Tác phẩm: Bác sĩ Ai Bô Lít Tác giả: Coóc-nây Tru-cốp-xi Thể loại: Truyện Văn học thiếu nhi Giới thiệu sách: Cuốn sách Bác sĩ Ai Bô Lít được đánh giá là gắn liền với tuổi thơ nhiều thế hệ. Những câu chuyện ngắn đơn giản dễ hiểu phù hợp với các bạn nhỏ. Cuốn truyện "Bác Sĩ Ai Bô Lít" của tác giả Korney Chukovsky tập hợp các câu truyện ý nghĩa, trong sáng, hồn nhiên. Ngay từ khi ra đời, 1984, cuốn sách đã hấp dẫn bạn đọc trên khắp thế giới Tác phẩm Bác sĩ Ai Bô Lít là sự kết hợp hoàn hảo giữa lối viết văn xuôi và truyện thơ của tác giả Korney Chukovsky sẽ hứa hẹn gợi mở và đem đến cho các độc giả một thế giới ly kì cùng nhiều tình tiết sinh động, hấp dẫn về thế giới loài vật đáng yêu. Truyện vô cùng dễ thương. Bác sĩ Ai-bô-lít hiền lành, tốt bụng, Thú vị nhất là bác sĩ rất yêu thú vật và còn biết nói chuyện với tất cả loài vật. Nội dung câu chuyện kể về cuộc phiêu lưu kì thú đến châu Phi của bác sĩ chữa bệnh, cứu giúp tất cả các loài động vật. Tác phẩm Bác sĩ Aibôlít vừa viết bằng văn xuôi vừa viết bằng truyện thơ được trẻ em vô cùng yêu thích. Và từ tiếng Nga "Aibôlít" (có nghĩa là "Ôi đau quá!") đã trở thành danh từ riêng quen thuộc với các bạn nhỏ trên thế giới cho tới tận ngày nay.
Mở đầu - Bác Sĩ Và Muông Thú Của Ông Bấm để xem Ngày xưa, có một ông bác sĩ hiền lành, tốt bụng, tên là Ai-bô-lít. Ông có một người em gái độc ác là mụ Vác-va-ra. Trên đời này bác sĩ yêu muông thú nhất. Ông nuôi thỏ rừng trong phòng, sóc ở trong tủ áo. Quạ thì ở tủ chè. Nhím lông nhọn hoắt ở trên đi-văng. Còn chuột bạch thì sống trong hòm. Nhưng, trong bọn chúng, vịt Ki-ca, chó con Gâu Gâu, lợn Ủn Ỉn, vẹt Ca-ru-đô và cú Bum-ba được bác sĩ Ai-bô-lít yêu hơn cả. Cô em gái độc ác Vác-va-ra rất bực tức ông anh vì trong phòng có bao nhiêu là muông thú. Mụ rít lên: - Tống cổ chúng ra khỏi nhà ngay tức khắc! Chúng chỉ làm bẩn nhà cửa. Tôi không muốn sống với lũ ghê tởm này! Bác sĩ nói: - Này, Vác-va-ra, chúng chả ghê tởm tí nào cả! Tôi rất sung sướng vì chúng ở với tôi. Các bác chăn cừu, dân chài lưới, thợ đốn củi và nông dân từ khắp nơi tìm đến bác sĩ để chữa bệnh. Bác sĩ cho thuốc từng người. Họ khỏi bệnh và khỏe lại rất nhanh. Nếu trong làng có một chú bé nào đấy bị đau tay hoặc sây sát mũi thì chú ta liền chạy đến nhà bác sĩ Ai-bô-lít và chỉ mươi phút sau, chú bé đã khỏi đau như không có chuyện gì xảy ra cả. Chú vui vẻ chơi đùa với vẹt Ca-ru-đô, còn cú Bum-ba thì thết chú đường phèn và táo. Lần ấy, một bác ngựa buồn rầu đi đến nhà bác sĩ. Ngựa khẽ nói: - La-ma, va-nôi, phì-phì, cù-cù! Bác sĩ hiểu ngay, tiếng muông thú có nghĩa là: "Thưa bác sĩ, tôi bị đau mắt, xin bác sĩ cho tôi cặp kính". Từ lâu bác sĩ đã học nói tiếng muông thú. Bác sĩ bảo ngựa: - Ca-pu-kí! Ca-nu-kí! Tiếng muông thú có nghĩa là: "Nào, hãy ngồi xuống đây." Ngựa ngồi xuống. Bác sĩ đeo cho ngựa cặp kính. Thế là mắt ngựa khỏi đau liền. Ngựa