Hôm sau là birthday của cô, vào sáng sớm nhà cô đã rất náo nhiệt của người làm và ba mẹ cô chuẩn bị cho buổi tiệc tối. Nào là người treo bong bóng nhiều màu xinh xinh lấp lánh, người thì kê bàn ghế, người thì dén dọn, nấu nướng. Trong nhà không ai đứng yên một chỗ, hết người này qua lại tới người kia chạy lại, trong như trời sắp sập tới nơi vậy. Mà chỉ có con bé Xu nằm trong phòng ngủ nướng, con gái con nứa kiểu vậy, nhìn mà người viết truyện thấy bất lực luôn.
Mãi tới đến 10h trưa cô mới vươn vai dậy, cô vệ sinh cá nhân, tắm rửa sạch sẽ bước ra ngoài thấy căn nhà được trang trí lộng lẫy lòng lộn nhìn mà muốn rớt quai hàm với độ lung linh của căn nhà.
Cô thấy Chi Tú đi ngang qua trong bận rộn cả người dính hết dirty salt water (mồ hôi) mà hỏi nhẹ.
- Chị à hôm nay nhà mình bị gì vậy?
Chi Tú gấp gáp đáp lại.
- À! Hôm nay là sinh nhật em đó Xu, tối nay đông khách lắm, chị có để sẵn đồ ăn trưa trên bàn kìa em xuống ăn đi, còn nữa ăn xong đi mua sắm đi. Chiều nay khách đông mà toàn những vị khách quan trọng không à.
Cô với gương mặt như hiểu ra mọi chuyện và còn hơi ngơ đáp lại.
- À.. dạ.
Nói rồi cô đi xuống nhà ăn trưa và rồi lên phòng thay một bộ trang phục style đơn giản toàn màu đen.
(chỉ là minh họa nhẹ).
Vừa bước ra tới cửa cô chợt nghĩ.
- Ủa! Vậy rồi mình đi một mình hả, cô đơn chết tui rồi.
Cô đi ngược lại vào nhà rủ Chi Tú đi theo nhưng người hầu lại bận rất nhiều công việc không thể bỏ được, nhưng với đầu óc chỉ số IQ cao hơn chó và tâm hồn trong sáng, niềm tin trắc ẩn nên cô quyết định xin ba mẹ cho Chi Tú đi cùng.
Cô và chị đi đến một trung tâm thương mại lớn, nó rất rộng, bình thường cô đi Aeon đã muốn lạc rồi, nhìn cái trung tâm này chắc đi mấy ngày chưa hết quá. Nhưng bên trong đây toàn đồ hiệu, đắt tiền, có cả những mẫu style cá tính cô thích. Không biết Vân Tuyền trước đây sao chứ giờ thân thể này cô sở hữu nó nên cô sẽ theo suy nghĩ của cô.
Đi được một đoạn, mắt cô lóe lên khi thấy có một shop trang phục ưng ý, cô kéo tay Chi Tú chạy vào shop đó.
Chi Tú thắc mắc khi thấy cô chủ lạ lạ.
- À Xu ơi! Chị nhớ em đâu bao giờ mặc mấy bộ này, chị còn nhớ em thích mặc váy và đầm tinh xảo cơ mà?
Xu vừa đi một vòng xem mấy mẫu quần áo vừa trả lời.
- Thôi! Em hết thích, mặc mấy bộ này thoải mái hơn, mặc đầm váy lạnh khe lắm chị à, chạy nhảy không được gì hết.
Chi Tú rớt mồ hôi hột.
Lựa được một hồi cũng được mấy mẫu đơn giản và thoải mái.
Cô và Chi Tú tiếp tục mua sắm, có nhiều shop bán rất xinh, toàn những bộ cô thích, cô không thích mặc đồ bánh bèo lắm, nhưng nếu mặc đầm hay váy cô chỉ lựa được nhưng bộ tôn lên sự cute của cô.
Đang đi thì Chi Tú cất tiếng.
- Xu ơi! Chị nghĩ em đừng mua thêm mấy bộ này nữa nhìu lắm rồi, tối nay không mặc mấy bộ này được, em nên mua thêm những bộ phù hợp với tiệc tùng hơn.
Xu cũng chợt nhớ ra tối nay là tiệc.
- Ờ ha, em quên luôn.
Giờ cô cũng chịu vào một shop lựa một bộ cực kì sang sờ trọng, không phải nói là toàn trang phục được khắc tinh xảo, tôn lên dáng của phụ nữ, trung niên có, trẻ có, và từng bộ theo ý thích của mỗi người.
Vừa cầm thử một bộ lên, mặt cô chăm chú phán xét kiểu mẫu xem có hợp với cô không, khá được không quá hở không quá cầu khì cũng đủ để tôn dáng vẻ thon thả của cô (nhìn thon vậy thôi chứ ăn như lợn í).
