Bài viết: 0 

Chương 10 : Huynh Đệ Họ Thố
[BOOK]Gần một con suối, trong khu rừng phía bên ngoài thành Hóa Long, Bạch Hạo không ngừng vung quyền vào một thân cây lớn, trên thân cây lõm sâu một lỗ, nhưng lạ ở chổ mỗi quyền của Bạch Hạo khi nên lên cây thì đều chỉ có đúng 5 chiếc lá rơi xuống, thật xảo diệu.
Sau khi Bạch Hạo sử dụng hết số ngày trong phòng luyện tập, thì liền dẫn theo tiểu Bạch ra khu rừng bên ngoài thành, tiếp tục cuộc sống dã ngoại, ở đây hắn cũng chỉ luyện tập cách khống chế lực lượng, chỉ trong vòng bốn ngày hắn đã có thể khống chết số lượng lá rơi sau mỗi đường quyền.
Bạch Hạo luyện một mạch từ sáng tới trưa mới dừng lại, tiện tay xuống con suối bắt vài con cá lên nướng, mùi cá nướng kích thích tiểu Bạch đang năm phơi nắm trên phiến đá gần đó.
- Meo meo.
Nó kêu vài tiếng rồi chậm rãi tiến lại, ngồi kế bên Bạch Hạo, chăm chú nhìn con cá đang nướng trước mặt.
- Hahaha ngươi đói rồi sao, chờ tý cá sắp chín rồi.
- Meo.
Cả hai đang ngồi chờ cá chín, thì một tiếng nói vang lên.
- Tên chó chết, thì ra ngươi trốn ở đây.
Phía sau tảng đá dọc bờ suối hai người đang nhanh chóng tiến tới, nhìn kĩ thì ra là hai huynh đệ Thố gia Bạch Hạo thấy hôm trước, hai người tay cầm vũ khí không người áp sát Bạch Hạo, người đến bất thiện a.
- Thì ra là hai con chó các ngươi.
- Hahaha, ngươi cứ việc chửi, dù sao hôm nay gặp phải hai huynh đệ ta, thì cái mạng của ngươi coi như không còn nữa.
- Đại ca ta nói đúng, hôm nay ngươi ắt phải chết, nhưng nếu như ngươi chịu quỳ xuống van xin bọn ta, biết đâu bọn ta vui không lấy mạng ngươi, chỉ phế tứ chi của ngươi mà thôi.
- Haha đệ dệ của ta nói đúng, quỳ xuống van xin đi ta sẽ tha mạng cho người.
Hai người vừa nói chuyện vừa phân hai phía bao vây lấy Bạch Hạo, Bạch Hạo thì làm như không thấy, khí định, thần nhàn.
- Hai người các ngươi nghĩ hay nhỉ, các ngươi dám chắc có thể giết được ta, đừng tự đề cao mình quá.
- Tên khốn, đúng là không biết sống chết, đại ca đừng nói nhiều với hắn, chúng ta cùng lên.
Huynh đệ Thố gia vung kiếm chém tới, cảnh giới ba người bằng nhau, lực lượng không mang tính quyết định, cũng may Bạch Hạo không phải người bình thường, phản xạ hơn người, kinh nghiệm chiến đấu thì không phải hai người Thố gia có thể so sánh, vì thế tuy lấy một địch hai lại không có vũ khí cũng không khiến Bạch Hạo rơi xuống hạ phong.
Trận đấu đôi bên đều không thể làm bị thương đối phương, Bạch Hạo thì không sao, điều này nằm trong dự liệu của hắn, dù sao lấy một địch hai duy trì được như vậy đã là không tồi, có bên huynh đệ Thố gia đều gấp không chịu nổi, hai đánh một mà đến góc áo đối phương cũng không chạm được, cái này truyền ra ngoại thì mặt mũi hai người sẽ mất hết, càng nghĩ cả hai càng ra sức.
Trận chiến kéo dài gần một canh giờ đôi bên mới xuất hiện một vài vết thương ngoài da, thế công của Bạch Hạo vẫn không suy giảm bao nhiêu, hai huynh đệ họ thố sắp không chịu nổi chỉ có phòng bị tránh né, đến thời điểm này trận chiến gần như đã xác định.
