4 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 10 yromem

Tiếng cốt két từ cánh cửa gỗ, minh chính cho thấy mình đã đẩy được cánh cửa nặng nề để rồi vào được bên trong tòa nhà trắng, tòa nhà đã rất sáng sủa mới sáng nay, bây giờ đã tối đen bên trong, ánh sáng chiếu qua từ một cánh cửa mở chiếu sáng lối hành lanh chính, vậy cũng đủ để nhìn vào bên trong và xác nhận được căn nhà này ngoài tôi ra đã không còn ai lén vào, ít nhất là tầng một.

Cởi giày ra khỏi chân, lại đặt từng bước lên vệt sáng giữa bóng tối, nâng chân bước vào, rồi vội vàng dùng hai tay che mắt, bảo vệ bản thân khỏi cuộc tấn công bất ngờ, "không gì cả", tòa nhà mới tối mờ giờ đã có thể nhìn rõ.

Sàn nhà, ba cột trụ, khu bếp, cầu thang và trần nhà trắng có chút chói, vậy là bóng đèn ốp tường, sao sáng nay mình lại không nhìn thấy, còn tự mở sáng theo tín hiệu.

Bước chân được lên bậc đầu của cầu thang, cậu chợt thấy có cảm giác muốn uống nước, dừng lại rồi nhìn vào vòi nước của máy lọc kế bên tủ lạnh được đặt ngoài cùng bên trái, lấy ly nước đã để sẵn ở mặt trên máy lọc, chọn lấy cái ly duy nhất rồi hứng nước chảy ra từ vòi, giọt nước rót đầy ly, uống hết cốc thứ nhất, rót đầy cốc thứ hai, cầm cái ly trên tay cùng bản thân lên lầu tới căn phòng khởi đầu, đi thẳng ở những bậc đầu tiên, quay trái nhẹ rồi bước thẳng ở những bậc cuối cầu thang, đi qua phòng tắm, phòng vệ sinh, nắm lấy tay nắm cửa rồi vặn nó, buông tay ra, đẩy nhẹ cánh cửa cho nó đi một đoạn, cậu thấy được bàn gỗ, cái ghế sáng nay ngồi và đống đồ, mở cho hết cánh cửa, thấy rõ phần trống còn lại, yên tâm bước vào, tiến tới bàn, tay phải đang cầm cứng, từ từ thả lỏng mới đặt ly nước xuống ở mép bên phải bàn không để nó lẫn vào, tay trái rảnh rỗi móc lấy súng điện trong quần, ngắm nghía khẩu súng, nhớ lại vị trí mình đã lấy lần cuối, tay phải hàng động liền lấy balo trên vai, nắm vào dây đeo rồi lộn ngượ đầu, đẩy ra hết đống đồ học tập ở bên, cái bàn trở nên lộn xộn, tay đang cầm khẩu súng đã chạm vào mép bàn, mắt nhìn chằm vào đống lộn xộn mình bày ra, tay theo đúng ký ức, chạm vào từng món xếp mỗi món đúng thứ tự vốn có.

Gót chân phải lùi một bước lớn xuống rồi chạm sàn, chân trái cứ thế theo chân phải ngã vào sàn, khép hai chân cố làm lưng đứng thẳng, mặt đối bàn, di chuyển ánh mắt của mình lia từng món từ trái sang phải rồi ngược lại lập lại ba lần, lảm nhảm trong đầu về thứ tự lần lượt, "quần áo, balo, bút, sách vở, chùm chìa khóa, thẻ ngân hàng, công cước, tệp tài liệu, súng điện, ly nước", "cườn yl, niệđ gùns, uiệl íat pệt, cườc gônc, gánh nâgn ẻht, àohk áihc múch, ởv hcàs, tùb, olab, òa nấuq", thứ tự không giống như ký ức của cậu còn thiếu món gì đó, cậu đứng nhìn một hồi lâu trong căn phòng được nắng chiếu qua cửa kính, không gió, không mát, mồ hôi chảy ra từ mọi tế bào, mặt mày ướt đẫm vẫn không biết mình thiếu món gì, lấy kính tròn trên mặt rồi dùng tay lau lấy từng giọt mồ hôi, lau xong cậu thấy tỉnh táo quyết nhớ thêm nữa, gập kính rồi để một bên trên bàn, nhìn thấy hành động vừa rồi của mình, cậu à ra một tiếng, tự cười.

Kính tròn, thẻ học sinh, điện thoại đã hoàn thành đúng bức tranh, một khung cảnh đầu tiên ngay lần đầu mở mắt, theo đúng diễn biến tiếp theo, nhớ về hành động của mình, vươn tay ra bắt lấy một tệp trên bàn, ngay lúc đó cậu đã sợ, nhưng giờ đã được tiếp sức mạnh từ những khung cảnh anh dũng, cậu nắm chặt tệp ở tay trái, tay phải nắm thật mạnh ở cổ tay trái để kìm lại sự run ở hai tay,

Hít vào rồi thở ra, lại một lần nữa, thêm nữa, cho tới khi cơ thể chậm dần rồi dừng, "phù", tới lúc vươn tới thurt eht, tay phải gỡ ra dây chéo được dính vào nút như nút áo trên bìa, mở bìa màu xanh đen ra, cậu thấy ngay giấy A4 được đánh máy nhiều dòng chữ ghim kèm cùng một tờ vé đen có họa sắc chi tiết, từ từ xê dịch tờ giấy từng chút một khỏi cái kẹp sắt giữ chặt sự thật, hai thứ tách ra, bỏ một thứ không cần thiết trên bàn, thứ cần thiết được hai bàn tay nắm ở hai bên.

Sức lực bùng nổ từ những hợp chất trong đầu, hợp chất giúp ta có sức mạnh trong cảm xúc mãnh liệt, được biết nhiều nhất, nổi tiếng trong cơ thể người, "Aderenline", tiếp sức mạnh cho cơ thể hèn nhát giờ đã siết chặt các bó cơ, từ gót chân tới bắp chân, đùi, bụng, ngực, bắp tay, ngón tay cái ấn mạnh xuống tờ giấy, nhiều nếp gấp lan ra, rồi lan sang cổ, đầu, con mắt có màu đỏ ưu thế hơn trắng, mũi chảy máu từng giọt, vẫn cố đọc nhiều lần, càng nhiều càng xúc động, lại càng nhớ nhiều hơn người cha

Từ góc cạnh lăn tới mặt phẳng, nằm im ắng trong phòng ngủ của tầng lầu ở tòa nhà biệt thự trắng, một người mặc trang phục đầy đủ có một cơn tức giận lớn trong lòng trỗi dậy, cậu đỏ ửng cả người mồ hôi bay hơi, hai bàn tay cùng nổi gân xanh, bóp nát tờ giấy, vò nát tờ giấy với dòng chữ thân mật từ người cha, cậu vung hết sức vào cửa kính đang đóng, dáng người thẳng đứng, đưa mắt nhìn lên trần nhà trắng, hít một hơi lạnh, thả ra một hơi nóng

"nhất định"

Tên vô lại, dùng những đứa con của mình để mui vui, vài người anh của tôi cố gắng để hài lòng ông ta, chỉ có tôi là phản kháng, làm hắn mất vui rồi đầy vào

Dòng điện lớn đi theo từng dây thần kinh, xung kích não bộ, cơn đau đột ngột xông tới thẳng tới não của cậu, tay bật sau lưng, chân bật lên trước, cơ thể uốn lên để giảm thiểu nỗi đau nhất, sự tỉnh táo dần phai đi, mắt vẫn nhìn theo vệt sáng tới cửa, chiếu tới chân của tên khốn nạn, chân tên khốn đó đã đặt qua cánh cửa đã mở bởi tôi, tai vang lên âm điệu của bài nhạc quen thuộc.

Cố bấu cái chân đang trong tầm mắt, "need some help, bro", bóng tối.
 
4 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 11

Đây là đâu, một nơi tối, không có bầu trời lại có thể thấy rõ mọi cảnh vật xung quanh, thấy được mặt đất màu đỏ nâu, thấy được sông trắng và đen đang trào vào bờ, trên bờ có mình đang đứng, đôi chân bị nước sông ngập vào rồi thấm vào mặt đất, phía trước là một bờ sông đỏ nâu khác ở bên kia, chính bên kia cũng có người nhìn sang bên này, tôi không vẫy tay, cũng không đi tới, lùi xuống chỉ có nhìn, nhìn thật sâu vào mắt người bên kia, người bên kia lẫn tránh ánh mắt mình, thấy rõ mình, thấy rõ đối phương, miệng muốn mở nhưng tay lại vẫy chào tạm biệt, nhìn người kia đi lên thuyền, rời bến.

Mọi người hiện diện, nhiều người bước tới, từ phía sau, bên cạnh hay chính chỗ đang đứng, họ đang tiến tới, chính chiếc thuyền người kia đi, lẳng lặng nhìn từng chiếc thuyền rời, nhìn thật lâu, lâu và xa, bàn tay chạm vào người, đầu quay qua thấy một bộ xương trắng, chỉ ngón cái vào chiếc thuyền, đi trước mình, bản thân đi sau, không một lời nói chỉ có hành động, chân dậm nước sông đen và trắng lẫn cát vàng, nước rửa trôi đất đỏ nâu trên mũi trên, bàn chân, gót chân.

Bộ xương lên thuyền đầu tiên, nắm lấy tay tôi, dẫn vào chỗ ngồi đã định sẵn, bàn chân ướt đẫm tới bắp chân đã khô ráo, ngước đầu nhìn lên bộ xương đang lúng túng tìm gì đó, rồi quay đầu nhìn bên kia sông, chẳng có ai ở đó, chẳng có ai, cả đằng sau hay trước, chỉ có tôi và bộ xương

"damn, quên lấy chèo rồi, đợi ở đây, đừng đi đâu cả, nhớ đừng đi đâu"

Nhìn bộ xương mới lên khỏi nước rồi lại xuống mặt đất, đã rất nhiều người, đã rất nhiều, chỉ còn lại tôi ở đây, ở ngay đây.

Bừng tỉnh khỏi màn đêm, tay còn đang cầm một tờ giấy nhăn túng cùng tấm vé nhăn túng không kém tờ giấy nhăn túng kia, thu tay lại, kéo chân cùng lúc, đỡ bản thân dậy, tạo thành tư thế khoanh chân trên sàn, đọc lấy tờ giấy nhăn túng, đọc đi, đọc lại, tôi tự hỏi có cần đi dự tiệc theo yêu cầu của tờ giấy, còn ăn mặc hợp thời, ăn mặc hợp thời là cần gì.

Đứng dậy, xoay khớp tay, khớp chân, dùng tay chỉnh cổ, vai, gáy, rồi lại chỉnh trang phục đáng ra sẽ lôi thôi trên người thì nhận ra mình còn mặc mỗi cái quần, sao mọi lần bất tỉnh rồi tỉnh lại là mất đi áo mặc trên người, tìm cái áo đã mặc, nhận ra nó ở trên bàn với ly nước còn phân nữa, uống lấy phân nữa còn lại của ly nước rồi bước ra khỏi phòng tới căn phòng kế bên, mở cửa, bước tới gương soi được keo lại bên phải tường, rửa tay, dùng nước rửa mặt nhiều lần, tới lần cuối nhìn mặt mình trên gương, một khuôn mặt điển trai, phong độ, thần thái trượng nghĩa, xác nhận bản thân mình ổn từ ngoại hình, cậu quay sau lưng, vươn tay tới cánh cửa gấp, lấy khăn tấm trên đầu máy giặt kế bên cửa, đem nó theo bên mình vào buồng tắm.

Khăn lấy ở đâu đặt lại ở đó, đồ mặc vào chỗ nào vẫn mặc vào chỗ đó, quần áo sáng nay cũng có nghĩa tối nay mặc tiếp, đeo thêm kính tròn, lấy chìa khóa, đặt điện thoại vào túi quần, thẻ ngân hàng cũng nhét vào luôn, uể oải bước lên, bước xuống mất năng động, bậc thang lại dài thêm với từng bước chân cố nhấc, trong miệng ngân nga âm nhạc mới nghe gần đây, còn rất rõ ở bên tai, một giai điệu trầm lắng, yên lòng.

Ra khỏi căn nhà tới thế giới màn đêm đầy sao sáng trên trời, đơn giản bước đi qua các khu nhà, rời khỏi con phố để vào đường lớn, mua ít đồ ăn, đã không còn sức để chạy như sáng sớm, cố chạy như trưa, buổi tối khoảng thời gian tốt để bước đi từ tốn, nhìn thêm cảnh vật của con đường đi quen thuộc, con đường hằng ngày bất chấp trời quang hay trăng u, mình cũng cần làm quen, không cần sợ sệt, nỗi sợ và run lên bởi những điều nhỏ nhặt thường ngày vì cậu đã không muốn biết thêm về điều đó hoặc việc đó, giờ đã khác, cần phải làm quen với nó, đề nghị song phương, nó muốn được biết, mình cần phải biết.

Sải bước chân, kèm theo ngắm nhìn về đường lớn đang tấp nập xe cộ, đủ màu từ vật có màu sắc chói lóa, lấp lánh trên con đường, trên tòa nhà cao hơn nơi mình ở, khác hẳn khu cậu sống, một nơi ma còn che, ở đây đông đúc người hơn, từng người đi qua, sẽ thấy nhiều người đi chung với nhau, nhiều đứa trẻ trong tay cha mẹ, cuộc trò chuyện sôi nổi về chủ đề họ biết trong không gian được gắn kết bởi mối quan hệ, ánh mắt cậu dán chặt vào nơi nào có tiếng nói vui vẻ, nó cũng làm cậu vui trong lòng.

Tới trung tâm hơn, có nhiều người hơn cùng chen vào một khu mua sắm cao tầng, một tòa nhà to lớn luôn có sức chứa cho hàng ngàn người đi vào, bề ngoài phồn hoa, sáng sủa, treo rất nhiều biển quảng cáo, linh vật nhún nhảy, từ chỗ cậu đứng đã nghe rõ tiếng cười đùa trong khu mua sắm, từ một nơi xa đã rất rõ ràng về tâm trạng chung của họ, cậu đứng một lúc trước cửa rồi bước vào cửa hàng tiện lợi cách xa chốn hoa lệ, với lại nơi này gần nhà cậu hơn.

Gian hàng đồ ăn cũng khá phong phú, hết hạn trong ngày giảm giá hơn nữa, tuỳ lòng rồi cử tay tới lấy bốn món vào giỏ, trong giỏ có một combo chiên giòn, một phần mì, một phần cơm sốt tiêu đen, vậy là hết cho bữa, một chai nước caffe achmo vào giỏ, một chai erppep. RD vào giỏ hàng, tôi lẳng lặng đứng nhìn từng món hàng vào giỏ, không nói gì, không nghĩ lấy hiện tượng huyền bí, chỉ nhìn, nhìn vào cái đuôi nâu đỏ di chuyển tới nơi đó thích rồi lấy đồ nó muốn bỏ vào giỏ được cầm bởi mình.

"Tính tiền xong, đi theo", đuôi nâu đỏ lắc qua trái sang phải, nó khá hút mắt đấy.