lễ phép nói: "Cha-ca!" rồi vẫy đuôi, chạy ra ngoài phố. "Cha-ca" tiếng muông thú tức là "cảm ơn". Chẳng bao lâu, tất cả muông thú bị kém mắt đều có kính đeo. Đấy là bác sĩ Ai-bô-lít đã cho chúng. Ngựa đeo kính. Bò đeo kính. Mèo và chó đeo kính. Thậm chí mấy bác quạ già bay ra khỏi tổ cũng đeo kính. Chim muông đến chỗ bác sĩ ngày một đông. Rùa, cáo, dê chạy đến. Đại bàng và sếu cũng bay đến. Bác sĩ Ai-bô-lít chữa bệnh cho chúng. Nhưng ông không lấy tiền công của ai cả, vì rùa và đại bàng lấy đâu ra tiền! Không lâu, trên các cây to trong rừng thấy dán những bảng thông báo viết rằng: BỆNH VIỆN MỞ Ở ĐÂY CHO CÁC LOÀI CẦM THÚ ỐM ĐAU MUỐN CHÓNG KHỎI HÃY ĐẾN NGAY! ĐẾN NGAY! Chính Va-nhi-a và Ta-nhi-a đã dán những bảng thông báo ấy. Các em là láng giềng của bác sĩ, đã từng được bác sĩ chữa cho khỏi bệnh sởi và bệnh sốt phát ban. Các em rất yêu quý bác sĩ và sẵn sàng giúp đỡ ông.
Phần I – Du Lịch Đến Đất Nước Khỉ Chương 1 - Cô Khỉ Chi-Chí Bấm để xem Một đêm, khi muông thú đã ngủ hết, bác sĩ bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa. - Ai đấy? – Ông hỏi. - Cháu đây ạ, - tiếng trả lời lí nhí. Bác sĩ mở cửa: Một cô khỉ rất gầy và bẩn bước vào nhà. Bác sĩ cho khỉ ngồi lên đi-văng rồi hỏi: - Cháu đau đâu? - Cổ ạ, - khỉ vừa nói vừa khóc. Lúc này bác sĩ mới nhìn thấy một dây quấn ở cổ khỉ. - Cháu vừa chạy trốn lão quay đàn sa-rơ-man-ca(1) độc ác, - khỉ nói, rồi lại khóc. - Lão đánh cháu, hành hạ cháu. Đi đâu cháu cũng bị buộc dây vào cổ! Bác sĩ lấy kéo cắt dây, bôi vào cổ khỉ thứ thuốc cao đặc biệt, chỉ trong chốc lát cổ khỉ đã khỏi đau. Sau đó, ông tắm rửa cho khỉ sạch sẽ, cho khỉ ăn rồi bảo: - Hãy ở lại đây với bác, khỉ ạ! Bác không muốn người ta xúc phạm đến cháu nữa đâu! Khỉ rất đỗi vui mừng. Nhưng vừa lúc nó ngồi vào bàn gặm những quả đào bác sĩ cho, thì tên quay đàn độc ác vào nhà. Hắn quát: - Trả lại con khỉ cho tôi ngay! Nó là của tôi! Bác sĩ trả lời: - Không được! Không đời nào tôi trả nó cho ông. Tôi không muốn ông hành hạ nó. Tên quay đàn nổi khùng, định túm lấy cổ bác sĩ. Nhưng ông bình tĩnh bảo hắn: - Hãy đi ngay cho khuất mắt! Còn nếu anh muốn gây sự thì ta sẽ cho gọi con Gâu Gâu cắn anh. Chó con Gâu Gâu chạy vào nhà, nhe răng hăm dọa: - Gừ, gừ.. Tiếng muông thú có nghĩa là: "Xéo ngay không ta cắn cho bây giờ!" Tên quay đàn sợ hãi chạy thẳng một mạch. Từ đấy khỉ sống ở nhà bác sĩ. Muông thú yêu quý khỉ và gọi nó bằng cái tên trìu mến Chi-chí. Tiếng muông thú, "chi-chí" có nghĩa là "cô bé cừ khôi". Ta-nhi-a và Va-nhi-a vừa trông thấy Chi-chí đã thốt lên: - Ôi! Cô khỉ mới đáng yêu làm sao! Thật là tuyệt! Lập tức hai em kết thân với Chi-chí như người bạn gái tốt nhất của mình. Chúng chơi trò đuổi bắt và ú tim, sau đó cả ba cầm tay nhau chạy ra bờ biển. Ở đây, Chi-chí dạy hai em điệu nhảy vui của họ nhà khỉ. Điệu nhảy vui tươi ấy, tiếng muông thú gọi là "tơ-ken-la".
