Bạn được Alice in Wonderland mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.

Thư Giãn

The Very Important Personal
119 ❤︎ Bài viết: 90 Tìm chủ đề
9755 23
Kiếm tiền
Thư Giãn đã kiếm được 97550 đ

Ý nghĩa của giấc mơ​


Mơ hay giấc mơ là những trải nghiệm, ảo tưởng trong trí óc khi ngủ. Hiện tượng mơ không chỉ xảy ra với con người mà cũng có thể xảy ra ở các động vật có vú và một số loài chim. Tuy nhiên khi nói đến giấc mơ chúng ta thường chỉ đề cập đến hiện tượng này ở con người. Các sự việc trong giấc mơ thường không thể xảy ra được hoặc không giống với thực tế, nằm ngoài sự điều khiển của người mơ. Ngoại trừ trường hợp giấc mơ sáng suốt, trong đó người nằm mơ nhận ra rằng họ đang nằm mơ, đôi khi có thể làm thay đổi thực tại giấc mơ của họ, còn lại đa số chúng ta đều không thể nhận thức được rằng chúng ta đang mơ và chúng ta sống trong giấc mơ đó y như trong 1 thế giới khác.

Con người thường mơ một đến hai giờ và có thể có bốn đến bảy giấc mơ mỗi đêm. Mọi người đều mơ nhưng chỉ một số người nhớ được giấc mơ của họ, những người nằm mơ có thể trải qua những cảm xúc mãnh liệt khi đang mơ, và điều này có thể tạo cảm hứng cho âm nhạc. Giấc mơ của chúng ta thường bao gồm tất cả các tri giác. Chúng ta mơ về các hình ảnh, các âm thanh, các màu sắc, mùi vị, các đồ vật, mọi thứ mà chúng ta có thể cảm nhận. Thỉnh thoảng chúng ta lặp đi lặp lại cùng một giấc mơ. Có giấc mơ thì tươi đẹp, vui vẻ nhưng cũng có những giấc mơ khủng khiếp hoặc rất khó chịu thường được đề cập đến như là các ác mộng.

Mặc dù hiện nay, những bí ẩn của giấc mơ vẫn chưa được giải đáp hoàn toàn nhưng các chuyên gia nghiên cứu cho rằng những hình ảnh xuất hiện trong giấc ngủ phản ánh mong muốn và trải nghiệm thực tế của chúng ta. Có những giấc mơ mang đến điều tốt lành nhưng cũng có giấc mơ là điềm báo của những điều xấu có thể xảy ra trong tương lai.

OG44f32.jpg


Việc mơ cùng một giấc mơ lặp lại 2, 3 lần thường khiến nhiều người tò mò, vì nó mang cảm giác như có "điềm báo" hoặc một thông điệp nào đó dành riêng cho mình. Dưới đây là lý giải cho hiện tượng theo cả góc nhìn tâm linh & tâm lý học đó:

1. Theo góc nhìn tâm linh​


Cần đăng nhập và nhấn Thích để xem đoạn này

2. Theo góc nhìn tâm lý học​


Cần đăng nhập và nhấn Thích để xem đoạn này

Tổng kết:

Nếu tin vào tâm linh, có thể xem đó là điềm báo, sự nhắc nhở. Nếu theo khoa học, đó là dấu hiệu bạn đang có một mối bận tâm sâu sắc và tiềm thức đang phản chiếu nó nhiều lần.

Ps:

Bạn đã bao giờ mơ 1 giấc mơ nào khiến cho bạn ấn tượng và bạn cảm thấy nó rất kỳ lạ chưa?

Hãy kể cho mọi người cùng nghe nhé Bạn
 
Last edited by a moderator:
3 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Hôm qua tôi có một giấc mơ: Thần chết lung lay tà áo choàng màu đen, ngài đã đến bên cạnh tôi, với lưỡi hái màu bạc thật sắc bén, sáng choang kề lên cổ tôi, ngài nói, tiếng nói vang vào ốc, run rinh từng thớ thịt, len lỏi trên từng mạch máu, khiến tôi phải vận sức vào đôi tay, bấu chặt vào ngực để trái tim ko bị tiếng nói ấy làm vỡ tung:

- Ngày mai ta sẽ đến lấy mạng ngươi! Nghe tiếng gõ cửa hãy mở ra, cái chết sẽ đến nhẹ nhàng thôi!

Giấc mơ làm tôi rùng mình tỉnh dậy, vừa lúc bình minh đang níu ông mặt trời hãy còn ngái ngủ sau rặng cây, tôi lật đật đóng hết các lối vào, cửa sổ, bật hết đèn, ánh sáng sẽ xua tan bóng đêm! Sau khi đã an tâm, tôi leo vội lên giường, dùng chăn đắp kín thân thể, nhưng trái tim hãy còn đang đập! Có khi đó chỉ là nỗi sợ mơ hồ. Tôi tự trấn an mình rằng đó chỉ là một giấc mơ. Sẽ chẳng có sự kỳ lạ nào diễn ra giữa lòng thành phố, việc xem quá nhiều phim ảnh vào buổi tối có lẽ đã làm ảnh hưởng phần nào lên dây thần kinh cảm xúc của tôi chăng?

Dư âm của giấc mơ vẫn còn phảng phất, cái cảm giác lạnh lẽo sờ soạng khắp da thịt làm tôi giật mình từng cơn, bên ngoài rộn ràng nhịp sống quen thuộc, mặt trời hẳn đã lên cao rồi! Trái tim cũng dần đều đặn từng tiếng đập nhẹ nhàng, hơi thở tan ra, và không khí cũng tràn vào đầy hai lá phổi, tôi thấy bình tâm và gần như lấy lại trạng thái năng động cho một ngày mới, thoải mái tháo chăn và vươn vai, nhón đôi chân lướt vội xuống sàn nhà, thì bất chợt nghe tiếng gõ cửa:

- cốc.. Cốc.. Cốc..

- Ai.. - tôi hớn hở dợm bước chân, miệng lên tiếng hỏi lớn nhưng rồi chân chùn lại, mặt tái đi

"Ngày mai ta sẽ tới lấy mạng ngươi. Nghe tiếng gõ cửa hãy mở ra! Cái chết sẽ đến nhẹ nhàng thôi"

"tiếng gõ cửa"

- Cốc.. Cốc.. Cốc

Tiếng gõ cửa dồn dập, ép trái tim tôi chạy theo, gấp gáp, tôi nhớ rõ mình đang sống trong một khu chung cư không tồi tàn, mặc dù ko phải khu sang trọng bậc nhất, và người ta dư biết thế giới này đã tân tiến đến mức nào, nên tất nhiên mỗi phòng chung cư đều có lắp chuông, nghĩ đến đây mồ hôi tôi bắt đầu rịn ra, và trong số những người tôi biết, người thân bạn bè, người yêu không ai, chưa từng có ai có thói quen gõ cửa cả! Lúc này chân tôi bủn rủn, không biết lúc nào tôi lại ngồi trên giường, với tấm chăn ướt đẫm mồ hôi.

- Cộc.. Cộc.. Cộc

Không gian tĩnh lặng như tờ, chỉ có tiếng gõ cửa thưa dần.. Thưa dần.. Rồi mất hẳn..

* * *

Căn phòng giờ đây trở nên âm u, ngột ngạt, và một chút nặng nề, tôi như chú dê con nhỏ bé, khi mẹ vắng nhà, phải chống chọi lại nanh vuốt của lão sói già, nhưng sói còn có thực thể, là sinh vật hữu hình, còn có thể đấu tranh, còn có thể chống lại, còn có khả năng sinh tồn. Nhưng ngài là thần chết đầy quyền năng, sinh mạng bé nhỏ của tôi nằm trong tay ngài. Trong giấc ngủ sao ko đưa tôi đi? Hay ngài thích làm cho nhân loại run sợ, nhận ra rằng bản thân luôn khao khát, khao khát được sống?

- Cốc.. Cốc.. Cốc..

Tiếng gõ cửa lại vang lên, nhát gừng, ngắt quãng, không như tiếng gõ cửa lúc nãy

- Reng..

Sau đó là một hồi chuông rất dài, inh ỏi, nếu là ngày thường tôi đã lao ra chửi vào mặt tên nào nghịch phá, giờ mọi người cũng đi làm hết cả, nên hiển nhiên chẳng ai phiền trách gì! Nỗi sợ làm tôi im lặng lúc lâu! Hóng tai lên nghe bên ngoài có tiếng lách cách, ai đó đang cố gắng mở khóa cửa nhà tôi, tôi nhẹ nhàng ra khỏi giường, rồi nấp xuống gầm giường, sau khi với tay tắt hêt điện đóm, căn phòng tối tăm! Rồi tôi khéo léo co mình sau hàng tá thùng giấy, một chỗ ẩn nấp lý tưởng!

Vài phút sau, tiếng cửa chính mở ra, giọng một tên thều thào:

- Mày liều thế, không khóa ngoài, lỡ có người đang ngủ thì sao!

- Khu này tao để ý kỹ rồi! Cả dãy này đi làm hết, nhà này chỉ có một người ở, chắc đoảng quá nên quên khóa! Tao làm inh ỏi đến người chết cũng phải mò dậy! Yên tâm đi! Xem có gì đáng giá ko? - nói đoạn tên này đóng sập cửa và ko quên ấn chốt lại.

Tôi nín thở! "Ăn trộm", trong tầm mắt, tôi có thể thấy hai đôi chân gầy gò, ẩn sau những chiếc quần jeans đã cũ kỹ, bạc màu, đi qua đi lại, lục tung phòng ngủ của tôi lên. Đúng vậy! Lẽ ra hôm nay tôi phải đi làm, nếu giấc mơ đó ko trở lại

- Mày có thấy căn hộ này lạ ko? Xem này, cửa nẻo đóng lại, ngột ngạt quá mày!

- Thế bật điện lên đi!

Tên thứ nhất với tay bật điện, rồi la lên kinh ngạc:

- á, m.. Á.. U..

Tên thứ 2 bực bội:

- Mày vừa ăn cướp vừa la làng hả mày? Muốn mọi người biết mày ăn cướp hả?

- Không! Mày lại xem tờ lịch này nè.

Đúng vậy! Giấc mơ ngày hôm qua k phải giấc mơ đầu tiên. Và những vết đỏ như máu ấy cũng không phải do tôi làm ra

Cách đây nữa tháng, tôi đã có một giấc mơ tương tự, tất nhiên mộng mị thì chẳng có gì đáng lưu tâm, tôi vẫn duy trì cuộc sống bình thường, nhưng ngay ngày hôm sau, thì xuất hiện một vệt đỏ như máu che lấp ngày hôm trước trên tờ lịch, và giấc mơ đó cũng lặp lại liên tục trong vòng 2 tuần, cứ như một bài tập đếm ngược, đếm chính sự sống của tôi, cho đến tận hôm nay, tôi đã ko còn bình tâm đc nữa, tôi đã viện hàng trăm lý do rằng có một tên điên nào đó đang hù dọa, quấy rối tôi, và những giấc mơ là một loại bùa chú ám thị gì đó, sau khi căng thẳng đến gần điên loạn một thời gian, tôi phải tin đó là sự thật gần như 100%, tôi sẽ chết trong ngày hôm nay. Vì thê, sự xuất hiện của hai tên trộm thay vì làm ai đó phải hoảng lên thì với tôi lúc này lại là một sự an tâm đến lạ. Trong đầu tôi chợt loé lên một ý nghĩ lạ thường, nếu như.. Nếu như tiếng gõ cửa lại đến, và lại nếu như.. Nếu như hai tên trộm này mở cửa thay tôi thì sao? Một niềm hy vọng, một tia sáng loé lên, lướt qua trong đầu tôi! Đôi môi nhợt nhạt run lên vì sợ dường như giãn ra một nụ cười nhẹ nhàng, tựa như một tiếng thở phào! Trái tim thình thịch đang cố nhen lên một ngọn lửa.

Cách giường một chút, tiếng lục đục ngừng hẳn, tên trộm thứ hai nghiến răng, nhìn sàn nhà chỉ toàn mớ hỗn độn linh tinh:

- móa cái dãy chung cư nghèo bỏ mẹ! Bỏ công bao ngày canh, mà không được gì nhiều.

- còn mấy thùng dưới gầm giường kìa mày, lục luôn ko? Biết đâu đồ cổ thì sao?

