Chương 30: Ngồi cạnh nhau 2
Từ lúc bạn ấy ngồi cạnh chúng tôi không nói với nhau bất kì một câu nào, mỗi đứa đều cắm mặt vào chơi điện thoại thi thoảng tôi liếc sang nhìn xem bạn ấy làm gì rồi lập tức thu ánh mắt lại. Đang lướt facebook thì có tin nhắn của con Thúy gửi đến, mở ra xem thấy nó gửi mỗi một cái hình mặt cười. Vẫn còn tức giận cái vụ lúc nãy tôi gửi lại cái hình lườm rồi nhắn tiếp:
"Lúc về lên ngồi với tao, không từ nay đừng nhìn mặt nữa".
Với cái lời nói dọa như này nó không thể từ chối được, nhận được đáp án mình muồn tôi cũng không nhắn nữa tiếp tục lướt bảng tin xem linh tinh cho đỡ chán.
Hành trình đưa dâu cũng mất gần 2 tiếng, lướt hết các tin trên face rồi mà vẫn chưa đến nơi. Hết hứng thù xem tôi lấy tai nghe đeo vào tai bật nhạc rồi tựa đầu vào cửa sổ nhìn khung cảnh bên đường. Thới tiết hôm nay có chút hửng nắng nhưng vẫn rất lạnh buốt, thêm vào đó tôi còn mặc ngắn lại càng thấy lạnh hơn rất nhiều. Tôi quay xuống ghế sau là thằng bạn cùng lớp cũ để hỏi mượn chiếc áo khoác đắp lên chân nhưng thấy nó nhắm mắt ngủ nên thôi không hỏi nữa mà quay lên luôn. Tôi quên mất sự tồn tại của cậu ấy ở bên cạnh mà than lên một câu:
"Má lạnh vãi, thế mà con Lam nó bảo nay ấm" vừa kêu đến đầu thì vừa kéo váy lui xuống đến đấy. Tự dưng Đạt nó lên tiếng nói thì tôi mới nhớ ra nó đang ngồi bên cạnh:
"Lấy tạm áo tớ mà đắp cho bớt lạnh".
Mặc dù đang lạnh thật đấy nhưng vẫn từ chối không nhận:
"Thôi không cần đâu". Tôi tiếp tục dựa vào cửa sổ nhìn mây nhìn trời ở ngoài đường. Cứ tưởng hành động hờ hững đó của tôi thì cậu ấy sẽ không cần phải quan tâm đến nhưng không ngờ cậu ấy mặc kệ lời nói của tôi mà lập tức cởi áo ra đắp luôn lên chân. Có một chút bất ngờ xuất hiện trong suy nghĩ sau đó nó thay thế toàn bộ bằng sự ghét bỏ, tôi lập tức cầm chiếc áo lên và để lại trên người cậu ấy. Tôi nhìn thẳng vào mắt vào nói rõ ràng:
"Tớ bảo là tớ không cần"
Cái lúc mà nghe được câu nói ấy tôi nhìn ra được trong đôi mắt ấy hiện lên một sự buồn bã sâu thẳm. Tại sao phải buồn? , tại sao phải quan tâm với mình làm gì? , hay lại muốn trêu đùa tình cảm một lần nữa? Biết bao nhiêu suy nghĩ cứ hiện lên trong đầu, tôi đã cố gắng giữ một cái khoảng cách rõ ràng để quên đi được cái chuyện đó mà giờ chỉ một vài ngày thôi hình ảnh xưa lại tiếp tục hiện lên trong đầu. Buồn đau, tức giận tiếp tục giày vò trái tim, suy nghĩ của tôi. Mất một lúc tôi với bình ổn được trạng thái, tôi lấy tai nghe đeo lại trên tai nhắm mắt lại tựa đầu vào cửa sổ rồi nói:
"Đừng cố làm vẻ thương hại, tôi cần thứ tình cảm đó".
Không khí lúc này rơi vào trạng thái rất nặng nề, không biết một mình tôi đau hay là cả hai cùng đau? Chỉ có ông trời với biết được đáp án này. Lúc này trong đầu tôi bỗng xuất hiện lên một cái nghi vấn rằng tại sao Thúy nó biết tôi không hề muốn tiếp xúc hay dính líu gì tới Đạt mà nay nó lại có thể để tôi rơi vào cái tình thế như này. Nếu như mấy ngày hôm trước thì chắc chắn nó sẽ giúp tôi giảm bớt cái sự tiếp xúc gần nhau cho cả hai. Thế nhưng từ lúc sáng nó đã bắt ép tôi ngồi cạnh, rồi lên xe cũng bỏ tôi lại nhường chỗ cho cậu ấy ngồi. Đó là một cái dấu hỏi chấm rất lớn trong đầu. Tuy nhiên tôi không có nghĩ đến việc rằng là Thúy nó làm vậy để chúng tôi có thể quay lại với nhau bởi vì mộng tưởng đó quá xa vời, cậu ấy chia tay vì không yêu tôi thì làm gì có bất kì một cái lí do nào để kết nối lại được. Tôi chỉ nghĩ bởi vì nó muốn chúng tôi có thể giải hòa và trở thành những người bạn như ban đầu. Đó là lí do mà dễ dàng nhận ra nhất.
Quay lại với hiện tại, gần 2 tiếng đồng hồ ngồi trong một cái không khí nặng nề thì cuối cùng xe đưa dâu cũng đã đến nơi. Thấy sắp được giải thoát tôi thoải mái hẳn, bắt đầu chỉnh lại đầu tóc, quần áo rồi bước theo sau mọi người đi xuống. Đúng là cái không khí trên xe với ngoài xe hoàn toàn khác hẳn. Trên xe đã thấy lạnh lạnh rồi mà ngoài xe còn lạnh hơn rất nhiều, đã thế gió nó còn to nữa chứ, hai chân tôi lúc này như muốn đông cứng lại vậy. Tự dưng thấy có chút hối hận biết vậy nãy đừng tự ái mà cầm lấy cái áo đấy dùng cho xong. Đang nghĩ ngợi thì thấy con Thúy đi đến bên cạnh quàng lên vai tôi. Vẫn còn giận dỗi cái việc lúc nãy, tôi hất tay nó ra đứng né sang chỗ khác. Tôi càng đứng ra xa thì nó lại càng tiến gần vào năn nỉ làm hòa. Ngoài mặt tôi tỏ ra không quan tâm để cho nó biết lối lần sau không còn dám làm vậy nữa nhưng thật ra thì tôi đã tha thứ lâu rồi. Mất một lúc cố nén cười với các hành động trẻ con của nó mãi cho đến khi không chịu được nữa với cười to. Lúc này biết tôi hết giận là nó lại bắt đầu trêu ghẹo đấy, hỏi lên hỏi xuống về cái việc ngồi cạnh đạt có cảm xúc như thế nào? , Cả hai có nói chuyện với nhau không? , hay nó nói gì với mày không? Mặc kệ nó lè nhè hỏi tôi không quan tâm bước nhanh chân đi trước bỏ lại bà ta buồn bã giậm chân ở đằng sau.
Vào tới sân tổ chức đám cưới tôi chọn một cái chỗ mà cách xa cậu ấy nhất để ngồi, con Thúy nó cứ bắt tôi lại chỗ nó nhưng không đời nào tôi chịu, kệ nó vẫy nó gọi tôi cứ ngồi im xem làm lễ đám cưới. Nhìn Lam lúc này ngoài vẻ buồn bã vì không được ở bên ba mẹ mà trong gương mặt nó còn toát lên vẻ hạnh phúc. Lúc này tôi cũng có một cái suy nghĩ mong rằng sau này mình cũng sẽ tìm được một người sẵn sàng yêu thương, đùm bọc và có thể tiến tới một cái kết viên mãn như thế này là đủ rồi.
Chả mấy chốc mà đã đến lúc chúng tôi phải chia tay Lam, nhìn nó lúc này thật thương mà, lúc lễ cưới bắt đầu đã khóc bao nhiêu rồi mà giờ còn phải tiễn bố mẹ, anh chị em, bạn bè ra về. Mặc dù nằm trong một tỉnh nhưng đâu phải lúc nào cũng về được, vừa bận lo cho gia đình chồng rồi sau này còn lo cho con cái nữa thời gian đâu mà về nhà hay đi chơi cùng bạn bè. Thấy cảnh này tôi lại thay đổi suy nghĩ tốt nhất không nên lấy chồng, cứ ở với bố mẹ như này là vui lắm rồi.