Chương 2 - Bác Sĩ Ai Bô Lít Làm Việc Bấm để xem Hằng ngày, có nhiều muông thú đến nhà bác sĩ Ai-bô-lít xin chữa bệnh: Cáo, thỏ, hải báo, lừa, lạc đà con. Con đau bụng, con đau răng. Bác sĩ cho thuốc từng con và tất cả đều khỏi bệnh ngay tức khắc. Có lần, một chú dê cộc đuôi đến gặp bác sĩ Ai-bô-lít. Ông khâu cho nó một cái đuôi. Hôm sau, một chị gấu từ khu rừng xa lắc xa lơ đi tới. Chị ta vừa đi vừa khóc. Chị rầu rĩ than thở, rồi lại ti tỉ khóc. Thì ra bàn chân gấu có một cái dằm rất to. Bác sĩ lấy dằm ra, rửa vết thương và bôi ít thuốc mỡ màu nhiệm. Chị gấu khỏi đau ngay. - Cha-ca! - Gấu nói, rồi vui vẻ trở về hang với đàn gấu con. Sau đấy, một chú thỏ rừng bị chó cắn lết đến. Tiếp đến là một con cừu bị cảm lạnh và ho. Rồi lại có hai chú gà con và một anh gà trống tây. Gà trống tây bị ngộ độc vì ăn phải nấm độc. Ai cũng được bác sĩ cho thuốc. Ai cũng khỏi ngay và nói với bác sĩ "cha-ca" lúc ra về. Bệnh nhân không còn ai. Bỗng bác sĩ Ai-bô-lít nghe thấy tiếng động sột soạt ngoài cửa. - Xin mời vào! - Bác sĩ nói to. Một cô bướm nhỏ buồn rầu xuất hiện: Bác sĩ ơi, bác sĩ! Cánh cháu bị hỏng rồi. Đau, đau lắm, bác ơi! Bác chữa cho cháu với! Đau, đau lắm, bác ơi! Bác sĩ rất thương cô bướm nhỏ. Ông đặt bướm lên lòng bàn tay, ngắm nghía hồi lâu cái cánh bị hỏng. Sau đó, ông mỉm cười và vui vẻ bảo: Đừng buồn nữa, bướm ơi! Cháu hãy gắng nằm nghiêng: Đã có cách đây rồi! Ta sẽ khâu cho cháu Một cánh khác mới tinh Bằng lụa mềm óng ánh Pha màu xanh da trời! Nói rồi, bác sĩ sang phòng bên cạnh, lấy một bó vải vụn các loại: Nhung, ta-tăng, lanh, lụa. Có miếng vải màu xanh da trời, miếng màu xanh lá cây, miếng màu đen. Bác sĩ chọn mãi, sau cùng lấy ra một mảnh có màu xanh lơ xen những đốm đỏ chói. Bác sĩ lấy kéo khéo léo cắt thành cái cánh bướm nom rõ xinh rồi khâu cho bướm. Bướm mỉm cười vui sướng Bay ra bãi cỏ xanh Lượn dưới cành dương trắng Cùng các bạn chuồn chuồn Giỡn đùa theo bướm mẹ, Bác sĩ nhìn, vui vẻ Dặn theo qua cửa sổ: "Tốt rồi! Tốt rồi nhé, Đừng hỏng nữa, cháu nghen!" Cứ như vậy, bác sĩ tiếp bệnh nhân của mình cho tới tận tối mịt. Khuya, ông mới ngả lưng lên đi-văng và ngủ thiếp đi. Ông mơ thấy gấu trắng, hươu và hải mã. Bỗng nhiên lại có tiếng ai đó gõ cửa tìm bác sĩ trong đêm.
