Đam Mỹ [ATSH] RhyCap - Ánh Trăng Bị Đánh Cắp - Vu Quân Công Tử

Discussion in 'Truyện Của Tôi' started by Nguyễn Ngọc Nguyên, Jun 15, 2025.

  1. Nguyễn Ngọc Nguyên Mộc Đằng

    Messages:
    1,252
    Chương 20: Tin Tưởng Và Nghi Ngờ Không Có Trung Gian

    [​IMG]


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mười một giờ bốn lăm phút.

    Cánh cửa thép của trụ sở Blood Fangs bật mở một cách nặng nề, vang vọng âm thanh kim loại trong không gian lạnh lẽo. Bùi Anh Tú bước vào, ánh mắt thản nhiên như thể tất cả vừa trải qua chẳng có gì ngoài cơn gió thoảng.

    Không khí nơi sảnh chính của biệt thự vẫn là thứ hương vị quen thuộc mọi ngày. Âm u và tĩnh mịch.

    Ngay giữa hành lang tầng trệt, Thanh Pháp đã đứng chờ từ lâu. Dáng người mảnh khảnh dựa vào tường, đôi mắt hổ phách ánh vàng nheo lại như đang chờ xem phản ứng.

    "Đồ chơi cho mày nè." Pháp nói, giọng đều đều, ném chiếc điện thoại burner màu đen nhám về phía cậu. Loại rẻ tiền dùng một lần y thu được từ thi thể tên sát thủ ban nãy.

    Tú giơ tay bắt gọn. Đôi mắt cậu ánh lên vẻ hứng thú, xoay xoay nó trong lòng bàn tay, không vội kiểm tra ngay. Cậu mỉm cười nhẹ như thể nhận được món quà mình yêu thích.

    "Khóa bằng nhận diện vân tay. Mày quen mở mấy cái này mà đúng không? Phá xong cho tao xem với. Đang có hứng." Pháp vẫy tay tạm biệt, quay bước hướng cầu thang tầng hai. Y biết Quang Anh đang đợi.

    Tú im lặng không nói thêm gì, chầm chậm rảo bước về phòng máy tính như thói quen. Nơi đó có ánh đèn neon vàng vọt phát sáng qua lớp kính mờ, mở ra một thế giới dữ liệu và dây nối chằng chịt, lãnh địa của riêng cậu.

    Cùng lúc đó, tại một căn phòng nhỏ cuối dãy hành lang dài hun hút. Thanh Pháp đứng trước cánh cửa gỗ cách âm dày dặn, vươn tay gõ ba tiếng liên tiếp. Nhận được phản hồi đồng thuận từ người bên trong, y mới nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.

    Quang Anh ngồi trên ghế sofa bọc da đen, hai bàn tay đan lấy nhau đặt ngay ngắn lên bàn. Đôi mắt hẹp dài phản chiếu ánh sáng từ đèn trần, tĩnh lặng đến bất động, như hồ nước bị đóng băng, nhưng ẩn sâu dưới đó là vô số xoáy ngầm.

    Cả hai không nhìn nhau. Vì không cần. Họ quá hiểu đối phương để chẳng phải nói nhiều.

    "Xử lý sạch sẽ?" Quang Anh trầm giọng, tưởng như đang trò chuyện nhưng lời nào lời nấy đều mang theo áp lực.

    Pháp gật nhẹ, kéo ghế ngồi xuống đối diện.

    "Làm sạch hiện trường, không camera, không nhân chứng. Cảnh sát sẽ quy chụp là vụ tranh chấp của mấy tên tội phạm thường. Chỉ có điều..."

    Quang Anh nheo mắt.

    "Đường đạn bị lệch hai centimet sang phải. Một tay bắn tỉa được huấn luyện bài bản, ở cự ly đó sẽ không bao giờ có việc sai lệch. Trừ khi là mục đích khác."

    Căn phòng chìm vào tĩnh lặng.

    Quang Anh hơi nhếch môi. Không phải nụ cười dịu dàng khi hắn dành cho Duy, mà chứa đựng sự nguy hiểm chết người.

    Nếu thật sự muốn ám sát, tại sao lại chệch đường?

    Ngang nhiên nổ súng ngay trong tầm mắt FBI, lại là khu vực trung tâm đông đúc của toàn thành phố. Giống như lời khiêu chiến trong bóng tối. Một cú đánh nhắm thẳng vào nền móng tổ chức, là lòng tin.

    "Gài bẫy, chia rẽ?" Quang Anh siết tay, thì thầm tự vấn chính mình. Hắn cần thời gian, cần thêm manh mối để lần ra chân tướng sự thật.

    Pháp đi đến tựa người bên khung cửa sổ. Ngoài kia mây đen kéo về dày đặc như một đội quân hùng hậu. Bầu trời với hàng vạn vì tinh tú dần bị lu mờ, thay thế bằng tấm áo xám xịt nặng trĩu hơi nước.

    Cậu nhóc hacker nhỏ tuổi, luôn được anh chị nuông chiều, bảo vệ. Luôn được xem là đứa trẻ con không cần phải nhúng tay vào vũng lầy dơ bẩn này.

    Nhưng hôm nay...mọi thứ đã dẫn đến bước đường không thể thay đổi.

    Tú là người bị chọn.

    Pháp im lặng, suy tư giăng kín như mây mù nơi đáy mắt. Y nhìn thấy xa hơn những gì Quang Anh đang thấy.

    "Nếu mục tiêu là xử lí quân bài chủ chốt của tổ chức thì chắc chắn kế hoạch đã chặt chẽ hơn. Nhưng nếu mục tiêu là khiến chúng ta phản ứng thì lại rất đúng bài."

    Ngón tay thon dài gõ lộc cộc trên mặt bàn như để tập trung hơn cho suy đoán. Quang Anh ngầm công nhận điều y nói, ánh mắt thấp thoáng lóe lên tia sáng lạnh băng.

    "Một mũi tên, hai đích. Vừa kích thích nội bộ dao động, vừa buộc ta phải phân tán lực lượng điều tra. Đến lúc đó cơ cấu phòng thủ lơi lỏng, sẽ tạo đường cho kẻ xấu lẻn vào quậy đục nước."

    "Là bọn khốn ngoài tổ chức hay con chuột nhắt nào đó chui nhầm ổ?" Pháp đổ dồn ánh mắt hoài nghi về Quang Anh. Kẻ từ trước đến giờ vẫn luôn bình tĩnh đến lãnh đạm khi mọi khó khăn ập tới.

    Đối với câu hỏi này, hắn chọn không trả lời. Bởi chính hắn cũng đang bận giải mã thắc mắc của chính mình như Thanh Pháp mà thôi.

    Bùi Anh Tú là mắt xích lý tưởng. Cậu ấy thông minh, nhưng so kinh nghiệm với thế giới ngầm thì quá ít. Chỉ bằng vài bằng chứng gài, có thể khiến tâm đứa nhóc ấy dao động.

    Có ai đó mong muốn tách cậu ra khỏi những thành phần còn lại của tổ chức, đặc biệt với Quang Anh, người cậu trao tin tưởng nhiều nhất. Và khi cậu chọn quay lưng, kẻ đó sẽ là người dang tay ra đón với tâm ý đắc thắng.

    Tuyệt chiêu cũ. Nhưng khi áp lên đúng người vẫn hiệu quả.

    "Anh sẽ không can thiệp?" Pháp ngờ vực hỏi.

    "Sẽ có, nếu nó suýt chết một lần nữa." Giọng Quang Anh trầm xuống, đáy mắt tối lại như vực sâu "Còn nếu chỉ là vết xước nhỏ, hãy để nó tự học cách băng bó."

    Nói thế nhưng trong lòng hắn biết rõ mỗi thương tích đều sẽ để lại sẹo. Và vết sẹo dù nhỏ thôi cũng có thể thay đổi cả một con người.

    Pháp nhớ lúc cậu quay lưng bước đi về hướng đối lập. Ánh đèn mờ nhòe theo bước chân cậu. Trong tim y, nỗi bất an đang gặm nhấm không phải vì y lo sợ Tú yếu ớt, mà vì y biết cậu quá tin vào cái thứ gọi là "cảm giác".

    Không tránh khỏi việc Tú sẽ nghi ngờ. Sẽ tổn thương. Sẽ bị những dấu vết mà kẻ thù cài lại ăn mòn lý trí từng chút một.

    Và sẽ có lúc, cậu đứng ở ngã rẽ.

    "Tin chúng ta. Hoặc trở mặt."

    Nhưng dù có là y hay Quang Anh đi nữa hoàn toàn chẳng thể ra mặt lúc này. Không nhúng tay. Không can thiệp. Vì kết quả chỉ khiến cậu càng dễ bị thao túng.

    "Lần này là bão lớn." Pháp ánh mắt mông lung, chẳng rõ nói về cơn mưa cuối mùa sắp đổ xuống, hay nói về con sóng ngầm đang khuấy động âm ỉ trong lòng người.

    "Bão thì càng phải cười." Khoé môi Quang Anh cong cong. Ẩn ý chất đầy trong lời nói "Vì ta không phải cây để bị quật ngã. Mà là...cơn bão khác lớn hơn."

    Chờ xem liệu đứa trẻ ấy, giữa giông tố của nghi ngờ có đủ bản lĩnh và lí trí quyết đoán để phân biệt tay ai vươn ra vì yêu thương, tay ai đưa tới là sợi xích dẫn vào hố sâu phản bội.

    (Còn nữa)
     
Trả lời qua Facebook
Loading...