Chương 3: Kết thúc buồn.
Đã ba tháng bên nhau, tình cảm cứ lớn dần trong lòng hắn nhưng không sao thổ lộ với nàng. Như mọi ngày hắn nằm ườn trên chiếc ghế mà Tinh Bạch mua tặng. Ánh mắt lim dim, hắn nhìn qua cửa sổ đón những tia nắng cuối cùng của hoàng hôn, ánh chiều tà đỏ rực cuối chân trời, từng đàn chim theo nhau về tổ.
"Tinh tỷ sắp về rồi."
Hắn nghĩ rồi đứng dậy lắc cái mông nặng nề đi tới trước cửa.
Tiếng bước chân một gần, cả ngày nhốt ở trong phòng khiến hắn buồn chán, may còn có Tinh tỷ chứ không nhiều khi hắn ước chết quách đi cho rồi.
"Tiểu Trư ơi."
Tinh tỷ vừa mở cửa vừa gọi.
"Ụt ụt."
Hắn đáp lại. Cánh cửa mở ra giống như mọi ngày Tinh Bạch xuất hiện như một thiên thần cứu rỗi linh hồn đang lạc lõng của hắn.
Xoa đầu hắn Tinh tỷ nói:
"Tối nay Tiểu Trư ngoan nhé ta đi có việc."
Hắn xị lại, cái mặt heo của hắn ngày càng to ra khiến "sầu bi nhãn" không còn tác dụng nữa. Tinh Bạch chuẩn bị xong thức ăn liền thay một bộ váy rất đẹp đứng trước gương:
"Tỷ có đẹp không Tiểu Trư?"
Ngày xưa với loại câu hỏi này hắn sẽ nhảy cẫng lên, nằm giơ bốn chân lên trời với ý:
"Nàng đẹp xuất sắc, người ta có hai tay đồng ý, hắn đồng ý cả bốn chân."
Cánh cửa khép lại, hắn lại uể oải một mình gặm nhắm cô đơn. Màn đêm buông xuống, đèn xe chạy như lễ hội ánh sáng, những bảng quảng cáo nhiều màu sắc rực rỡ báo hiệu một đêm nhộn nhịp ngoài kia. Hắn chỉ có một mình!
Đồng hồ điểm mười hai giờ "Tinh Bạch hôm nay về trễ quá" hắn lo lắng.
Bỗng nghe tiếng bước chân, hắn thở phào nhẹ nhõm:
"Tiểu Trư ơi."
Lại giọng nói quen thuộc. Hắn vui mừng nhưng sao tỷ lại khóc. Tinh Bạch ôm cổ hắn khóc, một linh cảm chẳng lành hiện qua trong đầu "ụt ụt".
Tinh Bạch nhìn hắn thật lâu, thời gian như đứng lại rồi cô chậc lưỡi nói:
"Giá như Tiểu Trư là người thì hay quá ta có thể bên nhau trọn đời."
Nghe câu nói đó hắn như đang mơ nghĩ:
"Tinh tỷ nói vậy không lẽ."
"Ta yêu ngươi lắm Tiểu Trư."
Tinh tỷ nói tiếp rồi gục đầu vào người hắn khóc. Hắn bây giờ vừa vui vừa sợ nghĩ:
"Sao Tinh Bạch lại khóc nhiều vậy."
"Ta sắp đính hôn rồi, ta phải theo chồng bỏ cuộc chơi ở đây thôi, khổ cái là nhà anh ấy không thích nuôi thú cưng."
Tinh Bạch vừa khóc vừa tiếp tục nói:
"Hai ngày nữa ta sẽ đưa ngươi về nhà ba mẹ."
Như tiếng sét bên tai hắn như chết lặng tiếng "ụt ụt" cũng nhỏ dần, tai hắn cụp xuống, mắt ngấn lệ:
"Ta có thể nhìn nàng cười, nhìn nàng khóc, nhìn nàng trong vòng tay kẻ khác nhưng ta vẫn ở đây nguyện yêu nàng mãi."
Ngày mai tên hôn phu của Tinh tỷ sẽ tới, hắn nằm dưới giường ước gì mãi mãi như ngày cách đây ba tháng. Nhưng biết làm sao bây giờ, hắn chỉ là con heo. Còn Tinh tỷ phải tìm hạnh phúc mới cho mình, hắn cảm thán "ông trời đối với hắn thật tệ". Phận là con trai chưa một lần yêu ai thì chết yểu. Bây giờ phận là con heo chưa kịp được ai yêu thì phải xa nhau nghìn trùng.
Tiếng chuông cửa vang lên, Tinh Bạch hôm nay đẹp quá, nhưng đẹp chỉ để cho con khỉ kia ngắm. Hắn ôm hôn nàng, Tinh Bạch ngượng ngùng giới thiệu "Soái Ca đây là Tiểu Trư mà em nói, nó thông minh lắm".
"Soái Ca cái khỉ gì Cẩu Ca thì có."
Hắn lẩm bẩm "ụt ụt".
Hai người ăn tối cùng nhau, nhìn trong mắt hắn như muốn nuốt sống Tinh tỷ vậy.
"Anh có thuyết phục được gia đình không."
Tinh Bạch nói.
Hắn hằn học:
"Em suốt ngày cứ Tiểu Trư này Tiểu Trư kia, anh nói rồi nếu muốn nó ở bên cạnh thì cho nó làm heo quay trong ngày cưới, rồi xương bỏ bao chôn sau nhà, thế là được ở bên em mãi."
Tinh Bạch hét lên:
"Sao anh ác vậy."
Tiểu Trư cũng oán hận kêu:
"Éc éc."
Hắn đứng dậy trừng mắt nắm lấy tay Tinh tỷ:
"Cô nên biết thân phận của mình, chứ không kể cả cô lẫn con heo này cũng không yên đâu."
"Quá lắm rồi dám đụng tay vào Tinh tỷ chết với lão trư."
Hắn nghĩ liền xông lên húc ngã lão. Hắn xông lên người cắn vào ngón tay của lão đến chảy máu. Miệng lão la hét "Tinh Bạch cứu anh, con heo nó giết anh mất".
Tinh Bạch hoảng hốt quát:
"Tiểu Trư đừng làm vậy ta ghét ngươi đó."
hắn như không nghe hàm răng càng siết chặt "thà để nàng ghét còn hơn để con Cẩu này khi dễ". Nghĩ là làm hắn cắn thật mạnh ngón tay của lão đứt hẳn.
"Tiểu Bạch nó giết anh rồi."
Lão la hét trong đau đớn:
"Cứu anh cầm dao đâm nó."
Tinh Bạch khóc thảm thiết van xin:
"Tiểu Trư ta không muốn đâm mi đâu, thả ra đi."
Hắn nghĩ:
"Mấy hôm nay vừa hay cũng đang nghĩ đến cái chết, xa nàng ta thà chết, thôi thì chết dưới tay nàng còn hơn."
Tiếp tục cắn mạnh hơn nữa tên kia sắp ngất xỉu.
"Phập."
Cảm giác đau nhói, hắn ngoái lại Tinh Bạch vừa đâm vào chân hắn vừa khóc:
"Tiểu Trư của ta dừng lại đi được không?"
Hắn như không nghe tiếp tục cắn:
"Phập, phập, phập."
Mắt ươn ướt nó quay lại nhìn Tinh tỷ lần cuối.
- Ai nói Tiểu Trư ta không biết yêu -
Tính Bạch đừng khóc nữa ta sẽ luôn ở bên nàng. Hắn từ từ nhắm mắt chỉ còn nghe tiếng khóc đến bi thương của nàng.
"Không!"
Tỉnh dậy mồ hôi toát hết cả tay hắn hét lên.
"Sao vậy Lang Ca."
Tinh Bạch lo lắng hỏi.
"Giấc mơ đáng sợ quá."
Rồi hắn nhìn Tinh Bạch một cách trìu mến nói:
"Lần sau đừng ăn thịt heo nữa nghe em."
- Hết -