Truyện Ma Bản sonate tử thần - Louise

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Louise, 4 Tháng ba 2020.

  1. Louise

    Bài viết:
    36
    Phần 10: Âm mưu của những con quỷ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    -Anh nói sao! Chị hai của em trước giờ rất yêu thương em không có chuyện lừa dối em đâu. – Tôi nói với Minh Hưng.

    - Đã nói em quá ngây thơ rồi mà, cứ suốt ngày tin người mà. – Minh Hưng khẽ gõ nhẹ lên đầu tôi.

    - Đã nói là em không tin những chuyện này đều liên quan đến chị hai đâu?

    Tôi khó chịu, đôi mắt từ tức giận dần chuyển sang như muốn khóc. Đúng vậy, làm sao chị hai tôi có thể làm ra chuyện này được chứ? Tôi giận dữ bỏ lên trên phòng, mặc kệ ánh nhìn của Minh Hưng. Trong lòng tôi chợt nhiên nhói đau, nhưng không phải là do chuyện Minh Hưng làm tôi tức giận mà là chuyện tôi đang đứng giữa hai ranh giới không biết đâu là đúng đâu là sai. Nếu nói tôi không nghi ngờ gì Ý Linh thì cũng không đúng vì những hành động của chị ấy từ trước đến giờ đều rất khó hiểu, nói đúng hơn là tôi chưa từng hiểu về Ý Linh dù chỉ một chút. Con người của chị ấy, bên ngoài nhẹ nhàng, bên trong thì ẩn chứa bao nhiêu là suy nghĩ. Đêm nay thật khó ngủ làm sao, tôi cứ lăn qua lăn lại trên giường với bao nhiêu suy tư không thể lý giải được, tôi rất muốn gặp Lục Anh nhưng lúc cần gặp thì chả thấy mặt mũi của cô ấy đâu.

    Tiếng nhạc vang lên thật dễ chịu như ai đó đang kéo đàn, tôi cứ nghe theo tiếng nhạc, trong lòng có chút bình yên. Mà khoan đã.. Đây là bản sonate của Mozart, bản sonate lời nguyền.

    Tôi choàng đứng dậy, nhìn xung quanh vẫn tối đen như mực, hình như các chị đã ngủ say lắm rồi nên chẳng ai có thể nghe thấy tiếng nhạc. Tiếng sấm vang lên làm tôi giật mình. Một bàn tay trắng nõn từ đâu nhào tới bóp lấy cổ của tôi. Tôi cố gắng chống cực, cũng như cố gắng để kêu lên như vô vọng. Cổ họng tôi phát ra âm thanh ư ử, tôi sẽ chết ở đây sao? Chết trong tiếng nhạc Mozart và các chết của tôi sẽ trở thành một lời nguyền cho những cô gái ở căn phòng 304.

    - Mày chết đi! Đồ lắm mồm, đồ nhiều chuyện. Tại sao là mày chứ không phải tao? Tao đã cố tìm kiếm nó suốt bao nhiêu năm qua. Tao mới là người kế thừa nhà họ Bạch chứ không phải mày, đồ rác rưởi..

    Tiếng nói kèm với tiếng sấm nghe thật sự vô cùng quen thuộc. Tôi vơ lấy được một cuốn sách để ở trên gối và đập thật mạnh vào đầu của người đang bóp cổ tôi. Bàn tay đã được nới lỏng ra, tôi cũng có cảm giác thấy người đó đang luống cuống. Tôi vội chạy ào ra bên ngoài định nhờ sự giúp đỡ nhưng không kịp. Bàn tay đó vội vàng túm lại cổ áo tôi. Một cảm giác ớn lạnh từ phía đằng sau. Không, đó không phải là một bàn tay mà là một cành cây. Một cành cây đang dài ra và túm lại tôi, tôi không thể chạy thoát. Tôi đã cầu xin mẹ, xin người hãy giúp tôi nhưng hình như đã quá muộn. Tiếng sấm vang lên kèm với thứ ánh sáng mờ đục, thân hình của người đang cố giết tôi dần lộ rõ ra. Thân hình quái gở với bàn tay dài như những cành cây. LÀ Ý LINH.

    Chị ấy đang biến đổi, thân hình kì lạ với bàn tay dài thật dài như những cành cây khô. Cây huyết ngải. Trong đầu tôi chợt lóe lên một hình ảnh kì lạ về loài cây này. Tôi cảm thấy khó thở, tôi không thể thở được, từng cành cây dài ra quấn lấy cơ thể tôi. Tôi không thể cử động, thật bất lực. Tôi thầm kêu cứu với ông trời, với mẹ và rồi..

    - Thả lỏng cơ thể ra Ý An. Không được bỏ cuộc. Em nhất định phải ráng lên.

    Giọng Minh Hưng vang lên trong đầu tôi. Đúng vậy, tôi không thể chết bây giờ được. Tôi phải sống. Tôi phải sống.

    Bỗng nhiên từ trong cơ thể tôi, một luồng ánh sáng phát ra, ánh sáng kết lại thành một hình hoa sen. Một hoa sen trắng muốt. Những cành cây trên người tôi bỗng như buông thõng. Tôi bắt đầu thở lại và cơ thể tôi từ từ rơi xuống đất. Cả cơ thể tôi rơi xuống một bàn tay rắn chắc. Trước khi tôi ngất đi thì tôi nhìn thấy Minh Hưng, anh ấy cười với tôi: "Anh bắt được em rồi. Giỏi lắm, Ý An". Tôi mỉm cười, yên tâm nhắm mắt.

    - Ý An, em bị sốt rồi. Có phải hôm qua bị mắc mưa không? – Chị Minh Anh sờ lên trán của tôi.

    - Hôm nay em mệt quá chắc em xin phép nghỉ. Chị bảo với chị em nhé. – Tôi vẫn nhắm mắt đáp thờ ơ.

    - Ừ để chị nói với cô Linh xin phép giúp cho. Ở nhà nghỉ đi rồi chiều về chị mua cháo cho. – Chị Ngọc Sang lên tiếng.

    Ngoài trời mưa lâm râm nhưng dai dẳng không ngớt. Chuyện tối qua khiến tôi không thể nào quên được, hình ảnh Ý Linh nhìn tôi và cơ thể chị ấy dần dần biến đổi và hòa nhập vào cây huyết ngải khiến tôi còn cảm thấy rùng mình. Thở dài, bước xuống giường. Cơn mưa vẫn rả rích khiên tôi nhức đầu kinh khủng.

    - Em tỉnh rồi à – Giọng nói vang lên khiến tôi giật mình.

    - Minh Hưng! Em giật mình thật đấy – Má tôi ửng hồng khi nhớ đến chuyện tối qua – Em đã khỏe hơn rồi. Cảm ơn anh chuyện tối qua.

    - Không cần cảm ơn anh đâu. Chuyện tối qua chỉ là một kí ức thôi. Kí ức ngày Minh Thiên chết. Ý Linh cũng đã bị biến đổi. Chị ta vì chuyện của Bạch Liên mà không ngại hồi sinh cây huyết ngải của gia tộc họ Bạch. Cây huyết ngải chỉ nghe theo lời của những người dòng họ Bạch còn nếu không phải thì cây huyết ngải sẽ ăn mòn trong máu họ và khiến họ biến thành thức ăn của cây huyết ngải. – Minh Hưng giải thích.

    - Ý anh là Ý Linh không phải là người của nhà họ Bạch sao – Tôi chợt nhớ đến chuyện tối qua – Lúc chị ấy bóp cổ em, em nhớ chị ấy có nói là mình không phải người nhà họ Bạch. Nếu mà bà ngoại của em là Bạch Liên, thì em và Ý Linh phải là người của gia tộc Bạch chứ.

    - Đồ ngốc! Đến giờ em vẫn chưa hiểu ra là Ý Linh không phải là con gái của mẹ em sao? – Minh Hưng nói.

    Ly nước trên tay tôi đột nhiên rơi xuống đất. Ý Linh không phải là con của mẹ tôi vậy thì chị ấy là con của ai. Có nghĩa là Ý Linh và mình không phải là quan hệ chị em ruột.

    - Sao anh lại biết chuyện này? – Tôi hỏi Minh Hưng.

    - Cái này anh chỉ đoán thôi. Vì khi nhìn thấy sự biến đổi của Ý Linh và cây huyết ngải thì dường như cây huyết ngải đang xâm chiếm cơ thể của chị ta. Đang ăn máu của chị ta để sinh sống. Nếu không nhanh chóng tìm ra được người mang dòng máu Bạch Liên thì cây huyết ngải sẽ chuyển đối tượng từ Ý Linh đến người có dòng máu Bạch Liên, mà người đó chính là em.

    - Nghe như chỉ có trên phim nhỉ? Làm sao em biết được mình là người mang dòng máu Bạch Liên chứ?

    - Chuyện tối qua em không phải thấy rồi còn gì. Một hoa sen trắng đã nở ra. Chính vì sự muốn sinh tồn nên hoa sen trắng đã nở ra để cứu lấy em. Tiếc là điều này không xảy ra với Minh Thiên. Nhưng điều này càng có thể khẳng định hơn một điều là Ý Linh đã xác định được em chính là Bạch Liên và nguy hiểm sẽ đến bên em rất gần rồi. – Minh Hưng cảnh báo.

    Cơn mưa làm tôi hơi lạnh, nhưng có lẽ là tôi thấy sợ nhiều hơn. Tôi sợ vì những người xung quanh tôi, người mà tôi yêu quí lại trở thành kẻ thù của tôi. Những người tôi tin tưởng lại trở thành kẻ phản bội tôi. Thở dài, tôi nói:

    - Mưa lạnh quá anh nhỉ?

    **

    Thầy Lục đang ngồi niệm chú thì cả cơ thể ông rung lên. Ông phun ra một ngụm máu lớn. Mở mắt ra, Lục Anh đã đứng trước mặt ông, nét mặt có chút lo lắng.

    - Bố, có vẻ Ý An đã phát hiện ra khá nhiều chuyện rồi. Đến một lúc nào đó, con nhỏ đó sẽ biết việc đôi mắt của con chỉ là giả thì lớn chuyện.

    - Biết thì sao, mà không biết thì sao. Con bé đó chỉ có một mình, chúng ta tới tận bốn người. Có khi chẳng cần chúng ta ra tay thì đám người kia đã nôn nóng thủ tiêu con nhỏ đó rồi. Lòng tham và sự ích kỉ có thể khiến con người trở thành quỷ dữ. – Thầy Lục cười đắt chí.

    - Con nhỏ đó, có anh ấy – Lục Anh ngắt một hơi – Minh Hưng cũng giúp con nhỏ đó. Bố à, anh ấy rất giỏi. Lúc đó, con còn nhớ là anh ấy sắp hóa giải được lời nguyền đó rồi.

    - Ngu muội. Tình yêu là cái thá gì mà để con cứ chú tâm vào một thằng nhãi như vậy. Nếu hồi đó không có nó chen vào thì con cũng không trở thành oan hồn vất vưởng như bây giờ. Con cũng thấy bây giờ nó cũng trở thành một cái xác không có hồn, nếu thằng nhãi đó còn dám động vào chuyện này thì ta sẽ khiến nó không bao giờ trở về lại được cơ thể của nó nữa.

    Thầy Lục phá lên cười hòa cùng tiếng sấm bên ngoài. Thì ra con người vì muốn đạt được mục đích của mình mà bất chấp an nguy của người khác. Đó có lẽ không còn là con người người nữa mà chính là một con quỷ không hơn không kém..
     
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng năm 2020
  2. Louise

    Bài viết:
    36
    Phần 11: Tội ác khó dung thứ và sự thật đau lòng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cơn mưa kéo dài tới tận chiều, từng hạt mưa rơi khiến lòng tôi trở nên lạnh buốt. Có lẽ trong lòng tôi lạnh nên sẽ cảm thấy mọi thứ xung quanh cũng trở nên lạnh hơn. Ngày xưa khi đôi mắt của tôi không nhìn thấy gì thì mọi thứ trong đầu tôi luôn luôn mang một màu hồng. Tôi khao khát được nhìn thấy ánh sáng, được nhìn thấy cuộc sống màu hông mà bản thân tôi luôn mong ước nhưng mà thật kì lạ, đến khi đôi mắt tôi đã nhìn rõ tường tận thì trong cuộc sống của tôi lại trở nên xám xịt lạ thường.

    Người ta bảo đấy là số phận, số phận của mỗi con người đôi khi không do ta quyết định. Nhưng chúng ta được chọn lựa con đường và cách đi cho chính mình, đó có lẽ một sự bù đắp bé nhỏ mà ông trời đã cho những con người yếu ớt như chúng ta.

    Ngồi nhìn những hạt mưa rơi, tôi nhớ đến những tháng ngày tôi cùng chị hai vui vẻ bên nhau. "Chị hai", có lẽ từ nay tôi sẽ không gọi bằng hai từ thân thuộc này nữa. Chị ấy đã thay đổi, vì sự ích kỉ và đố kỉ ràng buộc, chị ấy đã bán linh hồn cho huyết ngải. Chắc chị ấy chưa biết điều này đâu, tôi hi vọng vậy.

    Tôi đã gọi cho bố tôi để hỏi mọi chuyện trong quá khứ và kết quả là một cú sốc đối với tôi:

    -Alo bố ạ, con Ý An đây ạ.

    - Ừ, Ý An, bố đang làm việc, có gì không con yêu? – Giọng bố vẫn vội vàng như vậy.

    - Dạ, con muốn hỏi một chuyện ạ. Chuyện này liên quan đến chị Ý Linh ạ nhưng con nghĩ cuộc nói chuyện của chúng ta là một cuộc nói chuyện kín phải không ạ?

    - Nghe như hỏi cung ấy con gái – Bố phá lên cười - Ừ con hỏi đi! Tôi có việc phải nghe điện thoại, tôi sẽ vào báo cáo sau, thưa trung úy.

    - Chị Ý Linh ấy bố. Chị ấy có phải chị ruột của con không ạ?

    Có lẽ câu hỏi của tôi làm bố bất ngờ nên tôi thấy bố im lặng rất lâu. Đúng vậy, bố đã im lặng rất lâu đến mức tôi nghĩ ông ấy đã cúp máy, nhưng sau đó, ông ấy lại trả lời tôi bằng một câu hỏi tu từ: "Sao con hỏi vậy?"

    - Con không biết phải giải thích từ đâu? Tất cả mọi chuyện có lẽ bắt nguồn từ dòng họ Bạch của mẹ? Và có thể cái chết của mẹ..

    - Bà ấy chết vì tức giận. – Một giây im lặng, hình như bố đang khóc nhưng ông ráng không để cho tôi biết – Bố có lỗi với mẹ con.

    - Vậy Ý Linh, ý con là chị hai là con của ai?

    - Trong một đêm bố về nhà thì biết tin mẹ con đã về dinh thự Bạch gia năm xưa để tìm loài cây gì đấy..

    - Là cây huyết ngải ạ! – Tôi ngắt lời bố.

    - Ừ. Là cái cây đó. Ngọc Nga đã dành cả một đời để đi tìm cái cây chết tiệt ấy, cô ấy muốn tìm hiểu về cái chết của mẹ mình và sự ra đi của dòng họ Bạch nổi tiếng ngàn đời. Ngọc Nga, mẹ con đã rất quyết tâm nhưng bố thì không tin.. Bố đã rất buồn Ý An ạ. Bố đã thực sự rất lo lắng cho Ngọc Nga – Những giọt nước mắt không thể kìm được nỗi lòng, bố đã khóc, tôi biết, chắc ông ấy đã rất đau đớn khi nói ra sự thật này – Bố biết, đây là một điều đáng xấu hổ nhưng bố và Ngọc Hương đã.. Lúc đó bố không kìm chế được, tha lỗi cho bố..

    - Tại sao? Tại sao lại như vậy.. - Đến lượt tôi òa khóc – Bố và dì Hương đã.. Vậy Ý Linh chính là con của..

    - Dì Hương của con. Đây cũng chính là lí do mà Ý Linh bỏ nhà ra đi, nó biết nó không phải con của Ngọc Nga, con bé đã rất đau đớn khi biết mình chính là một kết quả sai lầm của một cuộc tình sai lầm.

    Ngưng trong giây lát để bớt đi sự nghẹn ngào, bố nói tiếp:

    - Mẹ con, Ngọc Nga là một cô gái tuyệt vời. Cô ấy đã tha thứ tất cả và chấp nhận xem Ý Linh là con gái của mình. Cô ấy chưa la mắng và đối xửa Ý Linh như con ghẻ. Sau lần đó, mẹ con đã quyết định từ bỏ việc tìm hiểu về cây huyết ngải nên bố cũng nghĩ mọi chuyện đã êm xuôi.

    - Mọi chuyện đã êm xuôi? Ý bố là sao? - Tôi hỏi dồn

    - Đã có một chuyện xảy ra khi Ngọc Nga mang thai con đến tháng thứ tám thì cô ấy bị ngã. Ngã từ tầng hai xuống, con biết đấy, cô ấy lên nói chuyện với Ý Linh về việc sẽ để con và con bé chung một phòng khi con lớn. Mọi chuyện chỉ là tai nạn thôi, và Ngọc Nga đã sinh ra con, sinh sớm để rồi cô ấy qua đời. Là lỗi của bố, nếu lúc đó bố về kịp thì đã không có chuyện gì xảy ra..


    Píp.. Píp.. Píp

    Tôi chẳng để bố nói hết câu thì đã cúp máy. Ý Linh, Minh Thiên không phải là người đầu tiên chị giết. NGƯỜI ĐẦU TIÊN CHỊ GIẾT CHÍNH LÀ TÔI.

    **

    Ý Linh đang dạy học trong lớp, bây giờ là giờ toán sau đó là giờ giáo viên chủ nhiệm. Cô biết chuyện gì đang diễn ra với mình. Cái cây cô nuôi trong phòng nó đang ăn dần cơ thể của cô, cô cảm thấy cực kì khó chịu. Lục Anh bảo với cô là phải tìm được đứa trẻ mang dòng máu Bạch Liên thì khi cây huyết ngải ăn được máu của đứa trẻ đó, cây huyết ngải sẽ phục tùng người đã cho ăn, tuy nhiên, phải chính tay cô, chính tay cô giết chết đứa trẻ đó.

    Đó là Ý An, cô biết điều đó. Từ lâu sự xuất hiện của Ý An đã làm đảo lộn cuộc sống của cô. Lúc nó mới sinh ra, nó đã là một tai kiếp và sau khi nó có lại đôi mắt thì nó lại càng gây cho cô những hậu quả lớn hơn. Dòng máu dơ bẩn chảy trong người cô làm cô căm ghét bản thân mình và còn căm ghét Ý An nhiều hơn. Nếu năm xưa nó chết trong bụng của Bạch Ngọc Nga thì có thể cô sẽ trở thành chủ nhân của cây huyết ngải chứ không phải nô lệ của nó. Cô muốn trường sinh, cô muốn giàu có, bắt buộc cô phải hi sinh, hi sinh bản thân và bán linh hồn cho cây huyết ngải.

    Từ ngày dùng cây huyết ngải cô mới biết về thân phận dơ bẩn của mình. Chính vì ngay từ ban đầu nếu có một ai đó nói cho cô biết là cô không phải con cháu nhà họ Bạch thì bây giờ cô đã không tồn tệ như vậy. Cô đang chết, đúng vậy, cô đang chết đi và cây huyết ngải đang ăn dần từ linh hồn đề cơ thể của cô. Cô phải nhanh chóng, nhanh chóng giết chết Ý An. Nhưng để làm được điều này, cô phải cần có sự giúp sức của Lục Anh.

    Lục Anh là người đã hiến giác mạc cho Ý An nhưng cũng là người phản bội lại con bé. Lục Anh xuất thân chính gốc là truyền nhân của nhà họ Bạch. Năm xưa vị thầy pháp ếm bùa vào cây huyết ngải, giúp gia đình họ Bạch được thịnh vượng chính là thầy Lục. Thầy Lục đã nói với nhà họ Bạch, thầy không cần giàu sang phú quý, thứ thầy cần chính là đứa trẻ được sinh ra của nhà họ Bạch. Sau khi Bạch Liên chết đi với dòng máu ô uế không sạch sẽ làm cây huyết ngải phải chết trong suốt mấy năm qua thì thầy Lục đã cho đứa trẻ được trao đổi uống dòng máu của Bạch Liên mà lớn lên. Đúng như những gì mà thầy Bạch suy nghĩ, dòng máu mang trong người của Bạch Liên là dòng máu hoa sen trắng, Lục Anh lớn lên đúng vào cái tuổi mười lăm trăng tròn thì không còn lớn nữa. Đúng vậy, thời gian của cô đã ngừng lại, hay nói đúng hơn, cô đã trường sinh bất lão.

    Biết được sự tuyệt vời này, thầy Lục đã đem Lục Anh về quê hương ông, Trung Quốc để cho con bé học đạo pháp và khai nhãn con mắt âm dương. Mục đích của ông sau này chính là Lục Anh sẽ là người hồi sinh cây huyết ngải làm cho gia đình ông đời đời sung túc, đời đời giàu có và trường sinh bất lão.

    Ông trời chưa bao giờ tiệt đường con người khi Bạch Liên đã có một đứa con với một gã đạo sĩ hèn mọn nào đó và có trên đời cái tên Bạch Ngọc Nga. Bạch Ngọc Nga thừa hưởng dòng máu hoa sen trắng từ mẹ nên máu của cô cũng khiến cho người khác trường sinh bất tử. Nhưng vì sự ganh ghét và đố kị của người bạn thân đã sống chung từ nhỏ, Ngọc Hương, Bạch Ngọc Nga cũng đã qua đời khi còn rất trẻ, trước khi cô tìm được sự thật về cái chết của mẹ minhg khi xưa. May mắn thay, đứa trẻ đó còn sống. Đứa trẻ mang trong mình dòng máu hoa sen trắng vẫn còn sống và đó chính là Ý An.

    **

    Thầy Lục đang ngồi thắp nhang trong điện thờ. Ông nhớ đến quãng thời gian huy hoàng khi ông làm thầy pháp ở nhà họ Bạch. Ông cũng nhớ mình đã nuôi dưỡng Lục Anh như thế nào và cũng nhớ nó đã phản bội ông như thế nào.

    Mọi thứ có lẽ sẽ suôn sẻ khi Lục Anh tìm được vị trí cây huyết ngải, nhưng nó lại dẫn theo người yêu của mình. Minh Hưng, đứa trẻ này từ nhỏ đã được theo sư huynh của ông học đạo pháp và thằng nhãi nhép đó đã lấy lòng được tình yêu con cờ của ông. Minh Hưng đã thẳng tay giết chết Lục Anh ngay khi biết cô ấy đã tìm được cây huyết ngải. Nếu lúc đó ông không nhờ âm hồn đi theo phò trợ cho Lục Anh thì có lẽ bây giờ, hồn phách của con bé đã bị cây huyết ngải ăn thịt. Minh Hưng cũng vì sau việc giết chết Lục Anh mà dùng hết công lực của mình. Sau đó cũng hóa thành kẻ ngốc.

    Thầy Lục kinh thường tình yêu. Ông cũng đã từng yêu, từng yêu một cô gái đến chết đi sống lại để rồi cô ấy theo một người khác. Ông đã nghĩ chỉ cần mình có được cô gái đó thì cả đời ông chẳng cần gì gọi là trường sinh bất lão, đâọ pháp cao tay. Ông cũng vội vàng về lại Việt Nam khi nghe về tin tức của cô gái đó, nhưng mối duyên ngày chỉ như khói mây. Tình yêu ông dành cho cô là một tình yêu chân thành, đơn phương. Cô không chấp nhận vẻ ngoài già nua xấu xí của ông, mà lại đi chấp nhận một tên công an quèn chẳng bao giờ tin vào tâm linh. Đúng vậy người con gái ông yêu chính là BẠCH NGỌC NGA.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...