Tác giả: Nhật Dương Bài thơ: Chết Trong tâm hồn ta có muôn ngàn khoảng tối Trống rỗng bên trong, trống rỗng đến tận cùng Ánh sáng thắp lên như ngọn lửa bập bùng Rực cháy cả không gian hỗn độn Những người qua đây, những người kia đi lại Thấp thoáng trong ta miền kí ức gọi mời Tuổi trẻ miên man, xuân sắc một thời Trong kí ức ta như là hạt bụi Tình yêu thắp lên trong miền điên dại Ta đang thấy ta tan ra mãi Ta vội vàng tìm kiếm câu trả lời của định mệnh Nhưng cuộc đời ta ngắn ngủi, tuổi già, tật bệnh Ngọn lửa cuối cùng thắp sáng trong ta Lụi tàn nhanh như cắt ta hóa thành bóng ma Ai trả lời câu hỏi của ta? Ta là ai, là bao lâu, bao xa Là ý nghĩa gì trong dòng thực tại Hay chỉ là vật trang trí của thời gian Câu hỏi của ta sẽ mãi trong bóng tối miên man Ta đi xa, ta sẽ bắt đầu cuộc đời mới Nhưng luân hồi vô vị đến vậy sao Ta không muốn nằm sâu mặt đất, ta muốn ngước nhìn trời cao Đôi ước muốn này liệu ta còn nhớ? Hẹn gặp lại ta, hẹn gặp lại người Hẹn gặp lại cả một cuộc đời.
Bài thơ: Đêm Tác giả: Nhật Dương Tiếng đêm như thế giới bên kia Rõ thực mà vô cùng xa lạ Như tuổi trẻ mà như đã già. Tàn âm u nơi hồn ta quạnh quẽ. Đâu đây có tiếng “thở” khe khẽ Của xao động, phải chăng gió vu vu? Một gốc cây bên bờ suối chảy Đưa ta về với thuở ngàn xưa.
Khi ta Tác giả: Nhật Dương Khi ta lắng nghe Âm thanh không ngừng Chuyển động. Khi ta chìm sâu Thời gian dường như Vô nghĩa. Khi ta nhìn Ảo ảnh khắp Mọi nơi. Và khi ta sống Cái chết phía cuối Cuộc đời.