Chương 50: Gieo rắc điềm xấu. Bấm để xem Đối mặt song song với khoảng không đẫm sắc hoàng hôn vội buông xuống, bấp bênh cùng những đám mây chầm chậm chuyển động, tiếp nối theo vài cánh chim ở tận đường chân trời. Chôn vùi đến nơi góc khuất, đằng sau bức tường sẫm màu xám, đầy vết hỏng của thời gian; lưu luyến bản thân vào sự chờ đợi một cử động nhúc nhích nhỏ nhẹ. Đôi chân dậm bước trước cái bóng chính mình, Thiên Thiên từ từ ló khung đầu ra khỏi chỗ trốn; nhãn cầu lấp lánh, khắc họa một căn nhà sập sệ, kín mịt được phản chiếu trước mắt cô. Mở màn cùng nó là một cô bé gái ngây ngô, cứ ngỡ ngọt ngào như một cây kẹo đường khổng lồ đang sống dậy. Hé lộ làn da căng mọng thâu xuyên qua khe hở được kéo ra, từ chiếc ô cửa sổ mỏng manh phải hứng chịu nhiều vết nứt. Tức tốc chỉ trong một giây ngắn ngủi, khi cặp mắt tròn trịa của đứa bé chạm vào ánh nhìn của cô. Đứa trẻ vội vội vàng vàng trừng lên đôi mắt, tựa rằng bản thân đang gặp phải quỷ yêu mà đóng rầm cánh cửa cũ kỹ lại. Kết thúc cuộc gặp mặt của những con người không ai quen biết. Đặt một hơi thở dài cô độc lấy màn sương lạnh từ đầu môi, Thiên Thiên quay đầu, tựa sóng lưng mỏi mệt vào mặt bên kia của chiếc tường, cho phép đôi chân níu giữ thăng bằng hiện tại được phép thả lỏng, tạm chia tay khỏi sức nặng của bản thân làm cả người cô ngồi phịch xuống vùng đất vương vãi bịt ni lông và một đám cát tụ họp lại khắp nơi, đầu gối sải dài khiến đế giày phũ phàng đá cả chiếc cặp mà cô mang theo gần đó ra khỏi một góc. Bàn tay nhàn rỗi nhấc chiếc điện thoại, khiến nó trực tiếp hắt các tia ánh sáng xanh chiếu lên gương mặt chẳng hề mĩm cười của cô, soi rọi lại trong tròng mắt chính cô là gương mặt một nam sinh hiện diện trên chiếc ô vuông nhỏ bé. Thì thầm: "Tớ giận cậu nhiều lắm, cậu luôn là người đáng tin, chúng ta đã là bạn của nhau, rất thân thiết, vậy mà... Cậu lại nói dối tớ, lừa tớ.Đáng lẽ... Mọi chuyện phải rất giản đơn như những gì ta có thể cùng nhau tưởng tượng." Mím lấy bờ môi, Thiên Thiên chăm chú đưa con người ít hiểu chuyện, quấy đảo từng mảnh ký ức của cậu lớp trưởng Thái Long. Từng khung ảnh nhấp nháy đến trái tim rỉ máu đang hấp hối trong quá khứ, chạy đua với mỗi giây phút trong hơi thở nghẹn ngào, bị kẹt cứng trong cổ họng. Cô có thể nhìn thấy đến hình bóng của một cậu quý tử vì bạn học mà can đảm đứng trước một khu ổ chuột, chịu bị sỉ nhục để hét lên những câu nói có thể nhen nhóm một ngọn đuốc cho kẻ tâm tối; một bạn học sinh luôn là người ở lại lớp trễ hơn người khác với tư thể cúi đầu, dùng cây bút chì ngắn ngủi duy nhất để chiến đấu với sách vở; một người quyết tâm vì người khác, dù bề ngoài vốn được chau chuốt vẻ vật chất và kiêu hãnh: "Tại sao tớ lại luôn nhớ đến toàn bộ trải nghiệm của cậu? Đó không phải là câu chuyện của tớ!" Cúi gầm mặt ném chiếc điện thoại ra khỏi tầm nhìn, cô cắn răng, đập mạnh bàn tay vào vành tai mình, nhắm chặt mắt. Đem trí nhớ lấp đầy các hình ảnh chảy qua dòng hồi âm, lặng lẽ dừng lại trong chốn địa ngục quái quỷ của ngôi trường cũ nát ấy, nơi mà cô có thể thấy được Thái Long vào giây phút cuối cùng. Một gương mặt cậu ta thất thần, tròng mắt trắng xóa, làn da bệch nhạt đầy mùi tử thi, cứ vô thức cùng những người khác tấn công cô như thể, cậu ta bị một thế lực nào đó tẩy chết bản ngã của chính mình. Nực cười thay, nếu xoay chuyển về góc độ thực tại, thế giới mà Thiên Thiên đang tồn tại không chỉ chứa vai diễn của chính cô. Từ đằng sau lưng, một câu chuyện khác âm thầm diễn ra trong một góc tối. Cái gương mặt y hệt với khung hình chiếc điện thoại đang dần dần tối sầm lại bỗng chốc xuất hiện, bước đến nơi ngôi nhà sập sệ gần ngay với vị trí của Thiên Thiên. Tại đó, một đứa bé gái trong nhà chạy ra, trùng hợp rằng nó là đứa trẻ ấy vừa chạm mắt với cô hồi nãy, mới nay đã nhẹ nhàng mở cửa, kề sát tai cậu nam sinh xì xào chỉ trỏ vào bức tường một điều gì đó. Khiến anh chàng nam sinh cầm lấy ngay cây gậy bóng chày cứng cỏi, để ý đến vùng an toàn đằng sau bức tường, chỗ mà cô vẫn còn đang ngồi thẩn thơ một mình ở ngoài đó. Nhón chân bước đến gần Thiên Thiên, anh ta không ngần ngại giơ cao chiếc vũ khí trên tay, thẳng thừng quật xuống, định đoạt kết cục lấy của sinh mạng cô trong hôm nay. Tiếc rằng, việc đó chỉ được mường tượng ra ở giữa đôi mắt đỏ hoe cáu gắt của cậu bạn nam sinh ấy, khi thanh bóng chày đập trực tiếp xuống đỉnh đầu Thiên Thiên. Cơ thể cô vẫn bất động với dáng ngồi thản nhiên ngay trên mặt đất, không có một chút phản ứng. Nghiến răng không phục, anh ta lập tức bỏ ngang cây gậy bóng chày trên tay, bàn tay khổng lồ xâm phạm những luồng không khí cô đặc túm lấy mái tóc Thiên Thiên. Không cần biết mặt đối phương là ai, cậu nam sinh vẫn cứ lôi cô vào một góc tối nào đó. Cứ ngỡ hứa hẹn cho kẻ chiêm ngưỡng cảm giác được từng tiếng va đập mạnh bạo sẽ hồi báo, ai ngờ sau hành động ấy, khoảng không gian màn đêm được trả về thanh âm thật tĩnh mịch. ... Tại một phương trời khác. Những vết nheo mày vệt dài trên gương mặt, đôi lông mi uốn cong mấy chốc giao động, một lần nữa đón chào khung cảnh tâm lặng hòa quyện vào gian phòng rộng rãi. Hồn ma bỗng chốc vực dậy khỏi sự che chở của đám chăng gối nệm êm trên chiếc giường; cơn lạnh giá thừa cơ hội chiếm hữu lấy làn da trắng bệch, dần dần mền yếu trên cơ thể nam nhân. Có lẽ,... Mọi thứ vẫn đang lặp lại như cũ, không có gì thay đổi cứu vãn tình hình. Nàng vẫn trong một ngôi nhà gỗ, vắng bóng, nỗ lực ra sức tìm kiếm ánh sáng trỗi dậy từ chiếc điện thoại liên lạc duy nhất của chính bản thân, cũng trở thành vô nghĩa. Vì vốn dĩ, nàng thừa biết mình đang bị Thiên Thiên giam cầm, sau cuộc chạy trốn ngốc nghếch trước đó. Âm hưởng thở dài đơn độc khẽ cất tiếng, vương vấn trên đầu môi, đôi ngươi hồn ma bắt đầu di chuyển, thấu xuyên qua những màn đêm ủ ấp tâm trí nàng. Và chậm rãi dừng lại tấm kính cửa sổ, nơi có thể nhìn thấy khu rừng bên ngoài, xuyên suốt thông qua một căn nhà gỗ nhỏ bé khác, được giấu sâu những cái cây khổng lồ che khuất tầm mắt. Nghiêng đầu, đôi chân hồn ma nhẹ mình thả bước xuống sàn nhà, kéo gọn khoảng cách bản thân cách chiếc ô cửa sổ chỉ vài cen ti mét. Nàng áp khuôn mặt mình vào tầm nhìn trong suốt ấy, tay đặt trên chốn giá băng nơi thành cửa, đôi mắt nheo lại, phản chiếu tiếp nhận trong nhãn cầu nàng là một túi sách bị vứt một xó bên dưới tán cây, vương vãi xung quanh nó là cây son và cây kẻ Macara thật thất thường. Dường như, những thứ vật dụng ấy không phải được trưng bày ngay trong một khu rừng hoang vắng. Tít tít tít tít! Tít tít tít tít! Bản giao hưởng của tiếng chuông điện thoại xưa cũ từ đâu đến, đánh thức lòng đa nghi của hồn ma, khiến nàng giật mình tức tốc phản xạ quay đầu, để tâm đến không gian chỉ có mỗi chiếc bóng đồng hành với bản thân, thôi thúc nhấc bước chân, quanh quẩn về nơi có âm thanh vang dội nhất. Chỉ trong một giây ngắn ngủi, hồn ma đã quay lưng vào một góc phòng, mặc cho những mảnh màn đêm vây kín ánh nhìn long lanh của nàng hiện tại, để thu về tầm nhìn thực sự của nàng là một chiếc điện thoại bàn được đặt ở nơi ít chú ý nhất. Cúi người, giơ lấy từng ngón tay vương tới, hồn ma nắm lấy chiếc ống liên lạc để sát bên tai. Khuôn miệng bỗng chốc tươi rạng một đường cong, bàn tay tựa vào lòng ngực ngăn trái tim nhảy mừng đến mức quá độ, rõ ràng khuôn miệng định thất thanh lên cái tên Dương Hiên. Đáng tiếc là bên đầu máy kia vọng lại trước, bật rõ tiếng nói của Thiên Thiên, phá tan sự hoan hỉ của nàng: "Thiếu Phong à. Hì hì. Tối nay... Mình không về đâu nhé. Xin lỗi vì bỏ cậu ở lại một mình. Mình có để lại đồ ăn ở ngay phòng bếp rồi đó. Cậu..." Buông bỏ nụ cười, đôi lông mày hồn ma hạ xuống. Bàn tay nàng mong mỏi được quăng chiếc ống tai nghe điện thoại nhưng trong trí nhớ, nàng vẫn còn in rõ lời dặn dò của Dương Hiên, chôn vùi trong mục đích ban đầu của mình. Nên phải cố níu giữ cuộc điện thoại, hạ trầm tông giọng lạnh nhạt hỏi hang: "Cậu ở đâu vậy, Thiên Thiên?" "Mình đang đòi lại tương lai sau này của chúng ta, cho cả Thái Long, cũng như tất cả những người khác. Chúc mình may mắn đi. Ha ha." Lắng nghe lại từng câu chữ của Thiên Thiên với những câu nói mất hơi, thêm chút sự yếu ớt, mệt mỏi day truyền âm đến màng nhĩ nàng. Chỉ khiến hồn ma nheo mày, buông ra đôi tiếng thở dài lần thứ hai, ngồi gục xuống mặt sàn, bàn tay ôm lấy đôi đầu gối, tựa đầu vào thành tường. Mấy chốc một chút vấn đề về cô lại đọng trong suy tư của nàng, về cái cậu bạn Thái Long đã từng đeo bám cô... Giờ đây thực sự mất tích trong sự hư không, và... Đối với vài cuộc điện thoại vang lên trong tíc tắc vài giây, cô cũng không có ai thật sự trò chuyện tâm sự ngoài những bọn đeo mặt nạ dối trá toàn lợi dụng. Trong đó có bản thân nàng. Cứ ngỡ như chính bản thân hiện tại đang nhìn thấy tấm gương chính mình trong quá khứ vậy, nhưng khác hơn... Vì cô đã có lý tưởng rõ ràng, không quá hèn nhát giống người cha của mình. Chẳng phải cô rất đáng thương sao? Hay trái ngược, vì điều này hoàn toàn rất phiền phức bởi nàng là một quý cô dễ động lòng trước bản sao của người mình từng trao cả định mệnh. Cắn lấy chiếc môi mền mền, hồn ma bỗng cất giọng êm dịu hơn một chút đối đáp cùng cô: "Tớ... Ghét cậu. Cậu đang coi sự tồn tại của tớ... Chỉ là vô hình hay sao?" "Cậu mau về đây ngay cho tớ. Nếu không tớ sẽ... Chuyển ý cưới Dương Hiên ngay lập tức." Tuy nhiên trong một vài câu sau, nàng lại cất lên tiếng thét không thể kiềm chế khi đang xiết chặt chiếc loa âm trên điện thoại , chẳng thể biết thực tâm hay dối lòng. Tuy nhiên, câu nói vô tình ấy lại có thể hoàn thành một phần nhiệm vụ phản diện của nàng. Đó chính là trao cho người khác một hy vọng không nên có. Bịt miệng lại lúc vừa mới dứt câu, ánh mắt xem xét, hồn ma cố áp sát tai vào chiếc loa, muốn đâm xuyên qua tình huống thực tại để hiểu thấu nhiều hơn những cảm xúc bên kia đầu máy. Dẫu thế, nàng chỉ nghe được tiếng cười của cô. Chỉ là tiếng cười này khá là kỳ quái, bởi qua nhiều giây sau đó, âm thanh trở nên nhiễu sóng đến quỷ quyệt lạ lùng ập vào tai nàng. Tiếng cười mà nàng nghe lại càng ngày càng trầm hơn, giọng nói bị bóp méo đến nỗi làm bàn tay nàng vô thức quăng chiếc điện thoại, chạy đến chiếc giường, đắp chiếc mền cuốn chặt khắp cơ thể chỉ chừa lại một đôi mắt mở hí nhìn chiếc điện thoại bàn ẩn mình trong góc tường u tối, tâm trí tâm lặng tràn ngập sự sợ hãi trong một bộ phim kinh dị. Dẫu thế, tiếng nói trong điện thoại vẫn không ngừng lại, nó càng ngày càng vang lên, ngân cao cùng âm nhịp với tiếng thở mạnh vội vã của chính nàng. Như thể nó là tiếng ngọng của một thứ ủy mị nào đó đang cười chứ không phải là cô.
Chương 51: Thực hành dò thám. Bấm để xem Hai hàng mi gặm chặt đôi ngươi, khuôn miệng kẹt cứng ở mức đóng chặt, không thể giải thoát hơi thở tuông trào nơi lồng ngực. Mở màn một viễn cảnh rộng rãi hơn vài xăng ti mét, từ trên cao trần nhà đầy bụi bặm hiện diện một dây xích sắc lạnh, vô tâm giam cầm cánh cổ tay, biến hóa thân thể thành một con rối gật gù, chỉ dần chìm nhỉm theo màn đêm. Tiếng kim loại va chạm âm vang thành bản hòa nhạc, cảm nhận không gian khó thở than, giọng nói vọng lại hệt cây kim châm đánh thức tầm nhìn trỗi dậy: "Tao biết mày. Bạn gái của tên lớp trưởng phiền phức. Cậu ta đã mất tích, còn mày? Mày đến lột da tao sao?" Vương tai trớ trêu gai mắt, vẻ nheo mày cuối cùng cũng chuyển động chậm rãi trên bờ trán, khung đầu Thiên Thiên dần ngước lên với một chút run rẩy. Mập mờ phản chiếu trên nhãn cầu về một thế giới chẳng thấy gì rõ ràng, chỉ có những đơn sắc trắng đen cùng nhau nhấp nháy. Đương đầu cùng một kẻ độc chiếm ánh đèn duy nhất, âm thanh len lỏi bên tai cô cũng khởi nguồn từ hình bóng đó. "Hỡi kẻ ngu có nhớ ... Quạ mổ bụng, đầu banh thây, thi thể đi đứng bằng hình dạng lặc lìa... Là... Do... Ai? Đồ tể không tránh được phận. Mày không thể thoát được kẻ giết người! Vậy nên... Yên lòng nào." Dẫu vậy, mỗi lần hắn kề sát bản thân làm nhân vật chính. Hành động phù cười của cô lại vô ý thì thào dưới sự tĩnh mịch, những cử chỉ thản nhiên đánh động lên nhiều vị trí trên khuôn mặt đang khô rát bởi màu thịt tươi đông cứng lại. Cơn âm ỉ như búa nổ ở phần đầu, cào xé âm thanh xung quanh càng trở nên chói tai, nào là tiếng gió rả rít ám lạnh sóng lưng, thanh âm va đập kim loại đều bị bóp méo đến không còn ý nghĩa. Ngoại trừ câu nói của hắn vẫn đủ quyền lực tồn tại. "Tao... Gã tồi này...Sẽ giải thoát phần ký ức còn chưa được tâm nguyện này. Giống như lúc... Tao... Tạo một cuộc đời mới... Cho kẻ đã cứu rỗi tao vậy đó. Ha Ha. Ha Ha. Ha Ha." Cạch. Đầu Thiên Thiên gục xuống, gương mặt song song sàn đất, đầu gối đập mạnh vào sàn nhà. Hững hờ chạm mắt đến những thứ tuyết bụi lấp lánh, uyển chuyển lơ lửng xâm phạm đến lãnh thổ của tia nắng dư dả bên khe cửa. Thương tiếc thay, vở kịch giao lưu của hắn đầy phấn khởi bao nhiêu, cũng có lúc sẽ kết thúc một cách thật phũ phàng. Hắn ta ngừng vương cổ, rên la những từ thuyết giáo. Hành động cứ thế quay lưng đi, chấm dứt bằng tiếng mở cửa, và rồi lại đóng sầm. Bắt cô ở lại trong căn phòng tan hoang, phải làm bạn với cái bóng tối không biết mở miệng. Cứ thế nuốt chửng thực tại, bám víu cô thụt lùi, cố khoang sâu cơn mê trong giấc ngủ. Nhưng, điểm tới giây cuối cùng, chẳng hiểu vì sao, khi bờ mi sắp phải ghim ghiền lấy nhau, một thứ nào đó đã phát sáng đỏ rực trong màu đêm của tiềm thức. Nó làm cô bận tâm. Nó ép cô giữ nguyên vòng mắt đỏ hoe của mình, từ chối việc ưa muốn yên nghỉ, không thể thuận theo tiếng nói mệt mỏi của thể xác. Nó quấn chặt lấy ngón áp út, mặc cho việc thứ đang bị trói buộc là cổ tay. Không thể quản thúc nó, cái thứ đó muốn quặn mất cơ thể khỏi cô vậy. Thật khó xử! Và giờ, thay vì Thiên Thiên cứ giữ sức cho những kịch bản diễn ra với mình tiếp theo. Cô lại cắn răng, vùng vẫy như con cá mắc cạn, chỉ để chiến đấu với cái thứ mà cô đang bó tay về việc hình dung được sự tồn tại của nó. Ngờ đâu, thứ đang gắn kết ngón tay cô, lại dễ dàng bị thâu tóm bởi một hồn ma hoàn toàn quen thuộc. Ở bên ngoài có lẽ rất xa xăm, màn sương phủ quanh đầu, mất hút bóng người một cách lạ lùng. Nực cười hơn, nó chẳng đủ sức để cản người bị mê hoặc, tự mình đâm vào con đường không lối. Gần ngỏ hẻm vào căn nhà nát bấy mà Thiên Thiên đã theo dõi và bị tóm lấy từ tối hôm qua, đã xuất hiện kẻ thế thân, chốn chào đón đôi bàn chân trần xé toạt cả không gian uẩn khúc, mấy chốc hồn ma đã tìm thấy cô và những tàng chứng hòa lẫn với bùn đất đã bị bỏ rơi. Những ngón tay nâng đỡ chiếc điện thoại mang nhiều vết xước màu trắng, hai đôi lông mày nhíu chậm, nàng lặng im hướng đến căn kho sét gỉ cạnh khu nhà tàn phế, đôi chân lùi bước núp sau bức tường khi một bóng người vừa mở cửa, đi ra ngoài. Dẫu vậy, đôi mắt nàng vẫn cứ nhìn chầm chầm vào nơi nhỏ bé đó, theo đuổi những sợi dây tơ mỏng dính len lỏi qua nhiều vết hở, gò bó tiểu yêu nào đó thuộc về mình. Đó không