Bài viết: 41 Tìm chủ đề
Chuyện vào khoảng cuối tháng 8 năm 2023.

Mình nhớ khá rõ bởi vì đầu tháng 9 mình đi trekking Tà Đùng với bạn, và có than thở khá nhiều về anh ta.

Lớn hơn mình 4 tuổi, ngoại hình cũng tương đối, gia cảnh bình thường như nhà mình, tốt nghiệp phổ thông thì đi nghĩa vụ, sau đó vì nhà nghèo nên không học tiếp mà đi làm kiếm tiền, cũng tự tiết kiệm được ít tiền, tự mua được một miếng đất nhỏ, chưa từng yêu đương.

Trừ việc chưa tìm hiểu kỹ để xác minh những thông tin ấy thì không có gì phải soi mói.

Với mình chuyện rất ngắn gọn: Người quen giới thiệu, hẹn gặp, cảm thấy không hợp, trực tiếp nói rõ, về sau mạnh ai nấy sống tiếp không liên quan gì đến nhau nữa, hết chuyện.

Nhưng anh ta rất "hài hước", ba mẹ anh ta ngày xưa xem mắt, gặp một lần là cưới luôn, nên giờ anh ta cũng muốn vậy. Anh ta rất vừa ý mình T. T

Mình nói thương thì mình mới cưới, chứ khơi khơi quen biết gì mà cưới với xin.

Anh ta nói chỉ cần mình thương anh ta 4, 5, không cần thương anh ta 9, 10 như anh ta thương mình.

Mình, buồn nôn. Một chút xíu tình cảm cũng không có, ác cảm thì bắt đầu có.

Trực giác mách bảo mối quan hệ này sẽ không đi đến đâu, lối suy nghĩ của mình và anh ta khác biệt.

Trong buổi hẹn đi cà phê duy nhất, trên đường về phải qua phà, nước lớn chảy xiết nên phà khó cập bến, mình nói không chừng năm sau nước còn lớn hơn. Người ta nói năm Thìn bão lụt đó.

Anh ta quay sang nói với mình: "Tranh thủ năm sau cưới luôn để sang năm nữa là năm tuổi không cưới được."

Mình hỏi lại: "Ai cưới? Cưới ai?"

Anh ta cười cười không trả lời.

Mình sống muốn nửa đời người rồi, lần đầu tiên ở trong hoàn cảnh ồn ào lộn xộn nhận được một lời hỏi cưới vô duyên đến vậy. Nói thật là có hơi tủi thân.

Sau đó mình chán nản, chả muốn nói chuyện với anh ta nữa.

Căn bản cũng chỉ nói về 18 đời tổ tông nhà anh ta, mình không có hứng thú.

Thêm một việc, anh ta chưa từng đi du lịch hay đi đâu xa. Mình thì muốn đi khắp nơi.

Việc thứ hai, anh ta ăn cơm nhà. Điều này không có gì không tốt, chỉ là mình rất ghét nấu nướng. Vì cần ăn nên mới nấu thôi. Nên mình rất mong ước có bạn đời biết nấu cơm mà tìm không ra.

Sáng đi làm anh ta được mẹ nấu cơm cho mang theo.

Qua thăm dò anh ta còn khai đồng nghiệp đều mua cơm bên ngoài, nên anh ta không bao giờ ăn chung với đồng nghiệp. Mình không hiểu, nguồn cung cấp khác nhau thì có ảnh hưởng gì đến việc ăn chung. Anh ta nói thấy không hợp với họ.

Biết mình buổi trưa cũng tự mang cơm nhà theo ăn, anh ta đến thì mang cơm cho mình nhưng không nói trước. Thế là mình bảo không ăn đâu vì mới vừa ăn xong.

Anh ta liền nói ngay: "Đồ mẹ anh nấu cho em ăn, em không ăn mẹ anh buồn."

Mình, cảm động thấy ớn luôn. Tưởng anh ta tự nấu đấy.

Bác gái ấy cũng thật vĩ đại, ngoài sáu mươi rồi còn phải nhọc nhằn làm đồ ăn cho thằng con sắp bốn mươi tuổi đầu đi tán gái.

Để đơn giản hóa vấn đề, mình thấy về sau đừng liên quan gì đến nhau nữa không tốt sao? Mẹ anh ta không cần vất vả nấu, anh ta không cần vất vả mang đi, mình không cần miễn cưỡng ăn, mẹ anh ta cũng không cần buồn phiền.

Chỉ mới quen biết, nhắn tin qua lại một tuần thôi, đâu có thân thiết gì đâu, nên mình từ chối đi cà phê, cũng nói rằng thấy không hợp, đuổi anh ta về. Anh ta không chịu, ngồi trong cửa hàng của mình, xị mặt, mỏ chu ra treo được cái bình nước luôn. Mình rất có xúc động muốn mượn căn cước để xem kỹ xem anh ta là đàn ông ba mươi mấy rồi hay bé gái tám tuổi.

Dĩ nhiên anh ta không chấp nhận được việc bị từ chối.

Sau đó anh ta bắt đầu nhắn tin mè nheo. Mình bảo đừng làm phiền mình.

Anh ta đọc lại bài cũ trên FB của mình và like. Mình hủy kết bạn.

Anh ta tiếp tục nhắn tin khóc lóc bảo mình đừng bỏ anh ta,

Mình thật sự thấy rất phiền, rất bực bội, rất phản cảm. Mình không trả lời, rồi chặn zalo, sau đó hủy kết bạn zalo luôn.

Anh ta đến nhà tìm, 3, 4 lần gì đó, xin kết bạn zalo lại. Mình cáu kỉnh hỏi kết bạn để làm cái gì?

Anh ta nói để lâu lâu nhắn tin chơi. Mình nói thẳng mặt, đừng làm phiền mình.

20 tháng 10 anh ta mang hoa và quà đến, mình không nhận, cũng không tiếp đãi, ngắn gọn nhấn mạnh với anh ta 2 câu:

"Đừng phí công vô ích."

"Đừng làm phiền tôi nữa, anh nghe không hiểu sao?"

Mình bắt đầu thấy ác cảm dâng trào với thái độ dây dưa này. Nhiều lúc tự hỏi không biết có phải mình với anh ta cùng dấu hay không mà mình bài xích anh ta đến nỗi nhìn thấy là chướng mắt, nghe thấy là chướng tai, tiếp xúc một chút cũng ghê tởm.

Nhưng mình cũng không muốn nói lời khó nghe gì. Suy cho cùng chuyện cũng chưa có gì quá đáng lắm.

Không biết thành ý của anh ta có thật không, mình phải thừa nhận mình không xem thành ý đó ra gì hết. Đường ai nấy đi là tốt nhất.

Sau đó mình triệt để bán bơ anh ta.

Tuyệt nhiên không nghe máy, không trả lời tin nhắn, không kết bạn zalo, FB hay có bất cứ liên lạc nào, không phản ứng gì với anh ta, cũng không nhắc đến anh ta với bất cứ ai.

Kết quả năm ba tháng, anh ta lại tìm đến, trồi lên xin kết bạn abc.

Chung quy anh ta như thế một phần vì ba mẹ mình không dứt khoát như mình, mà quý anh ta lắm.

Mình chỉ chốt lý do từ chối anh ta với mẹ là cưới về rồi đứa nào làm đàn ông?

Sau bốn, năm năm trời xem mắt ai mình cũng từ chối, bây giờ chắc heo đến nhà hỏi cưới mình ba mẹ mình cũng niềm nở.

Hàng xóm, cô dì xung quanh cũng hóng chuyện lắm luôn, thế là lời ra tiếng vào, mình không bận tâm lắm nhưng có khó chịu.

Chuyện đã hơn một năm, hôm qua anh ta lại đến thăm ba mẹ mình. Mình vẫn tiếp tục xem anh ta như không khí.

Mọi người thấy tiếp tục bán bơ như vậy có chấm dứt được không, hay phải nói rõ với anh ta lần nữa.

Mình thấy kiểu người cố ý không hiểu như anh ta thì có nói lý lẽ cũng không có tác dụng gì. Mình cũng không muốn nói bất cứ thứ gì, phản cảm và bài xích đến nỗi không muốn nhìn thấy. Tính mình không kiên nhẫn mấy, rất nóng nảy, tiếp xúc nữa chắc có ngày mình chém anh ta.

Nếu cố gắng lơ đẹp như vậy thì bao lâu nữa mình mới được yên đây?

Nếu đập anh ta một trận thì có bị kiện tội cố ý gây thương tích không?

Dài dòng như vậy chắc mọi người đọc cũng mắc mệt, cảm ơn đã xem mình trút bầu tâm sự nha.

Đừng khuyên mình tìm người yêu hay nhanh chóng lập gia đình gì gì, mình thật sự thấy chán ghét + phiền phức cờ mờ nờ luôn rồi.

Chuyện của bạn, mình phần nào đồng cảm vì mình cũng gặp người tương tự giống như vầy rồi.

Mình rút được kinh nghiệm là nên tìm người "cùng tư tưởng, tâm tư tình cảm, cũng như cùng sở thích, quan niệm sống, lý tưởng" thì mới có thể yêu và tiến tới hôn nhân được. Và bạn nên nói chuyện với ba mẹ là đừng tạo quan hệ với anh chàng này nữa, vì rõ ràng là bạn không thích. Khi anh này không còn cơ hội nào tiếp cận cuộc sống của bạn nữa, tự khắc thời gian sẽ làm cậu ta bỏ cuộc, còn bạn thì được giải phóng khỏi phiền toái, bực bội.

Không liên quan nhưng mình có góp ý này, là người trưởng thành, đặc biệt còn là phái nữ, mình nên biết nấu nướng bạn nhé, ăn ngoài không tốt cho sức khoẻ đâu.

Cuối cùng, mến chúc bạn trên đoạn đường phía trước, sẽ tìm được nửa kia như ý.
 
Bài viết: 444 Tìm chủ đề
Hihi cảm

Chuyện của bạn, mình phần nào đồng cảm vì mình cũng gặp người tương tự giống như vầy rồi.

Mình rút được kinh nghiệm là nên tìm người "cùng tư tưởng, tâm tư tình cảm, cũng như cùng sở thích, quan niệm sống, lý tưởng" thì mới có thể yêu và tiến tới hôn nhân được. Và bạn nên nói chuyện với ba mẹ là đừng tạo quan hệ với anh chàng này nữa, vì rõ ràng là bạn không thích. Khi anh này không còn cơ hội nào tiếp cận cuộc sống của bạn nữa, tự khắc thời gian sẽ làm cậu ta bỏ cuộc, còn bạn thì được giải phóng khỏi phiền toái, bực bội.

Không liên quan nhưng mình có góp ý này, là người trưởng thành, đặc biệt còn là phái nữ, mình nên biết nấu nướng bạn nhé, ăn ngoài không tốt cho sức khoẻ đâu.

Cuối cùng, mến chúc bạn trên đoạn đường phía trước, sẽ tìm được nửa kia như ý.

Hihi cảm ơn Hạ nhé. Trình độ nấu ăn của mình có thể nuôi sống bản thân và không độc chết người khác, nhưng mà từ biết nấu đến thích nấu là một khoảng cách không thể tự dối lòng. Còn muốn ăn ngon thì có hơi làm khó bản thân thật. Môn này mình nhận dốt vậy.

Cảm ơn lời chúc của Hạ nữa, thật mong anh ta sớm bỏ cuộc hoặc có nữ bồ tát nào đến hốt anh ta giúp. Người thật thà như vậy nên gặp người hiền lành đảm đang mới là chân lý.
 
Bài viết: 444 Tìm chủ đề
Chiqu khá đồng cảm với bạn.

Mình cũng từng ở trong tình huống hơi giống bạn.

Được cái là ba mẹ mình thì cũng cưng con gái nên không ép mình quá (dù rằng cũng phụ mẫu có vẻ quý anh ta lắm, chắc tại tui ế lâu quá hai vị ấy rầu) với lại anh chàng trong tình huống của mình không dai dẳng như anh này.

Tính tình mềm quá dễ bị người ta lấn áp, nói nặng lại sợ khiến người ta tổn thương.

Bạn không thích tiếp xúc với anh ấy thì né tránh hết sức có thể đi ạ, thấy anh ta gây ảnh hưởng đến cảm xúc của bạn quá! Đụng mình thì mình chắc cũng chả biết xử lý sao, tạm thời "tẩu vi thượng sách" vậy, đấu không lại thì trốn cái đã. *vno 83*

Cảm ơn Chiqu. Vụ này làm Túc sâu sắc cảm nhận được ác ý của thế giới. Tại sao không ai đứng về phía mình hết vậy nè? Nhưng đồng thời cũng thấy bản thân đã có chủ kiến và cứng rắn hơn. Đừng vì ngại phiền phức mà thỏa hiệp vì đôi khi thỏa hiệp rồi càng phiền phức hơn.

