0 ❤︎ Bài viết: 23 Tìm chủ đề
112 0
Kiếm tiền
Đặt Tên Thật Khó 42 đã kiếm được 1120 đ
Tên truyện: Ảo Mộng Chân Thực

Tên tác giả: Đặt Tên Thật Khó

Thể loại: Xuyên không, dị giới, kỳ ảo.

Ảnh bìa:
54991788276_c15b39e036_o.png


Văn án:

"Cậu đang đọc tiểu thuyết của tôi à? Thấy hay không?"

Tôi liếc sang người vừa hỏi-một thanh niên tầm hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, mặc áo blouse trắng.

Nghe nói anh ta là con trai viện trưởng, hiện đang là bác sĩ phụ trách theo dõi tôi.

Nhưng cái cách anh ta nhìn chồng giấy trên tay thì.. Có vẻ nghề bác sĩ không phải điều anh ta thích cho lắm.

Anh ta say mê viết tiểu thuyết hơn, dù rằng..

"Dở tệ."

"Không thể nào!

Rõ ràng từ sáng tới giờ cậu đọc say mê mà!"

Tôi lặng vài giây.

Ngón tay khẽ lật trang sách, giọng chậm rãi:

"Ở đây, ngoài đọc tiểu thuyết của anh, tôi còn làm được gì nữa."

Vẻ hớn hở trên mặt anh ta lập tức biến mất, thay bằng nụ cười nhạt có phần châm chọc:

"Buồn thật.

Cuộc sống người ta thì muôn màu, còn cuộc sống của cậu.. Hoặc ở trường, hoặc ở bệnh viện."

Tôi im lặng.

Anh ta lại hỏi, giọng bâng quơ mà như xoáy thẳng vào lòng tôi:

"Cậu có muốn bước ra khỏi cái phòng bệnh này không?"

Ánh mắt tôi khựng lại, rồi mọi hình ảnh lập tức nứt vỡ, tan thành những mảng mờ đục.

Thánh Thần Đại Lục, Nam vực, hoàng cung Celestia.

Tác phẩm hư cấu.

Nếu có giống nhau.

Chỉ là trùng hợp.
 
Chỉnh sửa cuối:
0 ❤︎ Bài viết: 23 Tìm chủ đề
Chương 1: Giấc Mộng Kiếp Trước

Ánh đèn neon xanh lè của bệnh viện chiếu qua khe cửa, in những vệt sáng nhợt nhạt lên sàn gạch hoa lạnh lẽo. Mùi thuốc sát trùng hăng hắc xộc vào mũi, quyện với mùi máy móc kim loại tạo thành một thứ hương vị đặc trưng của sự chờ đợi và tuyệt vọng.

Tôi nằm trên giường bệnh, người gần như bất động, chỉ có đôi mắt còn có thể đảo qua những bức tường trắng đến chói mắt. Tiếng máy theo dõi nhịp tim kêu "tít.. Tít.. Tít.." đều đặn như một lời đếm ngược vô hình. Mỗi tiếng bíp là một giây trôi qua, một giây của cuộc đời ngắn ngủi chỉ mới mười sáu năm.

Căn phòng này đã trở thành thế giới của tôi suốt.. Tôi cũng không nhớ là bao lâu nữa. Có lẽ vài tháng, hay đã gần một năm? Thời gian trong bệnh viện cứ trôi đi một cách vô nghĩa, mỗi ngày giống hệt ngày hôm trước: Những mũi tiêm, những ống truyền, những cuộc kiểm tra, và sự chờ đợi.

Chờ đợi điều gì? Một phép màu? Hay chỉ là cái kết không thể tránh khỏi?

"Cậu vẫn đọc nó à?"

Một giọng nói quen thuộc cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Tôi quay đầu - một cử động nhỏ cũng khiến cơ thể đau nhức - và thấy anh ta đứng ở cửa.

Một thanh niên tầm hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, mặc áo blouse trắng nhưng không đeo ống nghe. Trên tay anh ta không phải bệnh án, mà là một tập bản thảo dày, giấy đã nhàu nát ở các góc.

