

Mưa Thảo Cầm

Trong vài giọt mưa tí tách
Bỗng loáng thoáng cô gái ngày xưa
Vào Đại Nội, trời âm u, tăm tối
Nước mưa mặn thấm vào lớp xi măng
Từng dòng người lại vô tình trôi nổi
Nửa điếu thuốc nằm bẹp đó phơi mưa
Tách cà phê lạnh dần
Kí ức ùa về, thơ thẫn:
"Có cậu sinh viên và cô hàng xôi nọ
Sóng vai nhau, cả hai vào Đại Nội
Tay cô còn mùi đậu
Bụng cậu lõng bõng cà phê
Mặc cơn mưa phùn cản lối
Mặc thế gian mê cút bắt bỏ rơi
Cậu với cô tay nắm tay thắm thiết
Bốn bờ môi, hai đường thẳng vuông nhau
Mưa đậu môi cô, ngọt nụ hôn kiểu Pháp
Bốn phương chứng giám lời hẹn ước chung đôi
Nhưng thôi rồi, sợi chỉ đỏ đứt đôi
Chiếc xe oái oăm cắt ngang đời cô gái
- Thảo Cầm ơi..
- Cậu bất thần gọi tên cô."
Khu nhà xưa nằm dưới tòa cao ốc
Hương bồ kết giờ tan cả vào mây
Lời thề hẹn xưa cao xanh đành gạch bỏ.
Thôi! Đã hết thật rồi!
Cậu lại ra Đại Nội
Cùng với dòng người chơi cút bắt một mình
Bật lửa lên, châm điếu thuốc ướt sũng.
Môi nhả khói, hồn theo khói lên mây
Mưa Thảo Cầm!
Ơi cơn mưa buồn rười rượi!
Giọt mưa nào từng đọng lại môi cô?
Cậu dạo bước trên thềm xi măng khô cứng
Mặc cho hoa lá ướt đẫm mưa.
Mưa Thảo Cầm, mưa Thảo Cầm ơi!