Chương 10: Gặp lại Tả Ngôn, Hoa Nhật Lệ. + Chương 11: Nam Cung lão phu nhân.
Hôm nay đẹp trời, tâm tình Lăng Tâm Phi cũng tốt lên nên lôi kéo chị gái ra ngoài dạo phố thư giản, Lăng Tâm Y nhìn em gái mà không biết phải làm như thế nào? Cô biết Lôi Ảnh theo lệnh của anh sẽ cho bám sát hai người nếu Tâm Phi ra ngoài. Nhìn Lăng Tâm phi vui vẻ cũng quên luôn chuyện của Nam Cung Thần hôm qua cô không biết nên vui hay nên buồn, bên cạnh chủ nhân rất nhiều mặt đúng lúc bên vực cho em gái, điều mà Lăng Tâ Y đang nghĩ chính là nhanh chống tìm ra người thân của Lăng Tâm phi mà trước lúc ra đi Lăng Đồng có nói qua.
- Y nhi. - Đang suy nghĩ thì một giọng nói nam trầm thấp vang lên kéo cô về với hiện tại, cô nhận ra được tiếng nói này là của ai.
- Tâm Phi, là cậu, đúng là cậu rồi. Cậu có biết tớ tìm cậu cực khổ như thế nào không? - Một cô gái lập tức nhào vào người Lăng Tâm Phi khóc nức nở vui mừng nói, cô gái kia không ai khác chính là Hoa Nhật Lệ bạn rất thân với Lăng Tâm Phi. Mà Tả Ngôn đang chăm chú nhìn Tâm Y nghe được tiếng gọi kích động của Hoa Nhật Lệ cũng quay đầu nhìn Lăng Tâm Phi, ánh mắt anh xuất hiện một tần sáng mà không ai hay biết.
- Xin lỗi em, Phi Nhi hiện tại không biết em là ai? - Lăng Tâm Y nhanh chóng lên tiếng để tránh trường họp khiến Tâm Phi đả kích.
- Chị Y, hai người nhận nhau khi nào vậy? Mà Tâm Phi như thế nào mà không nhận ra em sao? - Hoa Nhật Lệ thắc mắc hỏi.
- Không lâu, khi khác gặp lại em. - Lăng Tâm y nhanh chống lên tiếng tính dẫn Lăng Tâm Phi đi thì cánh tay của Tả Ngôn bắt lấy tay Tâm Phi khiến cô giật mình run sợ nhìn anh.
- Y Nhi, dù gì chúng ta cũng ân ái khá lâu, em không nên vô tình như thế. - Tả Ngôn tướng mạo đẹp trai lên tiếng nói, tay cũng không buông Tâm Phi ra.
- Ngôn thiếu, chúng ta đã nói rõ, hiện giờ tôi và anh không có gì để nói, xin anh buông tay tránh làm em gái tôi sợ. - Lăng Tâm Y lạnh lùng lên tiếng.
- Tôi và em không cò gì để nói nhưng tôi và em gái em thì có. - Tả Ngôn vẫn không buông tha lên tiếng.
Cạch. Một họng súng chỉa ngay vào đầu anh, Tả Ngôn kinh ngạc nhìn Lăng Tâm Y, anh không thể tin người chung chăn gối với anh suốt nửa năm qua dám chỉa súng vào đầu anh.
- Em muốn làm gì? - Tả Ngôn lạnh lùng quét mắt nhìn cô hỏi.
- Không làm gì cả, chỉ là một phát súng vào đầu anh nếu anh dám đụng vào em gái tôi. - Lăng Tâm Y lạnh lùng nói, sát khí của cô khiến những người xung quanh không dám tới gần, mà Lăng Tâm Phi cũng hoảng hốt nhìn cô.
- Khốn kiếp, Y Nhi em dám uy hiếp tôi. - Tả Ngôn tức giận mắng.
- Sao không? Cô ấy chính là sát thủ mà anh đang truy lùng. - Lúc này Ngôn Lôi xuất hiện với một vài người, phía sau họ đi lên chính là Nam Cung THần, anh vừa nghe tin cô ở đây liền cho người đến, nhưng anh không ngờ Tả Ngôn cũng ở đây, khiến bảo bối của anh sợ rồi.
- Lôi Ảnh. - Tả Ngôn nghiến răng.
- Phải, xin diện kiến Ngôn thiếu. - Ngôn Lôi hời hợt trả lời.
- Nam Cung Thần, là do anh đúng không? Lăng Tâm Y chính là Tâm Ảnh.. -Tả Ngôn trừng mắt nhìn Nam Cung Thần lên tiếng.
- Thần.. hic.. sợ.. - Lăng Tâm Phi lúc này thấy Nam Cung Thần liền khóc òa lên, tay cô rất đau, mà cô lại rất sợ.
- Phi Nhi. - Nam Cung Thần dịu giọng đến gần cô, ôm cô vào lòng, anh thật đau lòng khi thấy cô khóc.
- Nam Cung Thần, anh sắp xếp sát thủ bên cạnh tôi, còn hạ không ít thuộc hạ của tôi, chuyện này tôi sẽ không bỏ qua. - Tả Ngôn lên tiếng cảnh cáo, sau đó liền rời đi, vì anh ra ngòi không đem theo người anh liền bị thất thế đành rúat lui. Hoa Nhật Lệ không hiểu gì cũng bị anh kéo đi trong trạng thái ngây người. Vì quá hoảng hốt khi chứng kiến chị gái mình như vậy liền sợ hãi, được Nam Cung Thần đặt vào xe liền ngủ thiếp trong lòng anh.
Chương 11: Nam Cung lão phu nhân.
Trên đường ra sân bay Lăng Tâm Y không ngừng nhớ lại gương mặt hốt hoảng của Tâm Phi.
Quay lại thời gian tối qua mà Lăng Tâm Y cùng Nam Cung Thần đưa Lăng Tâm Phi về nhà.
- Chị là ai? - Lăng Tâm Phi nhìn chăm chú Lăng Tâm Y hỏi.
- Phi Nhi. - Nam Cung Thần tiếng gii thích, thế nhưng Lăng Tâm Y nhìn anh bằng ánh mắt nói lên cứ để cô tự nói với cô ấy.
- Phi Nhi, chị là sát thủ bên cạnh Nam Cung Thần, là sát thủ Tâm Ảnh mà Tả Ngôn truy tìm. Em là em gái không cùng máu mủ với chị, nhưng chị luôn coi em là em gái, vì chuyện của ba qua đời là cú shoc nặng khiến em mất trí nhớ, trong khi đó chị lại không có ở cạnh em, xin lỗi em, Phi Nhi.. - Lăng Tâm Y nói rất nhiều, dường như là tất cả mọi chuyện chỉ trừ chuyện của Nam Cung Thần.
- Chị, em không muốn nghe nữa, từ nay chị đừng mạo hiểm nữa, em sẽ nói với Thần không cho chị làm Tâm Ảnh nữa.. - Lăng Tâm Phi nức nở nói. Lăng Tâm y đau lòng ôm em gái vào lòng dỗ dành cô đến khi cô khóc vì mệt mà ngủ. Sáng sớm hôm nay vì có việc của tổ chức bên italy nên cô bắt buộc phải đi dù cho Nam Cung Thần có nói sẽ để anh lo liệu, thế nhưng chuyện này chỉ có cô mới có thể giải quyết vì liên quan đến Tả Ngôn. Vì thế sáng cô không thông báo cho Lăng Tâm Phi biết liền đi.
Tập đoàn Nam Cung.
- Bà nội, để cháu đưa bà lên. - Long Điền Ngọc lễ phép tôn kính với một bà lão, dù bà nhìn đã lớn tuổi nhưng có thể đón được thời trẻ bà là một mỹ nữ.
- Không cần đâu, tôi đến là tìm cháu dâu của tôi. - Bà Nam Cung Doãn Tuyết lạnh lùng lên tiếng.
- Nội, cháu và Thần có hôn ước từ mẹ. - Nở một nụ cười thật tươi để lấy lòng bà.
- Không phải cô, cháu dâu ta do Tiểu Thần chọn. - Nói xong bà lão bỏ mình Long Điền Ngọc đứng trơ một mình tức mà không thể làm gì được.
Văn phòng tổng giám đốc.
Nam Cung lão phu nhân đi xung quanh căn phòng, bà nhìn trên bàn có đồ ăn vặt, chua, ngọt, mặc đều có, bà nhíu mày suy nghĩ cháu trai bà từ khi nào lại thích ăn những thứ này.
- Ơ, bà tìm Thần a? - Là tiếng nói trong trẻo của một cô gái vang lên, bà lão quay dầu gặp ngay cô gái xinh đẹp thuần khiết mà nhất là đối mắt của cô khiến bà yêu thích ngây, đôi mắt biết nói.
- Phải. - Bà mỉm cười trả lời, đây chắc là cháu dâu của bà, vì bà biết ngoại trừ thư kí ra vào phòng làm việc của cháu bà thì chỉ có người phụ nữ của Nam Cung Thần anh mới cho vào.
- Bà ngồi đi, Thần đang họp lát nữa là xong, bà uống nước đi. - Mỉm cười nhiệt tình mời bà ngồi còn rót nước cho bà.
- Nội, cháu đem nước cho nội. - Là tiếng nói của Long Điền Ngọc, trên tay cô đang cằm ly nước.
- Không cần, cô ra ngoài đi đừng làm phiền tôi. - Bà lão lên tiếng.
- Vâng. - Long Điền Ngọc cúi đầu lên tiếng đáp. Cô ta còn liếc mắt nhìn Lăng Tâm Phi đang đứng kế bên.
- Cháu tên gì? - Bà lão lên tiếng thân thiện hỏi.
- Cháu là Lăng Tâm Phi nhưng Thần và chị cháu gọi cháu là Phi nhi, bà có thể gọi cháu như vậy cũng được.
- Phi Nhi, là cháu ăn những thứ này sao? - Bà lão chỉ những thứ trên bàn hỏi.
- Dạ, bà đừng nói với Thần, anh ấy biết cháu ăn những thứ này nhất định sẽ mắng cháu còn cắm cháu không được ăn, nhưng là vì gần đây cháu ăn không tiêu, còn nôn hết thức ăn, nhưng cháu đã xin chị cháu mua cho cháu những thứ này, bà ăn không? - Lăng Tâm Phi ngây thơ nói.
- Thế ba mẹ cháu đâu? - Bà tiếp tục hỏi.
- Thần và mọi người đều nói ba mẹ cháu không còn, cháu bị mất trí nhớ a, cháu còn có chị Y thôi..
- Mất trí nhớ? - Bà lão khó hiểu nghĩ.
- Ưm, ụa, ụa.. - Một tràng tiếng nôn khó chịu, Lăng Tâm Phi chạy toạt vào nhà vệ sinh.
- Không lẽ con bé.. - Bà lão thoáng vui mừng, bà cần phải xác minh lại có thất hay không đã.
- Phi Nhi, cháu bị như vậy khoảng bao lâu rồi? - Bà ân cần quan tâm hỏi.
- Cháu, dạ hình như là gần một tháng. - Lăng Tâm Phi trả lời, định nói tiếp thì có chuông điện thoại, vì không có Nam Cung Thần ở đây cô tính bắt máy dùm anh, thì thấy sắp văn kiện trên bàn khiến cô kinh ngạc, hốt hoảng chạy đi.
- Phi Nhi, ây da, cháu đi từ thôi, đừng chạy. - Nam Cung lão phu nhân lo lắng chạy theo.
Phòng họp cấp cao, quản lí cấp cao cùng các trưởng phòng và giám đốc đang không dám ngẩng đầu nhìn tổng giám đốc, anh lạnh lùng khiến ai cũng không thể mở miệng.
Rầm, tiếng mở cửa vang lên liền gay sự chú ý cho mọi người, họ chỉ thấy một cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp đang hốt hoảng chạy vào, nét mặt cô xanh xao, nhưng họ lo là cô sẽ không thể sống nỗi khi làm phiền tổng giám đốc.
- Phi Nhi, em làm sao? - Thấy sắc mặt cô không tốt, Nam Cung Thần lo lắng hỏi, vẻ dịu dàng khiến ai cũng kinh ngạc nhìn anh.
- Thần, anh gạt em, anh hứa không để chị Tâm Y mạo hiểm nữa vậy mà anh còn để chị ấy đi. - Lăng Tâm Phi tức giận thở hồng hộc chất vấn anh.
- Phi Nhi, chuyện này chỉ có Tâm Y giải quyết được, chỉ sau vụ này anh không để cô ấy rời xa em. - Nam Cung Thần dịu giọng an ủi cô, dỗ Dành như một đứa trẻ khiếc cả phòng họp mồm chữ o mắt chữa a nhìn anh.
- Không muốn, em đi tìm chị ấy. - Nói xong thì Lăng Tâm Phi xong nhanh ra ngoài, trong tâm trí cô hiện giờ chỉ có những hình ảnh khủng khiếp mà cô hay thấy kia, cô không muốn lại mất đi một người thân nào nữa mặc dù trí nhớ cô không còn nhưng cô có thể cảm nhận được tình yêu thương của Tâm Y dành cho cô.
- Phi Nhi. - Nam Cung Thần hốt hoảng chạy theo.
- Tiểu Thần, mau mau giữ Phi Nhi lại. - Bà lão chạy theo không kịp vừa gặp cháu trai liền lên tiếng thúc giục anh.
- Phi Nhi. - Anh bắt được cánh tay cô.
- Buông ra, em ghét anh, em muốn đi tìm chị, muốn chị. - Lăng Tâm Phi khóc lóc vùng vẫy.
- Em bình tĩnh nghe anh nói được không? - Anh vì lo lắng cho cô mà kích động quát lớn, khiến Lăng Tâm Phi giật mình, mà bà lão ở đầu kia chạy tới cũng giật mình.
- Cái thằng này, cháu đang làm cháu dâu của ta sợ, còn có cả cháu cố của ta. - Bà lão tức giận đánh liên tiếp lên người Nam Cung Thần.
- Bà nội.. a.. bà đừng đánh cháu. - Nam Cung Thần cố tránh bà lão để khỏi bị đòn.
- Im miệng, mau đưa Phi Nhi đến bệnh viện trước, sau đó làm theo ý con bé. - Bà lão ra lệnh.
- Phi Nhi, em làm sao? Trong người em kông khỏe sao? - Anh lo lắng hỏi.
- Em muốn chị, muốn chị. - Cô khóc lớn. Hai người một già một trẻ thay phiên dỗ cô, sau đó thì đưa cô đến bênh viện vì cô liên tục nôn thóc nôn tháo.
- Y nhi. - Đang suy nghĩ thì một giọng nói nam trầm thấp vang lên kéo cô về với hiện tại, cô nhận ra được tiếng nói này là của ai.
- Tâm Phi, là cậu, đúng là cậu rồi. Cậu có biết tớ tìm cậu cực khổ như thế nào không? - Một cô gái lập tức nhào vào người Lăng Tâm Phi khóc nức nở vui mừng nói, cô gái kia không ai khác chính là Hoa Nhật Lệ bạn rất thân với Lăng Tâm Phi. Mà Tả Ngôn đang chăm chú nhìn Tâm Y nghe được tiếng gọi kích động của Hoa Nhật Lệ cũng quay đầu nhìn Lăng Tâm Phi, ánh mắt anh xuất hiện một tần sáng mà không ai hay biết.
- Xin lỗi em, Phi Nhi hiện tại không biết em là ai? - Lăng Tâm Y nhanh chóng lên tiếng để tránh trường họp khiến Tâm Phi đả kích.
- Chị Y, hai người nhận nhau khi nào vậy? Mà Tâm Phi như thế nào mà không nhận ra em sao? - Hoa Nhật Lệ thắc mắc hỏi.
- Không lâu, khi khác gặp lại em. - Lăng Tâm y nhanh chống lên tiếng tính dẫn Lăng Tâm Phi đi thì cánh tay của Tả Ngôn bắt lấy tay Tâm Phi khiến cô giật mình run sợ nhìn anh.
- Y Nhi, dù gì chúng ta cũng ân ái khá lâu, em không nên vô tình như thế. - Tả Ngôn tướng mạo đẹp trai lên tiếng nói, tay cũng không buông Tâm Phi ra.
