Bạn được Muốn gả cho Ngự tỷ mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
7,770 ❤︎ Bài viết: 845 Tìm chủ đề
4412 14
Kiếm tiền
Tiên Phan đã kiếm được 44120 đ
Angelus Bí Mật Thiên Thần

i8xhp5b.jpg


Tác giả: Phan Kim Tiên

Thể loại: Truyện ngắn, tình cảm, hài hước, lãng mạn

Số chương: 10

Văn án

Tên của tôi là Dương Linh, tôi đến từ Việt Nam. Một đêm tôi chợt mơ thấy thiên thần.

Khi gặp Shinjo, cảm giác thật mơ hồ, có thể quen dù chưa gặp lần nào. Cho đến khi Angelus xuất hiện.

* * *

Thiên thần vốn có thật mà!

Vậy nên Dương Linh gặp được anh. Không hiểu sao, định mệnh cứ gắn cuộc đời Ishino Shinjo vào đôi cánh đó. Nó ám ảnh tâm trí cô xoay vòng theo từng bước chân anh. Một bí mật bị lãng quên mở đầu cho màn trả thù hoàn hảo. Cô và bạn mình bị cuốn theo cái bí mật ấy, Dương Linh ngỡ ngàng vì nhìn nhận ra nhiều điều khó tin trong hiện tại.

[Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của phan kim tiên

Chú ý: Truyện mang tính chất thư giãn giải trí không cân não, dành cho tín đồ hay mơ mộng. Truyện hơi nhiều thoại vì nó vốn kịch bản truyện tranh. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
 
Chỉnh sửa cuối:
34,434 ❤︎ Bài viết: 2241 Tìm chủ đề
Chương 1: Dương Linh và giấc mơ đôi cánh

gt5fJ3L.jpg


Một đêm đầy sao tuyệt đẹp ở Tokyo, những đám mây lơ lững trôi thật thư thả. Có thiên thần nhỏ đang nô đùa trong ấy, vừa cưỡi ngọn gió nhỏ, vừa hát ca bềnh bồng.

Ai có thể nghe thiên thần hát nhỉ?

Chắc là không đâu!

Nhưng nhìn theo mắt thiên thần hướng xuống mặt đất, đột nhiên có trái tim phát sáng. Thật kì lạ...

...

- Nhanh lên, chúng ta trễ mất! - Dương Linh vừa chạy vừa hối thúc cô bạn thân. Cả hai đang vội đến trường.

- Tớ đang chạy mà! - Akiko thở không ra hơi. Tay chân luống cuống lên.

Buổi hòa nhạc tại trường đại học Meiji diễn ra lúc tám giờ tối. Không khí vui nhộn của hàng trăm học sinh khiến đêm diễn sôi nổi, hào hứng.

- Trễ quá Sato Akiko!

- Em xin lỗi thầy!

- Được rồi! Vào đội hình nhanh lên!

Dương Linh nhìn theo bóng Akiko, giơ tay biểu tượng chiến thắng và nháy mắt tinh nghịch. Cô cúi người đi qua các dãy ghế để tìm chỗ ngồi thích hợp. Akiko đã lên sân khấu, ánh mắt đầy tự tin khi tràng pháo tay vang lên. Không gian chìm dần trong tiếng nhạc du dương, trầm bổng. Có nốt thánh thót tựa chim hót ban mai, có nốt lắng động như cơn mưa quanh ghế đá. Thế giới âm nhạc hòa quyện với nhau thành dòng chảy bất tận. Dưới ánh sáng sân khấu mờ ảo, huyền diệu ấy đột nhiên xuất hiện đôi cánh. Cô không tin nổi! Nó đang bay vòng quanh những người bạn của cô.

- Tớ biểu diễn xong rồi! Cậu sao vậy? - Akiko bất ngờ lay gọi, Dương Linh ngẩn người ra.

- Về nhà thôi, tớ đói rồi! - Akiko nói, Dương Linh miễn cưỡng đi dù còn ngoái đầu lại nhìn sân khấu.

Chẳng lẽ ảo giác?

Hai cô gái lần bước xuống hành lang, Dương Linh mơ hồ về cảm giác của mình. Mấy gã con trai cười nói lộn xộn.

Hình như chẳng ai thấy điều đó cả!

Suy nghĩ một hồi, Dương Linh không để tâm lắm thế giới xung quanh. Giọng nói mấy cậu trai càng lúc càng to. Thế rồi...

- Shinjo, tớ muốn ăn kem!

- Làm ơn, Higashi!

- Ối! - Dương Linh nhăn mặt bởi cú va chạm mạnh. Cô lấy tay ôm đầu mình.

- Xin lỗi! Thành thật xin lỗi! - Một anh chàng rối rít cúi đầu.

- Tôi không sao! - Cô nhướng mày nhìn người con trai đó. Anh ta chào cô rồi lôi ông bạn mình đi ngay.

- Gì thế Linh? - Akiko băn khoăn hỏi. Cô ấy nhận ra vẻ khác thường của bạn mình.

- Akiko, cậu có tin không? - Dương Linh mở to mắt, cô cố để bạn thân mình hoàn toàn hiểu những gì mình sắp kể.

* * *

Hai bát mỳ có vẻ ngon nhưng họ không vội ăn bởi câu chuyện hấp dẫn.

- Cậu nói thật chứ? - Akiko ngạc nhiên.

- Ừ, tớ thấy đôi cánh trên sân khấu và thấy người tớ từng kể cho cậu nghe ấy! - Dương Linh khẳng định.

- Nhưng... tớ có thấy gì đâu! - Akiko chống cằm nhìn Dương Linh ra điều khó hiểu.

- Akiko, tớ đã thấy những ba lần và tớ cho rằng chuyện này không bình thường chút nào! - Dương Linh quyết tâm thuyết phục bạn mình. Rõ ràng mọi thứ xảy ra cho cô chẳng hề đơn giản. Nếu nói xa hơn, biết đâu là bệnh cũng nên.

- Cậu... có muốn gặp bác sĩ tâm lý không? - Akiko tỏ vẻ ái ngại. Thật lòng cô ấy chưa nghĩ mình sẽ nói vậy nhưng Dương Linh đang làm cô quá lo lắng.

- Đừng đùa chứ Akiko! Tớ thấy mình nghiêm túc đó! - Dương Linh tỏ vẻ bực bội.

- Tốt thôi, thế cậu định làm gì? - Akiko trề môi. Thế thì hết cách rồi, Dương Linh quá bướng bỉnh.

- Tớ không biết!

- Thế đấy! - Akiko nhún vai.

Trong thực tế vài chuyện như vậy đã từng xảy ra, giấc mơ vốn vô cùng bí ẩn. Sự hiện hữu siêu nhiên có thể thật hoặc không, chí ít còn tin được. Nếu thiên thần có thật thì chuyện gì xảy ra đây?

Một thế giới mà đồng tiền chi phối mọi thứ, giá trị con người bị sa sút nghiêm trọng. Có người vì tiền mà đánh mất tất cả hạnh phúc của mình. Câu chuyện tưởng sẽ qua đi cho đến ngày một thiên thần khám phá ra điều đó.

Nakamura Kenji, cảnh sát nổi tiếng Tokyo. Ông ta từng phá rất nhiều vụ án lớn phức tạp. Tiêu biểu là bắt được tên yakuya nguy hiểm Kajiwashi. Mọi việc có thể gọi là yên ổn nhưng không ngờ chiến tích lẫy lừng đó làm ông mất ăn mất ngủ vì gặp áp lực lớn dưới mắt đàn em. Vụ án những chiếc nón! Nghe hơi buồn cười song lần đầu trong đời Nakamura Kenji mới thấy. Hàng chục người đến trụ sở cảnh sát báo rằng họ bị mất nón!

Tên trộm hâm hâm nào đó làm việc này! Tại sao việc cỏn con đấy mà Nakamura phải nhúng tay vào? Không đi quá xa, sự đùa cợt nằm ngay chính văn phòng cảnh sát, khi trên bảng thông báo ghi dòng chữ to đùng.

Đó là định mệnh!

Việc này lặp đi lặp lại đúng ba tuần, các camera loại tốt nhất vẫn không thể nào ghi hình được. Bản thân Nakamura còn không thèm về nhà. Rồi tất cả bao trùm trong im lặng, tên trộm thôi không đánh cắp nón nữa!

- Thưa sếp! Có người đưa thư!

- Gì vậy? - Nakamura giở phong bì ra, là một lá thư đánh máy.

Hãy điều tra sự thật đi trước khi tôi hành động!

- Chết tiệt! - Nakamura đập mạnh xuống bàn, tên trộm chắc chắn hả hê rồi. Hắn nhìn ông từ bên ngoài, vô cùng lộ liễu mà chẳng ai chú ý.

* * *

- Akiko, sao tối nay cậu lại đội nón nhỉ? - Dương Linh khẽ hỏi khi cả hai đang đi trên đường.

- Dương Linh, cậu không đọc báo sao? Tên trộm nón! Tớ muốn gặp hắn! - Mắt Akiko sáng rực lên, trông cô hào hứng quá thể.

Dương Linh sửng sốt nhìn Akiko. Nhỏ này mê tiểu thuyết kinh lắm. Đã qua thời tên trộm ánh trăng giờ thì... nón! Hẳn rồi, Akiko nghe phong phanh gã này đẹp trai phong độ nên cô nàng tò mò chăng? Dương Linh ngán ngẩm than thở, cô bạn này mơ mộng quá!

- Akiko, nói không chừng cậu gặp thật à! - Dương Linh bông đùa chỉ tay về phía trước. - Tưởng tượng xem người đàn ông tiến về phía chúng ta là hắn, rồi cậu cảm giác thế nào?

Khoảnh khắc ấy đôi cánh thiên thần xuất hiện. Một chàng thanh niên tiến về phía họ, gương mặt đẹp như ánh nắng mùa xuân. Anh ta lướt qua tựa cơn gió nhẹ nhàng trên tóc.

- Là người đó! Người mà tớ nói ấy Akiko! - Dương Linh rít lên.

- Ơ... trông quen lắm! Hình như... à Saiko từng cho tớ xem ảnh người mà cậu ấy thích, có khi nào là hắn không? - Akiko nghĩ ra điều gì đó.

- Gì? - Dương Linh ngớ người. Lại chuyện gì nữa đây?

* * *

- Ishino Shinjo? Có cần phải vậy không Akiko? Nguyên cái sơ yếu lý lịch luôn! - Dương Linh ngồi phịch xuống giường. Cô chẳng thể tưởng tượng nổi bạn thân mình lại chăm chỉ đi điều tra như vậy. Akiko có thể đi hỏi ai chứ? Cả cái sơ yếu lý lịch dài như tờ sớ thì ai mà không hoảng hốt đây! Thật đáng sợ mà!

- Tớ nghĩ nó cần cho vấn đề của cậu, dù sao Saiko có đủ thông tin về anh ta. Xem nào... - Akiko bắt đầu cầm bài diễn văn và đọc to lên. Dương Linh đã cố kiên nhẫn để nghe hết. Cô đang cố, thật sự vậy và thiên thần cũng hiểu hết! Ôi...

Tên đầy đủ: Ishino Shinjo.

Tuổi: 21.

Ngày sinh: 12/09.

Địa chỉ: Ayabe - Kyoto.

Mẹ: Shakamoto Kaori.

Chị: Ishino Yuuki.

Biệt tài: Chơi bóng rổ.

Sở thích: Đi lang thang.

Ghét nhất: Chocolate đen.

Bạn thân: Yoshimura Higashi (không chắc).


- Được rồi, Akiko! Đừng đọc nữa. Như điều tra thần tượng vậy! - Dương Linh lắc đầu chán nản.

- Anh ta là thần tượng nữ sinh trường đó mà! Đại học Waseda ấy! - Ánh mắt Akiko có chút trầm trồ.

- Điên mất thôi Akiko! Tớ muốn gặp chú Watase! - Dương Linh ôm đầu. Cô hết muốn nói gì rồi. Dĩ nhiên Akiko sẽ tán đồng ngay và rồi cô bạn cười khẩy.

- Ok!
 
Last edited by a moderator:
34,434 ❤︎ Bài viết: 2241 Tìm chủ đề
Chương 2: Chỉ là cơn gió

8RQb5YL.png


Tokyo, một ngày đầy nắng. Mọi người tranh thủ đi làm. Sự tất bật, nhộn nhịp theo guồng quay cuộc sống. Người ta luôn muốn tìm kiếm điều gì đó qua cái thế giới này. Không muốn tin nhưng sự thật chính Dương Linh đã làm theo giấc mơ, một cách mơ hồ mà xa xôi. Trên sân thượng, cô nhìn thế giới đang thu nhỏ lại, bầu trời rộng lớn biết bao. Mơ mộng, hạnh phúc, dù vậy cũng có người thích sống trong ốc đảo chính mình.

Tiếng đập bóng ở sân trường nghe vui tai. Anh ta nhảy một cái, thế là bóng vào rổ vô cùng điêu luyện. Sao chơi một mình nhỉ? Ánh mắt người đó khiến cô giật mình. Anh ta nhìn cô. Rõ ràng thế! Dương Linh bối rối, cô rời khỏi chỗ đó.

Ishino Shinjo?

- Dương Linh, cậu đi đâu vậy? - Akiko khẽ gọi.

- Không, tớ.... - Dương Linh ú ớ chưa nói được gì thì Akiko đã tiếp lời.

- Saiko rủ chúng ta đến Waseda chơi vào chủ nhật này! Sẽ vui lắm đây! Cậu ấy ở kí túc xá mà! - Akiko hào hứng nói, Dương Linh nghe mà muốn ớn lạnh. Akiko định làm gì? Trông cô ấy đầy toan tính.

Thôi kệ!

* * *

Ngày chủ nhật, trời trong và nắng rất đẹp. Sân trường yên ắng, vài nhóm học sinh đến tập thể thao thư giãn. Waseda danh tiếng, lần đầu bước chân đến đây ai nấy đều thấy vinh hạnh.

