Ngôn Tình [Dịch] Nữ Phụ Muốn Làm Lão Đại - Nhĩ Phong Trùng

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi thuynga0203, 5 Tháng chín 2020.

  1. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 889: Xé da mặt dối trá của hai người (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung trong video là ngày diễn ra hội nghị y học cấp quốc gia, ở lối vào hội trường, lúc Giản Nhất Lăng gặp được hai mẹ con Thái Thấm Nguyệt cùng Ôn Nhược.

    Thanh âm, hình ảnh, hết thảy đều có.

    Toàn bộ được ghi lại.

    Hình ảnh Thái Thấm Nguyệt cùng Ôn Nhược kiêu ngạo khắc nghiệt, cùng hai người hiện tại là hoàn toàn khác nhau.

    "Đây không phải là Tiểu Lăng sao? Như thế nào cũng tới tham gia hội nghị của Liên đoàn y học vậy?"

    "Nhược Nhược con nghĩ sai rồi, Liên đoàn y học này chỉ có nhân tài có danh vọng có địa vị trong giới y học mới có thể tham gia, không phải ai gần nhất cọ được nhiệt độ cao là sẽ được tham gia."

    "Như thế nào? Muốn chạy? Giản Nhất Lăng, lúc trước mày đi ngang như thế nào? Dựa vào Địch Quân Thịnh chống lưng cho mày, trở mặt vô tình, còn làm Nhược Nhược của chúng ta nhảy suốt 5000 cái."

    "Không phải dùng như vậy thì dùng như thế nào? Dùng như thế nào còn cần cô tới dạy tôi sao?"

    "Nhược Nhược a, có một số người hiện tại là không biết dùng từ gì dùng để phản bác, chỉ có thể nói như vậy, làm ra vẻ chính mình không chật vật như vậy."

    "..."

    Từng câu từng chữ, hoàn hoàn chỉnh chỉnh.

    Mỗi một lời nói phát ra, sắc mặt của mọi người ở đây lại càng biến đổi.

    Ôn Noãn xem đến nổi trận lôi đình.

    "Đây là cái các người gọi là biết sai rồi sao? Đây là cái các người gọi là thái độ xin lỗi sao? Trước mặt ba mẹ, các người liên tục nhận sai, ở thời điểm không có người chính là tìm Tiểu Lăng đối xử xấu xa như vậy?"

    Giản Thư Hình cũng là tràn ngập lửa giận, "Đây là video cùng ngày diễn ra hội nghi y học cấp quốc gia, các người nói các người hối cải? Các người thật đúng là sẽ gặp mặt một bộ sau lưng một bộ a! Cứ như vậy các người còn có mặt mũi tới cầu xin Tiểu Lăng cùng A Noãn tha thứ cho các người sao?"

    Ôn Noãn cầm máy tính bảng hỏi ba mẹ cùng anh trai của mình, "Ba, mẹ, các người đều thấy được! Các người nhìn xem hai người kia rốt cuộc là có cái đức hạnh gì!"

    Ôn gia nhị lão cùng Ôn Trình sớm đã khiếp sợ đến nói không ra lời.

    Vừa rồi Thái Thấm Nguyệt cùng Ôn Nhược thành khẩn xin lỗi nhận sai như vậy.

    Làm cho bọn họ đều cho rằng mẹ con hai người là thiệt tình thực lòng mà biết sai.

    Nhưng mà hiện tại, hiện thực lại hung hăng mà quăng cho bọn họ một bạt tai.

    Khuôn mặt của bọn họ hiện ra vẻ không dám tin tưởng.

    Ánh mắt chậm rãi rơi xuống trên người Thái Thấm Nguyệt cùng Ôn Nhược.

    Hai mẹ con bọn họ giờ phút này sắc mặt trắng bệch.

    Vốn là vừa ra trò hay, nhưng ai có thể nghĩ đến Giản Nhất Lăng thế nhưng còn quay lại hình ảnh bọn họ hôm trước ở lối vào hội trường cười nhạo cô ấy chứ?

    Ngày đó vốn dĩ bọn họ tạm thời nảy sinh ý định.

    Hơn nữa lúc ấy bọn họ nhìn thấy Giản Nhất Lăng chỉ có một người, trên tay cũng không có bất luận cái thiết bị gì, căn bản sẽ không nghĩ đến Giản Nhất Lăng sẽ quay lại đoạn video kia.

    Ngay trước khi có video này một ngày, Thái Thấm Nguyệt còn ở nhà cùng chồng mình, ba mẹ chồng mình xin lỗi và nhận sai!

    "Bang.."

    Ôn Trình quăng một bạt tai, hung hăng mà ném ở trên mặt Thái Thấm Nguyệt.

    Ngực Ôn Trình kịch liệt phập phồng, đã không biết dùng từ gì để mắng chửi hai mẹ con trước mặt.

    Nghĩ đến hai người vừa mới còn đang diễn kịch, còn đang lừa gạt bọn họ, Ôn Trình thật sự không thể tin được, người trước mắt này thế nhưng là người vợ đã sống cùng mình mấy chục năm qua!

    "Mấy chục năm này, bên gối tôi rốt cuộc ngủ là cái dạng rắn rết gì vậy? Bà cư nhiên có thể ở một bên khóc lóc cầu xin tha thứ, ở một bên đi chế nhạo trào phúng, bà vẫn là con người sao?"

    Thái Thấm Nguyệt luống cuống, lôi kéo tay Ôn Trình xin tha thứ, "A Trình, tôi sai rồi, tôi biết sai rồi, ngày đó là tôi nhất thời hồ đồ, tôi biết sai rồi!"

    "Nhất thời hồ đồ? Bà rốt cuộc có mấy lần nhất thời hồ đồ?" Ôn Trình hỏi lại Thái Thấm Nguyệt.

    "Gây nghiệt a! Gây nghiệt a!" Ôn lão phu nhân cảm giác đầu váng mắt hoa.

    Ôn lão gia tử tức giận đến muốn lên cao huyết áp.
     
  2. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 890: Giản Duẫn Mạch công khai chân tướng (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ở thời điểm những người khác còn đang bận rộn tức giận, Giản Nhất Lăng nhìn thấy được sự dị thường của ông, bình tĩnh mà từ trong ngăn kéo bên cạnh tìm thuốc, đưa lên.

    Ôn lão gia tử nhìn thấy cháu gái bên cạnh làm như vậy, ngực vừa chua vừa ấm.

    Lại nhìn đến đứa cháu gái nội đang khóc sướt mướt kia lại phân không rõ được là đang khóc thật hay là đang giả khóc, thật sự hận không thể đóng lại hai mắt.