Phải nhẫn nại chờ người ta bỏ cuộc vậy. *vno 53*
 
Nghe mà sao "dợn" người quá Túc ơi, cảm giác bạn đang bị "ăn vạ" là sao nhỉ? Ây da..

Thật lòng thì đây gọi là áp đặt suy nghĩ của bản thân lên người khác, ý như "tôi thích bạn thì bạn cũng phải thích tôi, nếu không bạn chính là kẻ phụ tình!" Nghe bạn kể thì mình có thể hiểu chàng trai này rất hợp đóng vai mấy nhân vật "thiểu năng" trong truyện.

Nói thì nói vậy, nhưng mà cách ứng phó trong trường hợp này quả thật hơi phiền phức, bạn mà đánh người ta là chắc chắn bị kiện đấy, có khi còn phải gả cho người ta để "bồi thường" không chừng, như vậy thì không tốt lắm đâu.

Hay mình méc nhỏ thế này, bạn có thể lơ người ta đi, lơ một cách 100% như người đó không tồn tại vậy. Nhắn tin, không nhìn thấy! Nói chuyện, không nghe thấy! Ra đường đụng mặt, ấy, có thấy ai đâu chứ?

Như vậy, người ta cảm thấy không có cách tác động đến bạn nữa dần thì sẽ nản thôi. Nếu bạn còn mắng anh ta, còn tỏ ra nhận thấy anh ta tồn tại thì đảm bảo vụ này bạn sẽ không dứt được đâu!
 
Bài viết: 444 Tìm chủ đề
Nghe mà sao "dợn" người quá Túc ơi, cảm giác bạn đang bị "ăn vạ" là sao nhỉ? Ây da..

Thật lòng thì đây gọi là áp đặt suy nghĩ của bản thân lên người khác, ý như "tôi thích bạn thì bạn cũng phải thích tôi, nếu không bạn chính là kẻ phụ tình!" Nghe bạn kể thì mình có thể hiểu chàng trai này rất hợp đóng vai mấy nhân vật "thiểu năng" trong truyện.

Nói thì nói vậy, nhưng mà cách ứng phó trong trường hợp này quả thật hơi phiền phức, bạn mà đánh người ta là chắc chắn bị kiện đấy, có khi còn phải gả cho người ta để "bồi thường" không chừng, như vậy thì không tốt lắm đâu.

Hay mình méc nhỏ thế này, bạn có thể lơ người ta đi, lơ một cách 100% như người đó không tồn tại vậy. Nhắn tin, không nhìn thấy! Nói chuyện, không nghe thấy! Ra đường đụng mặt, ấy, có thấy ai đâu chứ?

Như vậy, người ta cảm thấy không có cách tác động đến bạn nữa dần thì sẽ nản thôi. Nếu bạn còn mắng anh ta, còn tỏ ra nhận thấy anh ta tồn tại thì đảm bảo vụ này bạn sẽ không dứt được đâu!

Phụng nói rất có lý.

Triệt để lạnh nhạt làm lơ chờ người ta nản chứ phản ứng lại có thể nảy sinh ảo tưởng hi vọng gì nữa thì phiền to.

Thật sự muốn độc thân mà cũng không yên ^^
 
Bài viết: 444 Tìm chủ đề
Bài viết dài như viết sớ, bạn nói bạn ghét bạn nam kia mà viết dài quá. Mới đầu tôi còn tưởng bạn có tình cảm với bạn nam kia nhưng do khác biệt về gia cảnh hay bị người lớn ngăn cản nên mới muốn chia tay. Đọc mấy lần mới biết bạn ghét bạn nam kia, bạn ghét bạn nam kia mà còn viết dài được như vậy. Không biết người bạn thích sẽ viết được đến đâu?

Nếu đổi ngược lại là tôi, tôi chẳng bao giờ viết về người tôi ghét dài như bạn đâu.

Tôi chỉ nêu ra mấy vấn đề.

Thứ 1: Bạn nói bạn ghét bạn nam kia, nhưng thật sự đấy là do khoảng cách tuổi tác (Ông kia hình như bạn nói là trên 40 tuổi thì phải), tính cách khác nhau (Bạn thích đi du lịch, đi đây đi đó, còn bạn nam kia thích ở nhà). Với do bạn thích ăn ngoài, còn bạn nam kia thì lại không giỏi nấu nướng. Nên bạn muốn tìm 1 người đàn ông có sở thích thích đi du lịch và giỏi việc nấu nướng. Để có người chung sở thích có thể vừa đi du lịch chung với bạn, mà vừa có thể nấu nướng giúp bạn. Tôi không biết bạn có tình cảm với ông kia hay không, nhưng chắc chắn bạn không lấy ông kia do ông kia không đáp ứng được điều kiện của bạn nên bạn mới từ chối, chứ không phải do bạn không có tình cảm với ông kia. Cái này là tôi khẳng định chắc chắn luôn.

Thứ 2: Tôi nghĩ bạn không có gan với không có sức đánh ông kia đâu.

Thứ 3: Bạn thử nói thẳng, bạn ghét ông kia, không muốn lấy ông kia lần nữa thử xem. Biết đâu sẽ khác?

Thứ 4: Nếu thứ 3 không được thì bạn thử quen đại 1 thằng nào đấy. Dẫn đến ra mắt ông kia, nói đây là người yêu của bạn.

Thứ 5: Viết đến đây, tôi phải công nhận tôi rất có tâm khi mất 15 phút đọc bài văn dài như viết sớ của bạn và trả lời thắc mắc của bạn.

Sau 1 ngày càm ràm chuyện này tôi thấy thoải mái hơn nhiều. Thì ra chia sẻ với người khác cũng có tác dụng tích cực thật.

Bình luận của bạn làm tôi rất ấn tượng đấy, thật sự rất có tâm. Nên tôi quyết định bật chế độ nói nhiều một chút. Lỡ làm phiền mọi người rồi thì phiền thêm chút nữa chắc cũng không sao :))

Thứ 1: Bạn phân tích khá đúng, tôi hi vọng đối tượng của mình luôn có thiện chí cùng chia sẻ với tôi. Không cần thích đi du lịch hay giỏi nấu nướng gì, chỉ cần có lòng muốn cùng làm với tôi là được. Anh ta có lẽ là có, đáng tiếc trước khi đến được bước đó anh ta đã quá nóng vội và bị sự phản cảm của tôi đánh rớt. Còn cả đống dài dòng trên kia toàn là bới móc khuyết điểm thôi bạn không thấy sao? Không có ưu điểm nào hết. Bạn sẽ nói về người bạn có tình cảm như vậy sao?

Thứ 2: Có một lần anh ta đến đúng lúc tôi đang cầm dao gọt cam, khi anh ta giở giọng nài nỉ kết bạn zalo, tôi bực quá không kềm chế nên hơi mạnh tay đập cái dao xuống bàn, và anh ta chạy về luôn. Mọi việc diễn ra trong tích tắc. Thú thật, lúc đó suýt nữa tôi bật cười. Nên nói vậy chứ chắc tôi cũng không có cơ hội đập anh ta thật đâu.

Thứ 3: Có thể cân nhắc, nhưng nói thẳng vậy liệu trái tim thủy tinh của anh ta có chịu nổi không? Tôi sợ từ đeo bám chuyển sang đòi sống đòi chết thì khổ.

Thứ 4: Tôi cũng có nghĩ đến, nhưng mà như vậy không công bằng với người bị quen đại kia, còn có nguy cơ tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa. Nếu gặp người quen thật luôn không cần quen đại thì tốt rồi.

Cuối cùng: Cảm ơn bình luận rất có tâm của bạn. Ý kiến của bạn giúp tôi suy nghĩ cẩn thận hơn về vấn đề của mình rất nhiều.

Cũng cảm ơn sự quan tâm của mọi người. Bây giờ Túc bình tĩnh lại rồi, thấy chuyện này cũng không còn đáng để phiền não bực bội đến vậy, ném ra sau đầu thôi. Mong là người nào đó sớm vui duyên mới đừng có xuất hiện nữa dùm *vno 74*
 
Chia sẻ bài viết
Status
Không mở trả lời sau này.

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back