Biển một ngày nhìn lại Biển vẫn là biển của tôi một nghìn năm trước Chỉ có tôi trước biển bây giờ chẳng phải là tôi Sóng đánh giạt xác suy tư lên bờ cát Ký ức bây giờ là một nhánh rong trôi. Em vẫn là em của bóng mây đại dương của thời biển nhớ Chỉ có em trong tôi đã tàn tích và trầm tích đáy sâu Những vết thương nước biển nào rửa sạch Mặt biển tôi đầy nhát cắt hải âu. Tôi thử thuỷ triều và các cánh buồm căng gió Những xác loài phiêu sinh đã đóng cặn trong hồn Hàng phi lao nghĩ gì mà giấu mình vào bầu trời xanh ngắt Những gợn mây buổi chiều cháy xém biển nụ hôn. Thôi theo dã tràng đào hang chôn mình nhé Những lãng đãng sương em giăng đã muộn rất lâu rồi Trước biển hôm nay tôi biết giá trị của chiếc hang chật chội Ừ! Trở về thắp một mặt trời tôi. Biển vẫn biển mà tôi chẳng là tôi Em vẫn em của một vùng nắng khác. Thục Linh