    Ôn Noãn đợi một chút rồi nói, "Ba, mẹ, anh cả, bữa cơm hôm nay chúng con không thể ăn! Thứ cho con gái bất hiếu!"

    Nói xong, Ôn Noãn kéo Giản Nhất Lăng cùng Giản Thư Hình, xoay người liền đi.

    Thái Thấm Nguyệt cùng Ôn Nhược ở phía sau, bà nhìn nhiều thêm một lần đều cảm thấy ô nhiễm đôi mắt!

    Mà Ôn gia nhị lão cùng Ôn Trình cũng không còn lý do để ngăn trở bà.

    Bên trong phòng ăn của Ôn gia, tiếng khóc than cùng tiếng mắng chửi vẫn tiếp tục.

    Trên cầu thang, Ôn Ngôn lạnh nhạt và bình tĩnh mà nhìn hết thảy cảnh này.

    Ôn gia náo loạn đến nửa đêm, cuối cùng với việc Ôn Trình khóa lại thẻ cùng tài khoản của hai mẹ con, hạn chế hành động của hai người để chấm dứt cuộc náo loạn.

    Kết quả như vậy, Ôn Noãn một chút đều không ngoài ý muốn.

    Bà vẫn luôn biết tính cách của ba mẹ và anh trai mình, bọn họ làm không được cái chuyện gọi là đoạn tình quyết nghĩa.

    ###

    Sáng sớm, máy bay trực thăng chuyên dùng của bệnh viện Lạc Hải Sâm chở Giản Duẫn Mạch đã hạ cánh.

    Giản Duẫn Mạch từ trên máy bay đi xuống, trên người mặc một chiếc áo len cao cổ màu trắng, bên ngoài mặc một chiếc áo khoác tối màu, bên vị trí ngực trái áo khoác cài một chiếc kim cài áo, tay xách một chiếc vali.

    Phong Úy đã chuẩn bị sẵn xe chờ bên dưới.

    Bản thân Phong Úy cũng ngồi ở ghế sau.

    Nhìn thấy Giản Duẫn Mạch đến, cười nói, "Hành trình của con vội vã như vậy, muốn gặp con một mặt, cũng chỉ có thể ở trên xe."

    Nhìn thấy Phong Úy cũng không ngoài ý muốn, "Lần này vất vả cho chú."

    "Nói cái gì mà vất vả, liền tính không phải là vì con, cũng là vì Tiểu Lăng Lăng nhà con a, ta còn trông cậy vào Tiểu Lăng Lăng tiếp tục mang theo ta đi kiếm tiền đây."

    Mấy năm nay Phong Úy đi theo Giản Nhất Lăng kiếm được không ít tiền.

    Giản Duẫn Mạch vừa lên xe, xe liền khởi động, chạy thẳng đến Ôn gia.

    Không sai, Giản Duẫn Mạch muốn đi cái địa phương thứ nhất không phải là Giản gia, cũng không phải là nơi ở của Giản Nhất Lăng, mà là Ôn gia.

    Giản Duẫn Mạch sớm đã chuẩn bị hết thảy.

    Ôn gia nhị lão cùng người không liên quan trước khi anh tới kinh thành, cũng đã bị anh an bài đi ra ngoài.

    Ôn gia nhị lão là đi nghe diễn ở rạp hát, Thái Thấm Nguyệt là bị luật sư trong vụ án sao chép tác phẩm gọi đi ra ngoài.

    Ôn Trình theo lẽ thường đi làm tại công ty.

    Hiện tại bên trong Ôn trạch cũng chỉ có hai người Ôn Ngôn cùng Ôn Nhược.

    Bọn họ từng người đang ở trong phòng của mình.

    Nửa giờ sau, xe đến Ôn trạch.

    Đi vào cổng lớn, người làm Ôn gia mở cửa cho Giản Duẫn Mạch.

    Giản Duẫn Mạch thông suốt mà tiến vào Ôn gia.

    Không có dừng lại, trực tiếp đi lên lầu, hướng đến phòng của Ôn Nhược.

    Ngay cả phòng của Ôn Nhược là căn phòng nào, Giản Duẫn Mạch đều đã tìm hiểu trước đó.

    Tới phòng Ôn Nhược rồi, Giản Duẫn Mạch gõ cửa.

    "Ai?" Ôn Nhược đang ngồi ở trước máy tính xem tin tức gần đây.

    Thời điểm nhìn thấy các tin tức liên quan đến Giản Nhất Lăng, cô ta vẫn sẽ nghiến răng nghiến lợi.

    "Giản Duẫn Mạch."

    Nghe thấy câu trả lời này, Ôn Nhược kinh ngạc, con chuột đang cầm trong tay đều làm rớt.

    Anh họ Duẫn Mạch?

    Anh ta đến làm gì?

    Trong lòng Ôn Nhược tràn đầy khiếp sợ.

    Ôn Nhược hồ nghi mà đi tới cửa, chậm rãi mở cửa phòng ra.

    Chỉ thấy đứng trước cửa phòng, đúng là anh họ Duẫn Mạch của cô ta.

    "Anh họ? Không phải anh ở nước ngoài sao.. như thế nào.. đột nhiên.." Ôn Nhược tràn đầy khó hiểu.

    "Có một số việc, cần trở về gấp xử lý." Giọng nói Giản Duẫn Mạch tuy rằng rất có từ tính, nhưng mà ngữ khí của anh có vẻ lạnh nhạt lại xa cách.
     
    Heoheocon9552heoconchuayeu thích bài này.
  3. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 891: Giản Duẫn Mạch công khai chân tướng (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Chuyện gấp.. gì?"

    Không biết vì cái gì, nhìn thấy Giản Duẫn Mạch, Ôn Nhược liền có dự cảm không tốt.

    "Tôi có thể đi vào nói chuyện không?" Giản Duẫn Mạch hỏi.

    "Nhưng mà.."

    Vì cái gì muốn vào trong phòng nói chuyện đây?

    "Cô hẳn là không hy vọng có một số việc cùng một vài lời nói bị Ôn Ngôn nghe thấy đi."

    Ôn Nhược đột nhiên mở to hai mắt nhìn.

    Tuy rằng không biết Giản Duẫn Mạch rốt cuộc muốn làm gì, nhưng mà Ôn Nhược biết, hiện tại mời Giản Duẫn Mạch vào phòng mà nói mới là lựa chọn tốt nhất của cô ta.

    Ôn Nhược mời Giản Duẫn Mạch vào phòng.

    Sau khi vào cửa, Giản Duẫn Mạch từ trong túi xách của mình lấy ra một lá thư.

    Ngón tay thon dài của Giản Duẫn Mạch mở lá thư ra.

    "Đây là một lá thư đề cử, là thư đề cử của nhà thiết kế Sophia, cô có thể cầm lá thư đề cử này, đông sơn tái khởi."

    Ôn Nhược kinh ngạc mà há miệng ra.

    "Thư đề cử đến nhà thiết kế Sophia sao? Anh họ như thế nào sẽ có thứ này?" Ôn Nhược không dám tin tưởng.

    Sophia là cùng Hương Đóa Lệ đều là những cái tên nổi tiếng trên quốc tế.

    Nhà thiết kế chính trong công ty của cô ấy, có thân phận cùng địa vị ở trong giới thời trang một chút đều không thấp hơn so với Kevin.

    Cô ấy tự tay viết thư đề cử, là có phân lượng lớn như thế nào.

    "Tôi đã từng giúp cô ấy một chuyện, cho nên cô ấy rất vui lòng vì em họ của tôi viết một lá thư đề cử." Giản Duẫn Mạch trả lời.

    "Anh họ.. anh.. anh cái này.. là, là cho em sao?"

    Hoàn toàn không nghĩ tới cốt truyện lại phát triển theo hướng này.

    "Là cho cô, nhưng mà tôi có điều kiện."

    "Điều kiện? Điều kiện gì?"

    "Cô nói cho tôi biết, nguyên nhân vì sao năm đó cô xúi giục Tiểu Lăng dùng lời nói ác độc kích thích Ôn Ngôn."

    Biểu tình Ôn Nhược tức khắc cứng đờ.

    "Anh họ, anh đang nói cái gì? Cái gì xúi giục, em không biết anh đang nói cái gì."

    "Cô không cần phải nói cô chưa làm qua chuyện đó, năm đó cô đối với Tiểu Lăng nói cái gì tôi đều rất rõ ràng, Tiểu Lăng sẽ không nói dối tôi. Tiểu Lăng sở dĩ sẽ đi nói với Ôn Ngôn những lời nói này đó, là bởi vì sau khi nghe cô nói, cho rằng khi dùng cái loại được gọi là phép khích tướng này có thể làm cho Ôn Ngôn một lần nữa ra khỏi phòng, một lần nữa đối mặt với ánh mặt trời. Tôi hiện tại muốn biết, năm đó cô đối với Tiểu Lăng nói những lời này, lý do là gì, là cô thật sự cảm thấy làm như vậy sẽ hữu dụng, hay là có cái tâm tư gì khác?"

    Ôn Nhược giật mình tại chỗ, nghe Giản Duẫn Mạch nói, đại não của cô ta nhanh chóng chuyển động.

    Giản Duẫn Mạch sẽ biết những lời năm đó cô ta nói với Giản Nhất Lăng cũng không phải rất kỳ quái.

    Bởi vì nha đầu chết tiệt Giản Nhất Lăng kia cái gì cũng đều nói với Giản Duẫn Mạch.

    Cô ta muốn phủ nhận với Giản Duẫn Mạch, Giản Duẫn Mạch khẳng định sẽ không tin tưởng.

    Mấy anh trai khác cô ta còn có thể cùng Giản Nhất Lăng cạnh tranh, Giản Duẫn Mạch nơi này cô ta hoàn toàn không có khả năng, anh ấy khẳng định không hề có điều kiện không hề giữ lại mà tin tưởng Giản Nhất Lăng.

    "Anh họ hôm nay tới tìm em rốt cuộc là muốn làm cái gì?" Ôn Nhược cảnh giác mà dò hỏi Giản Duẫn Mạch.

    "Tôi muốn cô cho tôi một cái lý do có thể thuyết phục tôi, muốn tôi biết em họ của tôi không phải là người ác độc như vậy, nếu cô không phải, như vậy lá thư đề cử này tôi có thể cho cô, anh họ trợ giúp em họ theo lý thường là việc nên làm, nhưng nếu cô không có cách nào thuyết phục tôi, như vậy tôi liền không thể đem cô trở thành em họ của tôi."

    Giản Duẫn Mạch luôn luôn ôn nhuận nhu hòa.

    Nếu anh ấy đã nhận định, anh ấy tự nhiên sẽ giúp.

    Ôn Nhược bắt đầu ở trong đầu ấp ủ ý tứ cùng câu chữ.

    Sau một lúc lâu, Ôn Nhược nói với Giản Duẫn Mạch, "Anh họ vì cái gì sẽ cảm thấy là em cố ý làm như vậy? Em lúc ấy cũng chỉ có mười tuổi mà thôi, phép khích tướng xác thật là biện pháp duy nhất em có thể nghĩ đến để trợ giúp anh Ôn Ngôn ngay lúc đó."
     
    Heoheocon9552heoconchuayeu thích bài này.
  4. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 892: Giản Duẫn Mạch công khai chân tướng (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Là cô chủ động tìm Tiểu Lăng nói, hay là Tiểu Lăng hỏi cô nhờ cô giúp em ấy tìm biện pháp?"

    "Là Tiểu Lăng nói em ấy muốn giúp anh Ôn Ngôn đi ra khỏi phòng, em liền đề ra. Anh họ, anh tin tưởng em, em lúc ấy thật sự không có nghĩ nhiều như vậy, Nhất Lăng nói em ấy muốn giúp anh Ôn Ngôn ra khỏi phòng, em liền nghĩ tới một cái phương pháp như vậy, thuận miệng liền nói cho Nhất Lăng. Đúng, phương pháp này ở hiện lúc đó xem ra xác thật thực ngu ngốc, nhưng mà em khi đó mới chỉ có mười tuổi thôi!"

    Ôn Nhược vì chính mình tìm một lý do thập phần hợp lý vì sao năm đó lại đưa ra cái kiến nghị này.

    Mười tuổi, cô ta năm đó chỉ có mười tuổi, một đứa trẻ mười tuổi có thể nghĩ đến cái ý kiến hay gì đây?

    Ôn Nhược sau khi nói xong, thật cẩn thận mà nhìn Giản Duẫn Mạch, nhìn vẻ mặt của anh.

    Cô ta không xác định được cách nói của mình có thể thuyết phục được hay không Giản Duẫn Mạch.

    Giản Duẫn Mạch cũng nhìn Ôn Nhược, sau một lúc lâu, Giản Duẫn Mạch bỗng nhiên cúi đầu nhìn vào kim cài áo trên ngực rồi nói, "Cậu đều nghe được đúng không?"

    Trong một căn phòng khác ở Ôn trạch, Ôn Ngôn nhìn màn hình máy tính, hiện thị chính là hình ảnh trong phòng Ôn Nhược.

