Đừng thắc mắc vì sao cậu lại lạnh nhạt với lời nói đó, đối với cậu mà nói thế giới này vốn toàn mấy kẻ giả dối cậu chỉ nguyện tin tưởng người nhà mình. Từ ngày ấy vào năm 18 tuổi thì cả thế giới của cậu dần khép kín lại và trong thế giới đó chỉ tồn tại gia đình cậu.
Ba người kia sau khi thấy cậu lạnh nhạt đáp lại rồi đi ra ngoài thì cảm giác hơi lạ vì thái độ ấy. Tên nhóc hiếu động này sao thế? Đụng chạm gì tới cậu ta nữa rồi?
Mang tâm trạng khó chịu xin đội trưởng được về sớm rồi lê thân về nhà. Cậu chỉ mong sao mẹ nuôi cậu đổi ý cho cậu làm một việc khác. Cậu đâu có bất tài đến vậy, cậu chỉ mới thử qua có 10 nghề thôi vẫn chưa thử hết mà.
Hồi tưởng..
Công việc thảm hại đầu tiên:
"Này lại có đơn hàng mới mau tới lấy rồi đi giao đi, Thiệu Nam." Một nhân viên của hệ thống giao hàng nhanh đang hướng Thiệu Nam vẫn còn đang nghiên cứu địa chỉ nhà gọi lại.
Thiệu Nam là ngày đầu đi làm nên rất hăng hái lập tức tung tăng chạy tới: "Vâng! Anh yên tâm em sẽ giao hàng tận tay cho khác trong thời gian sớm nhất!" Nói xong lại tung tăng đi lấy xe giao hàng.
Còn anh nhân viên thì cứ cảm thấy bất an. Này là trực giác đang nhắc anh rằng rắc rối rất nhanh sẽ đến.. Khoan đã..
Anh nhân viên như đang cố nhớ lại điều gì đó rất quan trọng mà mình đã lỡ quên. Hình như lúc mới vào có nghe cậu ta cười nói với mình rằng cậu ta.. mù đường đúng không nhỉ? Chắc không đâu ai đời nào làm nhân viên giao hàng mà lại mù đường chứ.
Sự thật thảm khốc đã chứng minh suy nghĩ của anh giao hàng sai hoàn toàn.
Sau khi hăng hái cầm gói hàng thì cậu lại hăng hái chạy đi. Cậu đã chạy, chạy và chạy.. lòng vòng suốt 3 tiếng đồng hồ mà vẫn không tìm được nhà cần giao hàng.
Ở khu này số nhà cuối cùng là 122/3 mà sốnhà ghi trên gói hàng là 123/4. Vì sao lại vậy ư? Là vì người ta là quận 8 phường 14 mà cậu lại chạy tới quận 5 phường 14.
Thế là công việc thảm hại thứ nhất kết thúc trong sự 'vẻ vang'.
Công việc thảm hại thứ hai:
"Xin chào quý khách!" Cậu trai trẻ nở nụ cười tiêu chuẩn cúi đầu chào một đôi vợ chồng vừa bước vào tiệm trang sức.
"Xin hỏi hai vị đây là muốn gì vậy? Nhẫn hay dây chuyền ạ? Ở đây chúng tôi có rất nhiều mẫu mời hai vị xem thử." Thiệu Nam vui vẻ giới thiệu cho người khách các sản phẩm mới của cửa hàng một cách rất tận tình và chuyên nghiệp.
Quản lý cửa hàng thấy thái độ phục vụ cùng cách ăn nói rất tốt nên cũng khá
hài lòng và tin tưởng cậu. Vì vậy anh ta trở về phòng quản lý của mình tin tưởng để cậu một mình bán hàng.
Nhưng anh đâu ngờ rằng cậu lại là một tên ngu toán bẩm sinh đặc biệt là với những con số có nhiều hơn ba số không.
"Vậy là hai vị lấy cặp nhẫn vàng này đúng không ạ? Vậy tổng cộng là.." Cậu im lặng chăm chú nhẩm xem sáu số không là nhiêu tiền. Sau một hồi vắt óc suy nghĩ thì cậu đã cho ra một con số (tự cho) chính xác nhất:
"Dạ của hai người là sáu trăm ngàn đồng."
Hai vị khách ngạc nhiên với số tiền mà cậu đưa ra nhưng lại nghĩ chắc là đang có chương trình khuyến mãi nên chỉ cười cười trả tiền: "Ái chà cửa hàng này đúng là nhiệt tình thật nha. Lần sau tôi chắc chắn sẽ ghé mua tiếp. Cảm ơn cậu chàng trai trẻ."
Nói xong hai người cười tươi rói bước ra khỏi cửa hàng. Đúng lúc đó, quản lý bước ra thì nhìn thấy nụ cười đó tưởng rằng họ hài lòng với thái độ phục vụ của cậu nên lại chỗ cậu định khen thưởng.
Quản lý còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe cậu lầm bầm nói đi nói lại như đang học thuộc là sáu số không là sáu trăm ngàn.
Ngay lúc đó quản lý bắt đầu thấy không ổn, liền chạy đi xem lịch sử hóa đơn và ngăn đựng tiền thì đứng hình hoàn toàn. Vì sao hóa đơn ghi sáu triệu mà trong đây chỉ thu có sáu trăm ngàn? Quản lý sụp đổ run rẩy bảo cậu từ nay không cần làm ở đây nữa.
Thế là công việc thảm hại thứ hai lại kết thúc trong 'vinh quang'.
Kết thúc hồi tưởng.
"Rầm" cánh cửa gỗ đáng thương bị Thiệu Nam buồn bực một phát đạp tung.
"Ôi kìa sao hôm nay về sớm thế? Chẳng phải còn tới tận hai tiếng lận à? Đừng nói anh trốn việc nha?" Giọng nói phát ra từ chiếc ghế sô pha màu xanh lá. Ngồi trên đó là một thanh niên vóc người cao to nhưng khuôn mặt lại rất giống Thiệu Nam, khuôn mặt thanh niên thì trừ đôi mắt phượng ra thì đường nét và những ngũ quan khác đều rất giống.
"Hừ không liên quan tới em. Anh mệt về sớm không được à?"
"Xì hỏi thăm xíu làm gì ghê vậy. Phải rồi nếu anh về sớm rảnh rỗi thì ra tiệm bánh phụ bác Thiệu đi. Không đi em sẽ nét mẹ anh lười biếng."
"..."
Thằng ranh chết tiệt mình rõ ràng về nhà là để nghỉ ngơi mà. Sao lại bắt mình phụ chứ?
"Sao em không ra phụ hả?" Cậu tức giận hướng về đứa em trai mình bắt bẽ.
Nam Nguyệt nhàm chán nằm xuống ghế, không thèm nhìn anh mình trả lời tỉnh bơ: "Anh cũng biết mà. Tính em hậu đậu lại không có duyên với mấy cái bánh đụng vào là hư. Anh nghĩ bác Nam sẽ chịu cho em phụ à. Thôi thôi mau đi đi hôm nay là cuối tuần hẳn tiệm đang rất bận đừng để bác mệt quá. Không thì anh liệu hồn với mẹ em." Nói xong còn tay còn phụ họa phất phất đuổi người.
Cậu bất đắc dĩ nhìn đứa em cao lớn hơn mình nhiều thì tâm tình đang down trầm trọng. Mình đúng là số khổ mà.
Rồi đồ không thèm thay trực tiếp đi ra ngoài còn 'tiện tay' đem cửa đống cái 'rầm' thật mạnh.
Nam Nguyệt ngước nhìn cánh cửa đáng thương đang có xu hướng hư bất cứ lúc nào thì chỉ lắc đầu nghĩ thâm anh mình đúng là một kẻ bạo lực, sau này người lấy ảnh chắc chắn phải mạnh hơn ảnh nếu không này nào cũng sẽ bị anh mình hành hạ đến chết luôn.
Nam Nguyệt đâu ngờ rằng lời nói vui miệng này sau này sẽ trở thành sự thật.