Chương 3 - Cá Sấu Bấm để xem Trong thành phố bác sĩ ở có một rạp xiếc. Rạp xiếc có một con Cá Sấu rất to. Mọi người đến xem cá sấu đều phải trả tiền. Một hôm Cá Sấu bị đau răng, tìm đến bác sĩ Ai-bô-lít để chữa bệnh. Bác sĩ cho Cá Sấu một liều thuốc hay, thế là răng nó khỏi liền. - Ôi! Ở chỗ bác sĩ thật là dễ chịu! - Cá Sấu vừa nói vừa nhìn mọi phía và liếm môi. - Bác sĩ có bao nhiêu là thỏ, chim, chuột! Chúng mới béo, mới ngon làm sao! Xin bác sĩ cho tôi ở lại đây mãi mãi, tôi không muốn quay về với ông chủ rạp xiếc nữa. Ông ta cho tôi ăn kém, lại còn đánh đập, mắng nhiếc. Bác sĩ bảo: - Được, thì ở lại! Nhưng phải nhớ một điều: Nếu anh ăn thịt dù chỉ một con thỏ con hay một con chim sẻ thì ta sẽ đuổi anh đi ngay tức khắc. - Vâng, - Cá Sấu đáp và thở dài. - Tôi xin hứa với bác sĩ là tôi sẽ không ăn một con thỏ, một con sóc hay một con chim nào cả. Thế là Cá Sấu ở lại nhà bác sĩ. Nó sống hiền lành, không động đến ai. Nó nằm dưới gầm giường. Ngày qua ngày, Cá sấu chỉ nghĩ đến anh chị em của mình hiện đang sống ở một nơi xa lắc xa lơ tận châu Phi nóng nực. Bác sĩ mến Cá Sấu và thường hay nói chuyện với nó. Nhưng mụ Vác-va-ra độc ác thì không chịu đựng nổi Cá Sấu. Mụ giận dữ đòi bác sĩ đuổi nó ra khỏi nhà. Mụ gầm lên: - Tôi không muốn nhìn thấy nó! Mồm thì đầy răng, nom đến khiếp, đụng đến cái gì là hỏng cái ấy! Hôm qua nó ngốn mất cái váyxanh của tôi vứt ở cửa sổ. Bác sĩ nói: - Nó làm đúng đấy! Áo váy thì phải xếp vào tủ, không được vứt ở cửa sổ. Vác-va-ra nói tiếp: - Vì con Cá Sấu đáng ghét này mà mọi người sợ hãi không dám đến nhà mình nữa. Chỉ có vài kẻ nghèo đến thì anh lại không lấy tiền của họ. Bây giờ chả còn tiền mua bánh mì nữa. - Tôi không cần tiền! - Bác sĩ Ai-bô-lít trả lời. - Không có tiền cũng tốt. Muông thú sẽ nuôi chúng ta.
Chương 4 – Các Bạn Giúp Đỡ Bác Sĩ Bấm để xem Mụ Vác-va-ra nói đúng đấy: Bác sĩ không có bánh mì. Đã ba ngày nay ông phải nhịn đói. Ông không có tiền. Muông thú sống trong nhà bác sĩ thấy ông không có gì ăn, chúng tìm cách nuôi ông. Cú Bum-ba và lợn Ủn Ỉn làm ở trước sân một cái vườn nhỏ. Lợn dùng mõm di đất đánh luống, còn Bum-ba thì trồng khoai tây. Hằng ngày, cứ sáng sớm và chiều tối, chị bò biếu bác sĩ sữa tươi. Cô gà biếu ông trứng. Ai cũng chăm sóc bác sĩ. Chó con Gâu Gâu quét nhà. Ta-nhi-a và Va-nhi-a cùng với cô khỉ Chi-chí lấy nước giếng về cho bác sĩ dùng. Bác sĩ rất vui lòng, ông nói: - Chưa khi nào căn nhà nhỏ của bác lại trở nên thoáng đãng như bây giờ. Cám ơn các cháu và các muông thú đã làm những việc tốt đẹp. Hai em bé mỉm cười sung sướng, còn muông thú thì đồng thanh trả lời: - Ca-ra-bú-ki, ma-ra-bú-ki, bu! Ngôn ngữ muông thú có nghĩa là: "Chúng cháu giúp đỡ bác vì bác sĩ là người bạn tốt nhất của chúng cháu". Chó con Gâu Gâu thì liếm má bác sĩ và nói: - A-bú-dơ, ma-bú-dơ, ba! Ngôn ngữ muông thú có nghĩa là: "Chúng cháu không bao giờ rời bỏ bác sĩ, chúng cháu sẽ trở thành những người bạn chân thành của bác sĩ".
