6,829 ❤︎ Bài viết: 277 Tìm chủ đề

Chương 10: Bí Mật Ngọn Lửa Nhỏ



Sau những đêm dài còn vương tiếng tim thầm lặng của ngọc tỉ, tôi nhận ra trong lòng mình cũng có một nhịp đập khác đang dần rõ. Không phải từ ký ức hay lời thề máu, mà từ hình ảnh người học giả trẻ với ánh mắt trầm tĩnh, sống mũi cao hắt bóng trên má, và dáng ngồi cúi xuống trang sách khiến tôi không thể rời mắt.

Hình ảnh ấy len lỏi vào giữa những ký ức gia tộc, như một nét chữ lạ trong bản chép tay quen thuộc. Tôi không biết nên gạt bỏ hay giữ lại, chỉ thấy nó dần trở thành một phần của những bí mật mà tôi từng ngỡ sẽ sống cả đời trong im lặng.

...

Tôi nhìn thấy anh dưới tán thông buổi chiều, nơi rìa vườn dẫn ra con dốc đá. Không một bóng người qua lại, chỉ có tiếng thông xào xạc lặng lẽ cố cất giấu điều gì đó trong gió.

Anh đứng quay lưng, nhìn về phía thung lũng, nơi mặt trời bắt đầu xuống núi. Tấm áo khoác đen lay động, mái tóc hơi rối phủ ngang trán. Sương mỏng phủ quanh khiến cảnh vật trước mắt nhòe đi như một bức thủy mặc chưa khô mực.

Tôi chỉ đứng đó không dám tiến lại gần, sợ rằng khoảnh khắc mong manh ấy chỉ là giấc mơ nếu chạm vào sẽ tan vỡ.

Anh cúi đầu, mở ra một mảnh giấy nhỏ. Ánh mắt lướt nhanh qua những dòng chữ, rồi khẽ cau mày. Khi nghe tiếng lá khô vỡ dưới chân tôi, anh giật mình, vội cất tờ giấy vào túi áo khoác. Khi quay lại, vẻ lúng túng thoáng qua nhưng được anh giấu rất nhanh bằng nụ cười nhẹ.

- Tiểu thư ra đây đi dạo à? - Giọng anh trầm, bình thản mà có chút gượng.

- Vâng... tôi chỉ muốn hít thở chút không khí.

Ánh mắt anh dừng lại nơi tôi trong thoáng chốc, có điều gì đó vừa giấu đi chưa kịp che hết. Rồi anh bước đến, động tác chậm rãi mà dứt khoát. Trước khi tôi kịp phản ứng, anh đã tháo chiếc khăn choàng từ cổ mình, nhẹ nhàng khoác lên vai tôi. Mùi len vương hơi ấm, phảng phất hương thông và gió lạnh.

- Tiểu thư quên mang khăn rồi. - Anh nói khẽ, giọng nhã nhặn, mắt thoáng lo lắng.

Tôi khẽ cúi đầu, ngón tay chạm vào mép khăn, những điều muốn hỏi thêm chẳng còn.

- Chiều nay sương xuống sớm. - Anh mỉm cười và lùi lại nửa bước.

- Đi dạo ít thôi kẻo lạnh.

Anh nói bằng giọng điềm tĩnh thường thấy, chỉ có ánh mắt khi ấy là ấm hơn, nhưng cũng xa hơn. Tôi gật đầu. Khi tôi quay đi, gió khẽ thổi, khiến vạt áo anh lay động, và từ túi áo góc mảnh giấy trắng vừa giấu thoáng hiện ra rồi biến mất.

Tôi không hiểu vì sao, chỉ thấy lòng mình trống trải, như thể một điều gì vừa sắp được nói ra... lại bị gió cuốn đi.

Tôi chẳng còn nhớ rõ từ khi nào lòng mình bắt đầu rung động trước anh, chỉ biết rằng anh khác biệt với tất cả những học giả từng đặt chân đến đây. Họ thường chăm chút áo quần, né tránh sương núi và bụi đất. Còn anh thì sẵn sàng bước thẳng vào bụi cỏ, nhặt một cánh hoa rụng, đưa tay chạm lên lớp địa y mềm phủ trên thân cây, ánh mắt say mê như một đứa trẻ lần đầu được nếm trải hương vị của rừng.

Có lần, chúng tôi ngồi uống trà dưới tán Bán Linh hoa, gió nhẹ làm cánh hoa rung khẽ, hương thoảng trong không khí. Trà đã nguội đi đôi chút, mặt nước phản chiếu những vệt nắng vỡ tan qua kẽ lá.

Anh chậm rãi đặt chén xuống, mắt dõi theo một cánh hoa rơi vào lòng tách. Giọng anh vang lên khẽ, như một lời tự sự lẫn trong gió:

- Có những thứ nếu không tận mắt thấy thì chẳng thể nào hiểu được. Con người cũng thế, đọc trên giấy chỉ thấy bóng chữ, nhưng cái họ cất giấu trong lòng thì phải lắng nghe giữa gió và im lặng mới chạm tới.

Anh nghiêng người, dùng đầu ngón tay khẽ gạt cánh hoa ra khỏi miệng tách, động tác bình thản mà dứt khoát. Ánh mắt anh khi ấy sáng lên dưới bóng hoa, vừa trầm tĩnh vừa có chút xa xăm.

Khoảnh khắc ấy, tôi chợt nhận ra anh giống một sĩ tử trong những câu chuyện xưa. Vừa uyên bác, vừa có một tâm hồn phóng khoáng, đủ lãng mạn để rung động trước cảnh vật núi rừng, đủ tinh tế để nghe tiếng gió như nghe một câu chữ bị bỏ quên.

Tôi chỉ biết ngồi lặng, nghe tim mình đập khe khẽ. Từ nhỏ đến lớn, tôi đã sống trong sợi dây vô hình của gia tộc, chưa từng dám ước mơ đến một đời sống khác ngoài bổn phận và sứ mệnh. Nhưng khi nhìn vào mắt anh, một ý nghĩ chưa từng xuất hiện bất chợt trỗi dậy... ước gì tôi có thể một lần được tự do.

Không phải là rời bỏ gia tộc, mà là được sống cho chính mình, được để trái tim run rẩy, nhưng vẫn kiêu hãnh vươn lên như một mầm cây nhỏ bé. Và có lẽ chính anh là người đã đánh thức ước vọng ấy trong tôi. Nhưng rồi chính những ước vọng ấy vừa được nhen nhóm, tôi lại thấy lòng mình rạn vỡ. Ngay khi tôi muốn đưa tay chạm tới sự tự do, số mệnh đã vội kéo tôi trở lại.

...

Trong buổi khảo luận cùng cha và mấy vị học giả, giữa những lời bàn tưởng như chỉ xoay quanh kinh sử và thư tịch, một vị khách cao niên vô tình nhắc đến một điển tích cổ, kèm theo cái họ mà tôi chưa từng nghe nhiều.