    Mà vị trí của ống kính, đúng là vị trí kim cài áo nơi ngực Giản Duẫn Mạch.

    Kia không chỉ là một cái kim cài áo, nó còn là một cái camera có microphone.

    Ở một khác Giản Duẫn Mạch bước vào Ôn trạch, cái camera này liền kết nối với Ôn Ngôn.

    Đây là trước khi Giản Duẫn Mạch về nước đã nói qua với Ôn Ngôn.

    Ôn Ngôn đồng ý, tuy rằng anh ta không biết Giản Duẫn Mạch muốn anh ta nhìn thấy cái gì.

    Mà hiện tại anh ta đã biết.

    Ôn Nhược nói, cô ta lúc ấy cũng chỉ có mười tuổi, làm Giản Nhất Lăng nói những lời đó cũng là vì phép khích tướng là biện pháp tốt nhất ngay lúc đó cô ta có thể nghĩ đến.

    Nhưng mà Ôn Ngôn rõ ràng nhớ rõ, thời điểm Giản Nhất Lăng mắng anh ta nhục nhã anh ta, Ôn Nhược lại ở trước mặt anh ta quở trách Giản Nhất Lăng như thế nào.

    Ôn Nhược mở cửa phòng ra.

    Ôn Ngôn ngồi ở trên xe lăn xuất hiện ở cửa.

    Huyết sắc trên mặt Ôn Nhược lập tức đều lui hết.

    "Anh, anh họ.."

    Giản Duẫn Mạch thong dong mà đem lá thư đề cử trên tay giao cho Ôn Ngôn.

    "Lời Ôn Nhược là nói thật hay là nói dối, liền nhờ cậu giúp tôi giám định một chút, nếu cậu cảm thấy cô ta chính là nói thật, như vậy lá thư đề cử này, cậu liền giao cho cô ta."

    Giản Duẫn Mạch nói xong, xoay người rời khỏi phòng Ôn Nhược.

    Chuyện anh có thể làm đã làm, kế tiếp liền giao cho Ôn Ngôn chính mình tới xử lý.

    Trong phòng, Ôn Nhược khẩn trương mà nhìn Ôn Ngôn.

    "Anh họ, anh nghe em giải thích.."

    Ôn Nhược có ý đồ vì chính mình biện giải.

    Trong tay Ôn Ngôn đang cầm lá thư mà Giản Duẫn Mạch giao cho anh, trước mặt Ôn Nhược, đem lá thư xé nát.

    "Anh họ không cần a!" Ôn Nhược gấp đến độ xông đi lên.

    Nhưng mà Ôn Nhược đã chậm, lá thư ở trong tay Ôn Ngôn đã bị xé thành mảnh nhỏ.

    Nhìn thấy hy vọng của mình hóa thành mảnh nhỏ, từng mảnh từng mảnh rơi xuống trên mặt đất.

    Ôn Nhược rốt cuộc không còn muốn che giấu, phát ra tiếng gào rống, "Anh cái đồ tàn phế! Anh dựa vào cái gì huỷ hoại tương lai của tôi!"

    Cô ta duỗi tay đi đánh Ôn Ngôn.

    Ôn Ngôn không tránh không né, tùy ý để cái người được gọi là em gái họ này một quyền lại một quyền đánh lên người anh ta.

    Ôn Nhược sau khi đánh mấy quyền, bỗng nhiên đối mặt với đôi mắt của Ôn Ngôn lộ ra hàn ý lạnh băng.

    Trong nháy mắt, Ôn Nhược bị hoảng sợ.

    Cô ta chưa bao giờ gặp qua ánh mắt thị huyết như thế trên người người anh họ tàn phế này.

    Ôn Ngôn không lại tiếp tục nhìn cô ta, điều khiển xe lăn, xoay người rời đi nơi này.

    Trở lại trong phòng, anh ta đem cửa phòng mình khóa lại.

    Vào buổi tối, người nha Ôn gia lục tục mà trở về.

    Người làm Ôn gia cầm một bưu kiện đi lên gõ cửa phòng Ôn Ngôn, bởi vì người nhận bưu kiện chính là Ôn Ngôn.
     
    Heoheocon9552heoconchuayeu thích bài này.
  5. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Heoheocon9552 thích bài này.
  6. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 894: Người một nhà ấm áp (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giản lão phu nhân nhìn về phía Giản lão gia tử hừ một tiếng, tiếp tục hỏi Giản Duẫn Mạch, "Con hôm nay trở về bé ngoan có biết không?"

    "Con bé gần đây tương đối bận rộn, con không có báo cho con bé trước."

    Giản Duẫn Mạch biết Giản Nhất Lăng gần đây đang bận rộn với bệnh án của Tần Hoành Chí, còn rất phiền toái.

    Phỏng chừng lại muốn thức đêm.

    "Bận rộn thì con càng phải tìm con bé, để con bé thả lỏng nhiều một chút biết không? Cả ngày buồn, đều mau thành hũ nút, ôi bé ngoan đáng thương của ta!"

    Nói xong Giản lão phu nhân liền đem Giản Duẫn Mạch bán, trực tiếp gọi điện thoại đem Giản Nhất Lăng kêu tới.

    Giản Nhất Lăng thực mau chóng tới nơi, Địch Quân Thịnh cũng đi cùng cô.

    Đây là sau khi cùng Giản Nhất Lăng đính hôn, lần đầu tiên anh chạm mặt Giản Duẫn Mạch.

    Mới vừa gặp mặt, sắc mặt Giản Duẫn Mạch liền trầm xuống.

    Bất quá trước mặt Giản gia nhị lão cùng Giản Nhất Lăng, Giản Duẫn Mạch không nói cái gì.

    Liền tính trong lòng muốn bóp chết tên sói chết tiệt này, cũng không thể ở trước mặt ông bà nội cùng em gái hành động.

    Phải nhịn.

    Giản Dật Hành cùng Giản Dật Thần ở nhà đối diện cũng đi theo tới, tới gặp người anh em họ bọn họ đã lâu không gặp.

    "Anh hai." Giản Nhất Lăng cầm một cái túi giấy, đưa cho Giản Duẫn Mạch.

    "Găng tay sao?" Giản Duẫn Mạch đoán.

    "Ân."

    Giản Duẫn Mạch từ trong túi giấy lấy ra một đôi găng tay màu cà ri.

    Vừa vặn lại cùng chiếc áo khoác hôm nay Giản Duẫn Mạch mặc có màu sắc giống nhau.

    "Hai đứa đã nói trước sao?" Giản lão phu nhân hỏi.

    "Không có a, em gái không có nói trước với con chuyện này." Giản Duẫn Mạch cười nói, "Đây là con cùng em gái ăn ý, đúng hay không a?"

    "Đúng vậy." Giản Nhất Lăng trả lời.

    Giản Duẫn Mạch đem găng tay mang lên tay, lớn nhỏ vừa vặn tốt.

    Giản Dật Thần nhìn rất là ghen ghét, "Tiểu Lăng, như thế nào anh Duẫn Mạch có găng tay, chúng ta không có a?"

    Giản Duẫn Mạch cười nói, "Áo len anh mặc trên người cũng là do Tiểu Lăng đan, tay Tiểu Lăng thật khéo léo."

    Chuyện này làm cho Giản Dật Thần càng thêm ghen tị, "Anh cái gì cũng đều không có, anh đã thành chanh tinh."

    Giản Nhất Lăng nghĩ nghĩ, "Lần sau đan cho anh."

    Giản Dật Thần vội nói, "Vậy một lời đã định nha! Chờ em có thời gian rảnh phải nhớ đan cho anh! Nhất định phải nhớ rõ nha! Đương nhiên chờ em có thời gian rảnh lại đan, thời điểm bận rộn liền không cần đan, quá vất vả."

    Tuy rằng ghen tị, cũng muốn có được áo len găng tay do em gái tự đan, nhưng mà vẫn là không thể làm em gái quá vất vả.

    Xong rồi Giản Dật Thần lại nói, "Anh trai anh liền không cần, anh ấy khổ người lớn, tốn nhiều nguyên liệu."

    Giản Dật Hành, "Da em lại ngứa phải không?"

    Giản Dật Thần lập tức trốn đến phía sau lưng Giản Nhất Lăng, "Em gái cứu anh."

    Giản Duẫn Mạch cười, "Như thế nào nhiều năm như vậy, em vẫn không sửa được cái tật xấu này, xem ra mấy năm nay vẫn không ít lần bị đánh như cũ a."

    Giản Dật Thần yếu ớt mà phản bác, "Anh đáng thương nhất, cho nên em gái à em phải yêu thương anh nhiều một chút."

    Giản lão phu nhân bị Giản Dật Thần làm cho tức cười, "Con nha, liền chỉ có chút tiền đồ như vậy, có bản lĩnh cùng anh của con đánh một trận, tránh ở sau lưng bé ngoan còn tính là nam tử hán đại trượng phu sao?"

    "Con không làm nam tử hán đại trượng phu, con là Dật Thần tỷ tỷ của Tiểu Lăng, đúng hay không a Tiểu Lăng?"

    "Ân." Giản Nhất Lăng lại quay đầu lại nói với Giản Duẫn Mạch, "Làm đồ ăn ngon cho anh, anh muốn ăn cái gì?"

    Giản Duẫn Mạch nghĩ nghĩ sau đó nói, "Ăn BBQ đi, đã lâu không cùng nhau ăn BBQ."

    Giản Nhất Lăng, "Ân."

    Giản lão phu nhân vội nói, "Lão thái bà ta cũng đã lâu không có ăn BBQ, không biết hôm nay ta có phần hay không đây."

    Bên kia Giản lão gia tử cũng nghe tới, "Ai, lão nhân ta đã lâu không được ăn bắp nướng a."
     
    Heoheocon9552heoconchuayeu thích bài này.
  7. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 895: Người một nhà ấm áp (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giản Duẫn Mạch cùng Giản Nhất Lăng nhìn nhau cười.

    Giản Duẫn Mạch, "Được được được, đều có phần, con lập tức nhớ kỹ món mọi người muốn ăn, sau đó cùng em gái đi siêu thị lớn mua sắm!"

    Đồ vật có thể giao cho người làm trong nhà đi mua, nhưng mà đối với Giản Duẫn Mạch cùng Giản Nhất Lăng mà nói, cùng nhau dạo siêu thị cùng nhau chọn nguyên liệu nấu ăn cũng là một loại lạc thú.

    "Em cũng đi em đi cũng, em cùng anh trai em xách đồ cho hai người."

    Giản Dật Thần thích xem náo nhiệt.

    "Ân." Giản Dật Hành lên tiếng, tỏ vẻ lần này đề nghị của em trai anh, anh cũng đồng ý.

    Giản Duẫn Mạch cùng Giản Nhất Lăng bắt đầu bận rộn lên.

    Có một người, bị bỏ quên ở một bên.

    Từ lúc vào cửa đến bây giờ, không có ai nhớ tới rằng anh có tới..

    Giản lão gia tử nhưng thật ra chú ý tới, nhưng mà ông ấy cố ý không nói.

    Có một số người a, cùng tiểu công chúa nhà bọn họ đính hôn đính quá dễ dàng, lúc nào cũng xuất hiện chung với nhau, lúc này cũng phải nếm chút một chút khổ sở mới được.

    Giản Duẫn Mạch cùng Giản Nhất Lăng đi dạo siêu thị, Giản Dật Hành, Giản Dật Thần cùng Địch Quân Thịnh đi theo phía sau.

    Chuyện mua nguyên liệu nấu ăn này, ba người nam nhân đi theo phía sau đều không hiểu, chỉ có Giản Duẫn Mạch là có thể cùng Giản Nhất Lăng thảo luận.

    Loại nguyên liệu nào tươi ngon để nấu ăn, trong chốc lát muốn làm như thế nào, phối hợp nguyên liệu như thế nào.

    Những người khác một câu đều cắm vào không được.

    Giản Dật Thần thoáng nhìn Địch Quân Thịnh đen mặt muốn rớt xuống, cười trộm.

    Tuy rằng không thể thay đổi chuyện em gái cùng tên sói con này đính hôn, nhưng mà nhìn tên sói con này ăn mệt thật sự là sảng khoái a!

    "Mua cũng khá đầy đủ rồi, chúng ta trở về đi." Giản Duẫn Mạch nhìn thấy mấy thứ cũng đã mua đủ.

    "Muốn mua nấm!" Giản Nhất Lăng nói.

    "Nấm?"

    "Ân, A Thịnh muốn ăn."

    Đột nhiên bị điểm danh, biểu tình trên mặt Địch Quân Thịnh tức khắc có sự chuyển biến.

    Địch Quân Thịnh câu môi cười, "Nếu không kịp, không mua cũng được."

    "Không được, chỗ này có thật nhiều đồ ăn anh không thể ăn, có những thứ anh lại không phải thực thích." Giản Nhất Lăng kiên trì muốn mua.

    "Em kiên trì như vậy, thì mua đi." Địch Quân Thịnh nói.