Chương 5 - Chim Én Bấm để xem Tối hôm ấy, đột nhiên cú Bum-ba ra hiệu: - Im lặng! Im lặng! Có ai cào, hình như chuột thì phải. - Chẳng có ai cào cửa đâu, - bác sĩ nói. - Đấy là cháu cảm thấy thế thôi. - Không, không phải cháu cảm thấy đâu, - Bum-ba cãi. - Cháu nghe thấy tiếng ai cào cửa mà. Chắc là chuột hoặc là chim đấy. Bác có thể tin ở cháu. Họ nhà cú chúng cháu thính tai hơn người mà! Bum-ba không lầm. Chi-chí ra mở cửa, thấy chim én ở bậc cửa. Ôi! Kì lạ thật! Chim én mùa đông. Chim én vốn không chịu nổi giá rét. Hễ chớm sang thu là chúng đã bay đến châu Phi nóng nực. Con chim tội nghiệp đang rét run lên trên đống tuyết. - Chim én! Vào nhà đi cháu, đến cạnh lò sưởi cho ấm. - Bác sĩ vộibảo. Thoạt đầu, chim én sợ. Nó nhìn thấy Cá Sấu nằm trong nhà, nghĩ bụng Cá Sấu sẽ ăn thịt mình. Nhưng khỉ Chi-chí bảo cho én biết Cá Sấu rất hiền. Lúc ấy én mới bay vào nhà, ngước mắt nhìn khắp lượt rồi hỏi: - Chi-ru-tơ, ki-sa-pha, mác? Ngôn ngữ muông thú có nghĩa là: "Xin hãy cho biết bác sĩ Ai-bô-lít danh tiếng sống ở đây, phải không ạ?" Bác sĩ nói: - Ai-bô-lít là bác đây. Chim én nói, giọng cầu khẩn: - Cháu có một đề nghị rất khẩn thiết. Xin bác hãy sang châu Phi ngay. Cháu bay một mạch từ châu Phi đến đây là cốt để mời bác tới đó. Ở châu Phi, loài khỉ đang bị ốm. Bác sĩ hỏi: - Chúng ốm thế nào? - Chúng đau bụng, - Én nói. - Chúng nằm la liệt trên mặt đất, gào khóc thảm thiết. Chỉ có bác sĩ mới cứu được chúng. Xin hãy đem thuốc và đi ngay cho. Nếu bác không đến châu Phi thì tất cả khỉ sẽ chết mất! Bác sĩ nói: - Chà! Bác sẽ rất sung sướng được đến châu Phi. Bác yêu quý loài khỉ và thật buồn vì chúng bị ốm. Nhưng bác không có tàu biển. Muốn sang châu Phi phải có tàu biển chứ. Cá Sấu nói: - Ôi, những con khỉ đáng thương! Nếu bác sĩ không sang châu Phi được thì chúng sẽ chết mất. Chỉ có bác sĩ mới cứu được chúng thôi. Cá Sấu khóc, hai hàng nước mắt chảy ròng xuống nền nhà thành hai dòng suối nhỏ. Bác sĩ Ai-bô-lít chợt reo lên: - Dù sao tôi cũng đến châu Phi chữa cho khỉ khỏi bệnh. Tôi nhớ ra rồi, tôi có một người