75 ❤︎ Bài viết: 41 Tìm chủ đề
34117 22
Kiếm tiền
Tiểu Ngư 2718 đã kiếm được 341170 đ
Tên truyện: Ánh sáng của sao Bắc Đẩu

Tác giả: Tiểu Ngư

Thể loại: Đam mỹ, thanh xuân vườn trường, quân sự.

CfnA1Mf.jpg


Giới thiệu:

Trần Hoàng Vũ và Nguyễn Chấn Doanh đã bên nhau từ nhỏ nhưng biến cố xảy ra, hai người bị chia cách năm 10 tuổi. Trong vụ bắt cóc Vũ Doanh đã cố hết sức bảo vệ cậu nhưng không thành, cậu bị thương ở đầu rồi quên Vũ. 7 năm sau Vũ quay về, liệu hai người có thể trở thành bạn như lúc trước, và liệu Vũ có thể làm bạn với Doanh và giấu diếm đi tình cảm của mình và có thể an toàn sống như người bình thường trong khi bản thân cậu lại có quá nhiều trách nhiệm.

[ Thảo luận - Góp ý] các tác phẩm sáng tác của Tiểu Ngư 2718
 
Chỉnh sửa cuối:
75 ❤︎ Bài viết: 41 Tìm chủ đề
Chương 1

- Tít tít..

Ầm, âm thanh Vũ lăn khỏi giường nghe thật kêu. Cậu đứng dậy sờ phía sau đầu mình, sưng phù lên rồi.

- Hầy, đau quá à.

Vũ vừa than thở vừa đi vào nhà vệ sinh. Sau khi sắp xếp tất cả xong liền đeo balo rồi trèo lên xe đạp. Cậu phóng vút đến quán ăn sáng mua hai cái bánh bao vừa đi vừa ăn.

Lúc cậu đến trường vẫn sớm, trên sân trường lác đác vài người, có người tụ tập với nhau nói chuyện gì đó Vũ nghe không rõ. Cậu cất xe vào lán xe rồi đi tìm văn phòng của thầy cô.

Lúc cậu đến được phòng giáo viên thì đã gần 7 giờ 30 phút. Tiếp đón cậu là một thầy giáo trung niên, ông nhìn cậu rồi hỏi:

- Trần Hoàng Vũ đúng không?

- Dạ vâng ạ, em chào thầy.

Thầy giáo có vẻ rất hài lòng với dáng vẻ lễ độ của cậu.

- Tôi là Đức Cường, em cứ gọi tôi là thầy Cường đi, đi thôi, tôi dẫn em lên lớp.

Vũ gật đầu đi theo ông. Trên đường đến lớp học ông có dặn cậu một vài nội quy của nhà trường rồi dặn cậu phải mặc đồng phục.

- Tôi nghe hiệu trưởng nói trường hợp của em là đặc biệt?

Vũ cười cười lễ phép đáp lại:

- Em trước đây không có học ở trường, nhưng em đã thi đầu vào rồi.

Thầy giáo gật gật đầu. Thầy đưa cậu đến một lớp học cuối hàng lang tầng 3. Lúc đi gần đến nơi liền nghe thấy tiếng nói cười ầm ĩ. Thầy giáo vội bước nhanh vào lớp rồi quát:

- Trật tự nào, giới thiệu bạn mới.

Câu nói của thầy thành công thu hút sự chú ý của mọi người. Vũ theo tiếng nói của thầy mà đi vào lớp. Cậu mỉm cười nhìn những khuôn mặt ngây ngô đang tò mò nhìn cậu. Tiếng thì thầm to nhỏ vang lên. Vài bạn nữ chụm đầu vào nhau nói cái gì đó mà đỏ ửng mặt.

- Im lặng nghe bạn giới thiệu đi.

Vũ cười thật tươi, giọng cậu hùng hồn nói:

- Xin chào, mình là Trần Hoàng Vũ, mong mọi người giúp đỡ mình nhiều nhé.

Tiếng vỗ tay vang dội khắp lớp. Vũ chăm chăm nhìn cậu bạn ở góc lớp vẫn im lặng không nói gì nhìn chằm chằm cậu. Vũ mỉm cười với cậu bạn ấy, cậu ta hơi hoảng hốt một chút rồi cũng gật đầu lại với cậu.

Lớp học đông người chỉ có một chỗ trống bên cạnh cậu bạn kia. Vũ theo lời thầy đi đến ngồi vào đó.

- Xin chào, cậu tên gì vậy?

- Nguyễn Chấn Doanh.

Vũ nói được rồi quay lên nghe thầy giảng bải. Thầy Cường vừa là giáo viên chủ nhiệm vừa là thầy dạy toán. Thầy giảng rất hay, chẳng mấy chốc liền đến giờ ra chơi. Một vài bàn học đi đến làm quen với Vũ. Cậu bạn bàn trên quay xuống nói chuyện với cậu:

- Xin chào bạn mới nhé, tôi là Bảo Lâm, còn bên cạnh là Công Minh, đều học kém haha.

Vũ bật cười với cách nói chuyện của hai người bọn họ. Sau đó cậu lai nghe bọn họ nói tiếp:

- Cậu đẹp thật đó, như hoàng tử vậy, không hiểu sao nhìn cậu cứ quen quen.

- Thật sao, tôi trước đây cũng ở thành phố A nhưng năm 10 tuổi chuyển đến thành phố X.

Mọi người nồng nhiệt hỏi Vũ chuyện ở thành phố X rồi đến thành phố A, hết hỏi học tạp rồi hỏi thể thao. Vũ trả lời mọi người từng câu một khiến vài bạn gái đứng đó đỏ mặt kêu cậu thật ngoan.

Ủa tại sao không phải đẹp trai mà là ngoan. Vũ thắc mắc nhìn mọi người. Tuy cậu có mét 78 nhưng cũng đâu thấp đến nỗi làm con bọn họ. Cả buổi học cứ thế trôi qua, đến giờ ăn trưa Vũ quay sang hỏi Doanh:

- Ăn cơm không?

Doanh gật đầu sau đó đứng dậy. Hai người cùng bước ra khỏi cửa đến nhà ăn. Lúc đi xuống tầng thấy một nhóm ba người đi trước mặt cậu, nhìn cậu với ánh mắt tò mò. Có người đánh liều hỏi Doanh:

- Bạn học mới à, ngồi cùng bàn?

Vũ gật đầu, xem ra là bạn của Doanh.

- Tôi là Trần Hoàng Vũ, học sinh mới.

- Vậy cùng đi ăn cơm đi.

Năm người bọn họ ngồi vào một bàn trống trong góc. Lúc này một giọng nữ ngọt ngào vang lên.

- Anh Doanh ơi em ngồi cạnh anh nhé.

Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía chủ nhân giọng nói. Ngay lúc Trần Diệu Nhi định ngồi xuống thì Vũ ngẩng mặt lên nhìn. Cô ta hoảng hốt kêu lên:

- A.. ma..

Tất cả mọi người có mặt trong nhà ăn đều nhìn về phía này để xem chuyện vui. Doanh nhíu mày nhìn cô ta:

- Cô ồn ào quá!

Trần Diệu Nhi hoảng hốt nên cũng chẳng để ý lời Doanh, cô ta chỉ tay vào Vũ:

- Anh.. anh còn sống?

Vũ mỉm cười nhìn cô ta càng khiến cô ta thêm hoảng loạn. Cô ta chạy đi mà không thèm để ý Doanh và những người khác.

- Hai người quen nhau sao?

Thái - một trong những người bạn của Doanh tò mò hỏi. Vũ gật đầu nói:

- Ừm, em họ tôi.

Lúc nói hai từ em họ này giọng của Vũ hơi lạnh khiến Doanh chú ý. Doanh nói:

- Cậu là con trai đã mất tích của nhà họ Trần?

Vũ hoảng hốt nhìn cậu:

- Cậu còn nhớ sao!

Giọng Vũ nghe thật cao hứng khiến mọi người cũng tò mò. Lúc này Doanh lắc đầu, nói:

- Tôi không quen cậu, là nghe bố mẹ nói chuyện thôi.

Vũ thoáng hụt hẫng sau đó lại cười.

- Đúng là tôi, bây giờ tôi đã về rồi.

Vũ vừa nói vừa chọc chọc miếng đậu trên bát. Lúc này bọn bạn của Doanh tò mò hỏi:

- Cậu bị bắt cóc xong trốn ra kiểu gì vậy?

- Có người giúp tôi ra.

Vũ trầm mặc, cậu không muốn nhắc lại chuyện năm xưa nên chuyển đề tài sang chuyện khác.

Sau khi chạy trốn khỏi nhà ăn Trần Diệu Nhi vội vàng gọi điện cho ba mình.

- Ba ơi, nó.. nó quay lại rồi!

Trần Vĩnh Luân không hiểu gì, ông ta tưởng con gái bị bắt nạt.

- Con gái, ai bắt nạt con?

- Không phải, thằng Vũ nó quay lại rồi.

Trần Vĩnh Luân bật người dậy, ông ta lắp bắp dặn con gái.

- Chiều ba đến đón con, đừng nói gì không nên nói.

- Vâng.

Sau khi ăn com xong mọi người quay về lớp, người thì ôn bài, người ngủ trưa, người thì chơi điện thoại. Vũ tò mò nhìn mọi thứ, những thứ này quá mới lạ với cậu. Doanh lúc vào lớp liền thấy cảnh này. Cậu tò mò hỏi:

- Nhìn gì vậy?

Vũ quay lên nhìn cậu, cậu nở nụ cười thật rạng rỡ:

- Mọi người thật năng động.

Doanh khó hiểu nhìn cậu, cậu đi đến chỗ ngồi của mình rồi ngồi xuống.

- Đây chẳng phải là dáng vẻ của mọi học sinh sao.

- Trước đây tôi không đến trường, lần cuối đến trường cũng là 7 năm trước rồi.

Doanh kinh ngạc nhìn cậu, giọng Vũ vẫn đều đều như vậy khiến Doanh không thể nhìn rõ tâm trạng cậu. Đột nhiên Doanh cảm thấy có lỗi nhưng cậu không hiểu vì sao lại cảm thấy như vậy. Sâu trong thâm tâm cậu luôn muốn nói lời xin lỗi mà không hiểu là vì sao.

- Sau khi được cứu ra cậu đi đâu?

Vũ nghe Doanh hỏi thì nghiêng đầu một chút rồi trả lời.

- Tôi giúp người ta làm vài việc thôi. Tôi không đến trường học mà học ở nhà.

Doanh cảm nhận được Vũ có điều không muốn nói. Cậu cũng chẳng hỏi thêm nữa. Vũ thở phào khi thấy Doanh không hỏi thêm nữa. Đôi khi có những sự thật không nên nói nếu không sẽ làm mọi thứ thêm tồi tệ.

Buổi chiều có tiết học tiếng anh, là môn học mà Vũ chán nhất, đơn giản vỉ cậu biết rõ hết rồi. Cô giáo dạy tiếng anh bước vào nhanh chóng quét qua lớp một lần rồi dừng lại trên người cậu.

- Bạn học mới hả, đúng lên giới thiệu bằng tiếng anh đi.

Vũ đứng dậy nói một đoạn ngắn giới thiệu qua sở thích rồi môn học của mình. Cô giáo tiếng anh vỗ tay:

- Phát âm rất chuẩn, được rồi vào tiết nào.

Buổi chiều chỉ có hai tiết học nên rất nhanh trôi qua. Tiếng trống trường vang lên học sinh liền đổ xô ra ngoài. Thật ồn ào và năng động. Vũ ngơ ngẩn nhìn mọi người đổ xô ra cổng. Doanh đi đến vỗ vai cậu:

- Không về hả?

Vũ hoàn hồn lại, cậu quay lại nhìn Doanh rồi cười thật tươi:

- Đây, bây giờ về.

Vũ đi về hướng nhà xe thấy Doanh cũng đi về hướng này khiến cậu tò mò:

- Cậu cũng đi xe đạp à?

Doanh gật đầu. Vũ bỗng nhiên nhớ về những năm tháng trước kia khi hai người vẫn còn bé. Doanh vẫn hay đạp xe chở cậu đi khắp khu phố khiến cho cha mẹ hai nhà đều hoảng loạn lên. Nghĩ đến kỉ niệm khiến Vũ bật cười. Thấy Doanh đang nhìn mình một cách kì quái Vũ liền giả vờ ho:

- Khụ, nhớ đến vài chuyện vui thôi
 
Last edited by a moderator:
75 ❤︎ Bài viết: 41 Tìm chủ đề
Chương 2

Lúc hai người đến nhà xe liền thấy bọn bạn của Doanh đang đợi. Vũ chợt nhận ra, Doanh có thể đạp xe đạp với bất kì ai chứ không riêng gì cậu. Bỗng dưng lại cảm thấy do mình tự đa tình.

Bọn Thái thấy Vũ liền chào hỏi:

- Bạn học mới cũng đi xe đạp sao?

Vũ gật đầu, cậu đi đến chiếc xe đạp của mình rồi nhìn Doanh. Cậu muốn về cùng Doanh nhưng bọn họ không cùng đường, hiện tại cậu vẫn chưa thể về nơi đó hơn nữa bọn họ cũng chẳng còn có thể quay lại như xưa rồi.

Vũ cúi đầu dong xe ra. Mái tóc hơi dài che lấp ánh mắt u buồn của cậu.

Doanh cũng lấy xe rồi bọn họ ra ngoài cổng trường. Bên ngoài cổng trường đông nghịt người dẫn đến có chút tắc đường. Phụ huynh học sinh đến đón con em, lại có những học sinh đi xe nữa nên tình trạng hơi khó di chuyển.

- Tại mày đấy Doanh, mày ra muộn nên mới tắc đường vậy.

Doanh liếc mắt nhìn Hùng một cái rồi không nói gì. Vũ vẫn im lặng đợi chờ. Cậu có thể nhìn thấy thân ảnh quen thuộc bên kia đường. Trần Vĩnh Luân cùng con gái ông ta đang đi đến cổng trường. Hai người dường như đang cố tìm ai đó trong biển người. Vũ cong cong môi cười, xem ra con mồi đã xuất hiện.

Hàng xe cứ nhích dần nhích dần từng tí một. Cho đến khi họ ra khỏi cổng đã là 10 phút sau. Vũ đỗ xe lại tại một góc bên cạnh cổng. Doanh tò mò hỏi:

- Không về mà đứng đây làm gì.