    Giản Dật Thần ở bên cạnh nói thầm, "Giả vờ, tiếp tục giả vờ, khóe miệng cùng với vai đều muốn kéo lên thái dương rồi!"

    Giản Duẫn Mạch liếc nhìn Địch Quân Thịnh một cái, sau đó thực mau lại đem tầm mắt thu trở về.

    Giả vờ nhìn không thấy thì tốt hơn, miễn cho nhịn không được.

    Cuối cùng mọi người túi lớn túi nhỏ mà trở lại.

    Người xách nhiều nhất chính là Giản Dật Hành, ai biểu anh ấy sức lực lớn, mặc kệ đưa nhiều ít túi đồ đều không thấy phải cố sức.

    Giản Dật Thần là người ngoài trừ Giản Nhất Lăng là xách ít nhất một túi.

    Thể lực kém, sức lực nhỏ chuyện này anh ấy nhận.

    Ở trong thời gian bọn họ đi ra ngoài, Giản lão gia tử cùng Giản lão phu nhân đã cho người làm ở trong đình viện thu thập, chuẩn bị các dụng cụ cũng như than để nướng BBQ.

    Ngôi nhà này ở kinh thành tuy rằng không có lớn như nhà của bọn họ ở thành phố Hằng Viễn, nhưng mà chuẩn bị một chỗ để nướng BBQ vẫn có.

    Hôm nay đầu bếp là hai người Giản Duẫn Mạch cùng Giản Nhất Lăng.

    Những người khác chỉ có thể làm trợ thủ, và chờ ăn.

    Giản Dật Thần một bên chảy nước miếng nhìn xung quanh, một bên hỏi Giản Duẫn Mạch, "Anh Duẫn Mạch, anh biết chuyện Nhất Lăng hiện tại đã gia nhập bệnh viện Lạc Hải Sâm không?"

    "Biết, nhưng mà không phải hiện tại mới gia nhập, trước kia cũng đã tham gia rồi." Giản Duẫn Mạch trả lời.

    Giản Dật Thần, "Hả? Trước kia cũng đã tham gia rồi sao?"

    Giản Duẫn Mạch, "Ân."

    Giản Dật Thần, "Anh Duẫn Mạch, anh đã sớm biết?"

    Giản Duẫn Mạch, "Đúng vậy."

    Giản Nhất Lăng, "Anh hai cũng vậy."

    Giản Dật Thần mở to hai mắt nhìn, "Cái gì cũng vậy, em là nói anh Duẫn Mạch cũng là người của bệnh viện Lạc Hải Sâm?"

    Giản Nhất Lăng, "Đúng vậy."
     
  8. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 896: Người một nhà ấm áp (4)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghe thấy được lời này, vẻ mặt của Giản lão gia tử cùng Giản lão phu nhân cũng đều là khiếp sợ, "Hai anh em các con đều là thành viên của bệnh viện Lạc Hải Sâm sao?"

    "Đúng vậy." Giản Duẫn Mạch một bên thuần thục mà nướng con mực trên tay, một bên trả lời lão phu nhân.

    "Hai người các con là cùng nhau gia nhập sao?" Lão phu nhân tò mò mà hỏi.

    "Xem như vậy đi." Cũng có thể nói như vậy.

    "Lão nhân, tôi cảm thấy nhà chúng ta vô cùng tuyệt vời." Giản lão phu nhân quay đầu nói với Giản lão gia tử, "Ông nói xem chúng ta có nên về nhà thắp hương cho tổ tiên không, cảm giác phần mộ của tổ tiên nhà chúng ta đều bốc lên khói xanh nha!"

    Cháu trai cháu gái đều có tiền đồ như vậy, thật là vui vẻ!

    "Lão thái bà bà kích động cái gì, chuyện Duẫn Mạch cùng Tiểu Lăng là thiên tài đâu phải hôm nay bà mới biết đâu?"

    Giản lão gia tử ngoài miệng nói không cần kích động, biểu tình lại tràn đầy đắc ý.

    Cũng không biết trước đó hai ngày là ai sau khi biết Giản Nhất Lăng gia nhập bệnh viện Lạc Hải Sâm thì khoe khoang cả buổi, còn gọi điện thoại cho bạn tốt của mình ở thành phố Hằng Viễn mà khoe khoang.

    Địch Quân Thịnh nheo nheo mắt.

    Giản Dật Thần thò qua tới, cố ý làm cho Địch Quân Thịnh không thoải mái, "Thịnh gia, trong lòng có phải có chút ghen tị hay không a, có phải đột nhiên phát hiện cậu còn không có hiểu biết Nhất Lăng như anh Duẫn Mạch hay không a?"

    "Anh suy nghĩ nhiều."

    "Phải không? Vậy cứ coi như tôi suy nghĩ nhiều đi, tôi còn tưởng rằng Thịnh gia thèm chua, liền đem cho trái chanh lại đây cho Thịnh gia a."

    Giản Dật Thần quơ quơ quả chanh trong tay, đặt ở trước mặt Địch Quân Thịnh.

    "Trong chốc lát vắt một chút nên cá nướng, hương vị cá nướng càng ngon, anh Duẫn Mạch cùng Tiểu Lăng nói vậy."

    Nói xong Giản Dật Thần lại chạy tới chỗ Giản Nhất Lăng.

    Địch Quân Thịnh cầm lấy quả chanh, dùng sức siết chặt, phần lớn nước chanh xối ở trên số nấm nướng trước mặt.

    Sau đó một ngụm ăn luôn.

    Quả nhiên chua.

    Mấy anh em Giản gia bồi lão gia tử và lão phu nhân náo nhiệt một ngày.

    Sau khi tan cuộc, Giản Nhất Lăng hỏi Giản Duẫn Mạch buổi tối ở nơi nào.

    Giản Duẫn Mạch nói muốn ở khách sạn.

    Giản lão phu nhân lập tức tức giận, "Cùng lão nhân lão thái bà chúng ta ở cùng nhau sẽ muốn mạng của con có phải không? Thật vất vả về tới một chuyến, cư nhiên không cùng chúng ta ở chung!"

    Giản Duẫn Mạch vội vàng giải thích, "Không phải đâu bà nội, bà đừng nóng giận, sáng mai con phải đi rồi, ở nơi này sợ ồn ào đến hai người."

    Nghe thấy lời này Giản lão phu nhân càng thêm tức giận, "Con cái tên hỗn đản này, tới cũng chỉ ở có một ngày, ở nhiều hai ngày không được sao! Em gái con còn ở đây đó!"

    "Bà nội.."

    "Được rồi được rồi, biết không được, lý do con đã nói! Nhưng mà đêm nay con phải ở nơi này, bằng không về sau ta đều sẽ không để ý tới con!"

    "Được được được, đêm nay ở nơi này."

    ###

    Sáng sớm hôm sau, cả nhà Ôn gia vừa mới ra cửa, một người đàn ông trung niên liền lén lút mà vào Ôn trạch.

    "Ngôn thiếu gia, không biết hôm nay ngài triệu tôi lại đây, là có cái nhiệm vụ gì muốn giao cho tôi sao?"

    Thái độ của người đàn ông trung niên đối đãi với Ôn Ngôn rất là cung kính.

    "Tìm một người phụ nữ có dung mạo tương tự người phụ nữ này, sau đó thiết một cái cục, đem người phụ nữ này đưa lên giường của bác cả Ôn Trình của tôi."

    Người đàn ông trung niên tiếp nhận ảnh chụp, "Cái này.. giống như cùng bác gái cả của Ngôn thiếu gia có chút giống?"

    "Chính là ảnh chụp thời trẻ của bà ta."

    "Ngôn thiếu gia là muốn tôi tìm một người phụ nữ có diện mạo có chút tương tự với bác gái cả của ngài đem tặng cho bác cả ngài?"

    Việc này có chút hiếm lạ!

    "Không sai."

    "Nhưng mà Ngôn thiếu gia, người phụ nữ mà nguyện ý làm việc này, hơn phân nửa đều là chạy theo tiền."
     
    Heoheocon9552heoconchuayeu thích bài này.
  9. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 897: Ôn Ngôn trả thù Ôn Nhược (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Nữ nhân muốn tiền là có thể khống chế, càng tham tiền càng tốt."

    Người đàn ông trung niên hồ đồ, "Ngôn thiếu, ngài đây là.. muốn tranh gia sản sao? Không đến mức như vậy chứ, gia sản của ngài không ít hơn so với Ôn gia.."

    "Trong nhà có chút con gián xấu xí, cần rửa sạch một chút."

    Biểu tình Ôn Ngôn lạnh nhạt, ánh mắt âm ngoan.

    Anh ta chưa bao giờ là một người nhân từ.

    "Vậy được, Ngôn thiếu gia phân phó, tôi nhất định làm theo, trong vòng 3 ngày tôi sẽ đem mọi chuyện an bài thỏa đáng."

    Người đàn ông trung niên cũng không tiếp tục truy vấn.

    "Đúng rồi Ngôn thiếu gia, gần đây giống như có người đang đối với viện nghiên cứu y học Tuệ Linh ra tay? Ngài không quản sao?"

    "Không sao cả." Ôn Ngôn ngữ khí bình tĩnh.

    "Vâng." Nơi đó bất quá chỉ là một viện nghiên cứu Ngôn thiếu gia làm ra tới vì trị liệu cho đôi chân của mình.

    Hiện tại nghe nói em gái họ của Ngôn thiếu gia là người của bệnh viện Lạc Hải Sâm, nghĩ đến ý nghĩa của cái viện nghiên cứu y học kia đối với Ngôn thiếu gia đã không còn rồi.

    Huỷ hoại liền hủy đi, dù sao cũng không phải là tài sản quan trọng gì của Ngôn thiếu gia.

    ###

    Người đàn ông trung niên nhanh chóng an bài.

    Tìm một người phụ nữ giống với Thái Thấm Nguyệt khi còn trẻ không phải quá dễ, nhưng có bảy tám phần tương tự vẫn là không khó khăn lắm.

    Rốt cuộc Thái Thấm Nguyệt lớn lên vốn dĩ cũng không quá xuất chúng, thuộc về loại hình lúc nhìn làm cho người ta cảm thấy thoải mái mà thôi.

    Người đàn ông trung niên dựa theo Ôn Ngôn phân phó thiết kế Ôn Trình.

    Đêm đó, Ôn Trình uống hơi quá chén có vài phần men say, bị người đàn ông kia an bài đưa vào một phòng khách sạn.

    Mà người phụ nữ mà người đàn ông kia an bài liền đã ở trong phòng khách sạn chờ sẵn.

    Trong phòng đốt liên một loại hương có thôi tình tác dụng rất mạnh.

    Ôn Trình có chút men say, mơ hồ nhìn thấy người kia là chính mình vợ mình khi còn trẻ.

    Nửa đêm mê loạn.

    Camera trong phòng chụp lại được hết thảy những cảnh này.

    Nửa đêm 12 giờ, chờ không thấy chồng mình trở về nhưng trên điện thoại di động của Thái Thấm Nguyệt lại nhận được một cái video được gửi từ điện thoại của chồng mình.

    Trong video là hình ảnh chồng của bà với thân thể trần trụi đang say ngủ.

    Mặt Thái Thấm Nguyệt "Bá" một cái liền trắng bệch.

    Bà ta vội vàng gọi điện thoại lại.

    Kết quả là một nữ nhân nhận điện thoại.

    Thái Thấm Nguyệt lập tức muốn nổ tung.

    Hơn nửa đêm, đem cả nhà đều náo loạn lên.

    Ôn Nhược thực buồn bực, "Mẹ, đây là làm sao vậy?"

    "Con lại muốn làm gì?" Ôn lão phu nhân hiện tại nhìn Thái Thấm Nguyệt đều không có vừa mắt.

    "Mẹ, lúc này mẹ phải làm chủ cho con a! Ôn Trình ông ấy thế nhưng đi ngủ trên giường của một nữ nhân khác! Hiện tại nữ nhân kia còn phát video lại đây khiêu khích con!"

    Nghe được lời này, Ôn lão phu nhân cũng sửng sốt.

    Con trai của mình sẽ làm ra loại chuyện này sao?

    "Không có khả năng, A Trình sẽ không làm loại chuyện này."

    "Chính mẹ xem đi, video liền ở trên điện thoại di động của con! Người trong video còn không phải là Ôn Trình hay sao?"

    Thái Thấm Nguyệt đem video bên trong điện thoại di động của bà đưa cho Ôn gia nhị lão xem.

    Đây thật đúng chính là Ôn Trình, hơn nữa gửi đi từ di động của chính Ôn Trình.

    Tuy rằng gần đây nhị lão thực tức giận Thái Thấm Nguyệt, nhưng con trai phạm sai lầm cũng không thể mặc kệ.

    Trong nhà Ôn gia gia giáo nghiêm ngặt, xưa nay không cho phép con cái trong nhà làm ra loại chuyện bại hoại nề nếp gia phong này.

    Ôn lão tiên sinh lập tức ra lệnh, truy tìm ra chỗ Ôn Trình đang ở.

