Duy lúc này mới cảm nhận được điều mà khi mới vào được dặn, Minh Tuấn không thích người khác vào phòng mình.

Công Duy thực sự cảm thấy hối hận, cậu không bao giờ muốn Minh Tuấn giận mình hay tức giận, cậu lập tức xin lỗi:

"Xin lỗi."

"Tôi.. Vì không thấy anh nên.. Tôi chỉ vừa bước vào đây thôi."

Nghe đến nửa câu cuối, ánh mắt Minh Tuấn mới dần dần hòa hoãn trở lại, sắc mặt cũng trở lên tốt hơn rất nhiều.

"Không thấy tôi thì có thể gọi điện, mà muộn rồi cậu còn tìm tôi có chuyện gì?"

"À.. Vừa vặn đi qua thôi.."

"Tôi muốn đi ngủ rồi, sáng mai còn phải đi dự lễ khai mạc, cậu cũng đi ngủ đi."

Lệnh đuổi khách rõ ràng như vậy khiến Công Duy chỉ còn một lựa chọn là rời khỏi. Cảnh cửa đóng lại ngay sau lưng, lúc này Công Duy mới bắt đầu cảm thấy quái lạ.

Vừa rồi trên người Minh Tuấn vẫn còn hơi ẩm, tóc cũng ướt, giống như vừa mới tắm xong. Nhưng mà thời điểm này mới tắm rửa, không phải rất muộn sao? Hơn nữa, Công Duy nhớ rõ sau buổi tập ban chiều Minh Tuấn đã tắm một lần rồi.

Mà cho dù như thế, gương mặt Minh Tuấn vẫn không thể giấu được vẻ bơ phờ tan tác, như thể vừa trải qua một trận đấu cực kỳ vất vả vậy.

Nghĩ vậy, trong lòng Công Duy không khỏi lo lắng.

Cậu có cảm giác, Minh Tuấn đang có một bí mật cực lớn, không để cho cậu biết được.

Cứ nghĩ hai người đã trở lên thân thiết và thấu hiểu rất nhiều, lúc này chợt nhận ra vẫn còn tầng tầng lớp lớp những bí mật đang ngăn cách, Công Duy không thể nào chịu được. Cậu chỉ biết, cậu đặt Minh Tuấn ở một nơi cực kỳ quan trọng trong lòng, không bao giờ muốn hai người có một ngày trở lên xa lạ.

Nhưng rõ ràng đối với Minh Tuấn mà nói, cậu cũng chỉ là một người đồng đội như bao người khác. Sau này, nếu có một ngày cậu không thể đứng ở nơi này, thì Minh Tuấn cũng sẽ dần dần quên đi, đã từng có một người đồng đội như thế.

Suy nghĩ này mỗi ngày đều khiến Công Duy ấm ức không thôi, lại chỉ có thể tự mình đặt ở trong lòng, không dám nói với ai. Cậu nhìn những người vốn đã cùng câu lạc bộ với Minh Tuấn như Văn Tân, Phong Việt, trong lòng vừa ghen tỵ lại vừa ngưỡng mộ. Bọn họ có thể tự nhiên cùng Minh Tuấn ôm vai bá cổ, cùng cậu cười đùa, cùng nói những chuyện riêng ở câu lạc bộ mà Công Duy không thể nào hiểu được. Mà bọn họ, cũng có thể tự nhiên mà nhận Minh Tuấn là người nhà, sẽ mãi mãi cùng chiến đấu bên nhau.

Đều là những thứ mà Công Duy không thể nào tiếp cận tới.

Nhưng so với những người kia, Công Duy lại càng ngưỡng mộ Quốc Minh hơn. Cậu chỉ là người mới, nhưng đã có thể rất thân thiết mà đi theo Minh Tuấn mỗi ngày. Như một chiếc đuôi nhỏ đáng yêu, thẳng thắn dò hỏi Minh Tuấn những thứ cậu thích, rồi ngay ngày hôm sau đã đem những thứ đó tới làm cậu vui lòng.

Có lẽ đó là vị trí mà những thiên tài luôn dành cho nhau nhỉ?

Công Duy vẫn còn nhớ được, rất nhiều năm trước, khi cậu còn đang là một hậu vệ dự bị của đội trẻ thì Quốc Minh đã là một ngôi sao sáng. Sau đó, vào ba năm trước, khi Công Duy chỉ vừa chớm nở trong một trận giao hữu ở vị trí thủ môn, Quốc Minh đã là nhân tố trọng điểm của câu lạc bộ S đang cố gắng giữ gìn.

Nếu không phải câu lạc bộ S giữ người kín như bưng, thì có lẽ Quốc Minh sớm đã cùng Minh Tuấn trở thành cặp đôi ăn ý của tuyển quốc gia V rồi.

Cho nên, Công Duy thầm nghĩ, cậu cũng phải cố lên.

Như vậy mới có thể giống như những người kia, trở thành người có thể đứng bên cạnh Minh Tuấn.
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back