Bạn được Bai lu mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
7 người đang xem
35 ❤︎ Bài viết: 15 Tìm chủ đề
146 0
Tên truyện: Ánh trăng đi mãi không về

54778625185_1aab54b6d0_o.png


Tác giả: Thần Nguyệt

Thể loại: Truyện teen, thanh xuân

Độ dài: 5 chương

Văn án:

Tuổi mười tám có một mùa hè rực rỡ, có tiếng ve, có hoa phượng, và có một người để nhớ thương.

Tường An và Lam Thi gặp nhau giữa những ngày trong trẻo nhất, để rồi vụt mất nhau trong những ngã rẽ của cuộc đời. Giữa ánh trăng lặng lẽ, họ từng ngồi bên nhau, từng có cơ hội nói lời giữ lấy, nhưng lại chọn im lặng.

Nhiều năm sau, khi trăng vẫn sáng vằng vặc trên bầu trời, An mới hiểu có những điều mãi mãi chỉ còn lại trong ký ức.

Ánh trăng đi mãi không về – câu chuyện thanh xuân dịu dàng mà day dứt, về một mối tình không thành, để lại khoảng trống trong tim như ánh trăng xa xôi, vĩnh viễn không thể chạm tới.
 
Chỉnh sửa cuối:
35 ❤︎ Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Ánh trăng đi mãi không về - Phần 1

Mùa hè năm 2019 về trên sân trường bằng sắc đỏ rực rỡ của những tán phượng già và tiếng ve ran khắp lối. Sân trường cấp ba ở một thị trấn nhỏ dường như cũng trở nên rộng hơn, sáng hơn, ồn ào hơn bởi những bước chân cuối cùng của tuổi mười tám. Trong khoảng thời gian ấy, mỗi khoảnh khắc đều mang theo một dư vị vừa ngọt ngào vừa chua xót – ngọt vì đang sống giữa thanh xuân tươi đẹp nhất, chua xót vì biết rằng mọi điều đang trải qua sẽ không bao giờ quay lại nữa.

Giữa khung cảnh ấy, lớp 12C là một thế giới nhỏ. Ở đó có tiếng cười giòn tan của Huỳnh Như mỗi khi chọc ghẹo bạn bè, có giọng nói dịu dàng mà chắc nịch của Diễm My khi khuyên ai đó đừng lo lắng chuyện thi cử, có bóng dáng mạnh mẽ của Thanh Lê trong mỗi trận bóng rổ sân trường, và có cả tiếng "than trời" thường trực của Bình mỗi khi gặp bài toán hóc búa. Mỗi người một mảnh ghép, ráp lại thành một bức tranh thanh xuân nhiều sắc màu.

Trong tập thể ấy, Tường An thường không quá nổi bật. Cậu cao dong dỏng, dáng người gầy, mái tóc hơi dài che một phần trán, ánh mắt luôn như đang đắm chìm trong một khoảng trời riêng. Với bạn bè, An ít nói, nhưng một khi đã nói thì câu chữ thường sâu sắc, khiến nhiều người bất ngờ. Cậu thích ngồi ở dãy bàn gần cửa sổ, lặng lẽ nhìn ánh nắng nhảy múa qua tán lá, hoặc đưa mắt theo những đám mây trôi chậm phía xa. Người ta vẫn đùa rằng An như một "ông già non", chẳng giống học sinh cấp ba lúc nào cũng ồn ào.

Còn Lam Thi thì ngược lại. Cô gái ấy giống như vệt nắng rực rỡ tràn vào lớp học, đem theo tiếng cười trong trẻo và một nguồn năng lượng dồi dào. Thi tham gia hầu hết mọi hoạt động: Văn nghệ, thể thao, phong trào tình nguyện. Dường như không ai trong lớp lại không từng có một kỷ niệm gắn với cô. Thi để tóc dài, thường buộc cao sau gáy, thích diện áo sơ mi trắng giản dị, và luôn mang theo một cuốn sổ nhỏ ghi chép linh tinh – từ bài vở đến những câu thơ bắt gặp trên mạng.

Với nhiều người, Lam Thi đơn giản chỉ là một cô bạn dễ thương, dễ mến. Nhưng với Tường An, Thi là cả một thế giới. Cậu nhận ra điều đó từ những buổi chiều ôn tập nhóm ở thư viện, khi Thi nghiêng đầu chăm chú đọc sách mà chẳng hay biết ánh nắng đang tô viền mái tóc mình bằng một thứ ánh sáng dịu ngọt. Hoặc từ những buổi tập văn nghệ, khi Thi cười nói rộn ràng, vô tình ngoái lại nhìn An, để rồi trái tim cậu bỗng đánh rơi một nhịp.