- Ngôn thiếu, chúng ta đã nói rõ, hiện giờ tôi và anh không có gì để nói, xin anh buông tay tránh làm em gái tôi sợ. - Lăng Tâm Y lạnh lùng lên tiếng.
- Tôi và em không cò gì để nói nhưng tôi và em gái em thì có. - Tả Ngôn vẫn không buông tha lên tiếng.
Cạch. Một họng súng chỉa ngay vào đầu anh, Tả Ngôn kinh ngạc nhìn Lăng Tâm Y, anh không thể tin người chung chăn gối với anh suốt nửa năm qua dám chỉa súng vào đầu anh.
- Em muốn làm gì? - Tả Ngôn lạnh lùng quét mắt nhìn cô hỏi.
- Không làm gì cả, chỉ là một phát súng vào đầu anh nếu anh dám đụng vào em gái tôi. - Lăng Tâm Y lạnh lùng nói, sát khí của cô khiến những người xung quanh không dám tới gần, mà Lăng Tâm Phi cũng hoảng hốt nhìn cô.
- Khốn kiếp, Y Nhi em dám uy hiếp tôi. - Tả Ngôn tức giận mắng.
- Sao không? Cô ấy chính là sát thủ mà anh đang truy lùng. - Lúc này Ngôn Lôi xuất hiện với một vài người, phía sau họ đi lên chính là Nam Cung THần, anh vừa nghe tin cô ở đây liền cho người đến, nhưng anh không ngờ Tả Ngôn cũng ở đây, khiến bảo bối của anh sợ rồi.
- Lôi Ảnh. - Tả Ngôn nghiến răng.
- Phải, xin diện kiến Ngôn thiếu. - Ngôn Lôi hời hợt trả lời.
- Nam Cung Thần, là do anh đúng không? Lăng Tâm Y chính là Tâm Ảnh.. -Tả Ngôn trừng mắt nhìn Nam Cung Thần lên tiếng.
- Thần.. hic.. sợ.. - Lăng Tâm Phi lúc này thấy Nam Cung Thần liền khóc òa lên, tay cô rất đau, mà cô lại rất sợ.
- Phi Nhi. - Nam Cung Thần dịu giọng đến gần cô, ôm cô vào lòng, anh thật đau lòng khi thấy cô khóc.
- Nam Cung Thần, anh sắp xếp sát thủ bên cạnh tôi, còn hạ không ít thuộc hạ của tôi, chuyện này tôi sẽ không bỏ qua. - Tả Ngôn lên tiếng cảnh cáo, sau đó liền rời đi, vì anh ra ngòi không đem theo người anh liền bị thất thế đành rúat lui. Hoa Nhật Lệ không hiểu gì cũng bị anh kéo đi trong trạng thái ngây người. Vì quá hoảng hốt khi chứng kiến chị gái mình như vậy liền sợ hãi, được Nam Cung Thần đặt vào xe liền ngủ thiếp trong lòng anh.
Chương 11: Nam Cung lão phu nhân.
Trên đường ra sân bay Lăng Tâm Y không ngừng nhớ lại gương mặt hốt hoảng của Tâm Phi.
Quay lại thời gian tối qua mà Lăng Tâm Y cùng Nam Cung Thần đưa Lăng Tâm Phi về nhà.
- Chị là ai? - Lăng Tâm Phi nhìn chăm chú Lăng Tâm Y hỏi.
- Phi Nhi. - Nam Cung Thần tiếng gii thích, thế nhưng Lăng Tâm Y nhìn anh bằng ánh mắt nói lên cứ để cô tự nói với cô ấy.
- Phi Nhi, chị là sát thủ bên cạnh Nam Cung Thần, là sát thủ Tâm Ảnh mà Tả Ngôn truy tìm. Em là em gái không cùng máu mủ với chị, nhưng chị luôn coi em là em gái, vì chuyện của ba qua đời là cú shoc nặng khiến em mất trí nhớ, trong khi đó chị lại không có ở cạnh em, xin lỗi em, Phi Nhi.. - Lăng Tâm Y nói rất nhiều, dường như là tất cả mọi chuyện chỉ trừ chuyện của Nam Cung Thần.
