Chương 9 – Chiến Công Của Vẹt Ca-ru-đô
Nhưng bác sĩ nói với muông thú:
- Các bạn của tôi! Chúng ta không nên nản lòng. Chúng ta phải thoát ra khỏi cái nhà ngục đáng nguyền rủa này. Những con khỉ ốm đang mong đợi chúng ta. Thôi, đừng khóc nữa, để tôi suy nghĩ xem ta sẽ tự cứu mình bằng cách nào.
- Không thể được, bác sĩ yêu quý ạ! - Cá Sấu nói và càng khóc to hơn. - Chúng ta không thoát được. Chúng ta sẽ bị chết. Cửa nhà ngục này làm bằng sắt rất chắc chắn, làm sao chúng ta có thể phá được? Sáng mai, khi mặt trời mọc, Bác-ma-lây vào ngục, hắn sẽ giết tất cả chúng ta!
Vịt Ki-ca khóc thút thít, khỉ Chi-chí thở dài. Nhưng bác sĩ đứng dậy cười vui vẻ:
- Nhưng rồi tất cả chúng ta sẽ được cứu thoát!
Rồi bác sĩ vẫy vẹt Ca-ru-đô lại gần, nói thầm vào tai vẹt câu gì đó. Bác sĩ nói nhỏ đến mức ngoài vẹt ra, không ai nghe thấy gì cả. Ca-ru-đô nghe xong gật đầu mỉm cười:
- Được lắm!
Và sau đấy, vẹt đến gần song cửa sổ, lách qua song sắt, bay ra đường và đến chỗ Bác-ma-lây ở.
Bác-ma-lây ngủ rất say trên giường. Dưới gối hắn là cái chìa khóa to nhất hắn dùng để mở cánh cửa sắt nhà ngục.
Vẹt nhẹ nhàng đến Bác-ma-lây, rút cái chìa khóa dưới gối hắn. Lúc này, nếu tên tướng cướp tỉnh dậy, hắn sẽ giết chết chú chim dũng cảm ngay tức khắc.
Nhưng, may thay, hắn ngủ rất say.
Ca-ru-đô dũng cảm ngậm cái chìa khóa, cố hết sức bay trở lại nhà ngục.
Ôi! Cái chìa khóa nặng ơi là nặng! Ca-ru-đô mấy lần suýt đánh rơi giữa đường. Nhưng, cuối cùng chú cũng bay được tới nhà ngục, lách vào cửa sổ, lao tới chỗ bác sĩ Ai-bô-lít. Bác sĩ mừng rỡ khi nhìn thấy chú vẹt bay về với cái chìa khóa mở cửa nhà ngục.
Ông reo lên:
- Hoan hô! Chúng ta được cứu thoát rồi! Bác-ma-lây còn đang ngủ, chúng ta phải đi ngay!
Bác sĩ lấy chìa khóa mở cửa rồi chạy ra đường. Theo sau ông là tất cả muông thú. Tự do! Tự do! Hoan hô!
Bác sĩ nói:
- Cám ơn Ca-ru-đô dũng cảm! Cháu đã cứu chúng ta thoát chết. Nếu không có cháu, chúng ta chết mất. Cùng chết với chúng ta là những con khỉ bị ốm đáng thương!
- Không! - Ca-ru-đô nói. - Chính bác sĩ đã chỉ cho cháu phải làm gì để thoát khỏi nhà ngục này!
- Nhanh lên, mau đến với bệnh nhân của chúng ta! - Bác sĩ nói và nhanh nhẹn chạy về phía khu rừng rậm. Theo sau bác sĩ là tất cả muông thú của ông.
- Các bạn của tôi! Chúng ta không nên nản lòng. Chúng ta phải thoát ra khỏi cái nhà ngục đáng nguyền rủa này. Những con khỉ ốm đang mong đợi chúng ta. Thôi, đừng khóc nữa, để tôi suy nghĩ xem ta sẽ tự cứu mình bằng cách nào.
- Không thể được, bác sĩ yêu quý ạ! - Cá Sấu nói và càng khóc to hơn. - Chúng ta không thoát được. Chúng ta sẽ bị chết. Cửa nhà ngục này làm bằng sắt rất chắc chắn, làm sao chúng ta có thể phá được? Sáng mai, khi mặt trời mọc, Bác-ma-lây vào ngục, hắn sẽ giết tất cả chúng ta!
Vịt Ki-ca khóc thút thít, khỉ Chi-chí thở dài. Nhưng bác sĩ đứng dậy cười vui vẻ:
- Nhưng rồi tất cả chúng ta sẽ được cứu thoát!
Rồi bác sĩ vẫy vẹt Ca-ru-đô lại gần, nói thầm vào tai vẹt câu gì đó. Bác sĩ nói nhỏ đến mức ngoài vẹt ra, không ai nghe thấy gì cả. Ca-ru-đô nghe xong gật đầu mỉm cười:
- Được lắm!
Và sau đấy, vẹt đến gần song cửa sổ, lách qua song sắt, bay ra đường và đến chỗ Bác-ma-lây ở.
Bác-ma-lây ngủ rất say trên giường. Dưới gối hắn là cái chìa khóa to nhất hắn dùng để mở cánh cửa sắt nhà ngục.
Vẹt nhẹ nhàng đến Bác-ma-lây, rút cái chìa khóa dưới gối hắn. Lúc này, nếu tên tướng cướp tỉnh dậy, hắn sẽ giết chết chú chim dũng cảm ngay tức khắc.
Nhưng, may thay, hắn ngủ rất say.
Ca-ru-đô dũng cảm ngậm cái chìa khóa, cố hết sức bay trở lại nhà ngục.
Ôi! Cái chìa khóa nặng ơi là nặng! Ca-ru-đô mấy lần suýt đánh rơi giữa đường. Nhưng, cuối cùng chú cũng bay được tới nhà ngục, lách vào cửa sổ, lao tới chỗ bác sĩ Ai-bô-lít. Bác sĩ mừng rỡ khi nhìn thấy chú vẹt bay về với cái chìa khóa mở cửa nhà ngục.
Ông reo lên:
- Hoan hô! Chúng ta được cứu thoát rồi! Bác-ma-lây còn đang ngủ, chúng ta phải đi ngay!
Bác sĩ lấy chìa khóa mở cửa rồi chạy ra đường. Theo sau ông là tất cả muông thú. Tự do! Tự do! Hoan hô!
Bác sĩ nói:
- Cám ơn Ca-ru-đô dũng cảm! Cháu đã cứu chúng ta thoát chết. Nếu không có cháu, chúng ta chết mất. Cùng chết với chúng ta là những con khỉ bị ốm đáng thương!
- Không! - Ca-ru-đô nói. - Chính bác sĩ đã chỉ cho cháu phải làm gì để thoát khỏi nhà ngục này!
- Nhanh lên, mau đến với bệnh nhân của chúng ta! - Bác sĩ nói và nhanh nhẹn chạy về phía khu rừng rậm. Theo sau bác sĩ là tất cả muông thú của ông.