"Lúc về lên ngồi với tao, không từ nay đừng nhìn mặt nữa".
Với cái lời nói dọa như này nó không thể từ chối được, nhận được đáp án mình muồn tôi cũng không nhắn nữa tiếp tục lướt bảng tin xem linh tinh cho đỡ chán.
Hành trình đưa dâu cũng mất gần 2 tiếng, lướt hết các tin trên face rồi mà vẫn chưa đến nơi. Hết hứng thù xem tôi lấy tai nghe đeo vào tai bật nhạc rồi tựa đầu vào cửa sổ nhìn khung cảnh bên đường. Thới tiết hôm nay có chút hửng nắng nhưng vẫn rất lạnh buốt, thêm vào đó tôi còn mặc ngắn lại càng thấy lạnh hơn rất nhiều. Tôi quay xuống ghế sau là thằng bạn cùng lớp cũ để hỏi mượn chiếc áo khoác đắp lên chân nhưng thấy nó nhắm mắt ngủ nên thôi không hỏi nữa mà quay lên luôn. Tôi quên mất sự tồn tại của cậu ấy ở bên cạnh mà than lên một câu:
"Má lạnh vãi, thế mà con Lam nó bảo nay ấm" vừa kêu đến đầu thì vừa kéo váy lui xuống đến đấy. Tự dưng Đạt nó lên tiếng nói thì tôi mới nhớ ra nó đang ngồi bên cạnh:
"Lấy tạm áo tớ mà đắp cho bớt lạnh".
Mặc dù đang lạnh thật đấy nhưng vẫn từ chối không nhận:
"Thôi không cần đâu". Tôi tiếp tục dựa vào cửa sổ nhìn mây nhìn trời ở ngoài đường. Cứ tưởng hành động hờ hững đó của tôi thì cậu ấy sẽ không cần phải quan tâm đến nhưng không ngờ cậu ấy mặc kệ lời nói của tôi mà lập tức cởi áo ra đắp luôn lên chân. Có một chút bất ngờ xuất hiện trong suy nghĩ sau đó nó thay thế toàn bộ bằng sự ghét bỏ, tôi lập tức cầm chiếc áo lên và để lại trên người cậu ấy. Tôi nhìn thẳng vào mắt vào nói rõ ràng:
"Tớ bảo là tớ không cần"
Cái lúc mà nghe được câu nói ấy tôi nhìn ra được trong đôi mắt ấy hiện lên một sự buồn bã sâu thẳm. Tại sao phải buồn? , tại sao phải quan tâm với mình làm gì? , hay lại muốn trêu đùa tình cảm một lần nữa? Biết bao nhiêu suy nghĩ cứ hiện lên trong đầu, tôi đã cố gắng giữ một cái khoảng cách rõ ràng để quên đi được cái chuyện đó mà giờ chỉ một vài ngày thôi hình ảnh xưa lại tiếp tục hiện lên trong đầu. Buồn đau, tức giận tiếp tục giày vò trái tim, suy nghĩ của tôi. Mất một lúc tôi với bình ổn được trạng thái, tôi lấy tai nghe đeo lại trên tai nhắm mắt lại tựa đầu vào cửa sổ rồi nói:
"Đừng cố làm vẻ thương hại, tôi cần thứ tình cảm đó".