Vũ cười tươi đáp lại:

- Có người muốn gặp tôi, lát về sau.

Ngay lúc bọn Doanh định đi thì Trần Vĩnh Luân cũng đi đến chỗ cậu. Ông ta ôn hòa cười;

- Vũ à con, về từ bao giờ sao không nói chú biết. Được cứu ra sao không về nhà.

Vũ mỉm cười nhìn bọn họ. Cậu quan sát kĩ nét mặt của người chú đáng kính này, nhìn lâu đến nỗi khiến ông ta run rẩy toát mồ hôi.

- Tôi tưởng chú biết rồi, hóa ra không biết nên mới không hàng đồng.

Vũ tươi cười chào hỏi lại, lời của cậu ám chỉ điều gì chỉ có người trong cuộc mới biết. Đứa em gái ngu ngốc của cậu vội la lên.

- Mày đừng đổ thừa, mày có bằng chứng không mà dám nói vậy.

Một câu nói của nó đã thành công thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh. Đa số đều đứng hóng chuyện nên chỉ chỏ xì xèo. Trần Diệu Nhi nóng bừng mặt lên, cô ta vốn không được nhiều người yêu thích vì cái tính khó ưa của mình, luôn bắt nạt học sinh nghèo còn chế giễu những người không giàu bằng cô ta. Đã thế còn không biết lượng sức suốt ngày theo đuôi Doanh.

Doanh cũng đang chú ý đến tình hình bên này. Theo như lời bọn họ nói xem ra chuyện Vũ mất tích có liên quan đến họ. Không hiểu sao một nỗi tức giận bỗng trào dâng trong lòng khiến Doanh sầm mặt lại.

- Các người là họ hàng cô chú của cậu ấy mà có thể làm vậy?

Trần Vĩnh Luân nhíu mày nhìn Doanh. Hiển nhiên ông không sợ cái loại con nít vắt mũi chưa sạch này.

- Cậu biết gì mà nói?

- Anh Doanh, anh đừng tin nó, nó là muốn độc chiếm gia sản nhà em nên mới nói vậy đó.

Vũ bật cười, giọng cười cậu khanh khách nhưng lại khiến người ta rợn người, cậu lau giọt nước mắt đi.

- Cần bằng chứng hả, thế đợi nhau ở tòa án nhé.

Nói rồi cậu cũng chẳng quan tâm bọn họ mà đạp xe đi. Dáng cậu nhẹ nhàng vút qua dòng xe rồi biến mất nơi cuối đường.

- Về thôi.

Doanh nói với ba người kia rồi cũng đạp xe đi.

Trần Diệu Nhi lo lắng hỏi ba.

- Ba, ba xem nó như vậy là có bằng chứng sao?

Trần Vĩnh Luân không nói gì. Ông ta nhanh chóng bước lên xe. Ả không thấy ai trả lời mình thì dậm chân tức giận rồi trèo lên xe.

Bọn Doanh đang đạp xe trên đường. Lúc này Minh Quang mới thắc mắc.

- Sao tao luôn cảm thấy học sinh mới không đơn giản, cậu ta có thể sống qua vụ bắt cóc mà trở về, liệu là để trả thù sao?

Thái cùng Hùng không nói gì, bọn họ không biết thật hư thế nào nên không dám chắc chắn.

- Đó là chuyện của cậu ấy, bọn mày xen vào làm gì.

Bọn Thái ngạc nhiên nhìn Doanh đến tay lái cũng hơi liệng.

- Trước giờ mày có quan tâm ai đâu, sao giờ tao cảm thấy mày quan tâm bạn học mới quá vậy.

Doanh không trả lời khiến bọn họ một lần nữa trố mắt. Tuy mới quen Doanh 6 năm nhưng bọn họ đều hiểu tính cậu. Cậu sẽ không bao giờ quan tâm một ai đó khi quen chưa đủ lâu.

Ngay cả bản thân Doanh cảm thấy bản thân có vấn đề. Tại sao bản thân cậu lại không tự chủ được mà quan tâm một người mới gặp được một ngày chứ.

Lúc Vũ về nhà thì thấy cửa mở, nhìn đôi giầy liền biết ai đến. Cậu cởi giầy rồi đi vào.

- Về rồi hả, đi học vui không?

Vũ ngẩng đầu nhìn Khánh, người đang ngồi ở phòng khách chơi game.

- Đừng để chân lên bàn.

Cậu ta bỏ chân xuống rồi nhìn Vũ cười cười. Cậu ngồi xuống thở dài. Khánh tò mò.

- Sao vậy, bị ai bắt nạt hả?

Vũ lườm cậu ta.

- Còn có người có thể bắt nạt tao được hả? Chỉ là gặp lại người quen cũ thôi.

- Tao tưởng mày gặp lại nó thì phỉ vui chứ, mặc dù nó không còn nhớ mày là ai nhưng làm lại từ đầu là được mà, thời gian còn dài.

Vũ không nói tiếp chuyện này nữa, cậu quay sang hỏi Khánh.

- Có chuyện gì mà đến tìm tao?

- Thì có chút manh mối thôi, tiện thể đến thăm mày.

Vũ gật đầu, bọn họ đang điều tra một người nhưng người này cứ như con lươn khiến mọi người vẫn chưa tìm được tung tích.

- Điều tra thấy hắn từng xuất hiện tại chợ đen thành phố Y, sau đó lại biến mất. Camera lưu lại được thân ảnh hắn còn khuôn mặt thì không rõ, nhưng bàn tay hắn có khắc ấn Hắc Hỏa.

Vũ trầm ngâm.

- Lâu nay hắn vẫn luôn trốn tại sao bây giờ lại lò đuôi ra?

Khánh lắc đầu, nói:

- Hôm nó đến thì chợ đen có một buổi đấu giá kín, người của mình chưa thâm nhập vào được, nghe nói là có liên quan đến "người tiến hóa".

- Nếu vậy thì hoàn toàn có thể chắc chắn bọn chúng vẫn muốn thí nghiệm lại nó lần nữa.

Hai người trầm ngâm không nói gì. Lúc này bụng Vũ sôi ục ục khiến Khánh bật cười. Anh đứng dậy hào sảng nói:

- Đi, anh dẫn cậu đi ăn món ngon.

Lúc Vũ về đến nhà đã gần 8 giờ tối. Khánh dẫn cậu đi ăn xong liền về nhà. Vừa tắm rửa xong ra ngoài liền thấy điện thoại có tin nhắn.

- Vũ ơi, có người bàn tán về cậu kìa.

Người gửi là Bảo Lâm ngồi bàn trên. Cậu ta chụp cho Vũ xem bài viết của một học sinh lúc chiều nay. Cậu ấn vào đọc.

- Nghe nói học sinh mới đẹp trai lắm.

- Nghe nói gia cảnh thần bí lắm, có liên quan đến Trần Diệu Nhi.

- Ban chiều tôi thấy học sinh mới gọi bố cô ta là chú.

* * *

Vũ cũng chẳng thèm bận tâm đến những thứ này, cậu vứt điện thoại lên giường rồi ngồi vào bàn học mà không biết, bên kia màn ảnh có một người đang giúp cậu gỡ hết những bình luận không hay.
 
75 ❤︎ Bài viết: 41 Tìm chủ đề
Chương 3

Sau khi xóa hết những bình luận không hay về người bạn cùng bàn mới quen được một ngày của mình Doanh liền trèo lên giường. Ấn mở trang cá nhân của vũ rất nhiều lần nhưng không dám nói chuyện. Cậu không hiểu nổi bản thân mình nữa rồi, cậu chỉ biết cậu muốn thân cận Vũ.

Sáng hôm sau Vũ đến trường, cậu có thể cảm nhận những ánh mắt kì lạ đang nhìn mình. Cậu cũng chẳng quan tâm những chuyện này mà thong dong dắt xe đến chỗ để xe. Lúc này Doanh cũng đến.

- Chào buổi sáng.

- Chào.

Lúc này hai người đi lên lớp liền nhận ánh mắt tò mò của mọi người. Bảo Lâm liền chạy đến nói:

- Vũ ơi, cậu bị phốt rồi, chắc chắn là ả Diệu Nhi làm.

Vũ bật cười, nhưng cậu vẫn thật lòng cảm ơn lời nhắc nhở của cậu ta.

- Phốt gì thế?

Bảo Lâm nghe Doanh hỏi liền ngây người một lúc. Cậu ta ngồi xuống ghế rồi nói tiếp:

- Phốt Vũ vì tranh đoạt quyền thừa kế mà vu khống chú mình tội giết người. Còn nói cậu độc ác và máu lạnh vô tình, luôn bắt nạt em họ.

Doanh cười mỉa, bọn họ không biết là Vũ đã ở thành phố X 7 năm hay sao mà còn dám trắng trợn nói vậy. Vũ im lặng không nói gì. Bọn họ nói vậy cũng không sai, ví như cậu máu lạnh vô tình sẽ giết người mà mặt không đổi sắc, ví như cậu độc ác sẽ giết hết những kẻ làm người thân cậu bị thương. Một chút u ám khẽ vụt qua trong mắt cậu rồi nhanh chóng bị đẩy đi. Cậu quay lên nói:

- Kệ họ đi, nói nhiều mà không ai phản ứng thì sẽ tự biến mất thôi.

Doanh nhìn cậu một lúc rồi gật đầu. Lúc này Bảo Lâm như nhớ đến chuyện gì đó mà gào lên khiến cả lớp chú ý:

- Đúng rồi, hô qua ai đó xóa hết những bình luận chửi cậu đi rồi, thậm chí bài viết cũng bị xóa luôn, cậu làm hả Vũ?

Vũ mặt ngơ ngác nhìn bọn họ. Cậu vốn đâu có làm gì. Cậu vốn đang định nói gì đó nhưng đã đến giờ vào lớp nên đành im lặng. Thầy chủ nhiệm bước vào. Mới vào thầy đã cho một tràng:

- Các anh chị rảnh như vậy thì chăm chỉ vào học thi đại học chứ cứ linh ta linh tinh trên mạng làm gì, có giúp anh chị thi vào đại học không? Lúc anh chị hóng chuyện thì người ta đang nỗ lực đó.

Thầy thoáng nhìn qua Vũ một chút rồi quay lên viết bài. Lũ học sinh bên dưới xì xầm một chút rồi lại tiếp tục học bài. Vũ nhìn ra bên ngoài khung cửa sổ, bầu trời vẫn trong xanh, nắng vàng đã lên, màn đêm u tôi đã chìm xuống, mọi chuyện rồi sẽ tốt thôi.

Tiết sau là tiết thể dục. Vũ đi theo mọi người đến sân tập. Đây là lần đầu tiên Vũ đến nơi này, sân rất lớn, trên sân có thêm hai lớp nữa cũng đang xếp hàng. Sau khi tập vài bài tập giãn cơ cả lớp liền được hoạt động tự do.

- Vũ, chơi bóng rổ không?

Vũ thấy vậy liền chạy đến chỗ bọn họ rồi đi ra sân bóng. Lúc này lớp bên cạnh cũng ở đây, à lớp của Hùng. Có vẻ bọn họ cũng đang định chơi bóng. Lúc này Hùng liền đề nghị.

- Thi không, xem lớp nào thắng.

Vốn dĩ cậu vẫn ngại Doanh nhưng lớp bọn họ có thành viên trong đội thể dục tỉnh, chơi bóng rổ rất tốt, xem như một chín một mười đi.

Vũ thấy thi đấu liền cao hứng. Doanh liếc mắt cũng có thể nhìn thấy suwj cao hứng của cậu. Cậu gật đầu đồng ý.

- Tôi vào cho, có tôi chắc chắn thắng.

Thế là trong đội có thêm Vũ. Đội bên kia chưa thấy cậu bao giờ nên cũng chẳng quan tâm lắm. Ngay khi bọn họ bắt đầu Vũ đã vọt lên cướp bóng từ tay một thành viên đội bạn. Nhân lúc bọn họ còn đang ngạc nhiên trước tốc độ của cậu Vũ liền đưa bóng vào rổ một cách rất gọn lẹ.

Nhìn cả đội bạn lẫn đội mình đều há hốc mồm nhìn Vũ liền bật cười. Chơi bóng ấy mà, saoo làm khó cậu được.

Đội bạn dường như đã nhìn ra sự lợi hại của cậu nên họ chăm chăm kè sát Vũ khiến cho cậu không thể di chuyển được. Vũ cười thầm, cậu cướp bóng rồi nhảy lên thật cao chuyền bóng cho Doanh.

Doanh phản xạ rất nhanh, cậu lợi dụng sơ hở từ đội bạn mà ném bóng vào rổ. Mọi người xem lẫn người chơi đều vỗ tay hoan hô. Hùng mếu máo gào lên:

- Các người lừa bọn tôi, cậu ta chơi siêu vậy sao các người không nói?

Bên đội nhà liền cười như được mùa.

- Chúng tôi cũng đâu biết cậu ấy chơi hay đến vậy.

Đến ngay cả Doanh cũng gật đầu đồng ý, cậu không ngờ Vũ chơi hay vậy, lại càng không ngờ bọn họ lại ăn ý thế, dường như Vũ có thể quét toàn sân rồi xác định vị trí của cậu. Hai người kết hợp quả đúng là rất mạnh.

Lúc này át chủ bài của đội bạn đi đến chào hỏi:

- Các cậu rất mạnh, có muốn đi thi đấu không?

Vũ với Doanh liền cùng lúc lắc đầu. Doanh không muốn còn Vũ không rảnh. Lúc bọn họ đi ra sân bóng liền gặp rất nhiều người nhìn bọn họ. Thậm chí có bạn nữ sinh còn chạy đến đưa Doanh nước, có điều Doanh đã rất nhanh từ chối. Một số bạn nữ cùng lớp chạy lại khích lệ Vũ.

- Cậu chơi siêu thật đấy, không ngờ cậu nhỏ con như vậy mà chơi siêu vậy.

Vũ lần đầu bị chê là bé liền ngạc nhiên.

- Tôi cao gần mét 8 sao vẫn còn nhỏ con?

Các bạn nữ cười ầm lên. Lúc này Doanh đi đến.

- Cười gì vậy?

Vũ như bắt được tín hiệu, cậu nghiêm túc nói:

- Họ chê tôi thấp bé nhẹ cân.

Các bạn nữ liền cười ầm nên.

- Cậu so với Doanh chỉ là tiểu thụ thôi, mà tiểu thụ chính là em bé rồi. Thuyền này tôi đẩy.

Vũ ngơ ngác nhìn bọn họ, sao bọn họ nói gì cậu đều không hiểu vậy, hay do kiến thực của cậu còn hạn hẹp, tiểu thụ là gì?

Bọn họ cứ câu được câu chăng mà đi lên lớp. Vào lớp có điều hòa khiến bọn họ như được sống lại. Nắng tháng 10 không phải quá gay gắt nhưng có những hôm nắng nóng thật khó chịu, mà bọn họ còn vừa chơi bóng nữa chứ. Cứ như vậy một đám con trai đứng chắn trước điều hòa.

- Vũ với Doanh không nóng à?

Cả hai lắc đầu khiến mọi người phải cảm thán bọn họ thật giống anh em.

Giờ giải lao kết thúc, mọi người lục đục đi về chỗ ngồi. Cửa lớp mở ra, một giáo viên trẻ đi vào. Điều kì lạ là chưa một ai gặp thầy. Công Minh quay xuống thì thào:

- Giáo viên mới hả, trẻ ghê, không biết tính tình thế nào.

Doanh không nói gì, còn Vũ chăm chăm nhìn vào thầy giáo mới. Trực giác nói cho cậu biết thầy giáo trẻ này không đơn giản. Trước giờ trực giác của cậu luôn đúng nhưng lần này cậu không cảm thấy ác ý từ người thầy này. Thôi vậy, cứ để theo dõi một thời gian đã.
 
75 ❤︎ Bài viết: 41 Tìm chủ đề
Chương 4

- Chào các bạn, thầy tên Nguyễn Viết Nam, là giáo viên dạy văn mới. Các bạn cứ gọi thầy là thầy Nam, mong cả lớp giúp đỡThầy giáo mới đi vào rồi mỉn cười chào mọi người.

Nhé.

Tiếng vỗ tay vang lên. Lâm quay xuống nói:

- Xem ra thầy giáo khá hiền, không lo rồi.

Vũ bật cười, bọn họ thật sự chỉ lo việc giáo viên có nghiêm khắc hay không. Lúc này thầy Nam nhìn thoáng qua chỗ Vũ một cái xong thôi, không một ai biết chuyện này ngoại trừ Vũ. Thầy giáo mới biết cậu? Không kịp để Vũ kịp suy nghĩ thì thầy liền bảo giở sách.

Thầy giáo mới dạy rất hay. Trước nay bọn họ luôn nghĩ văn học sẽ rất nhàm chán nhưng cách ví von của thày rất sinh động khiến cả lớp thi thoảng lại cười ồ lên. Vũ không cười, cậu cố gắng quan sát thật kĩ hành động của người này nhưng vẫn chưa thu hoạch được gì.

Kết thúc tiết học, thầy giáo chào tạm biệt mọi người rồi đi ra ngoài. Trước khi ra thầy nhìn thoáng qua chỗ Vũ rồi cười. Vũ nhìn thấy cảnh này thì lạnh mặt. Hiện tại có thể chắc chắn thầy giáo mới này biết cậu. Quan trọng là thân phận của cậu rất ít người biết, người này là biết được từ đâu.

- Làm sao vậy?

Vũ quay mặt sang nhìn Doanh, cậu ngốc ngốc lắc đầu. Doanh lại đưa cho cậu một tập đề, cậu nói:

- Thử làm đi, muốn thi đại học được phải học nhiều hơn trên lớp nhiều.

Vũ ngây ngốc nhận đề. Cậu rất muốn nói cho Doanh biết là cậu không cần thi đại học. Thôi vậy, đằng nào cũng rảnh chút.

Doanh ngồi một bên nhìn Vũ làm. Cậu phải công nhận Vũ rất thông minh, cậu làm rất nhanh đã xong nửa đề, tuy nửa đầu chỉ là kiến thức đại trà nhưng với tốc độ này cũng xem như là nhanh rồi. Nửa đề sau cậu giải chậm hơn một chút nhưng cũng rất nhanh cho kết quả, thậm chí cách giải của cậu còn rất ngắn gọn.

Doanh gật đầu cầm đề lên xem.

- Cậu rất thông minh, chắc chắn sẽ dỗ đại học mình muốn.

Vũ dở khóc dở cười gật đầu.

Đến giờ ăn trưa, bọn họ vẫn như vậy năm người ngồi ăn. Hùng vẫn canh cánh vụ chơi bóng, cậu ta u ám nhìn Vũ khiến hai người bên cạnh cũng tò mò.

- Làm sao vậy, trông mày như bị người ta phản bội vậy.

Hùng ai oán nhìn sang Thái, cậu ta méo mó nói:

- Hai bọn họ chơi bóng bắt nặt tôi. Bọn họ giỏi như vậy rồi sỉ nhục tôi trước bao nhiêu người.

Quang vỗ vai cậu ta một cái nói:

- Đó là do mày chơi ngu, trách ai được chứ.

Hùng ủ rũ ăn cơm. Vũ bật cười.

- Cậu luyện tập nhiều sẽ tốt hơn.

- Luyện tập thế nào?

- Chơi với người giỏi.

Mọi người nghe Vũ nói xong liền bạt cười, Thái xoa xoa đầu Hùng:

- Con trai à, chơi với ba để ba dạy con.

- Mày thôi đi.

- Ê Vũ!

- Hửm?

Vũ nghe Quang gọi thì ngẩng đầu. Quang chỉ chỉ một hướng. Vũ cùng mọi người nhìn theo hướng cậu ta chỉ. Không ngờ là Trần Diệu Nhi, cô ta ngồi một mình một bàn nhìn sang chỗ họ. Thấy bọn họ nhìn mình cũng chỉ hậm hực đứng dậy bỏ đi.

Hùng rầm rì:

- Có Vũ ở đây nên cô ả không dám đeo bám Doanh nữa, bọn mình cũng được bình an hơn.

Vũ không nói gì, cậu cúi đầu nhặt hành lá trong canh ra. Đối với cậu, cô ta không đáng để cậu nghĩ tới. Lúc này một bàn tay vươn tới đặt một bát canh không hành đến trước mặt. Vũ ngạc nhiên ngẩng đầu lên.

Doanh tự nhiên đổi bát canh giữa hai người, thấy cậu đang nhìn mình thì cong cong miệng cười:

- Nhặt cho cậu rồi, không cần cảm ơn.

Vũ thật sự muốn nói điều gì đó, sự ân cần này đã từ rất lâu rồi. Cậu cười tươi nhận lấy bát canh.

- Được, cảm ơn.

Bữa cơm kết thục mọi người lần lượt về lớp nghỉ. Trường Lương Yên là một trường bán tư, học sinh có thể ăn ở trường hoặc ăn ở nhà. Trong trường bọn họ cũng khá nhiều người ăn cơm trưa ở trường nên lối ra nhà ăn hơi đông.

Ra khỏi nhà ăn Doanh nói:

- Trời nóng, đi ăn kem không?

Bọn Thái cùng Hùng thừa biết đây không phải câu hỏi cho bọn họ bởi vì sẽ không có chuyện Doanh rủ bọn họ làm gì đâu. Vũ nghe vậy cũng hơi thèm thèm. Cậu gật đầu.

Năm người bọn họ đi đến siêu thị bên cạnh trường mua kem. Lúc bọn họ vào liền thấy một đống học sinh đang ngồi trong đó ăn vặt. Mọi chuyện sẽ không có gì đáng chú ý nếu không phải Vũ bất chợt một người đang xem ảnh hình xăm Hắc Hỏa.

Cậu biết mỗi hình xăm đều có một ý nghĩa riêng, một hình xăm đẹp có thể có rất nhiều sử dụng. Nhưng riêng hình xăm Hắc Hỏa là một điều cấm kị và nó cũng không được xăm công khai chứ đừng nói người nhìn thấy chúng đều sẽ gặp nguy hiểm.

Vũ đi vòng ra sau lưng bạn học kia rồi chạm vào vai cậu ta hỏi:

- Hình xăm đẹp nhỉ, cậu chụp được ở đâu vậy?

Cậu bạn đang xem hình xăm ngẩng đầu lên thì gặp phải Vũ. Bọn Doanh thấy cậu hỏi cũng đi đến. Cậu học sinh kia thấy đông người tưởng bị đánh nên hơi run. Vũ cười xòa:

- Yên tâm đi, tôi chỉ là thấy đẹp nên hỏi thôi.

Cậu bạn kia nghe vậy mới ấp úng nói:

- Tôi thấy một anh có hình xăm này trên bàn tay, thấy đẹp nên tôi hỏi. Ánh ấy cho tôi địa chỉ bảo nếu muốn xăm thì đến đó. Có gì không?

Vũ vẫn cười nhã nhặn:

- Cậu có thể cho tôi địa chỉ được không?

Cậu bạn kia lúc này mới lấy tờ giấy ghi địa chỉ ra rồi nói:

- Tôi có nè, anh ấy bảo tìm thêm bạn sẽ được miễn phí nên tôi viết ra nhiều lắm, cậu lấy một tờ đi.

- Cảm ơn.

Vũ lấy một tờ rồi đứng dậy, trước khi đi cậu không yên tâm mà để lại một câu:

- Cẩn thận khi xăm nhé, tốt nhất đừng đi.

Vũ đi lấy kem bỏ mặc cậu bạn vẫn nghệt mặt kia. Doanh hỏi cậu:

- Cậu muốn xăm?

Nhìn Doanh liền nhận ra cậu không muốn Vũ xăm mình. Vũ lắc đầu, cậu nói:

- Tôi không xăm, chỉ là có người bạn cũng muốn xăm thôi.

Doanh gật đầu:

- Bọn mình vẫn chưa trưởng thành, nhà trường không cho xăm mình.

Vũ gật đầu buồn cười, cậu biết chứ nhưng cậu không xóa được. Thứ gọi là hình xăm Hắc Hỏa một khi xăm là không xóa được, chỉ có thể xăm chèn lên, chính vì thế mà Hắc Long bọn họ ra đời. Vũ cười khổ nhìn bầu trời xanh xanh cao vút kia, có những thứ một khi đã động vào sẽ mãi mãi không thể rửa sạch được, chỉ có thể cầu nguyện người mình thân yêu sẽ không thấy những vết dơ đó.
 
75 ❤︎ Bài viết: 41 Tìm chủ đề
Chương 5

Lúc về đến nhà Vũ không vội đi tắm ngay mà nhấc điện thoại bàn lên quay số. Bên kia truyền đến một giọng nói nghiêm nghị.

- Có báo cáo gì à.

Giọng Vũ cũng trở lên nghiêm nghị:

- Báo cáo đại tá, tôi tìm thấy một nơi được lan truyền là xăm Hắc Hỏa.

Bên kia khá ngạc nhiên khi cậu nói vậy. Vũ liền thuật lại những gì mình tìm được cho cấp trên. Bên kia im lặng một chút rồi hạ lệnh.

- Cậu điều tra đi, kêu một hai người đi cùng.

- Rõ!

Lúc Doanh về nhà liền thấy ba mình đang ngồi trong nhà. Cậu đi đến ngồi xuống hỏi thăm hai người họ.

- Ba mẹ về lâu chưa.

Ba Doanh gật đầu, ông nói;

- Dạo này ở trường thế nào rồi.

- Cũng ổn, có bạn mới đến.

Mẹ cậu ngạc nhiên, bình thường cậu cũng không hay nhắc đến bạn bè trước mặt người nhà. Bà tò mò hỏi cậu:

- Bạn học mới thế nào vậy?

Bà rất vui khi con trai mình chủ động nhắc đến bạn bè. Kể từ ngày ấy cậu chưa bao giờ chủ động nhắc đến ai. Doanh mỉm cười nói:

- Tên là Trần Hoàng Vũ, là con trai họ Trần mất tích đó.

Nguyễn Văn Kiệt và Hồ Thị Mai chấn động. Bà đỏ mắt hỏi lại Doanh:

- Thằng bé còn sống sao?

Doanh ngạc nhiên nhìn mẹ mình đỏ mắt còn ba thì trầm ngâm không nói gì. Dường như cậu nhận ra cái gì đó.

- Nhà mình có quan hệ gì với họ sao?

Mẹ Doanh đỏ mắt, và ngước mặt lên để cho nước mắt không chảy ra. Giọng bà khàn khàn nói:

- Ba mẹ đứa bé đó là bạn thân của ba mẹ. Bọn mẹ chơi với nhau từ hồi tiểu học, họ mất do tai nạn rồi.

Bố Doanh trầm mặt nhìn vợ mình. Bà cũng nhanh chóng lấy lại lí trí, bà lắc đầu.

- Không có gì đâu, mai con kêu nó về nhà mình chơi đi.

Doanh nhận ra ba mẹ đang giấu mình chuyện gì đó nhưng cậu lựa chọn im lặng. Doanh gật đầu đồng ý.

- Mai con sẽ nói cậu ấy đến nhà mình chơi.

Doanh chào bố mẹ rồi lên phòng. Mở zalo của Vũ ra rồi lại chần chừ. Cậu thật sự muốn thân cận cậu ấy sao, tại sao lại muốn gần cậu ấy, có gì đó trong cơ thể như đang khao khát được bên cạnh cậu khiến Doanh bối rối. Cậu chọn im lặng, có gì mai nói chuyện sau.

Vũ và bốn người nữa trong đội Hắc Long di chuyển đến địa điểm ngay trong đêm. Cả đội bao gồm Vũ, Hưng, Khánh, Đăng và Dung. Bọn họ đi đến địa chỉ được ghi trên tờ giấy. Là một tiệm xăm nhỏ đã đóng cửa nằm trong khu dân cư của thành phố.

- Nhìn quanh khu này cũng không có gì đáng nghi, không lẽ là trạm trung chuyển?

Hưng trầm giọng nói, nếu thật là trạm trung chuyển thì xem ra còn rất nhiều nơi như thế này nữa, bất giác không khí nặng nề bao trùm quanh mọi người. Vũ lên tiếng:

- Chúng ta chia nhau ra khảo sát quanh khu vực này, lấy bán kính 10 km, hành động!

Theo lệnh của cậu mọi người chia nhau ra xem xét địa hình xung quanh. Vũ và Khánh trèo lên xe rồi bắt đầu đi về hướng Bắc. Trưa hôm sau bọn họ tập trung tại một quán cafe đối diện với tiệm xăm. Lúc này xung quanh khá vắng lặng, bọn họ từ chỗ này có thể quan sát tiệm xăm. Đăng vừa uống cafe vừa lên tiếng:

- Quanh đây không có căn cứ nào của bọn chúng, trừ khi có căn cứ dưới lòng đất khiến chúng ta không tìm ra được.

Bọn họ đã tìm suốt một đêm và cả một sáng, cũng xem xét camera xung quanh nhưng chưa thấy được đáng ngờ của tiệm xăm. Lúc này Dung - cô gái trầm nhất đội lên tiếng.

- Theo tôi điều tra camera của khu phố từ 1 năm về trước, phát hiện mỗi tháng sẽ có một chiếc xe đi vào tiệm đúng ngày 14. Mỗi lần đều là xe khác nhau, biển số.. không tra được.

Mọi chuyện lại rơi vào bế tắc. Vũ đứng lên, cậu nói:

- Đi về nghỉ ngơi đi, chuyện giám sát giao cho cấp trên đi, chúng ta là đội tác chiến.

Mọi người lục đục ra khỏi quán cafe. Mắt ai cũng thâm đen vào nhưng ánh mắt lại chẳng có tí buồn ngủ nào. Trước khi lên xe Vũ nhìn xung quanh khu vực tiệm xăm một lần rồi mới trèo lên xe. Bọn họ sẽ quay lại vào ngày 14.

Doanh ngồi trên lớp ngơ ngẩn nhìn chiếc ghế trống bên cạnh, cậu cảm giác tâm trạng mình hơi khó chịu nhưng không biết vì sao. Tiết đầu tiên là tiết văn. Thầy Nam đi vào lớp tươi cười chào mọi người, thầy lướt qua chỗ Vũ rồi hỏi lớp trưởng:

- Vũ nghỉ học à?

Lớp trưởng lúc này vội nói:

- Em không biết, không ai biết cậu ấy làm sao mà nghỉ.

Thầy giáo không nói gì mà kiểm tra bài cũ. Chỉ có Doanh là vẫn đang lạnh lùng nhùng thầy giáo mới này. Theo lí mà nói thầy mới đến, sao nhớ rõ mặt và tên của học sinh được, hơn nữa học sinh nghỉ không có lí do chẳng phải sẽ khiến giáo viên rất nổi giận sao?

Đột nhiên thầy Nam ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt bình tĩnh của Doanh, thầy hơi ngạc nhiên rồi cười với cậu. Thầy giáo có quen Vũ sao?

Buổi chiều Vũ vác cặp đến trường. Mọi người nhìn cặp mắt gấu trúc của cậu thì giật mình. Vũ đi đến chỗ ngồi của mình rồi lăn ra bàn ngủ. Lúc Doanh đi ăn về liền thấy cảnh này. Cậu đi đến nhìn đôi mắt thâm đen ẩn dưới tóc mái liền nhăn mày. Rõ là nghỉ học mà giống như cả đêm không được ngủ vậy.

Nhìn đôi mắt này Doanh cũng không nở đánh thức cậu dậy.

Tiết đầu tiên của buổi học là tiết mỹ thuật, cả lớp hoạt động tự do trong lớp nhưng không được làm ồn ảnh hưởng lớp khác. Vũ ngủ một mạch hết tiết mới dậy. Lúc mở mắt ra liền thấy Doanh đang chăm chăm nhìn mình. Không hiểu sao Vũ thấy hơi chột dạ. Cậu cười cười nói:

- Chào buổi chiều.

Doanh không nói gì mà nhìn thẳng cậu. Không hiểu sao Vũ bỗng cảm thấy như cậu đang giận. Chẳng lẽ là giận chuyện mình nghỉ học không nói cậu ấy biết. Vũ dè dặt nói:

- Hôm qua có việc gấp nên nghỉ học không nói trước với cậu, lần sau sẽ nói với cậu trước.

- Cậu quen thầy Nam?

- Hả?

Vũ không hiểu sao cậu lại hỏi vậy nhưng cậu vẫn thành thật trả lời.

- Không có, tôi không biết thầy.

Doanh càng thấy lạ, ban đầu cậu tưởng thầy giáo có họ hàng gì với Vũ, xem ra thầy giáo rất khả nghi. Tuy nghĩ vậy nhưng Doanh cũng không nói ra.

- Chiều nay về nhà tôi ăn cơm đi, ba mẹ tôi muốn gặp cậu.

Vũ ngạc nhiên, cậu vẫn chưa giải quyết mọi chuyện xong, Vũ áy náy:

- Xin lỗi cô chú hộ tôi, hiện tại chuyện gia đình tôi vẫn chưa giải quyết xong nên không thẻ đến gặp cô chú được, sau này nhất định tôi sẽ đến thăm cô chú.

Doanh hơi ngạc nhiên với câu trả lời của cậu. Chẳng lẽ Vũ là sợ Trần Vĩnh Luân sẽ hại gia đình mình. Cậu trầm mặc một lúc rồi nói:

- Hiện tại cậu ở đâu?

Vũ cũng đoán ra ý định của Doanh, cậu nói:

- Để cô chú đến thăm tôi cũng được, nhà tôi ở số 68 khu Hòa Long.

Doanh gật đầu. Như vậy cũng tốt, biết được nhà cậu ấy sau này có thể đến chơi nhiều hơn
 
75 ❤︎ Bài viết: 41 Tìm chủ đề
Chương 6

Sau khi thầy chủ nhiệm thông báo thi giữa kì thì lần lượt các thầy các cô cũng đến phát đề cương. Chẳng mấy chốc mỗi người đều có một chồng dày cộp đề cương ôn luyện. Chưa kể đến mấy đề toán lí hóa. Bọn họ là ban A nên toán lí hóa càng nhiều bài tập hơn.

Cả lớp đều rên rỉ nhận đề khiến cô giáo dạy Lí bật cười.

- Các em cứ làm hết đống đề chắc chắn thi tốt.

- Cô ơi, làm một nửa được không?

Cô giáo cười cười đáp:

- Vậy tôi trừ một nửa điểm của em.

Cả lớp thở dài nhưng cũng chỉ có thể tuân mệnh. Bọn họ biết thầy cô là muốn tốt cho họ. Tiết học Văn hiếm khi không có đề cương. Thầy giáo sau khi phân tích những tác phẩm văn học có khả năng vào thì nói:

- Thầy không bắt các em học thuộc đề cương. Mọi người làm một bài phân tích về các tác phẩm này rồi đưa thầy sửa.

Cả lũ hoan hô vỗ tay. Phải biết bọn họ sợ nhất là học thuộc Văn, mỗi bài phân tích cũng mất mấy chục trang khiến bọn họ sợ hãi. Vũ cũng bớt cảnh giác với thầy giáo mới này, nếu thầy không muốn nói thì cậu cũng chẳng thể làm gì.

- Vũ ơi, chơi bóng đê.

Vũ ngẩng đầu lên nhìn bọn Bảo Lâm lắc đầu, tiện thể nhắc cậu ta:

- Không chơi đâu, cậu không học đi sắp thi rồi.

Lâm như trái bóng xì hơi, cậu ta đắn đo rồi bỏ bóng xuống ngồi vào chỗ học thuộc đề cương. Điện thoại Vũ kêu lên. Là tin nhắn của Dung. Sau khi đọc xong Vũ liền đứng lên đi ra ngoài. Lúc đi đến cửa lớp cậu liền va phải Doanh đang đi vào.

- Đi đâu mà vội vậy?

Vũ vội nói:

- Xin thầy nghỉ giúp tôi, tôi có việc gấp.

Chưa kịp để Doanh hỏi gì cậu đã chạy như bay đi. Doanh khó hiểu nhìn cậu. Cậu lẩm nhẩm:

- Cậu đang giấu điều gì, bí mật của cậu là gì?

Nhìn bóng lưng của Vũ khuất nơi cầu thang Doanh chần chừ rồi bước vào lớp.

Vũ chạy đến bờ tường của trường rồi nhảy qua. Lúc nhảy ra ngoài liền có một chiếc ô tô đứng đó đợi sẵn. Vũ nhẹ nhàng đáp xuống rồi nhảy vào xe. Chiếc xe nhanh chóng chạy đi.

- Điều tra thế nào rồi?

Dung liền đưa máy tính cho Vũ xem, cô nói:

- Camera bị làm hỏng rồi, khả năng chúng biết ta đã thăm dò đến nơi rồi.

Vũ gật đầu, nếu vậy thì đấy có thể là một trạm trung chuyển của chúng. Bọn họ vội lái xe đến quán xăm đó.

Chiếc xe chạy nhanh hết tốc độ, trên đường bọn họ gặp vài đoạn tắc đường.

- Mẹ kiếp, đã vội rồi còn tắc đường.

Vũ chạy xuống, cậu đi đến chỗ cảnh sát giao thông đang đứng điều tiết dòng xe.

- Anh cảnh sát, chúng tôi là đội tác chiến đặc nhiệm, chúng tôi đang có nhiệm vụ, có thể cho chúng tôi đi trước không?

Anh cảnh sát khả nghi nhìn cậu. Sau khi nhìn thấy thẻ của cậu thì kinh ngạc. Bé như vậy đã là thượng úy. Anh cảnh sát vội chào theo kiểu quân đội rồi điều tiết dòng xe cho xe của bọn họ chạy đi trước. Đồng thời anh cũng thông báo cho cảnh sát ở các trạm khác về việc này.

Lúc bọn họ đến nơi liền thấy quán xăm đang mở. Bọn họ không đi vào luôn mà ngồi ở quán cafe đối diện theo dõi. Sau buổi trưa liền có một chiếc xe tải đi vào tiệm xăm. Bọn Vũ liền cảnh giác. Cạu ra hiệu cho mọi người chủan bị tác chiến.

Bọn họ đi đến bên cạnh quán xăm nhìn vào trong. Vũ nói mình vào trước xem thế nào. Lúc cậu bước vào liền có một người đeo kính trông có vẻ thư sinh đi đến chào hỏi.

- Bạn nhỏ, đến xăm sao?

Vũ gật đầu, cậu đi đến gã ta, đưa điện thoại cho gã xem ảnh hình xăm Hắc Hỏa, nói:

- Em thấy bạn em có hình xăm này, nhìn ngầu quá nên em muốn xăm ạ.

Gã đeo kính nheo mắt nhìn cậu.

- Em chọn đúng chỗ rồi, ngồi đợi anh đi.

Vũ ngồi xuống ghế chờ, cậu nhìn ngó xung quanh. Không có camera quan sát, chiếc xe đậu ở cổng vẫn như vậy chưa đi. Lúc này cửa cuốn đang mở bỗng kéo xuống. Xem ra là bọn chúng tính làm việc luôn tại đây. Vũ không lo lắng, cậu ung dung ngồi chờ chúng nó ra. Cậu ra hiệu bằng âm thanh cho những người bên ngoài thông qua máy nghe lén trong túi áo.

Một lúc sau mấy gã cơ bắp cuồn cuộn chạy ra, bọn chúng nhìn Vũ một cách bất lương. Cậu đứng dậy, lạnh lùng nhìn chúng. Có vài tên bỗng dưng thấy hơi sợ hãi, nhưng nghĩ đến việc mình là ngước Hắc Hỏa bọn chúng lại khí thế hừng hực. Gã đeo kính nheo mắt nhìn Vũ giống như con rắn độc dính nhớp.

- Cậu em, cậu không phải người thường nhỉ, nhưng đã vào hang cọp rồi thì không ra được đâu.
 
75 ❤︎ Bài viết: 41 Tìm chủ đề
Chương 7

Sau khi thầy chủ nhiệm thông báo thi giữa kì thì lần lượt các thầy các cô cũng đến phát đề cương. Chẳng mấy chốc mỗi người đều có một chồng dày cộp đề cương ôn luyện. Chưa kể đến mấy đề toán lí hóa. Bọn họ là ban A nên toán lí hóa càng nhiều bài tập hơn.

Cả lớp đều rên rỉ nhận đề khiến cô giáo dạy Lí bật cười.

- Các em cứ làm hết đống đề chắc chắn thi tốt.

- Cô ơi, làm một nửa được không?

Cô giáo cười cười đáp:

- Vậy tôi trừ một nửa điểm của em.

Cả lớp thở dài nhưng cũng chỉ có thể tuân mệnh. Bọn họ biết thầy cô là muốn tốt cho họ. Tiết học Văn hiếm khi không có đề cương. Thầy giáo sau khi phân tích những tác phẩm văn học có khả năng vào thì nói:

- Thầy không bắt các em học thuộc đề cương. Mọi người làm một bài phân tích về các tác phẩm này rồi đưa thầy sửa.

Cả lũ hoan hô vỗ tay. Phải biết bọn họ sợ nhất là học thuộc Văn, mỗi bài phân tích cũng mất mấy chục trang khiến bọn họ sợ hãi. Vũ cũng bớt cảnh giác với thầy giáo mới này, nếu thầy không muốn nói thì cậu cũng chẳng thể làm gì.

- Vũ ơi, chơi bóng đê.

Vũ ngẩng đầu lên nhìn bọn Bảo Lâm lắc đầu, tiện thể nhắc cậu ta:

- Không chơi đâu, cậu không học đi sắp thi rồi.

Lâm như trái bóng xì hơi, cậu ta đắn đo rồi bỏ bóng xuống ngồi vào chỗ học thuộc đề cương. Điện thoại Vũ kêu lên. Là tin nhắn của Dung. Sau khi đọc xong Vũ liền đứng lên đi ra ngoài. Lúc đi đến cửa lớp cậu liền va phải Doanh đang đi vào.

- Đi đâu mà vội vậy?

Vũ vội nói:

- Xin thầy nghỉ giúp tôi, tôi có việc gấp.

Chưa kịp để Doanh hỏi gì cậu đã chạy như bay đi. Doanh khó hiểu nhìn cậu. Cậu lẩm nhẩm:

- Cậu đang giấu điều gì, bí mật của cậu là gì?

Nhìn bóng lưng của Vũ khuất nơi cầu thang Doanh chần chừ rồi bước vào lớp.

Vũ chạy đến bờ tường của trường rồi nhảy qua. Lúc nhảy ra ngoài liền có một chiếc ô tô đứng đó đợi sẵn. Vũ nhẹ nhàng đáp xuống rồi nhảy vào xe. Chiếc xe nhanh chóng chạy đi.

- Điều tra thế nào rồi?

Dung liền đưa máy tính cho Vũ xem, cô nói:

- Camera bị làm hỏng rồi, khả năng chúng biết ta đã thăm dò đến nơi rồi.

Vũ gật đầu, nếu vậy thì đấy có thể là một trạm trung chuyển của chúng. Bọn họ vội lái xe đến quán xăm đó.

Chiếc xe chạy nhanh hết tốc độ, trên đường bọn họ gặp vài đoạn tắc đường.

- Mẹ kiếp, đã vội rồi còn tắc đường.

Vũ chạy xuống, cậu đi đến chỗ cảnh sát giao thông đang đứng điều tiết dòng xe.

- Anh cảnh sát, chúng tôi là đội tác chiến đặc nhiệm, chúng tôi đang có nhiệm vụ, có thể cho chúng tôi đi trước không?

Anh cảnh sát khả nghi nhìn cậu. Sau khi nhìn thấy thẻ của cậu thì kinh ngạc. Bé như vậy đã là thượng úy. Anh cảnh sát vội chào theo kiểu quân đội rồi điều tiết dòng xe cho xe của bọn họ chạy đi trước. Đồng thời anh cũng thông báo cho cảnh sát ở các trạm khác về việc này.

Lúc bọn họ đến nơi liền thấy quán xăm đang mở. Bọn họ không đi vào luôn mà ngồi ở quán cafe đối diện theo dõi. Sau buổi trưa liền có một chiếc xe tải đi vào tiệm xăm. Bọn Vũ liền cảnh giác. Cạu ra hiệu cho mọi người chủan bị tác chiến.

Bọn họ đi đến bên cạnh quán xăm nhìn vào trong. Vũ nói mình vào trước xem thế nào. Lúc cậu bước vào liền có một người đeo kính trông có vẻ thư sinh đi đến chào hỏi.

- Bạn nhỏ, đến xăm sao?

Vũ gật đầu, cậu đi đến gã ta, đưa điện thoại cho gã xem ảnh hình xăm Hắc Hỏa, nói:

- Em thấy bạn em có hình xăm này, nhìn ngầu quá nên em muốn xăm ạ.

Gã đeo kính nheo mắt nhìn cậu.

- Em chọn đúng chỗ rồi, ngồi đợi anh đi.

Vũ ngồi xuống ghế chờ, cậu nhìn ngó xung quanh. Không có camera quan sát, chiếc xe đậu ở cổng vẫn như vậy chưa đi. Lúc này cửa cuốn đang mở bỗng kéo xuống. Xem ra là bọn chúng tính làm việc luôn tại đây. Vũ không lo lắng, cậu ung dung ngồi chờ chúng nó ra. Cậu ra hiệu bằng âm thanh cho những người bên ngoài thông qua máy nghe lén trong túi áo.

Một lúc sau mấy gã cơ bắp cuồn cuộn chạy ra, bọn chúng nhìn Vũ một cách bất lương. Cậu đứng dậy, lạnh lùng nhìn chúng. Có vài tên bỗng dưng thấy hơi sợ hãi, nhưng nghĩ đến việc mình là ngước Hắc Hỏa bọn chúng lại khí thế hừng hực. Gã đeo kính nheo mắt nhìn Vũ giống như con rắn độc dính nhớp.

- Cậu em, cậu không phải người thường nhỉ, nhưng đã vào hang cọp rồi thì không ra được đâu.
 
75 ❤︎ Bài viết: 41 Tìm chủ đề
Chương 8

Lúc này Vũ lạnh lùng rút dao găm ra, giống như một hung thần vô cảm, ánh mắt lạnh băng khiến bọn người kia cũng kiếp sợ. Bọn chúng hô hào nhau rút kiếm ra. Vũ cười lạnh, cậu phi nhanh đến trước mặt bọn chúng. Phập!

- Aaaa..

Bọn côn đồ kia còn chưa kịp phản ứng đã thấy một mắt của tên đứng giữa bị dao ghim vào. Vũ nhanh chóng rút dao rồi cắt nhẹ qua động mạch gã. Cả lũ Hắc Hỏa nhìn một cảnh này mà choáng váng. Chúng đã đánh giá quá thấp thằng nhóc này, trông bé tí mà có thể giết người không cảm xúc như vậy.

Gã đeo kính nheo mắt nhìn một loạt hành động của cậu. Gã cười sảng khoái. Lâu rồi hắn không được gặp một kẻ mạnh như vậy. Gã rút con thanh kiếm dài gần 1 mét ra rồi phi nhanh về phía cậu.

Bên trong đánh nhau nảy lửa, bên ngoài bọn họ chỉ đứng bên cạnh quan sát tình hình xung quanh, tiện ngăn chặn ai đó muốn đi vào khu vực nguy hiểm này.

- Vũ có gặp nguy hiểm không ta?

Hưng vừa dựa vào tường uống trà sữa vừa hỏi. Dung lườm cậu ta một cái.

- Cậu ấy mạnh nhất trong chúng ta.

Lúc này bên trong Vũ đang đỡ lại từng đòn của tên đeo kính. Vì khoảng cách của thanh kiếm với dao găm quá lớn nên Vũ vẫn đang chật vật chống lại. Quả nhiên như cậu đoán, tên này cũng là "người tiến hóa"

- Ha ha, chơi với nhóc thật thú vị, hay để anh chia nhóc ra làm hai phần để cho bạn anh chơi cùng nữa nhé.

Vũ lạnh mặt không nói gì. Hiện tại cậu là bên yếu thế, vốn cậu cũng có một thanh kiếm và một khẩu súng phòng bị nhưng súng không thể dùng ở đây được, còn kiếm thì vừa hỏng nên đang sửa.

- Chỉ cần với 1 con dao tôi cũng có thể giết anh.

Nói rồi cậu nhanh tốc độ né đòn và đâm vào tay hắn. "Người tiến hóa" vốn là những sản phẩm thí nghiệm của một tổ chức khủng bố mang tên Hắc Hỏa. Chúng hoạt động dưới rất nhiều hình thức và đa dạng nghành nghề nên hiện tại rất khó để có thể túm lưới được chúng. "Người tiến hóa" sẽ vuột trội hơn người thường bởi hệ gen bị biến đổi sẽ dẫn đến khả năng chống chịu tốt, ngưỡng sinh tồn cũng tốt hơn. Nếu không bị thương chí mạng thì họ có thể đánh 2 đến 3 ngày mà không mệt mỏi. Đây chính là vấn đề mang tính toàn cầu khiến thế giới phải tập hợp một tổ chức liên hợp để chống lại chúng.

Vũ nhanh chóng vòng ra sau gã đeo kính rồi đâm mũi dao vào sau gáy hắn. Tên đeo kính mới đầu vẫn cầm cự được, gã quay người lại muốn đâm Vũ nhưng bị cậu nhanh tay rút dao đâm một nhát thật sau vào bả vai hắn. Máu phụt lên mặt Vũ nhưng người ta chỉ thấy khuôn mặt cậu lạnh tanh. Ánh mắt bình tĩnh không có một chút sợ hãi nào, cũng không có một chút sống động như cậu của bình thường. Đây chính là bộ mặt mà cậu muốn giấu đi.

Sau khi giải quyết xong gã đeo kính Vũ quay lại nhìn đám người bình thường kia. Bọn chúng tự giác quỳ xuống xin tha mạng. Nhìn cũng biết không phải thành viên chính thức của Hắc Hòa. Vũ cởi chiếc áo nhà trường cậu chưa kịp thay ra để lau máu trên mặt. Làn da cậu trắng sáng, bây giờ lại nhiễm lên một tầng máu trông sinh động đến quỷ dị, lôi kéo người ta tiến lại gần để phạm tội, nhưng hiển nhiên không ai dám đến gần đóa hoa ấy.

Sau khi mọi chuyện giải quyết xong Vũ mở cửa một nửa để đồng đội đi vào.

- Ồ, nhiều máu ghê, có một tên là người tiến hóa à.

Vũ gật đầu, cậu cầm lấy áo Dung đưa cho rồi đi vào bên trong thay đồ. Lúc đi ra đã có thêm vài cảnh sát đặc nhiệm đang đứng đó. Thấy cậu ra thì gật đầu chào rồi còng những tên còn sống lại. Tên người tiến hóa này sẽ do bọn Vũ mang về cơ quan để điều tra thêm.

Một cảnh sát đội đặc nhiệm đi đến đưa cho cậu khăn ướt, anh ta chỉ chỉ lên mặt. Vũ cảm ơn anh ta rồi lấy khăn lau mặt. Sao cậu không nhìn ra sự sợ hãi bên trong đôi mắt ấy chứ, nhưng thứ còn hơn sự sợ hãi chính là sự sùng bái.

Có cảnh sát khuôn mặt non choẹt nói ra thắc mắc của mình.

- Đội trưởng, sao chúng ta không giữ tên mạnh kia lại, như vậy là có thể tra ra thêm manh mối rồi.

Vị đội trưởng kia đánh vào đầu cậu một tiếng.

- Cậu không đọc hết tài liệu sao. Những tên người tiến hóa này có một cơ chế đặc biệt, vào phòng thí nghiệm sẽ gây hại, không có lợi.

Cậu cảnh sát mới kia sợ hãi nhìn tên đeo kính. Anh không hiểu nhìn một người trông chỉ như một con người bình thường, vậy mà bên trong lại như là một con quái vật. Anh ta sợ hãi nhìn mấy người bọn Vũ, không lẽ họ cũng là quái vật?

Một chiếc xe đi đến rồi bọn Vũ đưa cái xác lên xe. Vị bác sĩ già ngồi bên trong nói:

- Con bị thương rồi, đưa ta băng bó cho con.

Vũ ngoan ngoãn cởi áo ra cho ông băng bó. Bác sĩ nhìn những vết sẹo chằng chịt trên người cậu thì thở dài, bọn nhóc cũng chỉ là những đứa trẻ thôi mà, sao trách nhiệm nó lớn lao quá.
 
Last edited by a moderator:
75 ❤︎ Bài viết: 41 Tìm chủ đề
Chương 9

Vào đến căn cứ dưới lòng đất bọn họ mang xác chết vào phòng thí nghiệm. Lúc này một đứa nhóc chạy đến ôm chầm lấy Vũ.

- Anh Vũ, anh đến rồi.

Vũ mỉm cười xoa nhẹ đầu đứa bé. Đứa bé này cũng là một trong những sản phẩm thí nghiệm, chỉ có điều được cứu ra từ sớm nên chưa bị thao túng tâm lý. Một đứa bé nữa cũng rụt rè ra chào cậu. Tuy trông hơi rụt rè nhưng cô bé lại chính là top 10 người mạnh nhất. Vũ vẫy vẫy tay với Liên và Mạnh. Hai chúng nó đi theo mọi người vào phòng thí nghiệm.

- Ây, trông gã này cứ là lạ.

Hưng đi theo sau thắc mắc. Khánh cũng hỏi lại cậu ta:

- Khác chỗ nào?

- Giết quá dễ.

Mọi người lúc này mới nghĩ đến chuyện này. Đúng là tên này giết quá dễ, lúc này cái túi đựng xác động đậy một tí nhưng không ai để ý đến nó. Vũ cũng suy nghĩ đến câu nói vừa rồi của Hưng. Đi đến phòng thí nghiệm, nhân viên nghiên cứu tiếp nhận cái xác rồi mở ra. Không ngờ họ chưa kịp mở ra liền bùm một tiếng.

Vũ nhanh chóng kêu lên.

- Chạy ra ngoài luôn, không được để khí độc chạm đến người.

Nhân viên nghiên cứu liền chạy nhanh ra ngoài, có người chạm phải khí độc áo phòng hộ liền phân hủy bám vào da, không bao lâu người nhân viên đó liền ngã lăn ra, cả người cô co rút khô lại giống như bị ăn mòn cơ thể.

Vũ cùng Hưng và mọi người có thể miễn dịch với khí độc ở lại. Hai đứa bé cũng im lặng đứng đó. Mọi người đi vòng qua cái xác đã nổ tung kia kiểm tra. Quả nhiên tìm được một quả cầu nhỏ trong đống thịt nát bầy hầy. Vũ cầm lên xem qua rồi đặt vào một hộp kim loại. Lúc này Khánh kêu lên:

- Nhìn xem, sau gáy lành lại rồi.

Mọi người kinh ngạc chạy đến xem. Vũ ngạc nhiên, bọn họ đều chứng kiến cảnh Vũ dùng dao găm đâm xuyên qua gáy gã, vậy mà có thể lành.

- Liệu là đột biến hay chúng lại làm thêm thí nghiệm khác.

Hắc Hỏa tồn tại được 15 năm, không quá dài so mới một tổ chức khủng bố nhưng bọn chúng đã bắt cóc trẻ em và làm những thí nghiệm vô nhân đạo. Mà Vũ cùng mọi người trong quân đoàn Hắc Long cũng là những thí nghiệm không hoàn hảo của bọn chúng.

- Nếu chúng tìm ra phương pháp hồi phục vết thương nhanh như vậy thì sau này sẽ rất đối phó. Chúng ta phải triệt để bọn chúng càng nhanh càng tốt.

Vũ ra hiệu cho mọi người xử lí khí độc rồi gom đống nhầy nhụa này lại. Mạnh và Liên tuy còn nhỏ nhưng chúng cũng biết không ít thứ. Liên giúp mọi người làm bão hồ khí độc còn Mạnh giúp Vũ xử lí xác chết.

- Anh Vũ ơi, cho bọn em làm nhiệm vụ cùng anh đi.

Lúc dọn dẹp xong cậu liền nghe tiếng Liên và Mạnh nói. Cậu xoa đầu hai đứa trẻ, nói:

- Chuyện này để thông qua cuộc họp đã, việc làm hiện giờ của chúng ta là rời khỏi căn cứ, mau đi dọn đồ đi.

Sau khi dọn xong căn cứ mọi người liền niêm phong nó lại rồi chạy xe đi luôn trong đêm. Lúc đến căn cứ mới mọi người liền nhanh chóng đi vào. Sắp xếp qua phòng ở rồi bộ phận nào đi làm nhiệm vụ của bộ phận ấy.

Vũ đứng trong căn phòng bằng kính nhìn ra bên ngoài. Mặt trăng đã lên cao, người phía sau đột nhiên lên tiếng.

- Cậu nhóc mà cậu nhìn thấy ảnh Hắc Hỏa tra ra thế nào rồi.

Vũ quay đầu lại đối diện với người đàn ông trung niên.

- Tra không ra, đó không phải là học sinh trường tôi.

Câu chuyện lại chìm vào tĩnh lặng. Người đàn ông vạm vỡ thở dài. Anh đặt tay lên vai Vũ;

- Đừng tự trách.

Vũ định nói gì đó thì điện thoại vang lên. Vũ không bắt máy ngay, Lợi thấy cậu do dự liền nói:

- Cậu chứ về trước đi, chuyện trường học cậu cũng phải cẩn thận, nếu có gì bất ổn thì nói cho tôi.

- Cảm ơn đại tá, tôi đi đây.

Vũ nói xong liền quay người rời đi. Điện thoại vẫn không ngừng rung giống như nếu cậu không bắt máy sẽ gọi đến cháy máy vậy. Bước lên xe Vũ mới ấn nghe.

- Alo, sao tự dưng cậu chạy đi đâu vậy? Nghỉ học mà không xin phép như vậy dễ bị giáo viên ghim lắm. Cậu đang ở đâu?

Vũ trèo lên xe rồi bảo tài xế chở về nhà, lúc này cậu mới trả lời lại Doanh.

- Tôi đang về rồi. Có việc gấp, tôi xin giáo viên rồi.

Doanh không biết nên trả lời thế nào. Cậu đứng ở cổng nhìn lên nhà Vũ, căn nhà tối om không một chút ánh sáng khiến Doanh cảm thấy trong lòng khó chịu. Cảm giác như bản thân không biết một tí gì, không hiểu một tí gì về Vũ vậy. Không hiểu sao cậu luôn nghĩ mối quan hệ của hai người không nên như thế.

- Cậu về nhanh đi, tôi đang đợi cậu ở cổng nhà cậu.

Vũ ngạc nhiên khi nghe Doanh nói vậy cậu nói "Được", từ chỗ Vũ về nhà chắc cũng mất 40 phút, cậu nói với Doanh rồi tắt máy. Lúc này tài xế ngồi đằng trước lên tiếng.

- Thiếu úy, cháu có cảm thấy áp lực giữa công việc và học tập không?

- Không sao đâu ạ.

Vũ biết bác Vĩ đang quan tâm cậu. Bác là người đã chăm sóc bọn họ từ lúc được đưa ra khỏi phòng thí nghiệm, bọn họ đều coi bác như ba của mình vậy. Vũ biết việc cậu ôm đồm nhiều thứ như vậy sẽ rất dễ dẫn đến sai sót. Đối với bọn họ mà nói sai một li liền đi một dặm. Vũ biết, nhưng cậu không thể ngăn bản thân mình tìm lại quá khứ, cậu muốn tìm lại người bạn lúc ấy, một người mà cậu muốn bảo vệ.

- Cháu chỉ dung túng cho mình nửa năm thôi, chỉ tham lam ở bên cậu ấy nửa năm thôi.

Bác Vĩ vừa lái xe vừa thở dài. Bọn họ đều là quân nhân, tình cảm là thứ chí mạng, nhất là trong hoàn cảnh của bọn Vũ, không chỉ hại bản thân mà còn hại cả người họ muốn bảo vệ. Vũ tất nhiên hiểu được suy nghĩ của bác Vĩ, nhưng đối với Vũ Doanh chính là chấp niệm. Cậu không sợ chết, cậu chỉ sợ chết mà hối hận về những điều mình chưa kịp làm thôi. Nếu có thể làm bạn bên Doanh nửa năm này thì cậu chết cũng không có hối hận.

Bác Vĩ đưa Vũ về đến công. Cậu cảm ơn bác rồi đi vào. Ngó xung quanh không thấy ai.

- Không lẽ đợi lâu quá nên về rồi?

Vũ đang tự hỏi thì đăng sau vang lên giọng nói:

- Đúng là đợi lâu nhưng chưa về.

Vũ quay người lại liền thấy Doanh, trên tay cậu cầm một hộp cơm, chắc là mới mua. Vũ cười tươi, cậu mở cửa rồi dẫn Doanh vào nhà.

- Ăn cơm đi, chắc chắn cậu chưa ăn gì.

Vũ gật đầu, cậu mở hộp cơm ra, bên trong toàn những món ăn ở nhà hàng cao cấp nào đó mà Vũ không biết. Cậu đưa thử lên miệng ăn thì ahi mắt sáng lên. Vũ tăng tốc độ ăn lên khiến Doanh mỉm cười, cậu xoa xoa đầu Vũ khiến cả người Vũ cứng lại một chút. Doanh làm như không nhận ra mà nói:

- Ăn chậm thôi kẻo nghẹn, ai tranh của cậu đâu.
 
75 ❤︎ Bài viết: 41 Tìm chủ đề
Chương 10

Nghe Doanh nói vậy Vũ liền đỏ mặt, cậu giảm lại tốc độ ăn. Vũ không tự nhiên lắm khi Doanh cứ nhìn cậu chằm chằm.

- Khụ, cậu nhìn tôi làm gì?

Doanh nhìn thấy Vũ đỏ mặt tim liền đập nhanh, cậu không từ chối cũng không thừa nhận.

- Cậu đi đâu vậy?

Vũ không trả lời ngay, cậu đang cân nhắc nên nói với Doanh thế nào. Ngay lúc Doanh tưởng Vũ không nói liền nghe cậu lí nhí:

- Tôi nói đi làm việc tốt cậu tin không?

Doanh nhướng mày, bọn họ mới 17 tuổi, làm việc tốt gì. Vũ nhận ra sự nghi hoặc của Doanh, cậu thở dài:

- Tôi không nói cho cậu biết được, đây là bí mật.

Doanh thấy cậu khó xử thì không tiếp tục câu chuyện nữa. Cậu cúi đầu, dường như Vũ có rất nhiều bí mật, cậu cảm thấy khoảng cách của hai người thật xa.

- Chuyện chú cậu thế nào rồi?

Lần này thì Vũ trả lời rất thẳng thắng:

- Tôi nộp lên tòa án chứng cứ rồi, tuy không nộp hết nhưng cũng đủ hủy hoại ông ta. Hôm qua cô tôi có gọi cho tôi, cô nói cô đang bay về, đến nơi sẽ đến gặp tôi.

Doanh thắc mắc:

- Sao không nộp hết chứng cứ?

- Không nộp được, đó là tuyệt mật, liên quan đến nhiều tổ chức.

Doanh không nói gì, Vũ có quá nhiều bí mật khiến cho cậu muốn đến gần cũng không đến được. Lúc này Vũ đang húp sột soạt bát mì lạnh khiến Doanh chú ý. Cậu đưa tay lên lau nhẹ má cậu khiến Vũ lắp bắp:

- Làm.. làm gì vậy?

Doanh giơ ngón tay ra, thản nhiên nói:

- Má cậu dính nước mì.

Doanh nhìn mặt Vũ đỏ lên nhanh chóng thì cong môi cười. Má Vũ đỏ hây hây, thật mềm.

Vũ nằm ngừa ra ghế sopha, quả nhiên ăn ngon vẫn thích nhất. Doanh cất gọn hộp cơm vào rồi mới để ý Vũ không mặc đồng phục trường.

- Mang đồng phục đây tôi giặt cho, cậu nghỉ đi.

Vũ chột dạ:

- Mất đồng phục rồi.

Doanh nhíu mày nhìn cậu, thấy vậy Vũ liền chữa cháy:

- Nhưng tôi còn nhiều đồng phục lắm, mai sẽ không phạm quy đâu.

Thấy Doanh không trả lời khiến Vũ hơi lo lắng, cậu đâu dám nói với Doanh là đồng phục của cậu bị nát bấy rồi chứ, cậu vẫn còn vứt nó trên xe cứu thương kìa.

- Haizz, cậu đi ngủ đi, mai còn đi học, tôi về đây.

Vũ đưa Doanh ra đến cửa, cậu vui vẻ vẫy tay:

- Mai gặp lại nhé bạn cùng bàn.

Doanh đưa tay xoa đầu cậu một cái rồi lên xe đạp đạp về.

Lúc Doanh về nhà thì thấy bố mẹ đang ngồi xem phim ở phòng khách. Thấy cậu về bà liền vẫy vẫy Doanh ngồi xuống rồi thông báo.

- Trần Quế Chi về nước rồi, Trần Vinh Luân cũng bị bắt rồi.

Doanh lặng im nghe mẹ nói tiếp nhưng bà lại chỉ tập trung đến đoạn cao trào của bộ phim. Ba Kiệt liền thở dài nhìn vợ mình, ông nói:

- Không biết Vũ kiếm đâu bằng tất cả việc làm trái phép của ông ta từ 20 năm trước, xem ra ông ta rất dễ bị tù chung thân. Ngay cả ba cũng không thể tìm được nhiều như vậy, có lẽ có người giúp nó.

Doanh không ngạc nhiên, cậu biết Vũ có rất nhiều bí mật, nhưng như vậy thì sao chứ, bọn họ là bạn, sẽ không vì vài chuyện này mà nghỉ chơi với nhau.

Doanh nằm trên giường nghĩ về những chuyện đã xảy ra. Chuyện của Vũ luôn cảm giác bố mẹ giấu mình chuyện gì đó. Vũ, cậu đang che giấu điều gì?

Sáng hôm sau lúc Doanh chuẩn bị đi học liền thấy nhà bên cạnh có xe đỗ ở cổng. Cậu đi tới gõ cửa xe. Cửa kính hạ xuống, một nữ nhân ngoài 50 tuổi từ trong xe nhìn ra. Doanh cảm thấy người phụ nữ này hơi quen quen.

- Cô ơi, cô đợi ai vậy, nhà này không có người ở.

Trần Quế Chi thấy Doanh thì khuôn mặt nhăn nhó liền thả lỏng, Bà gật đầu.

- Cô biết, là đang hẹn người ở đâu thôi, con dạo này lớn nhanh nhỉ?

- Cô biết con sao a?

Doanh ngạc nhiên, trí nhớ cậu rất tốt nhưng lại không thể nhớ mình đã gặp qua người phụ nữ này. Nhận ra suy nghĩ của Doanh Trần Quế Chi cười cười:

- Không nhớ sao, trước kia con với Vũ cứ lẽo đẽo theo sau cô đó.

- Sao ạ?

Quế Chi đang định nói gì đó thì điện thoại vang lên. Nhìn số điện thoại bà liền nhăn mày.

- Cô đang có chuyện gấp, hôm nào cô đến chơi sau.

Nói rồi chiếc xe phóng vụt đi để lại Doanh ngơ ngẩn tại đấy. Lúc này bọn Thái đi đến rủ Doanh đi học liền thấy cậu đứng một mình ở cổng nhà bên. Quang đi đến vỗ vai cậu:

- Sao thế, đơ ra nhìn gì vậy, đi thôi sắp muộn rồi.

Doanh lắc đầu cậu đạp xe cùng bọn bạn đến trường.

- Nghe nói bố của Trần Diệu Nhi bị cảnh sát bắt đi rồi, nhà nó cũng bị tịch thu tài sản, bây giờ đang chốn bên nhà vợ kìa.

Doanh không nói gì, bọn Thái cũng quen với chuyện này rồi, họ vẫn tiếp tục lải nhải;

- Trần Diệu Nhi hình như không còn đến trường nữa thì phải, ngày thường hống hách bây giờ gặp nạn chẳng ai giúp.

- Nghe nói bố nó bắt cóc Vũ rồi còn liên quan đến tham nhũng nữa, còn nhiều tội danh nữa cơ, không bị tử hình là may đấy.

Bọn họ câu được câu chăng đi đến trường. Lúc Doanh vào lớp liền thấy Vũ đang gục ra bàn ngủ. Không hiểu sao Doanh lại nhớ đến câu nói của quý cô lúc sáng. Nhìn Vũ đang ngủ mà mày cũng nhíu lại bỗng Doanh hơi thấy chua xót, cậu đáng lẽ được sống trong một môi trường tốt nhất nhưng lại phải lưu lạc bao nhiêu năm, cậu chắc chịu khổ nhiều rồi.

Doanh đưa tay định chạm vào hàng lông mày kia thì đột nhiên Vũ bật mình tỉnh dậy, hai mắt cậu đã nhanh chóng tỉnh táo, thấy Doanh thì cậu thở phào:

- Là cậu à, tôi còn tưởng là ai cơ.
 
75 ❤︎ Bài viết: 41 Tìm chủ đề
Chương 11

Doanh để balo xuống rồi hỏi:

- Đêm qua ngủ muộn thế à, tôi về cậu có làm gì không đấy?

Vũ nhoẻn miệng cười:

- Sao có thể chứ, cậu về tôi đi ngủ ngay mà, còn không cả học bài nữa.

Doanh gật đầu, cậu lấy từ trong balo ra mấy cái bánh bao còn ấm.

- Đầu bếp nhà làm ngon lắm, mang cho cậu một ít.

Vũ mỉm cười nhận lấy. Cậu chọn một cái rồi bẻ đôi. Bên trong có nhân xá xíu phomai, Vũ đưa cho Doanh một nửa.

- Tôi ăn rồi.

Vũ cắn một miếng, một bên má cậu phồng lên như miếng bánh bao trắng, cậu lầm bầm nói:

- Tôi cũng ăn rồi, một mình tôi ăn không hết, cậu ăn một nửa đi.

Lúc này Lâm vừa về chỗ, ngửi mùi bánh bao liền thèm thuồng:

- Không ăn thì để tôi ăn cho.

Cậu ta chưa kịp với tay với tới thì nữa cái bánh bao đã nằm gọn trong tay Doanh. Doanh cắn một miếng rồi liếc mắt nhìn cậu ta. Hừm! Muốn dành đồ ăn với cậu, mơ đi!

Vũ bật cười nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Lâm, cậu đưa cho cậu một cái bánh bao cậu mua hồi sáng không ăn hết.

- Tại sao không phải là cái bánh bao của Doanh?

Tuy nói vậy nhưng cậu ta vẫn tiếp nhận cái bánh bao.

- Đây là bạn cùng bàn tôi cho, chỉ tôi mới được ăn.

Lâm đang nhai bánh bao bỗng dừng lại một lúc sau đó làu bàu:

- Các người giấu điều gì đúng không, các người bên nhau rồi hả.

Giọng Lâm khiến mọi người đều quay đầu lại nhìn chỗ bọn họ. Vũ đỡ trán hết lời nói với cái đồ ngốc này. Cậu quay sang nhìn Doanh chợt thấy cậu quay đầu nhìn ra cửa sổ, sẽ chẳng làm sao nếu Vũ không nhìn thấy tai Doanh đỏ lên. Không hiểu sao tim Vũ lại đập nhanh. Cậu đỏ mặt cúi đầu gặm bánh bao.

Phản ứng của hai người liền được thu vào mắt của cả lớp. Mấy bạn nữ nhìn nhau cười như được mùa. Bọn họ lôi kéo nhau đi đến chỗ bọn họ, cười đầy ẩn ý nói:

- Có chuyện vui vậy sao?

Vũ đỏ mặt nhìn bọn họ.

- Bọn tôi chỉ là bạn cùng bàn thôi, bên nhau gì chứ.

Bọn bạn cùng lớp tất nhiên biết nên đùa lúc nào, bọn họ trêu vài câu rồi cũng tản đi. Vũ quay sang liền thấy Doanh đang nhìn mình chằm chằm. Vũ nghiêng đầu không hiều:

- Có chuyện gì sao?

Doanh hừ nhẹ một cái rồi quay đầu đi. Vũ khó hiểu, cậu lay nhẹ người Doanh;

- Có chuyện gì vậy, cậu ngại người ta trêu à?

Doanh quay lại lườm Vũ:

- Chúng ta chỉ là bạn cùng bàn thôi sao?

Vũ ngạc nhiên khi Doanh hỏi chuyện này. Cậu không biết nên trả lời thế nào. Bọn họ là bạn sao? Nếu bỏ qua tất cả quả thật Vũ cũng muốn làm bạn với Doanh nhưng vậy là đủ sao? Đối với Vũ như vậy là không đủ. Cậu từng hy vọng có thể bầu bạn với Doanh một thời gian ngắn thôi, như vậy cũng đủ với cậu rồi. Nhưng càng tiếp xúc với Doanh, cảm nhận sự quan tâm dịu dàng từ cậu khiến Vũ tham lam muốn được nhiều hơn.

Cậu biết bản thân mình quá tham lam nhưng đây coi như là chấp niệm cuối cùng của cậu đi. Ngay lúc không biết trả lời thế nào thì tiếng trống vang lên. Vũ thở ra một hơi. Doanh lườm cậu rồi nói một câu không đầu không đuôi:

- Tôi thì không muốn chúng ta chỉ làm bạn cùng bàn, ít nhất cũng phải là bạn thân chứ.

Vũ ngạc nhiên nhìn Doanh. Không ngờ Doanh lại coi trọng cậu như vậy. Vũ cười nhẹ, cậu nhẹ giọng hơi chua xót nói:

- Ừ, chúng ta là bạn thân.

Tiếng trống vang lên, mọi người đổ xô đi ăn cơm. Vũ đứng dậy gọi Doanh:

- Đi ăn cơm thôi.

- Ừ

Sau buổi học bọn họ liền chuẩn bị ra về.

- Vũ ơi, đi chơi bóng không?

Vũ nhìn sang, là bọn Thái, đi bện cạnh có thêm vài người nữa. Cậu nhìn sang Doanh, thấy Doanh chắc chắn đi Vũ hơi ngại ngùng nói:

- Tôi có việc rồi, hôm khác đi.

Doanh vội hỏi:

- Cậu có việc gì?

- Tôi phải đi gặp cô mình.

Doanh nhớ đến người phụ nữ mình gặp hồi sáng, lại nhớ về những lời cô nói liền nhíu mày. Vũ tưởng cậu không vui thì vội nói:

- Chỉ hôm nay thôi, tôi phải gặp cô nói về vụ án.

Doanh gật đầu, cậu xoa nhẹ đầu Vũ nói:

- Đi đi, về kể lại cho tôi là được rồi.

Vũ hơi ngạc nhiên nhưng sau đó cậu liền sảng khoái đồng ý.

Tại một nhà hàng sang trọng, Vũ được nhân viên dẫn đến một phòng vip. Trong phòng trang trí theo phong cách trang nhã, ở giữa có một chiếc bàn, một người phụ nữ đang ngồi đó uống trà.

Vũ theo thói quen lướt nhìn căn phòng một lượt rồi ngồi xuống. Không biết cô Chi đang tập trung nghĩ gì mà không để ý, đến khi Vũ ngồi xuống cô mới vô thức ngẩng mặt lên. Thấy Vũ yên lặng ngồi nhìn mình hai mắt cô đỏ hoe.

- Vũ à, con lớn thật rồi, sao thoát ra được không về nhà.

Vũ thấy vậy liền đưa khăn giấy cho cô. Cậu cười nói:

- Con sống rất tốt, nếu quay về chỉ thêm nguy hiểm thôi, dù sao họ đã làm được một lần thì chắc chắn sẽ có lần hai. Con muốn đến khi mình mạnh mẽ rồi thì mới có thể quay về.

Cô Chi nghẹn ngào nói:

- Cô cũng không ngờ nó có thể làm chuyện như vậy, ngay cả cháu ruột của mình mà.. quả thật nghiệp..

Vũ không nói gì, lúc này nhân viên mang đồ ăn đến. Cô Chi đã kêu làm những món Vũ thích ăn nhất, cô cười nói:

- Đều là món con thích, ăn nhiều chút.
 
75 ❤︎ Bài viết: 41 Tìm chủ đề
Chương 12

Vũ gật đầu, cậu vừa ăn vừa liếc mắt nhìn cô. Nhận thấy ánh mắt cô luôn nhìn mình Vũ hơi ngượng ngùng.

- Cô cũng ăn đi, đồ ăn ngon lắm.

- Được, giờ cô ăn.

Hai người ăn một lúc lửng dạ rồi lại bắt đầu nói chuyện.

- Con sao vẫn chưa về nhà, còn công ty cũng cần con nữa.

Vũ lắc đầu:

- Hiện tại con chưa về được, con còn một số chuyện chưa làm xong, sau này nếu làm xong con sẽ về, công ty thì hy vọng cô giúp con cai quản, con cũng không có kinh nghiệm gì, vẫn là để cô tiếp quản đi.

Trần Quế Chi không trả lời ngay, cô quan sát đứa cháu nhỏ của mình. Khi nói chuyện khuôn mặt vẫn luôn bình thản giống như không có chuyện gì. Lúc bấy giờ cô mới chợt nhận ra, đứa cháu bé bỏng của mình đã trưởng thành rồi.

- Con trải qua những năm tháng đó thế nào?

Vũ lắc đầu không trả lời. Cậu hoàn toàn có thể trả lời một số vấn đề mà cô hỏi nhưng cậu chọn im lặng. Càng biết nhiều càng nguy hiểm, cậu không muốn những người thân thiết của mình gặp nguy.

- Con vẫn sống rất tốt, cô à, chuyện Trần Vĩnh Luân con nhờ cô giải quyết giúp con, cô cứ làm theo ý mình, sau này, nếu con có thể về thì nhất định sẽ về.

Trần Quế Chi ngạc nhiên nhìn cậu. Ngay giấy phút này cô cảm thấy thực sự không hiểu đứa cháu của mình rồi. Dốt cuộc cậu đã trải qua những gì.

Vũ để đũa xuống rồi đứng dậy:

- Cô, con ăn no rồi, mọi chuyện nhờ cô giúp đỡ, con nhất định sẽ quay về, chờ một vài năm nữa.

Nói rồi cậu đi khỏi phòng ăn, để một mình Trần Quế Chi trong phòng. Cô cười mỉm, lẩm bẩm:

- Nhóc con đã trường thành rồi, càng ngày càng giống ba nó.

Vũ đạp xe trở về. Buổi tối ánh đèn đường hắt lên chiếc bóng dài dài của cậu. Vũ đạp xe, cậu nghĩ về tương lại. Liệu cậu có thể trở về không? Cậu muốn trở về, muốn sống như một người bình thường bên cạnh Doanh, muốn báo đáp mọi người. Cậu đưa tay sờ lên trái tim mình. Nơi này vẫn còn đập, cậu vẫn còn sống.

Vì đoạn đường về nhà quá xa nên Vũ chọn đi đường tắt. Cậu ngoặc vào một con hẻm nhỏ không có đèn đường. Ánh trăng chiếu sáng bóng cậu phả vào mặt đường. Vũ chăm chú nhìn chiếc bóng đó, bỗng có một vài cái bóng khác xuất hiện. Vũ ngẩng đầu lên nhìn.

Mấy thanh niên cầm dao cùng baton cười nhìn cậu. Vũ nhìn qua một lượt, dù không biết vì sao những người này lại tìm đến cậu nhưng Vũ cũng chẳng sợ. Cậu gạt chân chống xe xuống rồi để balo sang một bên.

- Cậu em háu chiến nhỉ, nhưng chỉ sợ sau hôm nay chẳng thể tươi cười được đâu.

Vũ nhướng mày nhìn bọn họ:

- Ai phái các người đến?

- Ai phái không quan trọng, quan trọng mày sắp chết rồi.

Bọn chúng vui vẻ cười đùa với nhau, xem ra rất coi thường một đứa nhóc như cậu. Vũ cười lạnh, cậu vốn không phải loại tốt đẹp gì, giết người đối với cậu chỉ là chuyện nhỏ mà hơn hết bọn chúng lại muốn giết cậu. Đảo mắt qua xung quanh thấy không có dân chúng và camera, Vũ mỉm cười nói:

- Lên hết một lúc đi.

Có vẻ bọn chúng đã bị kích thích bởi sự ngạo mạn của cậu, chúng lôi đao rồi kiếm bổ thẳng vào người cậu. Vũ nhẹ nhàng tránh những đường kiếm đó, cậu bẻ gẫy tay của một tên, cướp đoạt kiếm rồi vung nhẹ.

- Kiếm không tồi.

Bọn chúng cậu nói vậy liền cảnh giác. Vốn tưởng là một vụ làm ăn lời to nhưng không ngờ một đứa nhóc 17 tuổi lại có thể dễ dàng bẻ tay một người mà sắc mặt không đổi. Tên bị bẻ tay vẫn kêu la nằm dưới đất, hắn ôm lấy bàn tay rồi lăn quan lăn lại, hiển nhiên là rất đau.

Bọn côn đồ nầy cũng không phải kẻ ngu, bọn chúng nhìn hành động của cậu cũng biết cậu là người được đào tạo, xem ra không dễ như vậy. Bây giờ bọn chúng nhìn Vũ chỉ hình dung ra được hai từ "Ác quỷ".

Mặc dù tình hình rất đáng quan ngại nhưng bọn chúng cũng đã nhận tiền của người ta rồi, chỉ có thể xông lên. Một tên to con cầm baton lên lao về phía Vũ. Cậu cúi người xuống tránh baton rồi lại đấm một cú vào bụng hắn. Tên to con liền trực tiếp ngất đi khiến bọn côn đồ hoang mang. Ngây lúc Vũ vung kiếm nên tên đầu đàn liền quỳ gối xuống:

- Xin cậu tha cho chúng tôi, chúng tôi biết sai rồi, chúng tôi sẽ khai hết.

Vũ giật mình, ngay giây phút vừa rồi cậu đã không khống chế được suy nghĩ muốn giết bọn chúng. Đó là bản năng của cậu, cậu chỉ nghĩ được một chuyện là bọn chúng muốn giết cậu. Mà muốn giết cậu thì phải chết, nếu không người chết sẽ là cậu.

Vũ ngồi xổm xuống, cậu chống mũi kiếm lên mặt đường, hỏi:

- Ai sai các người đến?

- Là một đứa con gái rất giàu có, tên Trần Diệu Nhi, nó nói cậu hại chết ba nó, hại gia đình nó nên muốn bọn tôi dạy dỗ cậu, chúng tôi không biết..

Vũ không thèm nghe những lời vô nghĩa kia nữa, đã biết ai đứng sau cậu cũng không muốn đoái hoài gì tới bọn chúng. Cậu lên xe rồi đạp về nhà.
 
75 ❤︎ Bài viết: 41 Tìm chủ đề
Chương 13

Về đến nhà Vũ ngồi sụp xuống sopha, không hiểu sao trong một giây phút vừa rồi ham muốn giết người lại hiện lên trong đầu cậu. Nằm xuống, chợp mắt một chút nhưng từng kí ức sâu trong tâm trí lại hiện về, trong phòng giải phẫu, những ống truyền dịch, những tiếng la hét đau đớn, những cơn đau đến chết đi sống lại.. Vũ bật mình ngồi dậy, mồ hôi trên trán túa ra, cậu nhăn mặt đi về phía phòng tắm.

Sau khi Trần Vĩnh Luân bị bắt phiên tòa rất nhanh được diễn ra. Vũ nhận được thông báo từ phía luật sư thứ hai tuần sau sẽ diễn ra phiên tòa đầu tiên.

- Chẳng có gì đáng xem!

Vũ nằm nhoài ra ghế. Đang nghĩ về nhiệm vụ thì chuông cửa vang lên. Vũ bật dậy, giờ này còn ai tìm đến nữa. Vũ đi chân trần ra mở cửa. Cậu ngạc nhiên nhìn Doanh đanh đứng ngoài cửa.

- Cậu đến đây làm gì?

Vũ nhường đường cho Doanh đi vào nhà sau đó đóng cửa lại. Doanh để balo xuống ghế rồi nhăn mày nói:

- Sao lại đi chân trần, ban đêm lạnh lắm.

Vũ nghe lời cậu lấy dép đi vào. Lúc này Doanh mới hài lòng nói:

- Đến ôn bài cùng cậu.

Vũ nhướng mày, tại sao Doanh lại đột nhiên nhiệt tình như vậy?

- Đêm hôm rồi cậu đến chỉ vì học bài thôi sao?

Doanh mỉm cười, cậu vẫy tay Vũ cùng ngồi xuống sau đó vươn tay quàng cổ cậu.

- Cậu đó, bạn bè với nhau mà, ôn bài cùng nhau là chuyện hiển nhiên thôi.

Vũ không nói gì nữa, cậu kéo balo đến rồi mở ra lấy sách vở chuẩn bị học. Nhận thấy Doanh cứ nhìn chằm chằm mình khiến Vũ thấy hơi lạ.

- Cậu có chuyện gì nói thẳng ra đi, đừng nhìn tôi như vậy.

Doanh bật cười, cậu lấy tay véo nhẹ má Vũ:

- Sao? Tôi không được nhìn à, hay cậu ngại.

Vũ quay mặt đi không nói gì, mặt hơi nóng khiến tim cậu đập hơi nhanh. Thầm nghĩ tại sao Doanh lại trở lên nhiệt tình như vậy. Doanh mỉm cười nhìn Vũ, xem ra là đang ngại, cậu cũng không có trêu chọc gì nữa.

- Nghe nói tuần sau sẽ xét xử Trần Vĩnh Luân, cậu nghĩ thế nào?

Vũ lật sách, cậu nhẹ nhàng đáp lại:

- Làm sai phải nhận tội, giết người thì đền mạng.

- Tôi không ngờ ông ta làm nhiều việc ác như vậy, càng không ngờ cậu có thể tra ra được tất cả.

Vũ trằm mặc không nói gì. Ngy lúc Doanh định lên tiếng đánh vỡ bầu không khí yên lặng đến đáng sợ này thì Vũ chợt lên tiếng.

- Nếu tôi nói tôi rất độc ác cậu tin không?

Đúng vậy, cậu rất độc ác, cậu có thể giết bất cứ ai làm tổn hại đến cậu và gia đình cậu, bất cứ ai tổn thương đến những người quan trọng trong cuộc đời cậu. Chỉ tiếc là những người ấy đã ra đi trước khi cậu có thể bảo vệ họ. Cậu bây giờ chỉ có một mình mình cùng với những chấp niệm quá khứ.

- Ai mà không độc ác, nếu là tôi, động đến gia đình tôi thì ông ta không chỉ có vậy thôi đâu, tôi sẽ khiến ông ta sống không bằng chết chứ nào được như giờ. Vũ, cậu vẫn còn nhân từ lắm.

Vũ ngạc nhiên nhìn Doanh, Doanh mỉm cười xoa đầu cậu. Vũ nghe cậu nói:

- Tôi biết cậu có nhiều bí mật, nhưng tôi hy vọng một ngày nào đó cậu có thể tin tưởng tôi, có thể bộc bạch với tôi.

Vũ cúi đầu, mái tóc hơi dài che đi ánh mắt hơi đỏ của cậu. Cậu đã một mình quá lâu rồi, lâu đến nỗi vì chấp niệm một chút ấm áp trong quá khứ mà không ngại nguy hiểm quay về, cuối cùng thì cậu cũng cảm nhận được rồi, chút ấm áp của người bên cạnh, cậu như nhìn thấy quá khứ của hai người, cậu bé nhỏ nhắn bi bô nói: Tôi sẽ mãi bên cậu!

Vũ ngẩng đầu, cậu cười thật tươi, ánh mắt cậu như vì sao trong đêm đen khiến tim Doanh chệch nhịp. Vũ cười tươi, cậu nói:

- Cảm ơn cậu, sau này xong việc cần làm, tôi nhất định nói hết với cậu.

Doanh vẫn mải mê lắng nghe nhịp tim mình mà không suy nghĩ sâu xa câu nói của cậu. Tim cậu đập quá nhanh, máu nóng lưu động trong người khiến Doanh hơi cứng người khi thấy Vũ cười. Cậu luôn cảm thấy bản thân mình muốn thân cận với Vũ nhưng đây là lần đầu tiên Doanh không chỉ muốn thân cận với Vũ, cậu muốn thời thời khắc khắc ở bên Vũ, để ánh mắt Vũ chỉ nhìn về phía mình.

Hai người tranh thủ làm hết đống đề toán lí mà thầy cô giao. Làm xong cũng đã 11 giờ đêm. Vũ nhìn ra bên ngoài, trời đang đổ mưa, gió giật mạnh khiến nước mưa tạt vào cửa kính kêu lộp bộp.

- Cậu đi xe đạp đến à?

Doanh cũng nhìn ra bên ngoài:

- Trời mưa to vậy để tôi gọi tài xế đến đón, không biết tài xế nghỉ chưa.

Vũ đắng đo một lúc rồi nói:

- Cậu ngủ ở đây đi, ở đây có phòng trống.

Vũ tưởng Doanh sẽ gọi tài xế ai ngờ cậu cất điện thoại đi, đồng ý ở lại qua đêm. Thậm chí cậu còn loáng thoáng thấy nụ cười trên môi Doanh.

Vũ đi tìm vài bộ quần áo cho Doanh. Quần áo của Vũ Doanh mặc không vừa, cũng may bọn bạn trong tiểu đội thi thoảng sẽ ở lại đây nên Vũ có thói quen để dư vài bộ quần áo rộng. Nhưng việc này trong mắt Doanh lại khác, Vũ nghe cậu nói:

- Sao cậu có quần áo rộng vậy.

Vũ theo bản năng đáp lại:

- Thi thoảng sẽ có vài người bạn ở lại qua đêm nên chuẩn bị trước.

Doanh khó chịu nói:

- Cậu hay để người lạ ở trong nhà vậy sao, tại sao cậu không có chút phòng bị gì vậy?

Vũ khó hiểu nhìn cậu, bỗng chốc cái đầu trì động của cậu nảy lên. Vũ cười cười xoa đầu Doanh:

- Bọn họ ở lại nhưng chỉ có cậu được mặc quần áo thôi, bọn họ chưa được mặc đâu.

Doanh hừ khẽ:

- Lần sau không cho phép người khác ở trong nhà mình biết chưa.

Vũ bật cười đồng ý:

- Được rồi, cậu mau đi tắm đi.
 
75 ❤︎ Bài viết: 41 Tìm chủ đề
Chương 14

Lúc Doanh tắm xong đi ra liền thấy Vũ đang loay hoay giúp cậu trải ga giường. Thấy Doanh đang tựa vào cửa nhìn mình Vũ cũng không để ý, cậu nói:

- Ga mới giặt, cậu ngủ phòng này, tôi phòng bên cạnh, có gì cứ gọi tôi.

Đợi xong hết việc cũng gần 12 giờ. Sau khi chúc ngủ ngon thì cả hai về phòng mình. Doanh nằm im trên giường, cậu có thể ngửi thấy mùi sữa tắm của Vũ vẫn đọng trên người mình, chăn ga vẫn có mùi của nắng khiến Doanh hơi lâng lâng. Cứ nghĩ sẽ không ngủ được mà lại ngủ từ khi nào không hay.

"Doanh, cậu chạy trước đi, mình sẽ chạy sau"

"Vũ, tớ sẽ không bỏ lại cậu đâu!"

"Doanh, nhớ phải sống.."

Tiếng nói non nớt của cậu bé vang lên đánh thức Doanh, cậu vụt dậy, trên người đổ đầy mồ hôi. Cậu ngồi ngơ ngẩn trên giường nhớ lại giấc mơ đêm qua. Hình như là giấc mơ về thời cậu còn bé, một giấc mơ xa xưa lại khiến Doanh cảm thấy đau xót cùng ân hận. Trong mơ cả hai đã bị bắt cóc, nhưng tại sao Vũ lại đẩy cậu đi, tại sao Vũ lãi không thể thoát trong khi mình có thể?

Tiếng tim đập nhanh vang lên thình thịch, cảm giác sợ hãi vẫn đọng lại trong từng lớp cơ thớ thịt khiến Doanh chưa kịp nhận ra đâu là mơ đâu là thực. Liệu đó có đơn giản là một giấc mơ.

Lúc này cậu nghe thấy tiếng lạch cạch bên ngoài. Nhìn qua cửa sổ, trời đã hửng sáng. Doanh vén chăn ngồi dậy. Đi ra ngoài liền thấy Vũ đang loay hoay trong bếp, có vẻ nấu bữa sáng. Thấy tiếng động Vũ quay lại thấy Doanh đang đứng ở phòng khách, khuôn mặt hơi tái. Cậu lau tay vào tạp dề rồi đi đến.

- Sao vậy? Ngủ không ngon à, sao mặt cậu tái vậy?

Doanh hoảng hốt nhìn Vũ, khuôn mặt hiện tại của cậu giống y hệt trong giấc mơ kia khiến Doanh đau thắt cơ ngực. Cậu ngây ngốc lắc đầu.

- Vệ sinh cá nhân đi tôi nấu bữa sáng rồi, lát qua ăn.

Doanh gật đầu. Trước cái nhìn lo lắng của Vũ cậu bước vào phòng vệ sinh. Nhìn khuôn mặt tái nhợt của mình Doanh lại nhớ về giấc mơ cũ. Lúc cậu đi ra Vũ đã chuẩn bị xong bữa sáng. Là hai bát mì trứng, có thêm ít cải thìa và thịt bò. Vũ múc cho Doanh một bát đầy rồi giục Doanh ngồi xuống ăn.

- Cậu sao vậy? Cả người trông cứ như mất hồn.

- Chỉ là gặp ác mộng thôi.

Doanh cho cậu một cái nhìn trấn an. Vũ cũng không gặm hỏi nữa. Hai người ăn xong bữa sáng cũng đã đến giờ đi học. Cả hai đạp xe chầm chậm trên đường. Trời đã vào thu, nắng không còn gay gắt nữa, những cơn gió mát nhẹ thổi bay tóc mái Vũ. Một cảnh này trọn vẹn thu vào mắt Doanh, cậu ngơ ngác nhìn Vũ đang ngẩng đầu nhìn lên trời, trông cậu thật cô đơn. Tim khẽ run lên, ngay giây phút này cậu muốn ôm chặt Vũ vào lòng, muốn an ủi cậu, không muốn nhìn thấy dáng vẻ cô đơn của cậu nữa.

Lúc hai người đi đến gần cổng trường liền thấy bọn bạn của Doanh. Thái thấy vậy vội la lên:

- Doanh, bọn tao đến rủ mày đi học, vậy mà mày không nói gì đi rủ Vũ, mày quả thật đáng hận.

Vũ bật cười, cậu đạp xe đến bên bọn họ, vỗ nhẹ vai an ủi con người đang tức giận bừng bừng kia. Doanh tiến lên, cậu nói nhẹ:

- Hôm qua đến nhà Vũ ôn bài, mưa to nên ở lại qua đêm..

Một câu ngắn gọn nhưng thành công khiến ba người kia há hốc mồm. Bọn họ nhìn nhau, dù thân đến vậy nhưng Doanh chưa bao giờ qua đêm lại nhà bọn họ. Hùng nhìn Thái và Quang, cả ba đều đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn rõ sự kinh ngạc trong mắt người kia.

Lúc này một chiếc ô tô đi đến gần cộng, bọn họ ăn ý chuẩn bị vào trường thì Trần Diệu Nhi ở trong xe xồ ra. Cô ả chạy nhanh đến chỗ Vũ gào thét:

- Sao mày vẫn chưa chết, cái đồ âm hồn không tan, tại mày mà ba tao mới như vậy, thằng khốn..

Doanh nghe cô ta nói hết lời cay nghiệt này đến lời cay nghiệt khác thì lạnh mặt.

- Đó là nghiệp do nhà cô tạo nên, bây giờ cô còn đổi lỗi cho ai nữa.

Diệu Nhi trừng mắt nhìn Doanh, cô ta khóc lóc gào to lên khiến mọi người trong trường đều chú ý.

- Anh Doanh, anh đừng tin nó, nó là kẻ ghê tởm, độc ác, nó hận gia đình em nên mới hãm hại cha em.

Doanh không đủ kiên nhẫn nghe cô ta gào tiếp.

- Đi thôi, kệ ả đi.

Mọi người lơ cô ta đi vào trong trường khiến cô ta nghiến răng tức giận. Lúc này một số người không ưa cô ta khi nghe chuyện ba cô ta ngồi tù thì cười nhạo.

- Tưởng cao quý thế nào cũng chỉ là con tội đồ.

- Ghê tởm, vậy mà vẫn còn mặt mũi đến trường.

Trần Diệu Nhi liền nhao vào xé xác học sinh nữ đang nói kia. Cô ta đã kìm nén bao lâu rồi, không kìm được nữa nên bộc phát thú tính. Từ khi ba cô ta bị bắt cô ta phải cùng mẹ chốn sang nhà ngoại. Rõ ràng ông ngoại nói ba sẽ nhanh chóng được thả vì không đủ bằng chứng nhưng đã hơn 1 tuần rồi ba vẫn chưa được thả, thậm chí còn phải ra tòa xét xử. Thuê luật sư thì luật sư nói chứng cứ đầy đủ nên chỉ có thể mong giảm án.

Vì tin tức này khiến cả gia đình cô ta chao đảo. Cô ta đã nghỉ học mấy ngày rồi, nếu không phải giáo viên gọi về gia đình cô ta cũng chẳng muốn đến trường.

Bảo vệ thấy ngoài cổng trường hai học sinh nữ đánh nhau khiến học sinh đứng xem tắc đường liền vội chạy đến can thiệp. Cả hai liền được đưa lên gặp giáo viên và gọi giáo viên.

Lúc Trịnh Hồng Thúy đến trường thấy con gái đang ngồi một chỗ khóc lóc thảm thương, trên mặt có mấy vết cào đã đỏ lên, tóc tai bù xù khiến bà ta xót xa. Bà ta nói xa xả vào mặt giáo viên:

- Các người dạy học sinh kiểu gì thế để con gái tôi bị đánh như thế này hả, hiệu trưởng đâu, tôi muốn gặp hiệu trưởng.

Lúc này phụ huynh của học sinh kia cũng đến, bà khinh bỉ nhìn Trịnh Hồng Thúy.

- Tưởng thế nào, chồng vào tù rồi mà còn ảo tưởng mình là hoàng hậu hay sao?

Nói rồi hai vị phụ huynh lao vào chửi nhau, giáo viên muốn khuyên ngăn cũng không được
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back