Tôi vốn chỉ lắng nghe hời hợt, nhưng khi quay sang, thấy anh thoáng sững lại. Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, ánh mắt anh dao động rồi lặng xuống. Anh cúi đầu, giọng trầm xen vào câu chuyện bằng vài lời bình nhã nhặn, như thể để che giấu điều gì vừa chạm đến.

Tôi nhận ra, giữa không khí điềm nhiên ấy, có một vệt bóng mờ rất khẽ lướt qua gương mặt anh đủ để khiến tôi bất an, dù chẳng rõ vì sao.

Tôi chợt nhớ trong lần cùng anh dịch một bản cổ văn cách đây ít hôm, giữa những tập giấy đầy chữ, có một góc trang khắc dấu ấn lạ. Tôi từng hỏi, anh chỉ mỉm cười bảo đó là dấu của người chép xưa. Khi ấy tôi không để tâm, chỉ thấy lạ vì nét khắc ấy quá tinh vi, khác hẳn phong cách thư pháp thường thấy trong cùng thời kỳ.

Giờ đây khi cái họ kia vang lên, hình ảnh ký hiệu ấy bỗng trở lại trong trí nhớ tôi, rõ rệt đến mức khiến tim khẽ thắt. Tôi nhận ra nó giống hệt phù hiệu từng xuất hiện trong gia phả cổ về một dòng họ đã biến mất từ lâu.

Một dòng tộc từng bị xóa tên khỏi sử sách sau vụ phản trắc giữa thời loạn. Sự trùng hợp ấy khiến tim tôi đập nhanh hơn. Anh vẫn im lặng và giữ vẻ trầm tĩnh, chỉ có ánh mắt thoáng tối đi trong khoảnh khắc, đủ để tôi hiểu, có điều gì đó giữa chúng tôi vừa chạm phải, mà tôi chưa đủ can đảm để hình dung.

Đêm ấy, khi mọi người đã yên giấc, tôi trở lại thư phòng. Ánh nến hắt chiếc bóng lên tường chập chờn. Tôi lật giở những tư liệu cũ, tìm mảnh ghi chép về cái họ ấy. Quả thật, từng có một trang sử mờ tối, một dòng ghi vội về sự phản trắc. Tôi không dám chắc đó là trùng hợp hay định mệnh. Nhưng chỉ nghĩ đến thôi, bàn tay tôi đã lạnh buốt.

Bên ngoài, mưa nặng hạt, gió rít qua khe cửa. Cửa thư phòng bất chợt mở ra. Anh đứng đó, áo khoác đen còn đầy hơi ẩm. Tôi vội giấu những tờ giấy vừa đọc xuống dưới chồng kinh sách, tim hỗn loạn như kẻ bị bắt quả tang.

- Tôi xin lỗi... - Anh hơi cúi đầu, giọng pha chút bối rối.

- Thấy đèn còn sáng, tôi định mượn bàn để chép vài đoạn kinh sử, không ngờ lại gặp tiểu thư ở đây.

- Không sao... anh cứ tự nhiên. - Tôi gượng cười, giọng khẽ đến mức không chắc anh có nghe rõ.

Anh ngồi xuống đối diện và mở tập giấy đang viết dở. Gió lại lùa mạnh, ngọn nến chao nghiêng. Anh đưa tay che lửa, tôi cũng đưa tay theo bản năng. Hai bàn tay chạm vào nhau. Khoảnh khắc ấy, ngọn nến bé nhỏ trở thành tâm điểm, còn khoảng cách giữa chúng tôi bỗng tan biến. Tôi nghe rõ từng nhịp thở, thấy cả ánh lửa rung trong mắt anh. Ánh mắt ấy dừng lại, sâu thẳm, như mang trong đó cả một cơn giằng xé mà tôi không thể thấu hiểu. Đôi môi anh khẽ chuyển động như muốn nói điều gì, nhưng rồi lại thôi.

Tôi khẽ rùng mình vì hơi lạnh thấm qua lớp áo mỏng. Anh lặng lẽ cởi áo khoác phủ lên vai tôi, rồi bước đến khép cửa sổ. Anh đứng rất lâu ở đó, bóng lưng cao và cô độc. Tôi nhìn anh, bất giác chờ đợi... nhưng chính tôi cũng không rõ mình đang chờ điều gì.

Cuối cùng, giọng anh vang lên, trầm thấp:

- Tiểu thư có tin rằng... có những người, dẫu ban đầu đến vì một mục đích khác, nhưng rồi lại không thể bước tiếp... vì đã tìm thấy một điều quý giá hơn bất kỳ báu vật nào?

Tôi lặng người trước câu nói đó, một điều gì đó vừa chạm đến trái tim. Tôi không hiểu hết ẩn ý trong lời anh, nhưng tim tôi khẽ run, như tất cả những xiềng xích của gia tộc bấy lâu nay vừa rung chuyển.

Ngoài kia mưa vẫn buông xuống, âm thanh rì rầm đang dệt nên tấm lưới vô hình quấn quanh bóng anh. Đây phải chăng chính là tự do mà tôi chưa từng dám mơ, một tự do run rẩy, mong manh nhưng lại quá đỗi ngọt ngào?

Anh vẫn đứng đó, để bóng tối giấu đi ánh mắt, còn đôi bàn tay lại siết chặt, như đang cố giữ lại một sự thật nào đó mà bản thân không đủ can đảm nói ra.

...

Thời gian trôi đi chậm rãi mà lạnh lẽo, mùa đông đặt chân đến tự lúc nào. Sương phủ dày hơn, ánh nắng hiếm hoi cũng dường ngại xuyên qua tầng mù trắng. Biệt phủ vẫn yên tĩnh như thuở nào, chỉ có trong tôi... đã âm thầm đổi khác.

Đôi khi, chúng tôi cùng đi dạo dưới tán Bán Linh Hoa đang nhẹ rụng, cánh hoa mỏng ánh lên trong sương tựa hơi thở của giấc mộng sắp tàn. Chúng tôi đi bên nhau, im lặng giữa hương hoa nhạt, chỉ nghe gió len qua tà áo, mang theo cảm giác vừa gần vừa xa. Cảnh tượng ấy đẹp đến nao lòng, nhưng trong vẻ đẹp ấy ẩn một nỗi buồn sâu thẳm, muốn nói rằng mỗi bước đi đều tiến về phía một điều sắp mất.

Giữa tôi và anh là một khoảng lặng lưng chừng, không đủ xa để quên, cũng chẳng đủ gần để chạm. Mối dây mảnh ấy kéo dài mãi, chẳng có tên gọi nào cho sự liên kết ấy. Trái tim tôi xao động mỗi khi đối diện, rồi dần sợ hãi sự tĩnh lặng của anh. Tôi không biết đằng sau vẻ điềm nhiên ấy đang che giấu điều gì. Càng cố chạm vào lại càng thấy mình đứng bên bờ vực của một điều không thể nắm bắt.

Dưới tán Bán Linh Hoa, giữa hơi sương vỡ nhẹ cùng gió se buốt, tôi bỗng hiểu ra rằng có những người chỉ ghé ngang đời... để đánh thức một phần trái tim đã ngủ quên, rồi rời đi mang theo cả ánh sáng mà họ từng mang đến. Tôi không biết ngọn lửa nhỏ anh giấu trong tim sẽ soi sáng điều gì, chỉ linh cảm rằng... nó sẽ thiêu cháy tất cả sự bình yên của tôi.

...
 
6,829 ❤︎ Bài viết: 277 Tìm chủ đề

Chương 11: Ánh Sáng Cuối Cùng



Gió đầu đông trườn dọc hành lang, mang theo mùi ẩm của mưa và hương trầm còn sót lại trong thư phòng. Biệt phủ càng trầm mặc hơn giữa tiết lạnh, chỉ còn tiếng lá khô vỡ vụn dưới chân và tiếng cửa gỗ kẽo kẹt trong đêm. Ngoài sân thông lay nhẹ, gió lùa qua khe cửa hẹp mang theo hương Bán Linh Hoa thoảng lẫn khói trầm. Ánh nến trên bàn trà vẫn chưa kịp tàn, soi lên gương mặt anh nửa sáng nửa khuất, như chính anh cũng đang giấu mình giữa hai miền sáng tối.

Khi ấy tôi vẫn còn tin vào sự bình yên mong manh đó. Vẫn ngờ rằng ánh nhìn anh dành cho tôi chỉ là sự dịu dàng của một học giả. Nhưng rồi mọi thứ bắt đầu rạn vỡ, âm thầm như mặt gương nứt ra trong yên lặng.

Tôi tỉnh giấc trong đêm vì một âm thanh rất khẽ, như vật gì rơi bên ngoài. Ánh trăng nhạt phủ lên tấm rèm lay động trong gió. Tôi khoác áo nhẹ bước ra hành lang. Dưới sân lát đá, bóng một người vừa lướt qua... dáng đi ấy, tôi nhận ra ngay. Là anh. Anh không quay lại, chỉ lặng lẽ rẽ về phía gian nhà sau.

Tim tôi đập thình thịch, nhanh chóng bám theo nơi bóng anh vừa khuất, hơi lạnh xuyên qua lớp áo mỏng mà vẫn cảm thấy mồ hôi ướt lòng bàn tay. Sau dãy hành lang tối, giọng một người đàn ông lớn tuổi hơn, trầm và khàn.

- Đã đến lúc hành động rồi.

Một luồng lạnh chạy dọc sống lưng, tôi men theo lối hẹp dẫn ra phía sau, nép mình sau vách gỗ. Ánh nến từ căn phòng hắt ra vệt sáng nhợt nhạt, lay lắt giữa đêm. Qua khe cửa tôi thấy vài học giả đang ngồi quanh bàn, dáng người nghiêng nghiêng trong ánh sáng ảm đạm ấy. Không còn là buổi luận kinh thường lệ, bầu không khí đông đặc, nặng trĩu và đầy ngờ vực.

Họ nói khẽ, từng tiếng nén xuống, nhưng vẫn đủ để tôi nghe rõ vài từ rời rạc. Một người mở chiếc hòm gỗ nhỏ đặt giữa bàn, vệt sáng phản chiếu lên vật kim loại bên trong, là súng lục, dao găm và những tấm bản đồ gấp cũ. Một giọng khác vang lên, lạnh và dứt khoát:

- Khi lấy được ngoc tỉ, phải rời ngay trong đêm.

Tôi nín thở. Trong ánh nến chập chờn tôi nhận ra vài gương mặt quen thuộc, họ từng cười nói thân thiết với cha. Còn anh vẫn im lặng ngồi đó, bàn tay siết chặt, biểu cảm mơ hồ như đang giằng co giữa hai bờ vực.

Tôi lùi lại vô tình chạm phải cột gỗ, phát ra tiếng động khẽ. Tất cả lập tức quay đầu, tim tôi thắt lại, tôi quay người bỏ chạy. Tiếng gió hòa nhịp tim dồn dập. Tôi chỉ biết mình phải đến nơi duy nhất có thể bảo vệ thứ cha từng dặn - ngọc tỉ.

Khi rẽ qua dãy nhà ngang, tiếng súng đầu tiên vang lên, khô khốc xé tan màn đêm. Xác những người hầu ngã gục bên tường, máu loang đỏ nền đá. Mùi thuốc súng trộn lẫn khói khiến cổ họng tôi nghẹn lại, nước mắt ứa ra mà không kịp rơi.

Tôi lao về thư phòng. Cánh cửa mật thất phía trong mở hé, nơi cất giấu những bí mật chỉ có cha và tôi biết. Ông đứng đó, lưng tựa tủ sách, ngực nhuốm máu, nhưng ánh mắt vẫn sáng rực. Một tay ôm hộp gỗ, tay kia cầm súng. Trước khi tôi kịp kêu lên, ông bóp cò, viên đạn găm vào kẻ đang lao tới.

- San! Mau đi! - Cha thở dốc, giọng lạc đi...

- Cầm lấy ngọc tỉ, chạy ngay!

Bàn tay đẫm máu của cha chụp lấy tay tôi, ép chiếc hộp gỗ vào. Ánh mắt ông nghiêm mà ấm, như muốn khắc sâu vào tim tôi lần cuối.

- Con phải bảo vệ nó, bằng mọi giá.

Tôi chưa kịp nói, tiếng súng lại vang lên gần đó. Cha đẩy tôi ra hét lớn:

- Đi đi!

Tôi quay đầu bỏ chạy, từng bước nặng như dẫm lên chính nỗi tuyệt vọng của mình. Tất cả là do tôi.. ngay từ đầu, tôi đã biết anh đến đây không chỉ vì sách, nhưng vẫn muốn tin vào sự dịu dàng trong ánh mắt ấy.

Tiếng chân người rượt đuổi sát phía sau. Một bàn tay bất ngờ kéo mạnh tôi vào góc khuất, thân tôi đập vào tường. Trước khi kịp kêu, hơi thở anh đã gần ngay trước mặt.

- Đi với tôi! - Anh nói, giọng run nhẹ.

Tôi vùng khỏi tay anh, đôi mắt nhòe đi giữa bóng tối.

- Anh... là người của họ?

Anh im lặng, ánh nhìn đau đớn thoáng hiện trong mắt.

- Tin tôi... một lần thôi. Tôi sẽ đưa em ra khỏi đây.

Anh không chờ câu trả lời, nắm lấy tay tôi, kéo chạy xuyên qua hành lang phía sau, men theo những lối nhỏ quanh vườn. Khi đến khúc rẽ cạnh vườn Bán Linh Hoa, anh dừng lại đảo mắt nhìn quanh. Lúc này tôi nhớ ra con đường ẩn phía sau giếng cổ, tôi kéo anh về hướng ấy. Anh nhìn tôi với ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa thấu hiểu.

Chúng tôi đẩy tấm nắp gỗ phủ rêu để lộ miệng giếng. Ánh trăng rơi xuống phản chiếu mặt nước phẳng lặng. Tôi quỳ xuống, lật viên gạch nhỏ khắc dấu văn triện bên thành giếng, nơi cha từng nói chỉ mở khi nguy khốn đã chạm cửa. Mắt tôi ướt nhòe. Nguy khốn đã đến thật rồi... nhưng tôi chẳng còn cha để cùng đi nữa.

Tiếng cơ quan khẽ rít lên, mặt nước bắt đầu dao động, rút xuống qua những khe đá, để lộ khoảng trũng khô bên dưới. Giữa lòng giếng hiện ra tấm nắp gỗ dày, viền sắt gỉ. Tôi và anh dùng sức nâng lên. Hơi lạnh từ dưới sâu phả lên như hơi thở của bóng tối lâu năm vừa bị đánh thức.

Anh bước xuống trước, tay bám mép đá, tay kia đưa ra đỡ tôi. Những bậc đá lạnh trơn kéo dài xuống sâu. Tôi nắm lấy tay anh, từng bước một. Hơi lạnh nơi lòng đất luồn qua lớp áo mỏng khiến sống lưng buốt rát.

Bóng tối nuốt trọn cả hai. Không ai nói gì. Chỉ có nhịp đập trong lồng ngực hòa cùng hơi thở dồn dập, thứ âm thanh duy nhất còn lại trong lòng đất sâu thẳm này.

Đi được chừng vài chục bậc, anh dừng lại, khom người dò dọc theo vách. Tiếng kim loại khẽ vang lên.

- Hình như có đèn dầu ở đây. Em đợi một chút.

Lửa bén lên, tia sáng leo lét soi rõ những bậc đá phủ rêu dẫn sâu xuống dưới, mở ra một đường hầm nhỏ hun hút.

- Ở đây có đường ngầm nối ra phía rừng sau núi. - Tôi khẽ nói.

Anh gật đầu, mắt khẽ nheo lại trong ánh sáng mờ rồi đi trước. Tiếng bước chân vang lên, hòa cùng mùi ẩm mốc của đất. Rêu xanh phản chiếu ánh lân tinh như vô số mảnh lưu ly sắp tàn. Giữa tất cả những điều ấy, tôi vẫn nghe nhịp thở anh, đều đặn cũng đầy kìm nén.

- Anh... sẽ đi cùng tôi đến đâu? - Tôi hỏi, nhỏ giọng đến mức không chắc anh có nghe thấy.

- Ra khỏi nơi này trước đã. - Anh đáp, không quay lại.

Tôi siết chặt chiếc hộp trong tay.

- Rồi sau đó?

Anh không trả lời, vẫn bước đi phía trước, bóng anh đổ dài trong ánh đèn vàng.

- Anh sẽ lấy ngọc tỉ, hay... giao tôi cho bọn họ? - Tôi tiếp tục hỏi, giọng lạc đi.

Anh dừng bước rồi quay lại. Ánh đèn run rẩy soi lên khuôn mặt anh, đôi mắt sâu thẳm, trầm và u uẩn. Một lúc lâu anh mới khẽ nói:

- Có lẽ em sẽ không tin... Tôi đến đây vì thù, nhưng ở lại... vì em. Những oán hận cũ nên chôn từ lâu rồi, vì sao thế hệ của chúng ta vẫn phải mang theo chúng?

Tôi khẽ cười, cổ họng nghẹn lại, tiếng cười vỡ ra như tiếng nước nhỏ xuống đá.

- Tin ư? Tin như cha tôi đã từng tin sao?

Anh im lặng một khoảng dài rồi nói, giọng trầm hẳn đi.

- Tôi không thể làm chủ được mọi quyết định. Nhưng có một điều tôi chắc chắn... tôi sẽ bảo vệ em, dù chỉ còn một hơi thở.

Tôi nhìn anh, vệt máu khô sau cổ áo anh lộ ra, sẫm lại như dấu chứng của điều anh không nói hết. Anh bị thương, có lẽ từ lúc đẩy tôi ra khỏi tầm đạn. Tôi không biết mình đang hận, hay đang thương. Chỉ thấy trong lòng trống rỗng, mọi cảm xúc dường như bị bỏ quên đâu đó cùng với mọi thứ đổ nát phía sau. Tin hay không, lúc này có gì còn quan trọng nữa.

Phía sau bắt đầu có tiếng động vọng lại, có lẽ đường hầm đã bị phát hiện. Chúng tôi đi nhanh hơn, hơi thở gấp, mặt đất trơn trượt dưới chân. Cuối đường hầm mở ra khoảng trống mờ sáng, hơi sương ùa vào lạnh buốt. Trên cao, bầu trời vừa hửng, xa xa là rừng thẳm.

Tiếng hô đuổi vọng lại càng lúc càng gần. Tôi ra khỏi đường hầm. Khi quay lại, trong mắt anh là một vệt ánh sáng nhợt nhạt, nét mặt anh bỗng dịu lại. Anh cười, một nụ cười nhẹ, đầy mệt mỏi mà xót xa.

- Nếu có thể... tôi mong sẽ được gặp lại em dưới tán Bán Linh Hoa.

Ánh nhìn ấy thoáng qua, ngắn ngủi mà như khắc sâu vào tim.

- Em đi đi. Đừng quay lại.

- Còn anh?

- Có những món nợ, phải chính người gây ra mới trả được.

Tiếng hô đuổi phía sau đã sát ngay lối hầm. Anh nhìn tôi lần cuối, ánh mắt bình thản đến tàn nhẫn. Anh xoay người rồi rút súng.

- Đi đi, đừng để công sức cha em uổng phí.

Tôi chưa kịp nói gì, anh đã đẩy mạnh tôi ra ngoài. Ánh sáng buổi sớm làm nhòa mọi thứ. Rồi tiếng súng vang lên, dội rền trong lòng đất. Tôi chạy. Chạy mãi mà không hiểu vì sao nước mắt lại rơi. Có lẽ vì tôi biết, từ giây phút ấy một phần trong tôi đã chết theo tiếng súng kia.

Ánh sáng đèn vụt tắt phía sau, chỉ còn lại bóng tối và một hơi thở cuối cùng tan vào lòng đất.

...
 
6,829 ❤︎ Bài viết: 277 Tìm chủ đề

Chương 12: Lời Nguyện Cuối



Sương phủ dày, lạnh đến mức tê cứng da thịt. Tôi vừa thoát khỏi đường hầm, chưa kịp định thần thì hơi gió mang theo tiếng động lạ. Lá khô nghiến dưới những bước chân nặng nề. Tôi nấp sau một thân cây, tim đập dội trong lồng ngực. Giữa màn sương xám, tiếng người vang lên khô khốc và dứt khoát:

- Đưa ngọc tỉ ra.

Tôi quay lại. Vài bóng người đang tản ra chặn lối, dáng điềm nhiên như đã đợi sẵn từ lâu. Họ biết tôi sẽ thoát ra con đường ấy. Họ chỉ cần đợi.

- Giết cô ta ngọc tỉ sẽ tự khắc hiện.

Một kẻ khác gằn giọng, nhưng người đứng giữa giơ tay ngăn lại, giọng trầm và lạnh:

- Không được. Muốn phá ấn phải có máu của người giữ ấn và máu ấy phải còn linh khí. Nếu cô ta chết phong ấn sẽ khép lại vĩnh viễn.

Tôi lặng người, từng lời rơi xuống cắt vào trí nhớ. Chúng đã biết... tất cả những gì cha tôi từng cố giấu. Đúng như những gì chúng nói, ngọc tỉ chỉ nhận mệnh của huyết thống. Tôi từng dùng máu chính mình để phong ấn nó, vậy nên cũng chỉ có máu của tôi mới mở được.

Tôi siết chặt chiếc hộp ngọc trong tay, hơi lạnh từ bên trong lan ra thấu tận da thịt. Tôi hiểu rõ chúng sẽ không dám giết tôi. Bởi chỉ khi tôi còn sống, dòng máu trong huyết mạch này vẫn chảy, ngọc tỉ mới có thể tỉnh giấc. Nếu tôi chết, phong ấn sẽ khép lại và tất cả những gì chúng mưu cầu sẽ tan thành hư không.

Họ tiến lại gần. Tôi lùi dần từng bước một cho đến khi lưng chạm phải thân cây lạnh ngắt. Một người trong số họ bước ra, khóe môi nhếch lên nụ cười nhạt, giọng đầy thỏa mãn.

- Cô biết phải làm gì rồi chứ. Chỉ cần một giọt máu... rồi cô sẽ được đi.

Chưa kịp phản ứng thì bất ngờ một kẻ từ phía sau lao tới, bàn tay hắn kẹp chặt cổ tay tôi, kéo giật mạnh ra sau. Tôi vùng vẫy trong tuyệt vọng, lưỡi dao loáng ánh thép vung xuống rạch một đường sâu dọc cổ tay.

Máu phụt ra đỏ tươi và nóng rát, bắn tung tóe lên nắp hộp gỗ. Cơn đau buốt xuyên thấu lên tận ngực khiến hơi thở tôi nghẹn lại. Tôi gập người ôm chặt chiếc hộp vào lòng. Dòng máu chảy tràn qua các khe nắp lan nhanh thành những mạch đỏ rực đang rít lên âm thầm.

Mặt hộp khẽ rung, một luồng hơi nóng tỏa ra hừng hực như có sinh khí. Những đường vân gỗ sẫm màu dần chuyển động, cuộn xoắn đan vào nhau thành vô số sợi gân ngầm đang hút lấy từng giọt máu.

- Máu linh... khởi động rồi! - Một kẻ thốt lên, giọng run rẩy vì phấn khích.

Ngay khoảnh khắc ấy, một tiếng nổ khô khốc vang lên xé toang màn sương. Kẻ đang giữ tay tôi giật mạnh người, mắt trợn trừng rồi đổ sập xuống đất. Tôi loạng choạng ngã nghiêng ra sau, chiếc hộp gỗ bị hất khỏi tay, lăn lóc trên nền đất ẩm để lại vệt máu loang đỏ.

Tôi ngẩng lên. Anh đứng đó, thân hình chao đảo giữa làn sương xám, tay vẫn siết chặt khẩu súng. Máu từ vai anh thấm qua lớp áo, chảy dọc xuống ngực, đỏ tươi đến nghẹn. Gương mặt anh tái nhợt, môi mím chặt nhưng ánh mắt vẫn sáng rực, lạnh và kiên định.

- Tránh xa cô ấy ra.

Anh gằn giọng nhưng đám người kia chẳng còn bận tâm, ánh nhìn chúng dán chặt vào chiếc hộp đang tỏa sáng giữa màn sương đục.

Tôi cũng hướng mắt theo. Nắp hộp rung lên bần bật, những vệt sáng mảnh như tơ rút dọc theo rãnh máu, rồi tụ lại nơi tâm điểm. Hơi nóng dâng lên từ lòng đất kéo theo không khí đặc cùng mùi gỗ cháy quyện với hương máu tanh.

Một âm thanh nứt vỡ vang lên. Vỏ hộp bắt đầu cháy rụi hóa thành tro, cuộn trôi theo làn gió. Giữa vùng sáng lờ mờ ấy ngọc tỉ dần hiện ra, khối bạch ngọc trong suốt, ánh sáng bên trong lay động như có nhịp thở riêng. Trên bề mặt, những hoa văn cổ khắc chìm tỏa ra thứ ánh sáng lạnh, từng ký tự mờ xoay vòng quanh, như mạch sống vừa thức dậy sau giấc ngủ ngàn năm.

Tôi lùi lại. Dòng máu trong người vẫn bị hút đi từng nhịp, như có sợi dây vô hình nối giữa tim tôi và khối ngọc ấy. Hơi thở đứt quãngcùng ngực đau thắt, mỗi lần hít vào lại thấy linh hồn mình đang bị rút khỏi thể xác. Mọi thứ trong tầm mắt bắt đầu nhòe đi, chỉ còn sắc đỏ loang nơi tay và ánh sáng trắng lóa hắt ra từ khối ngọc vừa lộ diện.

Anh lao tới, bỏ mặc tất cả ôm chặt lấy cổ tay tôi, hơi thở gấp gáp như người đang níu lấy phần cuối cùng của sự sống.

- Đừng để nó lấy máu em thêm nữa! - Anh gằn giọng, cố đưa vạt áo mình ép mạnh lên vết rạch đang ứa máu.

Tay anh run rẩy, máu từ ngực anh nhỏ xuống tay tôi, hòa vào dòng máu của tôi, hai màu đỏ nhập làm một. Ánh mắt anh hoảng loạn, đầy quyết tâm và sợ hãi, như thể anh đang nhìn thấy trước cả kết cục của chúng tôi.

- Phải... ngăn lại được... - Anh nói, giọng lạc đi, ánh nhìn mờ dần.

Hơi ấm của anh phả lên da tôi, đứt quãng và mong manh. Một giọt nước rơi xuống má, nóng hổi rồi tan đi nhanh chóng. Tôi không biết đó là mồ hôi hay là nước mắt của anh. Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt anh chợt mềm lại... vẫn là ánh nhìn như buổi đầu chúng tôi gặp nhau dưới tán Bán Linh Hoa, dịu dàng đến mức khiến tim tôi khẽ run. Chỉ khác là lần này, trong ánh nhìn ấy đã có cả một lời vĩnh biệt.

- Xin lỗi... - Anh thốt khẽ, môi run, giọng mỏng tan đi giữa gió.

Tôi ôm chặt lấy anh, thân mình run rẩy. Không biết là vì lạnh hay vì sợ. Mọi ký ức ùa về như dòng nước vỡ bờ. Lần đầu gặp anh, ánh mắt trầm tĩnh đến khó đoán, những câu nói vu vơ giữa đêm, cả nụ cười mơ hồ mà tôi từng ngỡ sẽ không bao giờ quên. Tất cả dồn nén, trộn lẫn giữa nghẹn ngào và xót xa, như một ngọn núi đổ sập trong lồng ngực.

Anh khẽ nghiêng đầu, gục xuống vai tôi. Hơi ấm cuối cùng rời khỏi cơ thể anh, mang theo cả nhịp thở lẫn phần ánh sáng trong mắt tôi.

Một tiếng hét xé ngang khoảng không khiến tôi choàng tỉnh. Một kẻ đã lao tới định đoạt lấy ngọc tỉ. Nhưng ngay khi đầu ngón tay hắn chạm vào thì tiếng rít khô khốc vang lên. Da hắn nhăn lại, co rút, rồi toàn thân khô quắt, sau đó vụn thành tro rơi xuống đất chỉ trong chớp mắt.

Không ai kịp kêu. Cả bọn sững người, mắt mở trừng trừng nhìn thi thể tan biến.

- Chuyện... chuyện gì thế này... - Một kẻ hoảng loạn.

Tôi bật cười. Tiếng cười khô khốc nứt ra trong cổ họng. Đặt nhẹ thân anh xuống đất, tôi đứng dậy từng bước lảo đảo tiến về phía khối ngọc đang phát sáng.

- Các người nghĩ rằng ta đã mở ấn ư? - Giọng tôi vang vọng giữa không gian tĩnh đặc.

Tôi dừng lại, khẽ ngẩng đầu nhìn thẳng vào chúng.

- Không... các người sai rồi. Khi máu ta rơi xuống ngọc, ta đã nguyện hiến chính linh hồn mình để phong ấn nó một lần nữa.

Tôi đưa tay chạm vào khối ngọc. Vừa chạm, một luồng tê buốt chạy dọc khắp cơ thể. Máu trong mạch cuộn ngược, bị kéo về phía khối ngọc đang rực sáng. Hơi lạnh tràn qua từng tấc da thịt, xuyên đến tận xương tủy.

Ngọc tỉ bừng sáng chói lòa lan ra khắp rừng. Trong khoảnh khắc, tôi thấy đôi tay mình dần trong suốt, các mạch máu rực lên rồi tan dần. Tôi siết bàn tay lại, hướng về phía những kẻ còn sót, từng khớp ngón khép chặt trong không khí. Mặt đất rung lên, gió gào dữ dội. Một luồng lực vô hình quét qua.

Những tiếng kêu nghẹn bật lên, từng thân người co rút lại, da thịt khô quắt đến khi rút cạn hết sinh khí, rồi chúng hóa thành tro bụi, tan biến như chưa từng tồn tại.

Khi ánh sáng tắt dần, chỉ còn lại mùi tro, mùi máu, và im lặng. Tôi khuỵu xuống, toàn thân lạnh ngắt, máu trong người dường như đã cạn khô. Cảnh vật xung quanh mờ đi, chỉ còn thấy loáng thoáng một thân hình đang nằm đó.

Tôi cố gắng đến bên anh, gục xuống ngực anh, bàn tay run rẩy đặt lên nơi trái tim từng đập. Hơi tàn cuối cùng thoát ra khỏi môi, khẽ thì thầm.

- Nếu có thể... dưới tán Bán Linh Hoa, em mong vẫn được gặp lại anh...

Khóe môi khẽ cong, một nụ cười mong manh như sương sớm, rồi tất cả chìm dần vào tĩnh lặng.

Ánh sáng sau cùng từ khối ngọc khép lại, nuốt trọn cả tôi cùng anh, giống như đất trời cũng cúi đầu chấp nhận lời nguyện ấy.

...
 
6,829 ❤︎ Bài viết: 277 Tìm chủ đề

Chương 13: Sau Giấc Mộng Dài



Không gian mờ đục, trôi bồng bềnh được tạo nên từ một lớp tro bụi. Tôi không biết mình đang ở đâu, chỉ cảm thấy thân thể nặng trĩu như vừa rơi xuống một nơi sâu thẳm. Phía trước, một làn sáng nhạt loang ra xa, giữa khoảng mờ ấy có những cánh hoa trắng lặng lẽ rơi. Mỗi cánh chạm đất lại tan đi, để lại hương trầm phảng phất... ấm mà buồn, như phần ký ức chưa kịp khép lại.

Rồi có tiếng gọi tôi, ban đầu rất khẽ, vọng qua nhiều tầng không khí rồi sau dần rõ hơn và gần đến mức nghe thấy cả hơi thở của người ấy. Một ánh chớp rạch ngang khoảng mờ khiến đầu tôi nhói buốt. Tôi bật dậy trong hơi thở gấp gáp, mồ hôi lạnh thấm ướt sau lưng.

Ánh đèn vàng leo lét soi lên trần gỗ. Căn phòng tĩnh mịch đến mức chỉ có tiếng kim đồng hồ gõ từng nhịp. Tôi mất vài giây mới nhận ra mình vẫn đang ở trong biệt phủ, trên chiếc giường gỗ sẫm màu. Mọi thứ quen thuộc, nhưng bản thân lại thấy xa lạ như thể một phần hồn còn kẹt lại đâu đó.

Tâm ngồi ở mép giường, đôi mắt thâm quầng, vẻ mặt có phần hốc hác. Khi thấy tôi mở mắt, hắn thở ra một hơi dài.

- Mày... tỉnh rồi à? Trời ơi, tao cứ tưởng...

Hắn bỏ dở câu nói. Tôi muốn hỏi chuyện gì xảy ra nhưng cổ họng khô rát, chỉ phát ra tiếng thở đứt quãng. Tâm vội rót nước, tay run đến mức nước tràn ra mép ly.

- Tối hôm kia tao phát hiện mày nằm bất động trong phòng áp mái, sốt cao mê man tới giờ. Gọi mãi không tỉnh làm tao lo muốn chết.

Tôi siết chặt tấm chăn. Tầng áp mái... nhật ký... đúng rồi. Tôi đã ở đó. Trang giấy run lên trong tay, rồi luồng tối tràn ra, đặc quánh như có sự sống. Nó cuốn lấy tôi, kéo tôi rơi vào khoảng không không đáy. Sau đó thì...

Ký ức ngắt quãng. Chỉ còn âm thanh nhỏ đều đặn như nhịp tim, xa mà bám riết. Và trong bóng tối ấy, hình như có người khẽ gọi tên tôi. Một ý nghĩ lóe lên, tôi bật người dậy:

- Linh San... cô ấy đâu rồi?

Tâm sững lại, đôi mắt trống rỗng một thoáng, hắn chưa kịp hiểu.

- Linh San? Ý mày là... cô chủ nhỏ hả?

Tôi gật đầu, trong lòng đột nhiên nôn nóng.

- Ừ. Cô ấy đâu? Cô ấy có ở đây không?

Hắn im lặng hồi lâu, đôi mắt đảo tới lui như cố vắt cạn trí nhớ.

- Tao... không biết nữa. Hình như từ hôm đó tới giờ tao chỉ thấy cụ Lan thôi.

Tôi nhìn Tâm, cảm giác nghèn nghẹn tràn lên ngực. Hình ảnh Linh San trong đầu vẫn rõ mồn một, ánh mắt tĩnh lặng, giọng nói mảnh và bàn tay lạnh chạm vào ngọc tỉ trong đêm phong ấn. Tất cả đều quá thật để có thể là mơ. Nhưng nếu đó là thật... thì mọi chuyện tôi chứng kiến vượt xa giới hạn của con người.

Tôi bật dậy, chân chạm nền nhà lạnh buốt nhưng vẫn cố lê bước.

- Tao phải tìm cô ấy. - Tôi gần như thì thầm. Tôi cần biết những gì mình thấy... là mơ hay thật.

Tâm hoảng hốt vội chộp lấy vai tôi.

- Ê, gì gấp vậy? Giờ khuya rồi, để mai đi mày.

Tôi gạt tay hắn ra. Cảm giác thôi thúc trong ngực càng dâng cao, như có điều gì đang gọi tôi tiến về phía trước. Chỉ cần gặp cô ấy... tôi sẽ biết câu trả lời.

Gió lùa vào hành lang ngay khi tôi mở cửa. Lối đi dài hun hút, chỉ còn tiếng lá ngoài vườn chạm vào nhau. Tôi vừa định bước ra thì phía dưới vang lên âm thanh lạ... là tiếng người.

- Có ai dưới đó? - Tâm đứng sau tôi khẽ hỏi.

Chúng tôi nhìn nhau rồi men theo hành lang đến cầu thang. Ánh đèn lồng lay nhẹ, kéo những cái bóng dài trườn xuống từng bậc gỗ. Từ phía dưới, vang lên tiếng bước chân khẽ, rồi một giọng đàn ông cất lên, mệt mỏi nhưng vẫn giữ lễ độ.

- Xin lỗi... chúng tôi đi lạc trong rừng. Có thể cho chúng tôi ở nhờ một đêm được không?

Dưới ánh nến, hiện ra hai người thanh niên và một cô gái. Quần áo họ dính đầy bùn đất, áo khoác thẫm sương, hơi thở còn phả ra khói trắng trong khí lạnh.

Cảnh tượng ấy khiến tôi sững lại. Nó giống hệt khoảnh khắc vài hôm trước, khi tôi và Tâm kiệt sức đứng trước cửa biệt phủ và được tiếp đón. Khi đó, cô chủ nhỏ ngồi bên bàn gỗ, ánh đèn vàng hắt lên gương mặt điềm tĩnh. Cụ Lan thì chậm rãi rót trà, hương trầm thoang thoảng trong gian nhà.

Giờ đây khi mọi hình ảnh trong đầu tôi vẫn còn chập chờn đầy mụ mị, thì chính sự xuất hiện của ba con người xa lạ ấy khiến tôi nhận ra... thực tại này vẫn đang tồn tại và chuyển động. Phải chăng tất cả những gì tôi trải qua chỉ là ảo ảnh của chính mình? Hay không phải chỉ riêng tôi bị kéo vào cơn mộng này?

...

Ba người đứng chần chừ nơi ngưỡng cửa, đôi giày còn đọng nước mưa. Cụ Lan nghiêng người, mở rộng lối vào, giọng nhẹ nhưng dứt khoát:

- Mời vào, đêm nay sương nặng lắm, đứng ngoài dễ nhiễm lạnh.

Cô gái trẻ bước vào trước, hai người thanh niên theo sau. Vừa đặt chân vào gian chính, cả ba thoáng sững lại. Ánh nến chập chờn phản chiếu lên mặt gỗ tối màu, khiến vẻ ngỡ ngàng trong mắt họ càng rõ.

Cụ Lan đặt ba tách trà nhỏ xuống bàn, tay vẫn vững vàng dù tuổi tác đã cao.

- Uống chút trà cho ấm người, rồi tôi sẽ sắp xếp chỗ nghỉ.

Giọng nói vang lên từ bên trong, trong trẻo nhưng trầm tĩnh. Cô chủ nhỏ vẫn ngồi bên bàn trà, dáng im lặng như tách biệt khỏi sự ồn ào của bên ngoài. Ánh đèn hắt lên tà áo lam gọn ghẽ. Gương mặt lạnh mà thanh nhã, trong đôi mắt ấy không có sự tò mò hay dò xét, chỉ như đang lắng nghe sự chuyển động của mọi vật xung quanh. Và khi ánh nhìn của ba người kia hướng về phía cô, dường như cả căn phòng cũng rơi vào ngưng đọng.

Họ ngồi xuống, ban đầu còn gượng gạo, lưng thẳng và tay đặt cố định trên đầu gối. Nhưng chỉ sau vài ngụm trà, hơi thở chậm lại, vai cũng buông lỏng. Cô chủ nhỏ khẽ nghiêng đầu. Mắt cô khẽ động lướt qua họ một lượt rồi dừng lại nơi cụ Lan, ngắn thôi nhưng đủ để cụ hiểu ý.

Cụ Lan liền lại gần:

- Các vị theo tôi, tôi sẽ đưa mọi người về phòng nghỉ.

Ba người cảm ơn rồi bước theo. Khi đi ngang gian chính, họ mới thật sự nhìn kỹ không gian xung quanh. Ánh nến làm nổi bật từng món đồ cổ. Bước chân họ chậm hơn, ánh mắt dừng lại trên những chi tiết tinh xảo.

Chàng trai cao nhất khẽ nheo mắt, đầu hơi nghiêng, miệng lẩm bẩm gì đó với người đi cạnh. Người thanh niên cúi sát vào chiếc tủ trưng bày, bàn tay chạm hờ lên mép gỗ, môi nhếch nhẹ như vừa nhận ra thứ đáng giá. Cô gái đi sau cùng, dán mắt lên từng món cổ vật, ngón tay lướt qua họa tiết rồi vội thu lại.

Cụ Lan vẫn đi trước, bước đều, giọng hòa vào bóng tối:

- Nhà cũ nên hơi lạnh. Mong các vị thông cảm.

Tới chân cầu thang, bà ngước nhìn lên phía tôi và Tâm đang đứng bên lan can tầng trên.

- Hai cậu này cũng đi lạc, cũng đã đến được vài hôm rồi.

Tôi khẽ gật đầu chào, ánh nhìn họ thoáng qua nhanh, rồi khẽ gật đầu đáp lễ, vẻ mặt giữ chừng mực.

Họ tiếp tục lên cầu thang, tiếng bước chân dần chìm vào khoảng tối. Khi bóng họ khuất hẳn sau khúc ngoặt, tôi vẫn còn đứng lại, bàn tay vô thức bấu nhẹ vào lan can gỗ lạnh. Một khoảng lặng bất thường phủ xuống, chỉ còn lại tiếng nến khẽ nổ lách tách.

Tôi nhìn xuống phía dưới. Cô chủ nhỏ đã đứng dậy từ lúc nào. Dáng cô thanh thoát, không gian bao quanh yên tĩnh một cách không thật, như thể mọi âm thanh đã rơi khỏi thế giới này. Trong ánh nến sắp tàn, tôi thấy đôi mắt ấy sáng và sâu, ẩn trong đó là điều gì đó dịu dàng mà day dứt đén khó chịu... như chứa cả một câu chuyện mà chỉ hai người chúng tôi biết.

Tôi bỗng thấy tim mình khẽ nhói. Không rõ tôi đã ngủ quá lâu hay thực sự đã cùng cô bước qua cơn mơ đó, nơi ranh giới giữa thật và ảo chạm nhau trong khoảnh khắc. Bởi ánh nhìn cô dành cho tôi lúc này không còn xa cách. Nó ẩn chứa vô vàn điều chưa nói, vừa như nhớ nhung lại vừa như gọi về điều gì đang dần biến mất trong tôi.

Tôi chớp mắt. Khi nhìn lại, chỗ cô đứng chỉ còn khoảng trống, mùi trà nhẹ vẫn còn vương trong phòng.

- Về phòng thôi.

Tôi quay lại nói khẽ. Tâm vội bước theo, vẻ mặt đầy thắc mắc.

- Không gặp cô chủ nhỏ nữa sao?

Tôi không trả lời được. Chỉ biết cảm giác trong lòng chùng xuống, một nỗi lo lắng mơ hồ nơi đáy tim. Phải chăng duyên phận giữa chúng tôi đã khép lại ngay trước khi kịp mở đầu?

...

Căn phòng chìm trong tĩnh lặng của đêm. Tôi nằm ngửa, nhìn lên trần nhà nơi ánh đèn vàng nhạt loang ra một quầng sáng mờ. Giọng Tâm vang lên từ bên trong góc giường, thấp và ngái ngủ.

- Mày không ngủ à? Nhìn gì mãi thế?

Tôi nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ. Bên ngoài bóng đêm dày không kẽ hở, ánh sáng dường như đã bị hút hết.

- Tâm này... - Tôi khẽ hỏi, nghe giọng mình vang lên xa lạ.

- Mày có tin vào kiếp trước không?

Hắn hơi giật mình rồi ngồi bật dậy, mái tóc rối phủ ngang trán. Hắn nheo mắt nhìn tôi, bàn tay đưa lên đặt hờ lên trán tôi, nửa đùa cợt, nửa thật lòng muốn kiểm tra.

- Sốt à? Hay mộng du? Tự nhiên hỏi gì nghe ghê vậy trời.

Tôi không đáp. Trong đầu chỉ là một khoảng rỗng, lặng như thể suy nghĩ nào cũng trôi tuột đi. Tâm im lặng một lúc, ánh mắt thay đổi, một chút ngờ vực trong sự dè dặt. Thường ngày hắn chỉ biết pha trò, nên vẻ nghiêm túc ấy khiến tôi nhất thời không quen.

- Nói thiệt coi. Mày thấy cái gì rồi? Hay gặp ma? Nơi này kiểu gì chả có mấy vụ lạ lạ. - Hắn nói, thì thầm nhỏ dần đến nổi tôi phải cố lắm mới nghe thấy được.

Tôi bật cười khẽ, giọng lẫn trong hơi thở.

- Ừ, tao thấy ma đó.

Vừa nghe đến đó, hắn lập tức co người nép lại gần tôi, kéo chăn chùm kín chân, mắt mở to như đứa trẻ bị dọa.

- Thật hả? Ở đâu? Mày thấy gì?

Tôi hất hắn ra, lười biếng đáp:

- Giỡn thôi mày.

Hắn trợn mắt, rồi bật cười, nhưng nụ cười nhanh chóng tắt khi nhìn tôi kỹ hơn. Trong ánh sáng chập chờn, tôi thấy rõ vẻ ngập ngừng trong mắt hắn.

- Nhưng mà... tao thấy từ lúc đến đây, mày lạ lắm.

- Lạ chỗ nào?

- Cái cách mày nhìn xung quanh. Như thể nơi này từng thuộc về mày rồi. Nhiều khi tao nhìn mày, có cảm giác... không phải mày.

Tôi có chút hoang mang. Tôi không phải tôi... vậy thì là ai? Tôi muốn hỏi, nhưng không biết nên hỏi gì, cổ họng bất giác khô rát.

- Có khi nào... mày bị ai nhập không?

Hắn tiếp lời, rồi gần như theo bản năng liền dịch ra xa, ngồi ép sát góc giường, giọng vừa sợ vừa trêu.

- Ê, ê, có chuyện gì mày cũng phải nhớ tao là bạn thân của mày đó nha.

Tôi bật cười lần nữa. Tiếng cười loãng ra trong không gian, vừa đủ để căn phòng lấy lại hơi ấm. Tên này quả thật không thể nghiêm túc quá năm phút.

Đêm trôi chậm. Tâm ngủ say chẳng mấy chốc, trở mình trong tiếng thở đều đều. Chỉ còn tôi vẫn nằm đó dõi mắt lên trần. Bóng nến lụi dần, hơi lạnh trườn qua từng kẽ ngón chân, còn tâm trí tôi lang thang về nơi có nụ cười và ánh mắt từng âm thầm dõi theo mình.

Tôi nghĩ đến cô chủ nhỏ. Một nửa muốn tìm gặp, nửa còn lại sợ rằng khi gặp rồi, tôi sẽ chẳng biết phải nói gì. Tôi không rõ mình đang nhớ một người có thật, hay chỉ đang lần theo dấu vết của giấc mơ.

Tôi trằn trọc mãi cho đến gần sáng. Trăng lùi, đèn lồng cũng tắt lịm. Chỉ khi ấy tôi mới chợp mắt được một chút, giấc ngủ mỏng đến mức bất kỳ tiếng động nào cũng có thể đánh thức tôi.

...
 
Chỉnh sửa cuối:

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back