Lại giao phong thêm vài chiêu, hai huynh đệ Thố gia liếc mắt nhìn nhau, như thầm ra quyết định, cả hai xông lên cùng lúc, người em tấn công vào hông, người anh tấn công vào vị trí cổ của Bạch Hạo.
Thấy cả hai đồng loạt tấn công từ bỏ phòng ngự Bạch Hạo vui vẽ, hắn chỉ chờ có thế, móc sau lưng ra hai thanh đoản đao ngắn, trong chớp mắt khụy gối đở thanh đao đang chém vào hông, phá giải thế công của đối phương, không dừng lại ở đó, Bạch Hạo theo đà ngã về phí trước đâm đao còn lại về phía yết hầu, kết thúc mạng sống của địch, tiện ngã người lăn vài vòng tránh né đao thứ hai đang bổ từ phía trên xuống.
Người anh thấy đao thứ hai của mình thất bại, liền lập tức quay người bỏ chạy, Bạch Hạo một bên cũng cùng lúc phóng thanh đoản dao trúng vào khớp chân của người anh, làm hắn vừa chạy được một bước đã té ngã trên mặt đất.
Bạch Hạo đứng dậy chầm chậm tiến lại, người anh vô cùng sợ hãi, hắn không ngờ Bạch Hạo lại mạnh như vậy.
- Ngươi đừng có qua đây.
Bạch Hạo rút thanh đao từ cổ người em, ném thẳng vào cánh tay đang cầm kiếm của người anh, người anh hét thảm thanh kiếm cũng rơi xuống, Bạch Hạo tiến lại gần nhặt thanh kiếm lên.
- Kiếm tốt, kiếm tốt.
- Cầu xin ngươi đừng có giết ta, chỉ cần ngươi không giết ta cần gì ta cũng cho ngươi.
- Cái gì cũng có thể cho ta sao.
- Đúng, đúng vậy, đan dược, linh thạch, ngoài ra ngươi còn yêu cầu gì ta đều có thể đáp ứng cho ngươi, chỉ cần ngươi ta mạng cho ta.
- Được, vậy thì ngoài linh thạch, dan dược ta còn cần, ừm chính là mạng của ngươi.
- Phập.
Người anh chết, trên khuôn mặt còn lộ rõ vẽ ngạc nhiên, hắn không hiểu sao Bạch Hạo đã đồng ý rồi còn giết hắn.
Linh thạch, đan dược ai mà không muốn, nhưng dù muốn Bạch Hạo cũng không có ngu mà thả hổ về rừng, không cần biết ai một khi đã kết thù thì hắn sẽ tìm mọi cách loại bỏ đối phương.
Bạch Hạo lục soát quanh người hai huynh đệ Thố gia, làm hắn vui mừng trên người hai tên này vậy mà hắn kiếm được không ít linh thạch, bốn khối trung phẩm linh thạch, 25 khối hạ phẩm linh thạch, và hai viên đan dược màu xanh.
- Đây, đây là bối mạch đan, đan dược nhất phẩm, hơn nữa còn thuộc loại ưu, lần trước cha cho ta dùng chỉ là loại trung, không ngờ hai tên này đều có loại ưu, Thố gia thật là chịu chi a.
Đan dược trên đại lục chia thành cửu phẫm, mỗi cấp dựa trên phần trăm tạp chất xếp thành ba loại chính kém, trung, và loại ưu.
- Giá của viên đan dược loại ưu bình thường cũng đã mấy chục hạ phẩm linh thạch rồi, mà đây còn là loại đan dược hiếm giá trên trên trăm hạ phẩm linh thạch.
- Cộng thêm bốn khối trung phẩm linh thạch, mỗi khối bằng một trăm hạ phẩm linh thạch.
Tài sản hai tên này cộng lại hơn 600 hạ phẩm linh thạch, đúng là con đường làm giàu nhanh nhất chính là đi cướp a.[/BOOK]
Last edited by a moderator: