Tên Bài: Ảo ảnh Tác giả: Đinh Thu Hiền Tình yêu là thứ tình cảm tuyệt vời nhất mà tạo hóa đã ban tặng cho loài người. Tình yêu làm cho con người cảm thấy yêu đời và sống có ý nghĩa hơn. Tình yêu có lúc là mật ngọt, là men say, là chất xúc tác tuyệt vời làm say đắm bao tâm hồn, cũng có lúc nó mặn chát làm tan nát và vỡ vụn biết bao trái tim của các chàng trai và cô gái. Dù cho nó là mật ngọt hay đắng cay, thì tất cả mỗi con người đều muốn trải qua và nếm trải nó dù chỉ một lần để nhớ cả cuộc đời. Khác với mật ngot, men say bài thơ: Ảo ảnh của tác giả Đinh Thu Hiền lại đưa ta đến một cảm giác, một góc khác của tình yêu: Đó là tâm trạng của một cô gái trẻ khi đã nếm trải vị đắng của tình yêu, khi trải qua đau khổ rồi thì người ta muốn quên nó đi, Khi trái tim đã tan nát vì tình yêu rồi thì ta muốn vứt bỏ nó đi, Nhưng nghịch lý thay với tình yêu, càng muốn "quên" thì càng thêm "nhớ" và cứ thế nó thành "Ảo ảnh" theo suốt cả cuộc đời. Bài thơ cũng là nỗi lòng gửi gắm của nhiều cô gái đang yêu và đang muốn quên đi một tình yêu mà thực ra họ rất muốn "Nhớ". Bài thơ Tôi đã chôn sao anh cứ hiện về Nấm mồ ấy chưa một lần hương khói Vùi chôn anh trong quảng đời nông nổi Tôi bồi hồi, bối rối.. tôi yêu! ROMEO giữa cuộc đời có được bao nhiêu Mà cô gái dám làm JULIET Xuân Hương ơi màu trầu xanh tha thiết Nhưng tìm hoài đâu có kẻ ăn chung Ảo ảnh mãi thôi, ảo ảnh đến khôn cùng Mồ anh đó tôi chôn bằng nước mắt Hồn chìm nổi, lênh đênh hồn phiêu bạt Để lại về khắc khoải sống trong tôi Thiên đường bao la nhặt hết giữa cõi đời Những ngôi sao là một trời tinh tú Ảo ảnh của tôi ơi! Hãy bay vào vũ trụ Thế giới này đâu chỉ có riêng anh!