- Xu
- 768,136,952


Bài thơ Đôi dép của Nguyễn Trung Kiên là một sáng tác dung dị mà giàu sức gợi, khiến người đọc cảm thấy gần gũi ngay từ những câu đầu tiên. Nhà thơ mượn hình ảnh đôi dép – một vật dụng quen thuộc của đời sống thường ngày – để gửi gắm những suy tư sâu sắc về tình yêu, sự gắn bó và thủy chung giữa hai con người.
Điểm đặc biệt của bài thơ là cách tác giả biến cái tầm thường thành cái phi thường. Đôi dép vốn vô tri, nhưng dưới ngòi bút Nguyễn Trung Kiên lại trở nên có hồn, trở thành biểu tượng cho tình cảm bền chặt. Hai chiếc dép không thể tách rời, cũng giống như hai con người trong tình yêu: Cùng chia sẻ vinh quang và gian khó, cùng vượt qua thăng trầm, dẫu không hứa hẹn lời thề nguyền nhưng vẫn gắn bó keo sơn.
Những câu thơ nhẹ nhàng, mộc mạc mà giàu nhạc điệu đã giúp người đọc cảm nhận tình yêu một cách giản dị nhưng chân thành. Tình yêu ở đây không cần hoa mỹ, không cần ồn ào, mà hiện diện trong sự đồng hành thầm lặng, trong việc cùng nhau đi hết đoạn đường đời. Bài thơ không chỉ ca ngợi tình yêu đôi lứa, mà còn là lời nhắc nhở về sự trân trọng, thấu hiểu và sẻ chia trong bất kỳ mối quan hệ gắn bó nào.
Đôi Dép
Bài thơ đầu anh viết tặng em
Là bài thơ anh kể về đôi dép
Khi nỗi nhớ ở trong lòng da diết
Những vật tầm thường cũng biến thành thơ
Hai chiếc dép gặp nhau tự bao giờ
Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nửa bước
Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược
Lên thảm nhung xuống cát bụi cùng nhau
Cùng bước mòn, không kẻ thấp người cao
Cùng chia sẻ sức người đời chà đạp
Dẫu vinh nhục không đi cùng người khác
Số phận chiếc này phụ thuộc chiếc kia
Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi
Mọi thay thế đều trở nên khập khiễng
Giống nhau lắm nhưng người đời sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu
Cũng như mình trong những lúc vắng nhau
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh
Đôi dép vô tri khắng khít song hành
Chẳng thề nguyền mà không hề giả dối
Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi
Không thể thiếu nhau trên những bước đường đời
Dẫu mỗi chiếc ở một bên phải trái
Nhưng tôi yêu em ở những điều ngược lại
Gắn bó đời nhau vì một lối đi chung
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia.

Nguyễn Trung Kiên
Nội dung chính của bài thơ Đôi dép – Nguyễn Trung Kiên xoay quanh việc mượn hình ảnh đôi dép để nói về tình yêu, sự gắn bó thủy chung và đồng hành trong cuộc sống.
Đôi dép vốn chỉ là vật dụng giản dị, nhưng qua ngòi bút tác giả, nó trở thành biểu tượng cho tình cảm đôi lứa. Hai chiếc dép luôn song hành, không thể tách rời, cùng đi qua thảm nhung lẫn cát bụi, cùng chịu mòn vẹt dưới bước chân, giống như hai con người cùng chia sẻ niềm vui và nỗi buồn trong cuộc đời. Nếu một chiếc mất đi, chiếc còn lại trở nên vô nghĩa, khập khiễng – cũng như trong tình yêu, sự vắng bóng của một người sẽ để lại hụt hẫng khó bù đắp.
Bài thơ nhấn mạnh tình yêu chân thành không cần những lời hẹn ước hoa mỹ, mà thể hiện ở sự thủy chung lặng thầm, ở việc đồng hành bền bỉ qua mọi chặng đường. Đôi dép vô tri trở thành minh chứng cho mối tình không giả dối, không phản bội, gắn bó trọn đời.
Một thời gian dài, Bài thơ ĐÔI DÉP được lưu truyền rộng rãi trong giới sinh viên. Nhưng hầu như không một ai biết đến tên tác giả, và bài thơ cũng đã bị tam sao thất bổn khá nhiều.
Sau hàng chục năm, tác giả bài thơ - NGUYỄN TRUNG KIÊN - đã lên tiếng và có những phút trải lòng về hoàn cảnh ra đời của bài thơ
Nguyễn Trung Kiên ra đời trong một gia đình tương đối éo le về gia cảnh. Cha mẹ anh chia tay nhau vào năm anh 17 tuổi. Theo mẹ vào Saigon lập nghiệp, anh đã trải qua quãng đời làm các công việc chân tay nặng nhọc, dứt đoạn sự nghiệp học hành lớp 11.
Một thời gian, anh tham gia câu lạc bộ thơ văn tại Nhà Văn hóa Thanh niên TP. HCM - với thành phần đa số là sinh viên. Một lần, cô bạn trong câu lạc bộ đánh đố: Chiếc dép bên nào sẽ mòn trước? Đêm về, anh chợt liên tưởng đến tình yêu và sự song hành của đôi dép. Và bài thơ ĐÔI DÉP ra đời.
Do chưa có bằng Tú Tài, anh đã sửa hồ sơ để thi đậu vào ĐH Sư Phạm. Sau đó, sự việc bị vở lỡ, một lần nữa, anh đã phải chia tay với con đường học vấn của mình.
Hiện Nguyễn Trung Kiên là một thợ cơ khí bính thường. Nhưng Bài thơ ĐÔI DÉP đã thực sự đi vào lòng bao nhiêu thế hệ sinh viên. Bởi vì đơn giản: Nó quá đỗi đời thường và quá hay!
Điểm đặc biệt của bài thơ là cách tác giả biến cái tầm thường thành cái phi thường. Đôi dép vốn vô tri, nhưng dưới ngòi bút Nguyễn Trung Kiên lại trở nên có hồn, trở thành biểu tượng cho tình cảm bền chặt. Hai chiếc dép không thể tách rời, cũng giống như hai con người trong tình yêu: Cùng chia sẻ vinh quang và gian khó, cùng vượt qua thăng trầm, dẫu không hứa hẹn lời thề nguyền nhưng vẫn gắn bó keo sơn.
Những câu thơ nhẹ nhàng, mộc mạc mà giàu nhạc điệu đã giúp người đọc cảm nhận tình yêu một cách giản dị nhưng chân thành. Tình yêu ở đây không cần hoa mỹ, không cần ồn ào, mà hiện diện trong sự đồng hành thầm lặng, trong việc cùng nhau đi hết đoạn đường đời. Bài thơ không chỉ ca ngợi tình yêu đôi lứa, mà còn là lời nhắc nhở về sự trân trọng, thấu hiểu và sẻ chia trong bất kỳ mối quan hệ gắn bó nào.
Bài thơ Đôi dép bản gốc
Đôi Dép
Bài thơ đầu anh viết tặng em
Là bài thơ anh kể về đôi dép
Khi nỗi nhớ ở trong lòng da diết
Những vật tầm thường cũng biến thành thơ
Hai chiếc dép gặp nhau tự bao giờ
Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nửa bước
Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược
Lên thảm nhung xuống cát bụi cùng nhau
Cùng bước mòn, không kẻ thấp người cao
Cùng chia sẻ sức người đời chà đạp
Dẫu vinh nhục không đi cùng người khác
Số phận chiếc này phụ thuộc chiếc kia
Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi
Mọi thay thế đều trở nên khập khiễng
Giống nhau lắm nhưng người đời sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu
Cũng như mình trong những lúc vắng nhau
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh
Đôi dép vô tri khắng khít song hành
Chẳng thề nguyền mà không hề giả dối
Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi
Không thể thiếu nhau trên những bước đường đời
Dẫu mỗi chiếc ở một bên phải trái
Nhưng tôi yêu em ở những điều ngược lại
Gắn bó đời nhau vì một lối đi chung
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia.
Nguyễn Trung Kiên