An chưa từng thổ lộ điều gì, ngay cả với những người bạn thân như Bình hay Khang. Cậu giấu nhẹm tình cảm ấy, như giấu một bí mật chỉ dành riêng cho mình. Bởi An biết, Thi quá rực rỡ, quá gần gũi với tất cả mọi người. Còn cậu, một kẻ lặng lẽ, làm sao dám đặt mình vào quỹ đạo ấy?

Những ngày cuối năm học trôi đi trong vội vã. Sáng nào lớp 12C cũng ngập trong những đề thi thử, những bài giảng gấp gáp, và tiếng xì xào trao đổi công thức. Thế nhưng, xen lẫn giữa những giờ học căng thẳng, vẫn có những khoảng lặng dịu dàng. Đôi khi, cả lớp bỗng im bặt chỉ để nghe tiếng ve ngoài sân, hoặc nhìn phượng nở đỏ rực ngoài cửa sổ. Những khoảnh khắc ấy, ai cũng thấy lòng mình rung lên – vì nhận ra mình đang đứng ở lằn ranh chia cắt giữa quá khứ và tương lai.

Một buổi chiều cuối tháng Năm, cả lớp ở lại trực nhật sau giờ học. Nắng đã dịu, chỉ còn vàng nhạt vương trên những bậc thềm. Huỳnh Như đang cười vang ở góc lớp khi phát hiện ra tấm ảnh cũ của thầy chủ nhiệm dán phía sau tủ, còn Thanh Lê thì lùa chổi qua sàn nhà với vẻ mặt bất cần. Tường An thì cặm cụi lau bảng, ánh mắt vô thức hướng ra sân trường. Và chính lúc ấy, cậu thấy Lam Thi.

Thi đứng dưới gốc phượng, tà áo dài trắng lay động trong gió. Cô ngẩng đầu nhìn lên những chùm hoa đỏ rực, đôi môi mấp máy như đang lẩm nhẩm một câu hát. An bỗng khựng lại. Cả khung cảnh như chậm hẳn, chỉ còn cô gái và sắc phượng mùa hè. Ánh nắng chiếu xiên khiến Thi dường như phát sáng, vừa gần gũi vừa xa vời. An thoáng nghĩ, nếu mình có thể giữ mãi khoảnh khắc này, thì tuổi trẻ sẽ không bao giờ phai.

"Ê An, lau gì mà lâu vậy? Bảng muốn thủng luôn rồi hả?" – tiếng Huỳnh Như kéo An về thực tại. Cậu lúng túng quay đi, giấu nụ cười thoáng hiện nơi khóe môi.

Tối hôm đó, An mở cuốn vở nháp của mình. Cậu không viết công thức Vật lý hay bài tập Toán nữa, mà lại vẽ nguệch ngoạc một cành phượng với vài cánh hoa rơi. Bên dưới, cậu viết một dòng chữ nhỏ: "Có những người, chỉ cần đứng yên thôi cũng đủ khiến mùa hè trở nên đặc biệt."

* * *

Những ngày sau, không khí lớp học càng lúc càng nặng nề hơn vì kỳ thi cận kề. Ai cũng vùi đầu vào sách vở, mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng. Buổi trưa, nhiều bạn ở lại ôn tập trong lớp, mồ hôi lấm tấm trên trán. Lam Thi cũng vậy. Dù luôn vui vẻ, nhưng đôi khi An bắt gặp Thi ngồi tựa đầu vào bàn, mắt lim dim vì quá mệt. Những lúc đó, cậu chỉ muốn bước đến đặt hộp sữa nhỏ hay gói bánh lên bàn cô, nhưng rồi lại thôi. Cậu sợ Thi sẽ nhìn mình bằng ánh mắt ngạc nhiên, sợ bạn bè xung quanh sẽ trêu chọc. Nỗi sợ ấy lớn đến mức khiến cậu im lặng, mặc cho cơ hội trôi qua.

Một buổi chiều khác, khi cả nhóm ôn tập ở thư viện, Bình vừa nhăn nhó vừa vứt bút xuống bàn:

– Thôi chịu, tích phân kiểu này thì tao bỏ nghề!

Cả nhóm phá lên cười. Chỉ có Tường An khẽ cười rồi đưa cho Bình tờ giấy nháp, trên đó ghi rõ từng bước giải. Bình tròn mắt:

– Mày đúng là thiên tài ẩn dật. Thế mà điểm thi thử môn Toán lúc nào cũng vừa đủ?

An chỉ nhún vai:

– Thi thử thôi mà, thật ra tao cũng bình thường.

Lam Thi ngồi đối diện, đưa mắt nhìn cậu một thoáng. Ánh nhìn ấy chỉ vài giây, nhưng An cảm thấy tim mình như bị ai bóp nhẹ. Cậu cúi xuống, giả vờ tiếp tục viết công thức, để che giấu gương mặt đang nóng bừng.