Anh ta là con trai viện trưởng, bác sĩ phụ trách theo dõi tôi - ít nhất là trên danh nghĩa. Nhưng đôi mắt anh ta khi nhìn vào tập bản thảo lại sáng lên một thứ ánh sáng khác, không phải sự quan tâm y tế, mà là niềm đam mê của một người sáng tạo.

"Cậu đang đọc tiểu thuyết của tôi à?" Anh ta hỏi lại, giọng có chút hồi hộp. "Thấy hay không?"

Tôi liếc nhìn tập giấy trên tay mình. Những dòng chữ viết tay nguệch ngoạc, cố gắng mô tả một thế giới phép thuật kỳ ảo nào đó với những pháp sư, hiệp sĩ và ma thú. Đọc nó là cách duy nhất để giết thời gian trong căn phòng bệnh ngột ngạt này, để quên đi cơ thể đang dần suy kiệt.

"Dở tệ." Tôi nói, giọng khàn đặc vì lâu không dùng đến.

"Không thể nào!" Anh ta phản ứng ngay lập tức, vẻ mặt hụt hẫng thật thà đến mức buồn cười. "Rõ ràng từ sáng tới giờ cậu đọc say mê mà! Cậu thậm chí còn không ngẩng đầu lên khi y tá vào thay dịch truyền!"

Tôi lặng im vài giây. Ngón tay gầy guộc khẽ lật trang giấy, âm thanh xào xạc nhỏ bé trong căn phòng tĩnh lặng chỉ vang lên tiếng máy móc.

"Ở đây," tôi nói chậm rãi, từng từ như rơi xuống từ đôi môi khô nẻ, "ngoài đọc tiểu thuyết của anh, tôi còn làm được gì nữa."

Vẻ hớn hở trên mặt anh ta lập tức tan biến. Thay vào đó là một nụ cười nhạt, có phần châm chọc và thương hại - thương hại cho tôi, hay cho chính anh ta, tôi không biết.

"Buồn thật." Anh ta thở dài, bước vào phòng và ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường. "Cuộc sống người ta thì muôn màu muôn vẻ. Họ đi du lịch, yêu đương, tranh đấu, thất bại rồi lại đứng lên.. Còn cuộc sống của cậu.." Anh ta nhìn quanh căn phòng trắng toát, "không phải ở trường, thì là ở bệnh viện."

Tôi không đáp lại. Chỉ nhìn ra cửa sổ, nơi bầu trời xám xịt đang dần tối lại. Mưa phùn rơi lất phất, làm mờ đi những tòa nhà cao tầng phía xa. Có lẽ ngoài kia, mọi người đang vội vã trở về nhà sau một ngày làm việc. Có lẽ họ đang than phiền về thời tiết, về công việc, về những chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống.

Những thứ mà tôi sẽ không bao giờ có cơ hội trải nghiệm nữa.

Anh bác sĩ trẻ im lặng một lúc, rồi bất ngờ hỏi, giọng trầm xuống: "Cậu có muốn bước ra khỏi cái phòng bệnh này không?"

Câu hỏi ấy như một nhát dao đâm thẳng vào tim. Không, nó còn hơn thế. Nó như một cú đấm vào mặt, đánh thức tất cả những khao khát mà tôi đã cố chôn vùi, những ước mơ mà tôi biết sẽ không bao giờ thành hiện thực.

Ánh mắt tôi khựng lại, nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt.

Và rồi, mọi hình ảnh trước mắt bỗng nứt vỡ.

Bức tường trắng của bệnh viện vỡ ra từng mảng. Sàn nhà lạnh lẽo tan thành bụi phấn. Tiếng máy móc "tít tít" biến mất, thay vào đó là một thứ âm thanh khác, xa xôi nhưng quen thuộc một cách kỳ lạ..

Thánh Thần Đại Lục, Nam Vực, Hoàng cung Celestia.