phải là khoảng cách để nàng có thể nhìn thấy khuôn mặt của cô sao? Vốn dĩ, Thiên Thiên dù có chạy đâu xa, thì nàng vẫn mò ra được cô mà không cần bất cứ thông tin nào. Vì, bất đắc dĩ được soi đường bởi dây chỉ đỏ thẩm như máu, kết nối con người âm dương lại với nhau. Đó là lý do tại sao nhiều người ăn ở, bị linh hồn ám hoài không dứt. Bờ môi xót thương mím lại thật lâu, thấu lòng rõ dạ rằng quả tim sẽ muốn bào mòn lòng ngực, và bàn tay sẽ trở nên run rẩy không thôi. Nàng liếc xuống chiếc điện thoại, ngắm nghía lại những lỗ hỏng sợi thịt, kết dính dai đẳng đã rạch trên da tay mình. Có phải thế này là cơn thịnh nộ hay là nỗi e sợ? Khi hồn ma hóa thân thành một kẻ cứ tưởng quan trọng với cô, có đủ khả năng làm cho cô nát trăm mảnh vào sự đắm đuối si tình. Đến bây giờ, thứ ưu tiên của cô không phải là nàng, cô bỏ mặc nàng. Cô mặc xác nàng trong một không gian kỳ quái vào đêm khuya, để nàng phải đập nát cả chiếc điện thoại bàn và cánh cửa, chỉ để mò mẫm truy lùng cô đang ở một xó nào đó không xác định. Giống như cái cách nàng thảm bại trong việc chiếm lấy cảm xúc của cái bản gốc chết tiệt đấy. "Đúng là hình dạng sao chép. Y hệt như người đi trước." Nghiến răng âm thầm một câu nói có sự sát thương, hồn ma hít một hơi thật sâu, bóp chặt chiếc điện thoại, ôm lấy nó vào lòng. Vội vã nhấn vào bàn phím dãy số hy vọng, đưa lên áp sát màn hình vào vành tai, chờ đợi một giọng nói từ ai đó, tuy nhiên chỉ còn là những hồi âm chuông vang kéo dài và một tiếng bíp quá sức lạnh lùng. Tường tận, đối với nàng, cuộc gọi này dần trở nên vô nghĩa. So đo kèm theo, những thứ trên chiếc điện thoại được Thiên Thiên lưu trữ, lại là dấu hiệu giá trị cần thiết với hồn ma. Gạt qua màn hình kết thúc cuộc gọi, một trang sách ghi nhớ điện tử phô bày trước mắt nàng, dẫn dắt nàng thèm khát hiểu biết nhìn tấm ảnh về một gương mặt nam sinh, dò thăm bên dưới là tên, tuổi, giấy căn cước, những dòng chữ thông tin về địa chỉ nhà, trường lớp từng học và hiện tại. "Tên Vương Hiển? 16 tuổi? Bằng tuổi với cô ta sao? Trường từng học là..." Đưa chiếc điện thoại gần với khoảng cách hại mắt mà người lớn thường cân nhắc. Giọng nói hồn ma bỗng trầm lắng một cách nhẹ nhàng, sau đó lại cắt quãng đến khó hiểu. Chẳng hề nói dối, ẩn sâu bộ não hồn ma được kế hưởng, nàng luôn cố ghi nhớ về những gì cô đã từng phân tích sơ qua, đặc biệt là thông tin các đối tượng mất tích. Nếu mường tượng một vài suy luận chứng thực, dường như cậu bạn nam sinh được Thiên Thiên liệt kê vào danh sách, chắc chắn có mối liên kết nào đó với cô. Dù nàng có thể khẳng định, cô chẳng hề có ký ức nào về cậu bạn Vương Hiển này cho lắm. Nghiêng đầu, đặt đôi tay lên bờ môi của mình, bàn chân nàng giữ xa cách lại ao ước bước thêm một bậc đến nơi nhà kho đang khóa nhốt cô hơn. Có thể là mong cầu tò mò hoặc chỉ thèm cắn xé cô mà thôi. Do dưới cương bậc là nụ hôn trao đổi giữa cô và thời điểm nàng là một oan hồn trước đó. Đây là điều kiện tiêu khiển