Edit by Marry
Beta: Dal
* * *
Cố Miên bước vài bước đến trước mặt Lâu Triệt, Lâu Tử Ngộ rất tinh tế liền kéo nhân viên và Lâm Trì sang một bên nói chuyện.
Trong khoảnh khắc đó, chỉ còn lại Lâu Triệt và Cố Miên ở trong không gian nhỏ bé này. Ánh đèn trên cao nhàn nhạt chiếu xuống, không khí nhất thời có chút yên tĩnh.
Trong đầu Cố Miên vẫn nghĩ đến nụ cười thoáng qua của Lâu Triệt, nhất thời không biết mở miệng như thế nào.
Vài câu nói kia của nhân viên công tác vừa nghe cũng cảm thấy giả dối và tâng bốc, anh sẽ không tin là thật chứ? Nếu không lúc nãy sao anh lại cong mắt đẹp như vậy?
Nhưng Cố Miên thật sự chỉ muốn nói, cô không có, không phải là cô.
Đấy chỉ là một hiểu lầm!
Qua vài giây, vẫn là Lâu Triệt mở miệng trước.
Ngữ điệu của Lâu Triệt không nhanh không chậm, giọng nói như ngọc, mát lạnh nhưng gợi cảm, "Lúc trước em nói với phóng viên, em đến đoàn phim 《 Vấn Tiên 》không phải để nổi tiếng, mà là vì.. tôi."
Cố Miên ngạc nhiên. Khi đối mặt với phóng viên lúc đó, cô nói câu này xuất phát từ tâm lý của nguyên chủ, bởi vì tất cả những gì cô ấy làm ban đầu thực sự là vì Lâu Triệt. Nhưng tính tình nguyên chủ quá kiêu ngạo, không thể buông xuống lòng tự tôn, hơn nữa trong lòng cô ấy cực kỳ chán ghét xuất thân của Lâu Triệt, cho rằng cùng Lâu Triệt ở bên nhau là hạ thấp thân phận của chính mình, cho nên đương nhiên không thể nói những câu như "vì Lâu Triệt".
Nhưng cô không giống vậy, cô không có gì phải sợ hãi, cái gì cũng dám nói ra.
Lúc Cố Miên nói ra câu này không có cảm giác gì đặc biệt, nhưng hiện tại nghe những lời này từ trong miệng anh, tại sao lại cảm thấy có chút xấu hổ?
"Chẳng lẽ không phải sao?'Không đợi phản ứng của Cố Miên, Lâu Triệt khẽ ngước mắt lên, mở miệng hỏi.
".. Đúng vậy. "Tự mình nói ra không lý gì phải từ chối, cô cũng không phải loại người dám làm không dám nhận, vì vậy Cố Miên nhấp nhấp môi một lúc liền thản nhiên thú nhận.
Hàng mi dài của Lâu Triệt hơi rũ xuống, khuôn mặt lạnh lùng dưới ánh đèn ấm áp dường như mang vài phần hơi ấm." Vậy sao hai ngày nay em đều không liên lạc với tôi? "
"... "
Bởi vì trong lòng Cố Miên nghĩ trước sau gì cô cũng chia tay Lâu Triệt, hơn nữa cách thời gian bọn họ chia tay lần đầu tiên, chỉ còn một hai tháng.
Một hai tháng trôi qua rất nhanh, cô thực sự không coi không thể coi anh là bạn trai của mình. Sau khi trở về Cố gia, cô liền đem Lâu Triệt vứt ra sau đầu.
Thẳng đến khi gặp lại ở trong phòng thu âm, Cố Miên mới nhớ đến người nọ lần nữa. Nhưng cô trăm đường cũng không nghĩ tới mình lại nghe được một câu như vậy từ miệng Lâu Triệt.
Từ phút đầu tiên, cô đã không muốn diễn, cô luôn cho rằng bọn họ chỉ là một đôi tình nhân giả.
Nhưng Lâu Triệt thì khác.
Theo góc nhìn của Lâu Triệt, Cố Miên là người chủ động tỏ tình theo đuổi anh; trước mặt giới truyền thông, cô kín tiếng tỏ vẻ mình vào đoàn phim chỉ vì anh; vì nhân vật Thương Trầm mà giận chó đánh mèo với anh, mắng anh là tra nam, để rồi được nhận một câu bảo đảm từ anh, cũng là cô; ôm chặt anh trong nước khi quay phim, khiến người khác nghĩ rằng cô cố tình làm vậy chỉ để đến gần anh, như cũ vẫn là cô.
Nhưng sau khi rời đoàn phim cô giống như một người bạc tình, không biết đã đem anh quẳng đến nơi nào, một lần cũng không chủ động liên lạc với anh.
Cố Miên đứng hình hai giây, vắt óc tìm lý do," Em tưởng anh đang bận. "
" Vẫn có thời gian để trả lời điện thoại hay trả lời một tin nhắn. "
Cố Miên nhất thời không biết phải nói gì," Anh.. anh.. "Nhưng sau một hồi" anh" "tôi" vài tiếng, Cố Miên vẫn chưa nghĩ ra một l hợp lý.
May mắn thay, khi Cố Miên vẫn còn đang lắp bắp tìm lý do, Lâm Trì đã bước đến với vẻ mặt hưng phấn nói: "Vừa rồi Cố Miên hát rất hay, rất động lòng người, đã biểu đạt hết những gì tôi muốn thể hiện trong bài hát này!"
Cố Miên thở phào nhẹ nhõm, nói vậy chắc cô đã hoàn thành nhiệm vụ, có thể về trước.
Nhưng lúc này Lâm Trì đột nhiên tung ra một bãi mìn.
Anh ta nhìn Lâu Triệt cười nói, "Anh Lâu, nếu bây giờ anh cũng ở đây rồi, không bằng hai người thâm tình hát một khúc đi?"
Hát chính là hát, thâm tình hát là cái gì?
Cố Miên mở miệng thở dốc, cô không nhịn được mà nhắc nhở Lâm Trì, "Nhưng không phải anh nói vừa rồi tôi hát rất hay sao?"
"Ừ. Rất tốt." Lâm Trì thẳng thắn thừa nhận.
"Nếu hay, vậy tại sao tôi phải hát thêm một đoạn nữa?"
Lâm Trì liếc nhìn Cố Miên một cách kỳ quái, "Vừa rồi anh Lâu cách cô một tấm kính cô đã hát hay như vây. Nếu cô và anh Lâu ở cùng một phòng thu âm, hai người đối mặt nhau hát, vậy không phải cô sẽ phát huy càng tốt hơn sao?"
Nghe Lâm Trì nói với vẻ đương nhiên như vậy, Cố Miên nhất thời không biết nên giải thích như thế nào.
Tại sao cô có cảm giác, những người này đều tin vào lời nói nhảm nhí kia của nhân viên công tác?
Nhân viên công tác nói bởi vì Lâu Triệt tới nên cô xướng mới có hồn hơn, một đám người bọn họ, thật sự đều tin như vậy?
Lúc này Lâu Tử Ngộ xem chuyện vui quên cả trời đất tiến đến nói, "Đúng vậy, nếu cả hai đều ở đây, không cùng nhau hát, chẳng lẽ muốn dựa vào hậu kỳ để ghép sao? Nếu vậy thật là không còn gì để nói."
Mấy nhân viên công tác còn lại cũng ở bên bè theo, "Ca khúc song ca, hát tới hát lui, không phải chính là cùng nhau hát sao."
Cố Miên còn chưa nghĩ ra cách phản bác, Lâu Triệt đã gật đầu đồng ý, "Được." Nói xong, anh liền sải bước hướng tới phòng thu âm, đi được vài bước thì phát hiện Cố Miên vẫn chưa đuổi theo, quay đầu lại nhìn cô một cái, thấp giọng nghi hoặc, "Còn chưa đi?"
Nhìn Lâu Tử Ngộ, Lâm Trì, còn có tầm mắt sáng ngời của mấy nhân viên công tác, Cố Miên thật sự không nói nổi câu từ chối, cô không còn cách nào mà đi theo Lâu Triệt tới phòng thu âm.
Khác với thái độ không chuyên nghiệp và qua loa của cô, thái độ làm việc của Lâu Triệt vô cùng nghiêm túc, sớm đã làm quen với bài《 Vấn Tiên Tình 》trước khi đến đây. Cho nên có thể ghi âm ngay khi đến phòng thu.
Sau khi bọn họ đã chuẩn bị tốt, những nốt nhạc uyển chuyển triền miên của《 Vấn Tiên Tình 》chậm rãi vang lên bên tai.
Ca khúc《 Vấn Tiên Tình 》không hổ là tác phẩm được Lâm Trì tiêu phí hết hơn một năm tỉ mỉ sáng tác, giai điệu và ca từ đã đủ để lay động lòng người.
Giai điệu da diết, ca từ lãng mạn, thâm tình, xác thật là một bản tình ca nam nữ.
Mà lúc này, giọng hát mát lạnh và gợi cảm của Lâu Triệt chậm rãi vang lên theo nhạc đệm.
Phải nói Lâu Triệt có một giọng hát được ông trời ưu ái, khi cất tiếng, giọng hát chạm đến trái tim người nghe, đường nét khuôn mặt cũng đủ thâm thúy mê người.
Không phải có câu nói, nếu một người con trai hát hay, thì dù xấu xí cũng sẽ có nhiều cô gái theo đuổi sao? Vậy nếu anh chàng hát hay ấy chẳng những không khó nhìn, mà còn vô cùng đẹp đẽ thì sao?
Đặc biệt là chàng trai đẹp mê hồn này trong lúc hát sẽ ngẫu nhiên dùng ánh mắt thật sâu mà nhìn bạn?
Loại sát thương này thật sự quá lớn.
Cũng may Cố Miên có đủ định lực, không sa vào biển ánh sáng trong đáy mắt Lâu Triệt.
Bởi vì người song ca với cô có năng lực biểu diễn vô cùng thâm hậu, trong vô hình đã thật sự kích thích ra tiềm năng của cô.
Ngay sau khi ca từ của Lâu Triệt kết thúc, Cố Miên lập tức cất tiếng một cách liền mạch.
Thanh âm của cô sạch sẽ thanh tao, giống như âm thanh của thiên nhiên, không thua kém giọng hát lỗng lậy gợi cảm của Lâu Triệt.
Trong tai người sáng tác bài hát đang nghiêm túc lắng nghe Lâm Trì, giọng hát của hai người quả thật là một bữa tiệc thính phòng sang trọng. Hai thanh âm, một trong suốt, một gợi cảm, hoàn toàn không thể nào xứng đôi hơn!
Đúng vậy, xứng đôi, trong đầu anh ta chỉ có thể liên tưởng đến hai từ này.
Bài hát này quả thật giống như được viết ra vì hai người bọn họ, thiên y vô phùng. *
*thiên y vô phùng: Thành ngữ Trung Quốc, áo trời không vết chỉ, không có sơ sót nào, ý chỉ sự kết hợp hoàn mĩ.
Ngày từ đầu Lâm Trì bởi vì biết Cố Miên cướp đi tài nguyên từ trong tay một nữ minh tinh khác mà nhìn cô không vừa mắt, cảm thấy đó là hành động của tiểu nhân, nhân phẩm thấp kém, nhưng hiện tại định kiến ban đầu của anh ta có chút thay đổi.
Mặc dù anh ta vẫn cảm thấy việc ác ý ăn cắp tài nguyên từ tay người khác là một loại thủ đoạn không quang minh, không chính đáng, nhưng đối với giọng hát trong trẻo của Cố Miên, anh ta không thể nói một câu không tốt. Ngược lại, hiện tại anh ta cảm thấy Cố Miên hát bài này, có lẽ sẽ hay hơn nữ diễn viên kia?
Phần solo phía trước kết thúc, đoạn cuối cùng là hai người cùng hợp ca.
Khi Cố Miên đang hát đến đoạn điệp khúc, cô dường như cảm nhận được có người chạm vào tay mình, cô mở mắt ra, theo bản năng nhìn sang bên cạnh. Trong nháy mắt, cô liền đối diện với đôi mắt thâm thúy sâu như biển cả của Lâu Triệt.
Màu sắc của đôi mắt ấy thật nhạt, là màu hổ phách tuyệt đẹp, nhưng chúng lại rất sâu, giống như hố đen có sức hút vô tận.
Lúc này, vừa vặn đến phần kết thúc. Nhạc đệm dần dần tiến đến những nốt cuối cùng, chậm rãi bao phủ khắp nơi rồi ngưng đọng giữa không trung.
Không biết đã qua bao lâu, cửa phòng thu âm đột nhiên bị người bên ngoài kích động đá văng.
"Quá tuyệt vời! Thật sự quá tuyệt vời! Hai người song ca quả thực là thiên y vô phùng! Đây nhất định là bài hát xuất sắc nhất năm! Không gì sánh nổi!"
Giọng nói hưng phấn đến cực điểm của Lâm Trì vang lên trong phòng ghi âm, xen lẫn sự phấn khích của các nhân viên xung quanh.
Lúc này Cố Miên mới phục hồi tinh thần từ ánh mắt sâu thẳm của Lâu Triệt, theo bản năng chuyển tầm mắt đến nơi khác.
Lâm Trì cũng không chú ý tới động tác nhỏ này của hai người, anh ta vẫn hưng phấn như cũ mà không ngừng nói, "Tôi biết ngay mà, Cố Miên, cô sẽ phát huy càng tốt hơn nếu được hát chung với anh Lâu! Quả nhiên tôi đoán không sai!"
Kỳ thật Cố Miên vốn dĩ muốn nói, cô hát càng ngày càng tốt là vì cô chậm rãi tìm được cảm giác khi hát, trước kia cô chưa từng hát qua ca khúc nào, ban đầu hệt như người mù sờ tượng*, toàn dựa vào chính mình sờ soạng tới lui.
*người mù sờ tượng: Thành ngữ Trung Quốc, ý nghĩa giống thầy bói xem voi.
Hát càng nhiều, cảm giác tự nhiên sẽ chậm rãi đến.
Nhưng trực giác của cô cho biết không ai muốn nghe lời cô nói, có lẽ cô nói cũng không có ai tin, cho nên cô đơn giản là cái gì cũng không nói.
Cố Miên muốn nhanh chóng bỏ qua đề tài này, nhưng có người lại cố tình không muốn đặt xuống.
Lâu Tử Ngộ thần bí hề hề mà cầm một cái camera đi tới nói, "Tôi vừa giúp hai người chụp mấy tấm ảnh chung. Cái nhìn thâm tình cuối cùng của cả hai thật sự quá xúc động!"
Cố Miên há miệng thở dốc, rốt cuộc vẫn không nhịn được giải thích một chút, "Đoạn cuối kìa, chỉ là ánh mắt kinh doanh." Cũng giống như lâu lâu sẽ tương tác với nhau, trao đổi ánh mắt cũng chỉ để hiệu quả biểu diễn tốt hơn thôi. Hơn nữa vì tay bị chạm vào một chút nên cô mới lơ đãng nhìn qua Lâu Triệt.
Nhưng Lâu Tử Ngộ hiển nhiên không tin, anh ta cười tủm tỉm, "Chờ thêm mấy năm sau nhìn lại, cô liền biết mấy bức ảnh này có ý nghĩa gì."
Cố Miên vươn tay về phía Lâu Tử Ngộ, "Cho tôi xem."
Lâu Tử Ngộ sợ Cố Miên đem ảnh chụp xóa mất, liền không đem camera giao đến tay cô, cố chấp cách Cố Miên một đoạn mở camera ra cho cô xem.
Trong ảnh cô và Lâu Triệt đều đeo tai nghe, trước mặt là thiết bị thu âm chuyên nghiệp, còn hai người bọn họ đang chăm chú nhìn nhau.
Lúc này thời gian như chậm lại.
Có thể là do ánh sáng màu cam trên đầu quá mức ấm áp, hoặc có thể là Cố Miên đã bị ảnh hưởng bởi sự kích động của những người xung quanh, tóm lại giờ khắc này cô ngắm nhìn bức ảnh, có một loại cảm giác không giải thích được, dường như ánh nhìn lúc ấy không chỉ là đơn giản là công cụ thương nghiệp?