Bình minh đầu tiên sau cơn mưa đêm.

Bên ngoài những khung cửa sổ vòm cao vút của tẩm cung, bầu trời buổi sớm đang dần chuyển mình từ sắc xám mờ ảo sang màu hổ phách dịu dàng. Những tia nắng đầu tiên xuyên qua tán lá của khu vườn hoàng gia, không chói chang mà mềm mại như một dải lụa vàng óng ả, nhẹ nhàng vén màn sương đêm còn vương trên những mái ngói cổ kính.

Sự tĩnh lặng bao trùm lấy không gian không phải là sự im lìm chết chóc, mà là hơi thở bình yên quen thuộc của một vương quốc đang còn say ngủ. Một khung cảnh mà suốt bốn năm qua, ngày nào cũng hiện hữu nơi đây như một quy luật bất biến của thời gian.

Thứ ánh sáng êm dịu ấy len lỏi qua khe hở của tấm rèm nhung màu xanh hoàng gia, đổ tràn xuống sàn đá cẩm thạch mát lạnh, vẽ nên những vệt sáng dài lấp lánh. Trong không gian tĩnh mịch, những hạt bụi nhỏ li ti đang nhảy múa trong vệt nắng như những tinh thể vàng vụn vỡ, tạo nên một vẻ đẹp vừa thơ mộng vừa xa hoa.

Căn phòng ngập tràn mùi hương tinh tế của sáp nến ong và hoa oải hương khô - một mùi hương của sự an toàn và quyền quý. Những bức thảm dệt kim tuyến trên tường, chiếc tủ gỗ mun chạm khắc tinh xảo, hay những món đồ trang trí bằng pha lê.. Tất cả đều nằm yên ở vị trí cũ, tỏa ra vẻ đẹp lộng lẫy nhưng trầm mặc, như những người cận vệ trung thành đã quen hơi chủ nhân.

Trên chiếc giường lớn chạm khắc hình sư tử, giữa những lớp chăn lụa và gối lông vũ mềm mại, Nyx khẽ cựa mình.

Cậu mở mắt.

Đôi mi dài chớp nhẹ vài lần, đẩy lùi những tàn dư cuối cùng của một giấc mơ kỳ lạ - những bức tường trắng toát, mùi thuốc khử trùng hăng hắc, tiếng máy móc đều đều lạnh lẽo, và giọng nói của một người nào đó..

"Cậu có muốn bước ra khỏi cái phòng bệnh này không?"

Câu hỏi ấy vẫn còn vang vọng trong đầu, nhưng bối cảnh xung quanh đã hoàn toàn khác.

Nyx nằm yên một lúc, để ý thức hoàn toàn trở về với hiện tại. Không có sự hoảng hốt hay ngơ ngác - sau bốn năm, cậu đã quá quen với cảm giác thức dậy giữa hai thế giới. Cậu ngồi dậy một cách thong thả và tự nhiên, mái tóc đen mềm mại rũ xuống trán.

Đưa bàn tay nhỏ xíu lên xoa nhẹ trán theo một thói quen cố hữu, Nyx thả lỏng người dựa vào thành giường êm ái. Đôi mắt trong veo bình thản ngắm nhìn những hạt bụi đang lơ lửng trong nắng sớm, tận hưởng sự bình yên của thế giới nhỏ bé mà cậu đã thuộc về từ khi mở mắt chào đời.

Không, thực ra là không hoàn toàn thuộc về.

Suy nghĩ ấy lướt qua như một cơn gió nhẹ. Nyx biết rõ mình là ai - hay đúng hơn, mình đã từng là ai. Một linh hồn từ một thế giới khác, bị ném vào thân xác này sau một cái chết thảm khốc.

Kiếp trước, cậu đã chết.

Đó là một buổi chiều mưa tầm tã. Nyx vẫn nhớ - hay nghĩ rằng mình nhớ - tiếng phanh xe rít lên chói tai, cơn đau xé rách thực tại, và sau đó là bóng tối vĩnh hằng. Mười sáu tuổi, cái tuổi đẹp nhất của đời người, dừng lại mãi mãi trong một vụ tai nạn giao thông thảm khốc.