* * *

Mùa hè năm ấy, dường như tất cả mọi thứ đều trở nên có ý nghĩa hơn. Một buổi trưa đầy gió cũng đáng nhớ, một buổi chiều đầy mây cũng đáng nhớ, và một cái nhìn thoáng qua cũng khiến người ta thao thức cả đêm. Với Tường An, từng khoảnh khắc ở cạnh Lam Thi đều như được khắc sâu vào trí nhớ.

Cậu biết, những ngày này rồi sẽ trôi qua, nhanh đến mức không kịp níu giữ. Nhưng cậu vẫn chưa dám nghĩ đến ngày cuối cùng.

* * *
 
Last edited by a moderator:
35 ❤︎ Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Ánh trăng đi mãi không về - Phần 2

Kỳ thi tốt nghiệp cận kề, nhưng dường như không ai muốn thừa nhận rằng thời gian bên nhau chỉ còn lại vài tuần. Mỗi ngày đến lớp, cả nhóm 12C vẫn cười nói ồn ào, như thể những trò đùa kia có thể giữ họ ở lại lâu hơn một chút.

Đầu tháng Sáu, trường tổ chức đêm văn nghệ "Lửa hạ" dành cho học sinh cuối cấp. Sân trường được giăng đèn nhấp nháy, những chùm bóng bay đủ màu buộc khắp lối đi. Không khí vừa háo hức vừa man mác buồn, như chính tâm trạng của đám học trò sắp rời xa nơi này.

Lam Thi tất nhiên là một trong những nhân tố năng nổ nhất. Cô tham gia tiết mục múa tập thể cùng nhóm nữ, còn lo cả khâu trang trí sân khấu. Mộng Cầm chạy tới chạy lui với danh sách MC, Huỳnh Như thì hí hoáy vẽ poster, còn Diễm My đứng trong góc tập hát cùng vài bạn khác. Tường An không tham gia trực tiếp, nhưng lại được thầy chủ nhiệm giao nhiệm vụ chụp hình lưu niệm cho lớp.

Chiều hôm ấy, khi ánh hoàng hôn còn vương trên mái ngói đỏ, An đứng một mình bên hành lang, thử chiếc máy ảnh mượn của anh trai. Qua ống kính, sân trường hiện lên với những gam màu vừa thân thuộc vừa lạ lẫm. Cậu lia ống kính về phía Lam Thi. Cô đang treo dải ruy băng lên cột, vạt áo dài bay nhẹ trong gió, gương mặt thoáng ửng hồng vì nắng. An giữ khung hình lâu hơn mức cần thiết. Trong tim cậu thoáng nảy lên một nỗi sợ mơ hồ: Liệu sau hôm nay, cậu còn bao nhiêu cơ hội để ngắm nhìn cô như thế?

Buổi tối, sân trường đông nghẹt người. Tiếng nhạc vang lên, ánh đèn sân khấu rực rỡ. Những tràng pháo tay, những tiếng hò reo, tiếng huýt sáo nối tiếp nhau. Nhóm của Thi lên sân khấu trong tiếng cổ vũ náo nhiệt. Dưới ánh đèn vàng, Thi rạng ngời như một ngôi sao nhỏ. Tường An đứng bên góc sân, đưa máy ảnh lên, bấm liên tục, như thể mỗi cú bấm có thể níu giữ một khoảnh khắc đang trôi qua.

Khi tiết mục kết thúc, cả lớp 12C ùa lại, vỗ tay, reo hò. Bình nhảy nhót:

– Ê, nhóm mình đỉnh chưa, làm khán giả phải đứng dậy luôn kìa!

Thi cười rạng rỡ, thở hổn hển vì mệt. Trong thoáng chốc, cô bắt gặp ánh mắt An từ xa. Một nụ cười thoáng qua nơi khóe môi, nhẹ nhàng, nhưng đủ để khiến An ngẩn ngơ.

* * *

Đêm văn nghệ kéo dài đến tận gần mười giờ. Khi hầu hết học sinh đã ra về, nhóm bạn thân lớp 12C vẫn nán lại sân trường. Ánh trăng đầu hạ treo cao, sáng dịu trên bầu trời. Những dây đèn nhấp nháy còn chưa tháo xuống, tạo nên một không gian vừa mơ mộng vừa hoài cổ.

Huỳnh Như thả người xuống bãi cỏ, thở dài:

– Trời ơi, mệt muốn chết. Nhưng mà vui thật!

Mộng Cầm ngồi kế bên, gõ gõ cây bút vào tập giấy MC:

– Ừ, vui. Nhưng mà buồn nữa. Sau này, chắc khó có lúc nào cả lớp lại tụ tập đông đủ như vầy.

Diễm My gật đầu, giọng nhỏ nhẹ:

– Tớ nghe nói năm nay trường không còn giữ truyền thống này nữa đâu. Bọn mình là khóa cuối rồi.

Cả nhóm im lặng giây lát. Tiếng ve đêm râm ran như xoa dịu khoảng trống trong lòng.

Thanh Lê bất ngờ đứng bật dậy, chỉ tay lên trời:

– Nè, trăng tròn kìa! Đẹp quá trời!

Tất cả ngước nhìn. Quả thật, vầng trăng đầu tháng Sáu sáng vành vạnh, soi sáng cả sân trường, phủ lên hàng phượng, ghế đá một màu bạc mỏng manh.

– Hay là.. Chụp một tấm kỷ niệm dưới ánh trăng đi! – Bình hào hứng đề xuất.

Thế là cả nhóm xúm lại, chen chúc, cười nói rôm rả. Tường An cầm máy ảnh, vừa chỉnh góc vừa nghe Huỳnh Như đùa:

– Này An, chụp nhớ canh cho đẹp nha. Không thôi thì cả đời tụi này oán trách cậu luôn đó!

An bật cười, hít sâu, bấm máy. Ánh trăng rọi vào gương mặt từng người, in dấu một khoảnh khắc thanh xuân không bao giờ lặp lại.

Sau đó, từng nhóm nhỏ tản ra trò chuyện. Bình, Huy, Vinh tụ tập đá cầu ở góc sân, Mộng Cầm và Diễm My ngồi tâm sự, còn Khang thì mang lon nước ngọt phát cho mọi người. Tường An mang máy ra kiểm tra lại ảnh. Khi ngẩng lên, cậu thấy Lam Thi đứng một mình dưới gốc phượng.

Cô ngẩng đầu nhìn trăng, gương mặt tĩnh lặng khác hẳn vẻ ồn ào thường ngày. Tường An do dự, rồi quyết định bước đến.

– Ảnh có đẹp không? – Lam Thi hỏi trước, khi thấy cậu.

– Ừm.. Cũng ổn. Nhưng.. Chắc ngoài đời vẫn đẹp hơn. – An lúng túng đáp.

Thi bật cười khẽ. Nụ cười dưới ánh trăng mềm mại như sương.

– Thật ra, mình thích ngắm bằng mắt hơn là qua ảnh. Vì ảnh có giữ lại được đâu, chỉ là một lát cắt thôi.

An nhìn cô, muốn nói rằng có những lát cắt lại có thể giữ mãi trong lòng người. Nhưng cuối cùng, cậu im lặng.

Hai người đứng cạnh nhau, không ai nói gì thêm. Trăng sáng đến mức bóng hai người in xuống nền gạch, dài và song song. An bỗng thấy lòng nhẹ tênh, như thể chỉ cần đứng thế này thôi cũng đủ.

Từ xa, Huỳnh Như gọi to:

– Ê Lam Thi, ra đây chơi trò chơi nè!

Thi giơ tay vẫy lại:

– Đợi xíu!

Rồi cô quay sang An, ánh mắt sáng lấp lánh:

– Cậu có muốn tham gia không?

An ngập ngừng, rồi khẽ lắc đầu:

– Mình.. Không quen mấy trò đó.

– Lúc nào cũng nghiêm túc quá. – Thi trêu, rồi xoay người chạy về phía nhóm bạn. Tà áo dài trắng dưới ánh trăng loang loáng như một vệt sáng.

An đứng lặng. Trong lòng dâng lên một cảm giác vừa ấm áp vừa tiếc nuối. Cậu biết, khoảng cách giữa mình và Thi không hẳn xa xôi, chỉ là cậu chưa dám bước thêm một bước.

Đêm ấy, về nhà, An mở máy ảnh. Trong số hàng chục tấm hình, cậu dừng lại lâu nhất ở một tấm: Lam Thi cười rạng rỡ giữa cả nhóm, tay giơ cao lon nước ngọt, tóc bay nhẹ. Phía sau là ánh trăng tròn treo lơ lửng. An đặt tên cho tấm hình đó: "Ánh trăng."

* * *

Sau đêm văn nghệ, lớp 12C lại cuốn vào guồng ôn thi. Nhưng không ai quên được cái cảm giác ngồi cùng nhau dưới ánh trăng hôm ấy. Nó giống như một dấu ấn khắc sâu vào thanh xuân – vừa đẹp đẽ, vừa mong manh.

Riêng Tường An, mỗi khi nhìn lên bầu trời đêm, cậu lại nhớ đến khoảnh khắc mình và Lam Thi đứng sóng đôi dưới gốc phượng. Chỉ một lần, chỉ vài phút, nhưng có lẽ cả đời cậu cũng không quên.

* * *
 
Last edited by a moderator:
35 ❤︎ Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Ánh trăng đi mãi không về - Phần 3

Kỳ thi chỉ còn cách chưa đầy hai tuần. Không khí lớp 12C vốn rộn rã nay bỗng trầm lắng hẳn. Giờ ra chơi, thay vì đùa giỡn như trước, hầu hết đều cắm cúi vào sách vở, tập đề, những chồng giấy nháp dày cộp. Tiếng quạt trần quay đều trên cao, hòa lẫn tiếng lật giấy, tạo nên một nhịp điệu đều đặn đến mức mệt mỏi.

Tường An không phải là người học kém, nhưng càng đến gần kỳ thi, cậu càng thấy lòng rối bời. Thay vì tập trung vào bài toán trên bàn, đôi mắt An cứ vô thức dõi về phía cuối lớp – nơi Lam Thi ngồi. Cô vẫn năng nổ như mọi khi, nhưng có vẻ bận rộn hơn hẳn. Hết ôn tập cùng nhóm bạn nữ, lại tranh thủ hỏi bài Khang – cậu bạn nam học giỏi toán trong lớp.

An lặng lẽ quan sát. Cậu không biết từ khi nào, mỗi lần thấy Thi cười nói cùng Khang, trong lòng lại thoáng nhói lên. Một cảm giác mơ hồ, vừa khó chịu vừa bất lực. An tự cười nhạt: Có gì đâu, bạn bè hỏi bài nhau thôi mà.. Nhưng dù tự nhủ, cậu vẫn chẳng sao yên lòng.

* * *

Một buổi chiều cuối tháng sáu, trời bỗng đổ mưa lớn. Cơn mưa hạ bất chợt, trắng xóa cả sân trường. Học sinh ùa ra hành lang trú mưa, tiếng reo hò xen lẫn tiếng nước rơi ào ạt.

Tường An đứng tựa lưng vào khung cửa, nhìn màn mưa xối xả ngoài kia. Bầu trời xám xịt, hàng phượng vĩ trong sân run rẩy dưới từng hạt nước nặng trĩu. Lòng An cũng nặng theo.

Bất giác, cậu thấy Lam Thi và Khang cùng chạy vội từ sân thể dục vào hành lang. Cả hai ướt sũng, tóc dính bết, áo đồng phục loang lổ vệt nước. Thi cười giòn tan, giọng lẫn trong tiếng mưa:

– Trời ơi, ướt như chuột lột rồi!

Khang đưa tay vuốt nước trên trán, cũng cười:

– Tại cậu chậm chạp đó. Nhanh hơn tí thì đâu ướt thế này.

Tiếng cười của họ vang vọng, sáng rực giữa màn mưa. An đứng ở góc xa, im lặng. Trong khoảnh khắc, cậu thấy mình lạc lõng.

Thi chợt quay sang, bắt gặp ánh mắt An. Nhưng khi cô định cất lời, An đã cúi đầu, giả vờ chăm chú vào cuốn sách trên tay. Một khoảng hẫng nhẹ thoáng qua gương mặt Thi, rồi cô quay lại tiếp tục nói chuyện cùng Khang.

* * *

Tối hôm đó, về nhà, An trải cuốn vở toán trước mặt mà chẳng viết nổi chữ nào. Ngoài trời vẫn lất phất mưa. Tiếng mưa đập đều trên mái tôn như gõ nhịp cho nỗi bất an trong lòng. Cậu nhớ lại hình ảnh Thi cười cùng Khang dưới mưa. Một nỗi ghen tị, xen lẫn tự ti, len lỏi.

Có lẽ.. Thi hợp với Khang hơn. Cả hai đều năng động, vui vẻ, dễ dàng hòa nhập với mọi người. Còn mình, lúc nào cũng lặng lẽ, chậm chạp. Cô ấy cần một người có thể khiến cô ấy cười, chứ không phải một kẻ chỉ biết im lặng nhìn từ xa.

Ý nghĩ đó khiến An siết chặt bút, để rồi vô thức vẽ ra hàng chục đường kẻ nguệch ngoạc trên trang giấy.

* * *

Những ngày sau, khoảng cách giữa An và Thi lớn dần. Không phải vì Thi tránh mặt, mà vì chính An dần né tránh. Mỗi lần Thi chủ động hỏi:

– An ơi, cậu giải bài này giúp mình với!

Cậu lại tìm cớ thoái thác:

– Mình.. Chưa ôn tới phần đó. Cậu hỏi Khang đi, cậu ấy rành hơn.

Thi thoáng sững lại, nhưng rồi mỉm cười gượng:

– Ừ, vậy để mình hỏi Khang.

Chỉ đơn giản thế thôi, nhưng An thấy trong ngực như có gì vừa rơi xuống.

Nhóm bạn dần nhận ra sự thay đổi ấy. Huỳnh Như thì thầm với Mộng Cầm:

– Này, dạo này An lạ nhỉ. Ít nói chuyện với Thi hơn hẳn.

Mộng Cầm chau mày:

– Ừ, mình cũng thấy. Thi thì vẫn bình thường, nhưng hình như An đang tự xa cách.

Nhưng không ai can thiệp. Họ bận bịu với bài vở, với những dự định sau kỳ thi. Chỉ có Thi, mỗi lần lặng nhìn An, ánh mắt thoáng một nỗi buồn khó tả.

* * *

Một buổi tối ôn bài ở thư viện, trời lại đổ mưa. Tiếng mưa dội lên mái kính trong suốt, khiến căn phòng sáng đèn càng thêm cô tịch. Thi ngồi ở bàn bên kia, cúi đầu ghi chép. Tường An ngồi đối diện, ánh mắt lén dõi qua từng trang giấy của cô.

Khi đèn tắt báo giờ đóng cửa, mọi người vội vã ra về. Thi che cặp trên đầu, chạy vội ra mái hiên, loay hoay nhìn màn mưa trắng xóa. Khang cũng vừa đi tới, chìa chiếc ô ra:

– Đi chung không? Nhà cậu cũng ngang đường với mình.

Thi mỉm cười, gật đầu. Hai bóng dáng khuất dần trong màn mưa.

Tường An đứng lại trong góc, bàn tay siết chặt quai cặp đến mức tê dại. Nỗi hụt hẫng ập đến, khiến cậu thấy nghẹn ở cổ. Một lần nữa, cậu chọn im lặng.

* * *

Đêm ấy, An không ngủ được. Trên bàn học, giữa trang giấy trắng, cậu viết bâng quơ mấy dòng chữ nhỏ:

"Mưa đầu hạ. Có những điều mình không dám giữ, cũng không dám buông. Chỉ biết lặng nhìn, để rồi sau này hối tiếc."

Ngoài trời, mưa vẫn rơi lộp độp. Nhưng trong lòng An, cơn mưa đã hóa thành khoảng cách dài vô tận giữa cậu và Lam Thi.

* * *
 
Last edited by a moderator:
35 ❤︎ Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Ánh trăng đi mãi không về - Phần 4

Kỳ thi cuối cùng khép lại trong một buổi sáng oi ả đầu tháng Bảy. Khi tiếng trống báo hiệu hết giờ vang lên, cả lớp 12C như cùng thở phào một nhịp dài. Mọi người ùa ra khỏi phòng thi, nụ cười rạng rỡ xen lẫn những cái ôm siết chặt. Bao tháng ngày căng thẳng như được tháo gỡ chỉ trong khoảnh khắc ấy.

Nhưng niềm vui nhẹ nhõm nhanh chóng nhường chỗ cho một nỗi bâng khuâng khác. Ai cũng hiểu, giây phút này đồng nghĩa với việc tuổi học trò đã đến hồi kết.

Mộng Cầm cười mà mắt hoe đỏ:

– Vậy là xong rồi đó. Tụi mình.. Hết còn là học sinh cấp ba nữa.

Huỳnh Như nắm tay bạn, cố pha trò:

– Thì lên đại học vẫn còn gặp nhau mà. Lo gì!

– Nhưng đâu có chắc.. – Diễm My khẽ thở dài.

Tường An đứng bên khung cửa, lặng nghe những mảnh đối thoại vương vãi quanh mình. Lòng cậu bỗng se lại. Cậu chợt nhận ra, ba năm trôi qua như một cái chớp mắt. Cái bàn gỗ cũ, ô cửa sổ han gỉ, góc lớp tràn tiếng cười.. Tất cả chỉ còn vài ngày nữa thôi, sẽ chỉ tồn tại trong ký ức.

Lam Thi bước đến, mồ hôi lấm tấm trên trán nhưng nụ cười vẫn tươi rói:

– An, cậu thi xong ổn không?

An khẽ gật:

– Ừ, cũng tạm.. Còn cậu?

– Cũng ổn. – Thi đáp, rồi chợt im, đôi mắt dõi ra khoảng sân rực nắng. – Thoáng cái, nhanh thật nhỉ.

Câu nói đơn giản, nhưng trong lòng An lại dội lên một nỗi trống trải.

* * *

Để khép lại năm học, lớp 12C rủ nhau tổ chức một buổi liên hoan nhỏ ngay tại sân trường. Một số bạn mang loa kéo, người khác chuẩn bị bánh kẹo, nước ngọt. Thầy cô cũng ghé qua, mỉm cười nhìn lũ học trò ríu rít chụp hình, ký lưu bút.

Khi mặt trời dần khuất sau hàng phượng, ánh trăng từ từ lên, vằng vặc giữa trời. Gió đêm mùa hạ lùa qua, mang theo hương cỏ ngai ngái và dư âm tiếng ve ngày cũ. Không khí ồn ào ban nãy bỗng trở nên lắng dịu.

Cả lớp quây tròn giữa sân, hát vang những bài ca chia tay. Giọng hát vụng về, đôi chỗ lạc nhịp, nhưng chan chứa cảm xúc. Tiếng cười xen lẫn tiếng nấc nghẹn.

