Nhà có thằng cháu nhỏ Nghịch ngợm thì thôi rồi Chuyên quậy phá tơi bời Đố ai qua nổi nó. Đồ đạc để trong nhà Có còn gì yên đâu? Cốc, chén vỡ tan tành Người lắc đầu ngán ngẩm. Cô thấy vậy, cô gắt: Nhóc còn nghịch, còn hư Thì ra đường ở nhé Nó thích chí, cười khì Còn lè lưỡi trêu lại: Con biết cô chỉ dọa Cô thương con nhất mà! Ừ nó nghịch thế đấy Mà sao cô vẫn thương? Vẫn cứ nhớ, cứ yêu Vì nó- tuổi thơ cô. Ngày nó đi, cô buồn Cô khóc quá trời luôn Cô bần thần tự hỏi: Tuổi thơ tôi đâu rồi?