Ít nhất, đó là những gì cậu nhớ được.

Không như những nhân vật trong truyện chuyển sinh mà cậu đã đọc - hai mắt nhắm lại rồi mở ra là đến thế giới khác - quá trình của Nyx có vẻ phức tạp hơn nhiều. Khoảng thời gian giữa cái chết và sự tái sinh dài một cách kỳ lạ. Ý thức mơ hồ, như một linh hồn lang thang trôi nổi, đi qua nhiều nơi, thấy nhiều thứ, nhưng tất cả đều nhòe nhoẹt, không đọng lại thành ký ức rõ ràng.

Như thể cậu đã du hành qua một con đường dài tối tăm, với những hình ảnh chập chờn và âm thanh vang vọng không rõ nghĩa.

Cho đến khi một vệt sáng lóe lên ở phía xa.

Và Nyx, với bản năng của một linh hồn mệt mỏi, đã lao về phía đó.

Rồi mở mắt ra, cậu đã trở thành Tam hoàng tử Nyx Olivier của Vương quốc Celestia.

Bốn năm. Đã bốn năm trôi qua kể từ khoảnh khắc đó.

Bốn năm sống trong thân xác đứa trẻ này. Bốn năm học cách chấp nhận rằng thế giới khoa học kỹ thuật cũ đã lùi xa, thay vào đó là một thế giới vận hành bởi phép thuật và quyền năng. Bốn năm cố gắng hòa nhập, cố gắng hành xử như một đứa trẻ bốn tuổi thực thụ, trong khi tâm trí vẫn mang những suy nghĩ của một thiếu niên mười sáu tuổi đã từng chứng kiến cái chết của chính mình.

Có vẻ trải nghiệm chuyển sinh dài đằng đẵng ấy đã khiến cậu đánh rơi rất nhiều ký ức kiếp trước. Nyx không thể nhớ nổi kiếp trước mình là ai, tên là gì, gia đình ra sao. Những gì còn lại chỉ là những mảnh vỡ rời rạc: Cảm giác ngồi trong lớp học, mùi phấn viết bảng, tiếng cười đùa của bạn bè.. Nhưng không có khuôn mặt cụ thể, không có tên tuổi rõ ràng.

Đó là một cảm giác tồi tệ, khi mỗi lần tỉnh giấc, Nyx luôn cảm thấy một khoảnh khắc hoang mang và lạc lõng, như thể cậu không thuộc về nơi đây, cũng không còn thuộc về nơi đó.

Tiếng gõ cửa vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng bằng một nhịp điệu nhẹ nhàng và đúng mực. Âm thanh quen thuộc đến nỗi Nyx không cần nhìn cũng biết người đến là ai.

"Cứ vào đi, Elias." Nyx nói, giọng còn hơi ngái ngủ.

Cánh cửa gỗ sồi dày nặng nề được đẩy vào, nhưng động tác lại khéo léo đến mức không hề tạo ra tiếng kẽo kẹt chói tai. Một kỹ năng nhỏ mà Elias đã luyện tập qua nhiều năm phục vụ trong hoàng cung.

Elias bước vào, trên tay bưng một chậu nước rửa mặt bằng bạc sáng loáng và những chiếc khăn bông trắng muốt. Cô hầu gái trẻ với mái tóc nâu hạt dẻ được búi gọn gàng, khuôn mặt hiền hậu luôn thường trực một nụ cười ấm áp như nắng sớm.

Nhìn thấy vị hoàng tử nhỏ đã ngồi dậy tự bao giờ, ánh mắt cô thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên vui vẻ, nhưng đôi tay vẫn nhanh thoăn thoắt đặt đồ đạc xuống bàn.

"Chào buổi sáng, Điện hạ." Elias cất tiếng, giọng nói trong trẻo và dịu dàng, mang theo sự thân thiết vượt qua cả ranh giới chủ tớ thông thường. "Hôm nay Ngài dậy sớm hơn thường lệ đấy."