Tường An ngồi ở rìa vòng tròn, ánh mắt vô thức ngước lên vầng trăng sáng ngời trên cao. Trăng năm nay khác hẳn. Không còn lấp lánh ngây ngô như những mùa trăng trước, mà sáng dịu, êm đềm, như một lời tạm biệt.

Bất chợt, Lam Thi tiến lại ngồi bên cạnh. Cô khẽ chạm vai An, mỉm cười:

– Cậu lại trốn ra góc quen thuộc nữa rồi.

An hơi lúng túng:

– Mình.. Thích ngồi yên thế này.

– Lúc nào cũng thế. – Thi bật cười. – Nhưng mà này, ngắm trăng một mình thì buồn lắm.

Cả hai im lặng. Gió khẽ lay mái tóc dài của Thi, đưa hương hoa thoang thoảng. An muốn nói một điều gì đó, muốn thốt ra bao điều chất chứa suốt những tháng ngày qua. Nhưng cổ họng cậu nghẹn lại, không bật thành lời.

Thi nghiêng đầu, ánh mắt trong veo phản chiếu ánh trăng:

– Sau này.. Không biết còn có dịp ngồi dưới sân trường thế này nữa không, An nhỉ?

– Có lẽ.. Không. – Giọng An khẽ như gió.

Khoảng lặng rơi xuống giữa hai người. Ở vòng tròn xa kia, cả lớp vẫn cười hát, nhưng nơi này, chỉ còn lại tiếng tim đập dồn dập.

Thi khẽ nói, giọng chùng xuống:

– Dù sau này mỗi người một nơi.. Mình mong tụi mình vẫn nhớ về nhau, nhớ về những ngày tháng này.

An nhìn cô, muốn thốt lên: Mình sẽ nhớ cậu nhiều hơn bất kỳ điều gì khác.. Nhưng rốt cuộc, cậu chỉ mỉm cười gượng:

– Ừ.. Chắc chắn rồi.

Ánh trăng trải dài trên sân gạch, dịu dàng mà vô tình. Nó chứng kiến khoảnh khắc An và Thi ngồi bên nhau, gần đến thế nhưng xa đến thế.

* * *

Đêm dần về khuya. Buổi liên hoan kết thúc trong những cái ôm siết chặt, những lời chúc gửi gắm vội vàng. Một số bạn rơi nước mắt, số khác cố gượng cười.

Khi mọi người lần lượt ra về, An và Thi cùng đi chậm phía sau. Con đường từ sân trường ra cổng vắng lặng, chỉ có ánh trăng bàng bạc phủ xuống.

– Cậu có định học xa không? – Thi khẽ hỏi.

– Mình.. Chưa chắc. Có thể sẽ ở lại thành phố. – An đáp. – Còn cậu?

– Mình đăng ký ngoài Hà Nội. Nếu đỗ, chắc phải đi xa rồi.

Trái tim An chợt se thắt. Nhưng cậu vẫn gượng nở nụ cười:

– Vậy.. Chúc cậu may mắn.

Thi nhìn cậu, ánh mắt như muốn nói điều gì đó, nhưng rồi chỉ khẽ gật đầu.

Đến cổng trường, họ dừng lại. Khoảnh khắc ấy, ánh trăng sáng rực, soi bóng hai người in xuống mặt đất.

– Tạm biệt nhé, An. – Thi khẽ nói. – Nhất định phải giữ lời hứa, đừng quên nhau.

– Ừ.. Tạm biệt, Thi.

Cô xoay lưng bước đi, dáng người mảnh mai dần khuất trong ánh trăng. An đứng lại, nhìn theo. Trong lòng cậu, một khoảng trống mênh mông mở ra, như thể ánh trăng kia đang đi xa, đi mãi.. Và không bao giờ quay về.

* * *

Đêm đó, An thức trắng. Cậu ngồi bên bàn học, dưới khung cửa sổ tràn ánh trăng. Trong quyển lưu bút còn để trống, An viết những dòng chữ run rẩy:

"Có những điều muốn nói nhưng chẳng thể. Có những người ở rất gần, rồi bỗng hóa xa xăm. Trăng vẫn sáng, nhưng tuổi trẻ này.. Liệu còn quay lại lần nào nữa?"

Ngoài kia, ánh trăng lặng lẽ trôi về phía chân trời.

- -
 
Chỉnh sửa cuối:
35 ❤︎ Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Ánh trăng đi mãi không về - Phần 5 (kết)

Mùa hè năm ấy khép lại trong nỗi lặng thinh khó gọi thành tên. Sau buổi chia tay dưới ánh trăng, Tường An và Lam Thi mỗi người rẽ sang một hướng.

Lam Thi đỗ vào trường đại học ngoài Hà Nội, khăn gói ra Bắc ngay cuối tháng Tám. An thì trụ lại thành phố, học ở một trường đại học gần nhà. Ban đầu, cả hai vẫn thường xuyên nhắn tin, gọi điện cho nhau. Họ kể cho nhau nghe về những ngày nhập học, những người bạn mới, những giảng đường rộng thênh thang. Có hôm, Thi nhắn cho An:

"Giữa chốn đông người, đôi khi mình vẫn thấy như thiếu một điều gì đó. Nhớ An quá."

