Welcome! You have been invited by Ponieee to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 136 Tìm chủ đề
Chương ba mươi:

"Tay lạnh rồi."

r5XhDRv.jpg


* * *

[HIDE-THANKS]

Tính đến nay, mùa đông đã kéo dài được đến nửa mùa.

Khí trời se se lạnh, tuyết đã ngừng rơi hẳn.

Chỉ còn sót lại cái rét thẩm thấu sâu dưới lớp da thịt.

Xa xa cách một khoảng, hai bóng hình di chuyển chậm chậm trên mặt đất đầy tuyết thừa lại có hơi gồ gề. Họ men theo hai vách đá song song tiến thẳng lên lối đi duy nhất.

Nhìn lại mới phát hiện, thì ra nơi hai bóng hình đang đi chính là một dãy vực sâu.

Cái vực nọ xuất hiện là do động đất từ rất lâu tạo thành, chấn động mạnh làm cho mặt đất nứt toát rồi tách ra làm một cái khe lớn.

Bóng hình có phần thấp thấp chà xát hai tay, chốc chốc đưa lên miệng hà hơi cho đỡ lạnh.

Cái bóng cao cao còn lại giống như thập phần để ý, thấy vậy vươn tay lên trước mắt người kia làm ra một động tác.

Ngay tức khắc, lòng bàn tay hắn ta bùng lên một ngọn lửa vừa đủ mà ấm áp. Ngọn lửa mạnh mẽ có phần kỳ lạ, nó có màu đen huyền bí, xung quanh ẩn ẩn phát tím.

"Ấm không?" Người cao cao ấy nghiêng đầu hỏi.

Hơi ấm chạm lên làn da làm thiếu niên thoải mái híp tịt mắt lại, con mắt sắc khép nhẹ tạo thành một đường chỉ dài duyên dáng.

"Lạc Tu, đừng lãng phí sức mạnh nữa."

Phải, hai bóng hình đang di chuyển nọ chính là Lạc Tu và Diêu Bân ngày nào.

Lạc Tu dáng vóc đã cao hơn một chút, da dẻ ngăm ngăm tràn đầy sức mạnh. Ngọn lửa của hắn ta cũng cứng cáp hơn rất nhiều, không còn tắt ngúm nhanh chóng như khi trước.

Nghe thấy người bên cạnh nói thế, Lạc Tu không có thu ngọn lửa lại mà dùng tay phải còn lại cầm lấy tay trái người bên cạnh đưa gần ngọn lửa của mình.

"Tay lạnh rồi." Hắn ta rủ mắt nhìn.

"Đỡ hơn mấy ngày trước."

Diêu Bân bất đắc dĩ đè lại cánh tay người đàn ông của mình.

Ấy khoan, chớ hiểu lầm. Diêu Bân thề là hắn chẳng có ý gì cả đâu!!!

Chính cái người đàn ông to xác này từ khi tỉnh lại cứ cố chấp tự nhận mình là người đàn ông của hắn thôi.

"Giờ không phải là lúc sợ lạnh lẽo gì đâu, chúng ta phải thoát ra khỏi đây trước tiên đã rồi tính." Hắn chỉ chỉ lên trời.

Hai người sớm đã lạc mất năm người còn lại trong nhóm.

Rớt xuống đây không biết đường thoát, ngày đêm men theo một đường đi thẳng. Khát ngậm tuyết, đói ăn cỏ.

Nhắc đến cỏ, Diêu Bân tỏ thái độ thật may mắn khi mình có năng lực thúc đẩy cỏ phát triển và mọc lên tươi tốt.

Chẳng hạn như hiện tại, hai người dừng lại giữa đường. Một người trồng cỏ, một người bắt lửa làm tan tuyết để có nước uống.

Đúng là một đôi ăn ý, chỉ tội ở chỗ ngày ngày ăn cỏ khô khan khó nuốt, Diêu Bân cảm giác như bản thân sắp biến thành bò mất thôi.

"Lát nữa anh đốt mấy cái này lên làm tro luôn nhé, pha với nước uống hình như cũng có chút muối thấm thấm bớt mệt."

Bân nhà mình cặm cụi tay chạm đất, kích phát sức mạnh khiến cỏ phá đất mọc ra.

Mỗi bụi cỏ mọc ra, đôi khi sẽ lẫn thêm một chút rau dại hay hoa cỏ hiếm hoi được xem là thượng hạng trong thời khắc như thế này.

Dùng tro từ cỏ dại hoặc hoa cũng là một trong những thứ mà khi trước Bân ta chưa kịp nói cho mọi người biết thì đã bị thú dữ tấn công.

Lạc Tu ngồi chồm hổm rộp rộp nhai cỏ và rau dại với gương mặt vô cảm.

Bân ta rất lấy làm ghen tỵ khi thấy người nọ nhai cỏ mà cũng nhai đến ngon như thế, nói là mọi rợ quả thật không sai.

Dù sao thì cũng phải ăn để sống.

Khó khăn nuốt hết xác cỏ xuống bụng, uống miếng nước từ lòng bàn tay Lạc Tu, vỗ vỗ bụng đứng lên chuẩn bị đi tiếp.

Lạc Tu đang còn chìm trong dư vị lòng bàn tay vô tình tiếp xúc thân mật với đầu lưỡi Bân nhà hắn ta, quả nhiên là một xúc cảm khiến con người tiêu hồn.

"Ngồi đực ra đó làm gì? Chưa no?" Khó hiểu hỏi.

Lúc này Lạc Tu mới chịu đứng lên đi theo người ta.

Họ cùng đi tiếp, đói lại ăn cỏ khát đã có nước tuyết pha tro uống.

Cứ thế, cuộc di cư dài đằng đẳng diễn ra ngày đêm không ngừng nghỉ.

***

"Lão Điệp?" Nhỏ giọng gọi tên.

Lão Điệp được gọi tên liền lên tiếng. "Chuyện gì nữa?"

