CHƯƠNG10: BUỔI YÊU ĐẦU TIÊN
Ngày đầu tiên yêu nhau vẫn còn khá nhiều bỡ ngỡ, trẻ con từ cách xưng hô đến cách nói chuyện. Cậu ấy thì muốn chúng tôi thay đổi cách xưng hô thành anh em:
"Yêu nhau rồi thì gọi bằng anh đi".
Tôi nhất quyết từ chối, bao năm rồi toàn gọi mày tao, bay giờ gọi anh nghe nó cứ lạ lạ làm sao ý:
"Không bao giờ nhé, tao sinh trước mấy tháng không đòi làm chị thôi đi mà mày dám đòi làm anh".
Đạt lại nói:
"Đổi cách xưng hô đi mua trà sữa cho mà uống".
Nghe thấy trà sữa là mắt tôi sáng hắn, thôi cứ thỏa hiệp trước có trà sữa rồi tính tiếp nên trả lời luôn:
"Thì người ta đồng ý đấy, nhớ phải mua trà sữa nghe chưa".
Chơi với nhau từ bé đến lớn, sở thích của tôi ra sao chắc chắn Đạt nó đều hiểu rõ nên ngày hôm nay với lôi ra dụ dỗ tôi. Chỉ cần nghe thấy được uống trà sữa là tâm trạng tôi vui sướng hẳn, bọn bạn tôi bảo uống nhiều sẽ rất béo thế nhưng cơ địa của tôi không giống vậy, uống bao nhiêu năm rồi nhưng chưa hề thấy béo lên tí nào. Đó là một cái lợi thế rất là lớn của mình, thích uống bao nhiêu thì uống, có lúc Đạt nó còn phải ngao ngán vì sở thích này, cứ mấy hôm là y rằng phải rủ đi một lần. Mà mỗi lần rủ đi như vậy là ý rằng nó Đạt lại khịa tôi "Uống thì lắm mà chả thấy tăng lên lạng nào", mỗi lần vậy là y rằng sẽ bị tôi cào cấu cho bầm tím người "cho chừa hay trêu người khác hừ".
Sau khi tôi đồng ý xưng anh em một cái là y rằng một câu cũng anh em hai câu cũng anh em, cứ hở ra là gọi em Linh ơi, tôi hỏi lại thì lại nói không có gì gọi chơi chơi vậy. Tôi cũng đành bất lực vì cái tính trẻ con này, 18 tuổi đầu chứ ít gì đâu nhưng đó lại là cái làm cho mối quan hệ của chúng tôi lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười, chưa hề thấy nhàm chán một giây phút nào cả.
Chúng tôi yêu theo hướng luôn cho nhau thời gian riêng của mình, không can thiệp ép buộc đối phương phải thế này phải thế kia, chỉ cần lúc nào rảnh nhớ đến nhau là được. Có lẽ đây là người đầu tiên tôi yêu mà thấy thoải mái đến thế, ngày trước tôi yêu dù làm gì, đi đâu cũng phải nói nhưng đổi lại cái sự biết điều ấy của tôi lại bị người ta coi thường, xem đó là điều hiển nhiên mà tôi phải làm. Sức chịu đựng của ai cũng có giới hạn, một lần có thể bỏ qua nhưng nhiều lần chắc chắn sẽ là sự kết thúc và tôi đã làm điều đó khi tôi cảm thấy mình đã chịu đựng đủ rồi. Nhưng thật buồn cười là khi tôi chấp nhận rời đi thì họ mới biết trân trọng, chỉ đáng tiếc là nó đã quá muộn rồi.
Từ lúc bắt đầu yêu nhau tôi và Đạt đã nói rõ ràng quan điểm của đối phương chính vì vậy cả hai đều thấy rất thoải mái, dù không biết trong tương lai sẽ phải trải qua bao nhiêu khó khăn trắc trở nhưng hiện tại tôi đều dành hết tình cảm cho cậu ấy, muốn cậu ấy sẽ hạnh phúc khi yêu tôi.
Đúng như người ta nói mới yêu thì xa nhau một tí thôi cũng nhờ, tôi cũng vậy, cứ trằn trọc suy nghĩ cậu ấy đang làm gì mà chưa thấy trả lời tin nhắn, không biết có nhớ đến mình không? Giông kiểu thần giao cách cảm sao ý vừa nghĩ vậy cái thấy Đạt nhắn tin tới cho tôi rủ đi chơi "Ra đường chơi đi".
Tôi không chần trừ đồng ý luôn:
"Okiii, giờ ra luôn".
Vừa thấy Đạt là tôi hớn hở chạy lại ôm cậu ấy "trời ơi lạnh quá", thấy tính trẻ con của tôi nổi lên cậu ấy chỉ cười, rồi ôm lại. Đôi lúc tôi nghĩ mỗi khi mình mệt mỏi đều được như này thì tốt biết mấy, không cần nói gì chỉ cần ôm tôi vào lòng đã đủ xua tan bao nhiêu phiền muộn trong cuộc sống, tôi hứa với bản thân sẽ cố gắng gìn giữ thật tốt mối quan hệ này, nếu cậu ấy không bỏ tôi chắc chắn tôi cũng sẽ không rời xa một giây một phút.
Mải mê chìm đắm trong suy nghĩ của mình thì nghe tiếng cậu ấy nói bên tai "Nào đứng gọn và mép kia đã", lúc này tôi với chợt nhận ra từ lúc thấy cậu ấy vui quá quên mất mình còn đang đứng giữa đường, tôi mải mốt rời khỏi vòng tay ấm áp ấy mặc dù có chút tiếc nuối, tôi mải mốt nhìn trước nhìn sau xem có ai nhìn thấy không bởi vì ba mẹ tôi rất khó tính trong việc yêu đương, với cả tôi còn đang đi học nên việc này làm cấm kị.
Trong lúc tôi đang ngó lên ngó xuống thì nghe thấy tiếng cười của cậu ấy, tôi với quay sang nhìn tỏ vẻ không hiểu chuyện gì hết. Cậu ta thấy thế càng cười to lên, tôi thì đang lo lắng sợ người nhìn thấy thì lại đứng đấy cười như điên, thấy mặt tôi đen lại cậu ấy mải mốt đến dỗ nói:
"Không có ai nhìn thấy đâu, nãy anh có nhìn xung quang rồi"
Lúc này với thấy yên tâm trở lại chợt nhớ ra điệu cười lúc nãy tôi ngoắt đầu sang nhìn chằm chằm, như cảm nhận được sắp có biến sảy ra cậu ấy đã cong chân lên chạy trước, nắm được ý định đó tôi túm lại luôn đánh cho một trận. Thế là cả buổi tối chúng tôi chỉ nói chuyện bình thường được một lúc là lại y rằng chí chóe nhau, thấm thoát đã đến giờ phải về. Sợ quyến luyến không dám rời nên chào nhau cái tôi chạy luôn về trước để lại người con trai đứng ngơ ngác đằng sau. Ý định của cậu ấy là phải hôn tạm biệt như bao cặp khác thì tôi đã biến mất rồi, mãi lúc đã yến vị ở nhà thì thấy tin nhắn của ai kia đang trách tôi thì mới hiểu ra mọi việc. Khổ tôi trong sáng quá mà.
"Yêu nhau rồi thì gọi bằng anh đi".
Tôi nhất quyết từ chối, bao năm rồi toàn gọi mày tao, bay giờ gọi anh nghe nó cứ lạ lạ làm sao ý:
"Không bao giờ nhé, tao sinh trước mấy tháng không đòi làm chị thôi đi mà mày dám đòi làm anh".
Đạt lại nói:
"Đổi cách xưng hô đi mua trà sữa cho mà uống".
Nghe thấy trà sữa là mắt tôi sáng hắn, thôi cứ thỏa hiệp trước có trà sữa rồi tính tiếp nên trả lời luôn:
"Thì người ta đồng ý đấy, nhớ phải mua trà sữa nghe chưa".
Chơi với nhau từ bé đến lớn, sở thích của tôi ra sao chắc chắn Đạt nó đều hiểu rõ nên ngày hôm nay với lôi ra dụ dỗ tôi. Chỉ cần nghe thấy được uống trà sữa là tâm trạng tôi vui sướng hẳn, bọn bạn tôi bảo uống nhiều sẽ rất béo thế nhưng cơ địa của tôi không giống vậy, uống bao nhiêu năm rồi nhưng chưa hề thấy béo lên tí nào. Đó là một cái lợi thế rất là lớn của mình, thích uống bao nhiêu thì uống, có lúc Đạt nó còn phải ngao ngán vì sở thích này, cứ mấy hôm là y rằng phải rủ đi một lần. Mà mỗi lần rủ đi như vậy là ý rằng nó Đạt lại khịa tôi "Uống thì lắm mà chả thấy tăng lên lạng nào", mỗi lần vậy là y rằng sẽ bị tôi cào cấu cho bầm tím người "cho chừa hay trêu người khác hừ".
Sau khi tôi đồng ý xưng anh em một cái là y rằng một câu cũng anh em hai câu cũng anh em, cứ hở ra là gọi em Linh ơi, tôi hỏi lại thì lại nói không có gì gọi chơi chơi vậy. Tôi cũng đành bất lực vì cái tính trẻ con này, 18 tuổi đầu chứ ít gì đâu nhưng đó lại là cái làm cho mối quan hệ của chúng tôi lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười, chưa hề thấy nhàm chán một giây phút nào cả.
Chúng tôi yêu theo hướng luôn cho nhau thời gian riêng của mình, không can thiệp ép buộc đối phương phải thế này phải thế kia, chỉ cần lúc nào rảnh nhớ đến nhau là được. Có lẽ đây là người đầu tiên tôi yêu mà thấy thoải mái đến thế, ngày trước tôi yêu dù làm gì, đi đâu cũng phải nói nhưng đổi lại cái sự biết điều ấy của tôi lại bị người ta coi thường, xem đó là điều hiển nhiên mà tôi phải làm. Sức chịu đựng của ai cũng có giới hạn, một lần có thể bỏ qua nhưng nhiều lần chắc chắn sẽ là sự kết thúc và tôi đã làm điều đó khi tôi cảm thấy mình đã chịu đựng đủ rồi. Nhưng thật buồn cười là khi tôi chấp nhận rời đi thì họ mới biết trân trọng, chỉ đáng tiếc là nó đã quá muộn rồi.
Từ lúc bắt đầu yêu nhau tôi và Đạt đã nói rõ ràng quan điểm của đối phương chính vì vậy cả hai đều thấy rất thoải mái, dù không biết trong tương lai sẽ phải trải qua bao nhiêu khó khăn trắc trở nhưng hiện tại tôi đều dành hết tình cảm cho cậu ấy, muốn cậu ấy sẽ hạnh phúc khi yêu tôi.
Đúng như người ta nói mới yêu thì xa nhau một tí thôi cũng nhờ, tôi cũng vậy, cứ trằn trọc suy nghĩ cậu ấy đang làm gì mà chưa thấy trả lời tin nhắn, không biết có nhớ đến mình không? Giông kiểu thần giao cách cảm sao ý vừa nghĩ vậy cái thấy Đạt nhắn tin tới cho tôi rủ đi chơi "Ra đường chơi đi".
Tôi không chần trừ đồng ý luôn:
"Okiii, giờ ra luôn".
Vừa thấy Đạt là tôi hớn hở chạy lại ôm cậu ấy "trời ơi lạnh quá", thấy tính trẻ con của tôi nổi lên cậu ấy chỉ cười, rồi ôm lại. Đôi lúc tôi nghĩ mỗi khi mình mệt mỏi đều được như này thì tốt biết mấy, không cần nói gì chỉ cần ôm tôi vào lòng đã đủ xua tan bao nhiêu phiền muộn trong cuộc sống, tôi hứa với bản thân sẽ cố gắng gìn giữ thật tốt mối quan hệ này, nếu cậu ấy không bỏ tôi chắc chắn tôi cũng sẽ không rời xa một giây một phút.
Mải mê chìm đắm trong suy nghĩ của mình thì nghe tiếng cậu ấy nói bên tai "Nào đứng gọn và mép kia đã", lúc này tôi với chợt nhận ra từ lúc thấy cậu ấy vui quá quên mất mình còn đang đứng giữa đường, tôi mải mốt rời khỏi vòng tay ấm áp ấy mặc dù có chút tiếc nuối, tôi mải mốt nhìn trước nhìn sau xem có ai nhìn thấy không bởi vì ba mẹ tôi rất khó tính trong việc yêu đương, với cả tôi còn đang đi học nên việc này làm cấm kị.
Trong lúc tôi đang ngó lên ngó xuống thì nghe thấy tiếng cười của cậu ấy, tôi với quay sang nhìn tỏ vẻ không hiểu chuyện gì hết. Cậu ta thấy thế càng cười to lên, tôi thì đang lo lắng sợ người nhìn thấy thì lại đứng đấy cười như điên, thấy mặt tôi đen lại cậu ấy mải mốt đến dỗ nói:
"Không có ai nhìn thấy đâu, nãy anh có nhìn xung quang rồi"
Lúc này với thấy yên tâm trở lại chợt nhớ ra điệu cười lúc nãy tôi ngoắt đầu sang nhìn chằm chằm, như cảm nhận được sắp có biến sảy ra cậu ấy đã cong chân lên chạy trước, nắm được ý định đó tôi túm lại luôn đánh cho một trận. Thế là cả buổi tối chúng tôi chỉ nói chuyện bình thường được một lúc là lại y rằng chí chóe nhau, thấm thoát đã đến giờ phải về. Sợ quyến luyến không dám rời nên chào nhau cái tôi chạy luôn về trước để lại người con trai đứng ngơ ngác đằng sau. Ý định của cậu ấy là phải hôn tạm biệt như bao cặp khác thì tôi đã biến mất rồi, mãi lúc đã yến vị ở nhà thì thấy tin nhắn của ai kia đang trách tôi thì mới hiểu ra mọi việc. Khổ tôi trong sáng quá mà.
Chỉnh sửa cuối: