

Dương Giang du cảnh ca
Trời mây thăm thẳm, nước mênh mang
Một cõi giang sơn giấc mộng vàng
Nón trúc che ngang thuyền độc mộc
Mái chèo khua rộn khúc Dương Giang.
*
Lơ thơ mặt nước cánh bèo trôi
Bão táp mưa sa đã mấy đời
Gió cuốn dập dờn con sóng nước
Cầu tre một chiếc hoa nào rơi?
*
Rượu nhạt một chung hát khúc ca
Cười vang một tiếng trời bao la
Trời nam, đất bắc đâu là bến
Trông khắp tràng giang ta với ta.
*
* *
Không về chốn cũ đã bao lâu?
Chợt nhớ chợt quên một thoáng sầu
Lặng lẽ thuyền trôi sông vẫn đấy
Âm thầm người khóc mộng về đâu?
*
Sóng gợn lăn tăn cá đớp bèo
Buông chèo ngơ ngẩn lặng nhìn theo
Mênh mông trời đất ta là cá
Lồng lộng lưới trời mãi bám đeo.
*
Đôi bờ lau phủ, lệ tang điền
Nơi ấy còn đâu đất Phụng Thiên
Năm tháng in sầu lên ánh mắt
Ta mơ một giấc mộng đoàn viên.
*
* *
Chiều qua lầu Hạc ngắm hoàng hôn
Lại nhớ chuyện xưa, nhấp chén buồn
Buông chén quên sầu, sầu chẳng chết
Người xưa đâu hết? Ta cô đơn!
*
Thủy nguyệt phong tình lắm kẻ vui
Riêng ta một cõi lệ bồi hồi
Nhìn lên đất bắc trời tàn nắng
Thuở ấy cạnh ta tiếng nói cười.
*
Ta hỏi thế gian đâu lối về
Lượng trời như chỉ một cơn mê
Oai linh chiến hổ tự xưa ấy
Một tiếng gầm vang hận não nề.
28/07/2015
Trời mây thăm thẳm, nước mênh mang
Một cõi giang sơn giấc mộng vàng
Nón trúc che ngang thuyền độc mộc
Mái chèo khua rộn khúc Dương Giang.
*
Lơ thơ mặt nước cánh bèo trôi
Bão táp mưa sa đã mấy đời
Gió cuốn dập dờn con sóng nước
Cầu tre một chiếc hoa nào rơi?
*
Rượu nhạt một chung hát khúc ca
Cười vang một tiếng trời bao la
Trời nam, đất bắc đâu là bến
Trông khắp tràng giang ta với ta.
*
* *
Không về chốn cũ đã bao lâu?
Chợt nhớ chợt quên một thoáng sầu
Lặng lẽ thuyền trôi sông vẫn đấy
Âm thầm người khóc mộng về đâu?
*
Sóng gợn lăn tăn cá đớp bèo
Buông chèo ngơ ngẩn lặng nhìn theo
Mênh mông trời đất ta là cá
Lồng lộng lưới trời mãi bám đeo.
*
Đôi bờ lau phủ, lệ tang điền
Nơi ấy còn đâu đất Phụng Thiên
Năm tháng in sầu lên ánh mắt
Ta mơ một giấc mộng đoàn viên.
*
* *
Chiều qua lầu Hạc ngắm hoàng hôn
Lại nhớ chuyện xưa, nhấp chén buồn
Buông chén quên sầu, sầu chẳng chết
Người xưa đâu hết? Ta cô đơn!
*
Thủy nguyệt phong tình lắm kẻ vui
Riêng ta một cõi lệ bồi hồi
Nhìn lên đất bắc trời tàn nắng
Thuở ấy cạnh ta tiếng nói cười.
*
Ta hỏi thế gian đâu lối về
Lượng trời như chỉ một cơn mê
Oai linh chiến hổ tự xưa ấy
Một tiếng gầm vang hận não nề.
28/07/2015