Tôi giật thót, 2 đôi tay xương xẩu, thô kệch đang vờn trước mặt tôi, mắt tôi nhắm nghiền, nín thở, cắn chặt môi, nếu chúng lôi hết thùng giấy ra, nếu chúng thấy tôi thì có khi nào chúng giết người luôn ko? Không lẽ tôi không thể nào thoát được cái chết! Cả người tôi đông cứng lại, trống rỗng, khi những chiếc thùng đang chuẩn bị được kéo ra!

- Cốc.. Cốc.. Cốc

Không gian cô đặc lại trong phút chốc, cứ như thế giới bị đứng yên lại

- Cốc.. Cốc.. Cốc

Tiếng gõ cửa đều đặn, lạnh lùng cứ vang lên, không nhanh, ko chậm..

Tất cả hơi thở đều được kiềm chế hết mức, tất cả những cử động đều cố gắng nhẹ nhàng hết mức, không thể gây ra tiếng động nào, chỉ có tiếng tim đập, đẩy máu lao nhanh lên não, thần kinh tập trung hết mức, xử lý tình huống bất ngờ này

- Cốc.. Cốc.. Cốc

Dòng suy nghĩ trượt rất nhanh qua đầu của những tên trộm, tôi có thể hiểu được phần nào thông qua cử chỉ và những lời thì thào nhẹ như tiếng gió mùa thu giữa chúng: Người gõ cửa không phải là chủ nhà, có thể là người thu tiền sinh hoạt, hay người lạ mà thôi, chẳng ai đi gõ cửa nhà mình, trong khi nhà lại có chuông! Chắc là bọn nhỏ mất nết nào đó, ưa phá bĩnh.. Nên chúng sẽ im lặng, im lặng đợi cho người gõ cửa bỏ đi, rồi chuồn!

"Hahaha.. Hahahaha.."

Tôi vừa cười, nụ cười vang và sảng khoái trong lồng ngực! Thay vì sợ hãi tôi lại thấy mình đang trong một tình huống vô cùng thú vị! Không biết đây có phải là sợ quá hóa rồ hay không? Nhưng tôi thấy mình đang bình tĩnh và sáng suốt lạ thường

"muốn chuồn ư? Hahahaha"

Tình thế đang biến chuyển theo một hướng có lợi cho tôi, chính thần chết muốn lấy mạng tôi lại vô tình cứu tôi khỏi cơn nguy khốn, và hai tên trộm lúc này chẳng khác gì hai con cừu non bị rơi vào bẫy! Chỉ đợi sói đến làm thịt, tôi cảm giác từng bó cơ trên mặt mình đanh lại, lạ lẫm, có cảm giác mình khác hẳn bình thường!

"Sói đến rồi"

- Cốc.. Cốc.. Cốc

Đứng ngồi không yên, nhấp nhổm, chúng gần như đánh mất đi sự kiên nhẫn, luôn mồm văng ra những câu nói tục.

- đing.. Đing.. Đing.. Đing

Chiếc đồng hồ giật bốn tiếng, tôi biết rõ nỗi lo lắng nặng nề đè lên vai chúng, 5h tan ca, người ta sẽ kéo về.

Tên trộm thứ nhất lẩm bẩm

Tên trộm thứ hai gần như mất kiên nhẫn

"Mất kiên nhẫn đi, hành động đi." tôi nhủ thầm, hai tên trộm giờ như ngồi trên đống lửa, vở kịch đã đổi vai rồi!

Cốc.. Cốc.. Cốc

Tiếng gõ cửa vẫn kiên nhẫn, chậm rãi vang lên, nhưng cũng đủ làm nóng chảy bầu không khí đóng băng nãy giờ, một vật sáng nhọn tức thời tụt ra khỏi tay áo của tên trộm thứ hai! Hắn hung hăng lao ra cửa, răng nghiến kèn kẹt, rít qua môi vài tiếng chửi thề giận giữ, cứ như ai đó vừa tháo dây cho một con hổ dữ, hắn lao nhanh ra phía cửa, theo sau là tên đồng bọn. Tôi dùng sức tập trung vào đôi tai, hồi hộp chờ đợi chuyện kinh khủng nào đó sắp xảy ra. Tiếng bước chân tắt hẳn, rồi tiếng mở chốt cửa, một cái đẩy cửa thật mạnh, không có lời qua tiếng lại, không có sự va chạm ẩu đả nào, mọi thứ như chết lặng, tôi bây giờ từ từ mở mắt

- phịch

Trước mắt tôi, ngay phía cửa chính, hai thân hình vừa đổ xuống, tự nhiên như những thân cây mục nát không chống nổi gió bão! Bốn con mắt trợn chừng nhìn xoáy về phía tôi, long lên những tia máu đỏ, đồng tử teo lại, thần thái thảng thốt bàng hoàng, tím tái và lạnh lẽo!

Thân thể tôi tự nhiên co rúm, vẫn còn, ai đó vẫn còn lởn vởn quanh đây! Cả căn phòng dường như đang nhìn vào tôi, đầy khinh khi, đầy giễu cợt, bốn côn mắt trừng trừng, cái miệng đơ cứng như đang nặn ra một nụ cười!

- Á.. Á á á á

Tôi dùng hết sức la thật to, la như muốn vỡ cả thanh quản, âm thanh như muốn cứa da cứa thịt để thoát ra ngoài..

Sau đó tôi không còn nhớ rõ, chỉ biết một vài người nghe tiếng hét đã lên kéo tôi ra, trấn an tôi bằng mọi cách, nhưng họ đã không thấy một cái xác nào, căn phòng trở vê ban đầu như chưa hề có dấu tích luc lọi, tôi thẫn thờ, chẳng lẽ tất cả chỉ là một giấc mơ! Chỉ là ảo giác do tôi tạo ra vì sợ hãi tột độ! Thần kinh đã hoảng loạn nên chắp vá nên những câu chuyện rùng rợn. Chậm rãi nhìn xung quah, tôi thảng thốt, tờ lịch đã mất hết những dấu màu đỏ như máu, chỉ có một vết mới xuất hiện che khuất ngày hôm nay..
 
Last edited by a moderator:
38 ❤︎ Bài viết: 18 Tìm chủ đề

Giấc mơ kỳ lạ của tôi​


"Hu.. Hu.. Hu"

Tiếng khóc cứ văng vẳng bên tai. Tôi quát to:

- Người hay ma quái đó? Oan ức nổi gì mà khóc than mãi thế?

Tiếng khóc bỗng im bặt. Một hồi lâu bên tai tôi có tiếng nói nghe rành rọt:

- Ông chủ ơi! Tôi không phải ma quái chi đâu.

- Không phải ma quái thì thứ gì? Tôi hỏi.

- Là tôi tớ của ông chủ. Là cái ghế mà ông ngồi làm việc hàng ngày đấy.

- Là cái ghế mà biết khóc than à – Lai lịch nhà ngươi thế nào? Có nỗi oan gì?

- Xét về lai lịch dòng họ nhà tôi, bao đời đều có công với người. Ông, cha tôi đều bị chết vì bom đạn của Mỹ. Còn tôi là cây sao thẳng đứng trong rừng đã bị người ta giết chết. Dòng họ tôi thẳng ngay mà bị chết oan, hỏi sao tôi chẳng đau lòng? [/FON

- À ra thế! Cái ghế ơi! Đúng, tiền thân của ngươi là cây sao đấy. Gỗ ngươi tốt lắm nên người ta mới đốn ngả đem về xẻ ra làm bàn ghế. Được phục vụ cho con người là quí tốt, cớ sao lại khóc?

- Tất nhiên tôi sẵn sàng phục vụ mọi người. Nhưng con người cứ tranh giành, không chăm sóc, không tử tế với tôi. Ông chủ nghĩ coi – khi còn ở trong rừng, tôi vì tốt gỗ và suôn thẳng hơn cây da nên phải chết yểu. Mới lớn, chưa đủ vây cánh đã bị người ta đẵn mất. Về nhà người ta cưa, xẻ rồi đục lỗ, đóng đinh đau đớn vô cùng. Khi thành bàn ghế, hàng ngày bị đè đầu cỡi cổ thật là khốn khổ. Biết thế này, tôi chẳng thèm làm cây gỗ tốt, cứ như cây da mà sống đời, ngày đêm ung dung hưởng thụ nắng, mưa, sương, gió cho phỉ tình.

- Điều ngươi nói đúng đấy và lắm thương tâm.. Tôi ngập ngừng – Nhưng ngươi khổ là do chưa hiểu được qui luật cuộc đời đó thôi.

- Qui luật cuộc đời thế nào? Thưa ông chủ.

- Qui luật cuộc đời là có sinh ra, lớn lên trưởng thành rồi già chết. Mọi sự vật không gì thoát ra khỏi cái vòng sinh tử, luân hồi đó được. Hơn nữa sự vật biến đổi vô cùng, giống như thân phận của ngươi, trước đây là cây sao ở trong rừng, nay là cái ghế ở trong nhà, rồi ngày nào đó lại thành đất. Đất lại mọc lên cây sao, cây sến.

- Ông chủ nói đúng, nhưng con người tham lam giết hại chúng tôi vô tội vạ, không theo một qui luật nào cả. Chúng tôi chết non, chết yểu làm sao trở nên cây cổ thụ để hữu dụng cho đời. Tôi khóc là vì cớ đó.

Tôi ngẫm nghĩ hồi lâu rồi nói:

- Ta khá khen cho ngươi, với thân phận cái ghế gỗ mà có được suy nghĩ như vậy. Những lời ngươi nói làm ta phải suy nghĩ, ngẫm lại phận mình – Chính bản thân ta cũng đang bị sự tham lam ích kỷ của con người dày xéo, chắc gì sẽ được hữu dụng.. Nhưng, dù sao ngươi cũng diễm phúc hơn ta.

- Ông chủ nói sao mà khó hiểu thế!

- Khó hiểu ở chỗ nào?

- Tại sao tôi lại diễm phúc? Hàng ngày ông vẫn ngồi trên mình tôi kia mà.

- Người diễm phúc vì đã có ta cảm thông được nỗi khổ của ngươi, còn nỗi đau của ta thì.. Chẳng ai chia sẻ. Ngươi tưởng ta đè đầu cỡi cổ ngươi là sung sướng đấy ư? Đó chỉ là sự ngu xuẩn. Hạnh phúc của con người là có được sự an lạc. Sự an lạc không ở trong những kẻ tranh đoạt được tột cùng danh lợi mà ở trong lòng người biết xem nhẹ lợi danh. Cái ghế ơi! Ngươi tưởng những cây da xấu xí kia tồn tại mãi ư? Không đâu, bây giờ nó còn đó, là vì còn có chỗ ăn bám, đến lúc hết cây tốt rồi thì loài cây da ăn bám đó người ta cũng làm củi thôi.

- Cái ghế cất tiếng cười vang hả hê – ha.. Ha.. Ha.. Phải như thế chứ. Đời đâu bất công quá được. Xin cảm ơn ông chủ đã giác ngộ cho tôi. Từ nay, tôi không bao giờ làm mất giấc ngủ của ông chủ nữa. Xin chào ông chủ, tôi đi đây.

Tôi giật mình thức dậy mới biết mình chiêm bao. Một giấc mơ dài! Tôi nhìn đồng hồ đã năm giờ sáng.

Từ đó về sau, tôi không còn thấy chiêm bao, mộng mị như vậy nữa. Cũng từ đó trong lòng tôi nảy sinh tình yêu thương sự sống của muôn loài.
 
Last edited by a moderator:
10 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Giấc mơ có cảm giác thật

Trong cuộc sống hằng ngày không ít lần chúng ta gặp những hiện tượng tâm lý khiến ta không thể bỏ qua được, nhất là những giấc mơ kỳ lạ, dù muốn hay không nó sẽ đến một lần trong đời của bạn. Và tôi đã từng mơ những giấc mơ cảm giác vô cùng chân thật như thế này:

1. Mơ là lính Nhật tấn công Đông Dương năm 1945 - mơ năm 2015​


Tôi đã mơ kiếp trước mình là người Nhật có tham cuộc chiến tranh ở Đông Dương năm 1945.