- Chị, em không muốn nghe nữa, từ nay chị đừng mạo hiểm nữa, em sẽ nói với Thần không cho chị làm Tâm Ảnh nữa.. - Lăng Tâm Phi nức nở nói. Lăng Tâm y đau lòng ôm em gái vào lòng dỗ dành cô đến khi cô khóc vì mệt mà ngủ. Sáng sớm hôm nay vì có việc của tổ chức bên italy nên cô bắt buộc phải đi dù cho Nam Cung Thần có nói sẽ để anh lo liệu, thế nhưng chuyện này chỉ có cô mới có thể giải quyết vì liên quan đến Tả Ngôn. Vì thế sáng cô không thông báo cho Lăng Tâm Phi biết liền đi.
Tập đoàn Nam Cung.
- Bà nội, để cháu đưa bà lên. - Long Điền Ngọc lễ phép tôn kính với một bà lão, dù bà nhìn đã lớn tuổi nhưng có thể đón được thời trẻ bà là một mỹ nữ.
- Không cần đâu, tôi đến là tìm cháu dâu của tôi. - Bà Nam Cung Doãn Tuyết lạnh lùng lên tiếng.
- Nội, cháu và Thần có hôn ước từ mẹ. - Nở một nụ cười thật tươi để lấy lòng bà.
- Không phải cô, cháu dâu ta do Tiểu Thần chọn. - Nói xong bà lão bỏ mình Long Điền Ngọc đứng trơ một mình tức mà không thể làm gì được.
Văn phòng tổng giám đốc.
Nam Cung lão phu nhân đi xung quanh căn phòng, bà nhìn trên bàn có đồ ăn vặt, chua, ngọt, mặc đều có, bà nhíu mày suy nghĩ cháu trai bà từ khi nào lại thích ăn những thứ này.
- Ơ, bà tìm Thần a? - Là tiếng nói trong trẻo của một cô gái vang lên, bà lão quay dầu gặp ngay cô gái xinh đẹp thuần khiết mà nhất là đối mắt của cô khiến bà yêu thích ngây, đôi mắt biết nói.
- Phải. - Bà mỉm cười trả lời, đây chắc là cháu dâu của bà, vì bà biết ngoại trừ thư kí ra vào phòng làm việc của cháu bà thì chỉ có người phụ nữ của Nam Cung Thần anh mới cho vào.
- Bà ngồi đi, Thần đang họp lát nữa là xong, bà uống nước đi. - Mỉm cười nhiệt tình mời bà ngồi còn rót nước cho bà.
- Nội, cháu đem nước cho nội. - Là tiếng nói của Long Điền Ngọc, trên tay cô đang cằm ly nước.
- Không cần, cô ra ngoài đi đừng làm phiền tôi. - Bà lão lên tiếng.
- Vâng. - Long Điền Ngọc cúi đầu lên tiếng đáp. Cô ta còn liếc mắt nhìn Lăng Tâm Phi đang đứng kế bên.
- Cháu tên gì? - Bà lão lên tiếng thân thiện hỏi.
- Cháu là Lăng Tâm Phi nhưng Thần và chị cháu gọi cháu là Phi nhi, bà có thể gọi cháu như vậy cũng được.
- Phi Nhi, là cháu ăn những thứ này sao? - Bà lão chỉ những thứ trên bàn hỏi.
- Dạ, bà đừng nói với Thần, anh ấy biết cháu ăn những thứ này nhất định sẽ mắng cháu còn cắm cháu không được ăn, nhưng là vì gần đây cháu ăn không tiêu, còn nôn hết thức ăn, nhưng cháu đã xin chị cháu mua cho cháu những thứ này, bà ăn không? - Lăng Tâm Phi ngây thơ nói.
- Thế ba mẹ cháu đâu? - Bà tiếp tục hỏi.
- Thần và mọi người đều nói ba mẹ cháu không còn, cháu bị mất trí nhớ a, cháu còn có chị Y thôi..
- Mất trí nhớ? - Bà lão khó hiểu nghĩ.
