TRỌNG KHINH Viển vông cứ tưởng trên trời, Đâu ngờ ai biết cận kề kế bên. Người gần không biết trọng khinh, Sướng đau vinh nhục cũng do tại mình. Một ngày họa đến thình lình, Không ai bên cạnh trách tình thế nhân. Xung quanh chẳng một người thân, Tiếc rằng ta đã thật đần khi xưa. Phớt lờ những kẻ dễ ưa, Nghe theo những kẻ dạ thưa lấy lòng. Đến thời trắc trở họ dong, Bỏ ta ở lại trông mong người về. Giờ đây như một gã hề, Còn đâu ngày tháng đề huề bấy lâu. Nghĩ thêm lại thấy đau đầu, Những đêm thức trắng canh thâu mà buồn. Đời rằng cứ thể như khuôn, Nghe theo nịnh bợ là muôn cảnh sầu. Tác giả: Hien Thanh Cao