- Linh, đi thôi! - Akiko hối thúc. Dương Linh chạy đến chỗ Saiko, bọn con gái ở đây khá thú vị, họ dẫn hai cô đi tham quan trường.

- Saiko, trường cậu đẹp thật! - Dương Linh trầm trồ khen, Akiko bắt đầu thích thú kể cho Saiko nghe những hoạt động ở trường và Saiko cũng thế.

- Nè, tới chưa? - Akiko thúc vai Saiko khiến cô ấy đỏ mặt.

Biết ngay có vấn đề mà, nếu không Akiko làm gì rủ mình đến đây chơi!

Dương Linh bĩu môi. Akiko lại cười đắc ý, bên ngoài cổng trường tiếng xe đạp làm Saiko bối rối.

- Ồ, đến rồi! - Giọng Akiko reo lên. Dương Linh ngẩn người. Ra vậy! Bọn con gái chạy đến sân tập bóng rổ.

Ishino Shinjo! Dương Linh đoán đúng mà. Saiko cho họ diện kiến anh chàng mà cô ta thích đấy thôi. Có điều họ gặp ba lần rồi!

- Nè, Saiko! Cậu cảm nắng anh ta khi nào vậy? - Akiko cười tinh nghịch.

- À... là năm nhất! - Saiko mặt đỏ như gấc. Cô ấy vò chiếc túi của mình một cách khổ sở.

- Cậu ta biết không? - Akiko hỏi dồn.

- Không! Tớ chưa... - Saiko rất muốn chạy biến đi ngay. Sao Akiko lại làm con gái người ta xấu hổ thế không biết.

- Khổ rồi! - Akiko ngán ngẩm bảo. Cô nàng lắc đầu như một chuyên gia tâm lý.

- Cậu ấy rất lạnh lùng, mỗi lần gặp tim tớ đập loạn xạ hết lên! - Saiko bẽn lẽn nói, hai má lại ửng hồng.

- Hẹn cậu ta dễ thôi! - Akiko tỏ vẻ tự tin. Bọn con gái khá kinh ngạc.

- Không, Akiko! Tớ chẳng được cơ hội đó đâu vì lúc nào cũng có kẻ bám đuôi Shinjo! - Saiko mặt mũi khó coi. Cô nàng miễn cưỡng thể hiện cái lý do trời ơi đó.

- Là hắn! - Saiko chỉ tay về phía anh chàng đang xách cái ba lô của Shinjo mà miệng cười toe toét.

- Gì chứ? - Akiko, Dương Linh ngơ ngác nhìn nhau.

...

- Về thôi!

- Đợi tớ, Shinjo! Ăn chocolate không?

- Không!

- Tớ ăn một mình vậy?

- Tớ không muốn thấy nó!

- Tớ sẽ giấu nhưng... cậu vẫn ngửi thấy mùi nó!

- Higashi, làm ơn!

- Shinjo à! Shinjo, đợi tớ! Shinjo!

Cuộc hội thoại của hai chàng trai đã giải thích tất cả. Hai cô gái cuối cùng hiểu ra cái đuôi của Ishino Shinjo.

- Saiko, cậu có lý! Ý tớ là cơ hội chen vào nói chuyện khó hơn lên trời! - Akiko khẳng định.

- Vấn đề ở chỗ Yoshimura Higashi! Hắn bám theo Shinjo một cách vô tội vạ! - Saiko thở dài.

- Họ thân nhau lắm sao? - Dương Linh hỏi.

- Tớ chẳng biết, Yoshimura bám riết Shinjo không tha! - Saiko lắc đầu.

- Ừm... cậu ta đẹp trai mà! - Akiko xoa xoa chiếc cằm. Bọn con gái sửng sốt nhìn nhau.

- Ôi, Akiko! Bọn tớ từng nghĩ như cậu!

* * *

Nắng nhạt dần, ánh chiều tím phôi pha, những chiếc bóng in dài trên đất. Lát sau, cơn mưa ùn ùn kéo tới. Dương Linh vội vã chia tay Akiko để đến ngã tư, ít ra còn chỗ để trú mưa. Mọi người hối hả chạy nhanh, ô tô lao vun vút. Thật lạ, ai đó vẫn đứng dưới mưa, Dương Linh muốn đến gặp bác sĩ Watase mà cô thì không muốn Akiko theo cùng. Phòng mạch gần ngay cạnh, cô cứ nhìn người đó.

Anh ta thẫn thờ dưới cơn mưa tầm tã bên vệ đường, ngã tư cô đang đứng. Cả hai đối diện nhau. Một cơn gió mạnh, có thể là vậy, nó làm chậu hoa trên tầng ba xê dịch. Chắc chắn không nhìn lầm, đôi cánh thiên thần xuất hiện, nó cảnh báo cô điều gì đó.

- Nè... nè... - Dương Linh chạy ngay qua bên đường, chớp mắt chậu hoa rơi xuống chỗ anh ta.

- Ôi... - Cô nhăn nhó, cánh tay đau điếng. Hơi ngượng, hẳn rồi! Cô đè anh ta mà!

Cô bật dậy, anh ta nhìn cô gương mặt đầy kinh ngạc. Kiểu như anh ta vừa tỉnh lại sau nhiều năm hay đại loại thế!

- Ồ... xin lỗi! - Cái giọng nói này dễ làm người ta nổi cáu.

- Hả? Điện thoại của tôi! - Dương Linh ôm đầu. Thế là xong, điện thoại hỏng rồi! Xem ra làm người tốt đâu phải dễ!

- Thật là... - Dương Linh đứng dậy, người cô ướt sũng nhìn cái điện thoại đầy vẻ nuối tiếc.

- Đi thôi!

- Hả?

Điều lạ lùng đang diễn ra, anh ta nắm tay cô cứ thế kéo đi nhanh chóng. Cô chưa biết phản ứng sao, chưa hiểu mình đang làm gì nữa. Một cô gái ngơ ngác nhìn chiếc điện thoại vỡ, bị chàng trai nắm tay dẫn đi như đứa trẻ! Tất nhiên cô không hiểu vì thiên thần đã hành động trước đó. Điều duy nhất cô biết rõ người nắm tay cô chẳng ai khác ngoài... Ishino Shinjo!
 
Last edited by a moderator:
34,434 ❤︎ Bài viết: 2241 Tìm chủ đề
Chương 3: Tại mưa thôi mà

tGDC77H.png


- Này! Này! - Dương Linh muốn phát hoảng. Cô cố phản kháng anh chàng đó. Thật kì lạ, con trai Nhật Bản tùy tiện thế này ư?

Mặc kệ cô lúng túng, anh ta cứ kéo đi nhanh nhất có thể. Họ dừng lại trước một hiệu sách, cứ thế vào thẳng bên trong. Vài người nhìn cô, Shinjo chẳng để cô kịp nói chỉ buông tay khi đẩy cánh cửa. Shinjo mở tủ lấy khăn và áo, cô vẫn đứng ngay cửa. Lúc này anh ta cởi áo ném lên ghế.

- Ơ... khoan... khoan... đã... - Dương Linh đỏ mặt, cô quay người đi. - Sao anh lại thay áo trước mặt con gái thế?

Chiếc sơ mi trắng ướt sũng nằm vắt vẻo trên ghế. Cô ngại như vậy mà hắn cứ nắm tay kéo vào.

- Nè, mặc áo đi! - Cô nhăn mặt, chắc tên này bị hâm. Căn phòng khá rộng, bàn ghế đầy đủ thiếu mỗi TV. Shinjo ngồi xuống, cài cúc áo lại và bắt đầu sửa điện thoại. Cô tranh thủ nhìn quanh, chỗ này giống phòng tập võ hơn. Trên giường có cả một thanh kiếm Nhật, điện thoại di động nằm la liệt dưới sàn. Tấm bình phong che góc nhỏ căn phòng, nhiều thứ khá kỳ lạ.

- Xong rồi!

Shinjo đưa điện thoại cho cô, anh ta giỏi thật. Vừa đón lấy nó thì anh ta lôi ra luôn một hộp chocolate đưa cho Dương Linh.

- Nếu không thích, cô có thể tặng ai đó... - Shinjo bảo. Trông anh như muốn tống nó đi thật nhanh vậy.

- Ơ... - Dương Linh ngớ người. Anh ta tặng quà hay nhờ bỏ đi giúp vậy!

- Cho cô mượn ô nè! - Miệng nói tay làm, Shinjo không để Dương Linh có cơ hội nói thêm điều gì cả.

- À, cảm ơn anh! - Cô bật ra tiếng cuối cùng. Hy vọng thế, nhưng...

- Còn nữa... - Shinjo chỉ xuống sàn.

- Hả? - Dương Linh mặt mày tái mét. Cô lùi lại đằng sau.

- Đừng mang giày cao gót, nó hại chân cô đấy!

Shinjo chốt câu cuối, anh ta đóng cửa lại. Dương Linh hai mắt mở to, cô chẳng biết biểu lộ thêm cử chỉ nào hết.

- Ơ?

* * *

Cơn mưa tạnh hẳn, Akiko vừa mở cửa ra thì Dương Linh về tới.

- Sao cậu ướt quá vậy?

- Không đến nỗi đâu! - Dương Linh ngồi xuống. Akiko nhìn cái ô thì tỏ vẻ ngạc nhiên, đủ biết cô nàng sẽ hỏi gì. Dương Linh thở dài, không đến chỗ bác sĩ Watase lại vào nhà Shinjo.

- Chuyện gì nữa đây?

Akiko gặng hỏi, Dương Linh liền chìa hộp choccolate ra. Cô bắt đầu kể, Akiko im lặng nghe một cách chăm chú.

- Cậu thấy sao? - Dương Linh hỏi.

- Chả trăng sao gì, ý tớ là chỉ có một vấn đề tớ muốn hỏi lại cậu thôi! - Akiko khoanh tay trước ngực, cô nàng nghiêm túc nhìn Dương Linh.

- Gì?

- Linh, cậu có nhìn thấy Ishino thay áo không? Tớ muốn đính chính lại! Cậu "tận mắt" thấy hả? - Dương Linh gật đầu. Akiko bỗng trợn mắt lên, mấy mẩu chocolate văng xuống sàn, cô nàng ho sặc sụa.

- Cậu làm tớ chết cười đấy! - Akiko ôm bụng. - Nếu tính cho kĩ cậu gặp Shinjo mấy lần nhỉ? Thêm lần này là năm rồi! Cậu biết Saiko tốn bao nhiêu công sức chinh phục anh ta chưa? Chả bằng cậu!

- Đừng đùa nữa, Akiko! Vụ này làm tớ oải quá! - Dương Linh nằm phịch xuống giường nhắm mắt lại. Hình ảnh Ishino Shinjo đứng dưới mưa chợt hiện lên, anh ta thật lạ. Ánh mắt chứa đựng nhiều điều khó hiểu, nó mơ hồ như sương mù trên núi.

* * *

Dù sao cũng phải trả ô!

Cô tự nói với chính mình, Akiko lót tót chạy theo sau. Dương Linh đến trước hiệu sách, rồi gõ cửa phòng Shinjo.

- Cạch!

Cánh cửa từ từ hé mở, Shinjo chậm rãi bước ra. Anh ta không mấy ngạc nhiên trước cuộc viếng thăm bất ngờ này. Hầu như cuộc sống của anh cứ quanh quẩn bên mấy vị khách không mời.

- Cảm ơn anh! - Dương Linh cúi chào thật nhanh để mau rời khỏi cái chốn đó. Vẻ đẹp của Ishino Shinjo thật đáng sợ! Cô e mình giống như Saiko thì nguy!

- Nè, cô... - Shinjo cất tiếng gọi. Rõ ràng anh ta chẳng để cô đi.

Dương Linh quay lại, không nhìn vào mặt Shinjo, cô đã học cách lịch sự của người Nhật khi ở đây. Sẽ tốt hơn thế song cái gã Ishino này rõ ràng buộc cô làm toàn điều ngược lại.

- Hôm nay cô rảnh không? Chúng ta gặp nhau mấy lần rồi nhỉ? - Nói đoạn Shinjo đeo ba lô rồi đóng cửa lại. Dương Linh còn ấp úng thì anh ta bước tới.

- Đi thôi!

- Hả?

Ngoài dự kiến, Shinjo tiện thể nắm tay cô ra phố. Anh ta khiến cô chạy bở hơi tai.

Gì chứ? Anh tùy tiện quá vậy?

- Nè! - Dương Linh cố lôi bàn tay mình ra, Shinjo chỉ cười. Nhìn anh ta cứ như chả có chuyện gì. Cô ước ao đấm anh ta vài cú.

Shinjo ngồi xuống, trước mặt họ là bờ sông đẹp tựa tranh vẽ. Cô còn giận, cứ thế im lặng nhìn anh.

- Ngồi đi! - Shinjo phủi bụi trên ghế. Cái vẻ lịch sự đó cũng không tệ.

Chẳng phải vì sợ Shinjo mà cô ngồi, anh ta quá mạnh. Cô không thể kháng cự nổi sức lực của một chàng trai dù bề ngoài khá gầy và có phần yếu đuối.

- Cô thấy hơi thở của dòng sông không? - Shinjo bất giác hỏi. Đôi mắt lơ đãng thật lạ lùng.

Đồ thần kinh! Dương Linh nheo mắt, cô tức khí quá chừng.

- Người Trung Quốc hay thả đèn lồng xuống sông trong lễ hội hoa đăng. Cô thích lễ hội không? - Shinjo hỏi, hai mắt anh như chìm vào một nỗi buồn nào đó. Dương Linh không thể nào hiểu hết. Có lẽ khi sang Nhật Bản du học, tình cảm quê hương đã hằn sâu tâm khảm. Nó làm cô luôn da diết về dư vị xa xăm.

- Một ít thôi, ngày Tết, lúc gia đình quay quần bên nhau đón năm mới.

- Gia đình cô vui quá nhỉ? - Shinjo nói một cách ganh tị.

- Phải! Chẳng gì hạnh phúc hơn thế! - Dương Linh thở phào. Thế là cô lại hồi tưởng quê nhà Việt Nam, nhớ ngôi nhà bé nhỏ, nhớ vòng tay mẹ hôm nào.

- Đó là cuộc sống sao? - Shinjo tiếp tục những câu hỏi quá vô tri. Cô nhìn anh, nét mặt hơi buồn. Gã con trai này kỳ lạ lắm.

- Xin lỗi! - Shinjo lấy trong ba lô ra chai thuốc, anh ta uống ngay sau đó. Kì thực sự thay đổi chóng vánh như một hiện tượng lạ, Dương Linh chẳng thể đuổi kịp cảm xúc kia.

- Muộn rồi, tôi về đây! - Shinjo đột ngột đứng lên.

- Anh bệnh hả?

Dương Linh nhướng mày. Kiểu như cô đã đoán trúng vậy nhưng Shinjo vội cất bước đi ngay. Dương Linh nhìn theo bóng Shinjo, giá mà cô nhớ đến sự tồn tại của Akiko thì tốt biết mấy. Chưa hẳn Akiko sẽ hỏi đủ thứ bù lại bên nhà Shinjo có cái để nói hơn. Vừa tới hiệu sách, Shinjo cất tiếng gọi:

- Cháu về rồi ạ!

Anh vào phòng, ngồi hẳn xuống ghế cùng con người mệt mỏi. Mấy vỉ thuốc còn nằm trong tủ áo, nó rơi ra khi anh mở cửa. Shinjo nhìn chốn giang sơn của mình, cơm canh dọn sẵn, cậu chỉ có mỗi việc ăn thôi.

Nakamura lại hành động sao?

Đầu óc quay cuồng suy nghĩ, cơn đau đầu lại kéo đến nhanh chóng, Shinjo nằm quật xuống giường. Bên ngoài, giọng Higashi lanh lảnh vang vọng.

- Cháu đến đây!

- Higashi hả? - Ông chủ hiệu sách đẩy cặp kính lên nhìn cho rõ. Lúc này, Higashi nhào tới nũng nịu với ông ấy.

- Chú không phiền nếu cháu ngủ lại đây chứ?

- Ơ... có thể... nhưng mà... - Ông chủ hiệu sách nói chưa hết câu thì Higashi chạy ngay vào phòng Shinjo.

- Shinjo! Cậu đâu rồi? - Higashi nhìn khắp phòng, cuối cùng đến cạnh toilet.

- Tớ đây! - Shinjo nói.

- Chocolate đâu, tớ không tìm thấy? - Higashi căng thẳng hỏi. Shinjo vừa đẩy cửa bước ra, anh lên giường trùm chăn kín mít!

- Shinjo? - Cái vẻ khó hiểu hiện diện trên mặt Higashi. Thật sự anh ta đã quen với sự thờ ơ này. Có điều trông Shinjo cứ khác lạ làm sao.

- Higashi! - Shinjo ló đầu ra, anh phiền đến nỗi không sao chịu được. - Ở trong tủ, mọi thứ đều trong tủ! Cậu tự tìm đi!

Higashi bật cười thích thú, cậu mở tủ ra thì thấy mấy viên thuốc của Shinjo lại rơi xuống.

- Shinjo, cậu đau đầu à? - Higashi quay sang, giọng khá lo lắng. Shinjo mặt mày bần thần, anh gật đầu mệt mỏi.

- Ừ!

Higashi cầm thuốc lên xem, căn phòng chợt yên tĩnh.

* * *

Rốt cuộc hộp chocolate vẫn nằm ở phòng trọ Dương Linh, Akiko ăn gần hết. Điều kỳ lạ của bạn thân gây lo ngại cho Akiko. Mặc dù Saiko thích Shinjo nhưng chỉ đơn phương.

- Akiko, đừng nhìn tớ theo kiểu đó chứ? - Dương Linh khó chịu ra mặt.

- Tớ thấy trường hợp này của cậu không bình thường chút nào! Mà hắn biết tên cậu chưa? - Akiko vuốt cằm nghĩ ngợi. Xem ra cô nàng đang trổ tài chuyên gia tâm lý cũng nên.

- Tất cả đều không! Gã Ishino Shinjo đó bị sao ấy? - Dương Linh chỉ tay lên đầu.

- Hay nha! Tớ muốn khám phá rồi! Tối nay chúng ta đi mua sách nhé! - Akiko nháy mắt tinh nghịch. Điều đó khiến Dương Linh há hốc miệng, chẳng nói thêm gì được.

* * *

Akiko quả đáng sợ! Dù Dương Linh tuyên bố không đi nhưng bằng mọi sự lôi kéo, cuối cùng họ có mặt tại hiệu sách.

- Chào chú ạ! Bọn cháu muốn mua sách!

- Ờ... cứ tự nhiên!

Akiko cười tít mắt, Dương Linh thở dài ngao ngán. Cô nàng Akiko lựa sách gì chứ, toàn theo dõi trai thì có!

- Saiko kìa! - Dương Linh thì thầm.

- Tớ biết! - Akiko bình thản bảo. - Cậu ấy thường trực mà!

Dương Linh cảm giác hơi ớn lạnh, Akiko sắp làm gì vậy trời!

Hơn tiếng đồng hồ trôi qua, Shinjo từ ngoài bước vào, người đầy mồ hôi. Giống mọi lần, anh mở cửa và đóng lại. Mấy cô gái nhìn anh chăm chú.

- Linh, đừng để Saiko thấy bọn mình! - Akiko ngồi thấp xuống. Hai cô lấp ló bên kệ sách. Cũng phải thôi, gặp Saiko khó nói chuyện hơn.

Gần chín giờ, bọn con gái về hết còn hai cô nàng. Akiko lại quầy.

- Cháu mua quyển này ạ! - Đợi ông ấy đưa tiền thừa Akiko bắt đầu hỏi.

- Anh chàng lúc nãy vào đây là bạn bọn cháu ạ! - Akiko nháy mắt nhìn Dương Linh. - Cậu ấy là cháu chú ạ?

- Cũng không hẳn thế! Cậu ấy tạm thời tá túc thôi! - Ông chủ thật thà đáp.

- Cảm ơn chú ạ! Bọn cháu xin phép!

Dương Linh chau mày, Akiko điều tra cái gì thế? Lẽ ra nên tìm cách giúp Saiko mà hình như không phải vậy!

* * *

Không ngủ được!

Dương Linh bật dậy, cô khó chợp mắt. Tại uống cà phê thôi. Thật bực mình! Cô nhẹ nhàng xuống giường, Akiko ngủ quá ngon lành, cô không tiện mở đèn, bên ngoài khá lạnh. Ánh sáng đèn đường thật ảm đạm. Đêm khuya không bóng người, đường phố trống trơn. Nửa tiếng trôi qua, chắc thế, trên đường có một người đang đi. Chuyện gì đó đã xảy ra, người đó loạng choạng ngã xuống đất. Cô nhìn chăm chú, có thể mười giây! Đôi cánh thiên thần xuất hiện.

- Gì vậy nè?

Dương Linh sửng sốt. Cô lấy áo khoác chạy ra ngoài. Đôi cánh như có ma lực khiến cô hành động, khiến cô phải chầm chậm đến gần.

- Ai vậy? - Dương Linh bấm bụng, người đó cứ ôm đầu cùng vẻ mặt đau đớn.

- Đừng nói là... - Cô thử chạm vào vai áo. - Chúa ơi! Ishino!

* * *

- Cháu quen cậu ta hả?

Bác sĩ Watase giở cặp kính ra nhìn Dương Linh. Dĩ nhiên cô không muốn ra đường đêm khuya thế này, chỉ là Shinjo ngã gục trong vòng tay cô. Anh ấy bất động.

- Đây là thuốc cậu ta hay uống hả? - Bác sĩ đưa cô xem thử. Dương Linh tỏ vẻ ngạc nhiên. Cô đáp:

- Cháu không rõ, cháu thấy nó có một lần!

- Trong túi áo toàn thuốc đau đầu. Tình trạng này chắc đã lâu. Hãy khuyên cậu ta đến bệnh viện ngay khi có thể! - Bác sĩ kéo cặp kính xuống, ông ấy hẳn suy đoán ra điều gì đấy.

- Cậu ấy bị sao thế ạ? - Cô nghi ngại hỏi dồn.

- Trước mắt chờ cậu ta tỉnh đã!

* * *

- Linh, đêm qua cậu đi đâu thế? - Akiko dụi mắt thức dậy. Cô ấy có cả một đêm ngon giấc mà nên đâu biết bạn thân mình gặp vấn đề gì.

- Tớ bị thiên thần ám ảnh! - Dương Linh buột miệng bảo.

- Sao cơ? - Akiko suýt nhảy dựng lên.

- Tớ nghiêm túc đấy!

Dương Linh mệt mỏi, cô không biết cái quái gì đang diễn ra với mình. Đôi cánh thiên thần? Sao có thể được chứ? Nó luôn lẩn quẩn quanh Shinjo vừa hiện hữu vừa siêu nhiên. Chắc điên mất thôi!

* * *

Shinjo che mắt lại vì chói, người cậu đau ê ẩm.

- Tỉnh rồi hả? - Bác sĩ dẹp vội cái ống nghe sang bên. Vừa trông thấy Watase, anh bật dậy.

- Lại là ông!

- Cậu nghĩ ai chứ? - Watase ngồi xuống khám cho anh. Ông ấy trông kiên nhẫn hết mức. - Vào viện đi! Cậu không ổn đâu!

- Vô ích thôi! - Shinjo vớ tay lấy áo khoác, Watase liền chặn lại.

- Nhớ lại đi! Nếu không có cô gái đó thì e cậu chẳng nói chuyện được như bây giờ đâu!

- Kệ tôi đi! - Shinjo lạnh lùng rời khỏi, Watase chỉ biết lắc đầu.

Shinjo lang thang ngoài đường, ánh nắng dịu dàng len lỏi qua mấy sợi tóc óng ánh của anh, thật lung linh và kỳ lạ. Anh nhìn phía trước, Higashi đang đến, vừa kịp để anh thoát khỏi cái vòng tay cực vô tư của Higashi.

- Shinjo! - Higashi thích thú reo lên như đứa trẻ. Có vẻ cuộc sống cậu ta không thể nào thiếu được Shinjo, bởi lẽ nó sẽ trở nên tẻ nhạt và vô vị.

- Đừng gọi tớ nữa! - Shinjo cố kiên nhẫn. Trông anh thật khắc khổ đầy sức chịu đựng. Chuyện này đâu phải ngày một ngày hai. Cái đuôi Higashi bám riết khiến cuộc sống anh đầy sắc màu hơn. Thật sự vậy!

- Tại sao chứ? - Higashi đưa bộ mặt ngây thơ ra hỏi. Vừa hay anh chàng cũng muốn khoe Shinjo vài thứ khác nữa.

- Không thích!!! - Shinjo gằn giọng. Sự bực bội đang dâng lên, ấy vậy Higashi vẫn vui vẻ chỉ vào mũi anh.

- Nhưng tớ thích!

Shinjo đập tay lên trán, thật hết nói nổi cái tên Higashi này. Lẽ ra anh nên đi đường khác.

- Đi mua choccolate với tớ! - Higashi khoác vai Shinjo rồi cười ngây ngô như chẳng nghe thấy điều gì.

- Cậu tự đi mà mua! - Shinjo tiếp tục chịu đựng.

- Nhưng Namiko không bán cho tớ! - Higashi vò đầu vò tai thật tội nghiệp.

- Cậu đi cửa hiệu khác ấy! Việc gì phải tiệm Namiko? - Shinjo bực mình tới nổi giọng cũng run rẩy lên.

- Tớ thích chỗ đó thôi Shinjo! - Higashi nài nỉ, cái giọng bỗng õng ẹo như con gái.

- Cậu... - Shinjo nhăn mặt, một cơn đau nhói trong lồng ngực khiến anh choáng váng.
 
Last edited by a moderator:
34,434 ❤︎ Bài viết: 2241 Tìm chủ đề
Chương 4: Cứ gọi là sao?

DWERfWE.png


Tên của tôi là Dương Linh, tôi là du học sinh đến từ Việt Nam. Một đêm tôi chợt mơ thấy thiên thần.

Khi gặp Shinjo, cảm giác thật mơ hồ, có thể quen dù chưa gặp lần nào. Cho đến khi Angelus xuất hiện...


Dương Linh đóng nhật ký lại, Akiko vẫn ngủ say. Cô ấy mơ gì mà mỉm cười hoài. Thật là...

Ishino Shinjo, cái tên nghe thú vị lắm. Cô bỗng nhớ đến đôi mắt anh ta, sự hài hòa hoàn hảo khi mái tóc nâu đen rũ qua gương mặt góc cạnh đó, vừa giống người phương tây lại tựa như nhân vật bước ra từ trong truyện. Cô khẽ cười cùng suy nghĩ ấy, gió lạnh thổi rì rào, mấy ngôi sao lấp lánh đến huyền diệu. Điều gì đó lạ lùng xen lẫn suy nghĩ của cô, giống như mây trên trời, trăng, sao, mọi thứ khi mờ khi tỏ. Cô nghe tim mình đập, chắc lần đầu tiên thôi, có bao giờ chú ý nó đâu. Cảm giác gặp Ishino Shinjo...

Điều mà cô đọc trong ánh mắt anh ta, suy nghĩ chủ quan nhưng chắc chắn!

Một là anh ta đang mang nỗi buồn nào đó.

Hai là anh ta cô độc.

Ba là anh ta gặp vấn đề sức khỏe.

Dương Linh ngán ngẩm thở dài, cô đứng bên ngã tư vệ đường. Akiko về quê rồi, cũng buồn thật. Mẹ cô chắc nhớ cô lắm đây, không lâu đâu, hai năm nữa cô lại về.

- A lô, tớ nghe nè! Ừ, được rồi! Đừng lo, tớ ổn! Nè! Con nhỏ này, cúp máy giữa chừng! - Cô cằn nhằn chiếc điện thoại, trông vừa đáng yêu lại buồn cười.

- Này, Linh!

- I... Ishi... - Cô lắp bắp nói vì cái gã đó chẳng biết từ đâu chui ra, hắn chạy như ma đuổi rồi nấp sau lưng cô. Dương Linh nhíu mày, lúc ấy Higashi cũng lượn lờ nhìn quanh, cậu ta mất hút sau ngã tư.

- Ra thế? - Dương Linh nhìn Shinjo, anh ta trốn Higashi khổ sở quá! Mệt thở không ra hơi, bộ dạng khỏi phải nói.

- Không ngờ gặp anh ở đây! - Cô định đi thì hắn nắm tay cô lại.

- Nè! - Dương Linh trừng mắt nhìn. Đương nhiên cái vẻ đẹp trai kia không thể xoa dịu cơn tức giận nơi cô. Shinjo còn biết nói gì bây giờ, gương mặt anh chỉ hiện lên vẻ lúng túng như ngày mới chạm mặt nhau.

- Xin lỗi! - Cái từ lịch sự thế nhưng cô không thấy nó lịch sự chút nào! Xin lỗi! Nghe sao mà dễ quá!

- Anh Ishino! - Dương Linh gọi một cách nghiêm túc. Những tưởng sẽ khiến anh ta còn giữ lòng tự trọng, ai ngờ...

- Cô ra bờ sông với tôi được không?

Lại nữa rồi! Dương Linh nhìn lên trời, chẳng buồn nói thêm câu nào. Cô lạnh lùng đi qua vạch trắng. Thật bực mình, mà hơi lạ, hắn không đi theo hả? Cô quay đầu lại, Shinjo vẫn đứng giữa lộ. Đèn đỏ đang sáng lên, là đèn đỏ mà?

- Nè! Nè!

Chiếc xe tải lăn bánh tới, tim cô sắp nhảy vọt ra. Lúc này hắn mới chịu... chạy!

- Ôi trời! - Cô ôm đầu mình, Shinjo chỉ việc cười và cười.

- Linh! - Shinjo thoải mái nói. Đôi bàn tay thô ráp nhưng trắng trẻo của một đứa con trai, anh ra đan vào nhau rồi giữ y như thế một lúc.

- Anh gọi tên tôi dễ dàng nhỉ? - Cô bĩu môi. Dương Linh có vẻ tự nhiên hơn mặc dù bản thân cô không cảm giác rõ điều này. Đột nhiên chạm mặt, đột nhiên nắm tay và đột nhiên nghe tâm sự của nhau.

- Đi chứ? - Shinjo hờ hững kéo cô đi, Dương Linh đã bực lại càng bực. Không nghĩ ngợi nhiều nữa, cô đánh lên vai anh một cái. Mặt Shinjo đơ ra như gã khờ hay tệ hơn thế.

- Uống coca nhé? - Shinjo lí nhí nói.

- Không, cảm ơn! - Dương Linh chẳng thèm nhìn. Cô vuốt lọn tóc che phủ trán. Trời nhiều mây quá, mấy con chim nhỏ lượn vòng thật vui vẻ.

- Tóc cô đang dài kìa!

- Đang... đang dài? - Cô ngoái cổ lại nhìn. Gã Ishino này nói gì vậy? Mồ hôi ướt đẫm mặt dù không nóng, cô chằm chằm vào mặt hắn.

Làm sao biết người trước mặt có bình thường không? Dương Linh đắn đo trước anh chàng nổi tiếng kia. Hai bàn tay cô chà qua chà lại, dáng vẻ vừa căng thẳng nhưng cũng có phần kiêu hãnh. Ít ra thì anh ta đã chủ động rủ cô đi dạo thay vì chính miệng cô nói. Shinjo trông có năng lượng hẳn. Hình như anh ta sắp buông một tràng những câu hội thoại liên tục, kiểu như kịch bản có sẵn trong đầu.

- Anh ổn chứ?

- Uống coca đi!

Dương Linh đành cầm lon coca cho hắn vui. Chẳng phải Saiko bảo Shinjo lạnh lùng đầy lôi cuốn sao? Đằng này, vẫn là Ishino nhưng hắn cứ hâm hâm sao ấy?

- Anh thích ngồi đây lắm à?

- Phải!

- Tôi ít khi lắm, mà ngồi đây vui nhỉ?

- Cô mơ mộng quá!

- Anh cũng vậy thôi!

- Ngồi bờ sông là mơ mộng hả?

- Nè, anh đang phủ định câu nói của chính mình đấy!

Cô mất kiên nhẫn thật sự, rõ ràng cái đoạn đối thoại này đã in sẵn trong đầu anh ta rồi. Nó liên tục khi được kích hoạt sẵn vậy. Nói và nói thôi! Cô giận dỗi đứng dậy, Shinjo liền kéo tay. Thế là cô nàng ngã nhào vào vòng tay anh. Thật xấu hổ! Cô chả dám nhìn mà anh chàng kia hình như là không. Anh ta cứ lo xoa lấy xoa để cái ngực của mình. Tất nhiên phải đau thôi!

Cuộc dạo chơi bất đắc dĩ nhanh chóng kết thúc sau đó. Dương Linh ngại ngùng đi về còn Shinjo tiếp tục lang thang ngoài đường. Tối đến, anh ta trở lại hiệu sách.

Shinjo, chú về Kyoto gấp, vài hôm nữa sẽ lên.

Shinjo gập lá thư lại, trong căn nhà rộng bỗng dưng tĩnh lặng vô cùng. Anh lặng lẽ ngồi xuống ăn mẩu bánh mì cháy góc. Tấm ảnh dựng bên cửa sổ bất ngờ rơi xuống sàn...

Khác với Shinjo, Dương Linh vui vẻ hơn khi Akiko đi vắng. Cô chưa ngủ được bởi chuyện lúc sáng.

Gã đó kì vậy ta!

Chưa từng gặp ai kiểu này hết. Cứ nghĩ đến khoảnh khắc hắn ôm cô vào lòng là Dương Linh ớn lạnh!

- Reng! Reng!

Chuông điện thoại vang lên, cô sửng sốt nhìn màn hình. Shinjo gọi à? Mình lưu số hắn khi nào nhỉ? Cô chần chừ rồi nghe máy.

- A lô!

- Linh! Cô lạnh không?

- Hả? - Mặt Dương Linh tái đi, cô lập cập bảo. - Anh nói gì thế?

- À... cô ngủ đi...

- Nè! A lô! A lô!

Cúp máy rồi. Hắn dở hơi nhỉ? Cô trùm chăn lại ngủ tiếp. Hai giờ sáng, cô tung chăn ra và làm chuyện mình cho là ngu ngốc nhất. Cô vỗ tay lên trán mình khi đứng trước hiệu sách, bạo dạn gõ cửa nhưng không ai ra mở.

- Mình điên mất thôi! - Cô quay bước đi thì đôi cánh thiên thần xuất hiện. - Không phải chứ? Mình điên rồi!

Cô đẩy cửa vào, trong này tối om. Cố mò mẫm đến cửa phòng Shinjo, miệng cô cứ lẩm bẩm.

- Đã điên thì điên tới bến luôn!

- Anh Ishino! - Cô gọi nhưng không tiếng đáp trả.

Mặc kệ hắn có ngủ hay không, vào rồi tính. Mình đang điên mà?

Cửa không khóa, chân cô đạp phải thứ gì đó. Bật công tắc đèn, căn phòng sáng bừng lên.

- Shinjo? - Cô sửng sốt nhìn, hóa ra thứ cô giẫm phải là bàn tay anh ta. Chuyện gì đó không ổn, hai cánh cửa tủ mở toang, thuốc rơi khắp sàn.

- Tắt đèn đi! - Shinjo ôm lấy đầu mình một cách đau đớn. Cô vội tắt đèn và nhanh tay bật đèn pin lên.

- Anh sao vậy?

Shinjo nhăn mặt, mồ hôi nhễ nhại. Người nóng như lửa đốt. Tay anh run rẩy nắm lấy cô sau đó thì im bặt.

- Shinjo! Shinjo! - Dương Linh hốt hoảng gọi ngay cho Watase.

* * *

Nắng chiều tràn ngập trên đường, Dương Linh trở về nhà với bao suy nghĩ kỳ quặc. Nếu thiên thần có thật thì phép màu cô nhận được là gì? Nằm xuống chiếc giường êm ái, cảm giác dễ chịu làm sao. Bác sĩ Watase nói bao lời khiến cô chợt nghĩ nhiều về Ishino Shinjo. Cô vừa trải qua giây phút tồi tệ khi ở nhà anh.

Cậu ta có một khối máu tụ trong não. Nó rất nghiêm trọng, cần phẫu thuật sớm.

Sao mình thấy không ổn nhỉ?

Nếu đó là điều cô dự cảm thì Watase nghĩ có khác không? Ông ấy vào phòng bệnh thăm Ishino.

- Lại chuồn nữa rồi!

Căn phòng trống trơn, không ngoài dự đoán nhưng nó xảy ra nhanh hơn ông tưởng.

* * *

Tiếng thở dài của Dương Linh làm Akiko chú ý. Cô ấy mới về thôi nên chưa biết gì cả. Ai đó gõ cửa bên ngoài, Dương Linh liền ra mở. Là Saiko! Hiển nhiên, cô ấy tìm Dương Linh nói chuyện riêng mà. Bản thân cô cũng chẳng ngạc nhiên mấy. Dù sao Saiko đâu nói sai!

- Cậu thích anh Ishino phải không? - Saiko giọng trầm buồn. Trông cô ấy không mấy vui vẻ.

- Tớ không biết Saiko, sao cậu hỏi thế? - Dương Linh bình thản đáp lời. Cô không chắc mình giải quyết ổn thoả chuyện này ra sao. Vấn đề tình cảm đối với con gái luôn phức tạp.

- Tớ... muốn biết sự thật! - Saiko nhìn thẳng vào mắt cô để tìm kiếm câu trả lời. Có lẽ tình bạn dễ khiến câu chuyện trở nên nhẹ nhàng hoặc diễn biến xấu theo hướng không tích cực. Dương Linh cố bình tĩnh nhìn Saiko.

- Tớ không học chung trường với Ishino, không quen biết anh ta. Đó là lý do!

- Vậy à? Cậu dám hứa không? - Saiko loé lên niềm hy vọng. Dương Linh vừa thấy thương vừa thấy tội cho cô bạn.

- Tại sao tớ phải hứa? Nếu cậu đã thích thì bày tỏ cho anh ta biết. Cậu có nhiều cơ hội tiếp xúc anh ta mà!

- Cậu không phản bội bạn bè đúng không? - Saiko nhấn mạnh.

- Phải! - Dương Linh thẳng thắn gật đầu.

- Tớ về đây!

Saiko buồn bã rời khỏi, Akiko bước vào. Dương Linh nhìn Akiko, dù ai cũng biết Saiko thầm yêu Shinjo song chuyện Shinjo dẫn Dương Linh ra bờ sông hẳn có người nhìn thấy, đâu trách cô được.

- Saiko không hỏi thẳng chuyện ở bờ sông à? - Akiko nhìn Dương Linh.

- Cô ấy sợ! - Dương Linh khẽ khàng. - Sợ tớ khẳng định thích Shinjo!

Quá ngạc nhiên, Dương Linh làm Akiko suy nghĩ mãi. Liệu Dương Linh có bị gã đó đánh cắp trái tim?

Nhiều người mải lo nghĩ về Shinjo mà quên bén anh chàng Higashi. Cả đêm trằn trọc khó ngủ, Shinjo mệt mỏi mở cửa phòng. Anh trợn mắt nhìn Higashi vác cái vali to đùng cùng một chú chó nhỏ.

- Shinjo! Cậu muốn nghe tớ nói không? - Higashi mồ hôi nhễ nhại ngồi phịch xuống sàn.

- Gì thế? - Shinjo uể oải ngồi cạnh. Đầu óc anh sắp ngưng hoạt động cả rồi.

- Tớ... bỏ nhà đi! - Higashi thản nhiên bảo.

- Sao cơ? - Shinjo quay ngoắc sang, mặt mày biến sắc.

- Tớ bỏ nhà đi!!!
 
Last edited by a moderator:
34,434 ❤︎ Bài viết: 2241 Tìm chủ đề
Chương 5: Đến lượt Akiko

4wswPuM.png


Higashi bỏ hộp chocolate xuống rồi chui vào chăn Shinjo. Cậu ta cố phá giấc ngủ anh, bằng cách nào đó khiến Shinjo ngồi bật dậy với gương mặt vô cùng khó coi.

- Higashi, cái giường này không đủ chỗ cho con cún của cậu đâu!

- Yo chan ngoan lắm mà! - Higashi nũng nịu bảo. Mặt cậu ấy hiền một cách kinh khủng. Shinjo đành nằm xuống vì bất lực.

- Higashi, xem như tớ chết rồi nhá?

Đâu dễ vậy! Higashi nghịch mấy lọn tóc của Shinjo còn chú chó tha hồ vùng vẫy trong chăn ấm. Cũng hơn mười giây trôi qua, khi sức chịu đựng vượt quá giới hạn.

- Trời ơi, người ta không để tôi chết trong yên bình! - Shinjo gào lên nghe mà ớn lạnh.

Một đêm dài khổ sở của Shinjo lặng lẽ trôi đi. Sáng hôm sau, Akiko ngang qua hiệu sách. Lẽ ra Dương Linh đi chung nhưng cô ấy bận. Thoắt trông Saiko vừa tới, nét mặt vui vẻ như thường ngày.

- Cậu ghé hiệu sách hả? - Akiko cười nhẹ nhàng.

- Ờ... tớ mới đến nhưng thôi! - Saiko rụt rè hẳn. Đôi chân ngại ngùng nửa ở nửa về.

Akiko thử nhìn sang, rõ ràng Yoshimura đang ở trong hiệu sách. Sự phiền muộn của Saiko chính là đây. Dù muốn dù không, tiếp cận đối tượng mình yêu thích mà có cái đuôi bám theo thì ai chả thấy phiền. Akiko bày tỏ sự thấu hiểu, cô chăm chú nghe Saiko diễn tả về Higashi. Nào là vô cùng dở hơi và dị thường, lại học chung với Saiko hồi cấp một đến giờ. Suốt ngày chơi với chó, nghiện chocolate đến nỗi tôn thờ Namiko là nữ hoàng chocolate mặc dù cái tiệm tạp hoá của cô ấy chỉ hơn chiếc xe buýt một tí. Chẳng hiểu sao Shinjo chơi với hắn? Bao lời lẽ chắc nịch đó gây tò mò cho Akiko. Cô lại nghĩ gì với cái đầu tinh quái của mình đây?

* * *

- Ẳng!

- Ôi!

Akiko giật mình. Cô giẫm phải đuôi chú chó lông trắng. Đón chuyến xe buýt cuối cùng hơi buồn tẻ song sự hiện diện của ông cún này khá buồn cười.

- Yo chan!

Cái giọng nói và đầu ai đó thò ra từ bụi rậm khiến Akiko phát hoảng. Bình tĩnh! Chúa ơi, Yoshimura mà! Anh ta trốn ai vậy? Chiếc kẹp tóc còn lủng lẳng trên đầu, áo quần xộc xệch, chạy cả quãng đường dài chứ chẳng chơi. Akiko cố nhịn cười, trông dễ thương mà sao ai cũng bảo "khùng" nhỉ?

- Thằng quỷ nhỏ! Đứng lại coi! - Tiếng ai đó vọng từ xa, Higashi lúng túng đến buồn cười. Anh ta lắp bắp nhìn Akiko:

- Ơ... cô giữ Yo chan giùm tôi nhé! Tôi trở lại ngay! Yo chan ngoan nhé! Làm ơn! Làm ơn!

Có kịp nói gì đâu, anh ta biến mất tiêu! Mặt Akiko đơ ra. Lúc này người đàn ông ăn mặc lịch sự đang chạy đến.

- Xin lỗi, cô có thấy một thằng nhóc chạy qua đây không?

Akiko cười gượng lắc đầu, ông ta tiếp tục chạy. Xe buýt đến, cô mừng rỡ nhưng.. ông bạn nhỏ này..

- Xin lỗi nha.. đành bỏ bé cưng lại vậy!

Cô nhảy lên xe, khoảng một phút sau chắc là nhanh hơn. Rốt cuộc cái ánh mắt thấy thương, dễ ghét đó làm cô chạnh lòng!

- Higashi Yoshimura!

Cô giậm chân xuống đất thì anh chàng xuất hiện.

- Trễ xe buýt cuối rồi! Tại anh đó!

Higashi mồ hôi ướt đẫm, chú chó nhào đến mừng rỡ, Akiko trông anh ta hơi tội nghiệp.

- Chờ tôi chút!

Anh ta ngồi dậy, ra phía sau trạm xe buýt lôi một chiếc xe đạp mới toanh.

- Leo lên! Tôi chở cô về!

Akiko đứng như trời trồng.

* * *

Khỏi phải nói Dương Linh trêu cô thế nào. Lần đầu tiên con trai chở về, hết nói nổi!

- Linh, nói chuyện cậu đi! Cậu thích Shinjo không?

- Vậy.. cậu thích Higashi hả?

- Cái gì!

- Ờ.. ờ.. tớ lỡ lời! - Dương Linh che miệng lại. Akiko gặng hỏi mãi, Dương Linh chưa biết nói sao.

- Cậu nghĩ tớ thích Shinjo à?

- Phải! Đừng hỏi lý do! Cái cách mà cậu xuất hiện khi hắn gặp chuyện cũng đủ hiểu rồi. Tớ cá cậu thích hắn ngay cái nhìn đầu tiên!

Dương Linh nghĩ ngợi mông lung, Shinjo vẻ ngớ ngẩn, tùy tiện, mà cô chấm mái tóc anh ta. Trông đẹp vô cùng.

- Saiko không phải trở ngại của cậu. Vấn đề ở chỗ cậu thích anh ta không kìa! Thành thật với lòng mình đi!

- Akiko..

* * *

Shinjo trở về nhà, suýt té nhào bởi thứ hỗn độn xung quanh. Mệt mỏi ngồi xuống nhìn Higashi. Hiểu rồi, chỉ là chờ mở miệng nói thôi. Biết sao được! Bố Higashi đến thì chiến tranh nổ ra theo nghĩa đen. Hai ông bạn nhìn qua nhìn lại chờ đối phương lên tiếng.

- Tớ không muốn về!

- Phải! Bố cậu biến nhà tớ thành chiến trường! - Shinjo than thở, Higashi buồn bã xoa đầu chú chó.

- Tớ chỉ có hai chọn lựa, tiếp quản tập đoàn hoặc cưới Honami!

Hiểu rồi! - Shinjo cằn nhằn. Thì ra hắn không muốn làm ông chủ cũng chả muốn cưới vợ nên đến đây trốn mà!

Akiko thức dậy, Dương Linh đi từ sớm. Saiko mới sáng hẹn gặp Akiko, chắc chuyện Ishino. Khéo lo xa vốn đặc tính Akiko nhưng chuyện phiếm về mấy cô gái tạm gác lại. Hôm nay, thiên thần chợt hứng thú với Yoshimura!

- A lô! - Higashi ngáy ngủ.

- Thằng quỷ nhỏ! Giờ mới chịu nghe máy hả?

Tiếng hét làm Higashi rơi điện thoại, anh ta luống cuống nhặt lên.

- Ơ.. mẹ!

- Về đi! Mẹ nấu nhiều món ngon lắm! Con không đói sao?

- Con đói! Bố có nhà không ạ?

- Không.. nhưng đống chocolate của con bố quăng đâu mất rồi!

- Hả!

Tiếng la của anh chàng làm khu phố kinh ngạc. Mấy cô gái dạo bước trên đường phải dừng lại. Higashi thật ồn ào!

* * *

- Này, Honami! Nghe nói cậu sắp đính hôn hả?

- Đừng nhắc nữa!

- Ồ, kể bọn tớ nghe đi! Bạn trai cậu đó!

Honami ngán ngẩm khi ngang qua hiệu sách. Chí ít cô cũng đoán già đoán non tiếng thét của ai.

Lại Chúa đó không phải điều con nghĩ!

- Honami, nghe nói bạn trai cậu giàu lắm! Anh ta xài toàn đồ hiệu!

- À.. ờ..

Honami đỏ mặt nghĩ đến điều đó. Lúc này, Higashi lôi chiếc xe đạp ra, rời khỏi cửa hiệu. Anh chạy qua các cô gái.

Honami vờ không để ý, bọn con gái thấy Yoshimura thì bĩu môi cười cợt. Honami thở dài im lặng.

Cuối cùng Higashi về đến nhà, anh chàng lao vào phòng mình.

- Vô ích thôi! Bố con ném đi rồi! - Higashi muốn khóc luôn.

- Đừng buồn con trai! Honami điện con nè!

Higashi đến công viên, Honami đợi cũng không lâu.

- Chào Honami! - Higashi bỏ tay trong túi áo khoác vẻ bất cần đời, Honami thật sự khó chịu.

- Em có chuyện muốn nói với anh, Yoshimura! - Honami nghiêm túc, Higashi cứ vò đầu.

- Honami nói đi!

- Anh nghĩ sao về chuyện hôn nhân?

- Ơ.. chuyện đó..

- Em nghĩ chúng ta không hợp nhau, vì vậy em muốn hủy đính ước!

Higashi nhướng mày nhìn lên trời.

- Anh không hỏi lý do sao? Lúc nào cũng im lặng. Anh biết điều đó làm em ghét anh lắm không?

- À..

- Bốp!

Higashi sửng sốt. Lời cuối cùng anh còn nghe được là cô ấy có bạn trai rồi. Cô ấy không muốn mọi người cười nhạo mình bởi chồng tương lai sống không mục đích, không lý tưởng.

Chiều dần buông xuống, Shinjo vào nhà, cánh cửa có vẻ khó mở. Anh dùng sức đẩy, nó bật ra tạo nên cái âm thanh đau đầu.

- Về rồi hả? - Higashi ngồi dậy, anh chàng chắn ngang cửa thì đố ai mở nổi nhưng Shinjo ngạc nhiên.

- Gì thế Higashi? Mũi cậu..

Higashi quẹt tay lên xem, máu chảy ướt đỏ hết bàn tay. Shinjo vội lấy khăn đưa cho cậu ta.

- Tớ đã bị tát vào mặt!

- Gì? - Shinjo ngồi xuống cạnh Higashi. Hắn thất tình hả? Nghiêm trọng quá vậy?

- Honami hủy hôn ước. Cô ấy ghét tớ!

- Đúng như tớ nghĩ, bố mẹ bảo cậu quen Honami và cậu làm theo một cách vô tội vạ mà.. cậu bị sốc hả?

- Tớ không biết mục đích, lý tưởng sống là gì nữa! Đau đầu lắm! Tớ.. lạnh quá..

Higashi co người lại, Shinjo nhíu mày. Nháy mắt, Higashi đổ gục xuống sàn.

* * *

- Ngộ độc chocolate ạ?

Shinjo há hốc miệng khi nghe bác sĩ thông báo về tình trạng của Higashi. Hai tiếng sau, Higashi kéo Shinjo lén lút rời khỏi bệnh viện.

- Cậu chắc mình ổn chứ Higashi?

- Tớ sợ bệnh viện! Về nhà thôi Shinjo!

- Nhà ai?

- Nhà cậu!

Shinjo bấm bụng, ngày tháng tới sống sao với ông bạn này đây?

- Ăn đậu phụ đi, mẹ cậu gửi nè!

- Ờ! - Higashi cười nhìn Shinjo - Tớ thấy sống vầy cũng vui!

- Nhưng tớ nghèo! - Shinjo nhét miếng đậu phụ vào miệng Higashi.

- Cậu còn tiền không?

- Ừm!

Higashi gật đầu nhanh chóng. Đêm đó một kế hoạch hoàn hảo bắt đầu, Nakamura sắp mất ngủ rồi.
 
Last edited by a moderator:
34,434 ❤︎ Bài viết: 2241 Tìm chủ đề
Chương 6: Thiên thần ra tay

lPO5cVc.jpg


Vào một ngày đẹp trời không giống như thường lệ, Higashi chẳng thấy bám đuôi Shinjo hệt mọi khi. Cơ hội cho mấy nàng cưa đổ Shinjo hành động.

Higashi bận. Khó nói lắm!

Tối hôm đó, Shinjo trở về. Tất cả diễn ra rất nhanh, Higashi một mạch vào phòng xách theo chiếc túi khá to.

- Xem nè Shinjo! - Higashi mở túi ra, Shinjo trầm trồ.

- Yoshimura, cậu đáng nể quá! - Hiển nhiên với tiềm lực tài chính mạnh mẽ, Higashi thuộc hàng trâm anh thế phiệt khó ai sánh bằng.

- Mấy thứ này cậu tìm nhanh đó nhưng.. cuốn sách này..

- À, của tớ! - Higashi giật lấy nó, mặt cậu khá buồn cười, Shinjo chớp mắt vài lần kẻo nhìn nhầm.

- Gì vậy? - Shinjo chỉ chỏ.

- Ờ.. chỉ là..

Higashi nói lắp bắp, Shinjo nhịn không nổi cười phá lên.

- Cái gì mà sách để nhát ma? Là sao? Rõ ràng in hình con gái nè! Cậu mua chi vậy? Bao nhiêu tiền?

Higashi xòe hai bàn tay ra.

- Mười ngàn yên? - Shinjo vớ tay lấy chai nước uống nhìn Higashi.

- Không phải.. à..

Shinjo ho sặc sụa ngỡ như nuốt phải nắp chai trong cổ họng khi Higashi nói hết câu.

- Cậu.. cậu mua sách chỉ để nhát ma con gái với giá.. mười triệu yên à?

Yoshimura cười ngượng nghịu, Shinjo người lạnh toát trừng mắt nhìn hắn.

* * *

- Hắt xì!

- Cảm hả Linh san? Đừng lây cho tớ nha!

Akiko đùa chút, Dương Linh uể oải lắm. Cả hai đang ở công viên gần nhà. Mới sáng rủ đi nhà sách, mục đích gặp Shinjo thôi. Dương Linh không thèm đi. Lỡ đến Saiko buồn thì sao? Nói chung không nên đi. Dương Linh quả quyết!

Saiko giờ ái ngại cô, xui khiến thế nào Saiko lại đi dạo công viên cùng Saki cả Honami nữa.

Dương Linh bẽn lẽn nhìn họ. Những tia nắng vàng buổi sớm mai óng ánh trên tóc.

Bầu trời đẹp bình yên, từng đàn chim nhỏ chao nghiêng khiến tâm hồn rộn ràng đến lạ.

- Honami học ở Waseda hả? Vậy chung trường Shinjo rồi!

Akiko uống ngụm coca lơ đãng nhìn Dương Linh. Trong đầu Dương Linh mệt mỏi, cô biết chắc thế nào bọn con gái cũng sẽ bàn tán đề tài muôn thuở Ishino Shinjo! Sao họ cứ lì lợm với cái tư tưởng đó vậy?

Thiên thần đọc hết suy nghĩ cô nàng. Phép lạ sắp xảy đến, vài cơn gió nhẹ thoáng qua.