mảnh vỡ quá khứ của hai người, đều nguyện ước tiết lộ cho nhau xem, nên từ ban đầu, Thiên Thiên mới nhìn thấy vài hoạt cảnh kỳ lạ diễn ra, hoặc lạc vào nơi địa đàng của ngôi trường cũ trong khi đơn giản cô chỉ chìm vào giấc mơ. Xoay đổi, nàng cũng hoàn toàn nắm rõ lấy một phần nhỏ trong trí nhớ đau thương của cô. Lý do chính đáng nhất cho việc dù nàng ghét cay ghét đắng Thiên Thiên, bởi thân phận và bộ mặt, nhưng vẫn không ra tay bóp chết cô. Mà lại ngậm ngùi ở bên cô, muốn mình trả thù đúng người, lấy cá nhỏ dụ cá lớn. Thay vì xảy ra bố cục cha làm con gánh. Tuy nhiên, việc đó không đồng nghĩa cho việc nàng sẽ che chở cô hay bảo bọc. Suy vô cùng, nếu như trong quá khứ mà không có nhiều vết nhơ khiến nàng vẫn chỉ nằm dưới lòng đất ở độ tuổi sắp đến mười tám. Thì ở thời điểm thực tế, cô sẽ gọi nàng là "Mama kế" Ho một tiếng, quay về vấn đề hiện tại. Như trong trí nhớ của cô, nàng đã phát hiện được, ngoài việc kết thân với mỗi Thiếu Phong, thì ký ức tình bạn mạnh mẽ nhất chỉ dừng lại của cậu bạn lớp trưởng Thái Long, nảy nở được là khi hai gia đình có quyền thế tâm giao khiến cô và cậu ta gặp gỡ thuở còn chưa biết nói. Hoàn toàn không có cái gương mặt cậu bạn Vương Hiển được liệt kê này lộng hành trong hồi ức mà cô chôn giấu, kể cả những trí nhớ ngắn hạn thời gian gần nhất. Nàng có thể đoán được chi tiết Thiên Thiên và cậu bạn Vương Hiển này không hề quen biết nhau. Chỉ là thành phần xa lạ, học chung một lớp và một trường cấp ba mà thôi. Cúi đầu, tay xoa lấy bờ trán nhíu nhăn của mình. Những thứ lặt vặt bên dưới lề đường lại tình cờ lọt vô tầm mắt xanh của nàng. Một số những vật dụng đơn sơ như chiếc cặp xách học sinh mở hờ, rơi rớt một bộ y phục ra bên ngoài và một bộc tóc giả nam. Cứ như tình huống đã được sắp xếp cho hồn ma chứng kiến vậy. Cơ thể ngưng đọng lại sau vài giây, đôi mắt nghi ngờ nhìn chầm chầm vào đồ đạc vấy bụi dưới chiếc bóng của mình, bàn tay hồn ma nhanh chóng hướng về nó, nắm phần đế túi xách giơ lên không trung, khiến cho cái thứ còn xót lại được lộ diện một cách hoàn chỉnh. Đó là một tờ giấy nhập học đã được kiểm duyệt, trong ngôi trường hiện tại của người bạn Vương Hiển mà cô đang tiếp cận đến, và điều khiến nàng ớn lạnh hơn, hình ảnh học sinh chuyển vào ngôi trường chính là gương mặt mà nàng đang sỡ hữu. Bản sao của Thiếu Phong. Không nhầm đây là một phần kế hoạch dự phòng của Thiên Thiên. "Đợi một chút. Sao cô biết tôi tìm được cô? Người vừa bước ra khỏi căn kho đó. Có phải... Nam sinh Vương Hiển? Đối tượng mà cô ta đang tìm đến sao?" Cắn răng, không chịu được tiếng nói thầm, buộc hồn ma phải tự cất lên để tìm đến đáp án chính xác nhất. Nàng ngước lên nơi nhà kho đủ sức ép chết một con người, hai tay không ngừng gom hết đống thông tin của Thiên Thiên, xách cặp quay lưng bằng những câu nói giá băng nhất, tuy nhiên lại vô thức phạm lỗi từ cách xưng hô: "Thiên Thiên. Cô muốn tính trước như thế này sao? Ổn thôi, em yêu. Tôi khô máu với em."