Cô bước đến bên cửa sổ, tay nắm lấy dây kéo rèm. "Ánh nắng sáng nay đẹp lắm, Điện hạ nên ngắm một chút."

Với một động tác nhẹ nhàng, cô kéo rộng tấm rèm nhung nặng nề sang hai bên.

Trong khoảnh khắc ấy, ánh sáng hổ phách tràn ngập căn phòng như một dòng thác vàng rực rỡ. Không gian mờ ảo ban nãy bỗng bừng sáng, biến thành một bức tranh sống động với những chi tiết trở nên rõ rệt hơn bao giờ hết. Những món đồ trang trí bằng vàng và pha lê bỗng chốc bừng sáng lấp lánh, những tấm thảm dệt kim tuyến phản chiếu ánh sáng thành vô số chấm sáng nhỏ như sao trời.

Nyx nheo mắt lại một chút, đón nhận sự thay đổi ấy với vẻ bình thản thường thấy. Sau bốn năm, cậu đã quen với vẻ đẹp lộng lẫy của hoàng cung, nhưng đôi khi vẫn không khỏi cảm thấy choáng ngợp.

"Chào buổi sáng, Elias." Nyx đáp lại, giọng nói trẻ thơ còn vương chút ngái ngủ nhưng ngữ điệu lại gãy gọn, rõ ràng - quá rõ ràng so với một đứa trẻ bốn tuổi.

Cậu bé trượt xuống khỏi giường, đôi chân trần chạm vào thảm nhung mềm mại. Từng bước nhỏ đưa cậu về phía cô hầu gái, người đang chuẩn bị khăn mặt.

Elias nhúng chiếc khăn bông trắng muốt vào chậu nước ấm tỏa hơi nghi ngút, vắt khô rồi nhẹ nhàng lau mặt cho cậu. Hơi ấm ẩm ướt lan tỏa trên da thịt, xua tan đi chút hơi lạnh còn sót lại của giấc ngủ. Động tác của cô tỉ mỉ và ân cần, từ việc lau trán, hai bên má, cằm, cho đến khi chỉnh lại cổ áo ngủ bị lệch.

"Elias," Nyx nói, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ bất đắc dĩ, "cô không cần thiết phải làm như thế. Ta đã nói là ta có thể tự làm được."

Dù đã cố gắng thuyết phục Elias rất nhiều lần, Nyx vẫn không quen với việc được hầu hạ như thế này. Trong thâm tâm, cậu vẫn là một linh hồn đã từng tự lập suốt mười sáu năm, từ việc tự mặc quần áo, tự ăn uống, đến tự chăm sóc bản thân.

"Thưa hoàng tử," Elias đáp lại, vừa đưa chiếc khăn lau phần miệng của Nyx, "đây là công việc của tôi. Dù ngài có là hoàng tử thì cũng không thể cướp đi công việc của tôi được."

Nhưng đôi khi, Nyx vẫn tự hỏi liệu cô có nhận ra sự khác biệt ở cậu không. Liệu cô có thấy rằng đứa trẻ bốn tuổi này đôi khi có những ánh mắt quá già dặn, những câu nói quá chỉn chu, những suy nghĩ quá sâu sắc so với tuổi?

Nếu có, cô chưa bao giờ thể hiện điều đó ra.

"Hôm nay đầu bếp đã chuẩn bị món súp kem nấm và bánh mì nướng mật ong mà Ngài thích nhất đấy." Elias vừa nói vừa mở tủ quần áo, đôi tay nhanh nhẹn lướt qua những bộ trang phục được treo gọn gàng. Cô dừng lại ở một bộ lễ phục nhỏ nhắn màu lam, được cắt may tinh xảo với những đường chỉ vàng viền cổ áo và tay áo.

"Và nghe nói," cô tiếp tục, giọng có chút vui mừng, "lát nữa Đại hoàng tử Grim sẽ ghé qua thăm Ngài trước giờ học."

