Title: Ánh sáng Tác giả: Daisy zunk Thể loại: Tản văn Người con gái với bao vụn vỡ, em đã từng yêu thương bản thân mình dù chỉ một lần chưa? Bắt gặp em trên con đường thân thuộc, tôi đứng lặng yên dõi theo ánh mắt vô hồn đó. Đây không phải là lần đầu em đi một mình vào buổi chiều này, tôi đã thấy em vô số lần trong cái ánh nhìn ảm đạm, hiu hắt. Nhưng chẳng biết làm thế nào cho phải, tôi chỉ âm thầm quan sát và nhìn em từ xa. Vẻ mặt em luôn buồn bã và trầm ngâm như thế, rất nhiều lần tôi phân vân, đắn đo có nên lại gần em và giả vờ như vô tình gặp em giữa vô vàn con đường khác, tôi muốn lại gần và hỏi xem có chuyện gì khiến em buồn lòng như vậy? Nhưng tôi lại chẳng có đủ dũng khí. Chẳng biết nên làm gì cho đúng. Có lẽ trong tôi biết, tôi và em vẫn còn ngượng ngùng, xa cách. Không có một lý do chính đáng nào mà tôi có thể thấy hợp lý ngay bây giờ. Tôi và em đã từng yêu nhau sâu đậm mà, em nhỉ! Nên tôi lấy sự can đảm đó ở đâu đây, hỡi em? Em và tôi chia tay. Không chút oán trách, hờn giận. Chúng ta cứ thế mà xa nhau. Lý do ngày ấy, tôi chẳng nuối tiếc, em chẳng bận tâm. Như hai con người vô tình tìm gặp nhau giữa thế giới rộng lớn, em đến và tôi yêu. Chúng ta tìm thấy nhau khi cả hai trái tim dần hóa đá, nguội lạnh. Tôi và em yêu như hai kẻ khù khờ, dựa vai nhau, trao nhau chút ánh sáng niềm tin, hy vọng. Tôi thấy bóng dáng của mình trong em, em cảm nhận được thứ tình cảm yêu thương trong trái tim tôi mà từ lâu chẳng có ai ôm ấp, vỗ về em bằng tình cảm như vậy cả. Và thế, tôi yêu em. Nên đến khi cách xa em cả ngàn dặm, tôi mới thấu rõ sự cô đơn tận cùng trong nỗi buồn tâm hồn và thể xác. Đến lúc ấy, tôi mới nhận ra em quan trọng và quý giá với tôi biết bao. Nhưng đã quá muộn Tôi và em dù yêu nhau tha thiết thế nào, cũng không thể thẳng nổi ngọn sóng lớn của cuộc đời. Tôi, em như hai con thuyền chênh vênh, lạc lõng, không tìm thấy được điểm kết thúc cuối cùng của chính mình. Cứ như vậy mà trôi vô định trong biển cả. Để rồi lạc mất nhau vĩnh viễn bằng một lời biệt ly đau xót. Còn bây giờ, em đang suy nghĩ về điều gì? Có một lần nào trong tiềm thức, em đã nhớ về tôi cùng kỉ niệm xưa cũ không em? Hay bất chợt, bắt gặp một bóng dáng thân quen nào đó, em có giật mình thức tỉnh như hình dáng người em từng yêu? Và khi màn đêm buông, em có trằn trọc thao thức nghĩ về tôi chưa? Những điều đó, tôi tự hỏi bản thân. Tôi biết sẽ chẳng bao giờ được em giải đáp hết những câu hỏi, vướng mắc trong lòng tôi. Nó như một mớ bòng bong hỗn độn, tôi chẳng biết phải gỡ rối thế nào. Có lẽ, em mới chính là đáp án cuối cùng tôi tìm kiếm. Nhưng đã xa rồi, tôi và em chẳng thể vẹn nguyên như lúc xưa được kia nữa. Chỉ còn thỉnh thoảng ùa về cồn cào trong nỗi day dứt, vấn vương. Đến cuối cùng, vẫn không trọn vẹn. Dù rằng có thấy và nhớ em bao nhiêu đêm, tình ta vẫn không thể níu kéo được nữa. Ngay từ khoảnh khắc em rời xa tôi, trái tim tôi đã biết tất cả đều là vô ích, chẳng còn nghĩa lý gì nữa rồi. Cho dù bây giờ, tôi vẫn còn yêu em. Đời này dài như vậy, chẳng ai dùng để yêu lại một người hai lần, em nhỉ. Em và tôi còn trẻ, còn nhiều điều tươi đẹp và khát khao cần làm. Chứ không phải chỉ sống trong kí ức mập mờ, chập chờn của năm tháng ta từng nông nổi, lầm lỡ mà vô tình bỏ rơi nhau. Một lần là đủ rồi. Cho đau thương và nhớ mong tha thiết. End.