Tự dung đâu ra có một người con gái với mái tóc xoăn dài và bộ mặt trang điểm hơi dày cất chất giọng tiểu thư kiêu ngạo, chất giọng mẹ thiên hạ, chua như chanh bỏ đường như không bỏ gọi tên cô 'trìu mếm'.
- Này Vân Tuyền!
Chất giọng ấy gọi tên cô nhưng cô cũng không biết con nhỏ đó gọi tên cô chỉ có mỗi Chi Tú quay lại hộ, cô còn chưa quen với cái tên Vân Tuyền này lắm.
Thấy Cô không để ý, ả ta gọi lại với vẻ hơi tức giận.
- Này con nhỏ kia!
Cô nghe vậy quay lại xem, thấy ả nhìn mình cô hỏi vu vơ.
- Cô gọi tôi à!
Ả xì khói châm chọc.
- Cô chứ ai, Vân Tuyền! Nay còn biết đi mua sắm sao, con bánh bèo như cô cũng đòi mặc mấy bộ này.
Cô dùng giọng khá là thân thiện đáp lại sơ sài rồi lựa áo tiếp.
- Ồ vậy hả! Ò! Tôi bánh bèo sao, hơ, haizz, Vân Tuyền hiền quá cũng dễ bị ăn hiếp nhỉ.
Ả thấy vậy liền giựt mấy bộ trên tay cô.
- Mày không mặc được mấy bộ này, để tao mặc cho, dù gì mày chỉ thích mặc đầm bông thôi mà.
Cô suy nghĩ nhanh trong dầu với vẻ bất lực.
- Tuyền ơi sao cô lại có cái style cổ quái vậy.
Cô tiếp tục đáp lại ả một cách nghiêm túc và tôn trọng mặc dù cô rất muốn tung cước.
- Tôi đã lựa thì tôi mặc được, chứ tại sao tiểu thư cô đây lại giựt đồ của tôi, xung quanh đây tôi thấy còn rất nhiều trang phục sắc xảo hơn, hay là cô không mặc được những bộ đó rồi lấy đồ tôi.
Ả bướng bỉnh quay đi, đi thẳng lại quầy thu ngân. Khiến cô không thể kìm được mà lại nắm tóc ả lại giựt về phía sau khiến ả đau điến mà quát.
- Con điên này mày thả tao ra.
Cô với bộ mặt diêm vương nhập.
- Mày muốn thả sao, trả đồ tao lại, làm người mày không nên có thói ăn cắp rồi la làng như mày, vậy là không phải người rồi, vậy là gì ta? À đúng rồi súc vật nhỉ. Chị đây nhịn nãy giờ muốn đánh mày đó.
Cô ta lì lợm còn kêu một người lại giúp.
- Chính Quốc anh đâu rồi, lại cứu em
Cô giật tóc ả mạnh hơn.
- Ha! Ăn cắp mà la làng giờ còn đòi người lại giúp, tôi xem coi ai mà mắt mù đến mức mà lại quen con cáo già như mày.
Có một người đàn ông chắc cũng cỡ hơn cô một tuổi bước lại với bộ vest sang trọng và gương mặt cực kì đẹp trai. Ả thấy anh ta liền giả nai.
- Anh ơi! Cứu em, con nhỏ Vân Tuyền đòi lấy đi mấy bộ đồ mà em lấy được.
Cô thấy nổi da gà với ả.
- Nè nha cô gái, cô nói tôi lấy đồ của cô trong khi cô giựt nó từ tay tôi, cô nói không thấy ngượng mồm à. Còn kêu người đến giúp cho tội ác của cô, chắc tôi sợ.
Cô từ từ ngước lên xem người đó là ai, vừa nhìn gương mặt ấy, đôi mắt này, đôi môi này, trông rất hài hòa với khuôn mặt thêm cặp chân mày đậm, đẹp trai. Nhưng với tình huống này này trai đẹp cô cũng không tha, vì trai đẹp mắt mù coi như cũng bỏ. Rồi cô cũng nới lỏng tay ra cho ả thoát, xem coi anh ta sử lý như thế nào.
Chính Quốc quay qua nói với Chi Tú.
- Chị có thể kể lại đúng sự thật không.
Chi Tú thận trọng.
- Dạ thưa câu Chính, như cô chủ nói, tiểu thư đây giựt đồ của cô chủ.
Chính Quốc quay sang ả.
- Em còn không trả lại cho người ta, tôi nhiều tiền nhưng không trái đạo lý như em, em chỉ ham hiền mà đến với tôi, tôi đã theo dỗi em lâu rồi và giờ chia tay đi, tôi không muốn quen người như em.
Xu nãy giờ im lặng nghe anh ta nói xong cô cười lên với nụ cười siêu thục nữ và có duyên.
- Há há há há há há há há! Đáng đời lắm em.
Cô cười xong lại lật úp bánh tráng trở lại bộ mặt cool ngầu.
- Giờ thì trả đồ cho tôi.
Không đợi ả đưa, cô đi lại giựt thẳng luôn, còn ả ta thì vừa tức vừa quê bỏ đi.
Cô nhìn anh ta rồi nói.
- Cảm ơn anh! Hên là mắt anh còn được một con.
Anh ta cũng chẳng trả lời gì chỉ đứng đó bấm điện thoại.
Cô thấy vậy trề miệng ra nói nhỏ.
- Xí, người gì đẹp trai mà chảnh cún thế, không phải đẹp trai là chị không cảm ơn đâu nhá.
Cô nói xong quay qua quẹt thẻ trả tiền đồ, cô cũng không biết rằng người con trai ấy cũng giống cún vậy tai thính vãi mà nghe lời cô nói. Cô cũng không quan tâm lắm và cô cầm giúp Chi Tú mớ đồ rồi đi về. Cô lướt ngang qua người con trai ấy như có một ngọn gió thổi qua hai người.
Đến tối, còn 30 phút nữa là bữa tiệc bắt đầu, trên người cô cũng khoác bộ trang phục cực kì xinh, nó không quá cầu kì, chỉ đơn giản, nó tôn lên vẻ đẹp của cô và không kém phần năng động. Cô vừa đi ra khỏi WC trên tay còn cầm chiếc điện thoại đang nói chuyện với Di Di.
Cô vừa đi vừa vui vẻ kể lại cho cô bạn biết drama xảy ra hôm qua, hai người ha há hô hố như hai con từ trại ra vậy, rồi cô cảm giác đi lại không thoải mái lắm than thở với con bạn.
- Mày ơi, cái bộ đồ này nó mặc lắm mày, mặc vào đẹp chứ tao mặc không quen, tao còn định thay lại áo thun quần sờ lỏn để dự tiệc luôn á!
Di bất lực với con bạn này.
- Ráng đi mày, có 2 tiếng chứ nhiêu, thôi má tao kêu tao có chuyện, sinh nhật vui vẻ nha em gái, mày nhớ đừng có vừa đi vừa bấm điện thoại nha, giống như hồi đó á.
Xu chu nhỏ.
- Biết rồi, mày đừng nhắc quá khứ nha, thôi bai bai.
Cô vừa kết thúc cuộc gọi là cô như một con cá vàng chính hiệu vừa đi vừa bấm điện thoại. Dằng trước cô cũng có bóng dáng người con trai đi tới. Cô cũng không để ý vừa bấm vừa than thở.
- Vân Tuyền ơi là Vân Tuyền, tôi không hiểu sao cô lại có thể mặc những bộ này, Xuân Uyên tôi phải cắn rang chịu đựng cái bộ trong tủ của cô. May là tôi 'hiền', chứ không thân thể này của cô bị ức hiếp rồi, yên nghỉ đi, tôi sống giùm cô.
Bỗng cô đi không cẩn thận bị vấp té, khoảng khắc như chậm lại, cô ngã người ra đằng sau, tưởng chưng như phải chịu một cơn đau vì đập bị đầu xuống sàn. Nhưng không, có một người con trai chạy lại và đỡ cô kịp thời. Lúc này mới mở mắt ra và mặt đối mặt với anh ta. Cô với gương mặt chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra.
- Cảm ơn anh, hình như tôi gặp anh ở trung tâm thương mại nhỉ, hình như anh là Chính Quốc.
Anh ta với gương mặt lạnh đáp lại.
- Ừ là tôi, đi đứng vừa bấm điện thoại vậy dễ gặp sự cố đấy.
Cô nhớ lại lời của Di mà lòng tăn trối. Quay sang anh ta.
- Mà sao anh ở đây.
Anh ta im lặng và rồi đi tiếp.
Cô nhìn hắn với ánh mắt kì thị.
- Người gì mà chảnh cún thế, thôi kệ anh, sắp tới giờ rồi.
Nói xong cô đi nhanh xuống nhà. Còn Chính Quốc, anh ta vừa đi vừa đi vừa ngẫm nghĩ với khuôn miệng cười nửa nhẹ.
- Xuân Uyên sao, cô ta không phải Vân Tuyền, khá thú vị.
Và rồi buổi tiệc diễn ra suông sẻ và cô cũng hiểu biết thêm nhiều về dòng họ của Tuyền và cô cũng biết được Chính Quốc là con trai đọc nhất của ông bạn thân nhất của ba. Hai người là bạn thân nhưng lại ngầm, đến cả công ty của hai người cũng âm thầm giúp đỡ lẫn nhau.
Và thế là bữa tiệc cũng tàn, cô cũng mệt lã người mà nằm xuống chiếc giường thân yêu mà ngáy cho đến sáng.