Trong cuộc chiến đó tôi theo đoàn lính của Nhật tiến vào vùng núi rừng hoang vắng, có vẻ là miền Tây của vùng Bắc Trung Bộ. Khi đoàn quân Nhật tiến đến một con sông thì thấy gần bờ sông có một con đò lợp mái, bên trong có ánh sáng leo lét phát ra từ cái đèn chai treo. Tôi nhìn thấy một phụ nữ đang mang thai ngủ trong con đò đó. Một số thành viên của đoàn lính đã giết người phụ nữ và đạp vào bụng của cô ấy khiến thai nhi bị văng xuống sông, thai nhi và phụ nữ chết ngay lập tưc. Cảnh tượng đó tôi nhìn thấy rõ ràng chi tiết, đến mức đôi mắt của thai nhi mở to trừng trừng nhìn chúng tôi, tôi cũng nhìn thấy rõ. Trong giấc mơ tôi cảm thấy kinh hoàng vô cùng, nổi khiếp sợ khiến chân tay không đứng vững được.

Đoàn lính tiếp tục đi, lại gặp một con suối nhỏ cũng có một con đò và một phụ nữ đang mang thai nằm ngủ trong đó, thêm một lần nữa họ đã giết người phụ nữ và đạp thai nhi chết ngay lập tức. Khi đó trong giấc mơ tôi cảm thấy mình như nghẹt thở khi nhìn rõ ràng 2 thai nhi mắt mở to trừng trừng nhìn chúng tôi và nói sẽ ám chúng tôi - giọng nói ám ảnh đó kéo dài văng vẳng, sợ quá tôi bỏ chạy, đúng lúc đó tôi tỉnh dậy người đầm đoàn mồ hôi, ngực đau nhói cảm giác như bị bóp nghẹt. Cảm giác kinh hoàng hoảng sợ tột độ. Giấc mơ đó liên tục ám ảnh tôi cho đến bây giờ.

2. Mơ chết do bị giáo đâm - năm thứ 2 ĐH​


Lần đó tôi mơ mình sống vào thời phong kiến.

Trong giấc mơ nhìn thấy hai người ăn mặc kiểu quan chúa thời cổ xưa, trong giấc mơ thì tôi gọi họ là bố mẹ. Nhưng không biết vì lý do gì đó họ đứng trên bậc thềm cao ra lệnh cho lính giết tôi. Tôi sợ quá, đã bỏ chạy xuống bậc tam cấp, nhưng tôi chạy không kịp, một ngọn giáo đã cắm phập sau lưng, và tôi giật mình tỉnh dậy, nhưng phải khoảng một phút tôi cứ nằm bất động, lúc đó không định hình được là mình đang nằm trong mơ hay đã tỉnh dậy, chỉ khi cảm thấy mắt đang nhòa lệ, sau lưng thì đau nhói tôi đã ngồi bật dậy mới biết mình đã tỉnh. Giây phút đó tôi thất thần rơi vào trạng thái không thể định hình nổi cái gì vừa xảy ra, vì những hình ảnh đó chân thật như tôi là người trực tiếp trải qua chuyện đó.

Và cũng rất vô lý là từ đó cho đến nay tôi hay bị đau chổ sau lưng đó, vị trí gần mỏ ác. Thậm chí khi sờ vào cột sống chổ vị trí đó một đốt xương bị thụt vào, đây chính là một trong những điều vô lý đã xảy ra với tôi.

Liệu có chuyện gì đã xảy ra, giấc mơ kiểu đó là gì vậy.

P/s: Còn nhiều giấc mơ kiểu đó tôi sẽ kể dần dần cho các bạn.
 
Last edited by a moderator:
457 ❤︎ Bài viết: 16 Tìm chủ đề
Chào các bạn!

Mình có một việc thắc mắc mãi muốn hỏi các thành viên trong diễn đàn. Nếu bạn nào biết thì tư vấn trả lời giúp mình nhé. Mình cảm ơn nhiều ạ!

Mơ thì mình ngủ mơ rất nhiều (chắc mọi người cũng hay ngủ mơ chứ không phải riêng gì mình đâu nhỉ). Nhưng mình lại có 2 giấc mơ rất kì quoái, nói kì quoái là bởi vì thỉnh thoảng mình rất hay mơ về nó mà lúc nào cũng đúng trình tự vậy không có gì khác cả.

Giấc mơ thứ nhất:​


Mình mơ thấy mình bị người ta đuổi bắt, mình hoảng hốt bỏ chạy. Mình chạy trốn khắp nơi, mình leo bờ rào nhà ai đó, rồi chạy từ nhà bếp họ lên đến nhà khách. Rồi ngoảnh lại thấy có người săp đuổi kịp mình lại chạy tiếp, mình chạy dọc theo con đường làng, hai bên là rất nhiều nhà dân và rất nhiều cây cối. Sau đó mình chạy vào một nhà ai đấy, ở đó có một cái hầm trong nhà mình chui vào đó trốn. Qua kẽ hở mình thấy mấy người đuổi bắt mình rất cao to nhưng mọi thứ dường như rất mờ ảo mình không có lần nào có thể thấy rõ được mặt họ cả. Không biết sao họ phát hiện chỗ trốn của mình, thế là mình mở tung nắp hầm vùng dậy tiếp tục chạy trốn. Cứ đến đây là mình tỉnh giấc vì hoảng sợ, hay bị chồng gọi dậy vì thấy mình ngủ mà không ngừng vùng vẫy.

Giấc mơ thứ hai:​


Giấc mơ này mình thấy kì lạ hơn nè. Mình rất hay ngủ mơ thấy cậu ban trai học cùng lớp cấp ba với mình. Trong giấc mơ cậu bạn ấy rất quan tâm mình luôn lo lắng để ý đến mình. Có lúc còn cầm tay mình nhìn hết sức đắm đuối, có lúc lại ôm mình khóc nói xin lỗi, nhiều khi tỉnh giấc mà mình còn rùng cả mình ấy. Giấc mở về cậu bạn này không phải là cùng một giấc mơ mà là ở nhiều trường hợp và hoàn cảnh khác nhau câu chuyện trong giấc mơ luôn luôn thay đổi không bao giờ lặp lại. Mình thấy rất kì quái, lúc đi học cấp ba hình như cậu bạn này có thích mình. Mình nói hình như là vì cậu ấy chưa bao giờ tỏ tình với mình, mình chỉ nghe đám bạn nói mà thôi. Với lại đúng thật cậu ây rất quan tâm mình, ra chơi đi mua nước cũng cho mình một chai, mua kẹo cũng cho mình một thỏi (lúc ấy rất thích ăn). Rồi có lúc mình chơi bị gãy móng tay chảy máu cậu ấy cũng vội vàng chạy lại cầm lấy tay mình xem rồi đi mua băng keo cá nhân cho mình.. Nói chung cậu ấy là một cậu ban tốt, nhưng mình thật sự là không hề có tình cảm gì khác ngoài bạn bè với cậu ấy cả. Mình cũng không phải là thật sự thân thiết với cậu ấy. Lúc đấy còn dại lắm chả biết yêu đương là gì đâu, có bạn trong lớp tỏ tình mình còn cười lớn rồi vỗ mạnh lên đầu người ta một cái rõ đau rồi bảo: "Đồ thần kinh mày không có chuyện gì chơi nữa hay sao mà lại còn đi trêu tao, chán sống hả". Có lúc còn điên hơn thấy người ta đưa thư cho mình, thì còn chửi người ta: "Ngu thế viết thư thì xé vở nháp mà viết mua cái thiệp cái thiệc gì cho tốn tiền hả". (giờ nghĩ lại mình mới là đồ điên thì có. Không hiểu sao ông chồng nhà mình có thể tâm lý vững vàng theo đuổi mình tới 3 năm được cơ chứ). Hơn nữa kể từ lúc hết học đến giờ bọn mình cũng chưa từng gặp lại nhau một lần nào luôn. Nhiều lúc chát nhóm hai đứa cũng hỏi nhau bâng quơ mấy câu rồi thôi. Mình chỉ nghe nói là cậu bạn ấy vẫn hay hỏi thăm về chuyện của mình (vì mình thật sự it lên facebook nạ). Học xong là mỗi đứa mỗi nơi mình thì lấy chồng, cậu ấy thì đi nước ngoài giờ cũng chưa về luôn. Hình như cũng chưa lấy vợ thì phải.

Đấy là hai giấc mơ kì quái trong cuộc đời 26 năm của mình. Cái giấc mơ thứ nhất xuất hiện lâu rồi từ hồi mình còn ở với bố mẹ kìa. Cứ lâu lâu tháng vài tháng gì đó, khi mà mình cảm thấy căng thẳng hay áp lực về chuyện gì mình lại mơ thấy. Mà có lúc đang bình thường cũng mơ thấy. Giấc mơ này thì không hề thay đổi không như giấc mơ thứ hai chỉ là cùng một người chứ câu chuyện lại khác nhau. Còn giấc mơ thứ hai thì từ lúc mấy lấy chồng là bắt đầu mơ thấy, mà cứ hễ vợ chồng mình cãi nhau hay giận dỗi nhau gì đấy thì mình lại mơ thấy. Vô lý thật đó nếu trước đây mình và cậu bạn kia có yêu nhau thì giờ mơ cũng có thể hiểu được. Chứ đằng này có yêu với đương gì đâu, học 3 năm chỉ ngồi cùng nhau có một bài tháng gì đó thôi à?

Như vậy là sao hả mọi người, có ai có giấc mơ kì lạ như mình vậy không? Mình đã hỏi nhiều người (về giấc mơ thứ nhất) họ đều bảo có lẽ do mình mệt nhọc rồi mơ lung tung. Nhưng mình không hiểu nếu tại sao mơ lung tung mình lại mơ đúng giấc mơ như thế không có gì khác cả, với lại mình đều có thể nhớ kĩ những chuyện trong giấc mơ sau khi tỉnh lại.

Nếu có bạn nào hiểu biết về vấn đề này thì tư vấn giùm mình nhé!

Mình cảm ơn ạ!
 
Last edited by a moderator:
40,791 ❤︎ Bài viết: 2290 Tìm chủ đề
Chào các bạn!

Mình có một việc thắc mắc mãi muốn hỏi các thành viên trong diễn đàn. Nếu bạn nào biết thì tư vấn trả lời giúp mình nhé. Mình cảm ơn nhiều ạ!

Mơ thì mình ngủ mơ rất nhiều (chắc mọi người cũng hay ngủ mơ chứ không phải riêng gì mình đâu nhỉ). Nhưng mình lại có 2 giấc mơ rất kì quoái, nói kì quoái là bởi vì thỉnh thoảng mình rất hay mơ về nó mà lúc nào cũng đúng trình tự vậy không có gì khác cả.

Giấc mơ thứ nhất: Mình mơ thấy mình bị người ta đuổi bắt, mình hoảng hốt bỏ chạy. Mình chạy trốn khắp nơi, mình leo bờ rào nhà ai đó, rồi chạy từ nhà bếp họ lên đến nhà khách. Rồi ngoảnh lại thấy có người săp đuổi kịp mình lại chạy tiếp, mình chạy dọc theo con đường làng, hai bên là rất nhiều nhà dân và rất nhiều cây cối. Sau đó mình chạy vào một nhà ai đấy, ở đó có một cái hầm trong nhà mình chui vào đó trốn. Qua kẽ hở mình thấy mấy người đuổi bắt mình rất cao to nhưng mọi thứ dường như rất mờ ảo mình không có lần nào có thể thấy rõ được mặt họ cả. Không biết sao họ phát hiện chỗ trốn của mình, thế là mình mở tung nắp hầm vùng dậy tiếp tục chạy trốn. Cứ đến đây là mình tỉnh giấc vì hoảng sợ, hay bị chồng gọi dậy vì thấy mình ngủ mà không ngừng vùng vẫy.

Giấc mơ thứ hai: Giấc mơ này mình thấy kì lạ hơn nè. Mình rất hay ngủ mơ thấy cậu ban trai học cùng lớp cấp ba với mình. Trong giấc mơ cậu bạn ấy rất quan tâm mình luôn lo lắng để ý đến mình. Có lúc còn cầm tay mình nhìn hết sức đắm đuối, có lúc lại ôm mình khóc nói xin lỗi, nhiều khi tỉnh giấc mà mình còn rùng cả mình ấy. Giấc mở về cậu bạn này không phải là cùng một giấc mơ mà là ở nhiều trường hợp và hoàn cảnh khác nhau câu chuyện trong giấc mơ luôn luôn thay đổi không bao giờ lặp lại. Mình thấy rất kì quái, lúc đi học cấp ba hình như cậu bạn này có thích mình. Mình nói hình như là vì cậu ấy chưa bao giờ tỏ tình với mình, mình chỉ nghe đám bạn nói mà thôi. Với lại đúng thật cậu ây rất quan tâm mình, ra chơi đi mua nước cũng cho mình một chai, mua kẹo cũng cho mình một thỏi (lúc ấy rất thích ăn). Rồi có lúc mình chơi bị gãy móng tay chảy máu cậu ấy cũng vội vàng chạy lại cầm lấy tay mình xem rồi đi mua băng keo cá nhân cho mình.. Nói chung cậu ấy là một cậu ban tốt, nhưng mình thật sự là không hề có tình cảm gì khác ngoài bạn bè với cậu ấy cả. Mình cũng không phải là thật sự thân thiết với cậu ấy. Lúc đấy còn dại lắm chả biết yêu đương là gì đâu, có bạn trong lớp tỏ tình mình còn cười lớn rồi vỗ mạnh lên đầu người ta một cái rõ đau rồi bảo: "Đồ thần kinh mày không có chuyện gì chơi nữa hay sao mà lại còn đi trêu tao, chán sống hả". Có lúc còn điên hơn thấy người ta đưa thư cho mình, thì còn chửi người ta: "Ngu thế viết thư thì xé vở nháp mà viết mua cái thiệp cái thiệc gì cho tốn tiền hả". (giờ nghĩ lại mình mới là đồ điên thì có. Không hiểu sao ông chồng nhà mình có thể tâm lý vững vàng theo đuổi mình tới 3 năm được cơ chứ). Hơn nữa kể từ lúc hết học đến giờ bọn mình cũng chưa từng gặp lại nhau một lần nào luôn. Nhiều lúc chát nhóm hai đứa cũng hỏi nhau bâng quơ mấy câu rồi thôi. Mình chỉ nghe nói là cậu bạn ấy vẫn hay hỏi thăm về chuyện của mình (vì mình thật sự it lên facebook nạ). Học xong là mỗi đứa mỗi nơi mình thì lấy chồng, cậu ấy thì đi nước ngoài giờ cũng chưa về luôn. Hình như cũng chưa lấy vợ thì phải.

Đấy là hai giấc mơ kì quái trong cuộc đời 26 năm của mình. Cái giấc mơ thứ nhất xuất hiện lâu rồi từ hồi mình còn ở với bố mẹ kìa. Cứ lâu lâu tháng vài tháng gì đó, khi mà mình cảm thấy căng thẳng hay áp lực về chuyện gì mình lại mơ thấy. Mà có lúc đang bình thường cũng mơ thấy. Giấc mơ này thì không hề thay đổi không như giấc mơ thứ hai chỉ là cùng một người chứ câu chuyện lại khác nhau. Còn giấc mơ thứ hai thì từ lúc mấy lấy chồng là bắt đầu mơ thấy, mà cứ hễ vợ chồng mình cãi nhau hay giận dỗi nhau gì đấy thì mình lại mơ thấy. Vô lý thật đó nếu trước đây mình và cậu bạn kia có yêu nhau thì giờ mơ cũng có thể hiểu được. Chứ đằng này có yêu với đương gì đâu, học 3 năm chỉ ngồi cùng nhau có một bài tháng gì đó thôi à?

Như vậy là sao hả mọi người, có ai có giấc mơ kì lạ như mình vậy không? Mình đã hỏi nhiều người (về giấc mơ thứ nhất) họ đều bảo có lẽ do mình mệt nhọc rồi mơ lung tung. Nhưng mình không hiểu nếu tại sao mơ lung tung mình lại mơ đúng giấc mơ như thế không có gì khác cả, với lại mình đều có thể nhớ kĩ những chuyện trong giấc mơ sau khi tỉnh lại.

Nếu có bạn nào hiểu biết về vấn đề này thì tư vấn giùm mình nhé!

Mình cảm ơn ạ!

Cái này nếu theo mê tín gọi là điềm báo ấy chị.

Giấc mơ thứ nhất là điềm báo về tương lai.

Giấc mơ thứ hai em sợ có khi là cõi âm đó chị, nếu cậu bạn đó chết rồi thì là do người ta theo ấy chị.

Mấy vụ này em không hiểu lắm, có khi do chị stress hay căng thẳng đó ạ :) em toàn mơ thấy mình gặp idol thần tượng thôi. Với lại có mơ thấy ma quỷ em cũng tự ý thức được là đang mơ và thoát khỏi đó *. *
 
Last edited by a moderator:
457 ❤︎ Bài viết: 16 Tìm chủ đề
Cái này nếu theo mê tín gọi là điềm báo ấy chị.

Giấc mơ thứ nhất là điềm báo về tương lai.

Giấc mơ thứ hai em sợ có khi là cõi âm đó chị, nếu cậu bạn đó chết rồi thì là do người ta theo ấy chị.

Mấy vụ này em không hiểu lắm, có khi do chị stress hay căng thẳng đó ạ :) em toàn mơ thấy mình gặp idol thần tượng thôi. Với lại có mơ thấy ma quỷ em cũng tự ý thức được là đang mơ và thoát khỏi đó *. *

Chị cũng suy nghĩ nhiều rồi mà vẫn mơ hồ lắm. Cậu bạn ấy vẫn còn sống tốt em ạ. Có lúc chị nghĩ hay là kiếp trước chị và cậu ta là người yêu của nhau cũng nên.. chả hiểu sao nhiều lúc mơ xong tỉnh dậy chị lại nghĩ: "Chết cha hay là mình đang muốn hồng hạnh vượt tường đây nhỉ". Mà có tường nào cho chị vượt đâu, chồng chị nuôi nhốt chị trong lồng em ơi huhuhu.

Còn giấc mơ đầu cũng có người nói là cái này là một phân đoạn nhỏ nào đó trong cuộc sống kiếp trước của chị. Chị đã từng bị người đuổi bắt, chị chạy trốn khắp nơi và rồi chị cũng thoát, họ không bắt được chị.

Nói chung là mông lung lắm em à chị thật sự muốn tìm hiểu hai giấc mơ kì lạ này lắm luôn ý.
 
116 ❤︎ Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Giấc mơ thì thường xuất phát từ tâm trí bạn thường thì giấc mơ thể hiện lên nỗi lo lắng của người khác hoặc có trường hợp bạn đọc truyện trước khi ngủ và sao đó mơ thấy mình nhập vai vào câu truyện.

Ngoài ra đó là một điềm báo tương lai hoặc quá khứ kiếp trước của bạn, bạn có thể lên xem truyện tình điên rồ nhất mọi thời đại một câu chuyện có thật và hai người họ đã mơ thấy nhau suốt ba năm.
 
524 ❤︎ Bài viết: 158 Tìm chủ đề
Chào các bạn!

Mình có một việc thắc mắc mãi muốn hỏi các thành viên trong diễn đàn. Nếu bạn nào biết thì tư vấn trả lời giúp mình nhé. Mình cảm ơn nhiều ạ!

Mơ thì mình ngủ mơ rất nhiều (chắc mọi người cũng hay ngủ mơ chứ không phải riêng gì mình đâu nhỉ). Nhưng mình lại có 2 giấc mơ rất kì quoái, nói kì quoái là bởi vì thỉnh thoảng mình rất hay mơ về nó mà lúc nào cũng đúng trình tự vậy không có gì khác cả.

Giấc mơ thứ nhất: Mình mơ thấy mình bị người ta đuổi bắt, mình hoảng hốt bỏ chạy. Mình chạy trốn khắp nơi, mình leo bờ rào nhà ai đó, rồi chạy từ nhà bếp họ lên đến nhà khách. Rồi ngoảnh lại thấy có người săp đuổi kịp mình lại chạy tiếp, mình chạy dọc theo con đường làng, hai bên là rất nhiều nhà dân và rất nhiều cây cối. Sau đó mình chạy vào một nhà ai đấy, ở đó có một cái hầm trong nhà mình chui vào đó trốn. Qua kẽ hở mình thấy mấy người đuổi bắt mình rất cao to nhưng mọi thứ dường như rất mờ ảo mình không có lần nào có thể thấy rõ được mặt họ cả. Không biết sao họ phát hiện chỗ trốn của mình, thế là mình mở tung nắp hầm vùng dậy tiếp tục chạy trốn. Cứ đến đây là mình tỉnh giấc vì hoảng sợ, hay bị chồng gọi dậy vì thấy mình ngủ mà không ngừng vùng vẫy.

Giấc mơ thứ hai: Giấc mơ này mình thấy kì lạ hơn nè. Mình rất hay ngủ mơ thấy cậu ban trai học cùng lớp cấp ba với mình. Trong giấc mơ cậu bạn ấy rất quan tâm mình luôn lo lắng để ý đến mình. Có lúc còn cầm tay mình nhìn hết sức đắm đuối, có lúc lại ôm mình khóc nói xin lỗi, nhiều khi tỉnh giấc mà mình còn rùng cả mình ấy. Giấc mở về cậu bạn này không phải là cùng một giấc mơ mà là ở nhiều trường hợp và hoàn cảnh khác nhau câu chuyện trong giấc mơ luôn luôn thay đổi không bao giờ lặp lại. Mình thấy rất kì quái, lúc đi học cấp ba hình như cậu bạn này có thích mình. Mình nói hình như là vì cậu ấy chưa bao giờ tỏ tình với mình, mình chỉ nghe đám bạn nói mà thôi. Với lại đúng thật cậu ây rất quan tâm mình, ra chơi đi mua nước cũng cho mình một chai, mua kẹo cũng cho mình một thỏi (lúc ấy rất thích ăn). Rồi có lúc mình chơi bị gãy móng tay chảy máu cậu ấy cũng vội vàng chạy lại cầm lấy tay mình xem rồi đi mua băng keo cá nhân cho mình.. Nói chung cậu ấy là một cậu ban tốt, nhưng mình thật sự là không hề có tình cảm gì khác ngoài bạn bè với cậu ấy cả. Mình cũng không phải là thật sự thân thiết với cậu ấy. Lúc đấy còn dại lắm chả biết yêu đương là gì đâu, có bạn trong lớp tỏ tình mình còn cười lớn rồi vỗ mạnh lên đầu người ta một cái rõ đau rồi bảo: "Đồ thần kinh mày không có chuyện gì chơi nữa hay sao mà lại còn đi trêu tao, chán sống hả". Có lúc còn điên hơn thấy người ta đưa thư cho mình, thì còn chửi người ta: "Ngu thế viết thư thì xé vở nháp mà viết mua cái thiệp cái thiệc gì cho tốn tiền hả". (giờ nghĩ lại mình mới là đồ điên thì có. Không hiểu sao ông chồng nhà mình có thể tâm lý vững vàng theo đuổi mình tới 3 năm được cơ chứ). Hơn nữa kể từ lúc hết học đến giờ bọn mình cũng chưa từng gặp lại nhau một lần nào luôn. Nhiều lúc chát nhóm hai đứa cũng hỏi nhau bâng quơ mấy câu rồi thôi. Mình chỉ nghe nói là cậu bạn ấy vẫn hay hỏi thăm về chuyện của mình (vì mình thật sự it lên facebook nạ). Học xong là mỗi đứa mỗi nơi mình thì lấy chồng, cậu ấy thì đi nước ngoài giờ cũng chưa về luôn. Hình như cũng chưa lấy vợ thì phải.

Đấy là hai giấc mơ kì quái trong cuộc đời 26 năm của mình. Cái giấc mơ thứ nhất xuất hiện lâu rồi từ hồi mình còn ở với bố mẹ kìa. Cứ lâu lâu tháng vài tháng gì đó, khi mà mình cảm thấy căng thẳng hay áp lực về chuyện gì mình lại mơ thấy. Mà có lúc đang bình thường cũng mơ thấy. Giấc mơ này thì không hề thay đổi không như giấc mơ thứ hai chỉ là cùng một người chứ câu chuyện lại khác nhau. Còn giấc mơ thứ hai thì từ lúc mấy lấy chồng là bắt đầu mơ thấy, mà cứ hễ vợ chồng mình cãi nhau hay giận dỗi nhau gì đấy thì mình lại mơ thấy. Vô lý thật đó nếu trước đây mình và cậu bạn kia có yêu nhau thì giờ mơ cũng có thể hiểu được. Chứ đằng này có yêu với đương gì đâu, học 3 năm chỉ ngồi cùng nhau có một bài tháng gì đó thôi à?

Như vậy là sao hả mọi người, có ai có giấc mơ kì lạ như mình vậy không? Mình đã hỏi nhiều người (về giấc mơ thứ nhất) họ đều bảo có lẽ do mình mệt nhọc rồi mơ lung tung. Nhưng mình không hiểu nếu tại sao mơ lung tung mình lại mơ đúng giấc mơ như thế không có gì khác cả, với lại mình đều có thể nhớ kĩ những chuyện trong giấc mơ sau khi tỉnh lại.

Nếu có bạn nào hiểu biết về vấn đề này thì tư vấn giùm mình nhé!

Mình cảm ơn ạ!

Theo tâm lí học, khi con người ta cảm thấy áp lực, có quá nhiều nỗi lo hay buồn phiền trong cuộc sống, đại đa sốn đều chọn giải pháp không mấy hiệu quả, đó là "Trốn Tránh".

Vì thế nên khi đi ngủ, những viễn cảnh, áp lực đang hãy còn ứ đọng đó đi vào giấc ngủ của bạn. Bạn không ngừng chạy trốn bởi có một thứ gì đó đuổi theo bạn. Chạy trốn chính là cách đối mặt của bạn với khó khăn, chỉ khi mình tự đối mặt và bước qua nó thì tình trạng này mới chấm dứt.

Còn mơ thấy người yêu cũ nói xin lỗi với bạn thì có lẽ đó là mối tình mà bạn nhớ nhất. Có thể ở quá khứ, mối quan hệ của hai người xảy ra trục trặc gì đó mà khiến cả hai bắt buộc phải chia tay và người yêu của bạn lúc đó có lẽ có một điều gì khó nói với bạn.

Khi mơ tới người yêu cũ tức là chuyện tình cảm hiện tại của ban chưa thực sự suôn sẻ hoặc là bạn vẫn còn thương nhớ người cũ, chưa yên tâm về họ, chưa giải quyết được những khúc mắc trong lòng ngày chia tay.

Nếu bạn mơ thấy bạn gặp người yêu cũ điều này cho thấy bạn chưa thực sự rũ bỏ được những chuyện quá khứ, bạn luôn bị ám ảnh hay để quá khứ làm ảnh hưởng tới cuộc sống hiện tại.

Do vậy, bạn luôn gặp nhiều trở ngại trong công việc và cuộc sống bởi những ám ảnh mà bạn không thể vượt qua.

Như cũ thôi, đây là bệnh tâm lí, chỉ khi bạn hoàn toàn giũ bỏ mọi chuyện trong quá khứ, tìm lời giải đáp phù hợp nhất thì bạn mới có thể hanh phúc mà sống được. Hãy nên tâm sự với chồng và cả hai nên tìm cách giải quyết phù hợp. Chúc bạn hạnh phúc^^
 
Last edited by a moderator:
9 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Thật ra thì câu chuyện này cũng khá lâu rồi, mình là một fan của conan. Đọc conan như để thư giãn à mà có thể là đắm mình vào những trang chuyện li kì hấp dẫn những vụ án mang nhiều ý nghĩa thực tế.

*vno 59*

Tối hôm đó mình đi ngủ như thường thôi, thật bất ngờ khi trong giấc mơ lại có thể thấy mình là một nhân vật trong conan (nhân vật gì thì mình không biết nhưng mà mình cứ bám theo conan suốt thôi). Có một vụ giết người xảy ra. Mình đã được chạy khắp nơi đi tìm manh mối với "tử thần" để phá vụ án. Ờ thì nhớ mang máng là có sự tham gia của vermouth và akai trời ơi cứ phải gọi là không nói lên lời lun (hạnh phúc quá í mà). Manh mối mà "chúng mình" tìm ra là một cái khăn tay trên đó có ghi chữ (mờ lắm mình không nhớ rõ) một cái kìm một tờ giấy ghi chú (chắc là hết rồi) khung cảnh thì đường xá đi lại rắc rối (mình cứ phải len nách khắp nơi mặc dù chẳng nhớ là len qua cái gì. Sau khi về đến hiện trường vụ án thì có thêm thanh tra megumi (thì vụ án nào cũng phải có mấy ông cảnh sát mà) ồ mà mấy thảnh viên tổ chức áo đen cũng suất hiện như là gin bourbon rồi hai nhân vật oddax nhắc ở trên (đoạn này chẳng logic tí nào nhưng mà không khí thì vô cùng ngột ngạt) khi conan vừa cất tiếng trình bày suy luận thì một điều bất ngờ đã xảy ra. Mình tỉnh giấc và mọt ngày mới lại bắt đầu.

*boni 18*

Tiếc vô cùng vì không hiểu nội dung vụ án đó nếu có cơ hội mong là mình sẽ quay trở lại giấc mơ đó vào một đêm khác. Còn bạn thì sao, đã bao giờ bạn mơ thấy một giấc mơ đẹp mà không muốn quên chưa?
 
Last edited by a moderator:
45 ❤︎ Bài viết: 22 Tìm chủ đề
Trong cơn mơ tôi thấy mình lạc giữa cánh đồng hoa, một màu xanh của lá và lấm tấm những chấm trắng li ti dày đặc, đó là hoa một loài hoa lạ. Và có thể hình dung ra một cảnh sắc đều màu trãi dài với hai màu duy nhất.

Tôi nên tìm cho mình một lối ra. Tôi đi rất lâu, lâu đến nỗi có thể cảm nhận được sức nặng của cơ thể mình dồn lên đôi bàn chân nhỏ bé. Nhưng vẫn còn xa lắm vì tôi chẳng thể nhìn thấy lối ra, tôi vấp ngã và chỉ biết lặng im ngồi bất động, nhìn lại xung quanh vẫn chỉ có một mình với những thân cây bé xíu mọc chi chít nhau, tôi tự hỏi mình đây là đâu và tôi sao lại ở đây? Phải chăng đây là thiên đường vô lối và tôi đã tự nhốt mình vào trong, một cảm giác cô đơn đến lạnh người. Tôi thấm mệt, mặc kệ dù sao tôi cũng chẳng muốn đi tiếp nữa tôi muốn nằm đây cảm nhận sự đẹp đẽ này để chấm dứt khỏi giấc mơ kì lạ hay để chấm dứt cái sự sống này tại đây! Tôi không biết nếu như tôi không còm tồm tại nữa liệu rằng có ai sẽ nhớ đến mình không.

Tôi nhắm mắt lại, chẳng để suy nghĩ về điều gì, chỉ thấy nơi đây rất đẹp. Giá như tôi có thể mãi như vậy.

Nếu tương lai là những ngày dài vô tận.

Đừng bận lòng mà suy nghĩ như tôi.

Ptn
 
Last edited by a moderator:
27 ❤︎ Bài viết: 4 Tìm chủ đề
Cho đến bây giờ mình vẫn chưa hoàn toàn vượt qua được sau sự cố lần ấy.

Mình hay mơ những giấc mơ đáng sợ. Trong hầu hết giấc mơ, mình đều rơi vào trạng thái đang bị rượt đuổi hoặc bị đe dọa về tính mạng. Luôn có một ai đó đang cố gắng rượt bắt mình, hoặc đang ghì chặt mình, muốn đánh đập mình. Mỗi lần giật mình tỉnh dậy sau những giấc mơ như thế, cơ thể luôn trong trạng thái run sợ và hoang mang. Mình thấy mắt mình mở lớn trống rỗng nhìn trần nhà, trong đầu rối ren những cảnh tượng khác nhau, đôi khi mình nhìn thấy cái chết của chính bản thân mình. Và thường những lần như thế, mình khó mà ngủ lại.

Đôi khi mình nhớ rất chi tiết về giấc mộng. Mình thấy người đang ghì chặt mình trên giường là một phụ nữ khá trẻ mặc chiếc áo phông màu vàng. Mình đoán người đó khá mập vì cổ tay mình cảm nhận được làn da mềm và mát lạnh khi chị ta cố ghì chặt mình. Cố gắng vùng vẫy hết sức có thể để thoát ra nhưng đều vô ích, cả người đều bị một khối vô hình nào đó đè nặng lên không nhúc nhích nổi. Có một khoảnh khắc mình còn thấy người đàn bà đang nhìn mình và mỉm cười, mình không biết phải dùng từ gì để gọi tên hay miêu tả lại nụ cười ấy, nhưng nó khiến mình run rẩy. Kỳ lạ là mình luôn có cảm giác nếu đặt trong một hoàn cảnh khác, khi mình trong trạng thái bình thường và không bị đe dọa như thế, nụ cười ấy rất hiền, có thể đem lại cảm giác dễ chịu cho đối phương.

Hoặc ở một lần khác là một người đàn ông toàn thân trùm kín đang rình bên ngoài cửa hoặc đâu đó, có thể là ngay đầu giường, nhìn mình chằm chằm.

Nhưng chả khi nào mình nhớ nổi khuôn mặt của những kẻ ấy. Mình cũng không biết nếu nhớ rõ được khuôn mặt của kẻ bức hại thì mình sẽ bớt sợ hãi hay mọi chuyện càng tồi tệ hơn.

Những giấc mộng đến ngày một thường xuyên, cả trong những giấc ngủ ngắn buổi trưa hay khi chợp mắt vì mỏi mệt lúc chiều tối. Và rồi tràn ra cả ngoài đời thực.

Não mình vẽ ra những cảnh tượng khiếp hãi ngày càng nhiều, tần suất cũng ngày một thường xuyên. Mình nhìn thấy những tai nạn của bản thân ngay cả khi đang thức (mình không dám nói là đang tỉnh táo vì mình nghĩ nếu tỉnh táo ai lại thấy những thứ đó bao giờ). Sức khỏe và thần trí theo đó ngày một yếu đi.

Mình chắc chắn sự việc xảy ra lần ấy không phải là toàn bộ lí do, nhưng nếu muốn kể ngọn ngành, có lẽ mình phải viết thành một thiên tiểu thuyết mất. Trong khuôn khổ cho phép lần này, mình xin phép kể lại câu chuyện hôm ấy.

Sự việc xảy ra vào khoảng bốn giờ sáng ngày mùng hai tháng hai âm lịch, tức ngày hai mươi tư tháng hai tính theo lịch dương. Lí do mình có thể nhớ chính xác ngày tháng như vậy (một điều hầu như chả bao giờ xảy ra vì trí nhớ mình về khoản đó không tốt) là vì số hai và số bốn là hai con số đặc biệt đối với cuộc đời mình. Chẳng phải xuất phát từ sự kiện đặc biệt nào, chỉ là mấy cái số báo danh với thứ tự của mình đều có số hai hoặc số bốn, đôi khi là cả hai. Cả những khi mình quy một cái gì đó ra con số cũng xảy ra chuyện tương tự.

Lúc đó có kẻ đột nhập vào phòng mình, lấy đi cái laptop và tất cả tiền trong ví. Đêm trước đi làm về mệt nên mình không hay biết gì về sự việc xảy ra. Sáng ngủ dậy thấy ví tiền ngoài cửa mình còn ngây thơ nghĩ rằng bọn chuột đã tha nó ra ngoài. Và dù là thấy cửa không cài nhưng mình cũng không băn khoăn gì nhiều, kể cả khi đầu nhớ rất rõ tối qua đã cài cửa cẩn thận.

Đến khi kiểm tra ví mới biết mình đã bị mất cắp. Số tiền khá lớn nên mình có buồn một chút. Vệ sinh cá nhân xong xuôi thì mình nhắn tin cho đứa bạn báo là bị trộm. Rồi nó hỏi "Thế lap còn không?". Lúc đó mình mới sực nhớ ra, quay vào kiểm tra thì thấy cái lap để đầu giường không còn nữa. Nỗi buồn lúc nãy như chợt nhân bản một cách bất thường và ngày càng đè nặng trong lòng mình. Thời gian này quả thật chẳng dễ dàng gì. Cái lap mẹ mình mới mua vài tháng trước để phục vụ việc học của mình. Giờ mất cả rồi..

Sau khi nhắn lại đứa bạn và báo cho bác chủ nhà thì mình khóa trái cửa và cứ thế ngồi khóc. Mình không còn nhớ lúc ấy mình suy nghĩ về điều gì mà khóc nhiều đến thế. Mà cũng có thể mình chẳng suy nghĩ gì cả, chỉ đơn thuần là khóc một trận thật to thôi. Bạn bè cũng có an ủi vài câu nhưng mình chẳng còn tâm trí mà nghe nữa. Có một số đứa đề nghị sẽ đưa mình về nhà để ổn định tinh thần, giờ nghĩ lại thấy chúng nó thật tốt, nhưng mình đều từ chối.

Sau khi khóc xong thì mình nghĩ ngay đến chuyện phải mau chóng kiếm tiền để bù vào khoản mất mát lần này. Mình cần có laptop để học và làm nên sẽ vay trước tiền để mua mới hoặc tìm lại cái đã mất ở hiệu cầm đồ (mà xác suất gần như bằng không). Trùng hợp, lúc đó bạn mình tag mình vào một bài viết tìm việc làm với mức lương khá ổn nên mình nhanh chóng ứng tuyển và được nhận sau đó vài tuần.

Sau vài tháng, dựa vào số tiền kiếm được cùng với khoản học bổng ở trường, mình đã bù lại được số tiền mất hồi đầu năm. Và bài học mình tự rút ra cho bản thân là phải học cách đối diện với vấn đề. Nếu như buổi sáng hôm đó mình chỉ biết gào khóc đau đớn hay đi than khó kể khổ với bạn bè mà không chịu chấp nhận sự việc, mau chóng tìm một công việc và dốc lực học hành thì có lẽ sẽ chẳng có cơ may bù đắp lại khoản mất mát đó. Thế đấy, đôi lúc cuộc sống thật tồi tệ, nhưng nếu lựa chọn né tránh thì ta sẽ càng mất đi nhiều thứ, thậm chí là chính bản thân mình.

Vậy là tổn thất về vật chất coi như đã ổn thỏa. Nhưng những ám ảnh tâm lý thì không.

Sau khi sự việc tồi tệ ấy xảy ra, tâm lý mình thật chẳng vững vàng cho nổi. Bạn bè ra sức an ủi rằng "của đi thay người", rồi trêu đùa "may mà ông ăn trộm không làm gì mày".. Và thế là bản thân lại tự vẽ nên những cảnh tượng tiêu cực. Sau những lần bạn bè "an ủi" như thế, mình thường tưởng tượng lại về buổi tối hôm đó, từ lúc kẻ xấu rình mò bên ngoài, cố gắng cạy cửa và đột nhập vào trong nhà. Nỗi ám ảnh lớn dần lên theo cách đó, trong vô thức, và mình đã không chút cảnh giác.

Như đã kể ở trên, cho đến hiện tại mình vẫn chưa thôi rũ bỏ được những tưởng tượng u ám. Nhưng mình vẫn đang chọn cách mà mình đã từng: Đối diện với vấn đề. Việc viết ra đây những dòng như thế này cũng là một hình thức của việc đối diện với những bóng ma tâm lý của chính mình. Tuy nhiên, mình vẫn chưa sẵn sàng kể nó cho nhiều người quen. Có thể mình sẽ ngồi tỉ tê về nó vào một hôm mát trời nào đó dưới ánh hoàng hôn, nhưng đấy là khi mọi chuyện đã qua và mình thôi không còn ám ảnh với những cảnh tượng do chính nỗi sợ của mình vẽ lên.

Cảm ơn vì đã lắng nghe câu chuyện của mình. Cũng nguyện cho các cậu, sau khi trải qua giông bão, càng cứng cỏi và tuyệt vời!
 
Last edited by a moderator:
3 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Tôi đã mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ về thứ gọi là "lươn tóc". Khái niệm đó tôi biết được từ giấc mơ của mình.

Đây có lẽ là một hiện tượng siêu nhiên hay gì đó chưa có lời giải đáp. Một khái niệm không rõ ràng.

Khi mái tóc của bạn trở nên mượt mà hay dài ra nhanh chóng. Xin chúc mừng, bạn đã bị lươn tóc rồi đấy!

Nếu không nhìn kĩ thì mái tóc của bạn rất bình thường. Nhưng vào lúc xế chiều, khi hoàng hôn xuống và bạn soi mái tóc mình dưới ánh hoàng hôn. Từng lọn, từng lọn như những con lươn to trong suốt. Có thể thấy những sợi tóc của mình trong thân nó. Rất to và nó còn mỉm cười với bạn.

Đừng quá sự có sợ hãi, trước mắt nó sẽ không gây hại cho bạn đâu. Không đau, không ngứa, không khó chịu, nhưng bạn sẽ thấy lo lắng và sợ hãi chính mái tóc của mình.

Vì không biết từ bao giờ tóc của bản thân lại đáng sợ như thế!

Có nguồn gốc hẳn sẽ có cách trị. Dù nghe qua sẽ hơi đau và không ai muốn làm.

Đó là dùng nước muối ngâm vào tóc, loại nước muối bão hòa ấy, cho thêm lá bưởi và xả. Ngâm tóc vào đấy nửa canh giờ, nhớ là ngâm làm sao cả chân tóc cũng phải ngậm nước muối đấy.

Đủ thời gian thì sang bước tiếp theo. Nhờ một bà lão lớn tuổi hoặc người thân trong nhà cầm con lươn ấy và

Dùng lực bứt thật mạnh. Hiển nhiên là tóc phải đi theo rồi.

À mà thường thì ngoài bản thân người mắc phải sẽ không ai thấy lươn tóc. Nhưng khi ngâm như vậy, nó sẽ xuất hiện rõ rệt và ai cũng thấy.

Đừng lo, nó sẽ không đau chút nào đâu! Sau khi toàn bộ lượn tóc được bứt tlra bạn sẽ thấy vùng gáy nóng lên và hơi đau một chút. Có lẽ là gốc rễ của nó đang biến mất,

Tôi mơ đến đây đã tỉnh giấc rồi. Theo tôi đây là một nỗi sợ tâm lý đáng sợ nào đó. Tôi không biết sau khi lươn tóc bị bứt ra hết thì mái tóc của người bị sẽ như thế nào.

Dù sao đây cũng là giấc mơ nên nó không có thật. Nhưng tôi hỏi này, liệu một ngày thật sự có người bị lươn tóc thì sẽ như thế nào nhỉ?
 
Chỉnh sửa cuối:
7 ❤︎ Bài viết: 5 Tìm chủ đề
Chào mừng các bạn đã đến với thế giới mộng mơ của Nijino Hana!

Tôi vẫn nghĩ mình lớn rồi cho tới khi tôi sa chân vào những câu chuyện huyền huyễn các bác ạ. Không những thế tôi còn nằm mơ về nó nữa cơ. Hôm nay tôi sẽ kể cho các bác về giấc mơ tuyệt vời nhất của tôi từ trước tới giờ..

Tôi mơ thấy Trái Đất ngày tận thế, cũng giống như bao bộ truyện về mạt thế zombie bla bla.. Thế giới tôi mơ thấy nó bị bao phủ bởi những con quái vật nhện chuyên ăn thịt người. Tôi đã gia nhập vào một tổ đội có 5 thành viên :3 trai và 2 gái thì phải.. tôi cũng không còn nhớ rõ nữa. Đội trưởng là một người đàn ông khá đẹp trai.. tôi nghĩ vậy đó.

Anh ấy rất dịu dàng với tôi, thực sự rất rất rất.. dịu dàng và tôi thích những người đàn ông như vậy. Có vẻ rằng là ảnh thích tôi và tôi cũng rất thích ảnh nữa. Không! Tôi yêu ảnh luôn ấy chứ.. dù là trong mơ nhưng thật sự tôi rất yêu anh ấy luôn.. thề!

Cho tới khi anh ấy cảm thấy rằng mọi người đang lâm vào nguy hiểm, thì anh ấy đã đưa toàn đội tới một nơi. Ảnh bảo đó là nhà của ảnh, nơi đó rất an toàn và anh ấy tiết lộ với chúng tôi rằng ảnh thực ra là một con ma cà rồng hay con zombie gì đó mà đã tiến hóa tới mức tự mình có được ý thức rồi ấy.. kiểu vậy. Và đây là nơi ảnh ở từ hồi ảnh mới có ký ức. Rồi sau đó thì tôi chuyển qua một giấc mơ khác nữa mà tôi chả nhớ mẹ gì về nó cả! Tới lúc tỉnh dậy tôi vẫn còn lưu luyến ảnh đó các bác, tôi yêu ảnh quá trời luôn!

Có lẽ tới đây đã là kết thúc rồi, chả biết có bác nào đã từng mơ như tôi không nữa. Hẹn các bác ở giấc mơ kế tiếp.
 
Last edited by a moderator:
27 ❤︎ Bài viết: 4 Tìm chủ đề
Cho đến bây giờ mình vẫn chưa hoàn toàn vượt qua được sau sự cố lần ấy.

Mình hay mơ những giấc mơ đáng sợ. Trong hầu hết giấc mơ, mình đều rơi vào trạng thái đang bị rượt đuổi hoặc bị đe dọa về tính mạng. Luôn có một ai đó đang cố gắng rượt bắt mình, hoặc đang ghì chặt mình, muốn đánh đập mình. Mỗi lần giật mình tỉnh dậy sau những giấc mơ như thế, cơ thể luôn trong trạng thái run sợ và hoang mang. Mình thấy mắt mình mở lớn trống rỗng nhìn trần nhà, trong đầu rối ren những cảnh tượng khác nhau, đôi khi mình nhìn thấy cái chết của chính bản thân mình. Và thường những lần như thế, mình khó mà ngủ lại.

Đôi khi mình nhớ rất chi tiết về giấc mộng. Mình thấy người đang ghì chặt mình trên giường là một phụ nữ khá trẻ mặc chiếc áo phông màu vàng. Mình đoán người đó khá mập vì cổ tay mình cảm nhận được làn da mềm và mát lạnh khi chị ta cố ghì chặt mình. Cố gắng vùng vẫy hết sức có thể để thoát ra nhưng đều vô ích, cả người đều bị một khối vô hình nào đó đè nặng lên không nhúc nhích nổi. Có một khoảnh khắc mình còn thấy người đàn bà đang nhìn mình và mỉm cười, mình không biết phải dùng từ gì để gọi tên hay miêu tả lại nụ cười ấy, nhưng nó khiến mình run rẩy. Kỳ lạ là mình luôn có cảm giác nếu đặt trong một hoàn cảnh khác, khi mình trong trạng thái bình thường và không bị đe dọa như thế, nụ cười ấy rất hiền, có thể đem lại cảm giác dễ chịu cho đối phương.

Hoặc ở một lần khác là một người đàn ông toàn thân trùm kín đang rình bên ngoài cửa hoặc đâu đó, có thể là ngay đầu giường, nhìn mình chằm chằm.

Nhưng chả khi nào mình nhớ nổi khuôn mặt của những kẻ ấy. Mình cũng không biết nếu nhớ rõ được khuôn mặt của kẻ bức hại thì mình sẽ bớt sợ hãi hay mọi chuyện càng tồi tệ hơn.

Những giấc mộng đến ngày một thường xuyên, cả trong những giấc ngủ ngắn buổi trưa hay khi chợp mắt vì mỏi mệt lúc chiều tối. Và rồi tràn ra cả ngoài đời thực.

Não mình vẽ ra những cảnh tượng khiếp hãi ngày càng nhiều, tần suất cũng ngày một thường xuyên. Mình nhìn thấy những tai nạn của bản thân ngay cả khi đang thức (mình không dám nói là đang tỉnh táo vì mình nghĩ nếu tỉnh táo ai lại thấy những thứ đó bao giờ). Sức khỏe và thần trí theo đó ngày một yếu đi.

Mình chắc chắn sự việc xảy ra lần ấy không phải là toàn bộ lí do, nhưng nếu muốn kể ngọn ngành, có lẽ mình phải viết thành một thiên tiểu thuyết mất. Trong khuôn khổ cho phép lần này, mình xin phép kể lại câu chuyện hôm ấy.

Sự việc xảy ra vào khoảng bốn giờ sáng ngày mùng hai tháng hai âm lịch, tức ngày hai mươi tư tháng hai tính theo lịch dương. Lí do mình có thể nhớ chính xác ngày tháng như vậy (một điều hầu như chả bao giờ xảy ra vì trí nhớ mình về khoản đó không tốt) là vì số hai và số bốn là hai con số đặc biệt đối với cuộc đời mình. Chẳng phải xuất phát từ sự kiện đặc biệt nào, chỉ là mấy cái số báo danh với thứ tự của mình đều có số hai hoặc số bốn, đôi khi là cả hai. Cả những khi mình quy một cái gì đó ra con số cũng xảy ra chuyện tương tự.