Tôi ngật gù, bước theo cái đuôi ra quầy tính tiền, đợi chờ nhân viên quét mã hàng, nhìn sang đã thấy cái đuôi chùn xuống, không cử động linh tinh, cố ra dấu cho nhân viên, có lẽ họ nghĩ mình làm bừa rồi, tính tiền cho món mình muốn, món mình phải muốn, tôi đi theo cái đuôi đỏ, từng cú lắc đuôi lại dẫn đến con đường lớn, rẽ vào con đường nhỏ, lách qua nhiều con hẻm nhỏ, bước cầu qua lộ lớn, hưởng cơn gió hất lá của hàng cây xanh ở trong công viên chiếu đèn yêu kiều, ngược chiều với hàng người đi ngang, có đôi người đi xuôi dòng, không rời nhau dù chỉ một inch, đi càng xa khỏi phồn hoa sẽ càng tới bần cùng, căn nhà mới thấy cũng như căn nhà ở khu mình sống, hoang sơ, tàn tạ.

Cả hai dấn thân vào một nhà cao tầng bị bỏ hoang, khá giống tòa nhà mình sống không hơi người, dơ dáy, bẩn thủi, cũng chỉ có thế, không có gì đặc biệt, điều khiến nơi này được chọn, đơn giản có khung cảnh bao quát tốt khu phố phía dưới, khác thật khu này vẫn có người sống, sống ở trong nhà hay sống ở ngoài đường cũng tính là sinh sống ở đây, có nơi để ở, không bóng người chắc chỉ có ở khu "Grillbreath".

"Hey, lần đầu tiên nhìn thấy nơi này sao, nhìn nhiều sẽ quen thôi", cảm nhận được bàn tay đang đung đưa trước mặt nhưng mắt lại nói không, cái đuôi lắc theo nhịp nhẹ

"giúp dọn ra cái bàn, ghế phía bên kia cột rồi mở tiệc", nhìn thấy cái đuôi đã đứng im, theo cử chỉ chắc giờ ánh mắt đang nhìn về phía trước, cũng nhìn theo rồi chợt chú ý về một bãi đất hoang có ba cái ống cống xếp theo kim tự tháp, được dựng màn che ba phía, không che phía trước, cách nơi đây bốn căn và ba đường

"bãi đất hoang phía trước là nơi tận hưởng bữa tiệc này sao", tò mò rồi buộc miệng hỏi, không nhận được câu trả lời, chỉ thấy hàng động ngã người về cái ghế dựa lưng, mới được dựng ra về phía sau cái đuôi, cái đuôi bị ép chỉa thẳng lên bầu trời, rồi lại chỉa về bên phải, một lon nước bay về một đoạn rồi tiếng bật nắp lên tiếng, được dóc nghiêng một bên, từng tiếng ực ực được uống xuống, có ngay một vài giọt nâu chảy theo hình dáng cong của đôi môi, dọc theo cầm rồi biến mất ở không trung.

Trong lòng cảm thụ hiện tượng huyền bí trước mắt, tay ấn cầm, mắt nhắm nhẹ lại, vô thức cười khúc khích, tiếng cười phát ra, sống lưng run lên một chút là lúc để biết mình đi hơi xa rồi, cũng ngã lưng xuống cái ghế dựa, lấy một chai erppep. RD trong túi đã đặt trên bàn nhỏ, vặn nắp rồi hút một hơi ga lớn xuống cổ họng, lấy tiếp vài hộp để lấp cái bụng bị cồn cào bởi hơi gas, bên kia cũng lấy vài món ăn vặt cũng hưởng thức theo, một người một đuôi cùng ăn cùng uống trong đêm tối với khung cảnh rộng mở, xa vời trước mắt.

"Lý do đi xa tới tận đây là gì", cũng xong bữa ăn, lấp được cái bụng, giờ ngồi đợi lý do thú vị cho việc tới đây

"đánh giá khúc ca của chị hai", đó là lý do đẩy cái đuôi kéo mình vào việc này, chưa kịp lên tiếng bình luận về khả năng của mình, mắt tôi đã thấy được sự xuất hiện của bóng ai đó ở bãi đất trống từ xa, người đó mặc váy trắng, đứng lên ống cống cao nhất rồi nhảy vài điệu, ngón chân đỡ cả người lên, tay phải nâng lên cao, tay trái hạ thấp, người ấn nhẹ về bên phải, rồi lập lại tương tự với hướng ngược lại, bước chân đi hết đường cống, lại quay về đường bên kia.

Tới lúc dừng lại ở giữa, nhón ngón chân, đôi chân bắt chéo, ưỡn ngực lên, hai tay dang rộng ra, đôi mắt luôn nhắm kể từ lúc xuất hiện, tư thế hoàn hảo, giọng hát mới có thể cất lên, cất lên âm thanh cao, vang rộng tới chỗ đang ngồi, nghe rõ hết, rõ về tông, về điệu, về lời bài hát, bầu không khí xung quanh cũng sáng nhẹ lên, lòng khô héo cũng được an ủi đôi chút, nhận ra bản thân đang đứng rồi từ từ ngồi xuống, cái đuôi không phản ứng mạnh như tôi, vẫn ngồi vững với đuôi lắc cực mạnh như helicopter

"chị hai, hát rất hay", "ừm" đuôi dịu xuống dựa vào tay nắm bên trái ghế đáp lại câu nói thật lòng, tôi thì không nói tiếp

Cả hai quyết giữ bầu không khí im lặng, tự thống nhất ngầm về việc cố nói ít để lắng nghe nhiều hơn, đầu óc thì tập trung lắng nghe âm điệu nhẹ nhàng, càng nghe càng hay, nhịp đổi sang nhạc khác vẫn có độ luyến, bài nhạc cuối kết thúc, chị hai đã chạy đi về bên phải con đường

"không đuổi theo sau"

"đuổi cũng không lại, chị ấy còn tự biến mất sau một đoạn thời gian, trông coi một chút là được", đuôi dựng thẳng, à đứng thẳng

"trước khi đi, mạng phép được biết tên", hỏi hết tất cả thắc mắc trong lòng

"Viktar, lần tới gặp sẽ nhờ giúp thêm một chuyện"

"chọn cậu, vì thấy được tính simp và kém cảm thụ, nghe ý kiến từ cậu sẽ dễ khuyên bảo chị ấy về việc theo đuổi đam mê", chưa kịp hỏi câu đó đã bị đoán trước trả lời, tuy nhiên điều đáng quan là sẽ gặp lại trong tương lai, rất đáng đợi

Cái đuôi phóng ra từ trên tầng lầu, di chuyển trên bầu trời tối của ánh trăng, ánh trắng chiếu vào sắc nâu đỏ, đã không còn thấy nữa, lúc ra khỏi nhà lòng mình đã đau đớn về việc nào đó đã xảy ra, giờ thì không còn nữa, niềm vui vẻ và trải nghiệm thú vị về âm nhạc đã giúp đỡ không ít, hai mươi ba giờ là lúc bữa tiệc tàn, dọn đống bừa bãi này một mình rồi về nhà.

Kết thúc bữa tiệc với một ly nước ép, kết được vài người không tệ, với món quà ở trong xe, câu chuyện vừa trải là đủ quà để trở về căn nhà của mình tại mười một giờ trưa, cầm cây thương halberd gỗ được tôi dùng năng lực cụ thể hóa nó theo hình dạng của cây thương muốn đâm xuyên đầu tôi, vác nó trên vai, tay cầm cặp, rễ cầm hộp bánh red velvet dâu, từ tốn bước qua khu vườn được tỉa theo phong cách mùa xuân, đứng đợi cánh cửa tự động mở ra, có hai đứa em chạy tới với ánh mắt lóng lánh, anh trai đứng một chỗ với đôi mắt nghiêm trang, ném cây thương về em trai, khuỵ một chân, hai tay bế em gái đang chạy tới lên, nói vài lời nhẹ nhàng với họ

"em có cây thương đổi lại phải nghe một yêu cầu từ chị", thằng bé gật đầu, tâm trí dính chặt lên cây thương.

"Chị thắng đẹp lắm"

"cảm ơn em, đây món bánh yêu thích của em", tay tôi chỉnh nhẹ bàn tay của ẻm rồi điều khiển rễ đưa hộp bánh rơi nhẹ đúng lòng bàn tay nhỏ

Tiếng vỗ tay, "được rồi, hai em tránh ra cha cần gặp chị gái của hai em"

Trong lòng biết sẽ được gọi để dò hỏi về năng lực của mình, không ngờ lại nhanh đến thế, chào tạm biệt em gái, nhìn vào đứa em trai như trẻ con, đi theo anh trai lớn tới căn phòng của gia chủ trong nhà, ông ấy tốt, tệ ở chỗ ít quan tâm con cái.

Tiếng gõ cửa nhiều lần, tôi tự ý mở một cánh để vào, giờ đây ông ấy đang ở phòng, bận rộn với giấy tờ trên bàn, gõ cửa thêm lần nữa mới thu hút được ông ấy, mới nhận ra chúng tôi đã tự tiện vào trong phòng, nét mặt có chút giận nhưng không làm gì được

"Lioumai, kể từ giờ con sẽ kế nhiệm chức gia chủ", nghe xong, tôi giễu cợt câu nói này, thời đại nào rồi vẫn còn cái gọi là gia tộc, tưởng đã quyết định tại thời điểm năm tuổi rồi chứ

"Dad, sao có thể để em ấy đứng đầu, em ấy luôn quá non nớt với chuyện này", anh trai chen lời vào, không ngờ anh ấy lại bên vực cho tôi, chẳng vui tai lắm

"chuyện này ta đã thảo luận với mọi người mới đưa ra quyết định, nếu có phản đối để lúc khác"

"không, thưa cha con nghĩ chúng ta nên nói ngay bây giờ"

Tôi lặng lẽ chào rồi về phòng của mình tránh cuộc tranh cãi đã được định sẵn, giả bộ không nghe lời kêu gọi, dù sao có anh trai ngăn lại ông ấy, việc còn lại của mình là lên kế hoạch sắp tới

Sáng thức dậy tươi tắn sau buổi tối tuyệt vời, đắm mình trong dòng nước đổ xuống, tạo sự mát lạnh, sạch sẽ trên bề mặt cơ thể, thay quần áo cũ sang đồng phục tươi mới, mở balo nhét đủ thứ vào.

Một tờ giấy được viết tay bằng bút mực xanh được đặt dưới balo sau khi được nhấc lên, nó đã luôn ở đó hay mới đặt gần đây, đọc chữ trên tờ giấy

"nhớ đi dự dạ hội, hỏi ai đó về cách mặc đúng theo quy định"

Tờ giấy giờ đã làm mình hoang mang trong lòng, nếu hỏi ai đó chắc chỉ có giáo sư.
 
Chỉnh sửa cuối:
4 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 12

Tiếng chuông vang từ cái chuông vàng chỉ run lên với mức tiêu thụ ở mức tám trăm mana, hai lần vang có nghĩa là tới giờ giải lao cho học sinh và giáo viên, giải lao chỉ cho nhưng giáo viên bình thường, còn bản thân mình phải kiểm tra tin nhắn xem có học sinh nào cần tư vẫn, điện thoại hôm nay không hiện tin bỏ lỡ nào, vậy là có thể nghỉ ngơi thỏa sức, chuẩn bị tắt nguồn điện thoại, cũng đã để sẵn tin nhắn tự động trả lời, giây trước hớn hở giây sau âm trầm vì tin nhắn từ một học sinh bị áp lực, không tới ngay bên cạnh ai biết sẽ có chuyện gì xảy ra

Xách đít ra khỏi ghế, dọn dẹp vài món đồ, hồ sơ và tài liệu trong phòng, khóa ổ khóa ở các ngăn tủ quan trọng, không cho ai tự tiện vào ăn uống, đóng cửa văn phòng lại, treo thêm biển thông báo vắng mặt, đặt hòm thư ở bên cạnh cửa, mới ung dung nâng chân bước đều ra khỏi phòng tòa tháp, thẳng lên phía trước tới nhà thi đấu, càn băng qua một công viên có tên khá lãng mạn, "anbráse", trên chặng đường dài dù có đi xuyên vài nhà hội hay câu lạc bộ thì dưới trời nắng gắt cũng làm quần áo ướt đãm mồ hôi, đặc biệt người dễ ra mồ hôi như mình, khó khăn đến mấy cũng tới được nhà thi đấu, mới dừng lại ở máy bán nước tự động, mua cho bản thân một lon caffe werb dloc để uống, chưa kịp mở nắp đã bị cách ngang, may mắn người cách ngang lại là cậu học sinh cho gọi giáo viên ra đây, cậu học sinh "Amadeus"

Màn chào hỏi xã giao đôi chút lại đi tới phía sau nhà thi đấu, có hành tre mọc xùm còn đằng sau thì được ai đó đốn để ẩn nắp, một chỗ thích hợp cho sự riêng tư của mỗi cá nhân, hai chúng tôi đứng dựa vào bức tường cùng nhau trò chuyện về đề tài đã nói suốt một năm qua, nghe riết cũng đã thấy chán.

"Cảm ơn thầy, đã giúp em trở nên tự tin trước cha mình", Amadeus nhút nhát đã bộc bạch với tôi bằng lòng biết ơn, đã trưởng thành hơn rồi, tôi ngật gù công nhận những vất vả năm tháng qua đã có hồi đáp

"không cần biết ơn đâu, đó là nghĩa vụ của giáo viên khi giúp học trò mình trở nên tự tin trong cuộc sống", "nhưng thầy vẫn nhận lời cảm ơn này, chúc mừng em đã dám đứng lên nói ra ý kiến của mình", tôi vỗ tay không tiếng ồn, vẻ mặt cả hai cũng thể hiện sự hài lòng, khoảng ngừng cần thiết được dựng ra rồi mới nói về chủ đề chính

"lần này em, muốn lời khuyên của thầy để đón nhận sự công nhận của mọi người trong gia tộc", không trả lời ngay, lấy ra một chiếc nhẫn ở túi áo trong, đeo vào ngón trỏ phải, dùng ngón trỏ phải mở nắp lon nước ra, mắt nhìn vào mắt em ấy có sự dao động nhẹ ở con ngươi, nhìn thẳng nhưng cũng lảnh tránh

"em cần thuyết phục người thân của em trước, nói họ về ước muốn của mình"

"thuyết phục người thân, nhưng cha em chắc chắn chẳng lắng nghe lời em nói"

"cha em là người cuối cùng, người đầu tiên cần thuyết phục là em gái của em"

Nhắc tới hai từ "em gái", cậu học sinh này lúc nào cũng có vẻ mặt buồn phiền, vẻ mặt đó đã nhẹ hơn vẻ mặt của một năm trước, nhưng sự ngập ngừng đó vẫn không tan đi một chút nào, có chút cảm thấy thất bại

"thầy nói đúng, em ấy đúng là người đầu tiên cần phải nói thẳng ra, vậy em cần làm gì đây", cần làm gì sao, mở nhạc trong phòng, cùng uống ly rượu táo rồi nhảy điệu nhạc, hoàn thành nghi thức lời nói sự thật

"tìm chủ đề yêu thích để nói, sau vài lời dẫn dắt cảm xúc thì nói thẳng ra"

"nhớ rằng em gái em rất dễ xúc động nên cẩn thận lời nói", mặt em ấy cúi xuống, nét mặt đượm buồn, thấy thế vỗ vai thật mạnh để tạo ra tiếng bốp lớn, đưa lon nước chưa uống một ngụm nào

"em sẽ thành công thôi"

Cả hai chia tay trong lời nói cổ vũ, tôi ung dung bước về với tâm hồn vui vẻ khi làm xong thêm một việc.

