Những bốn câu về thơ Trần Tử Ngang với bốn câu gom cả càn khôn Walt Whitman một đời vật chữ chưa đi đến ngọn nguồn "lá cỏ" Anh đâu thể chọn đề tài lớn hay nhỏ Đề tài chọn anh làm số phận cho mình Bao triệu người làm thơ khuất vào vô minh rồi nhỉ? Tôi chỉ là phần tử nhỏ nhoi trong triệu ánh nắng đó thôi Có gì đâu khi tôi đã được đi rong với thơ qua vạn điều quá vãng Tôi khuất đêm đen nhưng triệu người đến sau tôi vẫn còn thấy mặt trời Nghe gieo gió gặt bão Tôi gieo sông sao chỉ gặt ao hồ Giá gặt được vũng nước mưa đục ngầu tuổi nhỏ Người soi hồn nhiên mình may ra khỏi thờ ơ. Tôi làm ảo thuật với ngôn từ mà không hoá nổi câu thơ Tôi gian lận mãi trong chiếu bạc mà thân phận cũ mèm viên xúc xắc Tôi lừa phỉnh cuộc đời tôi mà nát nhàu khuôn mặt Chỉ thật lòng với mùa thu nên em nở rực một chân trời Chỉ có tôi con đường trắng lầm lũi Không một tiếng nói, không một bạn đường Tuyên ngôn lớ tiếng làm gì khi không thanh âm nào khả dĩ Làm thơ? Cứ phải đi tới thôi gã bộ hành đáng thương. Thục Linh