Nyx khẽ gật đầu, ánh mắt lướt qua bộ quần áo trên tay cô.

Grim đến sao?

Trong ký ức bốn năm ngắn ngủi của cậu tại thế giới này, người anh cả Grim luôn mang đến cảm giác của một ngọn cây vững chãi - che chở và đầy sức sống. Ở tuổi mười ba, Grim đã thể hiện sự trưởng thành vượt tuổi, với vai trò Đại hoàng tử và người thừa kế tiềm năng của ngai vàng Celestia.

Nhưng hơn cả địa vị, Grim luôn đối xử với Nyx bằng sự dịu dàng hiếm thấy. Trong một hoàng cung nơi mọi thứ đều được tính toán kỹ lưỡng, từ những nụ cười xã giao đến những cái vỗ vai thân thiết, tình cảm của Grim dành cho cậu có vẻ chân thật.

Đó là một thông tin tốt lành cho một ngày mới.

"Giúp ta thay đồ đi, Elias." Nyx nói nhẹ, giang hai tay ra.

Cậu sẵn sàng rũ bỏ bộ đồ ngủ để khoác lên mình lớp vỏ bọc chỉn chu của một hoàng tử. Một lớp vỏ mà cậu phải mặc mỗi ngày, như một lời nhắc nhở về thân phận và trách nhiệm - dù cậu chỉ mới bốn tuổi.

Elias nhanh chóng giúp cậu thay đồ, những động tác thuần thục và chính xác. Chỉ trong vài phút, Nyx đã thay hình đổi dạng từ một cậu bé mặc đồ ngủ thành một vị hoàng tử nhỏ với áo choàng lam, quần ống thẳng và đôi giày da mềm có đính ngọc lam nhỏ ở mũi.

"Hoàn hảo." Elias bước lùi lại một bước, ngắm nhìn thành quả với ánh mắt hài lòng. "Bây giờ chúng ta nên đi xuống phòng ăn, Điện hạ. Thức ăn nguội mất thì uổng lắm."

Nyx gật đầu, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác quen thuộc: Sự trống trải.

Bữa sáng trong hoàng cung không phải là bữa ăn gia đình ấm cúng. Đó là một nghi thức cô độc, nơi mỗi thành viên hoàng tộc thường dùng bữa riêng theo lịch trình bận rộn của mình. Có khi vài ngày, thậm chí vài tuần, Nyx mới có cơ hội ăn cùng cha hoặc các anh chị em.

Cậu bước theo Elias ra khỏi phòng, đôi chân nhỏ bước đi trên tấm thảm nhung dày. Cánh cửa gỗ nặng khép lại sau lưng, khóa kín căn phòng ngủ - chiếc lồng êm ái mà cậu sẽ lại trở về vào cuối ngày.

Một ngày mới bắt đầu. Một ngày nữa trong cuộc sống của Tam hoàng tử Nyx Olivier.

Nhưng khi bước đi trong hành lang dài với những bức chân dung tổ tiên nhìn xuống, Nyx không khỏi nghĩ về câu hỏi từ giấc mơ:

"Cậu có muốn bước ra khỏi cái phòng bệnh này không?"

Cậu nhìn qua khung cửa sổ vòm, ra khu vườn hoàng gia xanh tươi dưới ánh bình minh.

Ở đây không có bệnh viện, không có phòng bệnh trắng toát, không có mùi thuốc khử trùng.

Nhưng đôi khi, Nyx vẫn cảm thấy mình đang sống trong một căn phòng bệnh khác - một căn phòng lớn hơn, đẹp đẽ hơn, nhưng vẫn là một không gian đóng kín, với những quy tắc, nghi lễ và kỳ vọng như những bức tường vô hình.

Liệu cậu có thể bước ra khỏi đó không?

Hay số phận của cậu, dù ở kiếp nào, cũng chỉ là chuyển từ căn phòng bệnh này sang căn phòng giam khác?
 
Từ khóa: Sửa

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back