Cô chán ngán nhìn quanh, mọi người đi lại nhộn nhịp, giọng nói hào hứng phấn khởi của Akiko, Saki thì không ai bằng. Họ chơi suốt ngày quên hết cả thời gian.

Ánh tà dương dần buông xuống, các cô gái chuẩn bị chia tay nhau thì một tiếng động lớn ở trung tâm thương mại. Mọi người đổ xô ra xem, đám đông hỗn loạn, hiếu kỳ đầy sợ hãi. Thanh tra Nakamura có mặt tại hiện trường.

- Một sự quấy rối nào đó! Xin lỗi, chúng tôi đang điều tra! Phiền các anh, chúng tôi sẽ cung cấp thông tin sau!

Trả lời cánh nhà báo, cảnh sát tất bật kiểm soát hiện trường.

- Akiko, về thôi!

Dương Linh giục nhưng Akiko còn cố níu kéo, Saiko với Saki cũng thế. Trên tòa nhà xuất hiện quầng sáng kỳ lạ. Vẫn đôi cánh thiên thần, Dương Linh quan sát thật kĩ.

Akiko khẽ gọi, họ dần rời khỏi đám đông để về nhà. Mặc kệ thôi, Dương Linh mệt mỏi vụ này quá. Mà cái điện thoại đâu mất rồi? Cô giật mình lục lọi túi xách. Akiko bấm số gọi thử. Hai cô nàng chia nhau ra tìm. Tiếng máy chờ rất lâu, chưa ai phát hiện rồi. Trễ quá, cuối cùng họ quyết định về nhà dù Dương Linh tiếc cái điện thoại đó lắm.

* * *

Hai giờ sáng, Dương Linh thức dậy

Sao mình có thể làm rơi điện thoại trong khi nó vẫn nằm yên trong túi xách?

Căn phòng tĩnh mịt, mọi thứ yên ắng. Cảm giác trong lòng lâng lâng đến kì lạ, cô bị thôi thúc mãnh liệt khi cầm điện thoại Akiko và bấm số. Đầu dây bên kia phát ra âm thanh chờ đều đều. Chán nản, cô định thôi nhưng.. giật mình! Cô không nghe nhầm. Bên ngoài cửa sổ đôi cánh thiên thần ẩn hiện như trêu đùa cô gái bé nhỏ này.

* * *

Akiko thức giấc, cô ngáp dài nhìn mẩu giấy để trên gối Dương Linh.

Tớ có chút việc đi sớm, cậu đến trường trước nhé. Gặp lại sau!

- Lúc nào cô ấy cũng biến mất kiểu như vầy nhỉ? - Akiko chau mày.

Sự kiện trung tâm thương mại sáng nay lan tràn khắp các mặt báo. Mới đến cổng trường, các nữ sinh bàn luận sôi nổi. Nhìn quanh tìm Dương Linh thì Saki gọi Akiko từ xa. Mấy khi tiết mục trinh thám ngoài đời thú vị thế này. Bọn con gái tha hồ tán dóc.

Trung tâm thương mại bị mất trộm. Có ai ngờ bức tượng pha lê Angelus huyền thoại mất tích. Kẻ trộm lấy nó trước mắt bao nhiêu người.

- Là anh trộm mũ? - Mắt Akiko sáng rực lên.

- Ai mà biết! Cứ như trong phim hành động. Hôm đó bố tố cũng có mặt. Nhân ngày thành lập tập đoàn, mọi người cùng chiêm ngưỡng kiệt tác thì xảy ra chuyện!

Saki kể một thôi một hồi, Akiko cố nắm bắt câu chuyện sâu sắc nhất có thể. Thấy Dương Linh, Akiko tạm chia tay Saki, nhìn sơ biết ngay Dương Linh có vấn đề!

- Thôi nào Dương Linh, tớ muốn biết và tớ đang lắng nghe!

Akiko nắm nhẹ hai bờ vai Dương Linh. Chần chừ do dự, dù thế nào Akiko luôn có lý do để hiểu Dương Linh nghĩ gì.

- Bắt đầu từ đôi cánh đi, cậu kể đầu đuôi xem! Tớ tin cậu, Dương Linh!

- Akiko, tớ.. tìm được điện thoại..

- Trong tay Shinjo! - Akiko nói, Dương Linh kinh ngạc vô cùng.

- Sao.. sao cậu biết?

- Theo như phim thì tình tiết là vậy!

Dương Linh ngẩn người, cứ như Akiko bê hết mọi thứ trong ngôn tình ra. Bản thân cô còn chưa tin nổi, thiên thần tồn tại ở đây sao?

Akiko chăm chú nghe Dương Linh kể. Kiên nhẫn và kiên nhẫn. Ishino Shinjo, định mệnh gì đây bởi năm lần bảy lượt hắn đều liên quan tới Dương Linh. Thật đau đầu, thiên thần ngán ngẫm nhìn hai cô gái, thôi thì chờ Akiko ra tay vậy!

* * *

Hai tuần trôi qua, vụ án trung tâm thương mại im bặt không manh mối. Nakamura cùng các cộng sự làm việc bất chấp ngày đêm nhưng cái gọi là kẻ trộm thì chưa biết giải thích thế nào.

- Bức tượng biến mất ngay trong làn khói? Thưa thanh tra, chúng ta phải làm gì khi hàng trăm nhân chứng đồng loạt nói như vậy?

- Xin lỗi, tôi thật sự..

- Tôi hiểu anh rất cố gắng Nakamura nhưng vụ này liên quan đến nhà Ishikawa. Chúng ta phải phá án thật nhanh.

Nakamura mệt mỏi, ông ta mất ngủ mấy ngày. Cứ như ai đó cố trêu đùa ông ấy. Cả thành phố xôn xao còn tên trộm thản nhiên bất cần đời. Thiên thần bay vòng quanh quan sát hắn, vừa thấy Higashi thiên thần liền chuyển hướng.

- Đói quá Yo chan ơi!

Anh chàng nhà Yoshimura này xoa cái bụng đói meo ngay trạm xe buýt, chú chó ngoan ngoãn nằm cạnh bên.

Chiếc xe buýt dừng trạm, Akiko xuống xe. Ồ, đủ biết Akiko ngạc nhiên tới mức nào. Higashi ủ rũ, áo quần xộc xệch, kiểu như anh ta vừa trải qua một trận ẩu đả hay cái gì tương tự thế!

- Nè, anh bạn!

Akiko gọi, Higashi ngại ngùng, trông hắn buồn cười mà dễ thương vô cùng.

- Tôi là Akiko Saito, gọi Akiko cũng được! Anh đang làm gì ở đây vậy? Không về nhà sao?

Akiko hỏi tới tấp khiến anh chàng không biết nói gì, hồi lâu mới mở miệng nói.

- Tôi là Higashi Yoshimura..

- Anh nhận ra tôi chứ?

- Hở? - Higashi thộn mặt.

- Nói vậy không nhớ à? - Akiko chống hông nhìn Higashi - Thật là, chính anh bảo tôi giữ "nó" rồi chở tôi về bằng xe đạp đó nhớ chưa?

Mồ hôi Higashi tuôn ra ướt áo, cậu nhìn Akiko đầy nét sợ hãi. Phải rồi, bị Honami tát một cái đủ khiến Higashi thẫn thờ mấy ngày giờ cộng thêm cô nàng khá "dừ" này anh chàng không sợ mới lạ!

Akiko cười tinh nghịch kéo Yoshimura đi. Ai mà biết cô định làm gì, ấy thế mà cậu ấm nhà Yoshimura lần đầu tiên được con gái dẫn đi như vậy tự dưng tim cậu loạn nhịp cả lên.
 
Chỉnh sửa cuối:
34,434 ❤︎ Bài viết: 2241 Tìm chủ đề
Chương 7: Lời chân thật

kgvxaB1.jpg


Bức tượng Angelus đẹp lộng lẫy, kiêu sa, là niềm tự hào của tập đoàn Ishikawa hùng mạnh. Nay trong phút chốc biến mất như có bàn tay thần thánh vậy. Hiển nhiên Nakamura là người bị xướng tên đầu tiên khi bản thân ông từng tự hào rằng ở đâu có ông ở đó luôn an toàn trật tự. Thế đấy, tên trộm chơi ông vố đau điếng. Mới vừa nãy đây thôi nhà Ishikawa lăm le chức thanh tra nhỏ bé của ông. Đau đầu thật!

Cơn gió mát thoang thoảng hương thơm hoa hồng phía trước biệt phủ nhà Ishikswa. Những đóa lưu ly xanh đắm mình dưới nắng. Người quản gia cặm cụi mang mấy bó hoa hồng do người làm vừa mới cắt đem vào trong để trang trí phòng. Chủ nhân nơi này yêu hoa, họ đam mê nghệ thuật nên cái gọi là pha lê Angelus làm niềm tự hào cho họ.

Ishikawa Isao không ngần ngại chi mạnh tay để tìm bức tượng quý giá. Hắn là kẻ thích dùng tiền để giải quyết mọi chuyện.

- Thưa cậu, có người gửi bưu phẩm!

Isao nằm dài trên ghế, hắn lãnh đạm với quản gia dù ông ta vô cùng tận tụy. Hồi lâu sau, hắn mở gói bưu phẩm xem, mặt biến sắc không ngờ.

Người quản gia quan sát thái độ hắn, ít nhiều ông ta hiểu sự nghiêm trọng từ gói bưu phẩm đó. Ishikawa Isao tức tốc ra ngoài.

* * *

Trời sáng hẳn, Dương Linh đi mua ít thức ăn ở siêu thị. Hôm nay, Akiko bận việc với.. Yoshimura! Chưa từng nghĩ Akiko hứng thú với anh chàng này, ấy vậy Dương Linh chỉ biết lắc đầu ngó lơ.

Mệt!

Thời gian trôi nhanh theo dòng suy nghĩ, cô nhận ra nhiều thứ thay đổi trong lòng mình. Ishino Shinjo, gã con trai đó rốt cuộc là gì nhỉ. Ở đâu thấy đôi cánh chắc chắn anh ta có ở đó. Chuyện kì dị chả hiểu nổi!

Cô bỗng dừng lại. Chẳng phải trước mặt Ishino Shinjo sao?

Cô nhìn anh, Shinjo loanh quanh khu vực sân bóng chày. Lý nào cô lại chạy đến chào anh ta à? Hiển nhiên không rồi! Song cái nỗi hiếu kỳ khiến cô chưa rời mắt, cô nép một bên quan sát anh.

Người đàn ông trung niên đến, hẳn Shinjo đợi ông ta. Vẻ mặt khắc khổ hiện lên đôi mắt lấm bụi trần, ông ta xuống giọng khàn khàn đầy xúc động.

- Shinjo.. con.. con vẫn khỏe chứ?

Dương Linh nghe lời nói hơi nghẹn ngào, xót xa. Ông ta nhìn anh trìu mến nhưng Shinjo đôi mắt vô hồn, ráo hoảnh.

- Con ổn!

- Xin lỗi con..

- Chuyện qua rồi, đừng nhắc nữa! Chỉ cần nói con biết hắn đang làm gì thế là quá đủ!

Shinjo lạnh lùng, người đàn ông lau vội giọt nước mắt vô tình rơi xuống. Ông ta nói thật khẽ, cô nghe chẳng hiểu gì, lời cuối cùng ông ấy nói làm cô chột dạ.

- Con đừng động vào hắn..

Người đàn ông rời khỏi, Dương Linh thấy Shinjo mặt tái nhợt. Anh ta ngồi xuống ghế, tay mò mẫm trong túi áo.

Shinjo bắt đầu nữa rồi!

Cô tự nhủ, Shinjo không đứng dậy nổi. Anh ta ôm lấy ngực mình, mồ hôi loang ướt trán.

- Shinjo!

Quên bén chuyện mình nghe trộm, Dương Linh chạy đến cạnh Shinjo. Tất nhiên anh ta kinh ngạc, dẫu vậy cơn đau khiến Shinjo sắp mụ mị đầu óc. Cô rối rít hỏi han, Shinjo gắng tỉnh táo nếu không anh ta sẽ gặp Watase nữa!

Hồi lâu sau, Shinjo bình thường trở lại. Anh ta nhìn cô thật lâu, tới nỗi Dương Linh đỏ mặt.

- Đâu phải ngẫu nhiên đúng không Linh san?

Anh xoáy thẳng tia nhìn vào ánh mắt cô, Dương Linh bối rối. Biết trả lời thế nào đây? Cô quay đầu hướng khác. Thiên thần bay quanh họ, Shinjo nắm bàn tay cô, Dương Linh sắp quen dần cái sự tự tiện này. Cô chuẩn bị đấm anh ta thì Shinjo vòng tay ôm lấy cô. Chuyện gì đến cũng phải đến nhưng sao cứ canh lúc này. Cô choáng ngợp bởi.. nụ hôn ngọt ngào từ Shinjo. Anh hôn cô say đắm như kiểu yêu nhau từ lâu.

Dương Linh mất vài giây kiểm soát tâm trạng. Ishino Shinjo hôn cô. Sự thật khủng khiếp này nếu Saiko thấy thì tình bạn tới mức nào nữa.

Cô vội vã chạy đi, mặc cho Shinjo ngồi đó. Mọi việc diễn ra quá nhanh, cô còn run trong dạ.

* * *

Akiko trở mình vì Dương Linh thao thức mãi. Nụ hôn đầu đời bị Shinjo cướp mất, Dương Linh nhắm mắt lại cứ thấy Shinjo hôn mình.

Tại sao anh ta làm thế. Mình điên mất!

Akiko mệt mỏi, Dương Linh ngẩn ngơ hệt kẻ mất hồn. Cỡ nào Akiko cũng điều tra, Dương Linh im lặng suốt buổi học. Mấy ngày rồi, Akiko thấy Dương Linh cố lảng tránh Saiko. Hiển nhiên chuyện này liên quan Ishino mà rốt cuộc nó là gì? Dương Linh không nói, Akiko càng muốn biết.

Chủ nhật, bọn con gái họp mặt ở Waseda. Dương Linh còn ngại nhưng cứ bấm bụng đi, Akiko năn nỉ mãi thành công.

Đến sân tập bóng rổ, Shinjo không có mặt, các cô gái thất vọng thì Dương Linh thở phào nhẹ nhõm. Họ trò chuyện linh tinh đủ thứ, Saiko vui vẻ dù trước đó tâm trạng chưa tốt. Dương Linh ái ngại, cô ám ảnh Ishino vô cùng.

Con gái nói chuyện khá ồn ào, Dương Linh đi tolet, cô lại sân bóng rổ một cách vô thức. Chẳng chờ đợi ai, chỉ là muốn yên tĩnh đôi chút.

Bầu trời đẹp, từng áng mây xa tít chân trời. Tâm hồn cô lúc này bình yên đến lạ. Thiên thần ẩn hiện, tiếng xe đạp dừng, cô chợt quay mặt ra. Shinjo tiến về phía cô, Dương Linh hơi lùi chân về sau. Cô chưa thốt nên lời, Shinjo cười nhẹ nhàng. Khoảng cách anh và cô gần đến nỗi Dương Linh bắt đầu sợ.

Gương mặt khôi ngô đó biết bao cô gái rung động, anh ta làm gì với cô bây giờ?

- Anh.. muốn gì thế?

Cô ngập ngừng, Shinjo có tha đâu. Anh ta vẫn tùy tiện theo kiểu "hâm hâm" ấy thôi.

- Đừng! - Cô rụt tay lại Shinjo thấy vậy càng áp sát hơn. Cô nghe hơi thở anh phả vào mặt mình.

- Nè!

Cô vung tay đấm thì Shinjo nắm chặt. Anh ta ghì cô thật lâu đủ để cô hiểu anh mạnh như thế nào.

- Tại sao tránh mặt hoài vậy?

- Hôm trước anh làm gì nhớ không? - Cô giận mà không thoát khỏi cái vòng tay đó được. Shinjo nới lỏng khi nhận ra cô đau.

- Xin lỗi, nhưng.. anh lỡ yêu em mất rồi..

Dương Linh mặt đỏ bừng, cô chưa dám tin Ishino nói. Anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô, cử chỉ tình cảm dịu dàng. Cô không biết mình có nằm mơ giữa ban ngày.

- Anh.. Shinjo..

Môi cô run bần bật, Shinjo tỉnh táo, sự chân thật trong lời nói chứa đựng nhiều tình cảm. Lý nào Shinjo yêu cô?

- Em đừng trả lời, anh sợ không còn cơ hội để nói với em..

Shinjo bất giác ôm cô vào lòng, Dương Linh cảm nhận tình cảm ấm áp của anh. Chưa bao giờ cô nghĩ rằng anh yêu cô. Nó tựa cơn bão ùn ùn kéo đến. Cô bắt mình khống chế thứ tình yêu dịu ngọt này.

Ánh mắt ngỡ ngàng của Saiko làm Dương Linh bừng tỉnh, Akiko rồi cả bọn con gái. Họ thấy tất cả. Hiển nhiên Shinjo chẳng quan tâm, anh lên xe đạp và biến mất!
 
Chỉnh sửa cuối:
34,434 ❤︎ Bài viết: 2241 Tìm chủ đề
Chương 8: Thế trận Angelus

Akiko khoanh tay trước ngực, họ đang ở nhà mà Dương Linh thì chẳng biết giải thích ra sao. Saiko vô cùng sốc, bọn con gái ngỡ ngàng nhìn Dương Linh. Thần tượng của họ đang ôm cô gái khác, chuyện này nổi nhất trường rồi.

- Cậu không làm gì sai hết Linh san! Đừng buồn nữa!

- Saiko.. tớ làm sao với cô ấy bây giờ? - Dương Linh buồn bã nhìn Akiko.

- Ishino thừa nhận thích cậu, quá rõ ràng! Tin tớ đi! Đây là định mệnh của cậu!

Akiko khẳng định, dẫu thế Dương Linh vẫn chưa nói lên tình cảm dành cho Shinjo. Cô chẳng biết mình yêu anh ta không. Tất cả ập đến quá nhanh, cô không thể hiểu.

* * *

Thiên thần tính trước rồi nhưng Nakamura hành sự lâu quá. Sáng nay, khi vừa lật mấy sấp tài liệu lên thì vô tình thấy tờ báo cũ hơn năm năm trước. Nakamura không bỏ lỡ thêm cơ hội nào nữa, ông đóng cửa phòng thật lâu. Hôm sau, thanh tra rời khỏi Tokyo cùng hai cộng sự.

Vụ mất bức tượng pha lê Angelus làm nhà Ishikawa đứng ngồi không yên. Bức tượng do nữ nghệ nhân Ishino Yuuki tạo nên. Khoác lên mình vẻ đẹp hoàn hảo, hàng trăm người đến mua nhưng cuối cùng nó thuộc về nhà Ishikawa.

Saki bàn luận nhiệt tình về điều này, Akiko chăm chú nghe. Dương Linh không đến, họ hiểu chứ! Ngay cả Saiko còn giận luôn Akiko mà! Thần tượng Shinjo sắp bị người khác chiếm hữu, họ lo sợ không ngớt!

- Linh san!

Akiko hối hả chạy về nhà, Dương Linh mãi suy nghĩ chuyện Shinjo. Cô chưa biết trả lời anh thế nào. Mặt Akiko nghiêm trọng, cô ngồi xuống kể một mạch.

- Người tạo ra bức tượng Algelus đã chết khi tuổi còn rất trẻ. Cô ấy tên Ishino Yuuki! Nghe quen không Linh san?

Akiko lấy giấy bút ra, cô vẽ một sơ đồ. Dương Linh nhìn nhận vấn đề nghiêm túc. Họ thử làm thám tử bất đắc dĩ bởi xâu chuỗi tất cả sự việc đều liên quan một người.

- Akiko, tớ sẽ đi tìm Shinjo! Anh ấy khiến tớ suy nghĩ về lời nói hôm trước. Dù thế nào cũng phải có câu trả lời. Tớ không muốn ở thế bị động mãi!

Dương Linh nhanh chóng tìm Shinjo. Cô đến hiệu sách, chủ cửa hiệu mở cửa cho cô vào. Shinjo đi vắng, hình như anh biết cô sẽ đến nên dặn dò ông ta. Hộp chocolate để sẵn, một chú gấu bông, anh tặng cô.

Cảm giác bất an trong lòng, cô cầm món quà mà nghĩ ngợi mông lung. Ngoài cô ra vẫn có người lo cho Shinjo, ông ta gặp Nakamura khi hay tin thanh tra vừa về từ Kyoto.

Nhà Ishikawa bằng cách nào đó đã có được bức tượng Angelus. Không lâu sau, cái chết đầy bí ẩn của nghệ nhân Ishino Yuuki gây hoang man dư luận. Cô ta tự sát, nhưng tại sao? Manh mối vụ án đó dần chìm vào quên lãng.

Akiko nghiền ngẫm tin tức trên mạng, Dương Linh ngồi nhìn chú gấu bông Shinjo tặng, lòng cô đầy nỗi ưu tư.

- Linh san, bức tượng mất tích chắc chắn là màn trả thù của nhà Ishino. Theo như tiểu thuyết, con trai hoặc con gái nhà đó sẽ âm thầm tìm lại báu vật gia đình, bày ra đủ trò đánh lạc hướng cảnh sát!

- Thôi nào Akiko, cậu cứ suy diễn mãi!

- Cậu đừng quên, Shinjo là em trai Ishino Yuuki!

Akiko nhấn mạnh, Dương Linh giật mình. Cô không dám nghĩ tới. Chú gấu bông dõi mắt theo hai cô.

* * *

Ba ngày sau, Dương Linh chưa nhìn thấy Shinjo. Cái hiệu sách quen thuộc này nó làm tâm trí cô mệt mỏi. Cô đang đợi trả lời anh, thiên thần bay phía sau cô mỉm cười. Điện thoại cô rung chuông, là Shinjo gọi. Cô mừng rỡ ra mặt, tiếng nói Shinjo thật ấm áp, nó làm lòng cô rối bời.

- Linh san, em đang chờ anh hả? Xin lỗi, làm em lo lắng rồi!

Trời ạ, đã lúc nào mà anh ta còn tưng tưng thế nhỉ!

- Nè!

Cô nhăn mặt, Shinjo này cứ như đi guốc trong bụng. Anh ta xem cô như bạn gái thật sự của mình vậy. Dương Linh chỉ muốn chờ thôi mà anh ta tự nâng mình lên mấy tầng mây.

- Đừng giận, anh đùa chút thôi! Em còn nghe máy hả?

- Ừm!

- Linh san, em có thể.. yêu anh được không?

Câu hỏi bất ngờ, Dương Linh đỏ bừng mặt. Cô ấp úng nói không nên lời. Shinjo vẫn chờ cô, Dương Linh tim đập loạn nhịp.

- Đoàng!

Tiếng súng nổ khiến cô suýt rơi điện thoại.

- A lô! Shinjo! Shinjo!

Vẻ sửng sờ hiện lên mặt cô, điện thoại cúp máy giữa chừng. Gọi lại không được, cô bắt đầu hoang man. Akiko đến, Dương Linh bộc bạch mọi chuyện, họ vội đi tìm Higashi.

- Shinjo đang gặp chuyện, tớ cảm nhận như thế!

Dương Linh ôm con gấu bông, Akiko cố liên lạc với Higashi.

- Linh, tớ đến Waseda đây! Higashi không nghe máy, cậu ở đây chờ tin nha! Tớ đi một mình, gặp Saiko phiền lắm!

- Tớ hiểu, nhưng..

Dương Linh sốt ruột, Akiko rời khỏi nhà. Lòng cô ngổn ngang sầu não. Con gấu cứ nhìn cô. Tại sao vậy? Cô quan sát nó. Phải! Nó mỉm cười hệt Shinjo. Cô ôm nó vào lòng như Shinjo từng làm với cô.

Thiên thần dùng ít phép màu, con gấu sáng rực lên, Dương Linh chỉ kịp thấy đôi cánh trong khoảnh khắc.

* * *

Akiko tìm khắp nơi mà không thấy Higashi. Lẽ nào anh ta cũng theo Shinjo sao? Akiko bực mình, cô lần quanh mấy cửa hiệu chocolate. Đến ngõ cụt, định quay lại thì..

- Chào cưng! Đi đâu vậy?

Akiko chợn người, mấy tên yakuya đứng trước mặt. Tình hình căng quá, Akiko run bần bật.

- Em xinh quá! Đi chơi với bọn anh nha!

- Không, tôi bận rồi!

Akiko vội chạy thì bị ngăn lại, chúng ghì chặt tay cô. Akiko đau quá mà chẳng làm gì được!

- Bỏ tay cô ấy ra!

Giọng nói nghe quen quen, Akiko ngước lên. Giây phút ấy cô chẳng thể ngờ được.

- Mày nói gì?

- Lắm lời quá!

Kết thúc câu nói, bốn gã yakuya nằm gục dưới đất. Akiko ngỡ ngàng nhìn anh chàng mà cô cho là dở hơi và dễ thương.

- Anh..
 
Last edited by a moderator:
34,434 ❤︎ Bài viết: 2241 Tìm chủ đề
Chương 9: Angelus trỗi dậy

pG22TOK.jpg


Nhà xưởng bỏ hoang nằm ở ngoại ô Tokyo, xung quanh hoang vắng tiêu điều. Chiếc SUV mới toanh đậu cách đó vài chục mét, Ishikawa Isao ngồi tựa cốp xe, làn khói thuốc nghi ngút bay, hắn nhìn xung quanh quan sát.

Tiếng súng lúc nãy hắn bắn khi nhìn thấy kẻ hắn cần thủ tiêu. Con mồi quanh quẩn đâu đây, mấy gã đàn em rà soát khắp xưởng.

- Reng!

Điện thoại của hắn vang lên, Isao nhướn mày. Hắn cười nửa miệng.

- Mày muốn gì? Được.. tao sẽ vào một mình!

Hắn đi ngay vào trong, nhà xưởng tối om. Ánh sáng ít ỏi nhưng đủ thấy thứ cần nên thấy.

- Ra đi! Tao đến rồi!

Ishikawa ngạo mạn cười, hắn chẳng sợ gì cả.

- Thế nào? Mày sợ à?

Hắn vừa dứt lời thì bóng người xuất hiện. Đứng trước mặt hắn là một chàng trai mặc áo đen, mái tóc nâu óng ánh, gương mặt đẹp như ánh nắng ban mai.

- À, thì ra kẻ đánh cắp bức tượng đây sao? Gan mày lớn thật! Mày cần tiền à?

- Ông không nhớ tôi là ai hả?

- Mày biết tao đúng không? - Hắn cười vang - Tao sắp làm chủ cái tập đoàn này, mày nghĩ tao có thể làm gì mày?

Hắn chỉa súng về phía trước đầy vẻ nguy hiểm nhưng người đó vẫn bình thản nhìn hắn. Anh ta giơ chiếc bật lửa lên.

- Xung quanh đây có nhiều xăng lắm, nếu thích ông có thể nổ súng!

Isao tối sầm mặt, hắn cắn chặt răng, cơn giận bừng lên dù cố nén.

- Mày.. nói đi! Mày cần gì mới trả bức tượng?

- Nó vốn không thuộc về ông, tại sao tôi phải trả?

- Thằng khốn!

Isao cầm khẩu súng, hắn sắp nổi điên. Người thanh niên ném xuống đất sợi dây chuyền, hắn vừa thấy thì mặt biến sắc.

Sợi dây chuyền khắc dòng chữ I love Y, nó đại diện cho tình cảm xa xưa của hắn song.. tại sao kẻ này lại có được sợi dây chuyền? Isao cầm nó mà chết lặng vài giây.

- Mày là ai?

- Ông đoán xem!

Isao cố lục loại trí nhớ mình, năm năm rồi, hắn chưa quên được mối tình đó. Kẻ đứng trước mặt hắn vừa quen vừa lạ. Hắn sực tỉnh rồi ngộ ra.

- Ishino.. Shinjo!

- Phải!

Shinjo lạnh lùng nhìn hắn, Isao hơi sốc. Hắn lấy lại bình tĩnh cũng nhanh.

- Bây giờ muốn gì? Tiền? Tất cả?

- Ông nghĩ tiền có thể che lấp tội lỗi à?

- Nhưng Yuuki qua đời rồi, cậu không ái náy với chị mình sao?

- Kẻ đó là ông đấy!

Shinjo quát hắn, Isao giật mình. Lần đầu tiên hắn bị như vậy.

- Mày.. nói gì thế?

- Ông lợi dụng tình cảm chị tôi cướp bức tượng khiến chị ấy.. chết. Ishikawa, nói đi! Ông đền tội thế nào đây?

Shinjo nói mà lòng đau như cắt, tay anh run nhẹ. Cơn đau chợt ập đến không báo trước, mặt anh tái nhợt.

- Đúng! Chính tao đã cướp bức tượng từ tay cô ấy. Yuuki quá ngây thơ tin vào đàn ông!

- Im đi! Tại ông mà chị ấy tự sát! Ishikawa, ông là kẻ đốn mạt!

- Phải!

Isao nhếch mép, mắt Shinjo đầy nỗi thù hận. Những gì cần nói đã nói hết rồi, hai người họ đối mặt nhau. Shinjo sẽ giết hắn, đôi mắt anh ướt đẫm như hòn than dưới mưa. Isao lùi lại, Shinjo vẫn bước tới. Hắn cầm súng mà không dám bắn, cái bật lửa của Shinjo quá nguy hiểm!

- Khốn kiếp!

Isao nhào đến dùng sức đánh Shinjo, hắn cố đánh hết sức có thể. Người Shinjo đau lắm, anh chịu đựng khi mà cả hai có thể cùng chết. Isao quá mạnh, Shinjo sắp trụ không nổi, anh té xuống mấy thùng caton, máu miệng chảy ra. Cái bật lửa rơi xuống đất, Isao nhặt lên, hắn thở phào.

- Tao đang có tất cả trong tay lẽ nào vì mày mà mất hết sao? Mày không trả bức tượng cũng được, Yuuki mất rồi, ai có thể gây cản trở tao được!

- Ishikawa, đừng mừng sớm quá!

Shinjo ngồi dậy, bất thình lình cơn địa chấn xuất hiện. Mặt đất rung chuyển dữ dội, mọi thứ đổ sập trong chốc lát.

* * *

Ánh sáng nhạt nhòa tĩnh lặng cuối con đường. Từng sự sống phát sinh theo dòng chảy của thời gian. Tiếng đập trái tim nghe sao rõ vô cùng, không gian mơ hồ ảo ảnh..

- Shinjo! Shinjo!

Anh mở mắt nhìn, thế giới thật còn tồn tại chỉ là.. khoảnh khắc anh ngỡ mình đã chết. Không lâu lắm, anh vừa ngất khoảng vài phút, Shinjo tỉnh lại.

- Linh san? Sao.. em đến đây?

Shinjo bật dậy, Dương Linh đỡ anh. Xung quanh ngổn ngang mọi thứ.

- Có nói anh cũng không tin đâu! Chuyện gì xảy ra cho anh, Shinjo?

Anh cười, lẽ dĩ nhiên. Cô ngồi cạnh anh. Lý do nào đó khiến cô có mặt tại đây. Cứ cho là định mệnh, Shinjo vẫn muốn có cô bên mình.

Isao đâu?

Anh đứng dậy, đống đổ nát bụi bặm này khiến đầu anh đau nhói.

- Đoàng!

Shinjo ôm lấy cánh tay, Dương Linh hoảng hốt, máu cứ thế chảy ra không ngừng. Isao thổi nhẹ làn khói súng, hắn cười nham hiểm.

- Ông trời cũng đứng về phía tao nhóc con ạ, mày biết nhiều bí mật lắm rồi, Yuuki hận tao kiếp sau tao sẽ trả nhưng.. Ishino Shinjo! Sự tồn tại của mày là mầm mống tai họa, tao xin lỗi đống xăng vớ vẩn này, mày cứ ôm nó mà gặp Yuuki đi!

- Được thôi!

Shinjo nhìn đồng hồ, Dương Linh tay nắm chặt cho máu ngưng chảy, cô chẳng thể hiểu câu chuyện giữa họ. Điều duy nhất cô nhận định rằng thiên thần ở đây, ngay trước mặt cô!

Isao lên nòng, hắn chỉ thẳng đầu Shinjo. Sự tự mãn nằm trong đáy mắt hắn.

- Nói bức tượng ở đâu tao sẽ tha cho con bé đó. Mày, dĩ nhiên hiểu.. tao chẳng nói nhiều đâu! Ishikawa Isao chưa biết thất bại là gì!

Shinjo đẩy Dương Linh ra phía sau mình. Isao thích thú điều này, hắn bóp cò.

- Đoàng!

Viên đạn bay sát chân Shinjo, Dương Linh suýt khóc vì sợ. Anh nhanh chóng đẩy cô vào góc có bức tường che chắn. Shinjo nắm chặt tay cầm súng của Isao, họ giằng co rất căng thẳng. Isao tiếp tục nắm lợi thế dù Shinjo ra đòn rất mạnh. Anh đang bị thương, Isao cố đánh vào đó. Shinjo ngã vật xuống đất. Hắn đưa khẩu súng ngay cổ Shinjo.

- Nói! Bức tượng đâu?

Hắn gào lên, Shinjo bình thản. Bộ dạng hắn làm Shinjo hả hê. Anh đùa giỡn với mạng sống chính mình. Thiên thần giận rồi, Isao xốc cổ áo anh lên, máu chảy loang ra đất.

- Không! Shinjo!

Dương Linh gào lên thì..
 
Last edited by a moderator:
34,434 ❤︎ Bài viết: 2241 Tìm chủ đề
Chương 10: Món quà thiên thần

Oq1X5nw.png


- Bốp!

Khẩu súng văng khỏi tay Isao, Dương Linh còn kinh ngạc, cô đứng như trời trồng. Isao ôm cái tay bị đau, hắn giận dữ quay lại thì bất ngờ bị bồi thêm một cú nữa khiến máu mũi xộc ra ngoài.

- Đến rồi hả?

Shinjo khẽ mỉm cười, Higashi phủi tay nhìn cậu.

- Cậu ổn chứ Linh san?

Akiko chạy đến, Dương Linh ngạc nhiên vô cùng. Vậy ra hai người họ biết mọi chuyện sao? Dương Linh mừng rỡ ôm Akiko.

- Yoshimura Higashi! Cậu.. đến đây làm gì?

Isao ngỡ ngàng nhìn Higashi. Phong thái của cậu khiến Dương Linh, Akiko ngạc nhiên. Higashi đỡ Shinjo, cậu ấy điềm đạm khác hoàn toàn trước đây.

- Xin lỗi, tôi không cố ý làm đàn em của ông bị thương!

Isao bặm môi. Hắn dư biết khả năng mà Higashi làm được. Gắng gượng ngồi dậy, hắn chẳng trông chờ thủ hạ của mình giải vây.

- Cậu Yoshimura, chuyện này không liên quan đến cậu. Chúng ta nói chuyện sau nhé!

Gã Isao có vẻ sợ Higashi, Dương Linh, Akiko quan sát anh ta, Yoshimura bỗng chốc thành người hùng ngoài mong đợi.

Isao định chuồn lẹ thì tiếng còi xe cảnh sát đến.

- Thưa ngài Ishikawa, phiền ngày ở lại!

Nakamura giọng nghiêm nghị, ông ta có mặt vô cùng đúng lúc. Isao tất nhiên lớn tiếng song giờ hắn im bặt bởi Shinjo mở đoạn băng ghi âm ra.

Thật nhanh chóng, hắn bị đưa về trụ sở cung cấp lời khai. Nakamura lúc này chất vấn Shinjo, dù cái đống đổ nát này nói lên nhiều điều.

- Lẽ ra tôi nên nghĩ ra cậu Ishino Shinjo à! Ngay từ đầu cậu dắt mũi tôi để trả thù chuyện năm năm về trước tôi từ chối giúp cậu chuyện nghệ nhân Ishino Yuuki. Cậu trưởng thành hơn nhiều, tôi đến Kyoto biết nhiều thông tin về gia đình. May mắn, nếu cha cậu không nói thì giờ cậu chết dưới tay Isao rồi!

- Ông đến vì lương tâm à?

- Tùy cậu nghĩ, có điều.. chị cậu luôn mong cậu sống vui vẻ! Giữ mình cho tốt, tôi đi đây!

Nakamura lặng lẽ rời khỏi, họ nhìn theo bóng ông khuất dần sau những hàng cây.

- Shinjo!

Dương Linh hốt hoảng gọi, Shinjo nằm vật xuống vũng máu.

* * *

- Linh san, đừng lo quá! Anh ấy ổn thôi mà!

Akiko cố an ủi, họ chờ đợi ở phòng cấp cứu. Shinjo thương tích kiểu này, cô chợt nghĩ nhiều điều không may.

- Sao cậu đến được nhà máy Akiko?

- Là Higashi, anh ấy cứu tớ thoát khỏi bọn yakuya. Sau đó thì cậu biết đấy! Yoshimura lợi hại vô cùng, một mình anh ấy chống lại đàn em Ishikawa!

- Rõ rồi! Hai người bọn họ có kế hoạch ngay từ đầu! Chúng ta quá ngây thơ!

- Không Linh san, Shinjo thật lòng với cậu đó! Higashi cũng vậy, tại chúng ta không hiểu họ thôi!

Đèn cấp cứu tắt, cánh cửa mở ra. Dương Linh thấy đôi cánh ẩn hiện trong căn phòng, lòng cô trĩu nặng.

* * *

Tháng sáu, mùa hạ.

Akiko khoe chiếc túi xách hàng hiệu Higashi mua tặng. Cô nàng hớn hở chưng diện, mấy cái váy đắt tiền chưa từng thấy. Yoshimura chi mạnh tay thật, Akiko vui chẳng kể xiết.

- Thôi nào, Linh san! Tớ hứa tối về ăn cơm mà! Higashi đang đợi, tớ đi nhé!

Dương Linh lắc đầu, Akiko hẹn hò cũng hơn bốn tháng rồi nhỉ? Thời gian trôi nhanh quá! Cô ôm chú gấu bông Shinjo tặng, bức tượng Angelus nằm ngay ngắn trên bàn. Hôm nay, cô lại đến bệnh viện. Từ ngày đó đến giờ Shinjo vẫn chưa tỉnh. Mỗi ngày cô đều chăm sóc anh, bố anh thỉnh thoảng đến. Người đàn ông cô gặp lúc trước là bố Shinjo. Ông ấy làm quản gia nhà Ishikawa, kế hoạch trả thù họ ấp ủ từ lâu nhưng vì cha mẹ ly dị nên anh lạnh nhạt với ông.

Ánh nắng tràn ngập phố phường, cô nhìn lên bầu trời trong xanh. Shinjo vẫn đợi câu trả lời của cô mà anh chưa tỉnh thì làm sao đây?

Cô đợi phép màu thiên thần, đợi Shinjo tỉnh lại và nói lời thật lòng. Cô nhớ cái ôm Shinjo luôn dành cho cô. Nụ cười tỏa nắng khiến trái tim cô ấm áp.

Em muốn đến bên cạnh anh.

Cô nhắm mắt lại, ánh sáng rực rỡ từ bức tượng phát ra. Đôi cánh thiên thần hiện lên giữa bầu trời mùa hạ. Bí mật của Angelus! Cô khẽ reo lên..

Bước chân vội vã, cô lao vào phòng Shinjo. Cảnh tượng trước mắt chẳng thể tin được! Shinjo, anh ấy đứng ngay cửa nhìn cô, nụ cười nở trên môi. Ánh mắt thiết tha dành cho cô. Dương Linh khóc. Chưa bao giờ cô nghĩ rằng cô yêu anh đến như vậy.

- Shinjo!

Cảm xúc vỡ òa, cô ôm chặt anh nước mắt tuôn trào.

- Xin lỗi, anh chờ em có lâu không?

Shinjo hôn lên trán cô, anh lắc đầu. Tình cảm Shinjo chân thật đến nỗi trái tim cô nghẹn ngào không thôi.

- Em đã thấy Angelus! Tại sao anh làm vậy?

- Angelus chỉ tặng cho người mang trái tim thuần khiết. Khi em thấy đôi cánh tức là phép màu sẽ thuộc về em!

- Anh biết từ trước? Anh đã thấy thiên thần?

Cô ngước mắt nhìn Shinjo, anh cười nhẹ nhàng lau nước mắt đọng trên má cô.

- Là bí mật! Mà.. em chưa trả lời anh? Em có thể yêu anh được không?

Shinjo nâng cằm cô lên, mặt Dương Linh ửng hồng. Cô cười trước khi đón nhận nụ hôn nồng nàn từ môi anh.

- Bí mật nha, em không nói đâu!

Họ mỉm cười nhìn ra ngoài, Higashi với Akiko nắm tay tung tăng. Chắc mua sắm nữa à!

Shinjo, em yêu anh.

Cô cười rúc rích, mặc cho Shinjo chờ đợi. Thiên thần bay vút lên trời, tia nắng vàng lan tỏa khắp nơi.

The End.

Xem thêm Ngôn Tình - Bay Giữa Lưng Trời - Phan Kim Tiên
 
Chỉnh sửa cuối:
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Từ khóa: Sửa

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back