- Ưm, ụa, ụa.. - Một tràng tiếng nôn khó chịu, Lăng Tâm Phi chạy toạt vào nhà vệ sinh.
- Không lẽ con bé.. - Bà lão thoáng vui mừng, bà cần phải xác minh lại có thất hay không đã.
- Phi Nhi, cháu bị như vậy khoảng bao lâu rồi? - Bà ân cần quan tâm hỏi.
- Cháu, dạ hình như là gần một tháng. - Lăng Tâm Phi trả lời, định nói tiếp thì có chuông điện thoại, vì không có Nam Cung Thần ở đây cô tính bắt máy dùm anh, thì thấy sắp văn kiện trên bàn khiến cô kinh ngạc, hốt hoảng chạy đi.
- Phi Nhi, ây da, cháu đi từ thôi, đừng chạy. - Nam Cung lão phu nhân lo lắng chạy theo.
Phòng họp cấp cao, quản lí cấp cao cùng các trưởng phòng và giám đốc đang không dám ngẩng đầu nhìn tổng giám đốc, anh lạnh lùng khiến ai cũng không thể mở miệng.
Rầm, tiếng mở cửa vang lên liền gay sự chú ý cho mọi người, họ chỉ thấy một cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp đang hốt hoảng chạy vào, nét mặt cô xanh xao, nhưng họ lo là cô sẽ không thể sống nỗi khi làm phiền tổng giám đốc.
- Phi Nhi, em làm sao? - Thấy sắc mặt cô không tốt, Nam Cung Thần lo lắng hỏi, vẻ dịu dàng khiến ai cũng kinh ngạc nhìn anh.
- Thần, anh gạt em, anh hứa không để chị Tâm Y mạo hiểm nữa vậy mà anh còn để chị ấy đi. - Lăng Tâm Phi tức giận thở hồng hộc chất vấn anh.
- Phi Nhi, chuyện này chỉ có Tâm Y giải quyết được, chỉ sau vụ này anh không để cô ấy rời xa em. - Nam Cung Thần dịu giọng an ủi cô, dỗ Dành như một đứa trẻ khiếc cả phòng họp mồm chữ o mắt chữa a nhìn anh.
- Không muốn, em đi tìm chị ấy. - Nói xong thì Lăng Tâm Phi xong nhanh ra ngoài, trong tâm trí cô hiện giờ chỉ có những hình ảnh khủng khiếp mà cô hay thấy kia, cô không muốn lại mất đi một người thân nào nữa mặc dù trí nhớ cô không còn nhưng cô có thể cảm nhận được tình yêu thương của Tâm Y dành cho cô.
- Phi Nhi. - Nam Cung Thần hốt hoảng chạy theo.
- Tiểu Thần, mau mau giữ Phi Nhi lại. - Bà lão chạy theo không kịp vừa gặp cháu trai liền lên tiếng thúc giục anh.
- Phi Nhi. - Anh bắt được cánh tay cô.
- Buông ra, em ghét anh, em muốn đi tìm chị, muốn chị. - Lăng Tâm Phi khóc lóc vùng vẫy.
- Em bình tĩnh nghe anh nói được không? - Anh vì lo lắng cho cô mà kích động quát lớn, khiến Lăng Tâm Phi giật mình, mà bà lão ở đầu kia chạy tới cũng giật mình.
- Cái thằng này, cháu đang làm cháu dâu của ta sợ, còn có cả cháu cố của ta. - Bà lão tức giận đánh liên tiếp lên người Nam Cung Thần.
- Bà nội.. a.. bà đừng đánh cháu. - Nam Cung Thần cố tránh bà lão để khỏi bị đòn.
- Im miệng, mau đưa Phi Nhi đến bệnh viện trước, sau đó làm theo ý con bé. - Bà lão ra lệnh.
- Phi Nhi, em làm sao? Trong người em kông khỏe sao? - Anh lo lắng hỏi.
- Em muốn chị, muốn chị. - Cô khóc lớn. Hai người một già một trẻ thay phiên dỗ cô, sau đó thì đưa cô đến bênh viện vì cô liên tục nôn thóc nôn tháo.
Last edited by a moderator: