Những bốn câu về thơ
Trần Tử Ngang với bốn câu gom cả càn khôn
Walt Whitman một đời vật chữ chưa đi đến ngọn nguồn "lá cỏ"
Anh đâu thể chọn đề tài lớn hay nhỏ
Đề tài chọn anh làm số phận cho mình
Bao triệu người làm thơ khuất vào vô minh rồi nhỉ?
Tôi chỉ là phần tử nhỏ nhoi trong triệu ánh...
Nhận lại
Tôi lưu kho cả mười năm cổ tích
Có thể ngày mai em ghé lại lục tìm
Gã thủ kho bị kết tội biển thủ đã chết vào ngày em không thật
Gã trả lại cho em tất cả kỉ niệm chỉ tiêu hoang mất một trái tim
Em nhớ đừng đi lại bờ đê cũ
Tôi sợ ngọn gió mười năm làm sống một thây ma
Con sông cạn như...
Treo Tình
Uống lầm một ánh mắt
Cơn say theo nửa đời
Đôi khi quờ tay lạnh
Tình treo trên ghế ngồi
Người về qua phố cũ
Hoa một mùa cạn hương
Người không về phố cũ
Tình treo trong giáo đường
Qua rất nhiều tất bật
Tôi cũ hơn câu thơ
Người ngược xuôi quên nhớ
Tình treo ngay giấc mơ
Rồi đi, đi, đi...
Biển một ngày nhìn lại
Biển vẫn là biển của tôi một nghìn năm trước
Chỉ có tôi trước biển bây giờ chẳng phải là tôi
Sóng đánh giạt xác suy tư lên bờ cát
Ký ức bây giờ là một nhánh rong trôi.
Em vẫn là em của bóng mây đại dương của thời biển nhớ
Chỉ có em trong tôi đã tàn tích và trầm tích đáy...