Mưa Chiều Ấy Tác giả: Nguyễn Akera Thể loại: Thơ tự do * * * Chiều nào vẫn ngồi bên hiên ấy Ngóng trông hoài về một lối xưa Mưa dầm giề ướt đẫm đường xưa Hỏi rằng? Anh đã quên hay chưa? Chiều nay sao bỗng thấy buồn hơn Mưa lại rơi, lòng lại càng đau Mưa rơi hay ai lòng thầm khóc Hỏi rằng? Anh đã quên rồi chăng? Nghe tiếng mưa mà lòng giá lạnh Giá như anh vẫn còn nơi đây Bao tháng ngày cũng chẳng còn đây Chỉ còn lại là riêng mỗi em. Nghe tiếng mưa mà lòng nhói đau Mất anh rồi em chẳng còn chi Sao anh vô tình, vội ra đi Bước một mình, rơi lệ từng đêm. Nghe tiếng mưa mà lệ tràng mi Đau duyên tình, có duyên không nợ Vì chữ ngờ mà trọn chữ đau Đâu ngờ anh đã vô tình thế. Mưa này em đã chẳng thể quên Cơn mưa nào, anh bước cùng em Em đứng chờ dưới màng mưa lạnh Chưa bao giờ, mưa rơi buồn bã. Mưa này em đã chẳng thể quên Câu nói ân tình, mưa ấm áp Muốn rằng thời gian sẽ ngừng trôi Câu hứa hôm nào có còn chăng? Mưa này em đã chẳng thể quên Bước âm thầm, lòng nhìn mưa kia Khẽ nói vội vàng câu phủ phàng Bàng hoàng mưa rơi, lệ tuôn mi. Mưa đang buồn hay lòng đang khóc Muốn quên nhưng lại chẳng thể quên Một mình, lòng đau như tan nát Mối tình gian dở đã vội tan. Mưa sao lại quá vội vàng ngưng Anh cũng vội vàng, bước cùng ai Bỏ em một kẻ quá si tình Tình em cứ thế, tình vội tan. Mưa đã tạnh, sao vẫn còn rơi Mặt trời đã hé, tỏa ánh hồng Sao em vẫn khóc, vẫn cứ hỏi: Anh giờ đã quên rồi phải không?