Chương 6 : Cướp.
[BOOK]- Hạo ca, huynh với muội ra ngoài mua một số vận dụng cần thiết đi.
- Được ta đi với muội.
- Đúng rồi, Cái này cho huynh.
- Ta đã nói với muội rồi, ta có tiền cần gì ta sẽ tự mua, muội đừng mua cho ta nữa.
Một tháng trôi qua, đầu tháng hai hắn sẽ theo ba người Tam thúc vận chuyển một mớ hàng hóa đến Tuyết thành thuộc Nam Băng quốc, tất nhiên mục đích của hắn không phải là đi chơi, hắn muốn tham gia học viện thiên tài do trung ương đại lục mở nằm ở phía nam Nam Băng quốc.
Minh Nguyệt nói với Bạch Hạo là mua đồ cho chuyến đi dài hạn của mọi người, nhưng xuyên suốt mấy cửa hàng phần lớn đồ đều mua cho hắn, mặc cho Bạch Hạo cật lực từ chối, nhưng xem ra chẳng mấy tác dụng đối với nàng, làm cho Bạch Hạo có cảm giác mình trở thành một tên trai bao vậy.
Khoảng thời gian này Bạch Hạo luôn thấy Minh Nguyệt đối xử tốt với hắn lạ thường, mặc dù trước đây cũng tốt, nhưng giữ hai người còn có khoảng cách, nhưng từ một tháng trước, chính xác sau cái hôm từ hội hoa nàng đối xử với hắn ân cần lạ thường, suốt ngày cứ dính lấy hắn.
Lại qua mấy ngày, đã tới lúc khởi hành, ngoài bốn người Bạch Hạo, Tam thúc còn mời thêm mấy chục người gia nhập, có võ giả, có phu xe, khuôn vác, còn có một nhóm người quá giang nữa, phần lớn là người trẻ tuổi theo Bạch Hạo chắc cùng mục đích tới học viện giống hắn, tất nhiên nhóm người này đều phải trả một khoản phí để nhập đội.
Nhìn đến cuối hàng người Bạch Hạo nhận thấy một khuôn mặt khá quen thuộc.
- Minh Nguyệt, muội xem người đứng cuối kia có phải cái tên chúng ta gặp ở hội hoa không.
- Đúng rồi muội nhớ tên hắn là Tề Tuấn Minh a, không ngờ tên đáng ghét đó lại nằm trong đám người theo đội, hay là muội kêu Tam thúc đuổi hắn rời đi.
- Cái này không hay cho lắm, dẫu sao cũng đã nhận tiền của hắn rồi, sao nói đuổi là đuổi được, huống chi ta thấy hắn vì muội mà tới đó.
Thấy ánh mắt chán ghét của Minh Nguyệt nhìn Tề Tuấn Minh, Bạch Hạo nhịn không được lên tiếng trêu chọc, Minh Nguyệt không trả lời chỉ lườm hắn một cái, làm hắn nổi da gà, hắn cũng chẳng dám nói thêm gì nữa.
Đoàn người khởi hành ra khỏi quân lục thành, Bạch Hạo quay đầu nhìn cổng thành lần cuối, có chút tiếc núi, nơi này dẫu sao cũng chứa nhiều kí ức của hắn có đẹp, có xấu.
Bốn tháng kể từ lúc rời khỏi thành Quân Lục, chặn đường khá thuận lợi, bây giờ đã đến gần đường biên giới của Khai Điệp quốc, đoạn đường phía trước là vùng nằm ngoài lãnh thổ hai nước rất nguy hiểm, nên cả đoàn quyết định cắm trại một đêm, sáng mai mới tiến hành vượt biên.
Lửa trại nổi lên, mọi người quây quần thành từng nhóm sát nhau, sau khi nghe Tam thúc phổ biến kế hoạch thì mới tách ra, Bạch Hạo ngồi chung với ba người Tam thúc, Lục thúc, một lát sau chỉ còn lại Bạch Hạo với Đồ Thư Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt cảm giác bầu không khí trở nên lãng mạn, nàng nhìn sang Bạch Hạo, thấy hắn ngượng đến không nói nổi một câu, trong sự im lặng nàng dường như nghe rõ tiếng đập của trái tim hắn, càng lúc càng nhanh.
Tuy nhiên tất cả chỉ do nàng tưởng ra mà thôi, sự thật lúc này hắn đang suy nghĩ về chiến lược do Tam thúc vạch ra, mãi tới lúc một tiếng nói vang lên đánh gãy cái tưởng tượng của Minh Nguyệt.
- Nguyệt nhi.
Nàng nhìn người gọi tên mình với ánh mắt lạnh lùng, khác hẳn với sự hoạt bát thường ngày, Tề Tuấn Minh tay cầm một con gà quay bước tới, khuôn mặt hắn còn nở một nụ cười, người không biết cứ tưởng hai người thân lắm, Bạch Hạo cũng vì hắn làm đứt đoạn suy nghĩ mà khó chịu lên tiếng.
- Tên mặt dày ngươi qua đây làm gì ?
- Bạch Hạo không có việc của ngươi, ta là đến tìm Nguyệt Nhi của ta.
- Phốc.
Bạch Hạo cạn lời, hắn biết tên này da mặt rất dày, nhưng không ngờ mặt lại dày như vậy. Minh Nguyệt cũng chịu không nổi, nàng càng ngày càng ghê tởm tên này.
- Tề Tuấn Minh ta cảnh cáo ngươi một lần cuối cùng, nếu như ngươi còn dùng cách xưng hô kinh tởm đó với ta, thì ta sẽ kêu Tam thúc đuổi ngươi ra khỏi đội đấy.
Minh Nguyệt tức giận, từ khi quen biết với nàng, Bạch Hạo chỉ thấy nàng tức gận khi gặp tên này, đối với Tề Tuấn Minh hắn cũng bó tay, tên này mặt quá dày.
Thấy Đồ Thư Minh Nguyệt tức giận, Tề Tuấn Minh cũng không giám nói thêm, hắn là sợ nàng làm thật, tiền hắn dành dụm đều đưa cho hết Đồ Tam, bây giờ mà hắn bị đuổi thì đường đến học viện hắn cũng không cần nghĩ tới nữa, tuy nhiên do luyện da mặt từ trong bụng mẹ, nên hắn cũng không có rời đi mà ngồi ở một góc khao khắc nhìn nàng.
- Thế gian dù là mặt ai thì cũng có chút dày, nhưng ta thấy gộp tất cả lại chắc cũng không dày như mặt ngươi a.
Bạch Hạo nói xong, liền đứng dậy ra hiệu cho Minh Nguyệt cả hai đều đi về lều của mình, theo hắn thấy nếu còn ngồi lại chắc sẽ nôn mất.
Sáng sớm hôm sau mọi người thu trại lên đường, chặn đường phía trước địa hình thung lũng, tuy chỉ cao gần 50 trượng, nhưng vách núi san sát chỉ vừa hai cổ xe đi qua, xung quanh lại có nhiều chổ ẩn nấp.
Đoàn người tiến vào trong sự căng thẳng.
Hằng loạt mũi từ hai bên bắn phá đội hình, Tam gia hô lớn, Bạch Hạo cầm chặt vũ khí, cả đội hình từ từ áp sát vào nhau, hai đầu trước sau một đám nhân mã xuất hiện, cầm đầu mỗi bên là 3 tên võ giả.
Tình hình vô cùng căng thẳng nhóm võ giả bên Bạch Hạo tính luôn hai người Tam thúc, Lúc thúc tổng cộng có 5 người, tuy không Bạch Hạo không nhìn ra cảnh giới bên phía đối phương, nhưng nhìn sắc mặt của nhóm người Tam thúc thì ắt không phải tầm thường, còn về lực lượng dưới võ giả cũng kém hơn phía thổ phỉ, một phần còn bị thương do loạt tên vừa rồi.
Tam thúc nhắc nhở đội hình cảnh giác, một mình lên trước đàm phán, nhưng chưa đợi Tam thúc lên trước mặt, tay thủ lĩnh đã hô hào động thủ.
- Anh em xong lên, nam có thể giết, nữ thì bắt sống cho ta.
- Mọi người thủ vững đội hình, Lục đệ theo ta chặn phía trước, ba người còn lại cản phía sau.
Tam thúc hạ lệnh tất cả lâm vào hỗn chiến, Bạch Hạo tay cầm đoản xông vào chiến đoàn, tình thế nguy hiểm đến cả Minh Nguyệt thành phần đáng ra phải bảo vệ cũng xuất chiến.
Bạch Hạo vừa đánh chết một tên, thì lại có hai, ba tên vây quanh, cũng may nhờ Chung Cực Đoán thể thuật làm tăng năng lực phản xạ và các giác quan của hắn, nên cho dù không có bao nhiêu kinh nghiêm chiến đấu, Bạch Hạo vẫn có thể giết ba bốn tên cho dù bị vây công.
Trận hỗn chiến kéo dài nữa canh giờ, chiến lực cấm thấp bên Bạch Hạo chỉ còn lại không quá mười người, cũng may đám người Tam thúc đang chiếm ưu thế, hạ được một tên, trọng thương hai trong số sáu tên thủ lĩnh.
Một trong hai tên bị thương vì trốn tránh Đồ Lục truy sát, bất ngờ chạy vào đội hình Bạch Hạo, Bạch Hạo trong chiến đấu nhìn thấy liền đoán được ý đồ của tên này, hắn rõ ràng muốn bắt Minh Nguyệt làm con tinh, Bạch Hạo hét lớn, đồng thời chạy tới.
- Minh Nguyệt cẩn thận, phía sau.
Nhờ tiếng hô hoán của Bạch Hạo, mà những người xung quanh kip ra tay ngăn cản, tuy chỉ trong thoáng chốc, nhưng cũng đủ Bạch Hạo thoát khỏi vòng vậy, tiến tới trợ ứng.
Tên thủ lĩnh sau khi thoát khỏi vây công, không chần chừ phóng tới Minh Nguyệt, chỉ dùng một chiêu liền chết ngự được nàng, mắt thấy đối phương sắp đắc thủ.
[/BOOK]