Nội dung bài thơ Đôi Dép
Nội dung chính của bài thơ Đôi dép – Nguyễn Trung Kiên xoay quanh việc mượn hình ảnh đôi dép để nói về tình yêu, sự gắn bó thủy chung và đồng hành trong cuộc sống.
Đôi dép vốn chỉ là vật dụng giản dị, nhưng qua ngòi bút tác giả, nó trở thành biểu tượng cho tình cảm đôi lứa. Hai chiếc dép luôn song hành, không thể tách rời, cùng đi qua thảm nhung lẫn cát bụi, cùng chịu mòn vẹt dưới bước chân, giống như hai con người cùng chia sẻ niềm vui và nỗi buồn trong cuộc đời. Nếu một chiếc mất đi, chiếc còn lại trở nên vô nghĩa, khập khiễng – cũng như trong tình yêu, sự vắng bóng của một người sẽ để lại hụt hẫng khó bù đắp.
Bài thơ nhấn mạnh tình yêu chân thành không cần những lời hẹn ước hoa mỹ, mà thể hiện ở sự thủy chung lặng thầm, ở việc đồng hành bền bỉ qua mọi chặng đường. Đôi dép vô tri trở thành minh chứng cho mối tình không giả dối, không phản bội, gắn bó trọn đời.

Bài thơ Đôi dép của tác giả nào?
Một thời gian dài, Bài thơ ĐÔI DÉP được lưu truyền rộng rãi trong giới sinh viên. Nhưng hầu như không một ai biết đến tên tác giả, và bài thơ cũng đã bị tam sao thất bổn khá nhiều.
Sau hàng chục năm, tác giả bài thơ - NGUYỄN TRUNG KIÊN - đã lên tiếng và có những phút trải lòng về hoàn cảnh ra đời của bài thơ
Nguyễn Trung Kiên ra đời trong một gia đình tương đối éo le về gia cảnh. Cha mẹ anh chia tay nhau vào năm anh 17 tuổi. Theo mẹ vào Saigon lập nghiệp, anh đã trải qua quãng đời làm các công việc chân tay nặng nhọc, dứt đoạn sự nghiệp học hành lớp 11.
Một thời gian, anh tham gia câu lạc bộ thơ văn tại Nhà Văn hóa Thanh niên TP. HCM - với thành phần đa số là sinh viên. Một lần, cô bạn trong câu lạc bộ đánh đố: Chiếc dép bên nào sẽ mòn trước? Đêm về, anh chợt liên tưởng đến tình yêu và sự song hành của đôi dép. Và bài thơ ĐÔI DÉP ra đời.
Do chưa có bằng Tú Tài, anh đã sửa hồ sơ để thi đậu vào ĐH Sư Phạm. Sau đó, sự việc bị vở lỡ, một lần nữa, anh đã phải chia tay với con đường học vấn của mình.
Hiện Nguyễn Trung Kiên là một thợ cơ khí bính thường. Nhưng Bài thơ ĐÔI DÉP đã thực sự đi vào lòng bao nhiêu thế hệ sinh viên. Bởi vì đơn giản: Nó quá đỗi đời thường và quá hay!

Chỉnh sửa cuối: