Hụt Hẫng Đình Viễn Hạ Nhớ để làm chi? Biết mà chi? Lòng đau như cắt cũng chỉ vì Niềm tin sai chỗ tâm hụt hẫng Chan chứa lệ trào đẫm ướt mi. Tim nhói từng cơn, nhói thật lâu Ai đã dìu tôi khỏi biển sầu Bỏ tôi lặng lẽ nơi sa mạc Rồi bước thật nhanh chẳng thở than. Tự trách tâm tôi quá đậm sâu Lỡ thương, lỡ mến giấu tận lòng Liệu rằng còn mê hay tỉnh mộng? Phải chăng tất cả hóa hư không? Người ơi hãy nói chỉ là mơ Cho tôi thoát khỏi giấc mộng khờ Để ai trong dạ tôi mãi sáng Đừng như đốm lửa lúc đông sang. END