Đôi dép Bài thơ đầu anh viết tặng cho em Là bài thơ anh kể về đôi dép Khi nỗi nhớ ở trong lòng da diết Những vật tầm thường cũng viết thành thơ Hai chiếc dép kia gặp gỡ tự bao giờ Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nửa bước Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược Lên thảm nhung, xuống cát bụi, cùng nhau Cùng bước, cùng mòn, không kẻ thấp người cao Cùng chia sẻ sức người đời chà đạp Dẫu vinh, nhục không đi cùng người khác Số phận chiếc này phụ thuộc ở chiếc kia. Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi Mọi thay thế đều trở nên khập khiễng Giống nhau lắm nhưng người đi sẽ biết Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu Cũng như mình trong những lúc vắng nhau Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía Dẫu bên cạnh đã có người thay thế Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh Đôi dép vô tri khăng khít bước song hành Chẳng thề nguyện mà không hề giả dối Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội Lối đi nào cũng có mặt cả đôi. Không thể thiếu nhau trên những bước đường đời Dẫu mỗi chiếc ở một bên phải - trái Như tôi yêu em ở những điều ngược lại Gắn bó đời nhau vì một lối đi chung. Hai mảnh đời thầm lặng bước song song Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc Chỉ còn một là không còn gì hết Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia. 1. Tác giả, tác phẩm - Bài thơ là thành phẩm của tác giả Nguyễn Trung Kiên khi ông chỉ mới là sinh viên lớp Văn của Đại học Sư phạm TP. Hồ Chí Minh năm 1995. Tác phẩm sau đó đã được giải hai chương trình Tiếng thơ sinh viên năm 1998 của Nhà văn hóa Thanh niên TP Hồ Chí Minh. - Lấy cảm hứng từ một cuộc tranh cãi hóm hỉnh với một cô bạn về chủ đề "một đôi dép thì cái nào mòn trước" và tác phẩm "Đôi dép" ra đời theo một nỗi niềm, theo dòng cảm xúc dạt dào, chân thật của chàng trai đang ở độ tuổi mà tình yêu cháy bỏng trong trái tim trẻ tràn đầy nhựa sống. Tác phẩm thuộc thể thơ hiện đại, phóng khoáng, không rập khuôn giới hạn, vẫn mang nét bình dị của tình yêu trong từng câu chữ. 2. Cảm nhận Tác giả lựa chọn hình ảnh đôi dép bởi tính mộc mạc, gần gũi, "có đôi" để tôn lên đức tính cao đẹp của tình yêu, đó là sự thủy chung. "Cùng bước, cùng mòn", không phân cao thấp sang hèn, "dẫu vinh, nhục" cũng không bỏ rơi nhau, câu từ đơn giản nhưng da diết thiết tha một tình yêu chân thành, đồng cam cộng khổ. Bản thân mình thích nhất khổ thơ thứ 4: "Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi Mọi thay thế đều trở nên khập khiễng Giống nhau lắm nhưng người đi sẽ biết Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu" Tình yêu của một người đối với một người là vĩnh cửu, là chung thủy một lòng, dù một ai khác phù hợp hơn về hoàn cảnh, đặc điểm, thói quen thì cũng không thể nói họ là dành cho nhau. Tình yêu cũng là cái duyên, ta đến với nhau trong lẽ tự nhiên, đến với nhau như hai mảnh ghép trong một bức tranh. Ta lấy ra một mảnh ghép, thay thế nó bằng một mảnh ghép khác vừa vặn, nhưng vốn nó không dành cho bức tranh ấy, không thuộc về bức tranh ấy. Theo đó mà ta mới hiểu câu "Mọi thay thế đều trở nên khập khiễng". Các bạn hãy chọn ra khổ thơ mình thích nhất và nói cho mình biết lí do bằng cách comment nhé! Thích và theo dõi mình để mỗi ngày là một kiến thức thú vị nhé!