Bạn được hmyn1509 mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
482 ❤︎ Bài viết: 596 Tìm chủ đề
Những ngôi sao tỏa sáng

Sáng tác: Thành Đô

Thể thơ: 5 chữ, dài - nhiều khổ

* * *^^^* * *

Đêm sâu sao lấp lánh,

Gió thổi nhẹ mơ bay.

Tim nhịp theo ánh sáng,

Bóng tối tan dần thôi.

* * *

Hy vọng trôi trong gió,

Ánh cười nhẹ rung tim.

Trôi theo trời vô tận,

Hồn ta chạm mây cao.

* * *

Sao lóe giữa không trung,

Im lặng dẫn hồn đi.

Vô tận mở ra rộng,

Chúng ta cùng trôi đi.

* * *

Đêm trôi trên mây bạc,

Sao rơi xuống hư vô.

Tim lạc trong ánh sáng,

Gió dẫn hồn phiêu du.

* * *

Bóng tối thở dài nhẹ,

Hy vọng hóa làn sương.

Ánh cười tan theo khói,

Hồn theo trời vô tận.

* * *

Im lặng mở ra rộng,

Mây ngậm sao rực rỡ.

Chúng ta trôi vô định,

Giữa đêm ngập hồn sao.​
 
482 ❤︎ Bài viết: 596 Tìm chủ đề
Chào đón bình minh lên

Sáng tác: Thành Đô

Thể thơ: 6 chữ, dài - nhiều khổ

* * *^^^* * *

Trời sớm còn vương sương nhẹ,

Ánh hồng khẽ vén chân mây.

Chim hót gọi ngày tươi trẻ,

Cỏ non đẫm giọt sương bay.

* * *

Nắng sớm vàng như tơ mịn,

Tràn khắp triền đồi xa xôi.

Gió hát lời ca thanh tịnh,

Đưa hương đồng nội chơi vơi.

* * *

Đồi núi nhuộm hồng tia nắng,

Đường làng rực rỡ hoa bay.

Người bước hồn nhiên phơi phới,

Lòng vui hòa ánh sớm mai.

* * *

Bình minh mở trang ngày mới,

Hy vọng lại nở trong tim.

Đời sáng cùng bao ước tới,

Chào nắng rạng ngời lung linh.​
 
Chỉnh sửa cuối:
482 ❤︎ Bài viết: 596 Tìm chủ đề
Viên Phấn

Sáng tác: Thành Đô

Thể thơ: 5 chữ

* * *^^^* * *

Trắng tinh trên bảng đen,

Run run tay thầy viết.

Từng dòng chữ hiện lên,

Như hoa trong buổi sớm.

* * *

Bụi phấn bay nghiêng nghiêng,

Ánh mắt ai lặng lẽ.

Một đời người lặng thầm,

Tan theo từng nét phấn.​
 
482 ❤︎ Bài viết: 596 Tìm chủ đề
Viên Phấn Trong Ký Ức

Sáng tác: Thành Đô

Thể thơ: 5 chữ

* * *^^^* * *

Ngày ấy trời se lạnh,

Sân trường rụng lá bay.

Thầy đứng bên bảng viết,

Tay run mà vẫn cười.

* * *

Viên phấn mòn đầu ngón,

Rơi xuống nghe rất khẽ.

Bụi trắng vương trên vai,

Như hoa tàn buổi hạ.

* * *

Chữ thầy nghiêng chậm rãi,

"Các em – hãy vững tin."

Câu nói ngắn mà dài,

Theo tôi qua năm tháng.

* * *

Giờ về ngang lớp cũ,

Bảng đen vẫn đứng yên.

Chỉ thiếu bàn tay viết,

Và viên phấn cuối cùng..​
 
482 ❤︎ Bài viết: 596 Tìm chủ đề
"Viên Phấn Cuối Cùng" là khúc tri ân nhẹ nhàng mà sâu lắng, gợi lại hình ảnh người thầy tận tụy bên bảng đen và viên phấn trắng đã mòn theo năm tháng. Mỗi câu thơ là một làn bụi phấn bay, lấp lánh ánh thời gian và chan chứa biết bao ân tình của người trò dành cho thầy cũ.

Viên Phấn Cuối Cùng

Sáng tác: Thành Đô

Thể thơ: Lục bát, dài - nhiều khổ

* * *^^^* * *

Ngày xưa gió thổi sân trường,

Bụi phấn trắng nhẹ, vấn vương áo thầy.

Tay run thầy vẫn cười đầy,

Viết trang chữ cuối, nghiêng đầy thương yêu.

* * *

Phấn rơi như tuyết buổi chiều,

Rơi lên tóc bạc, rơi nhiều.. Thời gian.

Giọng thầy trầm khẽ, nhẹ tan,

Nghe như tiếng gió thở than cuối mùa.

* * *

Năm trôi, trò đã xa xưa,

Về qua lớp cũ, hàng dừa vẫn xanh.

Chỉ còn bảng lặng, phòng hanh,

Thiếu bàn tay viết, mong manh – phấn tàn.

* * *

Con nay tóc cũng pha sương,

Về thăm thầy cũ, nhớ thương vẹn tròn.

Cúi đầu trước bảng phấn mòn,

Nghe như giọng nói vẫn còn đâu đây..​

Gửi tặng những người thầy, người cô đã từng thắp sáng tuổi thơ chúng em bằng viên phấn trắng.

Thời gian có thể xóa mờ mọi dấu vết, nhưng không thể xóa được hình bóng thầy trên bảng đen năm ấy.

Người học trò nhỏ của Thầy
 
482 ❤︎ Bài viết: 596 Tìm chủ đề
Lời ru của mẹ

Sáng tác: Thành Đô

Thể thơ: 5 chữ, dài - nhiều khổ

* * *^^^* * *

À ơi.. Trăng lấp ló,

Mẹ ru giữa đêm dài.

Tiếng võng như mây nhỏ,

Đưa con đến ngày mai.

* * *

Gió qua thềm khe khẽ,

Nghe nhịp thở bình yên.

Mồ hôi rơi ướt trán,

Thành giọt nắng trên miền.

* * *

À ơi.. Gió đưa nhẹ,

Trăng rơi xuống mái nhà.

Mẹ ru con giấc ngủ,

Giữa hương lúa đồng xa.

* * *

Tiếng võng như dòng suối,

Chảy qua tuổi thơ con.

Bàn tay gầy năm tháng,

Ru đời trong mỏi mòn.

* * *

Con say trong giấc mộng,

Mẹ ngồi ngắm trăng non.

Lưng còng theo năm tháng,

Mắt vẫn dõi theo con.

* * *

Mai con đi khắp nẻo,

Nắng sớm phủ chân đồi.

Dẫu đời nhiều giông gió,

Vẫn còn mẹ - à ơi..​
 
Chỉnh sửa cuối:
482 ❤︎ Bài viết: 596 Tìm chủ đề
Bài thơ toát lên nỗi cô đơn quen thuộc nhưng lại bình thản, như một người đã tập sống với chính mình. Câu chữ giản dị, nhịp điệu chậm rãi, gợi cảm giác vừa trống trải vừa nhẹ nhàng, như một bản nhạc ru giữa phố vắng và bốn bức tường trắng.

Cô đơn hai mặt


- ✒ Sáng tác: Thành Đô -

(Thể thơ 5 chữ – phong vị triết lý)

* * *^^^* * *


Cô đơn như bóng nước,

Lặng soi giữa vầng trăng.

Thấy mình trong sâu lặng,

Mà chẳng biết là ai.

* * *

Cô đơn là tri kỷ,

Đến khi lòng mỏi mòn.

Vừa buồn – vừa cứu rỗi,

Vừa xa – lại rất gần.

* * *

Có khi nghe hạnh phúc,

Giữa vắng lặng trời đêm.

Một hơi thở bình dị,

Cũng hóa thành ấm êm.

* * *

Nhưng rồi khi sương xuống,

Giọt lệ chẳng vì ai.

Ta hiểu điều đơn giản:

Cô đơn cũng hình hài.

* * *

Vì trong miền tĩnh lặng,

Ta thấy lại chính ta.

Không vui, chẳng còn buồn

Chỉ là.. Đang sống thật.​
 
482 ❤︎ Bài viết: 596 Tìm chủ đề
Cái bóng

- ✒ Sáng tác: Thành Đô -

Thể thơ 4 chữ

* * *^^^* * *


Theo ta từ thuở

Ánh sáng vừa lên

Im lặng đứng bên

Mặc cho ta chạy

* * *

Bóng chẳng biết nói

Bóng chẳng kêu ca

Luôn bên cạnh ta

Như người bạn nhỏ.

* * *

Khi chiều chạng vạng

Bóng lại dài ra

Hình dáng nhạt nhòa

Tan vào đêm tối.

* * *

Sáng mai thức dậy

Bóng lại hiện về

Thân thiết như là

Không bao giờ bỏ.​
 
Chỉnh sửa cuối:
482 ❤︎ Bài viết: 596 Tìm chủ đề
Cái bóng của tôi

- ✒ Sáng tác: Thành Đô -

Thể thơ 5 chữ

* * *^^^* * *


Cái bóng theo tôi mãi,

Dưới nắng, giữa đường trưa.

Khi buồn, tôi quay lại,

Thấy mình vẫn như xưa.

* * *

Có lúc tôi đi trước,

Nó liền đi theo tôi.

Khi tôi dừng, nó dừng,

Thật như hình với bóng.

* * *

Dù ngày hay là đêm,

Dù là mưa hay nắng.

Bóng vẫn mãi bên ta,

Lặng im mà chẳng nói.

* * *

Rồi đến ngày già đi,

Cái bóng vẫn còn đó.

Rồi một ngày không còn,

Bóng có theo tôi không?​
 
482 ❤︎ Bài viết: 596 Tìm chủ đề
Cái bóng có tự bao giờ

- ✒ Sáng tác: Thành Đô -

Thể thơ 5 chữ, dài - nhiều khổ

* * *^^^* * *


Khi trái đất chưa có,

Những hình hài, vật chất.

Đã có một sự thật

Là ánh sáng và đêm.

* * *

Rồi từ ánh sáng êm,

Cái bóng sinh tự đó.

Bám theo mọi vật nhỏ

Từ buổi đầu khai sinh.

* * *

Là người hay là hình,

Bóng lặng thầm theo bước.

Như câu hỏi chưa được,

Giải đáp tự bao giờ.

* * *

Có phải khi ta thở,

Bóng đã ở bên ta?

Bóng không lời, chẳng nói,

Mà hiểu hết lòng ta.

* * *

Khi vui cười rực rỡ,

Khi u tối xót xa.

Có lúc ta muốn hỏi:

Ngươi sống bởi vì ai?

* * *

Nếu không còn tia nắng,

Thì bóng có theo ta?

Đêm buông, ta chẳng thấy,

Bóng lẫn giữa hư vô.

* * *

Hay chỉ ta lạc mất,

Trong chính bóng linh hồn?

Một đời người trôi chảy,

Bóng vẫn cứ song hành.

* * *

Dẫu đời bao dâu bể,

Chẳng rời ta chút nào.

Nếu còn trong ký ức,

Bóng vẫn về trong thơ.

Lời bình:

Bóng là ẩn dụ của sự tồn tại – vừa song hành, vừa đối lập với con người. Khi ánh sáng là niềm tin, thì bóng là phần sâu thẳm của tâm hồn, nơi giấu những điều chưa nói. Dẫu đời người hữu hạn, bóng vẫn gợi nhắc rằng: Chỉ khi ta thật sự hiểu mình, mới nhận ra cái bóng kia cũng đang sống cùng ta – trong im lặng và vĩnh cửu.

- Hết -
 
Chỉnh sửa cuối:
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back