Tới giờ giải lao, tôi cầm một tờ giấy, một thiệp mời rơi ra từ tệp tài liệu để trong lòng bàn tay, đi qua công viên "park peek eal", qua canteen đã được tân trang lại, đứng trước cánh cửa đã đóng chặt lại cùng bảng thông báo ghi về "nếu bạn có vấn đề hãy ghi vào giấy rồi bỏ vào thùng bên", có chút thụt hẫn ra về, nhưng nhờ vậy để đi dạo quanh ngôi trường.

Hàng cây xanh mát, chim hót líu lo, trời quanh mây tạnh, mắt của tôi liếc nhìn những tiểu chi tiết như tòa nhà, phòng học sắp tới sẽ học, hay những con người sẽ giao tiếp, điều khiến nơi này tráng lệ, ai cũng mang làm những bài tập ma thuật ngay tại giữa sân, hay ở bên kia đang có bạn nữ triệu hồi ra một con trâu lớn miệng hô to lên "thằng nào nười bảy tuổi ra đây" rồi húc vào anh chàng cạnh cô gái, nhẹ nhàng hơn thì có tinh linh nước tạo cầu nước úp vô đầu người kia, không hổ là trường phép thuật, vẫn giữ tốc độ chạy ra khỏi đây tới nơi tốt hơn,

Chạy được nữa chừng thì có làn khói đen quấn một vòng quanh thân người, kéo người về đường khói đã đi tới, vùng vẩy khỏi việc bị quấn, chạy hướng ngược lại thì nó vẫn không buông tha còn đuổi tới quyết liệt, chạy cũng không lại chi bằng đi theo đối mặt sẽ tốt cho bản thân, đi theo làn khói thì thấy có hai người đi tới càng tới gần càng nhìn rõ họ, vóc dáng hai người gần ngang, một béo một gầy, gầy sậm màu hơn béo, trên đầu cả hai người họ thì chỉ có duy nhất người béo có một cặp sừng nhô ra sau đầu, một cặp nhô ra trước đầu, trên tay người gầy đang bưng một tờ giấy đang cháy ở trong, bốc làn khói đen đang quấn thân mình, họ hân hoan chào hỏi, đáp lễ họ bằng câu trả lời

"em có tham gia câu lạc bộ chưa", tôi đáp "chưa"

"em có tham gia hội quán chưa", tôi đáp "chưa"

Trả lời được hai câu này, hai người họ đặt ra câu hỏi táo bạo hơn, cũng áp xát hơn vào người mình, tạo ra cơn áp lực vô hình giáng vào mặt mình.

"Em được đánh giá cấp bậc nào", "D, thưa hai anh"

"tốt" gầy nói, "bọn anh tính mở hội ăn chơi nho nhỏ cần những người cùng chí hướng như em đây gia nhập" béo thêm, "em thấy sao" đồng thanh, hai người thay phiên nói, dồn những câu nói về phía mình, thúc ép câu trả lời.

Giơ tay đặt câu hỏi về cả hai, "thầy nói buộc gia nhập câu lạc bộ, nên gia nhập hội của hai anh cũng được đúng không", "gia nhập chỗ nào cũng được, gia nhập vào bọn anh sẽ nhận được sự giúp đỡ hết mình", họ nắm hai bả vai, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt tôi, miệng thì thầm hai chữ đồng ý, điều cần làm trong tình huống này là giơ tay gia nhập

"ngon, thêm một thành viên", cả hai đấm lên trời bằng cả hai tay của bản thân, tôi giơ tay phải đấm theo cùng họ.

Quay trở lại mặt đất, tại mặt ghế gỗ được ba cái mông ngồi lên, ba người đang thảo luận về các điều kiện của người mới gia nhập vào, ghi ra giấy rồi thực hiện nghi lễ ma thuật để tìm ra họ, hẳn là tìm.

Khi hỏi họ về làn khói đó, họ thành thật trả lời đã sử dụng nghi lễ ma thuật tìm người định mệnh theo tiêu chí từ một cuốn sách cổ trong phòng sách tại nhà của anh "Heimlois", anh gầy "daimsec" nói với tôi về mọi chuyện xảy ra gần đây, rồi quyết định thực hiện nó với mục đích thành lập một hội.

Hai người vốn là bạn thanh mai trúc mã đồng giới tính, chơi thân với nhau từ nhỏ, đều mang trong mình đam mê ma thuật cấm nhưng lại bị hạn chế ở phần thực hành trong câu lạc bộ ma thuật cổ đại, rời đi rồi gia nhập chỗ khác cũng chả thể thõa mãn bọn họ và cách duy nhất là ra riêng lập một nơi chốn thỏa thích mà làm, tìm những người cùng chí hướng phát triễn dần hơn, nghe được lý tưởng cao cả của họ, thấy được quyết định gia nhập này cũng không tệ, tuy nhiên bản thân mình nói ra một câu hỏi "tại sao họ không làm ngoài trường", cả hai ấp úng đáp thành lập trong trường sẽ được tài trợ và có gì nguy hiểm thì cũng được bảo vệ.

Khá hợp lý về ý tưởng đó nên bây giờ bản thân mình đã tham gia theo họ vào nghĩ lễ tìm người định mệnh theo tiêu chí, những người tham gia nghi lễ đều phải viết ra ba câu mong muốn gặp người đó, hai người họ đã đặt sáu câu như sau để tìm mình, bản thân mình cũng đồng ý vài điều

"một người cởi mở với ma thuật, phải không", đáp ứng

"một người có vận dụng tốt với ma thuật, phải không", không đáp ứng

"một người không cuồng si ma thuật, phải không", đáp ứng

Ba câu đầu của anh Heimlois viết

"một người sẽ đồng ý lời mời, phải không", đáp ứng

"một người khác thường, phải không", không trả lời được

"một người có tiền, phải không", đáp ứng được đôi chút

Ba câu sau do anh Daimsec nêu ra

Thêm vào ba câu tìm người từ người mới tham gia nghi lễ, gây đau đầu cho ba người đang ngồi trên ghế, thì anh Heimlois đưa ra một ý tưởng về xuất thân đặt biệt như đến từ gia tộc lâu năm, sinh vật giả dạng, bị nhập hồn, chúng tôi vỗ tay trước ý tượng độc lạ này, sau đó mình bồi thêm một câu hỏi về người đó trải qua đã trải qua một sự kiện siêu nhiêu huyền bí, cú búng tay từ anh daimsec thu hút hai người bên cạnh, đứng lên hùng hồ hô to lên về người đó chắc chắn có cùng sở thích.

Bắt tay làm nghi lễ, cần lấy một tờ giấy da ghi ra các câu hỏi, trên tờ giấy có sáu câu hỏi đầu thêm ba câu hỏi gồm có xuất thân đặc biệt, đã trải qua sự kiện huyền bí, có chung chí hướng, vò nát tờ giấy đặt ở giữa vòng tròn trung tâm với đường kẽ kéo tới ba ngọn lữa tương trưng cho người đang có mặt ở trong nghi lễ, cả ba người nắm tay vận dụng ma lực thành vòng tròn rồi truyền vào ngọn lửa, lúc hình thành vòng tròn bên trong đã cảm nhận được nhiều dòng chảy loạn bên trong được nối hai đầu trong lòng bàn tay, khiến dòng chảy loạn thành vòng cung, kết nối vào hai vòng cung khác tạo thành vòng tròn lớn, cảm giác rất đặc biệt, nhưng có sự khó chịu nhẹ khi dòng chảy hình tròn bị đứng đoạn rồi chảy xuống như hình xoắn, hai ngọn lửa trước mặt đàn anh bừng cháy to hơn ngọn lửa trước mặt tôi, mồ hôi hơi chảy giọt trên trán, có vẻ họ cảm thấy sự thiếu hút đã đổ thêm mana làm ngọn lửa của cả ba nổi đều hơn, dẫn ngọn lửa cả ba đốt vào tờ giấy vò nát trong vòng tròn, giấy bị đốt đi tạo ra làn khói, bị giữ lại ở trong vòng tròn đang phát sáng, mắt nhắm lại, miệng đọc nhép câu thần chú bắp kịp theo âm tiết của hai người.

Lúc câu thần chú dừng lại thì cả ba mở mắt ra nhìn lẫn nhau, rõ ràng ai cũng đổ mồ hôi với nụ cười trên mặt, cùng nhìn vào cột khói trắng bay lên, chuyển hướng về đằng sau tôi rồi phóng đi tới tốc độ nhanh chóng, nghi lễ đã linh nghiệm chạy hết sức theo làn khói, lần đầu tham gia nghi lễ ma thuật có mệt thật nhưng vui đáo để
 
4 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chap 13

Chạy theo làn khói xám trước mặt với hai đàn anh ở đằng sau, luồng lách hàng người đồng đúc, vô tình cắt ngang vài đôi tình nhân, né vài tai nạn dễ xảy ra trên đường, thì bản thân vẫn dẫn đầu trong ba người đi thẳng tiến đến một tòa tháp cao chót vót, cứ tưởng sẽ đi qua nhưng làn khói lại bay thẳng vô bên trong tòa tháp, làm tôi dừng bước chân trước cổng tòa tháp đang có người đi qua lại, khoảng ngừng ngơ ngác của mình đã đủ để hai người đằng sau kịp đuổi theo tới điểm dừng, tiếng thở hổn hển từ đằng sau cùng bàn tay nắm vai, quay đầu sang bọn họ, một người béo đang chống đầu gối với mục đích duy nhất cố hít thở mạnh hết mức, người gầy hơn thì đang nắm vai mình, hiện đã điều chình lại được nhịp thở, nét mệt mỏi vẫn đang có trên gương mặt, một mắt nhắm lại, miệng mở ra hít thở luồng khí vào cuống họng, giơ ngòn tay cái lên rồi chỉ vào bên trong, cứ thể ba người vào bên trong với một ý kiện tạm ngừng một lúc đã

Đi vào bên trong với tờ giấy đang bốc khói ở bên trong vòng tròn, phía bên dưới không một tí cảm giác phỏng rát bề mặt da, chỉ có chút ấm ở mặt dưới tờ giấy, càng đi theo làn khói càng gợi lên trên đầu mình về cảnh tượng mới gần đây, chẳng phải mình đang đi tới phòng tư vấn, lúc đang suy nghĩ về đích đến từ đầu bên kia hành lang xuất hiện một giáo viên elf luôn có khói bốc hơi ra từ miệng đang dẫn nhiều học sinh đi theo sau lưng, chúng tôi xếp thành một hàng rồi nhường đường cho bọn họ, đi ngang qua thì cũng nghe được lời nói từ thầy Beck.

"Có em nào biết dẫn đường không"

Nghe được câu này thì dừng lại rồi nhìn sang đám người đang đi không ngừng lại, hai người đàn anh đằng sau vỗ vai, tiếp tục đi tiếp, vừa đi vừa nói vài chuyện về một vài giáo viên khá đặc thù trong trường, do đã đi ngang qua thầy Beck thì các đàn anh cũng nhờ thế mà có chủ đề nói tạo bầu không khí thân thiện với nhau, về việc thầy ấy vừa có trí nhớ kém cỡ nào, còn là giáo viên dễ dãi, chỉ có dạy học là điểm tốt từ thầy, cuộc nói chuyện vặt này ngừng lại vì chúng tôi đã thấy người bị làn khói quấn quăn người, một bạn nữ núp đằng sau đám đông có ánh mắt nhìn hung dữ với thầy Tig đứng vẫy tay với nụ cười mỉm với ba người chúng tôi, không chỉ có bản thân mình, hai người kia hồi phục rất nhanh, nhanh như tốc độ đang chạy hiện giờ của họ, thấy vậy cũng bỏ của chạy lấy người thì bỗng nhớ ra không phải mình có việc cần phải hỏi sao, tư thế đã xoay được nữa người đã thu hồi lại, rồi bước tới đám đông trước mặt.

Nhìn khuôn mặt mỉm cười của thầy Tig không cười với mình mà cười cho hai người đằng sau đã chạy được một khoảng rồi nói to lên khắp hành lang

"em bỏ đi, đồng nghĩa không có chân chen vào đâu"

Đứng trước mặt thầy Tig thì bất ngờ có bàn tay đằng sau nắm vai, cả hai bờ vai của mình, một người dùng tay kia chà dưới mũi, người kia giơ ngón tay cái lên rồi cùng nhau mở lời nói rằng chúng ta là anh em trong một hội, họ đã chạy một đoạn rồi chạy lại chịu tội cùng nhau, việc làm này của họ khiến mình khó đáp lại.

"Thầy nói giúp em này với ba em, đã tham gia câu lạc bộ", đôi mắt xám nhìn vào ba người tôi với cái miệng mỉm cười thân thiện

"đã nhận được câu trả lời và đã đảm bảo về chỗ ở, bọn em xin phép về trước", anh Heimlois đáp lại với khuôn mặt tỉnh bơ rồi dùng tay dẫn tôi đi ra khỏi đây, cam chịu bị dẫn theo.

"Bạn heimlois này nhường chỗ cho các em rồi đó"

Nghe câu này, bước chân của hai người dừng kéo chân tôi cũng dừng theo, họ quay lại phàn nàn với lời nói mới hốt ra, thì có một người đàn ông có tai trên đầu bước ra từ đám đông thảo luận cùng bọn họ, tôi chỉ đứng ngoài cuộc, không chen miệng vào chỉ lắng nghe lời nói từ người đứng giữa ba người nói sẽ làm một cuộc chạy đua dành chỗ, không quên tự nói đó là cuộc chơi công bằng cho hai bên với điều kiện phải có tối thiểu số người tham gia bắt buộc phải là năm người tương ứng số lượng thành viên cần thiết để thành lập một hội nhỏ trong ngôi trường, rồi hỏi xem cả hai hội trưởng có đồng ý cách chơi tranh giành chỗ hay không, một người từ chối vì họ đã có đủ thành viên còn bên kia chỉ có từng đó người, một bên nói dối trắng trợn không biến sắc về việc này quá bất ngờ nên không mang theo thêm hai thành viên còn lại, thấy nét tự tin đó thầy bồi thêm rằng không đủ sẽ xử thua, dẫn tới bên kia có cớ chèn ép vào lập luận, hai người chỉ trỏ vào rồi bác bỏ bằng cách lập lại lần nữa, cùng đối phương hẹn vào sáng thứ sáu trong tuần này, đối phương cũng ra vẻ đồng ý lời hẹn, lời hẹn đã định thì thầy ấy nói sẽ tổ chức vào lúc mười giờ sáng nhưng kèm thêm lời là không trốn kiểm tra sức khoẻ định kì được đâu, còn ai chưa khám xong không được tham gia, vài người phán đối chỉ ngoài mặt cũng phải chấp nhận vài điều kiện được nêu ra, thỏa thuận hoàn thành.