Chỉ một câu ngắn ngủi, cũng đủ khiến trái tim An đập rộn ràng suốt đêm. Nhưng rồi, thời gian trôi đi, guồng quay bận rộn của học tập, của những mối quan hệ mới, đã dần kéo họ ra khỏi vòng tay nhau. Tin nhắn thưa thớt hơn, những cuộc gọi ngắn lại, và dần dần, chỉ còn vài lời chúc vào những dịp đặc biệt.

An không trách Thi. Bản thân cậu cũng thấy mình bị cuốn đi, lạc giữa những ngã rẽ cuộc đời. Nhưng trong sâu thẳm, cậu vẫn giữ một khoảng trống dành riêng cho cô – khoảng trống mà không ai có thể lấp đầy.

* * *

Năm năm sau.

Một chiều cuối tháng Sáu, An bất giác quay về trường cũ. Thành phố đã đổi khác nhiều, con đường đến trường giờ thêm hàng quán tấp nập, cổng sắt cũng sơn lại một màu xanh mới. Nhưng bước vào sân, An vẫn thấy một cảm giác quen thuộc ùa về.

Những cây phượng già vẫn sừng sững, rễ xù xì bám vào đất, tán lá xanh đậm hơn nhưng vẫn còn vết sần của bao mùa hè rực lửa. Dãy lớp học đã sơn lại, sáng màu hơn, nhưng khung cửa sổ cũ nơi An từng ngồi vẫn còn dấu vết hoen gỉ.

Sân trường vắng lặng. Chỉ có tiếng gió thổi qua, mang theo hương nắng mùa hè. An đi chậm rãi, như thể mỗi bước đều chạm vào ký ức. Cậu thấy bóng mình năm mười tám tuổi, tay đút túi, đứng ngập ngừng bên khung cửa, ngước nhìn một dáng hình đang cười rạng rỡ giữa nhóm bạn.

Trời chạng vạng. Và rồi, ánh trăng dần nhô lên từ phía xa, vằng vặc như năm nào. An ngẩng đầu, ngỡ ngàng. Trăng hôm nay vẫn sáng, vẫn dịu dàng, nhưng trong lòng An, nó không còn là ánh trăng của tuổi mười tám.

Cậu nhớ lại đêm chia tay ấy – khi Thi ngồi cạnh cậu dưới ánh trăng, khi cô nói những lời khẽ khàng mà An chưa kịp đáp lại. Khoảnh khắc ấy, như một vết cắt dịu dàng nhưng sâu thẳm, cứ hằn mãi trong tim.

An lặng lẽ mở chiếc điện thoại cũ, lục lại hộp thư lưu trữ. Những tin nhắn từ Thi vẫn còn đó, mờ nhạt theo thời gian. Dòng chữ "Nhớ An quá" vẫn hiện ra, run rẩy như mới hôm qua. Nhưng đã lâu lắm rồi, không còn thêm một tin nhắn mới nào nữa.

Có tin đồn bạn bè kể lại rằng, Thi đã quen một người ngoài Hà Nội. An không ngạc nhiên, cũng không ghen tỵ. Chỉ thấy trong lòng có một khoảng trống kéo dài, như ánh trăng kia – đi xa mãi, chẳng còn quay về.

Cậu ngồi xuống bậc thềm lớp học, mở quyển lưu bút cũ đã ố vàng. Trang cuối cùng, những dòng chữ run rẩy của năm mười tám vẫn hiện rõ:

"Có những điều muốn nói nhưng chẳng thể. Có những người ở rất gần, rồi bỗng hóa xa xăm. Trăng vẫn sáng, nhưng tuổi trẻ này.. Liệu còn quay lại lần nào nữa?"

An mỉm cười. Nụ cười bình thản nhưng ẩn chứa nỗi chua xót. Cậu khép quyển lưu bút, ngước nhìn ánh trăng một lần nữa.

Trăng vẫn treo lơ lửng giữa trời, vĩnh hằng và xa vợi. Chỉ có con người, chỉ có tuổi trẻ, là trôi đi mãi mãi.

An khẽ nói, như thì thầm với chính mình:

– Tạm biệt nhé, Lam Thi. Tạm biệt nhé, ánh trăng của tuổi mười tám.

Gió đêm khẽ lùa qua, mang theo tiếng xào xạc của lá phượng. Ánh trăng trôi dần về phía chân trời, lặng lẽ, như thể chưa từng quay lại.

Và An biết, có những điều chỉ có thể giữ trong tim, như một mảnh trăng đã đi xa, đi mãi không về.

* * *
 
Từ khóa: Sửa

Những người đang xem chủ đề này

Back