Lúc đó có kẻ đột nhập vào phòng mình, lấy đi cái laptop và tất cả tiền trong ví. Đêm trước đi làm về mệt nên mình không hay biết gì về sự việc xảy ra. Sáng ngủ dậy thấy ví tiền ngoài cửa mình còn ngây thơ nghĩ rằng bọn chuột đã tha nó ra ngoài. Và dù là thấy cửa không cài nhưng mình cũng không băn khoăn gì nhiều, kể cả khi đầu nhớ rất rõ tối qua đã cài cửa cẩn thận.

Đến khi kiểm tra ví mới biết mình đã bị mất cắp. Số tiền khá lớn nên mình có buồn một chút. Vệ sinh cá nhân xong xuôi thì mình nhắn tin cho đứa bạn báo là bị trộm. Rồi nó hỏi "Thế lap còn không?". Lúc đó mình mới sực nhớ ra, quay vào kiểm tra thì thấy cái lap để đầu giường không còn nữa. Nỗi buồn lúc nãy như chợt nhân bản một cách bất thường và ngày càng đè nặng trong lòng mình. Thời gian này quả thật chẳng dễ dàng gì. Cái lap mẹ mình mới mua vài tháng trước để phục vụ việc học của mình. Giờ mất cả rồi..

Sau khi nhắn lại đứa bạn và báo cho bác chủ nhà thì mình khóa trái cửa và cứ thế ngồi khóc. Mình không còn nhớ lúc ấy mình suy nghĩ về điều gì mà khóc nhiều đến thế. Mà cũng có thể mình chẳng suy nghĩ gì cả, chỉ đơn thuần là khóc một trận thật to thôi. Bạn bè cũng có an ủi vài câu nhưng mình chẳng còn tâm trí mà nghe nữa. Có một số đứa đề nghị sẽ đưa mình về nhà để ổn định tinh thần, giờ nghĩ lại thấy chúng nó thật tốt, nhưng mình đều từ chối.

Sau khi khóc xong thì mình nghĩ ngay đến chuyện phải mau chóng kiếm tiền để bù vào khoản mất mát lần này. Mình cần có laptop để học và làm nên sẽ vay trước tiền để mua mới hoặc tìm lại cái đã mất ở hiệu cầm đồ (mà xác suất gần như bằng không). Trùng hợp, lúc đó bạn mình tag mình vào một bài viết tìm việc làm với mức lương khá ổn nên mình nhanh chóng ứng tuyển và được nhận sau đó vài tuần.

Sau vài tháng, dựa vào số tiền kiếm được cùng với khoản học bổng ở trường, mình đã bù lại được số tiền mất hồi đầu năm. Và bài học mình tự rút ra cho bản thân là phải học cách đối diện với vấn đề. Nếu như buổi sáng hôm đó mình chỉ biết gào khóc đau đớn hay đi than khó kể khổ với bạn bè mà không chịu chấp nhận sự việc, mau chóng tìm một công việc và dốc lực học hành thì có lẽ sẽ chẳng có cơ may bù đắp lại khoản mất mát đó. Thế đấy, đôi lúc cuộc sống thật tồi tệ, nhưng nếu lựa chọn né tránh thì ta sẽ càng mất đi nhiều thứ, thậm chí là chính bản thân mình.

Vậy là tổn thất về vật chất coi như đã ổn thỏa. Nhưng những ám ảnh tâm lý thì không.

Sau khi sự việc tồi tệ ấy xảy ra, tâm lý mình thật chẳng vững vàng cho nổi. Bạn bè ra sức an ủi rằng "của đi thay người", rồi trêu đùa "may mà ông ăn trộm không làm gì mày".. Và thế là bản thân lại tự vẽ nên những cảnh tượng tiêu cực. Sau những lần bạn bè "an ủi" như thế, mình thường tưởng tượng lại về buổi tối hôm đó, từ lúc kẻ xấu rình mò bên ngoài, cố gắng cạy cửa và đột nhập vào trong nhà. Nỗi ám ảnh lớn dần lên theo cách đó, trong vô thức, và mình đã không chút cảnh giác.

Như đã kể ở trên, cho đến hiện tại mình vẫn chưa thôi rũ bỏ được những tưởng tượng u ám. Nhưng mình vẫn đang chọn cách mà mình đã từng: Đối diện với vấn đề. Việc viết ra đây những dòng như thế này cũng là một hình thức của việc đối diện với những bóng ma tâm lý của chính mình. Tuy nhiên, mình vẫn chưa sẵn sàng kể nó cho nhiều người quen. Có thể mình sẽ ngồi tỉ tê về nó vào một hôm mát trời nào đó dưới ánh hoàng hôn, nhưng đấy là khi mọi chuyện đã qua và mình thôi không còn ám ảnh với những cảnh tượng do chính nỗi sợ của mình vẽ lên.

Cảm ơn vì đã lắng nghe câu chuyện của mình. Cũng nguyện cho các cậu, sau khi trải qua giông bão, càng cứng cỏi và tuyệt vời!
 
411 ❤︎ Bài viết: 51 Tìm chủ đề
Đây là câu chuyện hoàn toàn có thật, là giấc mơ xuất hiện vào buổi trưa.

Mình vốn là người hay nhớ được những gì đã mơ, hôm nay còn trực tiếp ghi lại sau khi vừa thức dậy, tất cả nhớ như in. Vậy nên nội dung câu chuyện là thật, không thêm thắt. Các nhân vật xuất hiện trong đó đều là những người có thật, bạn bè, thầy cô trong trường. Duy chỉ có vài người lạ ở cuối chuyện thì mình không biết là ai.

Mình muốn giải mã giấc mơ này, bởi vì nó quá chân thực và kì lạ. Nếu có ai hiểu biết về tâm linh, giấc mơ thì phiền mọi người có thể cho mình lời khuyên.

Mình mong mọi người đọc xong sẽ cho mình câu trả lời về hiện tượng này.

Cảm ơn mọi người!

"Thứ 2, ngày 13/6,

Tôi đã có 1 giấc mơ kinh dị mà vô cùng chân thực. Trong giấc mơ ấy, tôi và các bạn mình bị truy sát bởi 1 đám người mặc áo bảo hộ, có súng. Chúng tôi chạy trốn trong trường học của chính mình.

Rất nhiều người đã bị bắn chết.

Tôi không may mắn. Có kẻ đã bắt được tôi. Hắn bắn hạ vào đầu tôi không suy nghĩ.

Tôi cứ ngỡ mình đã chết rồi.

Thế nhưng đầu tôi không hề chảy máu. Tôi chỉ cảm thấy mệt mỏi và muốn ngủ thiếp đi.

Bạn tôi đã tôi dậy và kéo tôi đi tiếp. Khi ấy tôi chợt nhận ra cơ thể và vết thương của mình có thể phục hồi.

Chúng tôi chạy trên hành lang tối và sâu. Chạy trốn khỏi đám người truy sát, bởi nếu bị bắt gặp, họ sẽ giết chúng tôi.

Lại có thêm 1 đoàn người tới. Chúng tôi tản ra để chạy.

Tôi không may lần thứ 2. Tôi bị hắn bắt gặp ngay chân cầu thang.

Trong đêm tối, tôi nín thở. Hắn đi lướt qua tôi, có vẻ hắn không nhận ra.

Bất chợt đầu súng của hắn đụng trúng người tôi. Hắn ngay lập tức dí súng vào định bắn.

Tôi nằm im bất động.

Nhưng vì quá run rẩy, đầu súng của hắn cảm nhận được từng đợt nhấp nhô của hơi thở.

Đoàng.

Một viên đạn găm vào bụng tôi. Và hắn bỏ đi.

Tôi nằm đó một lúc. Cứ ngỡ mình chết rồi, bởi viên đạn đầu tiên vẫn còn nằm trong đầu, giờ lại một viên ở bụng.

Nhưng kì lạ là tôi vẫn không sao.

Không có máu. Không đau.

Tôi gắng gượng vùng dậy chạy đi tìm các bạn mình.

Tôi không nhớ rõ chúng tôi đã làm gì để chạy được lên tới sân thương. Nhưng cuối cùng thì chúng tôi cũng được cứu.

Có một chiếc trực thăng cứu hộ đang bay dưới thấp đợi chúng tôi nhảy xuống.

Tôi thấy thắc mắc, tại sao không hạ cánh hoặc bay ở gần mà phải bắt chúng tôi nhảy xuống và có một anh nhân viên đỡ lấy chúng tôi bằng dụng cụ tựa như máy gắp.

Nhưng tôi chỉ nghĩ trong đầu.

Bạn thân tôi nhảy trước. Nó đã vào trực thăng thành công.

Người tiếp theo là tôi. Thành công.

Chúng tôi di chuyển vào bên trong, chờ đợi những người khác nhảy xuống.

Trực thăng ấy không bé như vẻ bề ngoài, thậm chí có cả một căn phòng nhỏ để chứa đồ.

Cơ trưởng yêu cầu chúng tôi ngồi đợi cho đủ người rồi cất cánh.

Ông ấy hỏi tôi và bạn thân tôi rằng, có muốn chơi cờ không.

Chúng tôi tiến vào căn phòng chứa đồ để lấy bộ cờ vua.

Đó là một căn phòng ẩm thấp, bụi bám dày đặc, nhưng kì lạ là 3 bộ cờ vua để trên bàn vẫn sạch sẽ, không một hạt bụi bám vào.

Bạn tôi chọn ra 2 bộ trong đó có một bộ được chế tạo đặc biệt, mỗi quân cờ tựa như những con huơu và con sói.

Vừa định mang ra thì một cơ viên chạy tới báo cho cơ trưởng, mọi người đã lên hết và đang trên đường bay nhưng gặp sự cố do có một chiếc trực thăng khác đâm vào.

Ngay lập tức chúng tôi bị sơ tán.

Không ai khác gây sự ngoài đoàn người mặc áo bảo hộ đen khi nãy.

Chiếc trực thăng mở ra 2 lối đi xuống, mọi người chạy loạn mà chẳng cần kéo nhau đi cùng.

Tôi đã lạc đoàn.

Tôi rơi xuống bên cạnh một con đường làng nhỏ, hai bên là cỏ.

Khi đang lang thang bước đi, tôi lại thấy một gã đàn ông mặc bảo hộ kín người, tay cấm súng, nhảy từ trên xuống, đáp đất cái" Bịch. "

Tôi vội vã bỏ chạy, hắn đuổi theo.

Tôi cứ chạy miết dọc con đường làng ấy, nhưng càng chạy càng thấy kì lạ.

Từng người đi qua một địa điểm, một quãng đường nào đó đều gặp sự cố.

Tựa như số phận của họ khi đi qua đấy sẽ xảy ra tai nạn.

Tựa như được dự đoán nhưng không ai nghe.

Tôi bắt gặp một em bé ngồi khóc giữa đường, em bé chừng 1 tuổi.

Lúc này không còn thấy gã đàn ông kia đuổi theo nữa.

Tôi chạy đến bế bé lên, cảm giác cậu bé ấy rất quen thuộc.

Cách đó không xa, mọi người đang túm vào xem gì đó. Đó là cảnh một chiếc xe máy nằm sõng soài. Có một cặp vợ chồng và một cô bé khoảng 6 tuổi.

Tôi nhận ra ngay đó là cô giáo cũ của mình.

Tôi bé em bé chạy tới. Trong đầu còn tự hỏi tại sao em bé bị văng xa như vậy mà không sao cả.

Cô lập tức nắm lấy bắp tay tôi, dí vào tay tôi một khúc gỗ được khắc kì lạ. Khối gỗ hình như nhật, được khắc hình những đám mây vần vũ, ở giữa là mặt trăng nhưng chỉ vẽ một nữa, phần còn lại được gạch đan xen như kẻ caro.

Cô bảo tôi chạy đến chừng nào hết đường thì hãy giơ khúc gỗ này ra mà vái lạy.

Cô quay ra nói với chồng một cách mệt mỏi, nói rằng cô biết sẽ có ngày cô ngã xe trước căn nhà hoang, rằng cô không ngờ sẽ có ngày mặt trăng lại trở nên như thế.

Cô bảo tôi rằng hôm nay là ngày Kiều Dạ Nguyệt.

Thế rồi cô đẩy tôi đi.

Tôi chạy mãi đến cuối đường. Chạy nhanh đến mức tôi không kịp phanh tốc độ, xém thì làm rơi khúc gỗ xuống vực.

