Khi tôi đứng trước ánh đèn sân khấu chói lòa và đối diện với tất cả những ánh nhìn hướng từ bên dưới, đặc biệt là hai ánh nhìn rất chăm chú của Xanh và Nguyên, sự run rẩy của tôi như dần dần trở nên lớn hơn. Tôi nhắm nghiền mắt, cầm chặt cây đàn và nhìn quanh mỉm cười.
"Bài hát này.. Tôi muốn dành tặng cho một người rất đặc biệt.. Cảm ơn cậu vì hôm nay đã đến đây!"
"Sợ anh biết lại sợ anh không biết
Muốn anh biết lại muốn anh không biết
Điều buồn nhất là
Là anh biết lại làm như không biết.
Sợ em sẽ khóc lại vờ như không khóc
Lúc muốn khóc lại giữ trong lòng
Điều buồn nhất là
Là anh biết lại làm như không biết
Em yêu anh!"
(Điều buồn nhất - Kai Đinh)
Khi tôi biết mình đã sắp đi đến những phút cuối cùng của tiết mục thì chợt thấy trong lòng nhẹ bẫng hết đi! Tôi chọn bài hát này, không chỉ đơn giản chỉ vì nó là bài hát yêu thích nhất của chính mình và được tôi chọn phát nhiều nhất trong máy nghe nhạc của mình. Có lẽ tôi đồng cảm với bài hát này, với nhân vật được kể trong lời bài hát ấy. Rất muốn nói ra để cho người kia biết, nhưng cũng không hẳn là sẽ muốn cho người kia biết chỉ vì sợ tình cảm của mình sẽ bị tổn thương. Cái trạng thái thất thường và có phần kì lạ ấy sao mà thật giống tình trạng của bản thân tôi ngay bây giờ. Tôi ước gì Nguyên có thể hiểu được rằng bài hát này là tôi dành cho mỗi mình cậu bạn mà thôi! Mà thôi nhỉ, có lẽ đúng như những gì tôi đã hát, có lẽ cậu cũng đừng nên biết. Tôi dần nhận thức được rất nhiều thời điểm suy nghĩ trong đầu tôi rất chi rắc rối và phức tạp.
Và rồi khi mà tôi chủ quan nhất, một chuyện tồi tệ ngoài dự tính xảy ra. Dây đàn đứt và đầu ngón tay của tôi tê tái dần đi, cơ thể tôi bắt đầu chẳng còn chút cảm giác nào nữa! Tôi như bất động, nhìn những con mắt tò mò phía bên dưới sân khấu và nghe những lời bàn tán gì đó xì xầm. Một vài giọt máu đỏ thẫm rơi xuống đôi giày màu trắng của tôi. Đôi mắt tôi bắt đầu cay xè, và tôi bỏ mặc mọi thứ ở lại và chạy đi mất. Tôi bắt đầu chạy thật nhanh ra khỏi nơi này và tìm đến nơi trú ẩn yêu thích của bản thân. Đôi tai tôi ù đi vì những đợt gió lớn. Tôi biết bản thân mình chẳng có lỗi, mọi thứ thật sự chỉ là một sự tình cờ, nhưng tôi cũng chẳng thể nào ngừng suy nghĩ về điều đó thêm được.
Bầu trời hoàng hôn nơi sân thượng trường học hôm nay cũng nhuốm một màu buồn bã. Tôi ngồi co chân, nhìn mãi vào thinh không vô định trước mặt. Nơi này là một nơi tôi rất thích vào những lúc tôi có chuyện buồn và cần tìm nơi để gậm nhấm nó một mình. Đôi khi tôi sẽ thả trôi nổi buồn của mình theo những cơn gió đang lướt qua hay những áng mây đang trôi chầm chậm trên cao. Tôi thích tìm đến nơi này, để thấy lòng mình chững lại đi một vài nhịp. Nếu tôi chẳng có ai để tâm sự cùng thì có lẽ bầu trời cao vời trên kia là người bạn trong trí tưởng tượng sẽ lắng nghe những điều tôi nói vô điều kiện. Tôi nhìn vết thương vẫn còn đang rỉ máu trên đầu ngón tay, miệng cười buồn nghĩ rằng bản thân sao lại có thể trông thật ngốc nghếch đến thế này! Bất chợt một tiếng bước chân rất khẽ vang lên phía sau lưng, quay người lại thì thấy đó chính là Nguyên. Dáng vẻ hấp tấp cùng với hơi thở đứt quãng ấy khiến tôi nghĩ tới cảnh tượng cậu chạy đi tìm kiếm tôi ở khắp nơi.
"Sao.. Sao cậu lại biết tớ ở đây?"
"..."
"Này Nguyên.. Cậu.."
"..."
Tôi cất tiếng hỏi nhưng lại chẳng nhận được một phản hồi nào từ Nguyên, chỉ có sự im lặng đến khó tả. Nguyên chầm chậm di chuyển đến gần về phía tôi hơn. Nguyên chẳng nói chẳng rằng gì, cầm lấy đôi bàn tay của tôi và bắt đầu lấy băng cá nhân trong túi ra để dán lại những vết thương nơi đầu ngón tay.
"Nè.. Không sao đâu.." Tôi cười trừ định giành lấy để tự mình làm.
"Cứ ngồi im đi! Để cho tớ.."
Cậu bạn nói với một tông giọng trầm thấp và mang đầy tính dứt khoát, khiến cho tôi dù cho có muốn làm trái với lời cậu nói thì cũng không đủ can đảm để dám làm và ngoan ngoãn nghe theo lời cậu. Tôi nhìn đôi bàn tay cậu cứ làm, còn đôi mắt cậu thì cứ dán mãi vào những ngón tay đó với một sự buồn bã. Nguyên ngồi xuống cạnh tôi, và để cho không khí trở nên dễ chịu, tôi ngửa người ra sau nói.
"Hôm nay cũng vui thật! Tham gia cho vui thôi chứ cũng không quan trọng gì lắm, dù gì thì vẫn còn nhiều người tuyệt vời hơn ở phía sau mà.."
"Dù sao thì.. Đối với tớ cậu vẫn là tuyệt nhất!" Nguyên đáp lời.
"Cậu lại cứ nói quá.."
"Xin lỗi cậu, lẽ ra tớ không nên bắt cậu tham gia.."
"Không sao mà.. Dù gì thì cũng vì một phần tớ cũng ham vui nữa mà.."
Tôi biết là rất có thể Nguyên đang tự dằn vặt chính bản thân cậu bạn. Có lẽ cậu cũng đã dần dần nhận ra lí do tôi chọn tham gia cuộc thi này cũng là vì cậu. Tôi ngồi xích lại gần và vỗ vai cậu, mỉm cười bảo rằng không sao hết. Ấy thế mà nơi đáy mắt cậu thì vẫn còn đầy những áy náy. Tôi biết mình dù có nói thêm bao nhiêu lần nữa thì chắc chắn tâm trạng Nguyên cũng không thay đổi được gì!
"Tớ biết cậu ở đây là vì đã từng bắt gặp cậu ngồi đây kể lể về nỗi buồn trong lòng mình, và tớ thật sự rất bất ngờ vì điều đó. Vậy mà ngay bây giờ đây, tớ cũng thấy cậu ngồi đây và cũng đang buồn bã vì một chuyện do chính tớ gây ra.."
"Tớ không buồn mà.."
"Tớ biết thế! Đôi mắt cậu đã nói ra cả!"
Nguyên nhìn tôi với vẻ kì lạ, và cả câu nói của cậu chứa đầy những ẩn ý mà chính cả tôi cũng thắc mắc mà không thể hiểu được. Thế là tôi kéo tay Nguyên ra về, và giành quyền đạp xe đưa cả hai về nhà. Dù cho trong lòng có chút buồn bã thì chỉ cần thấy được sự quan tâm của Nguyên dành cho mình thôi cũng đã phần nào khiến cho tôi thấy rất hạnh phúc và được an ủi rất nhiều. Trên đường về, tôi vui vẻ hát ca mà cậu thì lại lặng im đến hết con đường về. Đến lúc tạm biệt nhau, tôi vẫn phải mỉm cười để cho Nguyên biết rằng mình không hề buồn hay trách móc Nguyên vì điều này.
"Phải mỉm cười nhiều lên.. Tớ không buồn thì cậu cũng không buồn nhớ chưa?"
Tôi nhìn Nguyên cười tươi, đưa tay tạo nên nụ cười trên gương mặt có phần mang màu xám xịt của cậu. Cho đến khi tôi thấy sắc mặt cậu khá hơn rồi thì mới chịu cho cậu ra về. Ấy vậy mà trước khi quay lưng đạp xe đi mất, cậu lại tò mò.
"Rốt cuộc thì bài hát ấy, là cậu dành cho ai vậy?"
"Bí mật.. Vì tớ muốn người đó biết, nhưng có lẽ người đó cũng đừng nên biết.."
Tôi tỏ vẻ bí ẩn với Nguyên, cùng một nụ cười thật buồn để kết thúc cuộc trò chuyện này với cậu. Nguyên nghe thế thì gật gù như tỏ vẻ hiểu ý, nhưng có lẽ cậu biết dù có hỏi thêm thì tôi vẫn sẽ giữ bí mật nên thôi và đạp xe đi. Tôi nhìn theo bóng lưng quen thuộc ấy, thấy lòng mình có chút hụt hẫng. Nếu như tình cảm nào trong lòng cũng dễ dàng nói ra thì hay biết mấy, cuộc đời đã không có những lời bài hát hay những ý nghĩ phức tạp như thế này rồi..