Không khí lúc này rơi vào trạng thái rất nặng nề, không biết một mình tôi đau hay là cả hai cùng đau? Chỉ có ông trời với biết được đáp án này. Lúc này trong đầu tôi bỗng xuất hiện lên một cái nghi vấn rằng tại sao Thúy nó biết tôi không hề muốn tiếp xúc hay dính líu gì tới Đạt mà nay nó lại có thể để tôi rơi vào cái tình thế như này. Nếu như mấy ngày hôm trước thì chắc chắn nó sẽ giúp tôi giảm bớt cái sự tiếp xúc gần nhau cho cả hai. Thế nhưng từ lúc sáng nó đã bắt ép tôi ngồi cạnh, rồi lên xe cũng bỏ tôi lại nhường chỗ cho cậu ấy ngồi. Đó là một cái dấu hỏi chấm rất lớn trong đầu. Tuy nhiên tôi không có nghĩ đến việc rằng là Thúy nó làm vậy để chúng tôi có thể quay lại với nhau bởi vì mộng tưởng đó quá xa vời, cậu ấy chia tay vì không yêu tôi thì làm gì có bất kì một cái lí do nào để kết nối lại được. Tôi chỉ nghĩ bởi vì nó muốn chúng tôi có thể giải hòa và trở thành những người bạn như ban đầu. Đó là lí do mà dễ dàng nhận ra nhất.
Quay lại với hiện tại, gần 2 tiếng đồng hồ ngồi trong một cái không khí nặng nề thì cuối cùng xe đưa dâu cũng đã đến nơi. Thấy sắp được giải thoát tôi thoải mái hẳn, bắt đầu chỉnh lại đầu tóc, quần áo rồi bước theo sau mọi người đi xuống. Đúng là cái không khí trên xe với ngoài xe hoàn toàn khác hẳn. Trên xe đã thấy lạnh lạnh rồi mà ngoài xe còn lạnh hơn rất nhiều, đã thế gió nó còn to nữa chứ, hai chân tôi lúc này như muốn đông cứng lại vậy. Tự dưng thấy có chút hối hận biết vậy nãy đừng tự ái mà cầm lấy cái áo đấy dùng cho xong. Đang nghĩ ngợi thì thấy con Thúy đi đến bên cạnh quàng lên vai tôi. Vẫn còn giận dỗi cái việc lúc nãy, tôi hất tay nó ra đứng né sang chỗ khác. Tôi càng đứng ra xa thì nó lại càng tiến gần vào năn nỉ làm hòa. Ngoài mặt tôi tỏ ra không quan tâm để cho nó biết lối lần sau không còn dám làm vậy nữa nhưng thật ra thì tôi đã tha thứ lâu rồi. Mất một lúc cố nén cười với các hành động trẻ con của nó mãi cho đến khi không chịu được nữa với cười to. Lúc này biết tôi hết giận là nó lại bắt đầu trêu ghẹo đấy, hỏi lên hỏi xuống về cái việc ngồi cạnh đạt có cảm xúc như thế nào? , Cả hai có nói chuyện với nhau không? , hay nó nói gì với mày không? Mặc kệ nó lè nhè hỏi tôi không quan tâm bước nhanh chân đi trước bỏ lại bà ta buồn bã giậm chân ở đằng sau.
Vào tới sân tổ chức đám cưới tôi chọn một cái chỗ mà cách xa cậu ấy nhất để ngồi, con Thúy nó cứ bắt tôi lại chỗ nó nhưng không đời nào tôi chịu, kệ nó vẫy nó gọi tôi cứ ngồi im xem làm lễ đám cưới. Nhìn Lam lúc này ngoài vẻ buồn bã vì không được ở bên ba mẹ mà trong gương mặt nó còn toát lên vẻ hạnh phúc. Lúc này tôi cũng có một cái suy nghĩ mong rằng sau này mình cũng sẽ tìm được một người sẵn sàng yêu thương, đùm bọc và có thể tiến tới một cái kết viên mãn như thế này là đủ rồi.
Chả mấy chốc mà đã đến lúc chúng tôi phải chia tay Lam, nhìn nó lúc này thật thương mà, lúc lễ cưới bắt đầu đã khóc bao nhiêu rồi mà giờ còn phải tiễn bố mẹ, anh chị em, bạn bè ra về. Mặc dù nằm trong một tỉnh nhưng đâu phải lúc nào cũng về được, vừa bận lo cho gia đình chồng rồi sau này còn lo cho con cái nữa thời gian đâu mà về nhà hay đi chơi cùng bạn bè. Thấy cảnh này tôi lại thay đổi suy nghĩ tốt nhất không nên lấy chồng, cứ ở với bố mẹ như này là vui lắm rồi.