Ngẩng đầu lên, khung cảnh trước mặt làm tôi sợ hãi.

Mặt trăng mọc trên bờ vực không giống như mọi ngày, mà giống hệt hoa văn được khắc trong khúc gỗ kia.

Chỉ là mọi thứ chân thực hơn.

Mây được bao bọc bởi những đám mây vần vũ, 1 nửa bị cắt xẻ ngang dọc không rõ lý do.

Tôi cứ thế giơ khúc gỗ lên mà vái lạy.

Đến khi mặt trăng dần trôi xa, tôi mới thôi.

Ngay bên cạnh chỗ tôi quỳ là một cái đền nhỏ. Có 1 bà lão đang làm lễ, tiếng gõ mõ và hát vang rền. 2 bà lão khác thì ngồi đối diện dàn lễ, liên tục chắp tay khấn.

Bà lão chủ trì kia gọi tôi lại và bảo tôi quỳ xuống lạy đi.

Bà ta nhìn tôi, đọc tên tôi rồi lẩm bẩm".. Kiều Nguyệt.. "

Tôi đoán bà ta đang nói tới việc quỳ lạy mặt trăng khi nãy của tôi.

2 bà lão còn lại nghe thấy thì nhìn tôi cười.

Thế rồi bầu trời khi ấy, đang tối lại trở nên tối hơn, một màu đen huyền, từng đám mây trôi nhanh hơn. Tựa như trời có bão.

Bà lão chủ trì nhanh chóng dọn đồ và bảo 3 người chúng tôi vào trong đền.

Bà ta nhờ tôi xuống dưới căn hầm đem lên một vật gì đó của người đang ở dưới hầm.

Tôi không biết đường và bà lão ngồi gần tôi khi nãy đã dẫn tôi đi.

Không ngờ đằng sau ngôi đền bé 10m² lại là một khuôn viên khang trang như chùa triền. Thậm chí còn có vài người tới thăm và thắp hương.

Tôi đi qua rất nhiều ngóc ngách, không rõ đi đâu, tôi chỉ đi theo bà lão kia.

Thế rồi đến một căn hầm, tôi cảm thấy nó giống nhà tù hơn. Nhìn có vẻ ẩm thấp, xiềng xích vương vãi, thập chí tôi còn thấy vài cái xác quấn vải trắng cũ kĩ nằm đâu đó.

Bà lão kia mở cửa và bảo tôi vào lấy đồ.

Tôi ngó vào, có vài người đàn ông bị nhốt, người tiều tụy, bẩn thỉu, hình như bị bỏ đói.

Vừa định bước vào thì gã đàn ông kia nhảy xồ ra, tôi chỉ kịp với tay đóng cửa cài then, nhưng cửa quá cũ, cái then rụng ra ngay trong tay tôi.

Tôi bỏ chạy.

Tôi biết gã đàn ông kia đang đuổi theo mình.

Trong một thoáng ngoáy lại nhìn, tôi cảm thấy gã rất giống một ai đó tôi quen biết.

Và rồi một ý nghĩ lóe lên. Gã giống hệt bạn nam lớp tôi.

Câu nói của bạn tôi chợt vang lên" Bố tớ mất tích khi đang đi đền. "

Trong cơn mơ ấy, tôi đã rút ra được một vài kết luận ngay khi đang bỏ chạy.

Thứ nhất, đoàn quân mặc áo bảo hộ đen cầm súng điên cuồng đuổi theo đòi giết chúng tôi, có vẻ như họ đang phẫn nộ một điều gì đó, họ đuổi theo vì nghĩ rằng chúng tôi là kẻ gây thiệt hại cho họ. Nhưng nếu chứng minh được người có lỗi không phải là chúng tôi, có thể bằng vật chứng hoặc nhân chứng, họ sẽ bỏ đi. Ngược lại, nếu không chứng minh được, chúng tôi sẽ bị giết. Hành động của họ được thiết lập theo một nguyên lý đơn giản, đó là niềm tin. Khi họ tin những gì chúng tôi nói, thì chúng tôi là kẻ sống sót.

Thứ hai, những ai đi qua con đường làng kia đều đã biết rõ số phận của mình, biết rõ họ sẽ trải qua những gì khi đi qua con đường ấy, nhưng họ vẫn đi, vì họ cần trả nợ.

Còn về hiện tượng Kiều Dạ Nguyệt kia, vẫn là một bí ẩn.

Tôi chỉ có thể giải thích về mặt con chữ:

Kiều là đẹp, Dạ là đêm, Nguyệt là trăng. Quả thực mặt trăng đêm ấy rất đẹp, chỉ là hình thù khiếm khuyết kì lạ, như thế nó bị dày vò, hành hạ nên một nửa mặt trăng mới xuất hiện những xết lạ như bị cào."
 
5,399 ❤︎ Bài viết: 326 Tìm chủ đề
Tôi cũng hay nhớ được giấc mơ của mình, cũng có những giấc mơ kỳ lạ. Lần gần nhất tôi mơ thấy, bỗng nhiên tôi lại phải đi học lại một lần nữa, không rõ là sao nhưng tự nhiên thấy có cái giấy mời nhập học ở trước cửa nhà. Đó là cái trường mà tôi không thích, tôi không thèm đi nhưng ba tôi thì lại muốn tôi đi. Và thế là 2 ba con cãi nhau. Ngoài đời thì không có chuyện đó đâu nha tại vì cái chuyện học hành thì tôi được quyền quyết định hoàn toàn (nên nó mới sai đó). Còn hôm qua thì lại mơ bỗng nhiên tôi bước vào một căn phòng mà trong đó toàn những kẻ tôi ghét nhất và mấy kẻ đó cũng chuyên làm hại tôi, ngỡ tưởng sẽ như trong mấy bộ phim tôi hay xem ngoài rạp, tôi sẽ một mình đánh đấm với một đám kẻ thù. Nhưng không, bọn chúng lao đến tôi, tính sẽ xé xác tôi ra, thế mà tôi lại chạy, chạy thục mạng rồi cuối cùng thoát khỏi căn phòng đó cũng là lúc tỉnh dậy luôn.
 
4,436 ❤︎ Bài viết: 206 Tìm chủ đề
Mơ thường xuyên luôn.

Còn có những giấc mơ cứ vài năm lập lại y chang 1 lần

Là bóng dáng của 1 người phụ nữ mà mình không quen biết nhưng cứ xuất hiện mãi.

Có khi tối nay mơ thấy người này (đã từng biết mặt hoặc chưa gặp lần nào), hôm sau lại tình cờ gặp.

Thật là những giấc mơ vi diệu.

Nhớ ai quá cũng sẽ nằm mơ thấy. Loại giấc mơ này thì cơ bản là từ suy nghĩ của não mà ra thôi.

Còn những giấc mơ mà sau khi mơ mình cảm thấy hoảng sợ, thì đó đơn giản là mình đang trong khoảng thời gian stress hay có vấn đề gì lo lắng, nên đến nỗi ngủ vẫn lo và thành ra mơ.

Người ta còn bảo,

Mơ nhiều quá là báo hiệu của bệnh suy giảm trí tuệ.

Ví dụ: Mơ thấy mình bị vấp ngã, bị tình cờ té, bị đuối nước.. hoặc kiểu đi không vững, chạy không xong..
 
2,905 ❤︎ Bài viết: 237 Tìm chủ đề
Hừm, lúc còn nhỏ mình hay mơ những giấc mơ ngắn nhưng luôn khiến tim đập liêm hồi vì sợ hãi.

Như là từ trên núi cao té xuống, ngồi trên chiếc xe đang chạy rất nhanh nhưng lại quay mặt hướng về sau. Cũng có những giấc mơ mang tính chất hạnh động không kém kinh dị như mơ thấy rắn khổng lồ há miệng, thay ma quỷ quái đuổi bắt.

Khi lớn lên lại có những giấc mơ kì lạ như là mơ về bạn thân cũ, crush cũ mặc dù bây giờ chả còn tí cảm giác nào với họ.

Nghe nói giấc mơ thường đi trái ngược lại với thực tế nhưng cũng có những giấc mơ dự báo tương lai. Giấc mơ chính là cuốn phim phát ra do tiềm thức ghi nhận. Tiềm thức là những suy nghĩ, những cảm xúc tận bên trong tâm hồn, nó có thể chỉ là những suy nghĩ, cảm xúc thoáng qua rất nhẹ nhưng hoàn toàn có thể từ từ ngấm sâu vào trong trí não. Cho nên buổi tối khi ngủ, não nghỉ ngơi chính là lúc tiềm thức hoạt động mạnh mẽ nhất.

Nhưng dù vậy thì mình vẫn không nên quá tin vào những giấc mơ, cứ sống cho hiện tại và tương lai là được. Vì vốn dĩ mơ chỉ là mộng cảnh, chẳng phải thực!
 
14,922 ❤︎ Bài viết: 3172 Tìm chủ đề
Nói về giấc mơ thì mình từng mơ rất nhiều, nhưng hầu như sau khi thức dậy mình không sao nhớ hết được. Chỉ có những giấc mơ ấn tượng, sâu sắc quá thì mình vẫn nhớ như in. Lúc trước mỗi khi ngủ mình đều hay nằm mơ, nhưng dạo gần đây thì không có.

Nhớ lại trước đây có một giấc mơ cứ lặp đi, lặp lại nhiều lần mỗi khi mình ngủ, đó là mình hay bị trượt ngã dù là bước xuống xuồng hay là đi núi. Cái cảm giác lúc đó mình rất hoảng sợ, khủng hoảng tinh thần. Mình luôn bị giật mình thức khi mơ thấy như vậy. Trong suốt khoảng thời gian học Trung học Phổ thông, Đại học mình có vài lần bị tai nạn. Sau những lần đó mình bị sụt cân, sức khỏe trở nên sa sút, mặc dù đi khám bác sĩ thì vẫn không có vấn đề gì. Ngẫm nghĩ lại con đường mình từng đi cũng trải qua không ít thăng trầm, mất mát đi người thân. Giấc mơ cũng là một điềm báo mình cần phải đi đứng cẩn thận hơn, tránh vội vàng, hấp tấp.

Tiếp đó, là những chàng trai vị cứu tinh hay xuất hiện trong giấc mơ mà mình chẳng thể nào nhớ rõ mặt mũi họ ra sao. Trong cuộc sống mình thường được người khác giúp đỡ, khi mình đi lạc thì có anh chàng tốt bụng đưa mình về nhà, khi mình bị tai nạn trên đường cũng có chàng trai đưa tay ra đỡ mình đứng dậy. Hầu như mình chả nhớ rõ mặt mũi họ vì chỉ thoáng gặp một lần trong đời thôi.

Còn một giấc mơ đã trở thành sự thật, đó là mình mơ thấy thằng em cưới cô vợ có một đời chồng. Lúc đầu mình nghĩ đó là một giấc mơ vớ vẩn, nhưng sự thật thì đúng như vậy. Mình biết em trai cũng khổ tâm, là duyên là nợ nên mình vẫn chúc phúc cho sự lựa chọn của em trai.

Có một giấc mơ mình không muốn nó xảy ra, mình từng mơ thấy cảnh tượng nhà bị cháy, nhưng vị trí con đường khác con đường nhà mình. Trong giấc mơ thì nơi đó chính là nhà của mình, có lẽ trong tiền kiếp nhà mình từng bị cháy.

Mình từng đi làm công ty, nhưng không chịu nổi áp lực vì tính của mình khá cầu toàn, thường hay ôm đồm mọi thứ nên sức khỏe mình cũng không cho phép. Nhưng những giấc mơ đi làm vẫn có lúc xuất hiện khi mình ngủ. Có lẽ mình chưa thoát ra được những áp lực, mệt mỏi bủa vây. Mình nghĩ, đồng tiền cũng quan trọng nhưng tinh thần thoải mái, vui vẻ mới là ưu tiên hàng đầu. Mình từng trải qua những ngày tháng đi làm thật vô vị, sáng đi làm chiều về như một vòng tuần hoàn. Mọi người cười đùa với nhau dù trong bụng chắc gì đã ưa nhau. Tính cách, con người của mình khác biệt với mọi người, nên mình không thể nào thích nghi được. Những người mình từng gặp trong cuộc đời đều mang ý nghĩa riêng và mình thầm biết ơn tất cả!
 
Từ khóa: Sửa

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back