Lạc Tu thấy Tư Tê của mình lại bắt đầu thì thầm to nhỏ một mình cũng không hỏi gì nhiều, chỉ có lỗ tai hơi giật giật nghe ngóng.

"Lão có cảm nhận được thứ gì quý quý ở hướng Đông không?" Hắn thần bí hỏi.

"Vẫn còn nhận thấy, đừng lo, mi thần bí như vậy để làm gì!" Lão giở giọng khó ở.

"Tôi nói nè, hệ thống của tôi tăng cấp rồi mở ra tính năng gì gì ấy, giải thích hộ tôi một chút với!"

Số hắn khổ, vớ phải người hướng dẫn khó ở.

Cũng không trách được Lão Điệp, vớ phải tên đần độn vốn khó chỉ bảo.

Lão mở giọng. "Hệ thống mi tăng cấp rồi, hơn nữa còn được cập nhật lại và thêm vào những tính năng mới. E rằng những kẻ thi hành nhiệm vụ như mi cũng nhận thấy sự thay đổi rồi, điều này thay đổi rất nhiều. Nó có tác động lớn đối với mi và bọn chúng." Dừng một chút, lại nói. "Tín năng được mở ra cho phép loại bỏ hạn chế phạt/thưởng, điều này có nghĩa là kể từ bây giờ trở đi mi sẽ không còn chịu phải các quy luật phạt/thưởng từ hệ thống."

Nghe đến đây, Diêu Bân như có điều thắc mắc muốn hỏi. "Khoan, khi trước lão bảo chúng ta không thể làm trái lại với quy luật thời gian và không gian mà? Làm sao lại thay đổi?"

"Lần này hình như đã hình thành một chuyện rất nghịch thiên, không ngờ "bọn họ" lại dám đi trái lại quy luật tạo hoá! Nếu bị phát hiện, chắc chắn chạy không thoát!!!" Lão Điệp nói ra mấy thứ kỳ quặc.

"Nói rõ đi, "bọn họ" trong miệng lão là ai? Ai sẽ phát hiện?" Diêu Bân hỏi.

Suy nghĩ một lúc, Lão Điệp chậm rãi thi hành nhiệm vụ thông não cho một tên dân đen. "Chính là những người phụ trách gánh vác và điều hành hệ thống, ngươi có thể hiểu "người phát hiện" đó là một người cai quản các khoảng thời không!"

"Là người ngoài hành tinh!!!"

"..." Lão Điệp ba chấm.

Còn có thể ngu ngốc hơn nữa hay không?

Chẳng cần biết tên kỳ cục nọ hiểu được bao nhiêu, Lão Điệp tiếp tục giải thích. "Từ bây giờ, các hình phạt của mi sẽ đi trái lại những điều xảy ra lúc trước. Không cần thông qua điều kiện bên ngoài, không cần nhận thưởng từ tác động của thời gian. Khi trước là phần thưởng tự tìm đến mi, bây giờ thì chỉ cần nhận tại hệ thống lưu trữ. Tương tự như vậy, hình phạt cũng không khác! Nói chung là khi hệ thống tăng cấp, mọi thứ tiên tiến hơn rồi." Song, Lão thở dài thườn thượt. "Tiện lợi như thế càng khiến ta lo lắng...thôi thôi, đến đâu hay đến đó!"

Diêu Bân thử nhắm mắt gọi thử trong đầu "mục lưu trữ".

Quả nhiên, bóng tối bỗng xuất hiện bốn cái mục.

Mục đầu tiên có hai chữ "lưu trữ", còn ba mục còn lại có màu xám hình ổ khoá.

Đọc tên mục muốn chọn, nó hiện ra bật đang lưu trữ bên trong.

Trong đó, trơ trọi một cái hình ảnh như quyển sách màu nâu, kế bên có ghi chú tên gọi và một số thông tin.

Nhưng hắn không có lấy ra kiểm tra thử, chậm rãi mở mắt để thoát.

Đây cứ như là game vậy.

"Bân, lại đây!" Giọng nói trầm tính kéo hắn về với thực tại.

Lạc Tu đứng bên kia ngoắc ngoắc kêu Diêu Bân.

Bân ta thấy vậy chạy nhanh tới.

"Gì vậy?"

"Hoa tuyết, thường mọc nơi thiếu ánh sáng, lạnh khô." Lạc Tu ra vẻ thông thái.

Hoa tuyết, sở dĩ có cái tên này là vì toàn thân đến cánh hoa trắng xoá một mảng. Có sở thích mọc nơi lạnh cực lạnh, về sau khí hậu thay đổi dần dần bị tuyệt chủng không còn thấy xuất hiện, sổ sách chẳng hề lưu lại được nữa.

"Nếu cách hướng đông càng gần, chúng ta sẽ thấy rất nhiều thứ, như: nấm đen, trái vàng dài...rất nhiều." Lạc Tu lần đầu tiên nói nhiều như vậy.

Trợn mắt kinh ngạc. "Làm sao anh biết!"

"Lần đó buổi tối trước hôm bị thú dữ tấn công tôi có kể, cậu không nghe sao?"

Lần trước?

Hình như lờ mờ có nghe qua...

Đâu thể nói tôi không nghe vì bị mất tập trung lo đánh giá nhan sắc của anh, nhỉ?

Cười ha ha gãi đầu, dạo này không gội đầu chí lại sinh ra rồi.

Dừng chân giây lát, hai người di chuyển tiếp tục trên đường.

Càng đi con đường càng hẹp lại.

"Phía trước hình như đã cùng đường, tìm cách thoát thôi." Hắn kéo tay Lạc Tu.

Hai mép song song cao ngất ngưỡng, trèo lên không biết mất bao lâu, có khi đang trèo trượt tay té chết cũng nên.

Lửa của Lạc Tu cũng không nâng họ lên cao được.

Diêu Bân tự dưng nhớ hồi đó, hắn có xem một bộ phim hoạt hình nói về cây thần.

Cây thần cao thật cao, đâm xuyên bầu trời, leo mãi không hết.

Nếu như cũng có một cây như vậy...

"Ý tưởng không tồi." Lão Điệp lần dầu khen một câu.

"Cảm ơn, nhưng tôi chỉ tạo ra được mỗi cỏ." Tiếc hận nói.

"Một cọng cỏ không được thì nhiều cọng cỏ, Thử đi!!" Lão hối thúc.

Diêu Bân có hơi không chắc chắn, quay sang hỏi ý Lạc Tu. "Lạc Tu, tôi thử khiến cho cỏ mọc thử xem?"

Lạc Tu tròn mắt chăm chú nhìn người ta, hơi gật đầu.

***

"Không được." Cu cụ ỉu xìu nhìn đám cỏ ngắn ngủn bện chặt lại thành một cục.

Như vậy đừng nói đến leo lên trên kia, gúp hắn cao bằng Lạc Tu còn chưa xong.

Lạc Tu trầm ngâm một hồi, tiến lại vách đá như có điều suy nghĩ.

Diêu Bân sáp lại gần nhìn theo.

Càng nhìn, đầu não bắt đầu liên tưởng đến cái gì đó...

Chợt hắn reo lên, cả thân thể nhào đến ôm chặt cơ thể căng cứng tràn sức sống của người đàn ông.

"Tôi biết rồi, Tu nhà anh vừa giúp tôi đó!!!"

Lạc Tu đứng hình, cơ thể vừa tiếp xúc với Bân bắt đầu rạo rực.

Mặc kệ người đàn ông có phản ứng khác thường, hắn đưa tay chạn lên vách đất đá.

Cỏ xanh lại mọc lên, rễ bám chặt thân vách.

Chúng thay phiên phá đất ló đầu ra, tự động bện chặt, níu kéo lấy nhau.

Rất nhanh liền biến thành một cái vòng săn chắt, khó phá hư.

"Lạc Tu, chúng ta có cách thoát rồi!!!"

Hết chương ba mươi.





[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 136 Tìm chủ đề
Chương ba mốt:

Khỉ leo cây.

TcVP1oe.jpg


* * *


[HIDE-THANKS][/HIDE-THANKS]​
[HIDE-THANKS]

Thật ra cách mà Diêu Bân nghĩ ra cũng không có gì lớn lao.

Hắn chỉ cần vận sức tạo ra mấy cái vòng cỏ bám chắc lên vách nứt, sau đó chỉ việc nắm chặt lấy rồi từ từ leo cao.

Có điều không như suy nghĩ và tưởng tượng của hắn, trèo lên như vậy cũng tốn rất nhiều sức. Mà Lạc Tu Và Diêu Bân thì chẳng còn đủ sức nữa rồi.

Dựa vào đống cỏ cùng nước tuyết, thể lực chẳng đủ để leo lên tới trên kia.

Thở nặng nề, hắn buông thỏng cơ thể ngồi bẹp xuống đất. Kích phát cỏ mọc tốn rất nhiều năng lượng, cả ngày cũng chỉ tạo được ba vòng cỏ.

"Không được rồi, nếu cứ như vậy chúng ta cả đời này cũng thoát không được." Hắn mệt mỏi.

Lạc Tu đi qua đi lại, đôi lúc lại ngước cổ nhìn lên cao.

Bỗng dưng hắn ta nói. "Chúng ta chỉ đi một hướng."

"Hở? Anh nói gì cơ?" Ai đó chưa kịp tiêu hoá được, dài giọng hỏi lại.

"Chúng ta từ lúc rơi xuống, chỉ đi có một hướng duy nhất." Lạc Tu đinh ninh nói.

"Đúng a, ở đây cũng chỉ có một lối để đi..." nói đến đây, Diêu Bân như đã ngộ nhận ra thứ gì đó. "Không phải chứ...tôi dù sao cũng tạo ra được ba cái vòng rồi!"

Bây giờ quay đầu trở về cũng rất mệt nha!!!

"Bỏ!" Dứt khoát phun ra một chữ, Lạc Tu tiêu soái kéo lấy tay Diêu Bân đứng dậy.

Diêu Bân khóc không ra nước mắt, biết trước như vậy hắn đã không hì hục tốn công tốn sức tạo vòng cỏ rồi a.

Từ đầu bên đây vòng ra đầu bên kia...

Có khi nào lao lực quá ngủm củ tỏi luôn không, trời ạ!

Hai người đích thị là chỉ đi về một hướng, nơi họ rơi xuống là ngay khúc giữa của cái vực được tạo ra từ vết nứt.

Khi đi, quả thật chỉ chọn một hướng duy nhất, thật là vẫn tồn tại lối đi thứ hai.

"Nhưng lỡ đâu lối kia cũng giống như lối này thì sao đây?" Nói rồi tiếc nuối quay đầu nhìn ba chiếc vòng cỏ trơ trọi đằng kia.

"Chúng ta không nên bỏ qua bất kỳ một hi vọng nào còn sót lại!" Lạc Tu cường tráng nắm tay Diêu Bân nhanh chóng kéo đi.

Thế là Diêu Bân hoa hoa lệ lệ tiếp tục chuỗi dài thời gian và công sức để đi hướng ngược lại.

Họ băng băng qua con đường đã từng chạm chân tới.

Hoa tuyết vẫn ở chỗ cũ, lắc lư nhịp nhàng toàn thân như đang nói lời xin chào.

Không biết trải qua bao lâu, hai người trở về nơi bắt đầu.

***

Những dấu vết còn sót lại đã không biết bị che lấp dưới tuyết ở nơi nào. Hình cầu bằng cây hoa vẫn nằm yên đó, chính giữa hình cầu lớn bị đục thành một lỗ lớn như đã có thứ gì phá kén đi ra.

Khi đi ngang, Diêu Bân trong lòng dâng lên loạt cảm xúc may mắn.

Ngẫm lại mới thấy mắc cười, khóc bù lu bù loa như vậy...

Lo chìm đắm một mình trong thế giới của mình, Diêu Bân vô tình bỏ qua nét biểu cảm phức tạp trên mặt người đàn ông bên cạnh.

Tay lớn không kiềm được nắm chặt tay nhỏ, mau mau rời xa nơi đó một chút.

Chết một lần, mới cảm thấy trân trọng cuộc sống hơn.

***

Chẳng biết hiện tại đã là lúc nào, hai bóng hình cao thấp lắc lư đi mãi.

Hết bao nhiêu là khoảnh khắc vào sinh ra tử, sẽ có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào. Nếu ông trời đã ban cho mình một cơ hội nữa, ắt hẳn sẽ có ẩn ý trong đó.

Thú thật, từ cái hôm ấy, Lạc Tu cuối cùng đã muốn nhận định cái người nắm trong tay này. Hắn Ta quyết không buông tha cho người này một lần nào nữa!

Chính ngươi tự gieo thân vào miệng cọp, đừng có hối hận!!!

"Bân trong miệng cọp" đâu có biết bản thân từ nay về sau không còn đường thoát ra tại miệng "Tu cọp tham ăn"!!!

Ngay lúc này hắn vẫn đang cố bước đi thật nhanh để tìm đường sống. Nhưng chuyện đi thật nhanh tới đích cũng đâu phải là ngày một ngày hai!!!

Tốn không biết bao nhiêu thời gian, hai người cuối cùng cũng tìm thấy được một sợi dây thoát hiểm duy nhất.

***

Phía cuối cùng của lối đi ấy, xuất hiện một cái cây rất cao...

Một cái cây cao kỳ lạ, toàn thân bám gần hết một nửa lên vách đá, rễ thô sơ cắm trong đất.

Cái cây cao ấy không đâm thẳng lên phía trên cùng của vách đá mà toàn thân đồ sộ của nó bị quẹo sang một bên nửa chừng rồi mất hút.

"Rất kỳ lạ." Lão Điệp trầm ngâm nói.

Ngỡ đâu tất cả chỉ là niềm hy vọng xa vời, nào hay nó lại xảy ra thật sự.

"Chúng ta trèo lên thôi." Lạc Tu quay đầu nói.

Diêu Bân giờ phút này đang thất thần lại bị đánh thức bởi lời nói trầm ấm.

Đôi mắt sắc như dao xoay tròn, chớp chớp, lộ vẻ rung động.

Khoảnh khắc nhìn thấy cây kia, cả đầu óc và trái tim lâm vào trạng thái bất thường ngay lập tức.

Tim rung động cứ đập thình thịch từng nhịp, tràn đầy cảm xúc...hoài niệm?

Vì sao lại hoài niệm?

Đây là lần đầu hắn bắt ngặp cơ mà!

"Bân, tôi có nghi ngờ." Lạc Tu vẻ mặt cổ quái đưa tay chạm vào thân cây. "Cây này lẽ nào chính là "cây cao thật cao" trong lời kể của Lạc Ngân và cụ già?"

Diêu Bân hồi hộp cũng muốn chạm vào thân cây, hắn đi nhanh tiến tới, như có ai đó thúc đẩy hắn chạm vào.

Bàn tay nhẹ nhàng mà nâng niu đặt lên thân cây, cái cây không biết là do gió hay tự động, tán lá phủ xung quanh lay chuyển xào xạc đầy hân hoan.

Cảm giác này hẳn là vui mừng khi được gặp lại một người bạn cũ.

Bất giác Diêu Bân thốt ra một câu. "Cái cây cười với tôi."

Chiếc lá non mọc sai chỗ tại thân cổ thụ, vươn nhẹ đầu lá, lướt ngang mu bàn tay hắn như muốn nói "xin chào".

Lạc Tu nắm ngón tay người thiếu niên kéo nhẹ hỏi ý.

Diêu Bân bị cái kéo nhẹ làm cho bất đắc dĩ, hắn gật đầu.

"Đi thôi." Dừng lại một chút rồi mỉm cười một cái. "Trèo lên thôi."

***

"Tiểu Bân, có một chuyện rất lạ."

Nghe Lão Điệp nói thế, đôi mày Diêu Bân hơi nhíu lại. "Lạ chuyện gì?"

"...thôi, ta chỉ suy đoán, trèo tiếp đi."

"Đồ xấu tính! Úp úp mở mở!!!"

Diêu Bân nghề nghiệp là một người nông dân, hắn đi lúa rất giỏi cũng chăn trâu rất tốt.

Phải kể đến tài năng thiên bẩm thứ ba của Bân nhà ta.

Từ hồi ba tuổi đã trèo đến nửa cây dừa, năm tuổi lên tận ngọn dừa!!!

Đến giờ cũng hơn ba mươi tuổi, tài năng ấy cũng không bị hình dáng nhỏ nhắn cản trở làm cho mai mọt!

Lạc Tu nhìn mà khâm phục hình bóng đang trèo cây thoăn thoắt y như con khỉ nhỏ láu cá, chuyên nghiệp tận dụng tất tần tật bốn cái chi của mình.

Hắn ta cảm thán, đây là tài năng được hé lộ của Tư Tế nhà mình chăng?

Thật tuyệt!

***

Cây rất lớn, hai đấng mày râu cùng trèo song song cũng không có chuyện gì gọi là chật chội.

Càng lên cao nhiệt độ càng tăng, cứ như vậy, không khí lạnh đến cứng người nhờ gió thổi hiu hiu từ từ khiến hai người đàn ông phải dừng lại nghỉ mệt một chút.

Họ nắm chặt nhánh cây, "phốc" một tiếng đã hoàn toàn ngồi chễm chệ trên cành cây cứng cáp nhô ra.

Ngồi gần nhau, cảm nhận hơi ấm của cơ thể.

Việc tạo cỏ hay rau dại trên thân cây để ăn cũng khônng được, nước tuyết cũng không có để uống. Xem ra chỉ đành ngồi nghỉ mệt sương sương thôi.

"Leo đến trên kia kìa." Diêu Bân chỉ ngón tay vào cái nơi mà thân cây mất hút nửa chừng.

"Ừ!" Lạc Tu đáp một tiếng xong im lặng.

Dẫu sao cuộc hành trình đầy gian khổ của họ sắp khép tại đây.

Hết chương ba mốt.

***

P/s: chương sau là hết bần cùng rồi ha ha ha!! Nay đăng trước mai khỏi đăng:>

[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 136 Tìm chủ đề
Chương ba hai:

"Tôi tin em."

9PxiDFt.jpg


* * *

[HIDE-THANKS][/HIDE-THANKS] [HIDE-THANKS][/hide-thanks]
[HIDE-THANKS]

Dẫu sao cuộc hành trình đầy gian khổ của bọn họ sắp khép lại tại đây...

Diêu Bân đối với những lời này, chỉ muốn giơ tay hỏi: "Khép lại và mở sang trang sách mới ư? Tại sao tôi cảm thấy như nó chẳng những khép lại mà còn lật sang trang kế của đầy rẫy những thứ quái dị, nhỉ? Điêu!"

Lạc Tu đối với những lời phía trên cùng, chỉ muốn giơ tay hỏi một câu: "Tôi vẫn còn phải ăn cỏ sao?"

À ha ha...

Được rồi...

Cụ thể điều quái dị là gì, chúng ta hãy tiếp tục theo dõi để biết thêm chi tiết!

***

Suốt quãng thời gian trèo cây cao.

Đôi khi cảm thấy không ổn thì hai người cùng dừng lại lấy sức, các nhánh cây vô số cũng tiện cho việc ngồi nghỉ mệt.

"Xê mờ nờ, sao tôi thấy càng nghỉ càng mệt nhỉ? Anh có thấy thế không, Lạc Tu?" Con khỉ Bân lau lau mồ hôi trên trán.

Lạc Tu cũng phủi lớp mồ hôi đã bị gió lạnh hong khô.

Kỳ thật, hai hôm nay họ đã cố gắng ra sức để trèo cây, trong người vốn đã tiêu tùng hết nguồn năng lượng thể chất lẫn năng lượng từ cơ thể còn sót lại, vốn không còn chất dinh dưỡng nào tiếp sức điều khiển cơ thể nữa. Bây giờ có vận hết sức để trèo nhanh đi cỡ nào, Thể năng và sức lực cũng không còn đủ dùng mà hoàn thành hết chặng đường lên cao dài đằng đẵng như thế này.

Bân nhà ta cảm thấy bản thân mình như một cục pin, là một cục pin già đã bị moi móc hết tất cả điện tích còn sót lại mỗi vỏ bọc rỗng tuếch.

"Nếu cành cây này có thể tự động đưa chúng ta lên cao thì tốt biết mấy nhỉ?" Hắn thơ thẩn lẩm bẩm.

Biết đây là một đòi hỏi kỳ lạ nhưng cũng không tự động được mà mơ ước một hồi. Cái thế giới này đối với hắn, có thể đưa con người ta trở về sau ngần ấy năm thế kỷ.

Có cái quái gì mà không thể xảy ra!!!

"Chúng ta tiếp tục!" Lạc Tu ôm cây ưỡn ngực ra vẻ đầy khí phách thế nhưng cơ thể cũng đến cực hạn rồi.

Không, mệt lắm!!!

"Ngươi có thể dùng năng lực sức mạnh hệ chữa trị của mình a!" Lão Điệp đúng lúc chạy ra quăng một cái rắm to đùng.

Diêu Bân gõ đầu một phát, hai tay làm thành tư thế búa đập bao, tiếng "à há" thốt ra như đã được khai sáng trí não.

"Ta đã phân tích ra được sức mạnh của mi, chữa trị các tổn thương bằng sức mạnh mộc. Có nghĩa là có khả năng hồi sức và chữa trị cho đồng đội, kiệt sức cũng là một loại tổn thương, nó tác động bên trong cơ thể vật chứa. Sức mạnh của ngươi có thể trực tiếp truyền thêm năng lượng cho vật cần truyền, theo một định lý như sau." Hít một hơi dài lại nói tiếp. "Trên thế giới chia thành năm loại sức mạnh siêu nhiên đến từ thiên nhiên và vạn vật đất trời. Con người, muôn thú, thực vật, sông, núi, không khí, tất cả mọi thứ được tạo ra hoặc có sẵn từ thiên nhiên đều mang trong mình một nguồn năng lượng để duy trì cơ thể sống và nuôi dưỡng cơ thể.

Chúng ta gọi nó chính là sức mạnh ngũ hành. Hoả, thuỷ, thổ, gió, lôi.

Từ rất lâu rồi, năm nguồn sức mạnh ấy duy trì và hình thành từ ba nguồn màu sắc cơ bản, chúng hoà trộn với nhau phân phối ra các màu:

Đỏ - hoả.

Xanh - thuỷ.

Nâu - thổ.

Xanh lá - mộc.

Điều kì lạ là, chỉ có bốn loại màu sắc tương ứng các các sức mạnh này. Bởi, gió không có màu, lôi cũng chỉ là nguồn sức mạnh thuộc về ánh sáng nên vốn cũng không thuộc về bất cứ loại màu nào. "

Nghe đến đây, Diêu Bân thật thắc mắc nhỏ giọng hỏi. "Chẳng phải năm nguồn sức mạnh tượng trưng cho năm vị thần sao? Hoả, thuỷ, mộc, gió, bóng đêm? Sao bây giờ lại thành ra mất bóng đêm thêm nhiều hơn một cái thiên lôi hử?"

Lão Điệp từ tốn nói. "Quả thật là thế, nhưng đằng sau nó là cả một câu chuyện dài và từ thời xa xưa, ngũ hành ẩn chứa năm sức mạnh khác ngũ hành hiện tại."

"Mi có biết, tại sao bóng đêm lại được liệt vào ngũ hành không?

Bóng đêm, tối đen mịt mù...nghĩ xem nó là loại màu gì?

Đen.

Vậy tại sao thế giới lại có màu đen?

Màu đen được tạo ra từ đâu?"

Lần này thì Diêu Bân đắc ý giơ một tay nói nhỏ. "Tôi biết a, nó chính là kết quả của sự pha trộn lẫn lộn từ các màu sắc tạo thành! Khi nhỏ từng chơi ngu, trộn nguyên một bộ màu lại ra một cục đen thui như..."

"Đúng vậy!" Lão Điệp cắt ngang lời nói của ai đó trước khi quá muộn. "Đấy chính là sự pha trộn màu sắc!!! Bóng tối có màu đen, không phải là vì nó xấu xí, đen tối, bẩn thiểu.

Mà là vì bóng tối chính là cội nguồn sức mạnh tổng hợp, có thể dung nạp năng lượng xung quanh nó!!!

Nuốt trọn mọi thứ, ngang ngược lỳ lợm.

Nói hoa mỹ là không kén ăn, trắng ra chính là ăn tạp!!!"

Diêu Bân bần thần nhìn người đàn ông nắm tay mình kéo, giúp mình trèo cây một tay.

"Nói vậy...bóng tối chính là bá chủ thế giới...rồi?" Hắn lắp bắp lên tiếng.

"Bóng tối, khi ta lần cuối chứng kiến người mang loại sức mạnh này a~ hắn đã xưng bá vương một thời, làm cho thần thiên đảo lộn, haizzz... ngũ hành từ đó, không còn lôi thần." Lão Điệp thở dài ngẫm lại.

"Kh...không phải chứ..." Diêu Bân như không thể tin nổi mà cà lăm.

"Không gì mà không? Bóng tối chính là mạnh như thế!!! Nhân loại dần dần sợ hãi sự mạnh mẽ của nó, bắt đầu cảnh giác...khiếp sợ, có biết vì sao nó chen được vào ngũ hành còn đá lôi thần ra ngoài không? Nó chính là ngang ngược bá đạo như thế, coi khinh lôi - đại diện cho sự trừng phạt và giận dữ của cả trời!!!" Lão Điệp lại bắt đầu huyên thuyên đủ thứ.

Tay Diêu Bân xiết chặt lấy bàn tay còn lại.

"Ý tôi là, có phải tôi gặp được thứ dữ hay không..." hắn ngẩng cổ, miệng nhếch lên thành một nụ cười méo mó, run rẩy.

Lạc Tu trèo phía cao hơn một bậc, thấy người bên dưới có biểu hiện khác lại, cúi đầu nhăn mi nhìn xuống.

Diêu Bân nuốt nước miếng cái "ực", đôi mắt long lanh mở lớn, không thể tin được nói.

"Bên cạnh tôi, hình như là cũng có một người như thế..."

***

"Được rồi, vì bây giờ sức mạnh của mi là hệ mộc. Cây cần nước, hít không khí. Đồng nghĩa với việc ngươi có thể thử hấp thu năng lượng tự do có trong không khí để chuyển hoá thành năng lượng của mình." Lão Điệp tận tình hướng dẫn.

"Tôi chỉ cần hít thở đúng không?" Bân nhà ta thay phiên dùng mũi miệng hít vào thở ra không khí.

Bây giờ hắn và Lạc Tu đang đứng trên cành cây thô to vững chãi.

Trên cao không khí nhiều, hít bao nhiêu cũng không sợ hết!!!

Chợt nhớ tới lời Lão Điệp, Diêu Bân nghĩ nghĩ liền đưa tay vỗ vỗ thắt lưng người ta.

"Lạc Tu cũng hít đi!!!" Nói xong tự mình hì hục hít lấy hít để không khí.

Lạc Tu chẳng hiểu vì sao người thiếu niên của mình lại vui vẻ hít không khí như thế, nhưng hắn ta cũng không nghi ngờ gì nhiều, bắt chuớc hít thật nhiều theo.

Họ hít lâu thật lâu, cho đến khi bụng của cả hai đều căng tròn no đủ.

"Ợ, hít no luôn!" Diêu Bân xoa bụng, phổi hoạt động liên tục muốn liệt luôn.

Lạc Tu hình như là hít nhiều hơi khí quá hay sao mà nét mặt mệt mỏi hình như cũng được phai bớt.

"Vừa rồi là hít đủ rồi, tới lúc tiêu hoá và chuyển hoá năng lượng thuộc về vật chủ. Mau nhắm mắt tận hưởng, cách chuyển hoá là điều vạn sự tự thông, cơ thể sẽ tự đều tiết. "

Trong không khí thật là cũng có năng lượng, có điều số lượng rất ít. Một chút như thế chẳng thấm vào đâu, nhưng dù chỉ có một chút cũng đã tốt lắm rồi.

"Lạc Tu, khi thật sự không còn vất vả nữa, có thời gian tôi chắc chắn sẽ thành thật giải thích lại sau, được không?"

Lạc Tu hơi gật đầu, hắn ta đưa tay chạm lên đầu tóc khô sơ như rơm như rạ thuộc về Thiếu niên nọ, nhẹ nhàng vuốt vuốt.

"Tôi tin em." Hắn ta hơi mỉm cười.

Tôi tin em, em cứ làm những gì em thích. Lạc Tu âm thầm bổ sung thêm trong đầu.

Diêu Bân không hiểu sao trong lòng lại mềm mại lạ thường, cảm giác được người khác tin tưởng ra sao?

Hắn nghĩ, câu trả lời đã xuất hiện.

Người đàn ông tên Lạc Tu này...thiệt là.

Hết chương ba hai.

***
P/s: động tác búa đập bao, có ai không hiểu không?

Hai người đổi cách xưng hô rồi:3
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 136 Tìm chủ đề
Chương ba ba:

Chỉ có thể là tôi với em!

