Tôi đã từng thấy ông vui vẻ với một người phụ nữ khác, ánh mắt dành cho gia đình dần vô cảm. Cơn đau nhói như hành hạ tim gan tôi.
Theo mình nghĩ là...
Nếu bạn là người biết chuyện đầu tiên, vậy bạn có thể tự mình cảm nhận xem bố của bạn còn có khả năng có thể quay lại với gia đình không. Nếu cảm thấy còn cơ hội, vậy bạn hãy góp một phần sức lực để mọi thành viên khác trong gia đình tiếp tục cảm nhận được sự ấm áp trọn vẹn của gia đình. Mình biết làm vậy sẽ khiến bạn hi sinh rất nhiều vì phải chịu đựng một mình, thế nhưng nếu bạn có thể tình nguyện thì như vậy sẽ là kết quả tốt đẹp nhất...
Còn nếu thực sự không còn cơ hội để thay đổi, vậy bạn hãy nên nói chuyện một cách công khai với các thành viên trong gia đình, bao gồm cả bố bạn. Bạn nên hiểu xem mong muốn và ý nguyện của tất cả mọi người khi gia đình xảy ra chuyện như vậy...
Vì đối với người ngoài cuộc, kể cả bạn cũng chỉ đóng vai người ngoài cuộc trong mối quan hệ vợ chồng của bố và mẹ bạn. Mẹ bạn mới là người có quyền quyết định ly hôn hay tiếp tục chấp nhận cuộc sống hôn nhân như vậy. Đối với cách nhìn của người ngoài cuộc, như mình, cũng như bạn, dù bạn là con cũng không nên chỉ vì suy nghĩ cá nhân của bản thân mà áp đặt nên suy nghĩ của mẹ bạn, người trực tiếp đang chịu thương tổn. Có thể chúng ta thấy quyết định như vậy mới là đúng nhưng nếu mẹ bạn không muốn vậy, bà phải theo ý người khác mà làm theo vậy thì trong suy nghĩ của bà cho đến sau này có khi vẫn còn mang theo điều tiếc nuối. Nhiệm vụ là con của bạn chỉ có thể dừng ở mức độ đưa ra nhận xét, phán đoán về kết quả sự việc để người nghe tham khảo thôi...
Thực ra, mình từ nhỏ chỉ sống với mẹ và ông bà ngoại, chưa một lần có cơ hội để gọi một người là cha, là bố hay là ba... Lần đầu mình được gọi một người là bố là khi mình đi đến hôn nhân... Nên thực tế là mình không hiểu được cảm giác của bạn, mình chỉ nói theo cách nghĩ riêng của mình thôi. Mình nghĩ lựa chọn của mỗi người nên do chính bản thân lựa chọn và quyết định, như vậy tâm tư mới thoải mái và không tồn tại hai từ "hối tiếc"...