Sau khi để Cố Miên nhìn thoáng qua một lúc Lâu Tử Ngộ liền keo kiệt đóng camera lại, "Thế nào? Rất có cảm xúc phải không?" Nói xong, anh ta còn chớp chớp mắt nhìn Lâu Triệt thần thái lười biếng bên cạnh.
Cố Miên còn chưa kịp lên tiếng, Lâm Trì đã cùng nhân viên bắt đầu bận rộn làm việc, Lâm Trì hướng bọn họ la lên một câu, "Chờ bên hậu kỳ xử lí xong tôi sẽ gửi cho hai người bản demo."
Cố Miên nhìn thấy mình không còn việc gì làm, liền hỏi, "Tôi có thể đi rồi chứ?"
Lâm Trì không thèm quay đầu lại liếc nhìn cô một cái, trực tiếp xua xua tay, nói cho có lệ, "Đi đi, đi đi."
Bởi vì công đoạn thu âm của Lâu Triệt cũng kết thúc, cho nên hai người cùng nhau rời phòng thu.
Lâu Triệt cúi đầu nhìn thoáng qua Cố Miên, "Em đi đâu vậy?"
"Tôi về nhà."
"Được. Địa chỉ?"
Cố Miên kỳ quái quay sang nhìn Lâu Triệt.
"Tôi đưa em về trước."
Cố Miên suy nghĩ một lúc, hiện tại là giờ cao điểm, có khả năng không gọi được taxi, cũng chỉ là báo một cái địa chỉ nhà.
Xe chuyên dụng của Lâu Triệt rất xa hoa, bên trong có một cái tủ lạnh nhỏ, trong đó có đủ loại đồ tráng miệng, ăn nhẹ, còn có đồ uống.
"Em muốn ăn gì?"
Cố Miên lắc đầu, "Không cần, tôi chỉ uống một cốc nước ấm là được."
Lâu Triệt rót cho Cố Miên một ly nước ấm, "Ba mẹ tôi muốn gặp em."
Cố Miên nghe câu này, vô cùng sửng sốt, bỗng dưng trên trời rơi xuống một quả tạ.
Sau đó cô mới đột nhiên phản ứng lại, trong nguyên tác quả thật có nhánh truyện này. Hiện tại bây giờ, ba của Lâu Triệt đã ốm rất nặng, xét theo tuyến thời gian, ông ấy cũng chỉ còn sống được vài tháng.
Lâu Triệt tiếp cận cô, vốn dĩ chính là nghĩ cho ba, để ông trước khi chết có thể nhìn thấy con dâu của mình. Lâu Triệt trăm đường sẽ không nghĩ đến, người bạn gái anh tìm để ba yên tâm, cuối cùng lại làm ba mình thừa chết thiếu sống ra đi sớm một hai tháng.
Bởi vì ba Lâu Triệt bị nguyên chủ chọc giận không nhẹ, có thể nói bị nguyên chủ làm cho đang sống sờ sờ mà tức chết. Đây cũng chính là nguyên nhân sau này Lâu Triệt ra tay tàn nhẫn với Cố gia.
Cố Miên nghĩ đến nhánh truyện này liền có chút sốt ruột. Thật ra bản tính của nguyên chủ không xấu, chỉ là tính tình cao ngạo lạnh lùng, rất sĩ diện, năng lực giao tiếp không có, cũng sẽ không lấy lòng người khác. Đầu vừa nghĩ tới liền tuôn ra miệng, rất dễ xúc phạm người khác.
Nhưng! Mà? Hiện tại Lâu Triệt muốn cô đi gặp ba mẹ anh, cô sẽ không thật sự như nguyên chủ làm người sống sờ sờ tức chết chứ?
"Gần đây em có thời gian không?"
Cố Miên lắp bắp nói, "Tôi.. việc này có chút vội vàng."
Lâu Triệt hơi cụp mắt, giọng điệu trầm xuống, "Tôi cũng biết hiện tại để em gặp ba mẹ thì có chút vội vàng, nhưng ba tôi rất muốn gặp em."
Cố Miên thật sự không vui. "Tôi có thể không.." Đi không, hai từ cuối cùng này còn chưa nói xong, Cố Miên liền nhận một trận sét đánh.