    Thực mau, Ôn Trình đêm nay đi dự bữa tiệc nào ăn cơm nơi nào, cuối cùng là ở cái khách sạn nào đều đã biết đến.

    Người nhà Ôn gia lập tức đi đến khách sạn mà Ôn Trình đang ở.

    Trên cầu thang, Ôn Ngôn lạnh nhạt mà nhìn một màn này.

    Kế tiếp, Ôn gia sẽ trải qua nhiều chuyện như cãi vã, gây hấn.

    Nhưng đây là tất yếu, vì để thanh trừ con gián trong nhà, thì cũng phải trả giá một ít đại giới.
     
  10. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 898: Ôn Ngôn trả thù Ôn Nhược (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thái Thấm Nguyệt mang theo Ôn gia nhị lão, con gái Ôn Nhược vội vàng chạy tới cửa phòng khách sạn nơi Ôn Trình đang ở.

    Giám đốc khách sạn mở cửa phòng cho bọn họ.

    Mấy người dũng mãnh đi vào phòng.

    Trên giường, Ôn Trình ngủ thật sự như chết ôm một người phụ nữ trẻ tuổi.

    Hai người trần truồng, trong phòng tản ra một loại khí vị dâm mĩ của nam nữ hoan ái.

    Trong nháy mắt này, Thái Thấm Nguyệt cơ hồ muốn sụp đổ.

    Ôn Nhược không dám tin tưởng mà nhìn người ba mà mình luôn tôn kính đang cùng một người phụ nữ trẻ tuổi nằm trên giường.

    "Ôn Trình!"

    Thái Thấm Nguyệt cầm cái gối ôm trên ghế nệm bên cạnh quăng tới Ôn Trình.

    Ôn Trình chậm rãi tỉnh lại.

    Say rượu làm đầu của ông rất đau.

    Vừa mới mở mắt ông còn không biết đã xảy ra chuyện gì.

    "Bà làm gì vậy?" Ôn Trình nhìn Thái Thấm Nguyệt hỏi.

    "Ông còn hỏi làm gì? Ông sao lại có thể đối với tôi như vậy?"

    Ôn Trình lúc này mới quay đầu nhìn về phía bên cạnh.

    Người phụ nữ bên người ông đã tỉnh lại.

    Người phụ nữ này không những không có cùng Ôn Trình kéo ra khoảng cách, ngược lại còn dán lên trên người Ôn Trình, có vẻ hai người họ vô cùng thân mật.

    Ôn Trình chính mình đều sợ ngây người.

    "Mày cái con đàn bà đê tiện này!"

    Thái Thấm Nguyệt lửa giận công tâm, xông lên đi nắm lấy đầu tóc của người phụ nữ kia.

    "Mày cái con đàn bà đê tiện, câu dẫn chồng tao, tao cho mày câu dẫn chồng tao nè!"

    Thái Thấm Nguyệt dường như phát điên mà sấn tới đánh người phụ nữ trẻ tuổi kia.

    "Bà làm gì vậy?" Ôn Trình muốn kéo Thái Thấm Nguyệt ra.

    "Ôn Trình ông là cái tên khốn nạn!"

    Thái Thấm Nguyệt liền muốn cùng Ôn Trình đánh nhau.

    Ôn lão phu nhân nhìn thấy cũng lo lắng, tiến lên can ngăn.

    Tình huống liền tức khắc thập phần hỗn loạn.

    Ôn lão tiên sinh nhìn một màn trước mắt này, chỉ cảm thấy đầu choáng váng tai ù ù, huyết áp cấp tốc lên cao.

    Sau đó trước mắt tối sầm, cả người ngã xuống.

    "Lão nhân!"

    ###

    Ôn lão tiên sinh vào bệnh viện, trên dưới Ôn gia loạn thành một nồi cháo.

    Ôn Noãn thông qua Giản Thư Hình biết chuyện vội vàng chạy tới bệnh viện.

    Trong bệnh viện, sắc mặt Ôn lão phu nhân tái nhợt mà ngồi ở trên ghế dài nơi hành lang bệnh viện.

    "Mẹ, ba thế nào rồi?"

    "Hiện tại đã không có việc gì, bác sĩ nói đã thoát khỏi nguy hiểm."

    Nghe được lời này Ôn Noãn thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó lại vội vàng hỏi thăm chuyện ngày hôm nay.

    "Mẹ, đây là làm sao vậy? Đang êm đẹp, như thế nào ba liền vào bệnh viện?"

    "Bị vợ chồng anh cả con làm cho tức giận! Ông ấy vốn dĩ liền có bệnh cao huyết áp."

    Ôn lão phu nhân đem chuyện phát sinh đêm qua nói với Ôn Noãn.

    Ôn Noãn vẻ mặt đều là khiếp sợ, "Anh cả như thế nào sẽ làm ra loại chuyện này chứ? Anh cả không phải là loại người sẽ làm ra chuyện này?"

    "Có phải hay không đều đã làm, hiện tại còn không biết giải quyết việc này như thế nào đây!"

    Ôn lão phu nhân cảm giác thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.

    Gần đây trong nhà liên tiếp xảy ra nhiều chuyện như vậy.

    Không biết nhà bọn họ là tạo cái nghiệt gì.

    "Mẹ, mẹ đừng khổ sở, hiện tại mẹ cùng ba bình an mới là điều quan trọng nhất, chuyện của anh cả đều đã xảy ra, chắc chắn có thể giải quyết."

    Ôn Noãn ý đồ trấn an Ôn lão phu nhân.

    "Mẹ hiện giờ cũng chỉ có thể hướng đến phương diện tốt để mà suy nghĩ."

    "Vợ chồng anh cả hiện tại ở nơi nào?"

    "Mẹ sợ bọn họ ở bệnh viện náo loạn lên, nên nói bọn họ về nhà trước rồi." Ôn lão phu nhân buồn rầu lên tiếng, sau đó hỏi Ôn Noãn, "A Noãn a, có phải mẹ đã làm sai hay không, người chị dâu này của con mẹ có phải không nên lưu lại trong cái nhà này hay không?"

    "Mẹ, lần này làm sai chuyện chính là anh cả, không phải chị dâu."

    Tuy rằng bà không thích Thái Thấm Nguyệt, nhưng mà trong chuyện này Ôn Noãn vẫn là phân rõ.

    "Nhưng mà mẹ cảm thấy.. cảm thấy những bất hạnh liên tiếp này, đều bắt đầu từ nó.. mẹ cũng biết mẹ nghĩ như vậy là không tốt.."
     
    Heoheocon9552heoconchuayeu thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...