quen - bác thủy thủ già Rô-bin-xơn. Có lần tôi đã chữa cho bác ấy khỏi bệnh sốt rét ác tính. Bác ấy có một cái tàu biển rất tốt. Ông lấy mũ và tìm đến bác thủy thủ Rô-bin-xơn. - Chào bác thủy thủ Rô-bin-xơn! - Ông nói. - Bác làm ơn cho tôi mượn con tàu của bác, tôi có việc cần sang châu Phi. Bên ấy, cách sa mạc Xa-ha-ra không xa có Đất nước kì diệu của loài khỉ. - Được, - bác thủy thủ Rô-bin-xơn nói. - Tôi sẵn sàng cho bác mượn tàu thủy. Bác đã cứu sống tôi. Về phần mình, tôi rất sung sướng được giúp bác bất cứ việc gì. Nhưng bác nhớ cho, đến châu Phi làm xong thì cho tàu trở lại, vì tôi không còn con tàu nào khác nữa. Bác sĩ trả lời: - Nhất định tôi sẽ cho tàu trở lại. Bác đừng lo, tôi chỉ đến châu Phithôi. - Lấy đi, lấy đi! - Rô-bin-xơn nhắc lại. - Nhưng chớ để tàu xô vào đá ngầm mà hỏng. - Đừng sợ! Tôi sẽ không phá hỏng con tàu đâu, - bác sĩ nói vậy rồi cám ơn bác thủy thủ Rô-bin-xơn và chạy về nhà. Tới nhà, ông gọi to: - Muông thú, hãy lại đây! Ngày mai chúng ta sẽ sang châu Phi. Nghe xong, muông thú vui sướng nhảy nhót và vỗ tay. Vui nhất là cô khỉ Chi-chí: - Tôi trở lại Phi châu. Nơi miền quê yêu dấu! Ôi! Phi châu! Phi châu! Tổ quốc tôi yêu dấu! Bác sĩ Ai-bô-lít nói: - Bác sẽ không cho tất cả muông thú sang châu Phi đâu. Dím, dơi, thỏ ở lại nhà. Ngựa cũng ở lại với các bạn. Còn Cá Sấu, khỉ Chi-chí, vẹt Ca-ru-đô sẽ đi với bác, vì quê anh chị em các bạn ấy sống ở đấy. Ngoài ra, còn Gâu Gâu, Ki-ca, Bum-ba và lợn Ủn Ỉn cũng đi với bác. - Còn chúng cháu thì sao? - Va-nhi-a và Ta-nhi-a kêu lên. - Chả lẽ chúng cháu lại ở nhà khi vắng bác? - Đúng thế! - Bác sĩ nói và siết chặt tay hai bạn nhỏ. - Tạm biệt các cháu yêu quý! Các cháu ở lại chăm sóc vườn rau. Bác sẽ trở về ngay, nhất định sẽ có món quà kì diệu đem từ châu Phi về cho các cháu. Ta-nhi-a và Va-nhi-a cúi đầu nghĩ một lát rồi nói: - Chúng cháu còn nhỏ, chưa làm được gì. Chúc bác lên đường may mắn! Khi nào chúng cháu lớn, nhất định bác phải cho chúng cháu đi du lịch với bác đấy! - Nhất định rồi! - Bác sĩ nói. - Các cháu phải đợi lớn lên chút nữa.
Chương 6 - Đi Châu Phi Bấm để xem Muông thú vội vàng thu xếp hành lí và lên đường. Ở nhà chỉ còn lại thỏ, dím và dơi. Khi ra tới bờ biển, chúng nhìn thấy một con tàu tuyệt đẹp. Bác thủy thủ Rô-bin-xơn đứng trên một gò đất gần đấy. Va-nhi-a và Ta-nhi-a cùng lợn Ủn Ỉn, khỉ Chi-chí mang giúp bác sĩ va-li thuốc. Các muông thú đã lên tàu. Khi tàu sắp khỏi hành, bác sĩ bỗng nhiên nói to lên: - Khoan đã, khoan đã, đợi một chút! - Có chuyện gì đấy ạ? - Cá Sấu hỏi. Bác sĩ nói: - Hượm đã! Hượm đã! Bác chưa biết châu Phi ở đâu. Cần phải hỏi đã. Cá Sấu cười: - Không phải hỏi nữa, bác sĩ ạ. Chim én sẽ chỉ đường cho bác sĩ. Chim én thường hay đến châu Phi. Cứ đến mùa thu là chim én lại đến châu Phi. Chim én nói: - Vâng! Cháu rất sung sướng được chỉ đường cho bác sĩ. Thế là chim én bay lên phía trước con tàu, dẫn đường cho bác sĩ Ai-bô-lít. Chim én bay về hướng châu Phi, bác sĩ Ai-bô-lít cứ theo chim én mà điều khiển con tàu. Chim én tới đâu, con tàu đến đấy. Đêm đêm, trời tối, không nhìn thấy chim én đâu cả. Lúc này, chim én ngậm đèn tín hiệu vào mỏ mà bay. Như vậy, trong đêm tối, bác sĩ vẫn có thể trông thấy và điều khiển con tàu của mình. Con tàu vẫn lướt đi. Bỗng họ nhìn thấy một con sếu bay đón đường. - Xin cho biết, bác sĩ Ai-bô-lít danh tiếng có trên tàu này không ạ? - Sếu cất tiếng hỏi. Cá Sấu đáp: - Có đấy! Bác sĩ Ai-bô-lít danh tiếng ở trên con tàu chúng tôi! Sếu nói: - Vậy xin nói với bác sĩ hãy đi nhanh hơn, bởi vì bệnh tình của khỉ ngày càng xấu đi. Họ đang nóng lòng đợi bác sĩ đến. - Đừng lo! Chúng tôi đã cho kéo tất cả buồm lên rồi. Khỉ không phải đợi lâu đâu! - Cá Sấu đáp. Nghe nói vậy, sếu mừng rỡ bay về báo tin cho khỉ biết là bác sĩ Ai-bô-lít sắp đến. Con tàu lướt nhanh trên sóng. Cá sấu ngồi trên boong tàu. Bỗng nó thấy một đàn cá heo đang bơi lại. Chúng hỏi Cá Sấu: - Xin cho biết, bác sĩ Ai-bô-lít nổi tiếng có ở trên tàu này không? Cá Sấu đáp: - Có đấy! Bác sĩ Ai-bô-lít nổi tiếng có ở trên tàu này. - Xin nói với bác sĩ hãy đi nhanh hơn nữa vì bệnh tình của khỉ ngày càng nặng thêm! - Hãy bình tĩnh! - Cá Sấu trả lời. - Tàu đã căng hết buồm rồi. Các bạn khỉ không phải đợi lâu nữa đâu! Sáng ngày ra, bác sĩ bảo Cá Sấu: - Phía trước kia là đâu? Trông như đất liền. Bác nghĩ có lẽ đấy là châu Phi chăng? Cá Sấu reo lên: - Đúng rồi, đúng rồi! Châu Phi đấy, châu Phi đấy! Chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ được đặt chân lên châu Phi. Tôi thấy đà điểu này! Tôi thấy bao nhiêu là voi. Ôi! Phi châu! Phi châu! Nơi miền quê yêu dấu! Ôi! Phi châu! Phi châu! Tổ quốc tôi yêu dấu!
Chương 7 – Bão Tố Bấm để xem Nhưng, bão tố đã nổi lên. Mưa gào! Gió rít! Sấm, chớp đùng đùng! Sóng cồn lên nom thật khủng khiếp. Rồi, bỗng nhiên "rắc, rắc!", cái âm thanh đáng sợ đó vang lên, con tàu lật nghiêng sang một bên. - Gì thế? Gì thế? - Bác sĩ hỏi. - Tàu bị vỡ rồi! - Vẹt thét lên. - Tàu của chúng ta va vào đá rồi. Chúng ta chết đuối thôi. Hãy tự cứu lấy thân! - Tôi không biết bơi! - Chi-chí kêu to. - Tôi cũng không biết bơi! - Lợn Ủn Ỉn thét lên. Bọn chúng khóc thật thảm thương. May thay, Cá Sấu cho tất cả ngồi lên tấm lưng rộng của mình, trườn trên sóng bơi thẳng vào bờ. Hoan hô! Thế là tất cả đều được cứu sống, tất cả đã đến châu Phi bình yên. Nhưng con tàu của họ bị vỡ. Cơn sóng to tràn qua, xé con tàu ra từng mảnh nhỏ. Họ sẽ quay trở về bằng cách nào? Chẳng còn con tàu nào khác, biết nói với bác thủy thủ Rô-bin-xơn ra sao đây? Trời đã tối! Bác sĩ và tất cả muông thú đều rất buồn ngủ. Họ ướt như chuột lột và mệt lả. Nhưng bác sĩ đứng dậy cười vui vẻ: - Mau mau tiến lên phía trước. Hãy nhanh chân lên! Cần phải cứu lấy bầy khỉ. Những con khỉ ốm đau đang khắc khoải mong chờ chúng ta!
Chương 8 – Bác Sĩ Gặp Nạn Bấm để xem Cú Bum-ba bay đến bên bác sĩ và thì thào, giọng đầy vẻ sợ hãi: - Im lặng, im lặng! Ai đang đi đến đấy! Cháu nghe như có tiếng bước chân! Mọi người dừng lại lắng nghe. Từ trong rừng, một lão già tóc rối bù, râu dài trắng toát, đi ra. Lão quát: - Ê! Chúng mày làm gì ở đây? Chúng mày là ai? Tại sao chúng mày lại dám đến đây? Bác sĩ trả lời: - Tôi là bác sĩ Ai-bô-lít. Tôi đến châu Phi để chữa bệnh cho loài khỉ. Chúng đang ốm nặng. Lão già tóc rối bù cười sặc sụa: - Ha! Ha! Ha! Chữa bệnh cho loài khỉ đang bị ốm! Thế ngươi có biết ngươi đi lạc vào đâu không? Bác sĩ nói: - Tôi không biết! Chúng tôi lạc vào đâu ạ? - Vào sào huyệt của tướng cướp Bác-ma-lây! Bác sĩ sửng sốt: - Vào sào huyệt của tướng cướp Bác-ma-lây! Bác-ma-lây là con người độc ác nhất trên trái đất này! Nhưng chúng ta thà chết còn hơn là đầu hàng bọn cướp. Các cháu! Hãy chạy nhanh đến với bệnh nhân của chúng ta. Họ đang khóc than. Họ đang mong chờ. Chúng ta phải cứu họ. - Không được! - Lão già tóc rối bù càng cười to hơn. - Các người không thể ra khỏi đây được. Bác-ma-lây giết chết từng đứa một, khi chúng bay đã lọt vào tay lão ta! - Chạy đi! - Bác sĩ kêu lên. - Chạy mau! Chúng ta có thể thoát được! Chúng ta sẽ thoát! Nhưng ngay lúc đó chính Bác-ma-lây đã hiện ra trước mặt mọi người. Hắn vung vẩy thanh gươm và gầm lên: - Bay đâu, những gia nhân trung thành của ta! Hãy bắt tên bác sĩ ngu xuẩn này cùng tất cả bầy muông thú ngu ngốc của hắn, giam vào ngục. Ngày mai ta sẽ cho chúng một trận nên thân! Những tên tay sai hung ác của Bác-ma-lây bổ đến bắt bác sĩ, bắt Cá Sấu và tất cả muông thú tống vào ngục. Bác sĩ chống cự quyết liệt, muông thú cắn xé mong thoát khỏi tay chúng, nhưng chúng đông và khoe hơn nhiều. Bọn cướp bổ tất cả những người bị bất vào ngục. Lão già tóc rối bù khóa cửa ngục lại rồi trao chìa khóa cho Bác-ma-lây. Bác-ma-lây cầm lấy chìa khóa, giấu xuống dưới gối của hắn. Khỉ Chi-chí nói: - Chúng ta thật đáng thương! Chúng ta không thể ra khỏi đây được nữa. Tường thì dày, cánh cửa thì bằng sắt. Chúng ta không còn nhìn thay mặt trời, cỏ cây, hoa lá nữa. Ôi! Chúng ta thật đáng thương! Lợn kêu ủn ỉn, chó tru lên. Còn Cá sấu thì khóc, nước mắt đọng thành một vũng lớn trên nền nhà.