Đám đông giải tán, nhưng chỉ có ba đứa bị kéo lại vào phòng, cùng nhau viết bản kiểm điểm với lý do đã sử dụng tự tiện ma thuật ở công cộng, lúc nãy còn ồn ào giờ vô trong đã cùng nhau yêu cầu nước uống, heimlois đòi soda, daimsec đòi nước ép dâu, họ đòi liên tục gây áp lực mạnh mẽ lên người khác, mình chỉ đòi uống nước trà, bức bách liên tục cũng ép ra được thứ cần muốn, hai ly nước lọc, một ly trà và ly trà sữa đối diện với ba ly đưa ra đầu tiên, nhận ly rồi uống vào miệng trong lúc được phát truyền tay từ thầy Tig, bắt đầu từ anh Heimlois nhận ba tờ giấy trắng với ba cây viết rồi tới tôi

"viết kiểm điểm, ghi rõ tên và lý do sử dụng", nói xong thầy ấy bận rộn lấy máy tình từ cặp, nhìn xấp giấy tờ trên bàn cho tới khi máy tính mở rồi bắt đầu đánh máy

Thấy được sự bận rộn bất ngờ này tôi nhận tờ giấy và cây viết, quay mặt nhìn vào tờ giấy trắng, giờ phải viết sao đây, cầm cây viết hơi gõ trên bàn vài lần, húp thêm tí nước trà trông lúc nhìn lại căn phòng này thêm lần nữa, vẫn không có nhiều thay đổi như trí nhớ của mình, căn phòng sạch sẽ, bàn ghế, giấy tờ xếp ngăn nắp trên bàn kế vài hộp đựng với sự phân biệt màu sắc rõ ràng, đặt mép cạnh tường ở lối vào phòng, khi bỏ cái ly xuống cũng nhận ra đây có phải cái ly hôm qua không trong nó hơi khác ở chỗ nào.

Đặt xuống bàn rồi hỏi đàn anh daimsec về cách viết kiểm điểm, hai người họ nhìn tôi như không thể tin nổi lời tôi nói, nhưng vẫn chỉ cách viết cho đúng tờ kiểm điểm xin lỗi vì đã sử dụng tự tiện không xin phép với nhà trường, chúng tôi cứ thế tập trung ấn mực vào giấy, hết giờ ra chơi tới giờ học tiếp theo thì mới hoàn thành xong đem đi nộp, thầy Tig nắm một tờ rồi xem kỹ nội dung bên trong rồi quay lại công việc trên bàn.

"Các em có biết về lời đồn của nghi lễ tìm người định mệnh không", lời nói cất lên từ người đang nhìn vào máy tính, theo câu hỏi đó thì anh daimsec trả lời không biết kèm thêm một câu ép cung buộc phải nói lời đồn ra cho bằng được, đợi một khoảng mới làm thầy ấy quay máy tình ra phía đối diện với chúng tôi để có thể đọc được dòng tiêu đề trên trang, với cái tên "những điều đáng sợ của ma thuật mang tới nhân loại" kể đúng về câu truyện có thật, đọc được tới đó thì máy tính đã được xoay lại đúng vị trí ban đầu, làm cả ba người từ tư thế cúi người phải thẳng lưng lên, cố nhìn chầm chầm vào và dùng mắt để nói lên sự mong chờ được biết câu truyện sau đó

"theo nhật kí của pháp sư tạo ra nghi lễ phép này, người đã trở thành bậc thầy pháp sư ở tuổi ba mươi lăm, do đã thành tài từ đó ông quyết định sẽ kiếm cho mình một người vợ, nhưng mọi câu chuyện của ông đều dẫn tới thất bại hoàn toàn, trừ ma thuật, cũng nhờ ma thuật đã kéo ra một nghi lễ ma thuật dành cho những con dân biết truyền ma thuật, từ đó ông tìm được một người đàn ông tóc nâu có đôi mắt xanh, mất mấy năm sau cưới con người đàn ông đó, câu truyện này từng có trong sách cổ tích mỗi tối, theo thầy nhớ còn đoạn sau", một sự hoài niệm và trầm ngâm thể hiện rõ ràng trên khuôn mặt.

"Một câu chuyện khác về nó, kể về đoàn pháp sư mười người cũng thực hiện ma pháp này để tìm nguyên liệu ma thuật, nhưng tìm tới món thứ ba, một người bên trong họ đã biến mất, đám người đó nhìn thấy rõ người biến mất nhưng một người chỉ nhớ một chi tiết trên người biến mất, gôm lại ra thành một câu một phụ nữ tóc nâu mắt xanh, tìm người này dựa thông tin đã biết, nhận ra không còn thứ gì chứng minh sự tồn tại đã từng có"

Câu chuyện kết thúc khiến bản thân cảm thấy dự cảm không tốt trong lòng khi dính tới điều nguy hiểm tiềm ẩn, phải cố trấn an bản thân bằng cách uống ly nước trên mặt thì bên trong đó là mặt nước dao động trong bàn tay, vứt bỏ nỗi sợ mới uống cạn được ly nước, đập ly vào bàn cùng với nụ cười của ba người, trái ngược với tôi, người cảm thấy câu chuyện đáng sợ chỉ gây sốc tinh thần của ba người kia, hưởng thức câu truyện với lời nói phê bình đầy châm chọc vui vẻ của ba người về nhân vật của câu truyện.

"Có câu truyện bịa đặt này biết cách gây cười thật, tìm vợ phải qua ma thuật, quá kém", thầy Tig nói

"tưởng ông pháp sư phải cưới đàn ông để thoát ế", anh Daimsec nói

"đám người chơi ra lửa lớn thật" anh Heimlois nói

Tôi cũng phụ họa theo với nụ cười, "nhờ thế chúng ta mới có trận cười vui vẻ", lời thốt ra đã kéo bầu không khí cúi mặt mặt làm đã kéo trở lại, không cười nữa tập trung viết thôi.
 
4 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chap 14



Ba người chúng tôi cầm tờ giấy kiểm điểm trên tay, đem đi nộp vào hộp giấy có cái mộc đỏ để ấn vào tờ giấy, ấn thêm một tờ vào lớp với ly do vi phạm sử dụng tự tiện ma thuật ở công cộng, hoàn thành thủ tục thì chúng tôi chia tay nhau tại cửa phòng tư vấn, hai người đi về lớp còn tôi ở lại để hỏi vài vấn đề cần nói với thầy Tig

Trước khi kịp hỏi, cánh cửa đã đóng lại với tấm biển ghi hoạt động lại vào thứ sáu, đứng ngơ ngác một hồi lâu mới bắt kịp diễn biến đột ngột, cũng đành chịu kết quả này thôi chỉ đành đi về lớp học, đi dọc theo đường hành lang cong tới được cánh cửa phòng khám, nhìn thấy một cậu nam được quấn băng ở tay trái, đang dùng tay trái đóng cửa phòng rồi quay lưng đi về, còn mình bước đằng sau dù gì cũng chẳng gấp gáp về lớp học, thế là cùng đi qua phòng tròn, qua cổng lần lượt, đi trên cùng một con đường, băng qua giữa công viên, lướt qua vài toà nhà, hàng cây để cùng bước vào một toà nhà có chữ D, đã bước vào cũng đi cùng nhau trên hành lang gạch, đi tới vách tường giữa hai lớp mới nhận ra mình đi huốt khỏi cửa lớp, bước lùi lại mấy bước đã tới ngay cửa lớp, nhìn qua thì thấy đối phương nhìn chăm chú vào, do ngại ngùng mà mình gật đầu một cái rồi mở cửa bước vào nhanh chóng, hết một cặp mắt nhìn vào giờ tới nhiều cặp mặt khác áp vào người, vẫn bước tới đưa tờ giấy với giáo viên đứng lớp, nhận được tờ giấy, đọc tờ giấy, gật đầu cho phép vào lớp, bước vào lối đi đầu từ cửa lớp tính vào rồi an toạ vào ghế từ hai đếm lên ở dãy bàn hai từ cửa lớp tính vào, rồi lấy sách môn văn học ra để học vào đoạn trích từ tiểu thuyết hai số phận.

Thật ra cũng chỉ để cuốn sách lật đúng trang giấy của nó, còn cái đầu ngẩn lên để nhìn vào bảng trắng đang đầy dòng chữ cùng nhiều người đang cúi mặt xuống mặt bàn nhưng tiếc khung cảnh đó bị bóng lưng che khuất đi phân nữa, may mắn không ở trước mặt, xui xẻo lại không tránh thứ mình muốn tránh, đúng vậy ngồi nghe là được, không ghi chép, không đọc, chỉ nhìn và nghe, đó là điều tôi làm cho tới hết tiết.

"các em nghỉ năm phút rồi chúng ta học tiếp", hai tiết liên tục, tin được không tận hai tiết văn học liên tục, dòng suy nghĩ đầy mệt mỏi bị cắt ngang bởi cú chạm tay từ người phía sau mình, chuyển mình sang bên trái để nhìn vào cậu năm tóc vàng bạch kim, con ngươi hoàng sắc giữa nền trắng đỏ.

"có chuyện gì sao", như thói quen về việc bị ai đó bất ngờ chạm vào người

"chúng ta làm bạn nhé, Fayola", cậu ta đưa tay để bắt tất nhiên khi ai đó đưa tay ra bạn phải bắt tay người đó, như câu nói đó tôi nắm tay của cậu bạn vàng kia rồi mở miệng nói "Charles", chưa kịp nói hết thì nhận ra cặp mắt đơ đơ, mô hồ nhìn vào thứ gì đó trước mặt tôi, mang lại chút cảm giác khó cất tiếng, chỉ đành im lặng lại ngước nhìn vào khuôn mặt chói sắc vàng đang đơ mặt ra một lúc để rồi sau đó đã mỉm cười với tôi, nói tiếp.

"charles, cậu đang tham gia một hội nào đúng không, cho tớ tham gia theo với", thế đéo nào biết được hay vậy, mà cũng đúng lúc thật, mời cậu bạn này vào hội cũng đỡ tốn công lừa vào.

"được thôi, sẽ chuyền lời tới hội trưởng", lớp học bắt đầu với tiếng gọi tập trung lên bảng từ giáo viên, cuộc nói chuyện của chúng tôi bị cắt ngang vẫn truyền được sự thoả thuận bằng cử chỉ dựng ngòn cái lên, chỉ cần ngồi nghe đến hết tiết là được về nhà.

Vui vẻ trên con đường đến căn tin đông đúc, từ từ đợi tới lượt bản thân dù có một số người chen vào và cho chen vào nhưng tôi cũng không thể làm được gì chỉ đành đợi tới lượt của bản thân, đứng trước máy bán hàng điều đầu tiên cần làm là xác nhận thân phận sinh viên bằng cách để cái máy quét thẻ học sinh luôn đeo trên người, tới bước ấn chọn món ăn hay đồ uống, tất nhiên lần này sẽ chọn một món mì kèm thêm chai trà ngọt để giải khát, cuối cùng thì tính tiền cho những món mình chọn bằng cách quẹt thẻ nhưng tiếc rằng không có cách đó trên máy bán hàng, vậy giờ làm sao đây.

Do đứng quá lâu thì được một bạn nữ nhỏ tóc nâu vàng giúp đỡ, đã cảm ơn cậu ấy xong thì bất ngờ mình cảm thấy nguy hiểm từ cậu bạn tóc ngắn đang ôm từ đằng sau cậu ấy với ánh mắt ghim chặt gáy rõ ràng, bảo bọc lẫn nhau tốt thật nhường không khí cho họ, lấy thẻ rơi xuống rồi chạy tới hàng khác để lấy khay đồ ăn, đứng một lúc thì từ đằng sau Fayola chạm đằng sau vai tôi, người bạn mới kết gần đây rủ tôi ăn cùng ở chỗ bàn duy nhất ba người ngồi ăn, nhìn đồ ăn trên bàn là thấy được sự xa hoa từ họ, sự dẫn dắt từ cậu bạn mới quen đã khiến tôi gần khá gần với cô bạn nhỏ diện mái tóc ngắn vàng nâu, giờ là ngồi cùng bạn nữ tóc ngắn đỏ nâu với cặp tai dựng đứng, điều đó làm mình chửi thầm trong đầu rằng tại sao lại chỗ này, cậu bạn vàng đối diện mình đây không ngại ngùng bắt truyện với ba người kia còn cố thả thính lên họ, cảnh tượng này đã kéo theo ánh nhìn từ nhiều người đang ăn ở căn tin, mình hiểu tại sao bọn họ lại nhìn cậu bạn vàng kia như thế, chỉ cần nhìn cũng thấy kiến hôi trên đất cố làm quen với thiên nga ở bầu trời cao, bản thân mình thì tự ám thị chỉ cần ăn ung dung, tự tại, mọi chuyện sẽ qua đi, mặc kệ lấy sự ngượng ngùng, mặc kệ sự tức giận từ bất kì người nào, mặc kệ tất cả.

"này cậu kia đừng làm phiền em gái tôi", anh trai elf của người ta đứng ra ngăn cản cậu bạn vàng của mình rồi, cũng đúng lúc vừa ăn xong thì mình đứng lên nắm tay cậu bạn vàng rồi chạy lẫn vào nhiều người mới đi tới toà nhà D, nhanh chóng soạn đồ rồi phóng về ngay lập tức nhưng vẫn không cắt được đuôi của cậu bạn vàng đang lẽo đẽo đằng sau mình.

Vì đã ra về quá trễ là lý do cho con đường hiện đang đi ra cổng trường đã vắng vẻ tới mức chỉ thấy cậu bạn vàng đang bắt kịp tốc độ bước đi của mình rồi dần đi song song với nhau trên cùng con đường với lời nói của vàng vang hơn, ồn ào hơn, nhiều chuyện hơn cũng chỉ làm mình gật đầu kèm vài lời qua loa, cứ tưởng sẽ tiếp tục cho tới khi về thì ngay tức thì tôi nắm đầu vàng nhún mạnh xuống dưới nền lát gạch ở ngoài đường, đầu bản thân cúi nhanh chóng xuống để cả hai né đi đường bay của mũi tên lửa đang đi xuyên hai quả táo cùng hàng dọc trên đường, nhìn qua bên kia chỗ tối của đằng sau một căn nhà, cỡ năm tên bắt nạt đang đe doạ ba người đang quỳ xuống đất, đòn phép đó chỉ để thị uy với đám người kia, đã vô tình kéo thêm hai người đi qua đường, nhờ thế nhận được sự chú ý vui vẻ từ năm tên bắt nạt, hít khí trời trong lành ngập trong hết dung tích phổi rồi hô lên thật "có bắt nạt cứu với", thấy được hành động trượng nghĩa đã kéo thêm một người vàng rồi mới thêm ba người bị bắt nạt hô lên, rất tiếc lý lẽ và đe doạ cũng không giúp ích lắm, vì ba người bị bắt nạt đã nhận cú đấm vào bụng, ngăn tiếng hô đã dẫn ra một tên giơ tay lên, hành động tính tung cú phép nào đó vô người hai chúng tôi, nhưng do phản ứng nhanh chóng hơn hết thảy những người ở đây, tôi đã chạy thoát khỏi vòng tròn ma thuật được dựng lên xung quanh chúng tôi, rồi vừa chạy vừa hô cho tới khi một người khác từ trong căn nhà bước ra thì bọn chúng đã chạy trước, thấy được hành động này cũng chạy về, không làm phức tạp thêm mọi truyện.

Về tới toà nhà trắng, bước lên lầu trên, cởi bỏ những gắng nặng trên người rồi ngồi xuống ghế so pha, không quên cài báo thức học buổi chiều, mới yên tâm ngiêng người ra sau để ngủ một giấc trưa.



 

Những người đang xem chủ đề này

Back