Cố Miên trong lúc đau đớn không mở miệng nói ra được gì cả.
Đôi mắt màu hổ phách của Lâu Triệt lặng lẽ nhìn Cố Miên, "Cái gì?"
Cố Miên hít sâu một hơi, miễn cưỡng hé ra một nụ cười, "Không có gì đâu, sắp tới tôi không có việc gì, lúc nào đi cũng được."
Khóe môi Lâu Triệt hơi hơi gợi lên một độ cong mê người, "Được, đến lúc đó tôi đến đón em."
-
《 Vấn Tiên 》ngay từ đầu đã nhắm đến giải thưởng, cho nên phân đoạn nộp sản phẩm, thông qua xét duyệt, phát hành, ra rạp rất nhanh đã làm xong.
Có thể do dạo gần đây công việc của Lâu Triệt vô cùng bận rộn, cho nên câu nói "Đến lúc đó" trước kia của anh không biết muốn kéo dài tới khi nào.
Thời gian cứ thế trôi qua.
《 Vấn Tiên 》 đã trải qua đánh giá, chiếu thử, sau vài khâu chuẩn bị nữa, lập tức liền có thể công chiếu trên các cụm rạp phim, nói cách khác bộ phim này rất nhanh sẽ xuất hiện trước mắt khán thính giả.
Trước buổi công chiếu, Hám Dương Dương khẩn trương đến phát rồ.
Khác với Cố Miên, đây không phải là bộ phim điện ảnh đầu tiên mà Hám Dương Dương tham gia. Những bộ phim trước đây cô ấy đóng, thậm chí không nổi một giọt bọt nước đã im hơi lặng tiếng ngay lập tức. Cô ấy gia nhập làng giải trí lâu như vậy, cũng chỉ có thể lơ lửng ở tuyến 18. *
*Tuyến 18: Tuyến nghiệp dư, mấy ngôi sao chuyên đóng vai phụ, webdrama ít kinh phí.
Đây là cơ hội cuối cùng cô ấy giành được, nếu không nắm bắt lấy, có thể sau này sẽ không nhận được kịch bản nào hay nữa.
Cố Miên biết Hám Dương Dương sẽ dựa vào bộ phim điện ảnh lần này từ tuyến 18 lập tức tiến vào tuyến 2*, cho nên khi cô nhận được vài tin nhắn đến từ Hám Dương Dương, đáp lại cho đối phương một câu, "Yên tâm, cô nhất định sẽ nổi tiếng."
*Tuyến 2: Tuyến nổi tiếng, có nhiều đại ngôn, tài nguyên nhưng vẫn thua tuyến 1 (Lâu Triệt).
Tin nhắn của Hám Dương Dương tới rất nhanh, "Cố Tiểu Miên, cảm ơn cậu, thời gian này chỉ có cậu rảnh để an ủi tớ, những người khác đều không quan tâm đến tớ."
Một là vì Cố Miên đã sớm biết kết cục, biết bộ phim này sẽ nhấc lên một làn sóng ở quốc nội*, hai là vì cô đối với sự nổi tiếng không quan trọng, cho nên lúc nhân viên đoàn phim đều khẩn trương chú ý tình hình phòng vé ngày đầu tiên, chỉ có mình cô, ăn không ngồi rồi mà tiêu phí thời gian.
*quốc nội: Trong nước, nội bộ Trung Quốc.
Khi cả đoàn ngủ không yên vì hồi hộp, căng mắt chờ đợi, chỉ có một mình Cố Miên đặt điện thoại ở chế độ máy bay, uống một ly sữa nóng, sớm đã bò lên giường, một đêm mộng đẹp mà ngủ đến hừng đông ngày hôm sau.
Rạng sáng, sau khi cô chậm rì rì ăn xong cơm do quản gia chuẩn bị, mới mở điện thoại lần nữa.
Chờ khi mở máy, cô mới nhận ra Weibo của mình đã nổ mạnh.
Tất cả chỉ số đều là 99999.
Để lại lời nhắn, @, số lượng người hâm mộ đã tăng vọt, điện thoại di động mới nhất của cô cũng không thể chịu nổi làn sóng bùng nổ này, bị lag một lúc.
Cố Miên nhìn mấy số liệu thống kê, vẻ mặt câm nín, qua một đêm, chẳng lẽ kỹ thuật diễn của cô đã kém tới mức khiến cho toàn dân phẫn nộ? Không đúng, đạo diễn rõ ràng rất vừa lòng với biểu hiện của cô.
Nếu cô không bị toàn dân mắng rủa, vậy chính là nổi tiếng?
Cố Miên nhấn vào thông báo vừa thấy, phát hiện thực tế đối với tưởng tượng của mình có chút chênh lệch.
Cô xác thật đã nổi tiếng.
Nhưng lí do nổi tiếng, lại hình như không phải vì kỹ thuật diễn?
@ diễn viên Hám Dương Dương: "Cố Tiểu Miên đúng là miệng khai đạo quang*! Cô ấy nói chắc nịch hai lần tôi sẽ nổi tiếng, tôi còn cho rằng cô ấy muốn an ủi tôi, trong lòng không tin, không nghĩ cuối cùng thật sự linh nghiệm rồi! @ Cố Miên [hình ảnh]" Hám Dương Dương đăng một tấm ảnh kia chính là lịch sử trò chuyện của cô ấy và Cố Miên.
*Miệng khai đạo quang: Mở miệng phát ra ánh sáng, ý chỉ phán như thần.
[Tớ khẩn trương quá, về sau tớ có thể tiếp tục ở lại trong ngành giải trí hay không, đều dựa vào bộ phim điện ảnh lần này! "]
[Cố Tiểu Miên, tớ khẩn trương đến phát rồi rồi a a a a a a a]
* * *
Phía trước đều là Hám Dương Dương tự mình nói chuyện. Xem ra cô ấy thật sự rất khẩn trương, đã gửi mấy chục tin nhắn cho Cố Miên.
[Yên tâm, cậu nhất định sẽ nổi tiếng.]
Lúc đầu, bài Weibo này không gây được tiếng vang lớn. Chẳng qua một lúc sau, nó lập tức được một chuyên viên trang điểm share lại.
Chuyên viên trang điểm này chính là người tạo hình cho Cố Miên ở đoàn phim《 Vấn Tiên 》lúc trước.
@ Chuyên viên trang điểm lả lướt:" Tôi làm chứng, miệng Cố Miên thật sự khai ra đạo quang! Lúc Hám Dương Dương hỏi Cố Miên lần đầu tiên tôi cũng ở đó, lúc sau tôi còn đùa giỡn hỏi Cố Miên mình có nổi tiếng hay không, Cố Miên khi ấy vô cùng nghiêm túc mà trả lời, danh tiếng của tôi so với Hám Dương Dương sẽ kém hơn một chút, nhưng chắc chắn cũng sẽ nổi tiếng! Không nghĩ đó là sự thật! Tôi thật sự nổi tiếng! "
Hai đương sự đều ra mặt đính chính, cư dân mạng lập tức không nhịn được, hưng phấn mà bắt đầu share bài viết khắp nơi.
Người hiện đại thích nhất là loại chuyện này, giống như share ảnh cá Koi, share ảnh cá heo hồng, share mấy việc linh tinh, hệt như share tới share lui thật sự sẽ mang đến vận may cho mình. *
*giống mấy bài post" share quả cà chua này nếu các bạn muốn được điểm 10 môn Hóa "
Nhưng trên đời này thật sự có những chuyện khoa học không thể giải thích được.
Share hình cá Koi có đôi lúc thật sự mang đến vận may!
Sau khi hai người đều khẳng định miệng Cố Miên khai đạo quang, không ít cư dân mạng đã vội vàng share lại hai bài Weibo này, hơn nữa còn bắt đầu nghiêm túc nói lên ước nguyện.
@ Ăn không mập:" Cố tiểu Koi*, sang năm có kì thi tuyển sinh đại học tôi thật sự phải vượt qua, cầu mong cẩm lý đại tiên* phù hộ tôi. "
*Cố tiểu Koi: Nickname vui kết hợp giữa Cố Miên và cá Koi
*Cẩm lý đại tiên: Cá Koi trong tiếng Trung gọi là 锦鲤 (jǐnlǐ) còn có thể dịch là cẩm lý, dịch vậy cho mĩ miều chứ Koi đại tiên nghe thô gì đâu á.
@ Ông chú bốn bánh bao:" Cẩm lý đại tiên, bà của tôi sức khỏe không tốt, bác sĩ nói bà ấy chỉ có thể gượng qua mùa đông này, hy vọng bà ấy có thể sống đến mùa hè năm sau. Bởi vì con của tôi mùa hè năm sau mới ra đời, thỉnh đại tiên phù hộ bà ấy có thể nhìn cháu nội của mình. "
@ Trai đẹp Quảng Đông:" Cẩm lý đại tiên, tôi và bạn gái vừa chia tay, nhưng tôi còn yêu cô ấy rất nhiều, thỉnh cô phù hộ chúng tôi gương vỡ lại lành, cảm ơn cô!
@ Tinh tú: "Tin tưởng Cố tiểu Koi, tâm tưởng sự thành! *
*Tâm tưởng sự thành: Ý là có lòng tin tưởng Cố Miên thì trăm sự sẽ thành thật.
Cố Miên nhìn mấy câu cầu nguyện nổi lên nhanh như chớp, chớp mắt vài cái mới chậm chạp phản ứng lại, bọn họ đem cô tôn lên làm đại tiên?
Hơn nữa Cố tiểu Koi là kiểu xưng hô gì đây?
Đang lúc Cố Miên còn xem Weibo, Ôn Hạ cũng nhanh nhẹn share lại bài viết gốc.
@ Ôn Hạ:" [ đáng yêu] nếu mọi người đều nói linh nghiệm, vậy tôi cũng thử một chút. Hy vọng năm nay có thể có cơ hội hợp tác cùng Lâu Triệt. "
Cố Miên không bao lâu cũng thấy được bài Weibo gốc.
Sau khi nhìn đến, cô lập tức liền hiểu được dụng tâm hiểm ác của Ôn Hạ.
Ôn Hạ chẳng phải đang nhắc nhở số đông cư dân mạng, cô ta vốn dĩ đã sớm có thể hợp tác cùng Lâu Triệt, nhưng bởi vì Cố Miên cắm một chân vào, khiến cho cô ta mất đi cơ hội này sao?
Cho nên xem ra, cô ta trải qua hai lần thất bại còn chưa đủ, muốn thử sức lần thứ ba?
Cố Miên đối với rất nhiều người đều có cảm giác nhàn nhạt, tính tình cô chây lười, vì vậy đối với bất kể là người hay sự vật nào đều không có dao động tình cảm quá lớn.
Nhưng đối với Ôn Hạ, cô quả thật cảm thấy vô cùng phiền chán.
Lúc trước Ôn Hạ kêu gọi người hâm mộ đến phòng phát sóng trực tiếp bôi đen cô, một lần hai lần còn chưa tính, dù sao cô cũng rộng lượng, không bỏ trong lòng.
Nhưng ba lần bốn lần, thật sự xem cô là người dễ bắt nạt sao?
Hơn nữa Ôn Hạ và nữ chính《 Đúng tôi chính là nổi tiếng như vậy đó 》Tiết Quy Vãn là chị em thân thiết cùng một công ty, sau hai người lại thành bạn khuê mật khắng khít, cô ta giúp đỡ Tiết Quy Vãn làm không ít chuyện ghê tởm, cho nên ấn tượng của Cố Miên đối với Ôn Hạ đã xấu đến cực điểm.
Cô nhìn Ôn Hạ share bài Weibo gốc kia, khóe miệng gợi lên một độ cung nho nhỏ.
Giây tiếp theo, ngón tay cô khẽ nhúc nhích, share lại bài viết của Ôn Hạ. Sau đó chậm rãi gõ một đoạn caption," Hợp tác với Lâu Triệt, cô không có cơ hội. Tôi cảm thấy nếu có thời gian đăng bài trên Weibo, còn không bằng về nhà chăm sóc con của mình đi. Nói không chừng lúc cô ở đây lướt Weibo, đứa trẻ nhà cô đang bị bảo mẫu ngược đãi đó."