701pSx2.jpg


P/s: Đừng quên cho mình vài ngôi sao nếu hợp khẩu vị nhé :3


(Phía trên có để mấy ngôi sao á bấm bấm vào là được)

* * *

[HIDE-THANKS]
"Tới rồi." Không biết là ai thất thần cất tiếng trước hoặc cũng có thể là cả hai cùng thốt lên, tóm lại bọn họ cuối cùng cũng leo lên được nơi cao nhất của cây.

"Đó là?" Diêu Bân nghi hoặc.

"Phong ấn." Lạc Tu nặng nề đáp lời.

Không biết nên diễn tả sao, nhưng xem ra nó chính là một cái cửa hang bị cây cối lấp đầy.

Như là muốn giấu kín đi thứ bên trong.

"Chúng ta vào được không?" Diêu Bân lo lắng nhìn một mảng xanh um tùm phủ dày đặc không có kẽ hở để chui vào.

Không những thế, trên mấy thân cây quấn quanh lộn xộn với nhau còn mơ hồ hiện lên những chiếc gai sắc nhọn, ở đỉnh đầu mỗi gai còn ẩn hiện chất màu đen đen khả nghi.

Lão Điệp nhanh chóng đưa ra kết luận: "Những chiếc gai đó có chứa kịch độc, gây đau đớn đến não, đụng vào là căng."

"Ầy, tốn sức leo đến tận đây rồi lý nào lại chùi đít một cái cam chịu đi về?" Con mắt ai đó mở to tròn lộ vẻ: không đời nào!

"Phong ấn xem ra còn chứa năng lượng." Lạc Tu và Lão Điệp đồng thời lên tiếng.

Diêu Bân nghe thế khâm phục một tiếng: "Uầy, anh nhận biết được à? Không hổ danh là Lạc Tu."

Lạc Tu cũng không vì một chút lời khen này mà mất giá, hắn ta điềm nhiên đáp:
"Tôi nghĩ rằng ai có sức mạnh cũng đều cảm nhận được điều này, dù không thấy nhưng vẫn có thể nhận thấy toàn thân mấy cái cây này đang toát lên luồng sức mạnh có màu xanh của lá."

"Vậy người phong ấn nơi này có phải cũng có sức mạnh mộc? Có khi nào tự tôi cũng giải được phong ấn này không?"

"Sức mạnh của ngươi chỉ mới trồng được cỏ." Lão Điệp trong đầu giúp hắn cân nhắc lại một phen.

"Bên kia có hoa." Lạc Tu bước đến bên phải, khom lưng nhìn bông hoa.

Bông hoa này đặc biệt chói mắt, nó có màu vàng óng ánh như lông gà con, thỉnh thoảng còn lắc lư theo gió.

Lạc Tu vươn tay khẽ chạm lên bông hoa, chẳng có gì xảy ra.

"Bân, lại đây chạm thử đi." Hắn ta vẫy tay kêu.

Diêu Bân cũng nghe lời khom người làm theo. Ngón tay vừa vươn ra chạm vào cách hoa liền có biến cố xảy ra.

Bông vàng lắc lư mấy nhịp sau đó đứng im với tư thế thẳng đuột, phong ấn vậy mà được giải ngay tức khắc.

"Tôi từng nghe qua, phong ấn dùng để giam giữ cũng là để cất giấu thứ gì đó. Chìa khoá duy nhất để mở ra ấn chỉ có người phong ấn hay kẻ được người phong ấn chỉ định." Lạc Tu giải thích tiếp. "Lúc trước tôi phát hiện cây cao đó giống như là rất thân thiết với em, nên tôi đoán em cũng có khả năng mở phong ấn ra."

Diêu Bân nghe giải thích cũng chỉ "ồ" một tiếng, lát sau chợt nghĩa ra cái gì đột nhiên luống cuống giải thích. "Không phải tôi tạo ra cái phong ấn đâu a, tôi hoàn toàn không biết."

"Không nói em là người tạo ra mà." Hắn ta bất đắc dĩ mỉm cười.

Vậy là cửa hang đã mở ra một cách nhanh chóng.

Họ song song tiến thẳng vào hang, bên trong hang động lúc này tối om mù mịt, phong ấn đã được giải nên cửa hang động lúc bấy giờ lọt vào được một khoảng không ánh sáng đủ để có thể làm vơi đi sự mờ mịt bất tận, tạo ra luồng ánh sáng mờ mờ cho hang động.

Rất nhanh khi bọn họ đã đặt chân vào hết cái động, phía sau bỗng nhiên vươn ra hàng ngàn cành cây cứng cáp bao phủ và lấp kín lối đi duy nhất.

Quả nhiên khi đã bị lấp kín, nơi này hoàn toàn không lọt vào được một chút ánh sáng nào, đứng trong hang giơ tay cũng chẳng thấy được năm ngón.

Trong bóng tối, Lạc Tu vươn tay làm một hành động nhỏ, cả hang động liền được chiếu sáng.

Thứ ánh sáng tím tím ấy thật huyền ảo, giống như trong này có gắn một cái đèn ngủ màu tím ấy.

Có ánh sáng, mọi thứ trong hang đều được họ nhìn qua một lần.

"Kia là đại bàng?" Diêu Bân xoa tay tiến lại để nhìn rõ hơn.

Thứ cao to sừng sững chắn ngang giữa hang là một bức tượng điêu khắc.

Hình ảnh điêu khắc vẫn còn mới toanh, có lẽ là vì được cất giữ khá kỹ nên toàn thân bức tượng không bị hư hao gì.

Lạc Tu cẩn thận quan sát bức tượng. "Là đại bàng trắng." Hắn đinh ninh nói.

Bân nhà ta thật khâm phục người đàn ông với sự hiểu biết rộng rãi này nha.

"Sao anh biết hay thế! Tôi nhìn nó từ trên xuống dưới đâu có phân biệt được nào trắng nào đen đâu?"

"Chỗ này." Lạc Tu gõ gõ cái chân chim bên dưới thân hình uy hùng của con đại bàng đang giang lớn đôi cánh như muốn bay đi đế chân trời xa.

"Đại bàng trắng được nhận biết với lớp lông trắng, hơn nữa kích cỡ hai chi có chút khác loài đại bàng bình thường rất nhiều. Đại bàng trắng có chân dưới khá nhọn và thon, nhưng uy lực bắt mồi lại rất xuất sắc."

"Anh nhìn ra được sao? Thật là good good!!!"

Lạc Tu bỗng dưngghe thấy những từ ngữ là liền quay đầu hỏi. "Gút gút là cái gì?"

Diêu Bân hơi gãi đầu, lúng túng giải thích. "Good là từ chỉ khen ngợi đó!"

Lạc Tu âm thầm đem từ này ghi nhớ vào đầu.

"Nhưng tại sao nơi này lại có tượng đại bàng? Nó có nghĩa gì sao?"

Trong đầu tựa như có tiếng thở dài thườn thượt, Lão Điệp nghe như thật hoài niệm đáp: "Không ngờ được lại bắt gặp hình dáng này một lần nữa, nghĩ mới thấy thật đáng tiếc làm sao!"

"Có ý gì?"

"Đại bàng trắng, biểu tượng của một thế lực từng rất giàu mạnh, khi xưa cùng truyền nhân cũ đồng hành từng nghe qua nhiều lần. Chỉ tiếc lửa nào cũng lụi, phong nào cũng tan." Song lão bồi thêm: "Giờ lại được cất giấu ở đây."

"Thế lực đó tên gì?" Diêu Bân ngây ngốc hỏi.

Lão Điệp chần chừ một hồi cũng chịu nói ra cái tên.

Nghe xong một câu chuyện xưa, niềm tin của Diêu Bân bỗng nhiên lại lùi xuống một nấc. Hắn đem chuyện kể lại cho người đàn ông bên cạnh, sau cùng cắn môi than dài.

"Tôi không chắc, Lạc Tu...tôi không chắc việc lôi kéo anh rời khỏi Tháp Nhĩ là đúng hay sai." Tay hắn cuộn thành nắm đấm.

Lạc Tu nhìn người nọ, lòng lại có chút buồn cười.

"Chúng ta đi xa đến thế, em còn hỏi là đúng hay sai không hử, Bân?"

Diêu Bân ngước đôi mắt sắc bén giống như nghi ngờ, khẽ lắc đầu. "Lúc bắt đầu, tôi từng thề sẽ đem lại những lợi ích cho anh, nhưng bây giờ nhìn lại...tôi chẳng làm được gì. Chuyện bức tượng, tôi tự dưng cảm thấy sợ và nghi ngờ bản thân mình làm cách nào có thể gánh vác cả bộ lạc như vậy. Tôi vốn chẳng giỏi cái gì, cũng chỉ có cái danh tự xưng Tư Tế này thôi..."

Lạc Tu mím môi, đôi mắt có hơi lập loè trong đêm. Hắn ta nắm chặt tay người thiếu niên, lực siết vừa đủ.

"Chỉ có thể là em."

"Sao cơ?" Diêu Bân có hơi ngơ ngác.

"Tôi nói, tôi sẽ là thủ lĩnh, mà Tư Tế của tôi chỉ có em!" Lạc Tu trầm giọng, nói thật kiên quyết.

Một câu nói khiến tim ai đó y như cái chuông "leng keng" bị đánh cho rung động.

Diêu Bân đã từng nghĩ, Lạc Tu chắc hẳn không thấy vui khi hắn có cái danh Tư Tế. Người đàn ông này có đang nói thật không?

Khi còn ở Tháp Nhĩ, Diêu Bân hầu như không cảm thấy an tâm.

Tối ngủ thật chẳng yên, ác mộng dồn dập ghê gớm. Hắn luôn mơ thấy những chuyện vừa xảy ra vốn chỉ là mộng hoang đường, để rồi khi tỉnh giấc mới phát hiện đâu mới là thật.

Hắn đi đến một nơi xa lạ rồi gặp những con người xa lạ.

Lúc ấy, thậm chí hắn đã từng khóc. Khóc vì mệt mỏi, khóc vì nhớ nhà và khóc vì bị người xa lạ bắt nạt cùng tổn thương.

Cảm giác lạc lõng ấy khiến con người cảm thấy rất đau lòng và yếu ớt.

Bản thân khi nọ đã từng đặt ra câu hỏi: "dựa vào đâu mà các người đối xử như thế với tôi" hay "mắc gì tôi phải ở đây?"

Cho đến khi gặp Mộc Tùng, cho đến khi gặp mọi người trong nhóm.

Cũng có thể là khi Lạc Tu thay đổi cách đối xử với hắn, hắn lại muốn khóc.

Là tủi thân, chắc vậy...

Chẳng lẽ là cần được dỗ dành nhỉ?

Bà ngoại nói trên đời này ai cũng có vận mệnh.

Vì vậy khi nọ hắn đã nghĩ: "a, đây là vận mệnh của mình."

Thản nhiên chấp nhận.

"Nếu một ngày nào đó, chúng ta sẽ rơi vào kết cục này thì sao?" Diêu Bân ngước đầu hỏi.

Lạc Tu mỉm cười nhe răng thật tự tin: "Sẽ không!"

Không ai đoán trước được chuyện gì sẽ xảy ra sau này.

Nếu đây là kết cục cuối cùng của sự hùng mạnh, v
ậy thì cứ tự nhiên nghênh đón thôi!

Nếu đánh bại nó, ha ha ha...

Tôi với em cứ tự nhiên làm người cầm đầu thế giới này đi!!!

Hết chương ba ba.

***
[/HIDE-THANKS]
 
Last edited by a moderator:

Những người đang xem chủ đề này

Back