Sau một lúc giằng co ngoài ban công Kiều Hân đã quyết định lôi cổ người vào trong phòng - đổi chỗ tra hỏi vì.. ngoài ban công lạnh.
Kiều Hân vứt người lên sofa đi loanh quanh trước mặt Lục Khoan Nghiêm, cô đang nghĩ đây là chú của tên phụ bạc thân thể này, nhìn từ cách ăn mặc và gia thế của vị hôn phu cũ của thân thể này thì chắc chắn người đàn ông này gia thế cũng không phải dạng vừa nhỉ. Người nàu ban nãy còn nói cái gì ấy nhỉ? Bệnh viện nhà ư?
Kiều Hân ngồi xuống đối diện Lục Khoan Nghiêm, ánh mắt nhìn chằm chằm người đối diện: "Bệnh viện này là của anh à?"
Có điều người ta lại xoay mặt đi một cách kiêu ngạo.
Kiều Hân cũng không liên tưởng được con người "thành thật" ban nãy với con người kiêu ngạo trước mặt này, lại giở trò hăm dọa anh: "Sao? Chê trong này nóng quá hả! Có muốn phơi mình một chút ngoài ban công cho mát không?"
Lục Khoan Nghiêm tức không chịu được, quay ngoắt lại nhìn cô. Anh tức quá mà! Mười mấy năm nay chưa từng có ai dám làm phật lòng anh, chưa từng có ai làm cho anh tức đến muốn tăng xông như vậy chứ đừng nói là đánh anh. Tốt nhất là cô đừng để anh thoát ra nếu không anh nhất định không bỏ qua cho cô nàng này.
Cái gì mà Thục nữ quốc dân, Nàng dâu quốc dân? Người trước mặt rõ ràng là một bà chằng lửa, lần trước anh còn thấy cô nàng này vật ngã Lê Cảnh Tuyên, còn nữa.. cái dáng vẻ hung hăng khi uy hiếp anh ban nãy của cô có chỗ nào mà giống một thục nữ chứ! Nàng dâu? Nực cười.. ai mà lấy phải cô ta thì đúng là kẻ đó kiếp trước đã làm nhiều chuyện ác tán tận lương tâm nên kiếp này mới bị trả báo.
Tức còn chưa hết lại nghe cô kiêu khích: "Ai dô.. chảnh à? Có phải bây giờ anh đang muốn xiên cho tôi mấy xiên không? Ha.. Trên đời này cũng không thiếu mấy kẻ muốn giết chết tôi, có điều bọn họ đều xuống địa ngục cả rồi. Anh thì sao? Có muốn xuống đó hội tụ cùng bọn họ không hả! Chắc là sẽ vui lắm đó."
Nhìn cô nàng trước mặt càng nói giọng điệu càng quái gỡ, âm trầm ánh mắt thì cứ như ma cà rồng ngày một đỏ, dáng vẻ điên cuồng của cô đúng thật là rất dọa người. Có điều người điên hơn cô anh cũng tường gặp rồi, huống chi trước mặt anh chẳng qua chỉ là đứa con nót mang theo suy nghĩ như vậy khiến nỗi lo trong lòng anh lắng xuống không ít khiến anh có can đame nhìn vào mắt cô mà hỏi lại: "Cô đóng nhiều phim viễn tưởng quá nên bị ảo tưởng à?"
Nhóc tì như cô thì lấy đâu ra nhiều kẻ thù, cứ nói như là cô là ác nhân giết người vậy. Dọa ai chứ..
Cô cũng biết vừa rồi mình đã hơi mất khống chế nên lập tức khôi phục dáng vẻ "đáng yêu" của cô gái đôi mươi: "Được rồi chúng ta cũng nên nói vào chuyện chính rồi chứ Lục tiên sinh.."
Tiếng Lục tiên sinh thốt ra từ miệng cô không giấu nổi sự mỉa mai trong đó.
Lục Khoan Nghiêm nghe cô gọi mình là lục tiên sinh ban đầu có chút bất ngờ nhưng sau đó đã dần bình tĩnh lại. Anh nghĩ có lẽ là Lê Cảnh Tuyên đã nói với cô về anh chăng?
Lại thấy cô đứng lên cầm lấy con dao gọt trái cây trên bàn tiến tới chỗ anh, miệng còn cười nham hiểm..
Lục Khoan Nghiêm: Không phải nói là bàn chuyện chính sao. Sao lại đổi qua chơi đồ rồi? Không lẽ cô ta muốn giết mình?
Kiều Hân dứt khoát hạ dao một dao cắt đứt cà vạt đang trói tay anh và dây thắt lưng dưới chân.
Lục Khoan Nghiêm: Cô có thể dùng tay mở nút thắt mà, cần gì phải chơi dao chứ.
Kiều Hân lại giống như biết đọc tâm chú vậy lập tức giải đáp bất mãn của anh: "Thích dùng dao hơn. Sao vậy.. sợ tôi thiến anh à?"
Lục Khoan Nghiêm: "Cô có thể có tí ngượng ngùng nào của cô gái không hả."
Kiều Hân cầm dao uy hiếp anh: "Tôi cảnh cáo anh tốt nhất là anh đừng nên manh động đao kiếm không có mắt đâu."
Kiều Hân về lại chỗ ngồi xuống mang thái độ thượng đẳng đưa ra yêu cầu với Lục Khoan Nghiêm. Hai người trao đổi với nhau đến khi xong xuôi cũng đã một giờ sáng hơn.
Mà cuộc giao dịch lần này Kiều Hân dùng giọng điệu uy hiếp dọa nạt thành công đạt được mục đích khiến cho Lục Khoan Khiêm ôm một bụng tức. Nói là giao dịch nhưng người hưởng lợi lại chỉ có mình cô. Nói trắng ra lần này là Lục Khoan Nghiêm làm ăn lỗ vốn, anh thầm thề rằng không bao giờ gặp lại cô nàng này nữa.
Lục Khoan Nghiêm vừa bước vào ngồi trong xe tài xế đã lập tức cảm thấy lanh sống lưng không khỏi rùng mình, vội đưa tay chỉnh lại điều hòa trong xe. Nhìn sắc mặt không quá tốt của ông chủ ngồi phía sau không quá tốt anh ta cũng không dám lên tiếng chỉ biết im lặng đợi lệnh.
Cuối cùng cũng chờ được hai chữ: "Đi thôi."
Vừa về đến nhà anh đã gọi điện cho trợ lí Trần chỉ nói một câu ngắn gọn: "Làm cho tôi một chuyện."
Giọng thư kí Trần bên kia lập tức trở nên khẩn trương: "Lục tổng cứ giao phó."
Sau khi nghe xong nhiệm vụ mình được giao phó, trợ lí Trần quả thật không hiểu lắm nhưng anh lại không dám hỏi vì chức trách trợ lí chuyên nghiệp không cho anh phép anh được thắc mắc với bất cứ quyết định nào của cấp trên. Việc duy nhất anh phải quan tâm là hoàn thành thật tốt nhiệm vụ được giao.
Giọng trợ lí Trần lại truyền đến: "Thời gian gấp không ạ."
Lục Khoan Nghiêm chỉ lạnh giọng nói: "Ngay đêm nay." rồi dứt khoác ngắt máy. Anh cảm thấy bây giờ mình phải đi tắm để giây thần kình bớt căng vì tức giận. Tức chết anh mà..
Công ty giải trí Thiên Thịnh Thế Kỉ lúc này đang loạn thành một đoàn. Toàn bộ cấp cao và phòng tuyên truyền, bộ phận quan hệ công chúng, các quản lí cấp cao thuộc bộ phận quản lí nghệ sĩ và các luật sư của Thiên Thịnh Thế Kỉ khẩn trương mở một cuộc họp khẩn lúc ba giờ sáng hơn. Mọi người trong phòng họp lúc này đều mang sắc mặt không tốt, cả phòng họp nháo nhào thành một đoàn để giải quyết một chuyện trọng đại vừa mới xảy ra.
Bên phía tập đoàn Lục Thị lúc này cũng loạn không kém Trợ lí Trần cùng các nhân viên phòng quan hệ công chúng, luật sự và một số nhân viên nồng cốt khác đang không ngừng bàn bạc, tiếng gõ bàn phím liên tục vang lên.
Mà kẻ đầu xỏ lúc này lại đang ở bên viện đắp chăn ngủ thật ngon, khóe miệng lúc ngủ cũng vẫn nhếch lên biểu đạt sự sung sướng trong nội tâm. Quý độc giả đừng nghĩ bậy (không phải mơ xuân đâu nhé)